Trảm Nam Sắc

Chương 212

Dịch: CP88

***

Chuyện này dĩ nhiên sẽ phải giao cho Khổng Thành làm, nhưng hiện tại muốn cản xe của Cố Tân Tân lại đã là chuyện cực kỳ khó khăn, mà những lý do khác cũng sợ là rất khó có thể chặn cô lại.

Chuyện này không thể chậm trễ, Khổng Thành chỉ có thể cứ gọi điện cho cô trước, còn lý do thì có thể từ từ vừa nói vừa tìm.

Cố Tân Tân rất nhanh đã ấn nghe, "A lô."

"Cửu phu nhân."

"Anh tìm nhầm người rồi."

Khổng Thành không hề giỏi làm những chuyện này, càng không thể cứ vậy mà nói Cố Tân Tân không được đến bệnh viện. "Hình như Cửu gia đang bị khó chịu chỗ nào đó."

"Anh ta làm sao?"

"Không biết là vết thương nhiễm trùng hay bị gì, mà hiện tại ngài ấy đang sốt 40 độ."

Cố Tân Tân không khỏi giảm tốc độ, "Đã đưa đến bệnh viện chưa?"

"Chưa, ngài ấy không chịu đi."

"Vì sao?"

Khổng Thành vắt óc tìm lý do cho Cận Ngụ Đình, "Ngài ấy cứ nằm trên giường không chịu đi, tôi nghĩ mãi, cuối cùng đành phải gọi cho cô đến khuyên ngài ấy."

Cố Tân Tân ngẩng đầu lên, đột ngột giẫm phanh xe, suýt chút nữa thì vượt đèn đỏ. Cô nhanh chóng nói một câu biết rồi, sau đó ngắt trò chuyện.

Khổng Thành đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng bên cửa sổ. "Cửu gia, một lát nữa cô ấy sẽ đến."

Cận Ngụ Đình xoay người nhìn anh ta, "Đến tòa nhà Tây?"

"Vâng, tôi nói ngài lên cơn sốt nhưng lại không chịu đến bệnh viện, muốn nhờ cô ấy đến khuyên ngài một câu."

Cận Ngụ Đình nhíu chặt hai hàng lông mày, lại nhìn một lượt chính mình, "Bộ dạng này của tôi sao có thể đi gặp cô ấy được?"

Ngay ngày trở về anh đã lập tức chạy đi tắm rửa, những vết thương trên người sớm đã không còn, dù có muốn vẽ lại thì cũng phải mất nửa ngày, lại còn phải tìm người. Cận Ngụ Đình tiến lên vài bước, "Sao cậu lại để cô ấy đến đây?"

"Là những lý do khác chắc chắn sẽ không thể cản được cô ấy đến bệnh viện, cũng chỉ có ngài cô ấy mới để tâm thôi mà."

Lời này là nói thật, cũng có thể làm ấm áp trái tim của Cận Ngụ Đình. Nhưng anh vẫn không thể để Cố Tân Tân nhìn thấy bộ dạng này được, "Như thế này đi, lát nữa cô ấy đến thì cậu cứ nói tôi đã đến bệnh viện, nói cô ấy cũng không cần phải quá lo lắng. Nếu cô ấy cố tình muốn đến bệnh viện tìm tôi thì cậu ráng tìm lý do nào đó giữ chân cô ấy lại là được."

"Cửu gia, tôi thật sự không làm được đâu."

Cận Ngụ Đình đi lên, vỗ nhẹ bả vai anh ta hai lần. "Không cần khiêm tốn, chuyện vừa rồi cậu làm rất tốt đó thôi. Cô ấy lo lắng cho tôi lắm hả?"

"Vâng, tôi còn nghe được bên đó truyền tới tiếng đạp phanh gấp. Tôi cũng đã nói cô ấy không cần quá nóng ruột rồi."

Cận Ngụ Đình xỏ tay vào trong túi, nhìn đi, chỉ cần là trong trường hợp khẩn cấp cô liền lộ hết suy nghĩ trong lòng. Bình thường một mực muốn làm ra vẻ thờ ơ với anh mà không hề biết rằng anh đã sớm nhìn thấu cô rồi.

