Dịch: CP88
***
Tào gia.
Thương Kỳ xoay người, trong lòng chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, Thương phu nhân liên tục gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác đến nhưng cô ta đều không nhận.
Vừa rồi cô ta đã gửi wechat báo cho người nhà đêm nay mình sẽ không quay về.
Thương Kỳ hiểu rõ Thương phu nhân là đang nóng vội muốn cô ta trở lại, dù sao hiện tại đến cái danh phận cô ta cũng không có, nếu khăng khăng muốn qua đêm ở Tào gia như vậy sẽ khó tránh khỏi bị lời ra tiếng vào. Thế nhưng Thương Kỳ đã sớm không quan tâm được nhiều vậy, cô ta còn bị bới móc ít sao?
Ban đầu Thương Kỳ vốn đã từ chối lời mời chào của Tào Diệc Thanh, thế nhưng sau khi Cận Ngụ Đình đến đây nó đã trở thành tiêu chuẩn kiểm nghiệm xem có đúng là cô ta có tình cảm với Cận Ngụ Đình hay không. Thương Kỳ biết rõ mình bị cố ý đẩy đến bước đường cùng này, nhưng cô ta vẫn phải gan lì bước tới.
Thương phu nhân muốn Cận Hàn Thanh nể mặt Thương Lục mà tha cho cô ta nên vẫn liên tục đến tìm Cận Hàn Thanh, nhưng đó chính là một con hồ ly đấy. Anh ta ngoài miệng có thể nói là người một nhà, còn nói sau này không tiếp tục tái phạm là được, nhưng trong lòng cô ta rõ ràng, nhất định Cận Hàn Thanh sẽ bất kể giá nào khiến cho cô ta đẹp mặt.
Chăn trên người bị kéo đi mất, Thương Kỳ hạ tầm mắt, dừng lại trên chân của người đàn ông đang gác trên đùi mình. Giận dữ và xấu hổ, toàn bộ ký ức này đang ép cô ta muốn phát điên.
Đối với cô ta mà nói, Thương Lục mất tích không phải là chuyện tốt. Dù sao đó cũng là chị gái của cô ta, dù chuyện ngọc trai dự phòng đã bị bại lộ thì chỉ cần còn lại tầng quan hệ huyết thống này thì Cận Hàn Thanh sẽ vẫn phải kiêng kỵ. Nhưng nếu như Thương Lục xảy ra chuyện gì thì sao? E là cô ta thật sự không giữ được cái mạng này rồi.
Trời sáng, Cố Tân Tân vừa mới rời giường, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô ngáp một cái đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đàn ông bên ngoài thì kinh hãi.
Cố Tân Tân thật khó khăn mới áp chế được kinh ngạc, "Anh, sao anh lại ở đây?"
"Lạ lắm hả?"
Cố Tân Tân nhanh như chớp đẩy mạnh cánh cửa muốn đóng lại, thế nhưng Cận Ngụ Đình phản ứng cũng nhanh không kém, cánh tay lập tức chặn lại cánh cửa sắp đóng, hơi dùng sức lần thứ hai mở ra.
Tối qua cô đi ngủ chỉ mặc một chiếc áo choàng tơ tằm, bây giờ đứng ngay trước mắt Cận Ngụ Đình gần như là lộ ra toàn bộ hai vai và xương quai xanh, Cố Tân Tân thẹn quá hóa giận. "Ai mở cửa cho anh? Còn nữa, là ai cho anh vào đây?"
Dưới lầu còn có người giúp việc, sao bọn họ có thể cho anh ta lên lầu?
"Người giúp việc nhà em mở cửa cho tôi."
"Không thể nào!" Cố Tân Tân trực tiếp bóc trần anh, "Bà ấy cầm lương của Tu Tư Mân, chuyện mở cửa cho anh, còn để anh tự do đi lên lầu, anh thấy có hợp lý không?"
"Sự thật chính là như vậy."
