Trảm Nam Sắc

Chương 176

Dịch: CP88

***

Cố Tân Tân nhíu mày. "Chị cũng biết Cận Hàn Thanh là người cẩn trọng như thế nào, em thật sự không có bản lĩnh đưa chị đi."

"Tôi đã nghĩ cách rời khỏi anh ta, nhưng vì tôi không quen thuộc địa hình xung quanh nên dù có chạy ra được cũng không biết nên đi đâu."

Cố Tân Tân nhìn Thương Lục, hôm nay cô ấy mặc chiếc váy len đơn giản, cổ áo hơi trễ làm nổi bật lên chiếc cổ xinh đẹp, khuôn mặt tinh khiết và ngũ quan tinh xảo, Cố Tân Tân không khỏi dời tầm mắt. "Không phải em không muốn giúp chị, mà sự thật là rất khó. Em cũng không có cách nào giấu chị đi, hơn nữa Cận Hàn Thanh cũng rất nhanh sẽ tìm ra, đến lúc đó đến cả em anh ta cũng sẽ không buông tha."

Trong mắt Thương Lục lộ ra tuyệt vọng, không thể trông cậy vào Thương gia, những người bạn trước đây cũng đã sớm không còn đến thăm cô ấy. Thương Lục cảm giác được bản thân hiện tại không khác gì một con chim hoàng yến nhốt trong lồng, nơi nào cũng đừng hòng đi được.

Cố Tân Tân khẽ nắm tay thành quyền, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Tống Vũ Ninh, "Còn chưa xong à?"

Cố Tân Tân mở ra một khe nhỏ, hướng về phía Tống Vũ Ninh nói, "Chị về trước đi."

"Làm sao thế?"

"Nghe lời em, nhanh!"

Tống Vũ Ninh thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì vội vàng đi sang gian bên cạnh sau đó cũng đóng cửa lại.

"Chị dâu, vì sao chị lại nhất định muốn đi?"

"Tôi đã biết chuyện trong hai năm bản thân phát điên anh ta chơi đùa bên ngoài thế nào rồi, còn dẫn về nhà không ít phụ nữ, tôi thật sự không thể nào tiếp tục sống cùng anh ta nữa. Nếu tôi nói rõ với anh ta thì đoán chắc anh ta càng không để tôi đi. Nhưng tháng ngày đó quá giày vò, tôi thật sự phải đi."

Cố Tân Tân do dự. "Chị muốn rời đi ngay hôm nay sao?"

"Ừ, tôi đã phải chờ cả tháng trời mới có được một cơ hội ra khỏi cửa, nhưng chỉ dựa vào chính mình thì tôi không thể trốn thoát."

Cố Tân Tân chuyển tầm mắt về lại khuôn mặt cô ấy, "Chị có thể nói Cận Ngụ Đình giúp mà."

"Tôi không tin anh ấy."

Cố Tân Tân có chút bất ngờ với câu trả lời đó, "Chị...... chị không tin anh ta?"

"Bọn họ là anh em ruột thịt, hơn nữa tôi còn chưa bao giờ sống một mình. Anh ấy nhất định sẽ do dự, hoặc là sẽ nói tôi cân nhắc, tôi thật sự không có nhiều thời gian để thuyết phục anh ấy."

Trong tình huống cấp bách như vậy, Cố Tân Tân cũng không biết phải làm sao. Giọng nói của Tống Vũ Ninh đột nhiên từ trên đỉnh đầu của hai người truyền vào tai. "Tân Tân, em điên rồi, Cận gia hại em như vậy còn chưa đủ sao hả?"

Cố Tân Tân ngẩng đầu lên, Tống Vũ Ninh còn đang nằm nhoài trên vách ngăn, trái tim cô suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.

Bên ngoài lại truyền đến giọng nói của tiểu Vu, "Cận phu nhân?"

"Tôi còn chưa xong đâu." Thương Lục vội vàng trả lời.

"Chị cho em nửa giờ suy nghĩ sau đó quay lại đây, nếu như em có thể nghĩ ra cách giải quyết vẹn toàn đôi bên thì sẽ mang chị đi, nếu không được thì cũng sẽ báo cho chị một tiếng."

