Trảm Nam Sắc

Chương 226

Dịch: CP88

"Tôi cũng cho là có chút chuyện có thể gạt Thương Lục cả đời, nhưng không phải cuối cùng cô ấy vẫn biết được sao?"

Cận Ngụ Đình phiền lòng không thôi, mấy ngày nay anh vốn đã cảm thấy thấp thỏm rồi, chỉ là không dám nghĩ tới thôi. Anh sợ chuyện này sẽ bị Cố Tân Tân biết được, đến lúc đó đừng nói là còn có thể nói chuyện tương lai, chưa biết chừng cô còn coi anh thành kẻ thù cũng nên.

"Vậy thì chờ đến ngày đó rồi nói sau đi."

"Chú chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa để bi thương trong lòng cô ta chậm rãi phai nhạt đi, rồi lại tiếp cận thêm một lần nữa cũng không muộn."

Cận Hàn Thanh cũng là không quen lựa từ để nói, bằng không sẽ không nói hai từ tiếp cận này.

"Anh thì sao? Sao anh lại đến đây?"

"Anh tìm được một vài manh mối liên quan đến Thương Lục."

Đuôi lông mày Cận Ngụ Đình âm thầm giật giật, "Có tin tức về cô ấy rồi sao?"

"Anh nghi ngờ cô ấy còn đang ở Lục Thành, hơn nữa ngày đó anh vô tình gặp được người cài một cây trâm rất giống phong cách chạm khắc của cô ấy. Anh đang liên lạc với những người khác từng mua đồ của cô ấy, muốn xem thử xem có thể tìm thêm manh mối gì không......"

"Thật à?" Cận Ngụ Đình đăm chiêu, "Em sẽ lưu ý đến điểm này."

"Chuyện này trước tiên không cần chú nhúng tay vào, anh sợ bứt dây động rừng trái lại không tốt."

"Được."

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Cố Tân Tân đứng sau giá sách không nhúc nhích, cô chính là cố ý đợi cho Cận Ngụ Đình đi ra.

Cận Hàn Thanh hẹn người ở ngay bên cạnh, anh ta đi qua Cận Ngụ Đình, vừa ngẩng đầu liền thấy được Cố Tân Tân. Trong mắt người đàn ông không giấu được giật mình, nơi khóe mắt không quên liếc về phía Cận Ngụ Đình, cùng với biểu thị đồng tình sâu sắc, cũng không biết cô đã đứng đây bao lâu rồi.

Cận Hàn Thanh sờ sờ mũi, tăng nhanh tốc độ bước chân, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Cận Ngụ Đình xoay người, vừa đi vừa đăm chiêu, mãi đến khi sắp đi đến trước mặt Cố Tân Tân mới phản ứng lại. Anh bị dọa giật nảy mình, thậm chí còn lui về sau một bước dài. Cố Tân Tân đứng đó, mặt không biểu cảm, lúc Cận Ngụ Đình mở miệng rõ ràng cảm nhận được đầu lưỡi có chút cứng đơ. "Em...... sao em lại ở đây?"

"Bánh ngọt đã mang lên đầy đủ, trà cũng đã nguội."

"Thế hả?" Cận Ngụ Đình trốn tránh tầm mắt của Cố Tân Tân, cũng không hỏi cô đến từ bao giờ. Anh tiến lên vài bước, muốn kéo cánh tay cô. "Đi thôi."

Cố Tân Tân hơi nhích người một chút liền tránh được, "Cận Ngụ Đình, cuộc hội thoại vừa rồi của hai người tôi đều nghe được."

Trái tim người đàn ông rơi lộp bộp, dây thần kinh trên mặt kéo căng. Cận Ngụ Đình cũng không biết Cố Tân Tân bắt đầu nghe được từ đâu, anh đột nhiên biến thành động vật nhỏ sắp chết giãy dụa, tuyệt vọng trong lòng không ngừng dâng lên. "Em là muốn nói anh ấy có tin tức của Thương Lục hả?"