Cố Tân Tân cười lạnh, muốn xoay người đi vào, nhưng nếu không thể nhốt Cận Ngụ Đình bên ngoài thì căn phòng này cũng không khác gì đầm rồng hang hổ, cực kỳ không an toàn.
Người giúp việc dưới lầu nghe được động tĩnh bèn đi lên, "Tu phu nhân, phu nhân gọi tôi ạ?"
Cố Tân Tân nhanh chóng đáp lại, "Không phải. Đúng rồi, hôm nay có ai đến đây không?"
"Không có, mới sáng sớm thôi mà. Ngài muốn ăn gì để tôi chuẩn bị?"
Cố Tân Tân không chút do dự tóm lấy chiếc cà vạt của Cận Ngụ Đình rồi kéo anh vào trong phòng, cô vừa đóng lại cửa thì người hầu cũng lên đến nơi.
"Làm chút cháo thanh đạm đi."
"Vâng, còn vị tiểu thư kia thì sao?" Người giúp việc dĩ nhiên là còn chưa biết thân phận của Thương Lục.
"Chuẩn bị chút bánh ngọt, chờ chị ấy tỉnh lại rồi gọi chị ấy xuống ăn."
"Vâng."
Người giúp việc nói xong, đứng đó một lúc, lại nhìn xung quanh cô một lượt. "Tu phu nhân, vừa rồi phu nhân không gọi tôi thật ạ?"
"Ừ, tôi vừa gọi điện thoại."
"À."
Người giúp việc xoay người đi xuống lầu, Cố Tân Tân vội vàng đóng cửa lại.
Cô quay đầu về phía Cận Ngụ Đình, "Anh điên rồi có phải không? Đây là nhà tôi, anh lại tự nhiên như không xông vào, nếu lời này bị truyền đi thì phải làm sao hả?"
"Cũng đâu có ai thấy tôi đi vào."
"Rốt cuộc là anh vào đây bằng cách nào?"
Tầm mắt Cận Ngụ Đình di chuyển xuống, khoan thai tháo chiếc cà vạt bị cô kéo lỏng ra, một lần nữa thắt lại, "Em bạo lực quá rồi, cổ tôi cũng suýt chút nữa thì bị em kéo gãy."
Cố Tân Tân còn đang hạ giọng nói. "Đừng có đánh lạc hướng, đến cùng là anh làm sao mà vào đây được?"
"Cửa không khóa."
"Không thể nào. Giờ này người giúp việc chưa thể ra ngoài được, làm gì có chuyện cửa không khóa?"
"Sao em biết là cô ta không ra ngoài? Biết đâu là cô ta ra ngoài bỏ rác, hoặc là đi mua thức ăn, hoặc là......"
"Được rồi, dừng lại," Cố Tân Tân bước nhanh vào trong, cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế sô pha khoác lên, "Cứ coi như là anh có cách vào trong, nhưng anh làm thế nào mà đi thẳng được lên đây?"
"Tôi gõ cửa, sau đó em kéo tôi vào, em không nhớ sao?" Cận Ngụ Đình nói xong, nhấc chiếc cà vạt lên, "Em vừa mới kéo nó đây này?"
"Anh có biết nếu như bị người khác thấy được thì hậu quả sẽ thế nào không?"
Cận Ngụ Đình bẻ cổ áo, "Vậy giờ phải làm thế nào?"
"Bộ dạng này của anh......" Cố Tân Tân tức giận đến mức giậm chân. "Ngộ nhỡ bị người ta hiểu lầm, nói đêm qua anh ở đây thì sao hả?"
"Tôi không ngại ánh mắt của người khác."
"Nhưng tôi ngại."
Cận Ngụ Đình đưa tay đặt lên tay nắm cửa. "Vậy giờ tôi đi ra ngoài là được."