Thương Lục cũng biết yêu cầu của mình quá đột ngột, Cố Tân Tân có thể đồng ý với cô ấy sẽ suy nghĩ là đã hết lòng hết dạ rồi.

"Được."

Cố Tân Tân xoay người đẩy cửa ra, "Chị ra ngoài trước đi."

Thương Lục nhấc chân lên đi ra ngoài, Cố Tân Tân lập tức đóng cửa lại sau đó ấn nút xả nước che mắt tiểu Vu bên ngoài. Thương Lục đi ra, tiểu Vu đang đứng trước gương sửa sang lại tóc tai, vừa nhìn thấy cô ấy đi tới thì lập tức tiến lên. "Phu nhân làm gì mà chậm thế?"

Thương Lục ôm bụng, đưa tay ra trước vòi nước, tiểu Vu quan tâm hỏi. "Không sao chứ?"

Cô ấy rửa tay xong xuôi, vòi nước còn chưa tắt đã bước ra ngoài.

Cố Tân Tân nghe tiếng bước chân đã đi xa mới mở cửa, Tống Vũ Ninh đang đứng bên ngoài chờ. "Chị phải nhắc nhở em một câu, em tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch."

"Chị cảm thấy em không nên giúp chị ấy?"

"Em việc gì phải giúp cô ta?"

Cố Tân Tân đứng trước gương, vừa rửa tay vừa nói. "Em không chịu được sự tuyệt vong trong mắt chị ấy. Người thân thiết nhất hại sảy thai, đến cả nhà của mình cũng không thể quay về, ở bên cạnh Cận Hàn Thanh thì hai ba ngày lại phải chịu đủ mọi kích thích......"

Tống Vũ Ninh ngắt lời cô. "Nhưng chuyện này và em thì có liên quan gì đây?"

Cố Tân Tân trầm mặc một chút, "Từng ấy thời gian ở Cận gia em cũng đã hiểu được một phần cuộc sống của chị ấy. Dù em đúng là bị hại đến thảm, nhưng ít nhất còn có thể mở miệng khóc lóc kể lể, nhưng Thương Lục thì không giống vậy. Không những không thể, mà sau khi biết mình bị hại cũng không có cách nào để phản đòn. Em không thể giúp cô ấy sống tốt hơn, nhưng ít nhất thì có thể giúp cô ấy rời khỏi Cận Hàn Thanh."

Tống Vũ Ninh nghe vậy thì tức giận đến mức không nói ra lời, chống một tay lên bồn rửa tay. "Chị nghĩ em đủ hiểu rõ con người Cận Hàn Thanh hơn cả chị, có cần phải mang chính mình ra thử nghiệm như vậy không hả? Một khi anh ta biết em mang theo vợ mình bỏ trốn, chị dám chắc em sẽ rất thảm, đến lúc đó dù bên cạnh em có mười chị thì cũng không thể bảo vệ cho em an toàn."

Trong lòng Cố Tân Tân dĩ nhiên cũng rõ ràng, cô vẩy vẩy nước trên tay, "Đi, về trước đã rồi nói."

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Tân Tân liếc quanh bốn phía. Nơi này chỗ nào cũng có camera giám sát, nhất cử nhất động nhất định là đều bị quay lại không sót một chi tiết."

Vì sợ bị Cận Hàn Thanh ngồi phía trước nhìn thấy nên lúc đi vào Cố Tân Tân và Tống Vũ Ninh hết sức giảm thấp sự tồn tại của mình lại.

Hai người ngồi xuống chỗ của mình, Cố Tân Tân hiện tại đã triệt để không có tâm tư mà xem màn nhạc kịch trước mắt.

Thời gian của cô không có nhiều, một khi màn kịch này kết thúc thì Thương Lục cũng sẽ phải đi về.

Tống Vũ Ninh khẽ đá chân cô, "Em đừng quên mục đích đến đây hôm nay của chúng ta."

