Trảm Nam Sắc

Chương 207

Dịch: CP88

***

Cận Ngụ Đình nằm đến mức cả người muốn co rút, dù sao cũng đã một ngày một đêm rồi anh chưa được cựa quậy chút nào nữa.

"Muốn đưa tôi vào chỗ chết sao, nằm mơ cũng đừng nghĩ."

Khổng Thành xem xét bộ dạng của anh. "Ngài cũng chỉ mới thoát khỏi hiểm cảnh thôi, không cần phải nói những lời như vậy."

Cận Ngụ Đình hận không thể đứng lên đạp anh ta xuống, "Có cách nào bắt được nhược điểm của anh ta không?"

"Anh ta rất cẩn thận, chuyện như vậy nhất định là đã giao cho người khác làm. Cũng có thể xem như lợi thế của anh ta chính là chúng ta đang ở trong địa bàn của anh ta, dù chúng ta đã phong tỏa tin tức cẩn thận thì anh ta vẫn biết được ngài chưa chết, thậm chí còn nghĩ ra được kế hoạch tiếp theo."

Cố Tân Tân càng nghe càng cảm thấy toàn thân phát lạnh, "Anh ta không sợ sự tình bại lộ sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt sao?"

"Anh ta đến giết người còn dám, còn chuyện gì không thể làm nữa?"

Xương sống và thắt lưng Cận Ngụ Đình đều ê ẩm mỏi nhừ, theo đúng quy trình thì lát nữa y tá sẽ lại vào thay nước truyền cho anh, anh quay sang nói với Cố Tân Tân. "Em về trước đi."

"Tôi về?"

"Sắp xếp chuyện của Văn Văn cho xong, còn cả chuyện của em nữa, không thể tiếp tục ở đây được."

Cố Tân Tân nghĩ thầm, cũng đúng. Tu Phụ Thành đã vươn tay đến tận bệnh viện này rồi, may mà Khổng Thành phát hiện ra sớm, lỡ như chậm một bước thôi thì sao? Cô thật sự không thể tiếp tục thụ động như thế, lúc nào cũng như mang theo cái gai trên người.

"Tôi không có gì phải sắp xếp, chỉ có chuyện Văn Văn chuyển trường hơi phiền phức, bây giờ tôi sẽ lập tức đi một chuyến đến trường con bé."

Cận Ngụ Đình khẽ gật đầu, "Em cứ về nhà trước đi, tôi sẽ nói Khổng Thành sắp xếp chuyện đó, cũng sẽ cho xe đến đón em."

Cố Tân Tân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý. "Được."

Cô đứng dậy rời đi, ra đến bên ngoài liền nhìn thấy có mấy vệ sĩ đứng canh, cô thuận tay đóng cửa lại.

Khổng Thành quay đầu lại, sau khi xác định Cố Tân Tân đã rời đi hoàn toàn mới hướng về phía Cận Ngụ Đình nói. "Cửu gia, ngài có muốn đứng dậy hoạt động gân cốt một chút không?"

Cận Ngụ Đình nhấc tay vén chăn lên, anh hơi động bàn chân đã tê dại đến khủng khiếp. Khổng Thành vội vàng đỡ anh. "Không sao chứ?"

"Cô ấy mà còn không chịu đi nữa chắc tôi sẽ lại phải tiếp tục tiếp nước mất."

"Cửu gia, khổ nhục kế có bao giờ là dễ chịu đâu, ngài nhất định phải kiên trì."

Miệng lưỡi đều là vị cháo nhạt nhẽo từ tối qua, "Lập tức mang thức ăn cho tôi, sắp đói chết rồi đây."

"Được được, lát nữa sẽ mang toàn bộ món ngon nhất lên cho ngài."

Cận Ngụ Đình xoa nhẹ đầu gối mấy lần sau đó đặt chân xuống đất, nhưng vẫn không lập tức đứng dậy, dù sao xương cốt vẫn còn cực kỳ cứng nhắc. "Hôm qua còn chưa tắm."

"Cửu gia, đừng nói là hôm qua, mấy ngày tiếp theo ngài cũng không thể tắm."

