Trảm Nam Sắc

Chương 191

Dịch: CP88

***

"Á -------"

Thư ký sợ hãi ngồi bệt trên mặt đất, hai tay che mắt.

Đoàn Cảnh Nghiêu ngay lập tức hồi thần, chỉ tên nhân viên chuyển phát nhanh kia. "Đè anh ta lại!"

Trợ lý đứng bên cạnh bước lên hai bước, đè nhân viên giao hàng cũng bị dọa sợ tái mét mặt xuống đất.

Nửa giờ sau, thư ký vội vàng gõ cửa phòng làm việc của Cận Duệ Ngôn.

Cận Duệ Ngôn đang chuẩn bị đi ra ngoài, một tay vắt áo khoác, một tay kia cầm điện thoại, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của thư ký, "Xảy ra chuyện gì?"

Thư ký đi đến trước bàn làm việc. "Vừa rồi không biết có ai gửi chuyển phát nhanh đe dọa đến, Đoàn tiên sinh mang nhân viên chuyến phát nhanh kia đi rồi."

"Sao lại thế?"

"Tôi...... Tôi không dám nhìn kỹ, hình như là động vật gì đó, trong thùng giấy lót một lớp túi plastic, bên trên là một tấm lông trắng đều là máu, còn là bị....... bị lột ra."

Nét mặt Cận Duệ Ngôn cũng hơi nghiêm túc, "Dù có đúng là vậy thì cũng không thể là nhân viên giao hàng đó mang đến được."

"Bộ dạng của Đoàn tiên sinh lúc đó thật sự rất dọa người, không nói một lời liền mang người đi."

Cận Duệ Ngôn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, "Anh ta khẩn trương như vậy làm gì? Những chuyện như vậy dù bây giờ không xảy ra thì sau này cũng sẽ có, tôi bị người ta uy hiếp cũng không phải lần một lần hai."

"Cận thị trưởng, lúc đó ngài không ở đó nên không biết, dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc nhìn thấy vẫn bị dọa sợ gần chết."

Cận Duệ Ngôn cười lạnh. "Nếu có gan thì trực tiếp mang người chết tới đây, chỉ là chó mèo vô hại lại tưởng có thể dọa được tôi sao."

"Ngài......." Trái tim đáng thương của thư ký hiện tại còn đang đập thình thịch, "Làm sao bây giờ?"

"Cho người đi tìm một cửa hàng thú cưng rồi mang xác chết bị đưa tới đi hỏa táng đi, tiền tôi sẽ bỏ." Cận Duệ Ngôn nói tới đây, đáy mắt đã hơi sẫm lại, "Dù sao đó cũng là một sinh mệnh còn sống sờ sờ, lại vì tôi mà chết."

"Vâng."

Cận Duệ Ngôn đi ra ngoài hai bước, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó, "Đừng để anh ta làm loạn, kêu anh ta thả người nhân viên giao hàng kia ra trước đã."

"Tôi cũng đã nói vậy rồi, nhưng Đoàn tiên sinh không có nghe lọt."

Cận Duệ Ngôn vừa đi vừa gọi cho Đoàn Cảnh Nghiêu, nhưng trước sau đều không có người nhận máy.

"Ngài đi trước đi, tôi sẽ tiếp tục liên lạc với Đoàn tiên sinh."

Cận Duệ Ngôn thấy cũng không còn nhiều thời gian, gật đầu nói, "Được, nhất định phải làm cho anh ta thả người ra, đừng vì kích động mà chuyện bé xé ra to."

"Được."

Cận Duệ Ngôn kết thúc buổi họp ra ngoài, thư ký chờ ngay ngoài cửa.

Cổ họng cô ấy hơi khô, uống một hớp nước thư ký đưa cho, "Thế nào rồi?"

Thư ký khó xử lắc đầu, "Điện thoại vẫn không có ai tiếp."

"Tôi về trước." Cận Duệ Ngôn không yên lòng, đến văn phòng cũng không quay lại liền trực tiếp đi ra ngoài.

