Trảm Nam Sắc

Chương 210

Dịch: CP88

***

Cố Tân Tân nhìn chằm chằm lưng anh, "Tôi chỉ đánh vào lưng anh thôi."

"Không phải."

"Không phải thì không phải, tôi cũng chỉ vỗ anh một cái, có cần phải làm kiêu như vậy không?"

Cận Ngụ Đình đưa lưng về phía cô, vẫn không quay lại, Cố Tân Tân sinh nghi, "Anh có thể trở mình rồi hả?"

"Từ ngày phẫu thuật đến giờ cũng được mấy ngày rồi, dù gì cũng phải tốt lên chứ. Ngày thứ ba sau khi phẫu thuật bác sĩ đã cho tôi trở mình, em cho rằng là bệnh nhân thì nhất định phải từng giây từng phút duy trì cái động tác cứng nhắc nằm trên giường kia chắc?"

"Tôi thấy anh cũng đã khá lên nhiều lắm rồi."

Cận Ngụ Đình đặt một tay lên eo, chậm rãi nằm ngửa ra, "Tình trạng của tôi vốn không có quá đáng lo như vậy, em cũng không cần phải lo nghĩ thái quá."

"Đã vậy thì tôi đi ra ngoài đây."

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Cố Tân Tân đứng dậy đi ra cửa, vừa muốn bước ra thì thấy bên cạnh Tu Thiện Văn có một người phụ nữ khá trẻ đang ngồi.

Cô quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình, "Người phụ nữ kia là ai?"

"Em tốt nhất là đừng đi ra, để cho cô ấy và Tu Thiện Văn nói chuyện riêng một lúc."

Cố Tân Tân mờ mịt, "Vừa rồi tôi không có thấy cô ấy."

"Em qua đây."

Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú quan sát một hồi lâu. Người phụ nữ kia vẫn đang nói gì đó với Tu Thiện Văn, giọng điệu ôn òa, thái độ nhã nhặn toát ra từ giữa hai hàng lông mày càng khiến người ta cảm nhận được một loại an tâm.

"Chỉ an ủi vài câu e là vô dụng, em vẫn là nên qua đây đi."

Cố Tân Tân nghe vậy, quay lại đứng đối diện với Cận Ngụ Đình, "Là bác sĩ tâm lý sao?"

"Ừ, người Khổng Thành tìm về nên em hoàn toàn có thể yên tâm."

"Lẽ nào đến cả hai người cũng cảm thấy Văn Văn có chút khác lạ?"

Cận Ngụ Đình sợ cô lại nghĩ lung tung, "Bây giờ cô bé chỉ cần có người cùng nói chuyện thôi. Đến cả người thân duy nhất cũng không còn, đừng nói là với một cô bé, là ai cũng không thể chịu được."

Cô khẽ gật đầu, từ sau khi xảy ra chuyện của Tu Tư Mân, ngày nào Tu Thiện Văn cũng chỉ ở nhà ủ rũ không chịu bước khỏi căn phòng nhỏ kia, ngày nào nhìn thấy cô bé cũng là mang theo một đôi mắt vừa đỏ vừa sưng tấy. Cố Tân Tân muốn an ủi mấy câu, nhưng mỗi lần đó Tu Thiện Văn đều liên tục nói không sao không sao.

"Để em tự tìm ngược lại có lẽ em sẽ không thể yên tâm, tốt nhất cũng đừng để cho con bé biết đây là bác sĩ tâm lý."

Trong lòng có hơi ấm chầm chậm lan tỏa, nhưng Cố Tân Tân vẫn chuyển tầm mắt qua nơi khác.

Khóe miệng Cận Ngụ Đình khẽ cong lên, nếu tiếp tục theo cái đà này thì anh cũng không phải sợ sau khi về Lục Thành Cố Tân Tân sẽ chia đường chia ngả với anh nữa rồi. Nhưng mà, cô nói trở mặt liền trở mặt, cũng không biết sau này anh phải làm gì tiếp theo đây.