Cô không nói lời nào, nhưng hai mắt không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, bộ dáng cực kỳ không chịu ngồi yên. Tống Vũ Ninh cực kỳ đau đầu, chuyện này đích thực chính là một phiền phức lớn, có thể mặc kệ thì tốt rồi, nhưng Cố Tân Tân lại nhất quyết muốn ôm vào người.

Muốn tránh camera rồi mang Thương Lục đi thật sự là chuyện khó hơn cả lên trời, từ phòng chiếu này đến bãi đậu xe cũng là dài vô tận, dù có đi thang máy thì cũng có camera giám sát.

Trong thời gian ngắn như vậy, dù Cố Tân Tân có thể mang Thương Lục rời đi thì e là còn chưa chạy được bao xa đã bị Cận Hàn Thanh đuổi theo chặn lại, đến lúc đó phiền phức mới thực sự bắt đầu.

Tống Vũ Ninh còn đang nhỏ giọng khuyên nhủ Cố Tân Tân, "Em đừng quản chuyện không đâu. Bọn họ là vợ chồng, dù có bị bắt lại cô ta cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng em thì khác, lúc trước em và anh ta còn có mối thù sâu thế nào, em không sợ anh ta sẽ bóp chết mình sao hả?"

Hai người đè thấp giọng nói hết mức có thể, lúc nói chuyện đều kề sát tai của đối phương mà nói, cũng không biết là đang bàn chuyện gì bí mật lắm. Cận Ngụ Đình ngồi phía sau không nhịn được nhìn chằm chằm, có lời gì không thể chờ đến lúc về rồi nói hay sao mà phải ngay ở chỗ này làm cái bộ dạng thì thầm to nhỏ vậy chứ.

Người đàn ông đá lên lưng ghế Cố Tân Tân, cô quay đầu lại nhìn anh.

Cận Ngụ Đình hơi nghiêng người về phía trước, "Có biết phép tắc lịch sự tối thiểu nơi này không thế?"

Cố Tân Tân cũng không có tâm trạng tranh luận với anh, hơn nữa nói chuyện ở chỗ này cũng là không đúng. Cô xoay người, suy nghĩ một chút, đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt thẳng tắp chiếu lên người Cận Ngụ Đình.

Người đàn ông hơi rũ mi mắt, ánh mắt này của cô đột nhiên khiến anh nổi da gà. "Có chuyện?"

Cố Tân Tân không lên tiếng, quay về tư thế ban đầu.

Thương Lục ngồi phía trước, trái tim treo lơ lửng, mà Cận Hàn Thanh ngồi bên cạnh vẫn chăm chú xem biểu diễn trên sân khấu. Hiếm khi anh ta mới có cơ hội đưa Thương Lục đi ra ngoài thả lỏng nên rất tận lực hưởng thụ khoảng thời gian này, nhất định là làm sao cũng không thể ngờ được trong đầu Thương Lục thật ra đều là suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi mình.

Thương Lục nắm nhẹ hai tay lại, ngón tay ngắt mạnh mu bàn tay. Lúc trước cô ấy từng nghe được từ miệng Tần Chi Song những chuyện Cận Hàn Thanh đã từng làm với Cố Tân Tân, sau khi cô ấy bị sẩy thai tất cả mọi mũi nhọn đều chĩa về phía Cố Tân Tân, còn khiến cho Cố Tân Tân gánh trên lưng tội danh ăn cắp ý tưởng. Khi ấy đến ngay cả lời khuyên của Tần Chi Song mà Cận Hàn Thanh cũng không nghe, đến mức khiến cho bà sợ anh ta sẽ làm chuyện cực đoan với cô.

Thương Lục nghĩ đến đây, chút hi vọng le lói trong lòng phút chốc vụt tắt, Cố Tân Tân sẽ giúp cô ấy sao?

Dù sao cô ấy cũng từng gián tiếp hại Cố Tân Tân, cô phải hận cô ấy mới phải.

Nhưng Thương Lục thật sự không còn biết phải tìm ai để cầu xin sự giúp đỡ nữa, nếu như ngày hôm nay cô ấy không tận dụng cơ hội này thì không biết còn phải chờ đơi đến bao giờ.

