Dịch: CP88
Khổng Thành ngồi bên cạnh trừng mắt với anh ta, tiếng hít thở của Cận Ngụ Đình dường như cũng nặng nề hơn, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyện riêng tư như vậy tài xế nhất định không biết, nên anh ta lại càng không thể biết được trung tâm thương mại Cửu Quang khai trương là đạp trên bao nhiêu khuất nhục và thỏa hiệp.
Cố Tân Tân dè dặt nhìn Cận Ngụ Đình, sau đó lại lén lút đưa tay ra đặt lên mu bàn tay của người đàn ông.
Cô không nói câu nào, chỉ chăm chú nắm chặt ngón tay anh, Cận Ngụ Đình xoay bàn tay lại, nắm lấy năm đầu ngón tay cô. Bên trong xe khôi phục yên tĩnh, tài xế cũng đã sớm ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Khổng Thành ho nhẹ một cái, muốn điều tiết không khí, "Cửu phu nhân, tối nay làm gì ngon vậy?"
Cố Tân Tân nghe được cách xưng hô này thì không khỏi liếc nhìn Khổng Thành, người đàn ông ngồi cạnh ghế tài xế cũng không quay đầu lại lấy một cái. Cô không tiện sửa lại xưng hô của anh ta vào lúc này, Cận Ngụ Đình rất nhạy cảm. "Tôi cũng không làm nhiều, đơn giản vài món thôi."
"Ăn ngon là được."
Hai người miễn cưỡng đối đáp mấy câu, Cố Tân Tân thật sự cảm thấy thà rằng cứ trầm mặc đến khi về đến nhà còn hơn.
Đến tòa nhà Tây, Khổng Thành xuống xe, lấy mấy túi đồ từ trong cốp xe ra.
Cận Ngụ Đình xem xét chuyện Cố Tân Tân tan việc còn phải đi mua nguyên liệu nấu ăn nữa khá là khổ cực nên cuối cùng đã để cho mấy người tay chân dưới trướng mỗi ngày phải thay nhau đi mua.
Mấy người đi vào nhà, Khổng Thành xách đồ bỏ vào bếp, Cận Ngụ Đình liếc anh ta một cái. "Cậu về trước đi."
"Vâng."
Khổng Thành đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình tiến vào nhà bếp, giúp Cố Tân Tân lấy đồ ra.
Khổng Thành nháy mắt với Cố Tân Tân, ra hiệu cho cô theo anh ta ra ngoài phòng khách.
"Tôi về trước đây, đêm nay cô nhất định phải chú ý xem Cửu gia có chỗ nào khác lạ hay không."
Cố Tân Tân nhìn về phía nhà bếp, "Vậy tôi phải làm gì?"
"Tôi cũng không biết......." Khổng Thành đúng là không rành mấy chuyện này, "Gần đây thật khó khăn thái độ Cửu gia mới bình thường lại một chút, tôi chỉ lo......."
Khổng Thành còn chưa nói xong thì Cận Ngụ Đình đã chạy ra, người đàn ông yên lặng đứng ở cửa, trái tim Khổng Thành lập tức treo lên, "Cửu gia, tôi đi trước."
Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình xoay người đi vào bếp, liền nhanh chân theo vào.
Người đàn ông lấy ra toàn bộ nguyên liệu bày sang một bên, Cố Tân Tân tiến lên vài bước. "Để em rửa cho."
"Tôi giúp em."
Anh mở vòi nước, đưa đám đồ đó xuống dưới vòi nước, Cố Tân Tân vội vàng kéo tay anh lại. "Rễ làm sao ăn được chứ, phải bỏ đi trước đã."
Cô vừa dứt lời liền muốn lấy đám rau đó về phía mình, Cận Ngụ Đình đẩy tay cô ra, "Để tôi."
Anh cầm thớt ra, đem toàn bộ đặt lên thớt, sau đó hạ dao một lần đem toàn bộ rễ cắt bỏ. Cố Tân Tân nhíu chặt mày, Cận Ngụ Đình bình thường nói nhiều như vậy, hiện tại đặc biệt yên tĩnh thật khiến lòng người bất an.
Cố Tân Tân đứng bên cạnh rửa thịt bò, Cận Ngụ Đình lại đi qua, đoạt lấy miếng thịt. "Để tôi làm."
"Anh......."
"Em đi xào rau đi."
Cố Tân Tân bị đẩy sang bên cạnh, cô vặn bếp ga, ngươi đàn ông đứng bên cạnh vẫn không nói lời nào.
Cố Tân Tân đơn giản làm vài món, Cận Ngụ Đình hết việc làm nhưng vẫn không đi ra ngoài, bèn ngồi xổm xuống thu dọn rác.
