Trảm Nam Sắc

Chương 143

Dịch: CP88

***

Ngón tay của Cố Tân Tân khựng lại, "Bị anh chọc tức sao?"

"Lẽ nào chuyện của tôi và Thương Kỳ em không nghe được?"

"Cận Ngụ Đình, sao tôi lại không phát hiện ra anh không biết xấu hổ như vậy nhỉ?" Cố Tân Tân xoay người nhìn vào mắt anh, "Anh và Thương Kỳ là ai? Đáng để cho tôi tức giận sao?"

Tốt xấu gì thì cô cũng đã chịu nhìn thẳng anh rồi.

Cố Tân Tân nhìn đồng hồ, cũng không biết là khi nào Tống Vũ Ninh mới quay lại, xe bị đụng đến mức bốc khói thì hẳn là còn phải báo cảnh sát để đòi bồi thường đi?

Mí mắt cô trĩu xuống, muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ, Cận Ngụ Đình nhìn theo mấy giọt nước trong bình, "Em ngủ đi, tôi trông chừng cho em."

"Anh ngồi đây tôi không ngủ được."

Cố Tân Tân vốn dĩ là nghĩ anh sẽ nói, được thôi, tôi đi. Không nghĩ tới Cận Ngụ Đình lại đổ người về phía trước nói với cô. "Không ngủ được? Vậy tôi nói chuyện với em."

"Không phải là anh lại quên mất tôi là phụ nữ đã có chồng rồi đấy chứ?"

Ánh đèn trong phòng bệnh ảm đạm, rơi xuống khuôn mặt của Cận Ngụ Đình càng khiến cho sắc mặt của anh thêm phần tối tăm.

Cố Tân Tân muốn cầm điện thoại gọi cho Tống Vũ Ninh, Cận Ngụ Đình thấy thế, nhanh tay cướp lấy điện thoại của cô. "Dưỡng bệnh cho tốt."

"Càng ngày tôi càng cảm thấy không đúng. Cận Ngụ Đình, xe của Tống Vũ Ninh bị va vào có phải là do anh giở trò quỷ không?"

"Không phải."

"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Cận Ngụ Đình trượt màn hình điện thoại của Cố Tân Tân, trên màn hình hiện ra khóa mã cần mở, dãy số lúc trước của cô anh còn nhớ. Cận Ngụ Đình nhập vào sáu con số, thế nhưng lại không đúng.

"Quang minh chính đại đi xem điện thoại của tôi như vậy thú vị lắm sao?"

Điện thoại trong lòng bàn tay của Cận Ngụ Đình đột ngột rung lên, anh nhìn biểu hiện trên màn hình, có một số trùng hợp ngẫu nhiên vì sao lại cứ không đúng lúc như vậy nhỉ? Cũng đã mấy giờ rồi mà Tu Tư Mân còn gọi đến.

Cánh tay người đàn ông hơi đưa lên cao, Cố Tân Tân với một hồi cũng không sao đụng được đến chiếc điện thoại.

"Đưa tôi!"

Cận Ngụ Đình đến cả quyền tức giận cũng không có, ngón tay đặt hờ trước nút chuyển nghe, "Nếu không thì để tôi nói với anh ta mấy câu đi?"

"Anh đưa điện thoại cho tôi!" Cố Tân Tân ngồi dậy muốn cướp về, Cận Ngụ Đình nghiêng người đi, "Khẩn trương như vậy? Em sợ anh ta hiểu lầm quan hệ của tôi và em sao? Hay tôi báo cho anh ta một tiếng đi, nói em đã ngủ rồi."

Hóa ra là lần ghi thù đó vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.

Lần trước Tu Tư Mân cũng đã từng nói với cô, nói có người gọi cho cô nên hắn đã nhận điện.

Cố Tân Tân chăm chú nhìn anh, "Anh nghĩ anh ấy sẽ tin sao?"

"Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ ở trong cùng một căn phòng, em nói anh ta có tin không?"

"Vô sỉ."

Cận Ngụ Đình buông cánh tay xuống bên người, Cố Tân Tân xông đến muốn cướp về. Cô quên mất trên tay còn cắm kim tiêm, vì đột ngột xông ra mà kim tiêm đâm mạnh vào trong thịt, đau đến mức khiến cô phải vội vàng giơ tay lên.

"Làm sao vậy?" Cận Ngụ Đình gấp gáp kéo tay cô qua kiểm tra, giọng nói cũng căng thẳng, "Sao em lại không cẩn thận thế chứ?"