"Anh và Cận Hàn Thanh liên thủ giăng bẫy anh ấy, là thật sao? Vì thế nên người tiết lộ tin tức căn bản cũng không phải là Tu Tư Mân. Là anh! Anh ấy đi suốt đêm trở về là vì đau lòng tôi không tin tưởng anh ấy. Tôi thật không ngờ tất cả những thứ này đều là anh ban tặng, Cận Ngụ Đình, anh giấu cũng thật kỹ!" Cố Tân Tân càng nói càng kích động, Cận Ngụ Đình càng nghe càng sợ hãi. Anh cố gắng muốn nắm lấy tay Cố Tân Tân, nhưng cô đang cực kỳ kích động, ngón tay anh vừa mới chạm đến đã bị cô vung lên hất ra.

Cố Tân Tân siết chặt hai tay, hận không thể cách Cận Ngụ Đình thật xa. Cô xoay người rời đi, Cận Ngụ Đình vội vàng đuổi lên phía trước, chặn lại đường đi của cô.

"Em nghe tôi nói."

"Nghe anh nói cái gì? Những câu nói vừa rồi là chính tai tôi nghe được, còn có thể giả không?"

Cận Ngụ Đình không biết phải giải thích thế nào, lại không thể tiếp tục lừa dối cô. "Tôi cũng không ngờ sau đó sẽ xảy ra chuyện này......"

Cố Tân Tân đẩy anh ra, Cận Ngụ Đình muốn tiếp tục kéo cô về, hai người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo trên hành lang.

"Buông ra!" Cố Tân Tân mất kiểm soát hướng về phía anh gào lên, Cận Hàn Thanh ngồi cách đó không xa nghe được liền biết thế là xong rồi, những câu nói kia e là đã bị cô nghe được. Anh ta chỉ có thể làm như không nghe thấy, không nhìn thấy, đã xảy ra rồi thì khó mà khuyên được cô ngay lúc này.

Cận Ngụ Đình cũng bị cô rống làm cho choáng váng, vành mắt Cố Tân Tân ửng đỏ, đẩy mạnh anh ra rồi chạy ra ngoài.

Người đàn ông run lên, hai giây, ba giây, liền chạy theo sát phía sau. Hai người đứng trước cửa tiệm một lần nữa dây dưa, Cố Tân Tân một mực muốn đi, Cận Ngụ Đình một mực kéo cổ tay cô lại. "Không cho đi."

"Dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh là cái gì của tôi chứ?" Ngữ điệu của Cố Tân Tân lộ ra trào phúng, ánh mắt thẳng tắp chiếu đến. "Tôi và anh quan hệ gì cũng không có, buông tay!"

"Em bình tĩnh lại trước có được không? Tân Tân, tôi biết chuyện Tu Tư Mân xảy ra tai nạn xe là đả kích rất lớn đến em, nhưng kẻ cầm đầu là Tu Phụ Thành, là anh ta tìm người lấy mạng Tu Tư Mân."

Cố Tân Tân nghe vậy, không chút do dự đáp trả, "Thế ư? Nếu như đêm đó không phải Tu Tư Mân đột ngột quay về thì sẽ không xảy ra chuyện đó. Lúc trước anh ấy từng bị Tu Phụ Thành hại suýt mất mạng nên sau đó đặc biệt cẩn thận, làm gì cũng đề phòng cảnh giác, sắp xếp chu toàn mới đi ra ngoài. Nhưng ngày đó là tôi chất vấn anh ấy, là tôi nghi ngờ anh ấy, đều là tại tôi......"

Cận Ngụ Đình nắm lấy hai vai Cố Tân Tân, muốn dùng lực ấn cô vào ngực mình.

"Đừng nghĩ như vậy, nếu không có Tu Phụ Thành thì anh ta nhất định có thể bình an về đến nhà......"

Cố Tân Tân giãy dụa không lại anh, bị anh kéo vào lồng ngực. Cô há miệng cắn vào bả vai người đàn ông, một tay Cận Ngụ Đình đặt sau đầu cô, dù càng ngày càng đau đớn nhưng vẫn dùng sức ôm lấy cô, thậm chí càng lúc càng thêm chặt hơn.