Cận Ngụ Đình đã sớm không chịu được mùi trên người mình, hơn nữa đây còn là bệnh viện, anh đã đi đủ một vòng trong cái phòng cấp cứu đó, trên người không có chỗ nào là dễ ngửi cả. "Dù sao bây giờ cô ấy cũng không có ở đây, tôi có thể tranh thủ tắm qua một lượt."

"Ngài đừng có quên mấy vết thương trên người ngài đều là đồ giả, đụng vào nước là đi tong hết."

Cận Ngụ Đình nhấc cánh tay lên, ngửi ống tay áo mình. "Vậy thì lát nữa vẽ lại là được."

"Cửu gia, việc này tốn thời gian thế nào ngài cũng không phải không biết, ngộ nhỡ đang lúc vẽ cô ấy quay lại thì phải làm thế nào? Không thể nói là lại đưa vào phòng cấp cứu rồi phải không? Lại nói, làm sao ngài có thể chắc chắn vết thương vẽ lần hai sẽ giống y đúc như lần đâu? Sơ ý một chút để cho vết thương từ bên trái chạy qua bên phải, không phải sẽ thành trò cười hay sao?"

Đầu Cận Ngụ Đình cũng nóng lên, "Không được tắm cũng không được động vào nước? Cậu là muốn tôi bốc mùi chết phải không!"

"Vậy ngài cũng chỉ có thể chịu bốc mùi thôi."

Khổng Thành thấy mặt anh lúc này cũng đã rất thối rồi. "Cửu gia, tôi còn phải nhắc nhở ngài một câu."

Cận Ngụ Đình thật vất vả mới đứng lên được, làm mấy động tác giãn cơ xong, cảm thấy đúng là thoải mái hơn hẳn. "Chuyện gì?"

"Thương thế của ngài nghiêm trọng như vậy, ít nhất cũng phải dưỡng thương đến mấy tháng. Đến lúc đó không chỉ không được ra ngoài, ngay cả khi có Cố Tân Tân đến chăm sóc ngài cũng phải nằm trên giường."

Đầu Cận Ngụ Đình đau khủng khiếp, lúc đó anh thật sự không nghĩ được nhiều như vậy. Vừa rồi khi anh vào phòng tắm đánh răng, vừa nhìn bộ dạng chính mình trong gương cũng suýt chút nữa không nhận ra người trong gương là anh.

Chẳng trách hôm qua Cố Tân Tân khóc thương tâm đến vậy, giống như anh lúc nào cũng có thể buông tay rời khỏi thế gian. Bây giờ nghĩ lại, cô có những phản ứng đó cũng là rất bình thường.

Anh không nhịn được khâm phục khả năng hóa trang thời buổi nay, có thể dễ dàng lấy giả thay cho thật, giống như anh thật sự vừa trải qua tai nạn xe nghiêm trọng vậy.

Bây giờ Cố Tân Tân không có ở đây, Cận Ngụ Đình lười biễng duỗi người đi ra ngoài, cũng không dám có ý định phải rửa mặt đàng hoàng nữa.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Khổng Thành đi ra, cẩn thận mở ra một khe hở nhỏ, sau đó lấy từ tay đối phương hộp đựng thức ăn.

Phần chuẩn bị cho Cận Ngụ Đình ngày hôm qua quả thật là quá thanh đạm, thanh đạm đến mức anh ta không dám liếc mắt nhìn đến lần thứ hai. Vậy nên ngày hôm nay mới sáng sớm anh ta đã cho người chuẩn bị sẵn thức ăn, đủ màu sắc đủ mùi vị, cũng chỉ chờ có Cố Tân Tân đi thôi.

Khổng Thành lần lượt bày ra toàn bộ thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, có tới mười mấy hộp như vậy, ngọt mặn đủ cả, khai vị tráng miệng cũng đầy đủ, còn có mấy bát mì, mì canh mì hải sản mì xào, có cả nước canh, tóm lại chỉ cần là đồ bổ dưỡng thì đều sẽ bị anh ta lôi đến nơi này hết.

