Dịch: Qiu Xian
Trong phòng làm việc, nháy mắt lại tĩnh lặng không tiếng động.
Khổng Thành đi ra ngoài, một lúc sau thì quay trở lại, "Điện thoại gọi tới báo cáo, hôm nay phu nhân đã đến trường rồi."
Cận Ngụ Đình giương nhẹ cánh môi, thật không ngờ Cố Tân Tân lại có thể chọc anh tức thành như vậy, tâm tình anh hồi phục lại, "Cậu tiếp tục theo dõi, đem tài liệu cơ bản cung cấp cho bọn họ, như vậy cũng tiết kiệm thời gian điều tra của bọn họ."
"Nhưng nếu như chuyện này bị người trong nhà biết được..."
Cận Ngụ Đình ngồi trên ghế xoay một vòng, mặt hướng về phía Tùng Giang không xa, tầng mây ở trên đỉnh đầu, đưa tay ra là có thể bắt chặt lấy.
"Vậy cậu làm việc nhanh lên, kinh động đến trong nhà, không có lợi cho cô ấy."
Tùng Giang: là một quận ngoại thành của thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải
Cố Tân Tân thu dọn sách vở vào cặp xong, bên cạnh còn có hai ngươi bạn.
"Chút nữa bọn mình đi ăn thịt nướng đi?"
"Được đó, hôm nay cậu bao, nói gì thì cũng phải mời một chầu chứ."
Tiền nhuận bút mấy tháng nay của Cố Tân Tân khá cao, cô lấy điện thoại ra, muốn tìm xem tí nữa sẽ ăn cái gì.
Đi đến cổng trường, Cố Tân Tân buông điện thoại xuống, "Đi Khương Hổ Đông đi, mình thấy mọi người bình luận đánh giá cao..."
Có hai người đi tới, mặt không có biểu cảm gì chặn đường đi của bọn cô, "Cố Tân Tân phải không?"
Cô dừng bước, "Các người là ai?"
"Cố mỹ nhân, là bút danh của cô sao?"
Trong lòng Cố Tân Tân có chút bất an, tay vô thức nắm chặt lại, bọn họ đã có thể tìm đến trường của cô, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, "Phải, có chuyện gì sao?"
"Muốn mời cô đi uống chén trà."
"Xin lỗi, tôi không rảnh." Cố Tân Tân kéo tay bạn mình muốn đi.
"Chúng tôi là muốn khách sáo mà mời cô đi một chuyến, hi vọng cô phối hợp điều tra."
Triệu Thiến giữ chặt cánh tay Cố Tân Tân, lo lắng lên tiếng, "Bọn họ là ai vậy?"
Thấy Cố Tân Tân đứng im bất động, hai người họ rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, "Cô bị nghi ngờ có dính líu đến tội truyền bá văn hóa đồi trụy, mời cô cùng chúng tôi trở về điều tra."
Cái gì?
Cố Tân Tân như bị sét đánh, cô chỉ là vẽ một bộ truyện tranh mà thôi, sao lại thành tội......tội truyền bá văn hóa đồi trụy!
Cổng trường còn có rất nhiều sinh viên, mọi người đều nghe được, rất nhanh Cố Tân Tân và hai người bạn của mình bị một đám người vây quanh.
"Tai mình không nghe nhầm đấy chứ? Tội gì cơ?"
"Đủ lợi hại đó, có phải cậu ta lén mở một trang web người lớn không?"
Cố Tân Tân quay đầu tức giận nói, "Mấy người mở thì có!"
"Đi thôi." Hai người họ mỗi người giữ chặt một cánh tay của Cố Tân Tân, đưa cô đi về phía trước.
"Tân Tân......"
Cố Tân Tân lớn như vậy rồi, nhưng vẫn là lần đầu vào đồn công an, cô bị đẩy vào một gian phòng bên trong, "Ngồi đi."
Trên bàn đặt đầy tài liệu, Cố Tân Tân liếc mắt, sắc mặt trắng bệch. Những cảnh tượng lỗ liệu mà cô vẽ đều bị in ra, hôm nay từng bức từng bức một bày trên bàn. Nữ cảnh sát đưa cô tới gõ nhẹ tay lên mấy bức tranh, "Có phải là cô vẽ không?"
Cố Tân Tân mím chặt cánh môi, không ngờ được là mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy.
"Đừng nghĩ rằng không thừa nhận thì sẽ không sao, lượng truy cập vào truyện tranh của cô hơn hai nghìn vạn, đủ để gây nên một hậu quả nghiêm trọng đấy, nói đi, số điện thoại ba mẹ cô là bao nhiêu?"
Cố Tân Tân lập tức lên tiếng, "Đừng có gọi ba mẹ tôi đến."
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cho rằng có thể giấu diếm được sao? Từ bây giờ trở đi cô cũng đừng có nghĩ tới chuyện được về nhà nữa."
"Tôi......tôi có chồng."
"Cái gì?" Nữ cảnh sát dứt khoát ngồi xuống, khó tin mà nhìn cô, "Cô không phải là còn đang đi học sao?"
"Các người có thể gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ đến." Cố Tân Tân thấy có cây bút bên cạnh, cô cầm lấy mặt giấy sau rồi viết số điện thoại của Cận Ngụ Đình.
Đây là một dãy số duy nhất có thể chứng minh được mối quan hệ của bọn họ, từ lúc Cận Ngụ Đình nói cho cô biết, về sau cô liền ghi nhớ trong lòng.
Dẫu sao ở Lục Thành này thì anh cũng là nhân vật có tiếng nói, anh ta còn từng nói là, một khi hai người họ kết hôn, tiền và quyền của anh cũng chính là của cô.