Cận Hàn Thanh đột nhiên khoác tay lên vai Thương Lục, cơ thể cũng hướng về phía cô ấy. "Hay không?"

Cô ấy yên lặng nhìn phía trước không lên tiếng, Cận Hàn Thanh kéo một tay cô ấy về phía mình, ngón tay dịu dàng vuốt ve mu bàn tay Thương Lục.

Cố Tân Tân ngồi phía sau, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đùi, một hồi sau đột nhiên đẩy người muốn đứng dậy, Tống Vũ Ninh nhanh tay nhanh mắt đè lại cổ tay cô. "Em đi đâu đấy?"

"Mặc kệ, cứ mang chị ấy ra ngoài đã rồi nói tiếp."

"Em điên thật rồi," Tống Vũ Ninh thật sự không hiểu vì sao Cố Tân Tân phải làm như vậy. "Dù em có mặc kệ thì cũng không có ai nói gì được em cả đâu."

"Em có cách, chị phải tin em."

Cố Tân Tân đẩy tay Tống Vũ Ninh ra. "Đi, chị đi theo em."

"Em......"

Cố Tân Tân cầm túi đứng dậy, Tống Vũ Ninh không kéo lại được, không còn cách nào khác là đuổi theo.

Thương Lục vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh, vừa mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Cố Tân Tân đi ra ngoài thì trong lòng không khỏi dâng lên hi vọng, dù Cố Tân Tân có tính toán thế nào, chít ít cô cũng đã đồng ý sẽ cho cô ấy một cái đáp án.

Thương Lục đẩy tay Cận Hàn Thanh ra, "Đau bụng."

"Sao lại thế?" Cận Hàn Thanh lập tức lo lắng nhìn cô ấy.

"Muốn vào nhà vệ sinh."

Thương Lục dễ dàng thoát khỏi Cận Hàn Thanh, dù sao phía sau vẫn có tiểu Vu đi theo. Hai người đi đến gần nhà vệ sinh, tiểu Vu lại tiếp tục đứng bên ngoài chờ. Thương Lục bước nhanh vào trong, thấy có một cánh cửa mở ra. Cô ấy bước nhanh đến, thấy Cố Tân Tân và Tống Vũ Ninh đang đứng bên trong.

Tống Vũ Ninh bực mình ném cho cô ấy một ánh mắt khó chịu, Cố Tân Tân đẩy nhẹ cánh tay cô ấy. "Chị ra ngoài nghĩ cách kéo tiểu Vu đi đi."

"Chị? Chị thì có cách gì được?"

"E là sẽ rất khó," Thương Lục khẽ nhíu mày, "Trừ lúc vào nhà vệ sinh ra, còn lại gần như là lúc nào tiểu Vu cũng theo sát tôi không rời."

Cố Tân Tân ngẫm nghĩ một chút, "Vậy thì chị nghĩ cách đẩy cô ta ra vài phút là được rồi."

Tống Vũ Ninh bị đẩy ra ngoài, hết sức không tình nguyện, thế nhưng Cố Tân Tân đã cương quyết muốn đâm đầu vào lửa, cô ấy không kéo lại được, chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp theo.

Tiểu Vu chờ ở bên ngoài, điện thoại bỏ trong túi quần, Tống Vũ Ninh đi đến bên cạnh cô ấy, tay phải duỗi ra sau đó người không biết quỷ không hay thu về. Có người đi tới, rửa tay xong rồi đi lướt qua hai người ra ngoài.

Đợi người kia đi ra khỏi cửa, Tống Vũ Ninh đếm nhẩm mấy tiếng, sau đó mới chậm chạp đi đến bên cạnh tiểu Vu, vỗ vỗ vai cô ta.

"Vừa rồi có người trộm điện thoại của cô đó."

"Gì cơ?" Tiểu Vu giật mình nhìn về phía cô ấy, Tống Vũ Ninh chuyển tầm mắt ra ngoài cửa, "Thật đấy, chính là cái người vừa mới ra ngoài kia kìa."

Tiểu Vu nghi ngờ mò vào trong túi tìm kiếm, quả nhiên là không còn.