"Đừng có mà mèo khóc chuột giả bộ từ bi." Cố Tân Tân đẩy tay anh ra.

Cận Ngụ Đình nhìn cô, điện thoại sau mấy hồi chuông liền tắt ngấm. Cố Tân Tân đè lại kim tiêm trên mu bàn tay, nghe được tiếng chuông lần thứ hai vang lên.

Người đàn ông lúc này đã thật sự sợ nếu không đưa cô sẽ lại khiến cô kích động lên, Cận Ngụ Đình miễn cưỡng đưa điện thoại cho cô.

Cố Tân Tân tức giận đoạt lấy, không chút do dự chuyển nghe. Vì có Cận Ngụ Đình ở bên cạnh mà tiếng chồng cũng gọi lên cực kỳ vang dội.

Giọng của Tu Tư Mân từ trong loa truyền ra. "Đang ở đâu?"

"Em...... em ở nhà nha."

"Còn chưa ngủ?"

"Không phải anh cũng chưa ngủ sao?" Cố Tân Tân nằm trên giường bệnh, đưa lưng về phía Cận Ngụ Đình không thèm nhìn anh lấy một cái. Đôi vợ chồng trẻ cứ như vậy mà lời chàng ý thiếp ngay trước mắt anh.

"Vốn là em đã đi ngủ rồi, nhưng lại đói bụng nên dậy làm gì đó ăn. Chợt nhớ ra anh không ở bên cạnh nên có chút không quen, bao giờ anh về?"

Cận Ngụ Đình thật sự muốn đứng lên, lập tức chạy đi, nhưng hai chân anh giống như đóng đinh trên mặt đất, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, ngồi đó nghe bọn họ anh một câu tôi một câu.

"Anh vẫn ổn chứ? Văn Văn vẫn ngoan chứ?"

"Văn Văn rất nhớ em."

Cố Tân Tân không nhịn được cười. "Tuần sau cho con bé qua đây đi, em cũng nhớ con bé. Đã trễ thế này rồi, anh đi nghỉ sớm chút đi, không có em bên cạnh phải tự chăm sóc chính mình đấy."

Tu Tư Mân lại nói vài câu, Cận Ngụ Đình nghe được giọng nói của Cố Tân Tân ôn nhu cực kỳ, "Ừ, bàn chuyện hợp tác, còn quá trình bàn bạc cuối cùng nữa. Yên tâm, mọi chuyện đều ổn cả. Mau đi ngủ đi."

Cận Ngụ Đình cơ hồ không nghe lọt vào tai, anh cũng không biết từ khi nào mà tính tình của mình trở nên tốt như vậy, lúc này đáng lẽ anh phải cướp lấy điện thoại của cô rồi đập nát nó đi mới phải.

"Hai ngày nay tôi đã cho người chọn ra mấy ngày tốt, đến lúc đó cho em lựa."

"Ngày làm lễ cưới hả?" Cố Tân Tân khẽ hỏi.

Trái tim Cận Ngụ Đình chìm xuống đáy, nghe được Cố Tân Tân tiếp tục nói, "Anh chọn đi, em lúc nào cũng được cả."

Người đàn ông thật sự không nghe nổi nữa, duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt Cố Tân Tân, cô lập tức đẩy cánh tay anh ra, "Được, cúp nhé. Ngủ ngon."

Ngắt trò chuyện, Cố Tân Tân giấu điện thoại vào trong chăn, quay đầu lại trừng mắt với anh, "Tôi gọi điện thoại với ai liên quan gì đến anh mà anh xen vào?"

"Hai người không phải là vợ chồng sao? Em bệnh thành thế này vì sao không nói cho anh ta biết?"

"Cũng chỉ là viêm dạ dày mà thôi, lẽ nào hơn nửa đêm lại bắt anh ấy chạy về đây?" Cố Tân Tân chọn một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, "Anh không đau lòng, nhưng tôi đau lòng lắm đây."

Cô không hiểu vì sao mình đã nói đến mức đó rồi mà vẫn không đuổi được Cận Ngụ Đình đi, Cố Tân Tân liếc nhìn cửa phòng bệnh, có chút không yên lòng. "Tống Vũ Ninh sao còn chưa quay lại nhỉ?"

"Cô ta là người của em, sao em lại hỏi tôi?"

Bãi đậu xe của bệnh viện.

Tống Vũ Ninh từ xa đã nhìn thấy đầu xe của mình bị đụng phải không nhẹ, nửa đầu xe đều xẹp xuống, có thể thấy được lực va chạm mạnh đến thế nào.