Xe thuận lợi thẳng tiến về Lục Thành, Cố Tân Tân liếc mắt ra ngoài, "Lát nữa đưa anh về trước đi."

"Vì sao?"

"Đây là xe của anh."

Cận Ngụ Đình không đổi sắc, liếc cô một cái. "Em đừng có nói với tôi vì cảm thấy bầu không khí quá lúng túng nên mới qua loa tìm đại một cái chủ đề đấy nhé?"

"Tôi là muốn cho anh về sớm nghỉ ngơi sớm, dù sao nằm trên xe cũng không mấy thoải mái."

"Nếu không em về tòa nhà Tây với tôi luôn đi." Cận Ngụ Đình nhỏ giọng nói.

Cố Tân Tân nghe được, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.

Cô ngồi ở mép giường, không khí trong không gian rộng lớn giống như đang dần bị rút đi. Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Cửu gia."

Cố Tân Tân vội vàng đứng dậy đi qua, mở cửa ra, ánh mắt Khổng Thành đứng bên ngoài lập tức thẳng tắp chiếu vào cô. "Đến rồi."

Cố Tân Tân nhẹ gật đầu, Khổng Thành lại nói. "Đưa hai người về trước."

"Được, cám ơn."

Khổng Thành xoay người, gọi người đi lấy vali cho Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn. Cô không lập tức đi ra ngoài mà quay đầu lại nhìn về phía Cận Ngụ Đình. Người đàn ông cũng đang nhìn cô không chớp mắt, Cố Tân Tân mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại như không biết phải nói gì. Cám ơn sao? Hai chữ này hình như đã bị cô dùng đến phát ngấy, nhưng không lẽ lại không nói gì? Nếu là người khác cô đã sớm thẳng thắn nói cám ơn được rồi.

Bàn tay đặt bên người khẽ siết chặt. "Hẹn gặp lại."

"Câu này tôi nghe được rồi nhé, hi vọng sau khi xuống xe em sẽ không lại nói không gặp lại với tôi."

Cố Tân Tân cảm thấy hai chân mình như bị gắn một khối chì nặng trình trịch, nặng đến mức không sao nhấc lên được, "Tôi đi đây."

"Ừ."

Cố Tân Tân đi ra ngoài, thấy Tu Thiện Văn đã đứng dậy, người phụ nữ ngồi bên cạnh vẫy tay chào cô bé, thân thiết như một người chị đã quen biết từ rất lâu. Cố Tân Tân đi ra ngoài hai bước, vào lúc này nhanh chóng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô vẫn không nhịn được quay lại nói với anh. "Sau khi về nhà rồi nhất định phải chú ý đến việc bổ dung dinh dưỡng và chế độ nghỉ ngơi, để lại di chứng sẽ không tốt."

"Được."

Cô bước nhanh về phía Tu Thiện Văn, bóng lưng cũng nhanh chóng ra khỏi tầm mắt của Cận Ngụ Đình.

Hai người một trước một sau xuống xe, tài xế đã lấy vali đứng chờ sẵn một bên. Cố Tân Tân mang theo Tu Thiện Văn về nhà, xe của Cận Ngụ Đình cũng không lưu lại, lập tức quay đầu xe rời đi.

Trên đường trở về tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình lo lắng dùng chiếc xe này quá mức nổi bật khiếnTần Chi Song phát hiện ra, nên đã đổi qua xe khác.

Vừa vào đến phòng khách, Cận Ngụ Đình lại phát hiện ra Tần Chi Song vậy mà đã chờ sẵn bên trong, hiện tại có muốn trốn đi cũng không kịp nữa rồi.

Người giúp việc cũng nhìn thấy anh, hoảng hốt hỏi thăm. "Cửu gia, ngài làm sao thế này?"

Tần Chi Song vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy vết thương trên mặt anh, bị dọa đến mức đứng cũng không vững. "Lão Cửu, con -------"

"Mẹ, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu." Cận Ngụ Đình nhanh chân tiến lên, vội vàng muốn giải thích. "Là giả, là giả thôi."