Cô ấy theo bản năng đuổi ra ngoài, nhìn thấy người kia còn chưa đi xa, thầm nghĩ khoảng cách ngắn như vậy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, Thương Lục nhất định sẽ không thể chạy loạn.

Tiểu Vu ba chân bốn cẳng chạy ra, Tống Vũ Ninh thấy vậy thì nhanh chóng lên tiếng. "Được rồi."

Cố Tân Tân đi ra cửa trước thăm dò bên ngoài, thấy tiểu Vu đã đuổi kịp người kia, tiếng cãi vã rất nhanh truyền đến tai bọn họ. "Trả điện thoại lại cho tôi."

Cố Tân Tân cầm tay Thương Lục bước nhanh ra ngoài, hai người nhanh chóng đi về hướng ngược lại, tiểu Vu còn đang bận rộn lôi kéo với người kia nên căn bản là không nhìn thấy.

Ba người tiến vào thang máy, Thương Lục vẫn có thể thấy được bóng người của tiểu Vu, liền vội vàng tránh sang bên cạnh.

Trái tim Cố Tân Tân không ngừng gia tốc, căng thẳng muốn chết. Cô vội vàng rút điện thoại ra, ngón tay gõ trên bàn phím run rẩy, gõ sai mấy lần mới xong.

Cận Ngụ Đình vẫn còn ngồi bên trong, điện thoại rung lên, anh rút ra liền nhìn thấy thông báo Cố Tân Tân gửi tin nhắn cho mình.

Khóe miệng vốn dĩ là đang cong lên, nhưng sau khi đọc được nội dung thì lập tức cứng đờ.

Cố Tân Tân gửi tin nhắn cho anh, nội dung cực kỳ đơn giản, chỉ có một câu nói. "Tôi sẽ mang Thương Lục đi."

Điên rồi!

Cận Ngụ Đình nóng nảy tìm kiếm Thương Lục, quả nhiên vị trí bên cạnh Cận Hàn Thanh đã trống không.

"Mau dẫn cô ấy về đây!" Cận Ngụ Đình vừa nhắn lại vừa bước nhanh ra ngoài.

Cố Tân Tân liếc điện thoại, không trả lời, thang máy đi thẳng xuống tầng một, Thương Lục bám sát Cố Tân Tân, cũng không dám nhìn lung tung.

Cận Ngụ Đình đi ra ngoài, từ rất xa đã nghe được tiếng cãi vã, trong đó mơ hồ có thể thấy được giọng của tiểu Vu. Anh không nghĩ được nhiều, vội vàng gọi cho Cố Tân Tân.

Ba người ngồi vào trong xe, Cố Tân Tân để Thương Lục khom người xuống, tận lực tránh không cho người bên ngoài nhìn thấy. Điện thoại rung lên, cô lập tức ấn nghe, bên kia truyền đến tiếng gầm của Cận Ngụ Đình. "Cố Tân Tân, em không muốn sống nữa phải không? Mau dẫn Thương Lục về!"

Cố Tân Tân căng thẳng đến cực điểm, "Là Thương Lục muốn tôi dẫn chị ấy đi, anh cũng biết chị ấy đã tỉnh lại rồi mà, chị ấy là người rõ ràng hơn ai hết bản thân đang muốn làm gì."

"Em mau đưa cô ấy về đây trước khi quá muộn."

Cố Tân Tân nhìn theo chiếc xe đang chầm chậm ra ngoài, tận lực khiến bản thân mình tỉnh táo lại, "Không, đã muộn rồi, người đã bị tôi mang đi. Nhưng camera xung quanh sảnh đã quay lại được toàn bộ hình ảnh của chúng tôi, tôi biết Cửu gia nhất định sẽ có cách. Thời gian có thể cho anh không nhiều lắm nhưng anh cứ coi như là giúp tôi một chuyện này đi, cám ơn trước."

Cận Ngụ Đình tức giận đến mức hận không thể đập nát chiếc điện thoại trong tay. "Em -------"

Cố Tân Tân dứt khoát ngắt máy, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra, chuyện này có thể thành công hay không còn phải dựa vào Cận Ngụ Đình rồi.
Bình Luận (0)
Comment