Anh có bao giờ làm mấy chuyện đó chứ, Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bóng lưng Cận Ngụ Đình, "Anh đi ra ngoài trước đi."
"Đi ra ngoài làm gì?" Anh rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
"Xem tivi đó."
Động tác trong tay anh hơi dừng lại. "Xem quảng cáo khai trương của trung tâm thương mại sao?"
Cô bị anh chặn họng không biết phải trả lời thế nào. Cận Ngụ Đình đứng dậy, đến trước vòi nước rửa sạch hai tay.
Anh đổ nước rửa tay vào lòng bàn tay, từng chút từng chút một kiên nhẫn rửa sạch. Cố Tân Tân mang thức ăn ra ngoài, vậy sau này phải làm sao bây giờ? Không thể chuyện gì cũng tránh như tránh tà vậy được, trung tâm thương mại Cửu Quang này mở ở ngay đó, không lẽ mỗi lần nhắc tới lại là một lần đau sao?
Cận Ngụ Đình đến trước tủ rượu rồi đứng đó không nhúc nhích, Cố Tân Tân mang bát đũa ra, cô khẽ liếc bóng lưng người đàn ông, cuối cùng đi đến phía sau anh, "Muốn uống rượu hả?"
"Em uống với tôi hai ly đi."
Cố Tân Tân biết trong lòng anh không thoải mái, cô đi đến trước tủ rượu, tùy tiện cầm ra một chai rượu. "Được."
Cận Ngụ Đình thấy vậy, lại cầm thêm một chai khác xuống.
"Uống ít thôi thì tốt hơn đó?"
Người đàn ông không lên tiếng, cầm chai rượu rồi đi đến trước bàn ăn, nhanh chóng khui cả hai chai rượu ra. Anh cầm ly, đổ rượu vào, Cố Tân Tân cũng kéo ghế ngồi xuống.
Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh Cố Tân Tân, cầm lấy một ly, đưa một ly còn lại cho cô.
Cô cầm lấy, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đã dùng một hơi uống cạn sạch, Cố Tân Tân cũng không biết phải ngăn cản thế nào.
Người đàn ông đưa ly rượu dốc ngược lại, sau đó ra hiệu cho Cố Tân Tân uống. Cô đưa miệng cốc đến bên môi, tính chỉ nhấp một ngụm, nhưng Cận Ngụ Đình lại đẩy chân ly, Cố Tân Tân buộc phải uống thêm hai ngụm, Cận Ngụ Đình lúc này mới buông tay.
Cố Tân Tân thấy anh còn muốn rót rượu, liền vội vàng kéo lại cánh tay anh. "Uống ít thôi."
"Không sao, ở nhà còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
"Uống nhiều không tốt cho sức khỏe." sau khi Cố Đông Thăng uống rượu đến mức phải nhập viện cấp cứu, mỗi khi Cố Tân Tân nhìn người khác uống rượu lại không nhịn được mà sợ hãi.
Thế nhưng dĩ nhiên Cận Ngụ Đình không nghe lọt, anh rót đầy một ly. Cố Tân Tân vội vàng cầm đũa gắp thức ăn cho anh. "Ăn lót bụng chút gì đó trước đã."
Cận Ngụ Đình đã mơ hồ có men say, một tay chống gò má, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, "Em nói xem, rốt cuộc tôi phải làm sao mới được đây?"
"Anh như bây giờ không phải đã rất tốt rồi sao."
"Thế à?" Cận Ngụ Đình cười khổ, kề sát mặt về phía Cố Tân Tân, "Tốt chỗ nào cơ?"
Cố Tân Tân thấp thỏm đáp lại, "Chỗ nào cũng tốt cả."
Cận Ngụ Đình bật cười, "Nhưng tôi lại cảm thấy chỗ nào của tôi cũng nát."
"Anh -------" Câu nói tiếp theo bị nghẹn lại ở cuống họng, Cố Tân Tân mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ lắc đầu với Cận Ngụ Đình. Người đàn ông cầm ly cụng nhẹ vào ly của cô, "Uống đi."
Cố Tân Tân không muốn nhìn dáng vẻ tiêu cực đó của anh, nhưng là căn bản không ngăn được, chỉ có thể theo anh.
Cô cũng không nhớ vừa rồi anh đã lấy xuống loại rượu gì, chỉ lúc này uống vào mới nhận ra nồng độ của nó vậy mà cao như thế, hơn nữa cô còn một hơi uống vào không ít, chẳng mấy chốc đã choáng váng không tỉnh táo được nữa rồi.