Về đến nhà vẫn không thấy bóng dáng Đoàn Cảnh Nghiêu đâu, gọi điện thoại cũng không có ai nhận, Cận Duệ Ngôn sốt ruột đi đi đi lại trong phòng khách.

Mãi đến lúc chập tối, ngoài cửa mới có động tĩnh truyền đến, Cận Duệ Ngôn ném gối ôm trong tay ra đứng dậy, nhìn thấy Đoàn Cảnh Nghiêu đi vào.

Cô ấy bước nhanh về phía trước, ngữ khí mang theo lo lắng. "Người đâu?"

"Làm sao thế?"

"Chuyện này không liên quan gì đến nhân viên giao hàng, anh không có làm gì anh ta đấy chứ?" Cận Duệ Ngôn quan sát sắc mặt của Đoàn Cảnh Nghiêu.

"Sao không thấy em hỏi tôi có gặp nguy hiểm, có bị người ta làm gì không?" Đoàn Cảnh Nghiêu lướt qua cô ấy, đi lên lầu.

Cận Duệ Ngôn đi sau anh ta, vào đến tận phòng ngủ mà Đoàn Cảnh Nghiêu vẫn không nói một lời, Cận Duệ Ngôn không khỏi bồn chồn. "Nếu anh thật sự làm gì đó nhân viên giao hàng kia thì chuyện này sẽ bị làm lớn đấy. Kẻ sau lưng kia nhất định đang nhìn chằm chằm chúng ta, ngộ nhỡ người kia xảy ra chuyện gì, hắn ta sẽ lập tức mượn cơ hội này gây sóng gió."

Đoàn Cảnh Nghiêu giống như không nghe vào lời của cô ấy, Cận Duệ Ngôn vẫn tiếp tục kéo tay anh ta lại, trong lời nói đã không kìm chế được mang theo phẫn nộ. "Không phải là anh cố ý đấy chứ? Đoàn Cảnh Nghiêu, có phải vì thật khó khăn mới tìm được cơ hội này nên anh mới không chút do dự bỏ đá xuống giếng như vậy không hả?"

Người đàn ông đột nhiên hất tay cô ấy ra, Đoàn Cảnh Nghiêu xoay người, ánh mắt chiếm lấy Cận Duệ Ngôn không tha, "Em cho là tôi muốn hại em?"

"Tôi đang nghiêm túc hỏi anh, người giao hàng kia đâu?"

"Tôi tìm người đánh cho anh ta một trận, đánh cho không nhận ra nổi cha mẹ anh ta mới nhận tội, nói là nhận tiền của người khác. Thông tin người gửi trên thùng giấy đó một chữ cũng không có, tôi không hỏi anh ta thì có thể hỏi ai?"

Chuyện đã đến nước này rồi, Cận Duệ Ngôn trở lại bình tĩnh đến thần kỳ, "Vậy anh có hỏi ra được gì nữa không? Anh ta cùng lắm cũng chỉ có thể nói cho anh biết là người khác sai khiến, ngoài ra không biết gì nữa hết, anh hà tất phải dâng nhược điểm của chúng ta ra cho đối phương như vậy?"

"Vậy theo ý của em, chính là tôi phải cung kính trả anh ta về nhà?"

"Bây giờ anh tùy tiện đánh người, ngộ nhỡ tạo cơ hội cho đối phương bày trò thì chúng ta phải làm sao?"

Sắc mặt Đoàn Cảnh Nghiêu hơi thay đổi, khóe miệng hơi co lại, lạnh lùng chuyển tầm mắt sang chỗ khác. "Tôi thì có gì phải sợ? Tôi hại người cũng không phải lần đầu tiên, em đừng có quên lần kia chính là tự tay em giăng bẫy tôi."

Cận Duệ Ngôn nhất thời bị anh ta làm cho nghẹn họng, hàm răng cắn chặt, "Đoàn Cảnh Nghiêu, có phải vì lúc trước tôi hãm hại anh nên bây giờ anh mới đáp trả tôi chút phiền phức này?"