"Tôi sẽ không tha thứ cho anh." Cô nhả ra, ném lại một câu nói làm tổn thương anh thật sâu.

Hai cánh tay Cận Ngụ Đình siết chặt, vẫn không chịu thả cô ra, "Em đừng tự trách mình nữa, cũng đừng đối xử với bản thân như vậy. Hãy coi như dù đêm đó Tu Tư Mân không đi thì anh ta cũng không thoát được......"

"Cận Ngụ Đình, lẽ nào anh thật sự cảm thấy mình không hề có làm gì sai sao?"

Người đàn ông không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Anh sợ một khi mình nói như vậy, một chút hi vọng cuối cùng của anh và Cố Tân Tân cũng sẽ cứ như vậy mà biến mất.

"Tân Tân, đừng như vậy. Bây giờ Tu Phụ Thành đã nhận quả báo rồi, một mạng trả một mạng, em cũng nên bắt đầu lại từ đầu. Đừng tiếp tục chấp niệm chuyện trước kia nữa, được không?"

"Bắt đầu lại từ đầu? Với anh sao?" Khuỷu tay Cố Tân Tân chống trên ngực Cận Ngụ Đình, dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy ra, nhưng Cận Ngụ Đình lúc này làm thế nào cũng không chịu buông lỏng tay, anh thật sự sợ hãi cô cứ như vậy mà biến mất ngay trước mắt.

"Em bình tĩnh đi, đừng chỉ vì một chút việc đó liền triệt để chối bỏ tôi như vậy được không?"

Cố Tân Tân bị anh ôm thật chặt, hoàn toàn không có cách nào tránh ra. Lồng ngực người đàn ông vì căng thẳng mà phập phồng lợi hại, giống như là sắp phải mất đi một món đồ quý báu nhất.

"Cận Ngụ Đình, chúng ta vốn dĩ không thể ở cùng nhau, bây giờ đã là càng không thể nào. Anh ly gián quan hệ của tôi và Tu Tư Mân, mục đích là gì? Tâm tư anh sâu như vậy, có từng vì tôi mà cân nhắc chưa?"

Nơi ngực người đàn ông như có tảng đá lớn đè nặng, đau đớn vô cùng. "Lẽ nào hết thảy những chuyện tôi làm cho em em đều không nhìn thấy sao? Tôi lo lắng cho em, vì em chạy ngược chạy xuôi, em cũng muốn làm như không thấy sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân nhẹ giương, Khổng Thành và tài xế ngồi trên chiếc xe cách đó không xa cũng đã đi xuống, chỉ là không rõ tình hình trước mắt, nên ai cũng không dám tùy tiện tiến lên.

"Đúng, tôi đều làm như không thấy, bởi vì trong mắt tôi không hề có anh!"

"Em nói bậy!"

Cố Tân Tân mặc anh cứ như vậy dùng sức ôm cô, "Anh hại chết Tu Tư Mân, sao tôi còn có thể quay lại với anh đây? Cận Ngụ Đình, anh đừng lãng phí thời gian, cũng không cần phải tiếp tục đến tìm tôi. Nếu không tôi thật sự không đảm bảo được sẽ có những lúc không khống chế được chính mình làm ra những chuyện tổn thương anh."

Cận Ngụ Đình nghe vậy, cánh tay khẽ buông lỏng. Cố Tân Tân nhân cơ hội đó lùi ra khỏi lổng ngực anh, người đàn ông hơi rũ mi mắt, có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm cô, "Em muốn làm ra chuyện tổn thương tôi?"

"Giống như Tu Phụ Thành vậy, coi anh thành kẻ địch, xem là kẻ thù, từng giờ từng phút đều mong anh......"

Cô không nói tiếp nữa, trái tim anh lại càng lúc càng đau đến thắt lại. "Mong tôi thế nào? Mong tôi chết đi, là vậy sao?"

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Đừng đến tìm tôi nữa, giữa chúng ta cứ như thế này triệt để cắt đứt đi. Tôi không thể tha thứ cho anh, càng không thể ở bên cạnh anh. Cửu gia, rất cảm ơn ngài xem trọng, chỉ là tôi vô phúc nhận lấy, cũng không muốn nhận."