Cô ngờ ngợ nghe được chính mình hỏi anh, "Vậy nên đêm đó...... chuyện đêm đó thật sự lại tổn thương anh lớn như vậy sao? Cận Ngụ Đình, không ai để ý đâu, thật đấy, không ai để ý chuyện đó cả......"
Cố Tân Tân cảm giác trên vai trĩu xuống, giọng nói của người đàn ông cách rất gần, như đang kề sát ngay bên tai, "Nhưng tôi để ý."
Cố Tân Tân ngoan cường nói, "Em không để ý."
Hô hấp của cô dần trở nên nặng nề, chút khí lực nói chuyện cuối cùng nhanh chóng bay biến, bên trong cơ thể như có một ngọn lửa thiêu đốt. Cô còn nghe thấy tiếng thở dốc của Cận Ngụ Đình ngày càng nặng, Cố Tân Tân mơ mơ hồ hồ, cảm thấy trong phòng này thật nóng.
Ngày hôm sau, Cố Tân Tân còn chưa mở mắt đã cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô xoay người, hai chân muốn tìm một tư thế thoải mái.
Mi mắt Cố Tân Tân khẽ động, cảm thấy có gì đó không đúng, cô mở mắt ra, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang đi lại trong phòng.
Đây là phòng ngủ chính của tòa nhà Tây, cô vừa xác định rõ ràng liền nhanh chóng ngồi dậy, cảm thấy trên người lành lạnh, cô theo bản năng kéo chăn lên che hai vai.
Trên tay Cận Ngụ Đình cầm một bộ quần áo, anh đi đến bên giường rồi đặt nó xuống đệm, "Mặc vào kẻo lạnh."
Miệng Cố Tân Tân khô khốc, nhìn theo người đàn ông đi vào phòng tắm. Tầm mắt chuyển xuống mặt đất, nhìn thấy quần áo hôm qua cô và Cận Ngụ Đình mặc vương vãi trên đó, cô nhấc tay lên, hung hăng đập mạnh trán mình một cái.
Đều là người trưởng thành cả rồi, tối qua đã xảy ra chuyện gì cô còn cần phải nghĩ nữa sao?
Cố Tân Tân nhân lúc Cận Ngụ Đình còn ở bên trong rửa mặt, nhanh chóng đứng dậy cầm quần áo mặc vào.
Trong đầu cô đều là trống rỗng, làm thế nào cũng không nhớ được rốt cuộc đêm qua làm sao có thể đi đến bước đó. Vốn dĩ chỉ là uống chút rượu mà thôi, cô cũng không thể say đến mức phát sinh quan hệ mà cũng không cảm giác được gì chứ?
Còn chưa đợi cho cô suy nghĩ đi xa, Cận Ngụ Đình đã mở cửa đi ra ngoài.
"Bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đều lấy ra cho em rồi."
Cố Tân Tân khẽ gật đầu, bước nhanh vào trong. Cô cảm thấy chuyện này quá hoang đường, vì sao có thể như vậy chứ? Không lẽ cô lại đi chất vấn Cận Ngụ Đình? Lúc Cố Tân Tân đi lướt qua người đàn ông không nhịn được liếc anh một cái, khuôn mặt anh nhàn nhạt không có biểu cảm dư thừa, thật giống như khi họ còn ở với nhau, rằng đây chỉ là một buổi sáng hết sức bình thường như bao buổi sáng khác mà thôi.
Cận Ngụ Đình chuyển tầm mắt đối đầu với cô, Cố Tân Tân có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác, cô bước nhanh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Ý cười trên khóe miệng người đàn ông không nhịn được kéo dài hơn một chút, hai tay vòng trước ngực, khẽ lắc đầu.
Cô không chủ động hỏi thì anh đương nhiên cũng sẽ không ngốc nói thẳng ra với cô, rằng tối qua chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, anh chỉ là cởi quần áo của cô ra mà thôi. Tuy là Cận Ngụ Đình đã sắp muốn cô đến không nhịn được rồi, nhưng anh cũng biết tính cách của Cố Tân Tân, ngộ nhỡ cô muốn đồng quy vu tận thì không phải là anh đang tự triệt đường lui của mình rồi sao?
Anh chỉ là không ngờ Cố Tân Tân lại không hề nghi ngờ gì.
Làm rồi hay chưa làm không lẽ cô lại không cảm giác được? Xem ra vẫn là cô vừa nghĩ liền nhận định như vậy, nên mới không nghĩ đến những khả năng khác.
Cố Tân Tân rửa mặt xong đi ra, Cận Ngụ Đình cũng không đề cập đến chuyện tối qua một chữ, "Đi thôi."