Đáy mắt người đàn ông tích tụ sóng ngầm, anh ta hung hăng nhìn cô ấy, "Em có biết trong đó có thứ gì không? Đây không đơn giản chỉ là uy hiếp, nói không chừng đối phương chính là muốn mạng em!"

"Dù là như vậy thì thế nào? Sau lưng có bao nhiêu người mong chờ tôi chết đi? Lẽ nào anh nghĩ tôi để tâm mấy chuyện đó sao?"

"Em không để tâm, tôi để tâm!" Đoàn Cảnh Nghiêu nói xong lời này, đột nhiên đẩy vai Cận Duệ Ngôn ra đi về phía trước. Cận Duệ Ngôn ngớ người, lại nghe được giọng nói của người đàn ông truyền vào trong tai. "Em vậy mà lại không nghĩ tới, nếu như có một ngày em biến thành cái bộ dạng kia......."

Anh ta nói đến đây, giọng nói đã có chút run rẩy, Đoàn Cảnh Nghiêu xoay người nhìn cô ấy, Cận Duệ Ngôn cứ như vậy thụ động đón lấy ánh mắt của anh ta.

"Tôi biến thành bộ dạng gì cơ?"

Đến tận bây giờ anh ta vẫn còn sợ hãi, nghĩ cũng không dám nghĩ. "Tôi là chồng em, vì sao em lại không thể tin tôi một lần? Đến bây giờ rồi em còn nghĩ tôi sẽ bỏ đá xuống giếng sao? Dù chuyện tôi đánh người bị lộ ra thì tôi cũng đảm bảo sẽ không để chuyện đó ảnh hưởng đến em, em yên tâm đi."

Cận Duệ Ngôn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm nhận được một trận chua xót trước nay chưa từng có, lời đến bên môi cũng bị cô ấy hung hăng nuốt vào trong. Cận Duệ Ngôn cũng không biết cô ấy còn có thể nói gì.

Buổi tối.

Cố Tân Tân và Thương Lục ngồi ăn cơm tối, Cố Tân Tân mang cho Thương Lục cốc nước trái cây, cô ấy vội vàng nhận lấy, "Cám ơn."

"Hôm đó lúc Cận Hàn Thanh đến lục soát, nói nếu em gặp chị thì nhất định phải chuyển cho chị một câu."

"Nói gì?"

"Anh ta nói, anh ta và những người phụ nữ kia không có gì hết, trong hai năm chị phát điên anh ta chưa bao giờ chạm vào một ai khác. Anh ta chỉ là giận chị, hận chị, có một số việc anh ta muốn gặp mặt giải thích rõ ràng với chị."

Thương Lục nhếch miệng, khẽ nhấp một hớp, "Cô có tin không?"

"Em....... em không biết, dù sao thì em cũng không quá hiểu rõ anh ta."

Thương Lục không dấu vết giương nhẹ khóe miệng. "Tôi hiểu anh ta rất rõ, nhưng tôi cũng không tin tưởng lời của anh ta."

Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, người giúp việc đi ra, nhìn qua màn hình thấy được người đừng bên ngoài.

"Tu phu nhân." Người giúp việc có chút do dự nhìn về phía Cố Tân Tân.

Cô đặt đũa xuống đi ra, thấy được Cận Ngụ Đình, cô không mở cửa ngay mà nhẹ giọng hỏi. "Đã trễ thế này rồi, còn có chuyện gì không?"

"Kết quả báo cáo giám định có rồi." Trên mặt Cận Ngụ Đình không có biểu cảm gì lớn, không nhìn ra là vui hay buồn. Cố Tân Tân nghe vậy, tay đặt trên nắm cửa, mở ra.

Cận Ngụ Đình tự nhiên như vào nhà mình, anh bước nhanh vào trong, thấy được Thương Lục ngồi trên bàn ăn.

Thương Lục vội vàng đứng dậy, "Kết quả thế nào rồi?"