Nhân viên phục vụ trong cửa hàng vừa nhìn thấy hai người chạy liền muốn đuổi theo, nhưng nửa đường lại bị Cận Hàn Thanh chặn lại.

"Tính vào của tôi đi."

"Vâng."

Xem ra họa lớn này anh ta gây ra rất khó mà đền bù rồi, Cận Ngụ Đình cũng chỉ có thể tự cầu phúc thôi.

Khổng Thành và tài xế nhìn nhau, vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt sao? Vì sao mới chỉ trong một thời gian ngắn đã ầm ĩ thành như vậy?

"Tu Tư Mân đã chết, làm thế nào em mới chịu chấp nhận sự thật này đây?"

Đôi mắt Cố Tân Tân tràn ngập căm hận nhìn anh, "Nói đủ chưa?"

"Tân Tân, em......"

Cố Tân Tân nhấc tay lên, mệt mỏi vung một cái, cô thật sự không muốn nghe anh nói thêm một câu nào nữa. Cô xoay người muốn rời đi, nhưng ngày hôm nay Cận Ngụ Đình cũng không biết làm sao, không cho cô đi chính là không cho đi.

Lòng anh nóng như lửa đốt, muốn giải thích rõ ràng với cô, nhưng lời đến miệng rồi lại không biết phải nói như thế nào.

Đây là sự thật. Tu Tư Mân chết rồi, càng là sự thật.

Anh muốn kéo Cố Tân Tân lại, Cố Tân Tân lại như bị điện giật lui về sau mấy bước, "Đi ra! Đi ra! Đừng đụng vào tôi!"

Cô lảo đảo lùi về sau, một ngón tay duỗi ra chỉ vào Cận Ngụ Đình, "Đừng có tới đây, tôi đã nói không muốn gặp anh rồi!"

Ngay bên ngoài có taxi đứng chờ, Cố Tân Tân như người mất hồn tiến lên, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Người đàn ông đuổi theo vài bước, trơ mắt nhìn chiếc xe taxi nhanh chóng lướt đi. Khổng Thành thấy vậy liền đi nhanh đến bên cạnh anh. "Cửu gia, xảy ra chuyện gì vậy?"

Cận Ngụ Đình không còn sức lực nói chuyện, vung tay một cái rồi đến trước xe của mình.

Ba người ngồi vào, tài xế liếc Cận Ngụ Đình một cái. "Trở về sao ạ?"

"Đi theo Cố Tân Tân."

Tài xế khởi động xe rồi tăng tốc độ đuổi về phía chiếc xe taxi vừa rời đi.

Cố Tân Tân không đi đâu mà trực tiếp trở về nhà, xe Cận Ngụ Đình đi sát phía sau, cuối cùng dừng lại trước cổng nhà cô.

Cố Tân Tân mở cửa đi vào, cũng không quay đầu nhìn lại lấy một cái liền đóng sầm cửa.

Cận Ngụ Đình ngồi trong xe ngẩn ngơ, Khổng Thành cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu anh muốn gặp cô thì cứ xông vào rồi nói rõ ràng là được rồi không phải sao? Vì sao phải lãng phí thời gian ở chỗ này?"

Bọn họ ở đó đến tận tối, đèn đường sáng lên, tuyết lại rơi, phủ lên thân xe đen một lớp trắng xóa. Ngoài cửa sổ tuyết trắng lơ lửng trôi, Khổng Thành hạ cửa sổ xe xuống, "Lại có tuyết rồi."

Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Khổng Thành lại cho tấm kính kéo lên, "Cửu gia, ngài tính chờ đến bao giờ? Hay là đi ăn cơm tối trước đi?"

Cận Ngụ Đình nhìn ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ phòng ngủ, "Tôi không đói."

Một lát sau, bên trong phòng khách có bóng người mơ hồ in trên tấm rèm cửa, Cận Ngụ Đình đẩy cửa xe đi xuống.

Anh đột ngột đi ra làm Khổng Thành không kịp phản ứng, cơn buồn ngủ cũng triệt để bị đánh bay. Anh ta muốn xuống xe mở ô che cho Cận Ngụ Đình, nhưng người đàn ông đã bước nhanh vào trong sân.