Anh sẽ chờ xem lát nữa cô gấp gáp chạy tới đây như thế nào.

"Cửu gia," Khổng Thành đứng bên cạnh nói. "Cô ấy muốn đi bệnh viện thì ngài cứ để cho cô ấy đi là được. Ngài chỉ cần nói một câu với Cận tiên sinh, để ngài ấy không tiết lộ chuyện của ngài là được rồi không phải sao? Việc gì phải cần tốn công sức như thế này làm gì."

"Anh ấy không được vui vẻ, hẳn cũng chỉ mong sao tôi không thể tốt hơn, với cái tính cách đó của anh ấy thì tôi có thể hi vọng được gì chứ?"

Khổng Thành trong thâm tâm hoàn toàn đồng ý, nói không chừng đến lúc đó Cận Hàn Thanh còn thêm mắm dặm muối, như vậy mới là phiền phức thật sự.

Cố Tân Tân biết người đang lái xe tuyệt đối không được mất tập trung, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, cô không nghĩ nhiều nữa, tiến vào bệnh viện, xe vừa dứng lại liền nhìn thấy Lục Uyển Huệ đã đứng chờ sẵn.

Cố Tân Tân vội vàng bước về phía bà. "Mẹ, về thôi."

"Làm sao thế, đến cũng đã đến rồi, sao lại phải về?"

Cố Tân Tân hạ giọng, nói nhanh, "Anh ta thật sự không sao đâu, con gạt mẹ làm gì......"

Lục Uyển Huệ căn bản không nghe lọt lời cô, bắt lấy cổ tay Cố Tân Tân rồi kéo vào trong, dọc theo đường đi còn liên tục lặp đi lặp lại. "Mẹ hiểu được tâm trạng của người Cận gia, ôi, hi vọng là không xảy ra chuyện gì. Tuy lúc trước cậu ta cũng đã làm rất nhiều việc xấu, nhưng cũng không đến nỗi phải chết như thế, dù sao cũng thật quá đáng tiếc. Thật là, đáng tiếc đáng tiếc, còn trẻ như vậy."

Cố Tân Tân muốn rút tay về, nhưng hôm nay không hiểu sao Lục Uyển Huệ đặc biệt khỏe, một hơi lôi kéo Cố Tân Tân thẳng tiến.

Cận Hàn Thanh nằm trên tầng cao nhất, bên ngoài còn có người đứng canh. Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ bị chặn lại bên ngoài, nhưng có người nhận ra bọn họ, liền đi vào trong thông báo.

Rất nhanh đã thấy Tần Chi Song bước ra, bà thấy Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ thì có chút bất ngờ, Lục Uyển Huệ còn bước nhanh về phía bà rồi nắm lấy tay Tần Chi Song. "Không sao chứ? Bà vẫn ổn chứ?"

Tần Chi Song cũng không biết phải nói gì, bà dẫn Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ vào trong. Cận Hàn Thanh lần này thật sự là quá mức phô trương rồi, đến cả người của Cố gia cũng biết được tin tìm đến.

Bà đi đến trước cửa phòng bệnh, mở cửa rồi đi vào trước, Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ đi sát phía sau.

Bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Cố Tân Tân nhìn thấy khắp người Cận Hàn Thanh đều là vết thương lớn vết thương nhỏ. Trên tay, trên mặt, thậm chí lả cả cổ cũng đều có vết thương, vừa nhìn qua liền biết là bị thương không hề nhẹ, giống như vừa mới được nhặt về từ một đống người chết.

Lục Uyển Huệ cũng bị dọa sợ, "Thương nặng như vậy sao."

Tần Chi Song lườm người đàn ông nằm trên giường bệnh một cái. "Nó đâu có bị thương đâu......"

Ngay ở trước mặt Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ nên Tần Chi Song cũng không muốn nói dối, dù sao hai người cũng không tính là người ngoài. Chỉ là lời vừa mới ra khỏi miệng, đã bị Cận Hàn Thanh lên tiếng ngắt lời. "Mẹ."