Nhưng đây là bãi đậu xe mà, ai còn có thể đem một nơi như vậy thành nơi đua xe sao? Cô ấy nhịn lại lửa giận nhanh chân tiến lên, tài xế gây chuyện thấy cô đến, liền nhanh nhẹn từ trên xe bước xuống.

Con mắt của Tống Vũ Ninh hơi híp lại, lại là Khổng Thành.

Cô xoay người muốn đi, trên xe lập tức có thêm mấy người nữa đi xuống chặn lại đường đi của cô ấy. Tống Vũ Ninh dừng chân, Khổng Thành cũng không dám tới gần cô ấy, "Tống tiểu thư, thật ngại quá. Đâm xe cô thành như vậy, tôi cảm thấy chuyện bồi thường chúng ta thương lượng một chút."

"Không cần, anh đi đi. Xe tự tôi có thể mang đi sửa, không cần anh phải bồi thường." Tống Vũ Ninh nhìn về phía mấy người đàn ông trước mặt, bọn họ hiển nhiên là không có ý muốn mở đường.

"Tôi cũng không muốn cảm thấy tội lỗi với cô, vẫn là nên bỏ ra chút tiền đền bù cho thỏa đáng."

Tống Vũ Ninh liếc nhìn chiếc xe méo mó, "Dụ tôi ra đây lại là vì muốn gặp Tân Tân sao?"

"Tống tiểu thư yên tâm, hiện tại Cửu phu nhân rất an toàn."

"Tân Tân không phải là Cửu phu nhân gì đó."

Khổng Thành cười tiếp lời. "Tôi không quan tâm bây giờ cô ấy là cái gì phu nhân, chỉ cần cô ấy đang an toàn là được."

Tống Vũ Ninh muốn đi, lại bị mấy người đàn ông trước mặt ngăn lại.

"Tống tiểu thư, tôi biết cô lợi hại, nhưng mấy người tôi gọi đến này cũng không phải là dạng tầm thường. Tôi cũng không muốn phải động thủ với cô, cô thấy đấy, giờ cũng đã đêm muộn rồi, canh giữ bên phòng bệnh hẳn là rất vất vả."

Tống Vũ Ninh nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng một điều rằng tối nay cô ấy không thể về được.

Cố Tân Tân cũng không đợi được Tống Vũ Ninh trở về, đoán cô ấy cũng bị vây lại đủ chặt, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Cô cũng không ngủ được yên ổn, dù sao còn có bình nước đang truyền. Cô rất nhát gan, chỉ lo đám không khí cuối cùng sẽ chui vào trong cơ thể, vạn nhất chết người thì phải làm sao? Cô vẫn chưa muốn chết đâu, cô còn có bao nhiêu công việc bề bộn chưa hoàn thành nữa.

Cố Tân Tân tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn sang bên cạnh, không còn bóng dáng bình nước đâu, cô giơ tay lên, thấy trên mu bàn tay dán băng gạc, xem ra trong lúc ngủ đã có người xử lý cho hết cả.

Cô nhìn sang bên cạnh, thấy Cận Ngụ Đình nằm nhoài trên mép giường, có lẽ là đã ngủ thiếp đi.

Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, nếu Tống Vũ Ninh không ở đây thì cô cũng không cần phải nằm viện làm gì.

Cô rón rén vén chăn lên, nhưng hai chân vừa mới chạm đất thì cánh tay đã bị người phía sau túm lấy. Cố Tân Tân muốn giãy ra, thế nhưng cơ thể suy yếu không có chút khí lực, cuối cùng bị Cận Ngụ Đình đè lại về giường bệnh. Người đàn ông giữ chặt vai cô, Cố Tân Tân muốn đứng dậy cũng không được thì không khỏi bực mình. "Làm cái gì thế?"

"Em muốn đi đâu?"

"Đã truyền xong nước, dĩ nhiên là về nhà."

"Vừa rồi tôi mới hỏi y tá, cô ấy nói em còn phải nằm viện thêm mấy ngày nữa."

Bả vai Cố Tân Tân bị đè lại mơ hồ có chút đau, "Anh còn không đi đi? Là muốn ở lại chờ chồng tôi quay lại để tôi giới thiệu anh cho anh ấy sao?"

"Cố Tân Tân, em một câu chồng hai câu chồng, phải cứ như không thể rời khỏi anh ta như vậy sao?"