Hai người xuống lầu đúng lúc Khổng Thành mang đồ ăn sáng đến, Khổng Thành nhìn thấy hai người sóng vai đi xuống, bèn tiến lên vài bước. "Cửu gia, sáng nay có bánh bao nhân gạch cua mua từ Tùng Hạc Lâu, rất ngon đấy."
Cố Tân Tân chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt ai, tuy không phải đây là lần đầu tiên Khổng Thành thấy cô qua đêm lại đây, nhưng lần này thì khác, cô đã thật sự ngủ rồi.
Cố Tân Tân đứng trên đầu cầu thang không nhúc nhích. "Em....... em đến công ty."
"Đi luôn bây giờ sao? Vẫn còn sớm mà." Cận Ngụ Đình quay đầu lại nhìn cô. "Không ăn sáng hả?"
"Em không đói."
Khổng Thành đặt túi đồ ăn lên bàn, liếc thấy bãi chiến trường trên đó thì không nhịn được hỏi. "Không đói? Tối qua hai người ăn gì vậy?"
Cố Tân Tân càng lúc càng chột dạ, Cận Ngụ Đình đáp, "Không có gì, ăn đơn giản đủ no thôi."
"Qua đây đi," rồi anh hướng về phía Cố Tân Tân còn đang đứng ngây ngốc vẫy tay, "Bây giờ em muốn ra ngoài cũng không có xe, lát nữa tôi đưa em đến công ty."
Cố Tân Tân tiến lên vài bước, Khổng Thành nhìn thấy quần áo trên người cô đã đổi, liền hiểu ra.
Cô vừa nhìn thấy ánh mắt của Khổng Thành, trong lòng lập tức sợ hãi, hai tay lại càng không biết nên đặt ở đâu. Cô kéo ghế ngồi xuống, thật sự không có chút khẩu vị nào, chỉ đành miễn cưỡng ăn một ít.
Suốt đoạn đường đến công ty Cố Tân Tân đều trầm mặc không nói, xe dừng lại trước tòa nhà, cô không chần chừ một giây đẩy cửa xe đi xuống.
Cận Ngụ Đình theo sát phía sau, thuận tay đóng cửa xe lại. "Tân Tân."
Cố Tân Tân quay đầu nhìn anh, "Hả, làm sao thế?"
"Chuyển về ở với tôi có được không?"
Sắc mặt Cố Tân Tân trong phút chốc thay đổi, "Anh nói vớ vẩn cái gì vậy?"
"Vậy em nói cho tôi một lý do vì sao không thể làm như vậy đi."
Cô mím chặt môi, những lý do kia cô nói đã phát chán, mà Cận Ngụ Đình hẳn là cũng đã nghe đến mức mọc kén trong tai rồi. Trong đầu Cố Tân Tân rối loạn, đột nhiên không biết rốt cuộc cô đang kiên trì vì cái gì. Không lẽ vẫn là vì trong lúc cô cần anh nhất, là anh đã không bảo vệ cô thật tốt trong vòng tay mình sao?
Hình như, cũng không phải.
Qua thì cũng đã qua rồi, không phải sao?
Lại nói từ trước đến nay anh chưa từng một lần bỏ mặc cô.
Cố Tân Tân nhấc chân lên, muốn nhanh chóng trốn vào công ty.
Nhưng Cận Ngụ Đình đã nhanh hơn một bước chặn trước mặt cô, "Em thật sự không muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Hai con mắt của Cố Tân Tân đã muốn rơi ra, "Em....... em chịu trách nhiệm với anh?"
"Tối qua, không phải là tôi chủ động."
Lời này là có ý gì? Lượng thông tin trong này cũng quá lớn rồi. Cố Tân Tân duỗi ngón tay trỏ ra, chỉ anh, lại chỉ vào mũi mình, không lẽ đêm qua lại chính là cô mạnh mẽ đè anh ra?
Không, không thể nào, cô làm thế nào cũng không thể tiếp nhận được sự thật này.
Cố Tân Tân lắp bắp trả lời, "Anh không chủ động? Vậy ý anh là em sao?"
Cận Ngụ Đình nghiêm túc đáp, "Tôi vốn không nghĩ sẽ làm gì em, nhưng tối qua em uống quá say. Tôi cũng đã nói chờ thêm một thời gian nữa....... chờ trong lòng tôi dễ chịu một chút rồi lại bàn đến loại chuyện đó."
Cố Tân Tân nhìn bốn phía xung quanh, chỉ sợ sẽ đột nhiên có người quen đi qua, "Vậy vì sao anh lại không đẩy ra hả?"
Ánh mắt nóng rực của Cận Ngụ Đình đặt trên người cô, "Em nên biết, duy chỉ có em là tôi vĩnh viễn không thể chối từ được."