"Làm sao hả?"

Lục Uyển Huệ thấy Tần Chi Song đứng đó, cũng không sốt ruột muốn tiến lên, trên mặt cũng không có một biểu cảm dư thừa nào. Xảy ra chuyện lớn như vậy, làm một người mẹ đáng lẽ ra phải thương tâm gần chết, lo lắng muốn điên lên mới phải chứ?

Cận Hàn Thanh vẫn còn ôm hoài nghi với Cố Tân Tân, anh ta tỉ mỉ giăng ra một cái bẫy lớn như vậy, cũng không thể vì sơ suất mà bị phá được.

Ngộ nhỡ đến lúc đó truyền vào trong tai Thương Lục, thì coi như mọi công sức của anh ta đều đổ sông đổ bể.

"Mọi người không cần lo lắng, đã rất tốt rồi." Cận Hàn Thanh yếu ớt lên tiếng.

Tần Chi Song càng nhìn càng muốn phát hỏa, Cố Tân Tân tiến lên hai bước, đứng bên cạnh giường bệnh. "Không ngờ anh lại bị thương nặng như vậy."

"Nhìn tôi biến thành cái bộ dạng này chắc cô rất vui vẻ nhỉ?"

Cố Tân Tân chăm chú quan sát những vết thương trên người Cận Hàn Thanh, luôn có cảm giác mọi thứ trùng hợp đến đáng nghi. Cô đã biết anh ta giả vờ, nhưng những vết thương quá giống thật, so với của Cận Ngụ Đình cũng không mấy khác biệt.

Cố Tân Tân nghi hoặc nhìn anh ta, nhưng vẫn không vạch trần, "Tôi sẽ không vì anh như vậy mà âm thầm vui vẻ, nhưng những vết thương này có vẻ giống với của Cận Ngụ Đình nhỉ?"

Cận Hàn Thanh híp mắt nhìn cô.

Cố Tân Tân lại tiếp tục, "Chỗ xương quai xanh này của anh ta cũng có một vết sẹo lớn như vậy."

Cận Hàn Thanh làm bộ muốn nhúc nhích, nhưng vì động tới vết thương mà phải hít một ngụm khí lạnh, "Chẳng lẽ lại có người lấy chuyện này ra đùa giỡn?"

Cố Tân Tân giấu đi nụ cười lạnh, sao anh ta lại có thể thốt ra lời lẽ khí thế đến như vậy chứ? May mà Thương Lục không có đến.

"Tôi không có nói anh mà, biết đâu là tôi đang Cận Ngụ Đình thì sao."

Xem ra cô đã nghi ngờ sang cả Cận Ngụ Đình rồi.

Cận Hàn Thanh hiện tại không thể ngồi dậy, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt của Cố Tân Tân, "Xem ra chú ấy đúng là đắc tội không nhỏ với cô nên dù vì cô mà gặp tai nạn gần chết cũng không thoát được bị cô nghi ngờ. Nếu như cô cảm thấy nghĩ như vậy có thể giảm đi áy náy trong lòng thì cô cứ nghĩ như vậy đi, chỉ cần lương tâm của cô có thể vượt qua thì có gì là không thể chứ."

"Hàn Thanh!" Tần Chi Song nghe vậy, quát một tiếng, "Nói chuyện kiểu gì vậy hả?"

Cận Hàn Thanh vung tay lên, "Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

Lục Uyển Huệ đi nhanh đến bên cạnh Cố Tân Tân, kéo cô đi ra ngoài, sắc mặt của Cố Tân Tân cũng rất khó coi.

Cửa phòng bệnh bị Tần Chi Song dùng sức đóng lại, Cận Hàn Thanh rốt cuộc cũng được tự do xoay người, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường gửi tin nhắn cho Cận Ngụ Đình.

Anh ta báo cho anh biết Cố Tân Tân đã đến bệnh viện rồi, còn nghi ngờ anh nữa, nhưng anh ta rất nghĩ khí, đã không nói lộ một câu nào. Cuối cùng Cận Hàn Thanh còn không quên bổ sung thêm một câu. "Anh đối tốt với chú như vậy, sau này lừa được người về rồi nhớ là đừng có quên đấy, chuyện tìm Thương Lục cũng bỏ tâm sức thêm một chút."

Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau đó nói với Khổng Thành đứng bên cạnh. "Nếu vậy thì nói ra tôi lại có lỗi với anh ấy à. Dù sao người cũng là bị tôi giấu đi, lại còn trước mặt Thương Lục bán đứng anh ấy. Thật không ngờ anh ấy lại giúp tôi giấu diếm."

"Có lẽ là lương tâm của Cận tiên sinh đột nhiên thức tỉnh chăng."

Cận Ngụ Đình thả điện thoại vào trong túi. "Cô ấy không nói sẽ qua đây hả?"

"Cũng không biết được, có thể là sau khi rời khỏi bệnh viện sẽ lập tức chạy qua đây đấy ạ."

Cận Ngụ Đình khẽ cười, "Trước tiên thử cô ấy một chút, đừng nói tôi đã đến bệnh viện mà cứ để cô ấy vào nhà đã. Nói với cô ấy tình hình của tôi đang cực kỳ nghiêm trọng. Tôi lại muốn nhìn thử xem cô ấy sẽ nóng ruột đến mức nào."

"Vâng."

Cận Ngụ Đình cho Khổng Thành xuống dưới lầu chờ, khoảng cách từ bệnh viện đến nơi này không xa, nên hẳn là Cố Tân Tân rất nhanh sẽ đến thôi.

Cố Tân Tân đưa Lục Uyển Huệ về, sau đó giống như đã hoàn toàn ném Cận Ngụ Đình về sau ót, trực tiếp lái xe về nhà.

Cô vốn là muốn đi xem thử Cận Ngụ Đình, nhưng nghĩ lại, Cận gia hiện tại đang bị đặt ngay trên đầu sóng ngọn gió, cô chạy tới đó khác gì tự rước phiền phức vào người? Bên ngoài Cận gia khẳng định có rất nhiều phóng viên đang canh giữ, cô dại dột xuất hiện nhất định sẽ biến thành miếng mồi béo bở cho bọn họ thêu dệt tin giật gân.

Về đến nhà, Cố Tân Tân thay dép lê đi vào trong, đến trước án đài, cô theo thói quen thắp cho Tu Tư Mân một nén nhang.

Cố Tân Tân cầm khung ảnh, dùng tay nhẹ nhàng lau lớp bụi bám trên đó, chua xót cùng khó chịu vẫn luôn day dứt mãi trong lòng chưa hề nguôi đi. Một lúc sau, Cố Tân Tân đặt lại tấm ảnh về chỗ cũ rồi xoay người đi lên lầu.

Cận Ngụ Đình sốt đã có Khổng Thành ở bên cạnh lo, đây còn là Lục Thành, anh nhất định sẽ không sao.

Cận Ngụ Đình chờ ở nhà, chờ đến héo hon nhưng vẫn không thấy Cố Tân Tân xuất hiện.

Anh không khỏi cảm thấy kỳ quái, chỉ có một đoạn đường ngắn đó thôi mà mất nhiều thời gian của cô đến vậy sao?

Khổng Thành ở dưới lầu xem tivi chờ đợi, lúc suýt ngủ thiếp đi thì chuông điện thoại vang lên.

Người kia đi theo Cố Tân Tân về thẳng đến nhà cô, sau khi xác định cô không có ý định quay ra mới gọi điện thông báo cho Khổng Thành.

Khổng Thành lề mề đi lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ chính, lại lề mề gõ cửa.

"Vào đi."

Khổng Thành đi vào trong, nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi trên ghế sô pha, anh ngẩng đầu nhìn anh ta. "Đến rồi hả?"

"Cửu gia, cô ấy về nhà rồi."

"Cậu nói tôi đã đến bệnh viện?"

"Không phải," Khổng Thành dứt khoát nói một lèo. "Sau khi ra khỏi bệnh viện cô ấy liền trực tiếp về nhà luôn."

Nét mặt Cận Ngụ Đình lập tức thay đổi, "Về nhà?"