"Cái gì là giả?" Tần Chi Song kéo anh về phía mình, cẩn thận kiểm tra, lại thấy cả dưới cổ anh cũng có vết thương, bà xót xa đến mức đến cả giọng nói cũng thay đổi. "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bị thương từ bao giờ?"

"Mẹ, mẹ nghe con nói đã. Mấy vết thương này chỉ là giả thôi, là vẽ ra mà có đấy. Con đi rửa mặt trước."

Tần Chi Song bán tín bán nghi ngồi về ghế sô pha, Cận Ngụ Đình cũng không ngờ được vừa về đã bị bà bắt tại trận, chỉ có thể nhanh chóng vào nhà tắm rửa sạch mặt mũi, sau đó mới dám quay lại trình diện.

Tần Chi Song lại quan sát thêm vài lần, lúc này mới tin tưởng. "Muốn chết hả, tự nhiên lại vẽ lung tung lên mặt nhiều vết thương như vậy làm gì?"

"Mẹ, cái gì cũng có lý do của nó."

"Lý do gì?" Tần Chi Song nói xong, tầm mắt chuyển sang Khổng Thành.

Khổng Thành sao dám vượt mặt nói gì, Tần Chi Song cẩn thận ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng giận. "Tân Tân về rồi phải không?"

"Về rồi ạ."

"Vậy là con dùng khổ nhục kế lừa con bé về?"

Cận Ngụ Đình vội vàng ngồi xuống cạnh Tần Chi Song. "Sao có thể chứ, cô ấy muốn về là việc của cô ấy, con phải về thì về thôi."

"Hai anh em con đúng là không có đứa nào làm mẹ bớt lo."

"Anh hai làm sao ạ?"

Sắc mặt Tần Chi Song tái mét, thật sự không muốn phải nhắc đến Cận Hàn Thanh. "Uống rượu quá nhiều, bây giờ đang nằm trong bệnh viện."

"Không phải chứ."

"Con nghĩ mẹ thích lừa người như con chắc."

Cận Ngụ Đình biết bây giờ mình có nói gì cũng thành sai, "Vậy tình trạng anh ấy thế nào, có nghiêm trọng không?"

"Không chết được."

"Mẹ, bây giờ anh hai đang cần người chăm sóc, vì sao mẹ không đến bệnh viện với anh ấy chứ?"

Nét mặt Tần Chi Song vẫn không có chút nào hòa hoãn xuống, "Đến thăm nó thì có tác dụng gì không? Nói cũng đủ nhiều rồi, có câu nào nó chịu nghe lọt, còn đi chà đạp thân thể của mình như vậy. Cả con nữa!"

"Con không có mà, đây chỉ là giả thôi."

Tần Chi Song khẽ thở dài, "Lão Cửu, gần đây có tin tức gì về Thương Lục không?"

Cận Ngụ Đình dừng lại một chút rồi nói. "Không có."

"Con bé Thương Lục này, có lẽ là vì quá hận Hàn Thanh, nếu không cũng sẽ không nói một lời đã đi như vậy. Thật không biết con bé sống bên ngoài thế nào, bây giờ con bé không còn ai nương tựa, nhất định sẽ phải chịu khổ nhiều lắm."

Cận Ngụ Đình rốt cuộc vẫn không tiện nói với bà Thương Lục không sao, không thể khiến bà yên tâm, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng thật chặt.

Lúc Cận Ngụ Đình đi vào không khóa cửa, thình lình cánh cửa bị mở ra, kèm theo là một tiếng động cực lớn. Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn lại, thấy Cận Hàn Thanh lảo đảo tiến vào, Tần Chi Song giật mình đứng dậy. "Sao con lại qua đây?"

"Con nghe nói Lão Cửu đã về, muốn qua đây hỏi xem chú ấy có tin tức gì của Thương Lục không."