Cố Tân Tân bắt lấy cánh tay của anh, kéo anh lại, "Bây giờ người giúp việc ở ngay dưới đó, vừa rồi cũng không thấy anh lên đây. Anh cứ như vậy đi xuống tôi càng không thể giải thích."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, bộ dạng ung dung thong thả quay về. "Vậy giờ em muốn thế nào?"
Trong phòng đột nhiên hiện ra một người đàn ông, còn là không có một ai nhìn thấy anh đi lên, chuyện như vậy dù nói thế nào cũng không thể rõ ràng.
"Anh có bản lĩnh đi vào thì cũng phải có bản lĩnh biến mất không còn dấu vết chứ."
Cận Ngụ Đình nghe xong, rút bàn chân đang chuẩn bị rời đi về. Anh đi đến trước mặt Cố Tân Tân, lưng cô còn đang chắn trước cánh cửa, hai tay Cận Ngụ Đình khẽ chống lên hai bên đầu cô, vây cô vào trong lồng ngực mình, "Vậy em dạy cho tôi cách biến mất không còn dấu vết đi?"
Cố Tân Tân cứng ngắc cựa mình, "Được rồi, tôi sẽ tìm cách đẩy người giúp việc đi, lúc đó anh nhớ nắm lấy thời cơ đi nhanh."
"Nếu tôi không chịu thì sao?"
"Anh dựa vào cái gì mà không chịu?"
"Dựa vào chân là ở trên người tôi."
Cố Tân Tân đẩy cánh tay anh ra, vừa muốn tránh đi liền bị cánh tay của Cận Ngụ Đình đẩy lại, xem ra hiện tại muốn đẩy anh ra cũng không thể rồi.
"Anh tới đây là muốn nói cho tôi đã tìm được địa điểm cho Thương Lục?"
"Đâu có đơn giản như vậy, vừa phải tìm chỗ vừa phải tránh khỏi tai mắt của anh hai. Mấy ngày nay ai anh ấy cũng cho theo dõi sát sao, em và tôi đều phải cẩn trọng."
Cố Tân Tân cũng bắt đầu hơi lo lắng, "Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ nghi ngờ tôi, nói không chừng sẽ ngay lập tức tìm đến đây."
"Yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh che chở cho em."
Ánh mắt Cố Tân Tân dừng lại trên người anh thật lâu, "Rất tốt. Cửu gia nhất định phải nhớ câu này cho thật kỹ."
Tầm mắt Cận Ngụ Đình dời xuống, Cố Tân Tân vẫn còn đang ngái ngủ, anh không khỏi nhìn đến chiếc giường lớn. May mà Tu Tư Mân không có ở Lục Thành, nếu không nhìn thấy bộ dạng này của cô anh nhất định sẽ hiểu lầm.
"Anh tạm ở lại đây đi, lát nữa tôi còn phải đến công ty, còn chưa có rửa mặt nữa."
Cận Ngụ Đình ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cố Tân Tân đi vào phòng thay đồ, khóa trái cửa sau đó thay quần áo rửa mặt, lúc đi ra đúng là thấy Cận Ngụ Đình không hề đi lại lung tung.
"Sau này anh đừng tùy tiện đến nhà tôi, để người ta nhìn thấy sẽ không tốt."
"Cố Tân Tân, từ bao giờ em lại để ý đến ánh mắt của người khác thế?"
"Có ai mà không để ý? Anh sao?" Cố Tân Tân cảm thấy lời này thật sự buồn cười, "Mấy ngày nữa Tu Tư Mân sẽ trở lại, chuyện của Thương Lục tôi còn có thể giải thích với anh ấy, nhưng anh thì sao?"
Cận Ngụ Đình nhỏ giọng lầm bầm. "Giải thích không được mới là tốt nhất."
"Anh vừa mới nói cái gì?"
"Tôi nói hôm nay em mặc như thế này không sợ lạnh à?"
Cố Tân Tân đi ra cửa, đẩy anh cách mình một đoạn, "Anh đợi đó đi, tôi dụ dì ấy ra ngoài đã."