"Vâng."

"Không phải cậu đã nói với cô ấy....."

"Vâng, những gì cần nói đều nói cả rồi." Khổng Thành đã nói nghiêm trọng đến như vậy, chính anh ta cũng không ngờ Cố Tân Tân lại không đến.

"Vậy là sao?"

"Có thể......" Có thể là cảm thấy đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, dù sao so với tai nạn xe thì phát sốt một chút thôi tính là gì chứ.

"Cô ấy không hề để tôi vào trong lòng dù chỉ là một chút."

Khổng Thành liếc Cận Ngụ Đình một cái, "Nếu cô ấy không để ngài vào trong lòng thì đã không theo ngài về Lục Thành rồi. Mấy ngày sau khi Tu Tư Mân ra đi, cô ấy nhìn ai cũng giống như muốn ăn sống người đó luôn vậy, tôi còn lo là cô ấy sẽ nghĩ không thông, muốn một thân một mình lấy trứng chọi đá. Nếu cô ấy đã theo ngài trở về thì chứng tỏ đó là chuyện tốt, cũng đã làm sáng tỏ rất nhiều chuyện."

Cận Ngụ Đình nghe vậy, trong lòng mới dịu đi đôi chút.

Khổng Thành chuẩn bị ra ngoài, Cận Ngụ Đình đột nhiên mở miệng gọi anh ta lại, "Đi, đi ra ngoài ăn gì đó."

Khổng Thành giật mình nhìn anh, "Ngay bây giờ ạ?"

"Không phải hôm nay lẽ nào là mai?"

"Cửu gia, bên ngoài có rất nhiều người đó, ngộ nhỡ bị phóng viên chụp lại được......"

"Nghĩ cách dụ bọn họ đi là được rồi, bây giờ bọn họ cũng chỉ có hứng thú với tin tức của anh hai," Cận Ngụ Đình chống tay lên eo, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. "Cô ấy dù có trở về thì tôi cũng sẽ chẳng thể chạm mặt cô ấy ở bên ngoài được. Ngay cả tôi sinh bệnh mà cô ấy còn không để ý, sao phải sợ chút phần trăm nhỏ xíu chạm phải mặt cô ấy nữa chứ?"

Khổng Thành vẫn cảm thấy không yên tâm. "Ngộ nhỡ đụng phải người quen ở đó, rồi người đó lại quen biết với cô ấy thì phải làm sao?"

"Cậu không biết tìm chỗ nào kín đáo một chút hả? Mấy nơi không tiếp khách lạ ấy, đến chuyện này mà còn cần tôi phải dạy?"

Khổng Thành nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là làm theo.

Cận Ngụ Đình ra ngoài được một chuyến cũng không hề dễ dàng gì, cũng là vì thời điểm này có chút nhạy cảm, Khổng Thành không thể qua loa đại khái cho được.

Cố Tân Tân gặp phải chuyện lớn như vậy nhưng không thông báo cho bạn bè, chỉ có riêng Lý Dĩnh Thư quan hệ thân thiết, sau hai lần tìm Lục Uyển Huệ thì gần như là biết được tất cả thôi.

Cố Tân Tân vừa lên lầu vào tới phòng mình thì nhận được điện thoại của Lý Dĩnh Thư.

"A lô, Tân Tân, đến ăn cơm đi."

Cố Tân Tân đặt lưng xuống chiếc giường lớn, mệt mỏi không chịu được, "Tớ ăn rồi."

"Không phải muốn mời cậu ăn không thôi đâu, mà tớ còn muốn gặp cậu một chút. Tớ biết một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng, nếu không hẹn trước sẽ không tiếp đón, tớ phải nhờ người bạn mới đặt được chỗ đấy, cậu mau đến đây đi."

***

Bát Bát: Nghe nói hôm nay Triệu Lệ Dĩnh đã chính thức xác nhận tin kết hôn, cô ấy là thần tượng số 1 của cô bé trợ lý ta cưng nên ta nghĩ mình cũng nên chúc mừng Dĩnh Hỏa Trùng 1 câu kkk.
Bình Luận (0)
Comment