"Nếu có anh ấy ở đây thì tôi đã không cần phải nhìn mặt anh rồi."

Cận Ngụ Đình khom người xuống, trán cũng chạm phải trán Cố Tân Tân, "Em không muốn nhìn thấy tôi như vậy?"

"Tôi chỉ là không thể hiểu được mục đích của anh là gì, quan tâm tôi sao? Cận Ngụ Đình, đừng nói với tôi là anh không buông được tôi."

"Không được hả?"

Cố Tân Tân quay mặt đi. "Dối trá."

Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả trên khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân, một hồi lâu sau sức mạnh trên tay mới khẽ buông lỏng. Cố Tân Tân lập tức xoay người, kéo chăn cao đến cổ. "Tôi muốn ngủ."

Giương cung bạt kiếm với anh như vậy còn không bằng ngủ đi cho rồi, Cố Tân Tân cũng không muốn phí sức với anh.

Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh một hồi lâu, lần thứ hai xác định Cố Tân Tân đã ngủ thiếp đi mới cẩn thận nằm nhoài xuống bên tay cô.

Thương gia.

Cửa phòng của Thương Kỳ khóa trái, trời còn chưa sáng hẳn, cửa phòng cô ta đã bị đẩy ra.

Thương Kỳ nghe được động tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy Thương phu nhân đóng cửa lại sau đó đi thẳng đến trước bàn trang điểm, mở từng ngăn tủ ra.

"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?"

Thương phu nhân không nói gì, động tác trên tay cũng không dừng lại, cuối cùng nhìn thấy trong một hộc tủ có rất nhiều ngọc trai nằm rải rác.

"Những thứ này là gì?"

Thương Kỳ đứng lên, đi dép lê sau đó tiến lên vài bước. "Chuyện này là sao?"

"Chị của con giẫm phải ngọc trai sau đó mới té ngã."

"Mẹ...... Mẹ......" Thương Kỳ cầm một viên ngọc trai trong ngăn kéo lên, đưa đến trước mặt Thương phu nhân. "Mẹ nhìn cho rõ ràng, ngọc trai chị ấy giẫm lên có liên quan gì đến con sao? Đây chỉ là chiếc dây chuyền bị đứt con chưa kịp mang đi sửa thôi, lẽ nào mẹ cho là chuyện gì cũng liên quan đến con sao?"

"Kỳ Kỳ, mẹ cũng cho là con thương Thương Lục nhất, nhưng thế nào mẹ cũng không ngờ được......"

Thương Kỳ hối hận nhất là để cho chuyện kia bại lộ ra. Con người chính là như vậy, trước chuyện đó không có ai nghi ngờ đến cô ta, nhưng sau chuyện này sẽ dễ dàng cảm thấy mọi chuyện chính là do cô ta làm.

Không thể nghi ngờ sau khi chân tướng lộ ra, cô ta làm gì cũng sẽ bị người ta tỉ mỉ quan sát lại vài lượt.

Thương Kỳ bỏ lại ngọc trai vào trong hộc tủ, "Con cũng đã nói rồi, đó là do con nhầm, con không nghĩ lại lỡ tay bỏ vào nhiều như vậy......"

"Đủ rồi," Thương phu nhân ngắt lời cô ta, "Mẹ là muốn cho con thời gian suy nghĩ lại cho thật kỹ, nhưng xem ra con không có nghe lọt lời mẹ. Kỳ Kỳ, chuyện bánh ngọt mẹ vẫn còn giấu ba con, con thấy nếu như ông ấy biết được, ông ấy sẽ làm gì con đây?"

Thương Kỳ khẽ cắn cánh môi dưới, "Mẹ, con hại chị làm gì chứ?"

"Mẹ cũng nghĩ không thông. Đó là chị gái của con, dù con có thích Lão Cửu thế nào thì sao có thể ra tay với chính người thân của mình chứ?"

"Thế nên...... con, con chỉ là không cẩn thận."

Thương phu nhân đẩy tay cô ta ra, bắt đầu tìm kiếm trong phòng của Thương Kỳ.

"Mẹ, mẹ làm gì thế?"

Thương phu nhân đi đến trước tủ đầu giường, kéo một ngăn ra, "Kỳ Kỳ, mẹ không muốn con tiếp tục lầm đường lạc lối, mẹ phải xem xem con còn cất giấu thứ gì nữa không."

"Con không có!"

Thương phu nhân quay đầu lại nhìn về phía cô ta, "Con cứ việc mạnh miệng đi, lát nữa ba con đến, tự con giải thích cho ông ấy."