Cận Ngụ Đình xắn tay áo, cầm đũa ngồi xuống. Dạ dày anh đã sớm rỗng tuếch từ đêm qua, có cảm giác hiện tại chỉ cần có thứ gì đó đặt trước mắt đều có thể cho vào miệng.

Hóa ra điều độc ác nhất với con người, không gì khác chính là thời điểm phải kiêng ăn.

Cận Ngụ Đình gắp một chiếc bánh bao nhân gạch cua bỏ vào miệng, Khổng Thành đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. "Ngài ăn chậm thôi."

"Phía Cố Tân Tân cậu nhớ tiếp tục cho người đi theo."

"Ngài yên tâm."

Cận Ngụ Đình có chút lo lắng mấy tháng tiếp theo của mình, giả bệnh quả nhiên không hề dễ dàng, anh nằm đây một ngày thôi còn sống dở chết dở, không biết nếu thật là mấy tháng thì phải làm sao mà sống sót.

Nước mì qua một thời gian sẽ không còn thơm ngon như ban đầu, Cận Ngụ Đình chỉ liếc một cái, cầm một chiếc hộp khác lên.

Anh vừa mới đưa đũa về phía đó, liền nghe được tiếng nói chuyện truyền từ bên ngoài vào.

"Tiểu thư không thể vào."

Cố Tân Tân kỳ quái nhìn bọn họ, "Tôi chỉ vừa mới ra khỏi đây thôi, không lẽ mấy anh không nhận ra tôi?"

"Không phải......"

Cận Ngụ Đình bỏ đũa xuống, phi một mạch về giường bệnh, dép lê vì quẩn chân mà bị anh đá sang một bên. Anh vội vội vàng vàng vén chăn lên nằm xuống, Khổng Thành cũng bị dọa hoảng, tay chân luống cuống muốn dọn bàn thức ăn đi, nhưng vừa nhìn đến liền hoàn toàn từ bỏ ý định.

Cố Tân Tân bỏ qua mấy người đó, cô chỉ sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Cố Tân Tân vừa vào đến nơi liền thấy được Cận Ngụ Đình nằm trên giường, hai mắt mở to. Trong phòng có mùi thơm ngào ngạt, Cố Tân Tân liếc mắt qua, thấy Khổng Thành đang bình chân như vại gắp từng sợi mì bỏ vào miệng.

Cận Ngụ Đình vì vừa chạy nên hơi thở có chút bất ổn, anh không lên tiếng ngay, Cố Tân Tân đứng đó nhìn chằm chằm Khổng Thành.

Nhưng Khổng Thành lại chỉ tập trung ăn, hoàn toàn lơ đi ánh mắt quái đản của Cố Tân Tân. Cận Ngụ Đình thấy vậy, điều hòa lại hơi thở rồi lên tiếng. "Sao em lại quay lại?"

"Vừa rồi xuống dưới đó gặp được người giao đồ ăn về phía này, lúc đầu không để ý lắm, nhưng ngẫm lại một chút, thấy không yên tâm nên quay lại nhìn."

Cận Ngụ Đình cố gắng kéo khóe môi lên. "Em lo lắng quá rồi, ai nằm viện chẳng cần người giao đồ ăn. Bên này tôi có Khổng Thành quan sát rồi, sẽ không xảy ra chuyện được."

"Anh ta?" Cố Tân Tân hết sức hoài nghi mà nhìn anh ta, "Anh nằm đây không thể nhúc nhích, dù anh ta có không muốn ăn thì cũng phải ra ngoài ăn đi chứ, một bàn lớn như vậy không sợ lãng phí sao?"

Khổng Thành nghe được, da đầu có chút tê dại. "Là vì tôi sợ Cửu gia sẽ không chịu được. Ngài ấy chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, nhìn người khác ăn đồ mặn chắc sẽ tốt hơn một chút."

"Tôi thấy là cậu không muốn sống." Cận Ngụ Đình trầm giọng nói.

Khổng Thành đặt đũa xuống, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình nằm đó, cái gì cũng không được ăn, quả thật là quá đáng thương. "Tôi thấy trên bàn kia cũng không có thứ gì anh ăn được."