Tần Chi Song dù cảm thấy tức giận, nhưng vẫn không thể không xót xa con trai mình, liền vội vàng tiến lên kéo Cận Hàn Thanh ngồi xuống. "Mẹ vừa mới hỏi rồi, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì."

Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm Cận Hàn Thanh. "Sao anh lại biến thành cái bộ dạng này thế?"

Không nhắc đến bộ râu ria như cả tuần không cạo kia, mà còn tinh thần càng ngày càng kém, bả vai vừa rộng vừa rắn chắc bây giờ giống như đến cả một bộ quần áo cũng sắp không đỡ nổi, như thể bất cứ giây phút nào cũng có thể sụp xuống. Cận Hàn Thanh lẩm bẩm, "Cô ấy làm sao mà đi được? Có thể đi đâu được chứ?"

"Hai anh em các con, mẹ thật......" Tần Chi Song chỉ hận mài sắt không thành kim, hai người cũng đã lớn rồi, chung quy bà cũng không thể đánh cho một trận, "Một đứa thì cả ngày vác theo cái bộ dạng sầu não không muốn sống, một đứa thì vẽ đầy người vết thương lừa gạt người khác......"

"Ai vẽ đầy người toàn vết thương cơ?" Cận Hàn Thanh nghiêng đầu hỏi.

Tần Chi Song chỉ về phía đứa con trai út của mình, "Còn có thể là đứa nào khác nữa, vừa rồi quay về mang theo một khuôn mặt đầy vết thương, suýt chút nữa dọa mẹ sợ chết rồi. Lần này thì hay rồi, lừa được Tân Tân về, mẹ cũng không muốn biết chi tiết bên trong còn có thêm bao nhiêu bỉ ổi, sau này xem xem từng đứa các con xử lý hậu quả thế nào."

Cận Ngụ Đình liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tần Chi Song, bà lại xem như không thấy, một mạch phanh phui hết tất cả sự thật.

Cận Hàn Thanh nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình. "Thật hả?"

"Anh đừng nghe mẹ nói linh tinh, sao em có thể làm ra loại chuyện đó chứ?"

Vết sẹo ở xương quai xanh của Cận Ngụ Đình còn chưa rửa đi, như ẩn như hiện, Cận Hàn Thanh nghiêng người về phía trước muốn vạch cổ áo của anh ra. Cận Ngụ Đình vội vàng muốn chặn tay Cận Hàn Thanh lại. "Nói chuyện thì không động thủ....."

Cận Hàn Thanh kéo cổ tay anh ra, lại nhanh nhẹn vạch cổ áo, thấy được một vết sẹo vừa dài vừa dữ tợn. "Em lừa được Cố Tân Tân về rồi?"

"Hai người đừng nói linh tinh." Cận Ngụ Đình hất ngược lại tay anh ta ra.

"Anh hiểu rồi." Người đàn ông trầm ngâm nhìn Cận Ngụ Đình, anh không để ý lắm ánh mắt kỳ quái của anh ta, bận rộn sửa sang lại cổ áo mình, "Anh hiểu cái gì cơ?"

Cận Hàn Thanh xoay người đi ra ngoài, Tần Chi Song không yên tâm, vội vàng đuổi theo lên vài bước. "Hàn Thanh."

"Mẹ, con không sao, mẹ yên tâm đi, con chỉ là hơi mệt nên muốn về nhà ngủ một giấc."

Cận Ngụ Đình nhìn theo bóng lưng của anh, cũng không biết Cận Hàn Thanh lại bị cái gì kích thích rồi.

Hai ngày sau, Cận Ngụ Đình mới biết anh ta căn bản là không bị cái gì kích thích, mà là đã được khai thông đầu óc.

Tin tức Cận Hàn Thanh gặp tai nạn xe đột nhiên bạo tạc các kênh tin tức của Lục Thành, dù Cận Hàn Thanh đã cố gắng giấu diếm nhưng càng như vậy thì tin tức lại càng truyền đi nhanh hơn, càng ngày càng không thể kiểm soát. Thậm chí còn có tin đồn Cận Hàn Thanh đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, khó mà qua khỏi.