Cận Ngụ Đình nhìn về phía cô ấy khẽ cười, "Không sao, đương nhiên sẽ không tra ra được em."

"Anh đổi được sang tóc của tôi rồi à?" Cố Tân Tân nghe được lời đó của anh, giọng nói đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Người đàn ông đặt một tay lên ghế dựa, khẽ gật đầu với cô, "Ngoại trừ quá trình ban đầu thì kết quả đều là điều em muốn."

"Quá tốt rồi." Trái tim lơ lửng của Cố Tân Tân cuối cùng cũng coi như được thả xuống. "Từ giờ anh ta sẽ không thể tiếp tục tìm chúng ta gây phiền toái nữa."

Tầm mắt của Cận Ngụ Đình rơi xuống bàn ăn, tuy là chỉ có hai người nhưng thức ăn rất phong phú, từ món mặn đến nước canh, mỗi đĩa thức ăn cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng vô cùng. Anh kéo ghế ngồi xuống. "Tôi bận rộn đến tận bây giờ, còn chưa có ăn tối nữa."

Cố Tân Tân và Thương Lục nhìn nhau, đây là nhà Cố Tân Tân nên Thương Lục cũng không tiện nói gì, huống chi đây cũng là chuyện của hai người bọn họ.

Cố Tân Tân nói người giúp việc vào bếp lấy thêm bát đũa, Cận Ngụ Đình không hề khách khí, Thương Lục thấy vậy thì cũng ngồi xuống.

Người đàn ông ngồi xuống, tự mình gắp thức ăn, người giúp việc đứng bên cạnh nhìn. Cận Ngụ Đình nếm thử tôm bóc vỏ, cảm thấy không tệ, còn rất lạ miệng, liền gắp cho Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân nhìn anh. "Đây là nhà tôi."

"Nhà em thì sao?"

"Đâu ra kiểu khách gắp thức ăn cho chủ?"

"Đó là vì tôi không coi mình là khách. " Cận Ngụ Đình nói xong, lại tự mình múc canh.

Cố Tân Tân cũng không biết làm sao với anh, người giúp việc định quay lại bếp, đột nhiên nghe thấy động tĩnh truyền vào từ cửa. Bà ấy đi ra nhìn, tay vừa đặt lên tay nắm, cửa đã mở ra.

Cố Tân Tân vừa nhét một miếng cơm vào miệng, liền nghe được tiếng reo vui mừng của người giúp việc, "Tu tiên sinh!"

Thương Lục nghe được ba chữ kia thì sắc mặt hơi đổi, sống lưng cũng cứng đờ. Cố Tân Tân suýt chút nữa nghẹn miếng cơm trong miệng, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Tu Tư Mân từ bên ngoài đi vào.

Tu Tư Mân nhìn thấy Cận Ngụ Đình, tầm mắt rất nhanh rơi xuống người Cố Tân Tân, "Hôm nay trong nhà có khách?"

Cố Tân Tân có chút không được tự nhiên đứng lên, "Ừ, sao anh về bất ngờ thế?"

"Muốn cho em một kinh hỉ." Tu Tư Mân tiến lên, Cận Ngụ Đình không đổi sắc, cũng không có ý định đứng dậy.

Thương Lục đặt đũa trong tay xuống, đứng lên chào hỏi với Tu Tư Mân. "Tu tiên sinh, chào anh."

"Xin chào." Tu Tư Mân mỉm cười, "Mời ngồi, không cần khách khí."

"Anh đã ăn tối chưa?" Cố Tân Tân khẽ hỏi.

"Vẫn chưa."

Tu Tư Mân cởi áo khoác, giao cho người giúp việc đứng bên cạnh, "Tôi đi rửa tay trước."

Cố Tân Tân khẽ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, khẽ liếc mắt về phía Cận Ngụ Đình. Người đàn ông ngồi đó không nói lời nào, người giúp việc cũng rất nhanh đã đi ra, Tu Tư Mân rửa tay xong ngồi xuống đối diện Cận Ngụ Đình.