"Khổng Thành đã đến nhà ăn của bệnh viện mua về cho tôi một bát cháo, nhưng mà đồ ăn của bệnh viện thật sự rất khó ăn, không thể nuốt trôi."

"Cửu gia, bây giờ ngài cũng không thể ăn những thứ khác."

Cố Tân Tân tiếp tục liếc nhìn Khổng Thành. "Anh ăn thì không thể tránh đi một chút sao?"

Ngón tay Cận Ngụ Đình giật giật, vừa rồi chỉ mới được ăn vài miếng, sơn hào hải vị bày trước mắt, chưa ăn hết còn không tính, bây giờ còn phải trơ mắt nhìn. Đây đúng là chuyện giày vò con người ta nhất mà.

Khổng Thành gật đầu như gà mổ thóc. "Được, được, lần sau nhất định sẽ nhớ kỹ."

"Tôi đi trước đây." Cố Tân Tân vừa xoay người, lại như nhớ ra gì đó nhìn đồng hồ, "Sắp đến giờ truyền nước rồi, hay là tôi ở lại đây....."

"Không cần!" Lần đầu tiên trong đời Cận Ngụ Đình muốn cô mau mau rời khỏi. "Lát nữa còn phải kiểm tra phòng, em cũng đừng làm chậm trễ chuyện của mình. Bên này còn Khổng Thành, em có thể yên tâm."

Cố Tân Tân không kiên trì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Sau một hồi lâu, xác định Cố Tân Tân đã đi xa và không thể quay trở lại, Cận Ngụ Đình mới vén chăn lên ngồi dậy, "Nguy hiểm thật."

Khổng Thành nhanh chóng rút khăn giấy lau miệng. "Ngài thấy chưa, may là vừa rồi không đi tắm đấy, nếu không thì có thêm 100 cái miệng cũng không giải thích được."

Cận Ngụ Đình liếc vết thương giả trên mu bàn tay, "Sớm biết đã không làm thành thảm như vậy rồi."

"Nhưng nếu không tạo hiệu ứng mắt nhìn mạnh mẽ như vậy thì đã không nhìn ra được lòng của cô ấy đến cùng là như thế nào rồi."

Cận Ngụ Đình ngẫm nghĩ, cũng đúng, xem ra như vậy vẫn là đáng giá.

Cố Tân Tân về đến nhà, người giúp việc đang dọn dẹp phòng khách, nghe được tiếng cửa mở liền quay đầu lại nhìn. "Tu phu nhân."

"Văn Văn đâu?"

"Tiểu thư còn chưa đi xuống."

Cố Tân Tân bước đến trước di ảnh của Tu Tư Mân, thắp hai nén hương, người giúp việc đứng bên cạnh dè dặt hỏi. "Tu phu nhân, đêm qua không thấy phu nhân về, không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không sao." Cố Tân Tân cầm nén hương cắm vào bát hương.

"Phu nhân không quen thuộc với nơi này, thật sự làm tôi thấp thỏm cả một đêm."

"Chỉ xử lý chút chuyện nhỏ mà thôi."

Người giúp việc không nhịn được hỏi thêm một câu, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Tân Tân liếc bà ấy một cái. "Thật sự không có chuyện gì."

Người giúp việc biết mình không tiện nói nhiều nữa, "Chắc phu nhân còn chưa ăn sáng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."

Cố Tân Tân nhìn bóng lưng người giúp việc, hôm nay bà ấy nói có chút nhiều, Cố Tân Tân cũng không thể không sinh nghi. "Không cần, lát nữa tôi sẽ ra ngoài, còn mang theo cả Văn Văn, dì không cần làm đâu."

"Được."

Cố Tân Tân cảm thấy bản thân dần không thể tin tưởng được bất cứ ai, có lẽ đúng là chỉ có Lục Thành mới có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô.

Cố Tân Tân đi lên lầu, gõ nhẹ cửa phòng của Tu Thiện Văn. Cánh cửa rất nhanh mở ra, Tu Thiện Văn mặc váy ngủ, đôi mắt sưng vù.

Cô khẽ thở dài, đi vào trong. "Văn Văn, lại nhớ anh em có phải không?"