Cô mở cửa, trước tiên thò một cái đầu ra ngó nghiêng như kẻ trộm sau đó đi đến đầu cầu thang, một tay bám tay vịn, nghiêng đầu xuống. "Dì ơi -------"
Người giúp việc nghe được liền nhanh chóng từ trong nhà bếp đi ra, "Tu phu nhân."
"Tự nhiên tôi muốn ăn bánh quẩy. Ở con đường trước nhà có một cửa hàng mới mở, dì qua đó mua một ít nha."
"Vâng." Người giúp việc đáp ứng, quay vào tắt bếp rồi đi ra.
Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích, mãi đến tận khi bóng lưng người giúp việc khuất sau cánh cửa mới thở ra một hơi.
Cận Ngụ Đình đi theo ra, từ sau lưng Cố Tân Tân thình lình lên tiếng, "An toàn rồi?"
Anh đột ngột xuất hiện dọa cho Cố Tân Tân nhảy dựng, cô cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, "Qua mấy phút nữa rồi hẵng đi."
"Em muốn giữ tôi lại ăn sáng?"
"Tôi sợ anh ra ngoài lại đụng phải dì nhà tôi còn chưa đi được xa."
Cận Ngụ Đình tựa lưng lên lan can, "Trong thời gian ngắn bà ấy chắc chắn còn chưa về được, tôi có thể ở lại thêm một lúc nữa."
Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn anh, "Tôi cũng phải đi làm, anh ở lại đây làm gì? Muốn gặp Thương Lục?"
"Sao thế? Em ghen đấy à?"
"Ha ha." Cố Tân Tân cố ý nâng cao giọng sau đó đi lên hai bước, Cận Ngụ Đình cũng nhấc chân muốn xuống theo.
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến động tĩnh, Cận Ngụ Đình không phát hiện ra, nhưng Cố Tân Tân lại đang trong tư thế nhạy cảm cực kỳ. Cô lập tức quay lại, đè hai vai Cận Ngụ Đình xuống. Người đàn ông đứng thẳng lưng bất động, nhìn chằm chằm cô, "Làm gì thế?"
"Ngồi xuống ngồi xuống. Mau lên!"
Cận Ngụ Đình bị cô ấn mạnh phải cúi rạp người, cánh cửa lạch cạch một tiếng mở ra. Người giúp việc bước nhanh vào trong, vừa thấy Cố Tân Tân còn đứng tại chỗ thì dừng lại, "Thật ngại quá Tu phu nhân, tôi quên mất không mang theo ví tiền và điện thoại."
"Không...... không sao." Trái tim Cố Tân Tân trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, cô hơi dịch người sang bên cạnh, cố gắng chặn lại không để người giúp việc nhìn thấy Cận Ngụ Đình.
Người giúp việc bước nhanh vào nhà ăn, lúc cầm đồ ra ngoài thấy Cố Tân Tân vẫn còn đứng tại lúng túng cười thì không khỏi thấy kỳ quái, ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Tân Tân cười gượng. "Tôi sắp đói chết rồi."
"À, tôi sẽ đi nhanh về nhanh."
Người giúp việc không chậm trễ thêm nữa, bước nhanh ra ngoài.
Cửa lớn vừa đóng lại, tiếng của Thương Lục từ phía sau liền truyền đến, "Hai người đây là......"
Cận Ngụ Đình nghiêng đầu qua, thấy Thương Lục đứng trên hành lang liền không chút do dự đứng dậy, trên mặt cũng xuất hiện vẻ mất tự nhiên, bộ dạng rõ ràng là lúng túng.
Cố Tân Tân chỉ anh, "Đều là tại anh ta, mới sáng sớm đã chạy đến dọa người."
Thương Lục tiến lên vài bước, "Ngụ Đình, sao anh lại ở đây?"
"Anh...... tới xem chút."