Thương Kỳ nghe vậy thì hơi mím môi lại, Thương phu nhân lôi hết mọi thứ trong tủ ra, chỉ là vẫn không phát hiện ra thứ gì.

Bà ta đi đến một bên khác tiếp tục tìm kiếm, sắc mặt Thương Kỳ càng ngày càng khó coi, Thương phu nhân rút cuốn vở bên trong ra, tiện tay lật mấy trang, phát hiện ra bên trong kẹp một tấm thiệp.

Thương Kỳ kinh hãi, tiến lên muốn lấy về, Thương phu nhân tránh ra, liếc nội dung sau khó nhẹ giọng đọc lên: "Từ trước vốn không biết nhớ nhung là gì, một khi biết được cảm giác ấy, liền nhung nhớ đến mãnh liệt."

Thương Kỳ nhíu chặt hai hàng lông mày, tầm mắt Thương phu nhân chuyển sang khuôn mặt cô ta, "Đây là Lão Cửu viết cho Thương Lục?"

Cô ta khẽ nắm nhẹ tay. "Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn làm gì?"

"Kỳ Kỳ, tấm thiệp này sao lại ở chỗ con?"

Thương Kỳ cắn chặt răng, "Chỉ là con thấy chữ của Cửu ca đẹp quá nên mới giữ lại."

Thương phu nhân khẽ lắc đầu, "Tình cảm của Lão Cửu với Thương Lục mẹ vẫn biết, lúc trước cậu ta cũng nhờ con đưa đồ này nọ cho Thương Lục. Tấm thiệp này Thương Lục đã thấy chưa?"

"Mẹ, mẹ quản nhiều như vậy làm gì? Chị cũng đã kết hôn với anh rể rồi không phải sao?"

"Còn con thì sao? Mẹ thật sự không biết đấy, hóa ra con đã động tâm với cậu ta từ lúc đó rồi."

Thương Kỳ đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Lẽ nào dưới cái nhìn của mẹ, con không thể thích anh ấy sao?"

"Thế nhưng con không để lộ ra một chút nào cả, ngay cả mẹ và ba con còn không nhìn ra. Kỳ Kỳ, con sẽ không còn ngấm ngầm làm gì khác sau lưng chúng ta đấy chứ?"

"Mẹ, có người mẹ nào nói con gái mình như thế không?" Thương Kỳ tiến lên, cầm tấm thiệp trong tay bà ta. "Lúc trước trong cuốn nhật ký của chị từng viết câu này, nếu là chị ấy chưa từng xem thì còn có thể viết ra sao? Con chỉ là cảm thấy câu này hay, chữ của Cửu ca lại đẹp nên mới giữ lại thôi."

Thương phu nhân tỉ mỉ quan sát nét mặt của Thương Kỳ, "Mẹ cũng chỉ hi vọng là như vậy."

"Vì sao không phải chứ? Mẹ còn có thể cho là chuyện gì đây?"

Thương phu nhân nhìn cô ta một hồi lâu, ánh mắt đó thật sự khiến cho Thương Kỳ không thể chịu được, giống như cô ta là người xa lạ.

"Mẹ, mẹ cũng biết tính tình của anh rể, con sợ anh ấy sẽ không bỏ qua cho con."

"Thế thì từ sau con ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, đừng có đi đâu nữa."

Thương Kỳ cũng không muốn mỗi ngày bị cấm cửa như thế. "Mẹ, con có ý này."

"Con muốn làm gì?"

"Thợ làm bánh cũng nên về hưu rồi. Tòa nhà Đông bên kia sẽ không cho chúng ta mang đồ sang nữa, mẹ và ba lại không thích ăn đồ ngọt, trả lương cao như vậy mà không dùng cũng lãng phí."

Thương phu nhân đoán được ý của cô ta, nhưng vẫn chưa hiểu thấu lắm. "Con nghĩ nên sẽ làm gì đây?"

"Tay nghề bị giảm sút cũng không phải là chuyện lạ gì, mẹ nghĩ cách để ông ấy đồng ý, sau đó chúng ta đền bù cho ông ấy một khoản tiền."

"Kỳ Kỳ, tâm tư của con sao lại thâm sâu như vậy chứ?"

"Mẹ, không lẽ mẹ cam lòng nhìn con như thế này?" Thương Kỳ hiện tại không khác gì ngồi tù, cửa lớn không dám ra khỏi một bước, đây có khác gì đang giam cầm cô ta đâu? "Chỉ cần ông ấy chịu nhận, con hứa với mẹ sau này sẽ không tiếp tục làm chuyện hồ đồ nữa."