"Vừa rồi em mơ thấy anh ấy."

Cố Tân Tân dịu dàng kéo tay cô bé. "Chị có chuyện này muốn bàn bạc với em."

"Làm sao thế? Chị dâu?"

"Chị muốn mang em về Lục Thành."

Tu Thiện Văn khẽ rụt tay về, chăm chú quan sát nét mặt Cố Tân Tân. "Thật sự phải đi sao?"

"Ừ, tối qua Cận Ngụ Đình xảy ra tai nạn xe, chị sợ người tiếp theo chính là chị và em. Chị sẽ làm thủ tục chuyển trường cho em, đến Lục Thành chị sẽ sắp xếp cho em theo học một trường mới."

Chóp mũi Tu Thiện Văn ê ẩm. "Vậy anh em..... anh ấy sẽ phải ở lại đây một mình rồi."

"Nơi này là nơi anh ấy sinh ra và lớn lên, để anh ấy và ba mẹ được an táng cùng nhau anh ấy cũng sẽ không phải cô đơn. Văn Văn, người còn phải tiếp tục sống, đặc biệt là em, bây giờ em chính là hi vọng duy nhất của Tu gia." Cố Tân Tân ôm cô bé vào trong ngực. "Em yên tâm, mấy năm này chỉ cần tập trung học thôi, chờ đến khi em trưởng thành rồi chị sẽ giao lại cho em toàn bộ những gì anh ấy đã để lại cho chị."

Tu Thiện Văn nghe vậy, lắc đầu quầy quậy. "Không cần, em không cần."

Cố Tân Tân vỗ nhẹ lên bả vai cô bé. "Đây là chuyện sau này, bây giờ điều gấp rút nhất là em phải mau chóng thoát ra, về với cuộc sống thực tại."

Tu Thiện Văn dùng sức ôm lấy Cố Tân Tân. "Chị dâu, em biết chị sợ em ở lại đây sẽ bị người ta hãm hại. Chị yên tâm, em sẽ nghe chị hết, bây giờ anh hai đi rồi, em ở đâu cũng như vậy thôi. Em cũng chỉ có mình chị là người thân."

"Được." Cố Tân Tân vui mừng, trong lòng lại đột nhiên chua xót, "Lát nữa chị sẽ đến trường em, bàn với hiệu trưởng chuyện chuyển trường."

"Vâng."

Tối qua Cố Tân Tân không được ngủ ngon, nhưng cô cũng không có ý định nghỉ ngơi. Cô nhìn đồng hồ, không còn sớm, liền chuẩn bị đến trường của Tu Thiện Văn.

Tu Thiện Văn thay quần áo muốn đi với cô, hai người đi xuống lầu, Cố Tân Tân thay giày sau đó mở cửa, vừa muốn bước ra, lại bị một cánh tay cản lại.

"Tu phu nhân."

Cô dừng chân, có chút không hiểu nhìn người đàn ông xa lạ đứng bên ngoài. "Anh là ai?"

"Tu tiên sinh đã có lời, vì sợ phu ra ngoài không an toàn nên đặc biệt dặn dò phu nhân từ giờ chỉ nên ở trong nhà. Chúng tôi sẽ bảo đảm cho sự an toàn của phu nhân."

"Tu tiên sinh?" Cố Tân Tân cười lạnh. "Tu tiên sinh nào cơ?"

"Dĩ nhiên không thể là vị đã chết nào đó."

Tu Thiện Văn đứng phía sau, nghe được vậy, vành mắt lập tức đỏ lên, Cố Tân Tân không do dự vung tay giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh.

Đối phương dùng ánh mắt khó có thể tin tin nhìn cô không chớp mắt, Cố Tân Tân nghiến răng nhả ra từng chữ, "Nếu đã là chó giữ nhà thì phải chuẩn bị tốt tâm lý lúc nào cũng có thể bị ăn đánh!"

Cô nói xong lời này, kéo tay Tu Thiện Văn quay vào phòng. Xem ra Tu Phụ Thành là muốn giam lỏng các cô ở tại nơi này.
Bình Luận (0)
Comment