Gió lạnh phả vào người đàn ông, nhưng anh vẫn như một khối sắt vững vàng đi về phía trước, từng góc cạnh trên khuôn mặt như được dao khắc ra. Anh đi đến trước cửa, nhấc tay nhấn chuông.

Kingcoong, kingcoong-

Tu Thiện Văn nghe được tiếng chuông cửa muốn đi ra, Cố Tân Tân nhanh chóng gọi cô bé lại, "Không cần để ý."

"Nhưng mà....."

"Không phải người quan trọng gì, không cần để tâm."

Cận Ngụ Đình đứng ngoài một lúc lâu mà vẫn không có ai ra mở cửa cho anh, nhưng bàn tay nhấn chuông cửa của anh cũng chưa từng buông lỏng.

Tu Thiện Văn bị tiếng chuông làm cho đinh tai nhức óc, rất nhanh không chịu được phải đi lên lầu. Cố Tân Tân cầm điều khiển từ xa mở tivi ra, chỉnh âm lượng lên lớn nhất, hai thứ âm thanh áp chế nhau, không một phía nào chịu cam lòng yếu thế, cũng không ai chịu thua trước.

Cận Ngụ Đình trực tiếp dùng tay đập lên cánh cửa, "Cố Tân Tân, mở cửa ra!"

Cô mắt điếc tai ngơ, ánh mắt rơi xuống màn hình tivi, nhưng một chút cũng không xem vào.

Cận Ngụ Đình chưa từ bỏ ý định, bàn tay nhấn chuông cửa sắp đông cứng lại vì lạnh. Anh vốn ăn mặc phong phanh, bây giờ đứng giữa trời gió rét, lại là nơi trái phải đều không có gì che chắn, ngón tay bị lạnh đến đỏ chót.

Khổng Thành đi tới, phủ một chiếc áo khoác lên vai anh. "Cửu gia, cô ấy rõ ràng là không muốn gặp ngài."

Cần gì phải như vậy chứ?

Trong mắt anh ta, Cận Ngụ Đình mãi mãi ở vị trí cao cao tại thượng, không nói tới bị người ta cự tuyệt ngoài cửa, bây giờ bộ dạng này, chính là cái gì cũng không quan tâm.

Lỗ tai Cố Tân Tân ong ong, cô đứng lên, đến trước án đài của Tu Tư Mân rồi cầm một chiếc khăn, lau đi lau lại mặt trên của án đài.

Nơi này mỗi ngày đều có người giúp việc lau chùi, mà mỗi ngày Tu Thiện Văn cũng sẽ phải lau một lần, vốn dĩ là sạch sẽ không dính một hạt bụi. Nhưng Cố Tân Tân hoàn toàn không để ý, cô cầm di ảnh của người đàn ông, lau chùi một lượt bốn cạnh xung quanh.

Ánh mắt Cố Tân Tân cuối cùng dừng lại trên khung kính, ngón tay vuốt ve lông mày của Tu Tư Mân. Cô khe khẽ thở dài, lại cầm khăn liên tục lau đi lau lại.

Tiếng chuông cửa vẫn còn vang, người giúp việc rốt cuộc nghe không nổi nữa, đến trước cửa lớn liếc nhìn.

Cận Ngụ Đình thấy vậy, nhanh chóng đập tay lên cửa, "Mở cửa."

Người giúp việc nhìn về phía Cố Tân Tân, thấy cô không nói lời nào thì cũng không dám tự ý làm chủ, cuối cùng lại quay vào.

Cô biết rõ anh ở ngài, nhưng không muốn nói chuyện với anh, thậm chí ngay cả cửa cũng không mở cho anh.

Cố Tân Tân lặp đi lặp lại động tác lau chùi, lâu đến mức ngón tay sắp cứng đơ, một hồi lâu sau, cô mới cẩn thận từng li từng tí đặt di ảnh của Tu Tư Mân về chỗ cũ.

Khổng Thành thấy đèn trong phòng khách tắt đi, ngay sau đó là toàn bộ đèn dưới lầu.