Nữ cảnh sát nửa tin nửa ngờ cầm giấy đứng lên, đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
Khổng Thành nghe thấy chuông điện thoại, "Cửu gia, là một số lạ."
"Xem ra, bên kia hành động rất nhanh." Cận Ngụ Đình cầm điện thoại lên tai nghe, "Alô?"
"Xin chào, xin hỏi anh có biết Cố Tân Tân không?"
"Biết, sao vậy?"
"Bây giờ cô ấy đang ở đồn công an Nam Thành, cần anh đến đây một chuyến."
Cận Ngụ Đình kéo ghế ra ngồi xuống, "Đồn công an? Cô ấy phạm tội gì?"
"Dính líu đến truyền bá......" Nữ cảnh sát tỉ mỉ kể lại sự tình của Cố Tân Tân, "Chúng tôi cũng là nhận được thư tố cáo, bây giờ cần người nhà ra mặt, có lẽ anh nên tranh thủ thời gian đến một chuyến đi."
"Tôi thấy chuyện này không cần thiết, cô ấy đã làm ra chuyện tai tiếng như vậy, thì nên biết đến hậu quả, phiền cô thay tôi nói với cô ấy một tiếng, nếu như cô ấy có thể không dựa vào tôi mà ra ngoài được, tôi có thể để cô ấy trở về nơi bắt đầu."
Cận Ngụ Đình cúp máy, nữ cảnh sát nghe không hiểu ý của anh, chỉ có thể đem y lời của anh ta nói cho Cố Tân Tân.
"Anh ta nói như vậy thật sao?"
"Đúng vậy, tôi thấy vẫn nên thông báo cho ba mẹ cô đi." Nữ cảnh sát mắt đầy thâm ý nhìn cô. "Tuổi còn nhỏ đã kết hôn, đàn ông không đáng tin cậy."
"Không được......" Nếu như ba mẹ biết chuyện này, chắc phải tức đến bất tỉnh mất. Cố Tân Tân dựa vào ghế, nữ cảnh sát ngồi xuống đối diện,
"Trước tiên đem sự việc này khai báo rõ ràng đi rồi tính."
Khổng Thành thấy Cận Ngụ Đình đem điện thoại đặt lên bàn, anh xem như không có chuyện gì, toàn thân thả lỏng, một dáng vẻ hài lòng, nhàn hạ.
"Cửu gia, ngài thật sự để phu nhận đợi ở bên trong sao?"
Cận Ngụ Đình giương cánh môi, "Bên trong bao ăn bao ở, tốt biết bao nhiêu."
"Dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ, lại chưa thấy qua cảnh đời, bên trong cứ tra hỏi như vậy cô ấy làm sao chịu được."
Cận Ngụ Đình lơ đễnh, anh đoán Cố Tân Tân sẽ hoảng hốt lo sợ, trong lòng rối loạn, nhưng nếu không cho cô chịu chút khổ cực, thì cây bút trong tay cô không chừng còn có thể vẽ ra tình tiết thâm độc hơn.
Trong phòng tra hỏi.
Nữ cảnh sát gõ lên bàn một cái, "Cô có đang nghe không vậy?"
"Ngại quá, có thể để cho tôi gọi một cuộc điện thoại không?"
"Không phải là cô không chịu gọi điện báo cho ba mẹ biết sao?"
Cố Tân Tân để hai tay lên bàn, cô vẫn còn một chiêu mà. Cận Ngụ Đình không phải là không chịu giúp đỡ sao? Cô có thể tìm Tần Chi Song, bà ấy là mẹ chồng của cô, không thể bỏ mặc cô không quản, đến lúc đó người của đồn công an đem sự việc nói rõ cho bà ấy biết, thì còn cần loại con dâu như vậy làm gì?
Cố Tân Tân còn có thể nghĩ ra được chuyện phát sinh sau đó nữa, Cận gia bị mất mặt, trước tiên sẽ đưa cô ra ngoài, sau đó sẽ tống cổ cô về nhà.
Thật tốt.
Nhưng cô không ngờ mình lại nghĩ sót một bước.
Trước khi Tần Chi Song ra ngoài, thì đã gọi điện thoại cho Cận Ngụ Đình. "Lão Cửu, sao con lại tìm được người con dâu như vậy chứ? Tân hôn mới được mấy ngày đã vào đồn công an, nếu sự việc này truyền ra ngoài, con nói chúng ta phải đặt mặt mũi ở đâu?"
Cận Ngụ Đình híp mắt lại, giọng nói lạnh lùng, "Mẹ, người làm sao mà biết được?"
"Điện thoại cầu cứu cũng đã gọi đến nhà, mẹ sao có thể không biết được?"
Cận Ngụ Đình đứng dậy, cái ghế bị đẩy ra xa mấy bước, "Làm sao cô ấy biết được số điện thoại trong nhà?"
"Nó cũng là một đứa tinh ranh, trong mấy ngày con không ở nhà, nó tới lầu chính một lần, hỏi mẹ là nó cần số điện thoại trong nhà, nói là để đấy phòng hờ bất cứ tình huống nào, mẹ không ngờ đến cái gọi là cần là như vậy, là để cho mẹ tới đồn công an cứu nó!"
Cận Ngụ Đình giận quá hóa cười, rất tốt, cực kỳ tốt!
Cận Ngụ Đình cười âm hiểm, thấy được Khổng Thành cả người nổi da gà. "Mẹ, mẹ đừng ra ngoài nữa, con đây sẽ đi đến đồn công an một chuyến."