"Con nghĩ anh rể con là ai? Nó đã khẳng định chuyện gì thì sẽ không xem xét lại, dù ông ấy có tìm đến tận cửa nhận sai thì nó cũng vẫn sẽ đề phòng con nghiêm ngặt. Nó coi Thương Lục như mạng của mình, có lúc đến ngay cả mẹ cũng không được tiếp xúc với con bé. Ở trong mắt nó chính là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Kỳ Kỳ, làm càng nhiều càng lộ ra nhiều sơ hở. Nếu con thật sự muốn ông ấy đến tòa nhà Đông, vậy có khác gì để cho con tự chui đầu vào lưới đâu?"

Thương Kỳ dưới tình thế cấp bạch cũng không nghĩ ra cách gì khác, "Vậy con phải làm sao bây giờ?"

"Trước tiên ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi đi," Thương phu nhân khẽ thở dài, "Chờ mẹ tìm một cơ hội nói với Hàn Thanh, chỉ có thể nói mấy chiếc bánh ngọt đó là con luyện tập, đổ nhầm nguyên liệu, vốn dĩ không mang đến tòa nhà Đông nhưng là bị mẹ cầm nhầm mang đi."

Chính Thương phu nhân còn cảm thấy lý do đó chẳng hề thuyết phục, nhưng còn có cách nào đây. "Tám phần là Hàn Thanh sẽ không tin, nhưng dù sao vẫn cần phải cho nó một lời giải thích."

"Mẹ, chuyện này mẹ ngàn vạn lần không thể để cho ba biết."

Tầm mắt Thương phu nhân rơi xuống tủ đầu giường, còn có một ngăn nữa đóng kín, bà ta khom lưng mở ra.

Thương Kỳ muốn ngăn lại cũng đã không còn kịp, ngày thường mấy thứ đồ trong tủ của cô ta đều không có ai dám chạm, Thương phu nhân cũng tôn trọng riêng tư của cô ta, cô ta thật sự là không hề đề phòng chuyện sẽ đến nước này.

Thương phu nhân nhìn thấy bên trong có mấy cuốn vở, bà ta đưa tay lấy từng cuốn mở ra, vừa mở ra nhìn, thấy rõ ràng đều là nhật ký của Thương Lục.

"Vì sao mấy thứ này lại ở chỗ con?"

"Con lấy từ phòng của chị."

Thương phu nhân nghi hoặc liếc nhìn cô con gái đứng trước mặt mình. "Vì sao con lại giữ nhật ký của Thương Lục?"

"Sau khi chị điên con cũng không có ai nói chuyện nữa, con nhớ dáng vẻ trước đây của chị ấy nên mới mang nhật ký của chị ấy về phòng đọc lại, để nhớ kỹ bộ dạng lúc chị ấy tỉnh táo là như thế nào."

Thương phu nhân lật về cuối cùng, thế nhưng là trang trắng.

"Đây là cuốn cuối cùng của chị, chị còn chưa viết hết đã bị bệnh rồi."

Thương phu nhân tức cảnh sinh tình, ngón tay khẽ vuốt trên mép giấy, "Con nói xem, rõ ràng chị con là một người tốt, vì sao lại có thể điên thành như vậy chứ?"

"Mẹ." Thương Kỳ tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy vai Thương phu nhân, "Bây giờ không phải là chị ấy đã tốt lắm rồi sao ạ? Mẹ yên tâm đi, chỉ cần chị tích cực tiếp nhận trị liệu thì nhất định sẽ mau chóng khỏe lại thôi."

"Con......" Thương phu nhân liếc cô con gái nhỏ bên cạnh, "Thương Lục vẫn đối xử rất tốt với con, con dù thế nào cũng ngàn vạn lần không thể......"

"Mẹ, con sẽ không." Tầm mắt Thương Kỳ dừng lại trên cuốn nhật ký trên tay bà ta, "Chuyện bánh ngọt đã qua rồi, con biết trong lòng mẹ nghĩ gì, nhưng con thật sự chưa bao giờ nghĩ đến muốn hại chị."

Thương phu nhân vừa mới lật xem cuốn nhật ký, thấy được chữ, nên lúc này trong lòng rất khó chịu. Thương Lục khi còn trẻ tuổi luôn có thói quen ghi chép lại mọi sự việc, nhưng bây giờ thì sao? Cô ấy điên rồi, đến cả cha mẹ cũng không nhận ra.