Trong lòng anh ta dâng lên tức giận, "Cửu gia, đèn đều tắt rồi."

Cận Ngụ Đình thu ngón tay từ trên chuông cửa về, ngón trỏ cứng ngắc như không còn thuộc về cơ thể anh. Cận Ngụ Đình nắm nhẹ tay, để ngón tay đó cuộn vào lòng bàn tay, nhưng hai tay anh đều lạnh lẽo, không làm sao lấy đâu ra hơi ấm sưởi ấm cho nhau.

Cố Tân Tân trở lại phòng ngủ, đi thẳng đến cửa sổ, cô không muốn để người bên ngoài nhìn thấy bóng dáng mình nên đến đèn cũng không bật.

Cô đẩy một góc rèm cửa ra, thấy được bóng lưng của Cận Ngụ Đình và Khổng Thành đang đi ra ngoài.

Người đàn ông bỗng nhiên dừng chân, quay phắt đầu lại, Cố Tân Tân buông tay ra, khe hở hẹp nhỏ đó trong phút chốc cũng khép lại.

Khổng Thành nâng cao ô trong tay, "Cửu gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Cậu nói xem, cái chết của Tu Tư Mân có phải là một tay tôi làm ra?"

Bờ môi mím chặt của Khổng Thành khẽ mở, "Đương nhiên không phải, đó là người Tu gia bọn họ nội bộ chém giết lẫn nhau. Anh ta là chết trong tay Tu Phụ Thành."

Ánh mắt Cận Ngụ Đình có chút mê man, giọng nói cũng trở nên cực kỳ nhẹ, "Vậy vì sao Cố Tân Tân lại nói là tôi chứ?"

"Ngài đừng nghe cô ấy nói mò, chính cô ấy đi vào ngõ cụt, liền muốn kéo ngài cùng vào. Với tính cách của Tu Phụ Thành, anh ta một khi không đạt được mục đích nhất định sẽ không từ bỏ. Lại nói, người là anh ta tìm, tai nạn xe là anh ta sắp xếp, có liên quan gì đến ngài chứ?"

Khổng Thành cũng không biết Cận Ngụ Đình có nghe lọt hay không, chỉ thấy thần sắc anh càng lúc càng trở nên cô đơn, trong mắt phủ kín cô tịch. "Nhưng cô ấy một mực khẳng định là tôi có liên quan, là tôi hại chết Tu Tư Mân, cô ấy còn nói không muốn gặp tôi nữa."

"Cô ấy nói linh tinh!"

Đây chính là kiểu nói chuyện hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm!

"Đúng vậy đấy, cô ấy nói linh tinh."

"Tôi thấy là cô ấy tự có khó chịu trong lòng, muốn tìm một người cùng chịu oan ức. Cửu gia, ngài đừng để ý đến cô ấy nữa."

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, thân ảnh cao lớn đứng dưới lầu, Cố Tân Tân đều nhìn trong mắt. Hôm nay cô đã nói rõ ràng như vậy, nhất định sẽ khiến anh khó chịu cả đêm nay, nhưng hẳn là không đến nỗi ngày mai anh còn muốn đến đây phải không?

Nhân cơ hội này liền cắt đứt hoàn toàn dây dưa giữa cô với anh đi.

Cái thứ gọi là tình cảm này Cố Tân Tân một chút cũng không muốn tiếp tục đi đối mặt, chạm đến một lần tổn thương một lần, cô cũng đã sắp đau đến chết lặng.

"Cửu gia, chúng ta đi thôi."

"Khổng Thành, cậu nói vì sao cô ấy phải nói những lời kia?"

Khổng Thành nén lại tức giận trong lòng, "Cô ấy cố ý không muốn ngài được sống tốt."

Cố Tân Tân thấy anh còn chưa đi, khó chịu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Cô luôn có cảm giác bản thân đi vào ngõ cụt, dù có nóng lòng muốn đi ra thế nào cũng không tìm được lối ra.

Vậy nên Cố Tân Tân tin rằng chỉ cần đẩy Cận Ngụ Đình ra, thì cô nhất định có thể tự cứu rỗi chính mình, hoặc là chí ít có thể khiến trong lòng thoải mái.