"Cửu gia đến thăm chị dâu của mình sao?"

Cận Ngụ Đình nhẹ giương mi mắt, "Không phải."

Tu Tư Mân không hỏi nữa, bầu không khí trên bàn ăn rất kỳ quái. Nói cho cùng thì Cố Tân Tân hiện tại đã là Tu phu nhân, Cận Ngụ Đình có thể gặp được cô hoàn toàn là vì trong thời gian này Tu Tư Mân không có ở Lục Thành, mà anh đúng là suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của người này.

Thương Lục cũng không mấy thoải mái, cô ấy vốn là dựa vào Cố Tân Tân mà ở lại nơi này, nhưng dù sao cô ấy với Tu Tư Mân không quen không biết, hiện tại hắn cũng đã trở về, cô ấy nghĩ mình cũng nên đi rồi.

"Ngụ Đình, bên anh đã sắp xếp xong chưa?"

Ánh mắt Cận Ngụ Đình vẫn còn dừng trên người đàn ông đối diện, Tu Tư Mân cũng không khách khí đáp lại anh.

Một hồi lâu sau, Cận Ngụ Đình mới chuyển tầm mắt trở lại người Thương Lục. "Chuyện này không thể để quá nhiều người biết, lẽ nào chị tin anh ta?"

Thương Lục hơi run, hiểu được "anh ta" trong lời của Cận Ngụ Đình chính là Tu Tư Mân.

Cô ấy ở đây một thời gian, cũng biết được Cố Tân Tân không giấu Tu Tư Mân chuyện gì cả, chứng tỏ cô tin tưởng hắn.

Tu Tư Mân nghe vậy, mở miệng trước, "Không lẽ Cửu gia cho là tôi sẽ đi báo tin?"

"Có rất nhiều chuyện không thể biết được."

Tu Tư Mân khẽ lắc đầu, "Tôi làm như vậy cũng không có chỗ nào tốt cả."

"Nói cách khác, một khi có thể mang lại lợi ích cho anh thì anh sẽ làm phải không?"

Cố Tân Tân nhíu mày, "Anh yên tâm, chuyện Thương Lục ở đây anh ấy sẽ không nói ra. Dù anh ấy mặc kệ người khác thì cũng sẽ quan tâm an nguy của tôi."

Cận Ngụ Đình nghe vậy, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.

Thương Lục buông đũa xuống, "Ngụ Đình, anh đi ra đây với em, em có mấy câu muốn nói với anh."

Cận Ngụ Đình ngồi đó không nhúc nhích, Thương Lục đứng dậy, tay nhẹ bấm lên cánh tay của anh. "Tôi có việc gấp, thật đấy."

Người đàn ông lấy lại tinh thần, thu lại làn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt và cả cảm xúc ghen ghét dưới đáy mắt. Đúng, anh chính là vừa đố kỵ vừa hận, Cận Ngụ Đình đứng dậy, đi theo Thương Lục ra ngoài.

Cố Tân Tân nhìn theo bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, cô khẽ cắn đũa, có chút xuất thần.

Tu Tư Mân không chút biến sắc gắp thức ăn cho cô, Cố Tân Tân nhìn hắn. "Anh đừng hiểu lầm. Anh ta đến đây là vì chuyện của Thương Lục, không liên quan gì đến em."

"Tôi biết," Tu Tư Mân mỉm cười, chỉ là ý cười không hề chạm đến đáy mắt. "Anh ta lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm Thương Lục, em đã nói với tôi như vậy."

Cố Tân Tân cắn chặt đũa trong miệng, thật sao?

Cô đã phải có bao nhiêu từ bỏ mới có thể ngay đến câu nói như vậy cũng nói với Tu Tư Mân rồi.

Cận Ngụ Đình đi ra đến sân, Thương Lục dừng chân.

"Đừng lo lắng, muộn nhất là ngày kia anh sẽ sắp xếp cho em rời đi."

Thương Lục quay đầu lại nhìn anh. "Em là lo lắng cho anh."

"Anh thì có gì phải lo lắng?"

"Giống như ngày hôm nay, sau này sẽ không chỉ phát sinh một lần hai lần. Em khuyên anh sau này cách xa cô ấy một chút, đỡ phải tự làm tổn thương mình."

Cận Ngụ Đình không để ý lắm hừ lạnh, "Tổn thương? Em nghĩ nhiều rồi."

"Nếu vừa rồi em không gọi anh ra, anh định sẽ kết thúc như thế nào?"

Cận Ngụ Đình trầm mặc mấy giây, Thương Lục là người thứ ba đứng quan sát nên dĩ nhiên cũng sẽ nhìn ra rõ ràng hơn, "Tu tiên sinh sẽ không cảm thấy lúng túng, bởi vì đây là nhà của anh ấy, còn anh thì sao? Ngày thường là một người kiêu ngạo như vậy, nhưng chuyện như vậy cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn mà thôi."

"Đến em cũng nói vậy hả?"

"Thật ra anh cũng đã cảm nhận được rồi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi."

Cận Ngụ Đình quay đầu lại, nhìn ánh sáng chiếu ra từ phòng khách, có vài tia sáng đi lạc chiếu lên khuôn mặt cô đơn của anh.

"Em mau vào đi, lát nữa bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt."

"Em biết, yên tâm, chỗ này bốn phía đều có vật chắn, người bên ngoài cũng không nhìn vào được."

Nét mặt của Cận Ngụ Đình vẫn căng cứng vô cùng, "Thương Lục, người ta thường nói người ngoài cuộc có thể nhìn đến rõ ràng. Vậy em nói cho anh biết đi, trong lòng Cố Tân Tân có anh không?"

Thương Lục không trực tiếp cho anh đáp án mà nói, "Chuyện đã đến nước này rồi, anh còn phải hỏi ai nữa hả? Chuyện như vậy không phải anh chính là người rõ ràng nhất sao?"

"Trong lòng cô ấy luôn có anh, cô ấy vẫn rất yêu anh."

Thương Lục thúc giục anh. "Mau về đi thôi."

Trong phòng, Cố Tân Tân nhai miếng cơm nhạt như nước ốc, nơi khóe mắt thi thoảng lại liếc ra cửa, mà những động tác lén lút này dĩ nhiên không chạy thoát khỏi con mắt sắc bén của Tu Tư Mân.

"Tôi sẽ ở lại bên này mấy ngày, tuần sau phải trở về rồi."

Cố Tân Tân định thần, "Chuyện bên kia giải quyết xong cả rồi?"

"Vẫn chưa, còn phải thanh lọc cho thật sạch mới được."

Cố Tân Tân lúc này mới tỉ mỉ nhìn Tu Tư Mân, thấy được trên mặt anh ta đều là uể oải, xem ra trên đường về đây cũng không hề có một giây giải lao.

"Anh mau ăn đi, ăn xong rồi mau đi ngủ."

Tu Tư Mân cười khẽ. "Em không thích nhìn thấy tôi như vậy cơ à, tôi còn chưa tâm sự được với em quá ba câu, cũng chưa hỏi gần đây em thế nào."

"Chúng ta vẫn luôn gọi điện thoại mà."

"Được được, tôi thừa nhận là vì tôi muốn nói chuyện với em quá thôi."

Cố Tân Tân giục hắn mau ăn, Tu Tư Mân cũng không có khẩu vị gì. Lúc Thương Lục đi vào, Cố Tân Tân không nhịn được nhìn về phía cô ấy.

Phía sau cô ấy cũng không có ai khác, Thương Lục đi vào, đổi dép đi trong nhà rồi đóng cửa lại.

Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, Thương Lục quay lại bàn ăn, lên tiếng. "Anh ấy đột nhiên có việc gấp nên về trước rồi."

Đây là cách kết thúc tốt nhất, không phải sao? Đỡ phải đến lúc đó ai cũng không còn mặt mũi nhìn nhau.
Bình Luận (0)
Comment