"Mẹ, tất cả những thứ chị trân trọng con đều giữ gìn cẩn thận." Thương Kỳ nói xong, cúi người xuống lấy cái hộp gỗ từ trong hộc tủ ra "Mẹ xem, trong này có bút lông, nghiên mực, còn có mấy thứ dụng cụ vẽ chị ấy thích, đều là những món quà sinh nhật mẹ tặng cho chị ấy."

Thương phu nhân càng ngày càng không nhịn được, vành mắt ướt át, Thương Kỳ thấy thế, đưa tay lấy lại cuốn nhật ký từ trong tay bà ta.

"Đồ để lại chỗ con đi, chờ sau khi chị tỉnh táo lại con sẽ trả lại cho chị. Có vài thứ không nên để người khác nhìn thấy, mẹ cũng đừng nhìn làm gì, khỏi phải thương tâm khổ sở."

Thương Kỳ ném cuốn nhật ký lên giường, "Ba chắc cũng đã dậy rồi, mẹ cũng đừng để cho ông ấy nghi ngờ."

Thương phu nhân không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Thương Kỳ nghe được tiếng đóng cửa truyền vào trong tai, như người mất hồn ngồi xuống mép giường. Trái tim của cô ta đến tận bây giờ vẫn còn đập thình thịch, cô ta cầm một cuốn nhật ký lên, lật đến trang cuối cùng, là ngày xảy ra chuyện Thương Lục đã ghi chép lại.

Thương Kỳ biết cô ấy có thói quen viết nhật ký, thế nên ngày Thương Lục xảy ra chuyện, cô ta nhân lúc Cận gia và Thương gia loạn thành một đoàn đã chạy đến tòa nhà Đông thừa dịp mọi người không để ý giấu cuốn nhật ký đi.

Bàn tay cô ta lướt trên dòng chữ cuối cùng, trên đó kể lại chi tiết Tần Niệm là vì sao mà tìm đến Thương Lục. Mà một tờ nhật ký này, dù có đánh chết cô ta cũng không thể cho người khác đọc được.

Thương Kỳ xé tờ giấy kia xuống, sau đó lại nhanh tay xé thành từng mảnh vụn. Xem ra sau này cô ta càng phải cẩn thận hơn mới được.

Cố Tân Tân là bị tiếng gõ cửa rất nhẹ đánh thức.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy Cận Ngụ Đình bước nhanh ra mở cửa, hướng về phía người bên ngoài quát khẽ, "Ai cho cô gõ cửa?"

"Thật ngại quá, đồ ngài dặn dò."

Cận Ngụ Đình đưa tay nhận lấy, đóng cửa lại rồi xoay người lại, lập tức thấy Cố Tân Tân đang nằm đó không chớp mắt nhìn anh.

Anh đặt đồ lên mặt bàn, "Có bữa sáng, còn có đồ dùng hàng ngày."

Cố Tân Tân vén chăn đứng dậy, cầm bàn chải khăn mặt đi vào nhà tắm, lúc đi ra thấy Cận Ngụ Đình đang đặt từng hộp thức ăn lên chiếc bàn nhỏ.

Đúng lúc này y tá đẩy xe tiến vào, Cố Tân Tân lười biếng nằm trên giường bệnh, Cận Ngụ Đình tiến lên vài bước. "Tiếp nước luôn sao? Còn chưa ăn sáng nữa."

Y tá nhìn về phía Cố Tân Tân, cô đưa tay ra ngoài chăn, "Đừng để ý anh ta, tiếp nhanh đi, tôi còn phải về công ty."

"Ai cho em về? Em có biết viêm dạ dày nặng cũng sẽ chết người không hả?"

Y tá đâm kim vào mu bàn tay cô, "Vị này là người nhà của cô sao?"

"Không phải." Cố Tân Tân liếc cũng không liếc Cận Ngụ Đình lấy một cái. "Là người mang đồ ăn sáng đến."

"Người đưa đồ ăn sao?" Y tá đánh giá Cận Ngụ Đình một lượt. "Bây giờ nhân viên giao đồ ăn cũng nhiệt tình vậy hả?"

Khuôn mặt Cận Ngụ Đình tái mét, cô ta mù sao? "Tôi là......"

Là ai của cô đây? Chồng trước sao? Lời này anh không sao nói ra nổi.