Thương Lục liếc chỗ anh đang đứng một cái. "Lầu hai dù gì cũng là không gian riêng tư, tiếp khách không phải nên là ở dưới lầu à?"
"Anh quên mất, cứ nghĩ chỗ này là tòa nhà Tây."
Cố Tân Tân trợn mắt, "Đừng nói lời thừa thãi nữa, đi mau."
Cô bắt đầu lôi kéo cánh tay Cận Ngụ Đình, anh còn đang phủi phủi một góc áo, thấy cô như vậy thì không khỏi nhíu mày. Có cần phải chật vật như vậy không?
"Đi thôi." Cố Tân Tân tiếp tục hạ lệnh đuổi khách.
Sắc mặt người đàn ông có chút khó coi, "Thanh giả tự thanh, ai nói gì em thì em cứ chặn lại miệng bọn họ là được."
Thương Lục mơ hồ hiểu được tình hình, cũng nhanh chóng đẩy lưng Cận Ngụ Đình. "Xuống lầu đã rồi nói tiếp, để người khác nhìn thấy thì phiền lắm đó."
Đến cả Thương Lục cũng giúp cô, Cận Ngụ Đình vô cùng oan ức để Cố Tân Tân kéo ra phòng khách, ánh mắt Thương Lục tràn đầy nghi ngờ quét tới quét lui trên người Cận Ngụ Đình, "Anh vào đây thế nào vậy?"
"Anh ta nói cửa không khóa nên đã nhân lúc đó lẻn vào."
"Mới sáng sớm làm sao đã có ai ra ngoài mà mở cửa? Bây giờ chắc dì đã ra ngoài rồi phải không?"
Cận Ngụ Đình né tránh ánh mắt của hai người, Thương Lục vậy mà lại đứng về phía cô? Anh giúp cô ấy như vậy, sao cô ấy lại không suy nghĩ cho anh chút nào chứ?
"Anh hai đã cho điều tra toàn bộ hình ảnh của camera giám sát xung quanh, một khi anh ấy phát hiện ra xe của Cố Tân Tân từng xuất hiện ở đó thì nhất định sẽ nghi ngờ."
Đôi mi thanh tú của Thương Lục cau lại, không tiếp tục suy nghĩ chuyện cánh cửa kia nữa, "Anh ta có thể sẽ tìm đến nơi này sao?"
"Không sớm thì muộn."
Thương Lục và Cố Tân Tân trao đổi ánh mắt cho nhau, Cố Tân Tân cong môi cười với cô ấy. "Không sao, không phải là đã có Cửu gia ở đây rồi à?"
"Cửu gia vừa mới bị em đè trên đất như vậy, hiện tại còn chưa tỉnh táo lại, tức ngực khó thở, cái gì cũng nghĩ không ra." Cận Ngụ Đình lưu loát lên án Cố Tân Tân.
"Không không không, tôi thấy bộ dạng anh trấn định bình tĩnh như vậy mà, nhất định là đã có cách."
Cận Ngụ Đình bĩu môi. "Đã là lúc này rồi, dù có nói ngọt hơn nữa cũng vô dụng."
"Vậy thì anh đi đi, tự tôi đưa Thương Lục ra khỏi đây." Vẻ mặt cô không có chút hoang mang, đã vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi thôi. Thành công hay không còn phải xem ý trời, cô cũng chẳng cần Cận Ngụ Đình.
Hoặc là có lẽ cô đã sớm nắm chắc Cận Ngụ Đình trong tay nên mới dám cứng miệng như vậy chăng.
***
Bát Bát: Dạo này ta đang rất tự kỷ vì cái tỷ lệ trả lời cmt của ta, ta sắp thành một kẻ tồi tệ rồi. T.T
Ta đang rất nghiêm túc kiểm điểm nhưng vẫn không nghĩ ra lối thoát nào cả, ta muốn có thời gian đọc hết cmt của mọi người bởi vì ta đang thiếu động lực trầm trọng huhu TTT.TTT