Không chỉ có vậy, bên ngoài bệnh viện anh ta nằm còn có không ít phóng viên canh giữ, giống như từng giây từng phút đều sẵn sàng tung tin tức mới nhất về anh ta.

Không lâu sau liền rò rỉ một tấm ảnh của Cận Hàn Thanh, cũng không biết làm thế nào họ mà chụp được, chỉ là giới săn tin thần thông quảng đại như vậy, cũng không có gì quá khó để lý giải. Trong tấm ảnh là Cận Hàn Thanh nằm trên bàn mổ, toàn thân đều có máu, vừa liếc qua liền biết bị thương rất nặng, mi mắt khép chặt, giống như đã hoàn toàn mất đi ý thức. Bác sĩ và y tá bận rộn đi qua đi lại, bên trong phòng mổ là một mớ hỗn loạn.

Trong nhất thời tin tức Cận Hàn Thanh sống chết không rõ chiếm hơn nửa thời lượng của các kênh tin tức, vô số phóng viên cơm không ăn nước không uống, một mực bám trụ bên ngoài bệnh viện với hi vọng kiếm được một tin bài giật gân.

Chỉ cần bật tivi lên là có thể thấy được tin tức về chủ đề này, mà hiện tại Cận Ngụ Đình đang ngồi trên ghế sô pha đối điện với màn hình lớn, lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên, cuối cùng cầm điều khiển nện một cái thật mạnh lên ghế sô pha.

"Anh ấy lại có thể ------"

Khổng Thành đứng bên cạnh cũng đang cực kỳ đau đầu, "Hơn nữa còn làm lớn chuyện đến mức huyên náo như vậy, e là bây giờ đã làm cả cái Lục Thành loạn hết lên rồi."

"Anh ấy cho là chỉ cần làm lớn chuyện lên thì Thương Lục sẽ xem xét chút tình cảm trước đây mà đến thăm sao?"

Khổng Thành bổ sung một câu. "Vậy nên ngài ấy làm là làm đến dứt khoát, để cho Cận phu nhân nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng."

Cận Ngụ Đình chỉ màn hình tivi trước mặt, "Cố Tân Tân nhất định cũng sẽ xem được tin tức này. Thương thế của tôi còn chưa có hồi phục hoàn toàn đâu, anh ấy liền cứ như vậy liều mạng theo sau, không phải sẽ khiến cô ấy nghi ngờ sao?"

"Đúng là như vậy. Hai người cùng lúc gặp phải một tình huống giống nhau, có thể trùng hợp đến thế nào chứ?"

Đầu Cận Ngụ Đình đau như búa bổ, "Lần này thật sự xong đời rồi. Anh ấy còn không thèm nói với tôi một câu, bây giờ đừng nói là bệnh viện, có lẽ ngay cả bên ngoài Cận gia cũng đã bị vây kín, như vậy làm sao tôi có thể ra khỏi cửa chứ."

"Cửu gia, càng là như vậy ngài càng không thể ra ngoài, vẫn là nên chịu khó ở yên trong nhà 'dưỡng bệnh' thôi."

Ngực Cận Ngụ Đình phập phồng, cố nén lại lửa giận đang cháy bùng bùng, "Sao anh ấy không chịu nghĩ đến hậu quả chứ? Đây rõ ràng là muốn kéo tôi xuống nước!"

"Cận tiên sinh từ trước đến giờ còn làm ra ít chuyện điên rồ chắc, mà đã là ngài ấy làm ra thì cũng không ai có thể làm gì."

Cận Ngụ Đình liếc nhìn tin tức còn đang chiếu trên tivi, đầu càng ngày càng đau. Anh vốn đã nghĩ thời gian này sẽ an phận một chút, không được đi gặp Cố Tân Tân cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu, ít nhất cũng phải làm cho giống như đang dưỡng bệnh.

Giờ thì hay rồi, Cận Hàn Thanh chính là muốn mạng của anh.
Bình Luận (0)
Comment