Y tá nhìn đồng hồ, "Không cần biết có phải người thân hay không thì đều mời ra ngoài. Lát nữa bác sĩ sẽ đi kiểm tra, trong phòng bệnh không thể có người ở lại."

Cận Ngụ Đình dứt khoát ngồi xuống, y tá cài bút lên túi áo. "Nói anh đấy, đi ra ngoài đi."

"Đúng rồi," Cố Tân Tân ở bên cạnh phụ họa. "Đi đi, đây là quy định của bệnh viện."

"Chín giờ sẽ kiểm tra xong, đến lúc đó anh có thể đi vào."

Cận Ngụ Đình hừ lạnh, "Tôi chưa từng nghe một cái quy định nào như thế cả."

"Chẳng lẽ còn phải đưa cho anh xem giấy tờ sao?"

"Cũng được." Cận Ngụ Đình nhàn nhạt lên tiếng.

Cô y tá cũng có chút nóng nảy, "Anh mau đi ra ngoài đi."

"Nếu không thì tôi gọi điện cho viện trưởng của cô đến đây đi? Để ông ta nói cho cô?"

Cố Tân Tân giơ tay che trán. "Anh ta tên là Cận Ngụ Đình, không ít người gọi anh ta là Cửu gia, ngày thường thích làm mưa làm gió, ỷ mạnh hiếp yếu. Cô vẫn là nên đi hỏi y tá trưởng hoặc vị bác sĩ quen biết nào đó một chút, sau khi xác định thân phận của anh ta rồi hãy nghĩ xem còn muốn đuổi anh ta ra ngoài hay không."

Cô y tá nhỏ nhíu chặt mày, nghe đề nghị của Cố Tân Tân đi ra ngoài trước.

Cận Ngụ Đình cong môi, "Hóa ra đánh giá của em về tôi cũng không tệ lắm nhỉ."

"Anh cũng đã ở đây cả đêm rồi, tính bao giờ thì đi?"

Cận Ngụ Đình đi đến trước bàn trà, bưng bát cháo, "Bây giờ em phải dưỡng dạ dày cho tốt, ăn chút cháo đi."

"Tống Vũ Ninh đâu?"

"Tống Vũ Ninh nào? Tôi không quen."

"Đừng có giả bộ hồ đồ, cả một đêm tôi không nhìn thấy chị ấy, anh đưa chị ấy đi đâu rồi?"

Cận Ngụ Đình ngồi lại xuống ghế, dùng thìa khuấy cháo trong bát, "Em ngoan ngoãn ăn xong bát cháo này rồi tôi sẽ nói cho em biết."

"Tôi không có hứng chơi cái trò này với anh, đồ anh mua tôi cũng không muốn ăn."

"Ghét bỏ tôi như thế?"

Cố Tân Tân quay đầu đi. "Giờ anh mới biết tôi ghét bỏ anh?"

"Vậy vì sao nhà tôi mua cho em còn ở lại?"

Cố Tân Tân cười lạnh, "Tôi chỉ là bán hạ giá đi thôi, lại nói trên giấy chứng nhận bất động sản là tôi đứng tên. Cận Ngụ Đình, tọc mạch chuyện nhà ở của người khác thú vị lắm sao?"

Anh cũng biết mình nhạt nhẽo thế nào, nhưng không phải là anh bị cô kích thích sao? Anh vốn là mong cô sẽ đưa anh vào đó cùng ở.

"Giỏi lắm, còn có đồ trang sức tôi mang đến cửa cầu hôn em cũng bán đi không để lại một cái. Cố Tân Tân, sao em lại có thể xuống tay gọn gàng đến thế chứ?"

Cố Tân Tân quay đầu lại, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Cận Ngụ Đình, "Không chỉ có đồ trang sức anh mang cầu hôn, còn có nhẫn cưới. Chắc là anh không biết đâu nhỉ? Tôi mang nhẫn cưới bán đi rồi, cũng được không ít tiền đâu."

Cận Ngụ Đình như một quả bóng xì hơi, được lắm, Cố Tân Tân đúng là ngày càng được.

***

Bát Bát: Từ chương này mỗi chương đều là 7k, 8k chữ, ta sẽ cố gắng để không phải chia đôi haha

P/s: Mọi người còn 2 cái phúc lợi đang chờ đó, một là 10k lượt bình chọn wattpad và một là 188 lượt theo dõi wordpress CP88blog. Không phải là ta không muốn tặng chương mà là mọi người có muốn hay không thôi kkk
Bình Luận (0)
Comment