Trước mắt dần trở nên mông lung, nước mắt từng hàng dài lăn xuống. Tương lai của cô như thế nào, cô đều đã vạch ra xong cả rồi.

Cô không muốn tiếp tục đâm đầu vào bất kỳ một mối tình nào nữa, cũng không muốn tiếp tục kết hôn. Cô chỉ muốn đợi đến khi Tu Thiện Văn tốt nghiệp đại học, sau đó trả lại công ty cho cô bé, lại cho người từng bước từng bước dẫn dắt cô bé làm quen với mọi thứ.

Nghĩ lại thì, cô bé giống như đứa con nhỏ cô cần nâng niu trong tay.

Cô còn trẻ tuổi như vậy, nhưng trái tim đã hoàn toàn đóng băng. Nói chuyện yêu đương quá mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục đâm đầu vào nó nữa.

Cận Ngụ Đình đứng trong sân một hồi lâu, bị đông lại thành một khối đá, chiếc áo khoác trên người hoàn toàn không thể che được cái lạnh bên ngoài và cả trong tâm, "Cậu nói xem, nếu tôi đứng ngoài này một đêm, sau đó chết vì lạnh, cô ấy có thể vì vậy mà đi xuống nhìn tôi một cái không?"

"Cửu gia, ngài tuyệt đối đừng làm như vậy."

"Cậu chỉ cần nói cô ấy có thể sẽ đi xuống hay không thôi?"

Khuôn mặt Khổng Thành tái mét, "Trong lòng cô ấy đã nhận định ngài là người hại chết Tu Tư Mân, ngài làm vậy không phải liền theo đúng ý nguyện của cô ấy sao? Nếu cô ấy đã tuyệt tình như vậy....... Hơn nữa, bộ dạng hiện tại của ngài cô ấy không phải không nhìn thấy, nếu cô ấy có dù chỉ nửa điểm quan tâm cũng đã sớm chạy xuống rồi."

Đúng vậy, nếu đổi lại là anh, sao anh có thể nỡ lòng nhìn cô với cái bộ dạng này chứ?

"Nhưng lúc trước khi cô ấy rời khỏi tòa nhà Tây, tôi cũng đã làm như không thấy. Nên cô ấy hận tôi, oán tôi."

"Cửu gia, những chuyện kia qua cũng đã qua rồi, ngài muốn khiến cô ấy không tiếp tục hãm sâu trong quá khứ, nhưng bây giờ ngài có gì khác đâu?"

"Tôi chỉ là cảm thấy có lỗi với cô ấy. Một cô gái đơn giản như vậy lại bị tôi kéo vào Cận gia, ngày ngày chịu đau khổ giày vò. Nếu không vì tôi thì cô ấy sẽ không gặp Tu Tư Mân, cũng sẽ không tự đi đeo gông xiềng lớn như vậy trên người." Cận Ngụ Đình càng nghĩ càng cảm thấy mọi lỗi sai đều là từ anh mà ra.

"Nhưng khi Cận phu nhân sảy thai chứng cứ xác thực bày ra trước mặt. Hơn nữa ngài cũng không phải không tin cô ấy. Nếu cô ấy không muốn tha thứ cho ngài, ngài đã không phải như vậy. Năm lần bảy lượt cứu cô ấy, cuối cùng nhận lại là gì đây?"

Tuyệt tình của anh so với Cố Tân Tân, xem ra còn phải gọi một tiếng sư phụ rồi.

Khổng Thành còn muốn nói, khi Cố Tân Tân tìm Tu Tư Mân kết hôn đã từng nghĩ đến cảm nhận của Cận Ngụ Đình chưa? Cô nhẫn tâm đến mức một chút thời gian để hối hận cũng không cho anh, Khổng Thành là người thứ ba đứng xem, chính là thấy Cố Tân Tân không hề kiêng nể gì cả.

Cận Ngụ Đình nhúc nhích chân, bóng lưng hiu quạnh rơi vào tròng mắt của Cố Tân Tân. Anh đi ra ngoài, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment