Dịch: CP88
***
Ngày hôm sau.
Tần Chi Song cuối cùng vẫn biết được tin tức bên tòa nhà Tây, may là Cận Ngụ Đình so với ngày hôm qua đã tốt lên rất nhiều, ngoại trừ không thể làm những động tác mạnh thì rời giường đi lại cũng không có vấn đề gì.
Cố Tân Tân xuống lầu, nghe được từ trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện.
"Vết thương cũng đã gần một năm sao bỗng nhiên lại tái phát?"
"Buổi tối tắt đèn, lúc đi không để ý va vào góc bàn."
Tần Chi Song nghe vậy thì khẽ cau mày mắng, "Con vẫn là đứa nhỏ ba tuổi hay sao?"
"Mẹ, người yên tâm, con không sao."
Cố Tân Tân đi tới chào hỏi Tần Chi Song, bà còn chưa hết bực, khẽ đập xuống chân Cận Ngụ Đình, "Nhanh chóng điều dưỡng cơ thể cho tốt, mẹ còn chờ ôm cháu nội đây."
Cố Tân Tân nghe được mí mắt dựng lên, vẻ mặt Cận Ngụ Đình thì lại vô cùng tự nhiên, "Việc này không vội vàng được."
"Làm sao không vội vàng? Anh hai con bên kia mẹ hối thúc không được, tình trạng cơ thể hiện tại của Thương Lục cũng không thích hợp sinh con. Bây giờ mẹ và ba con chỉ có thể ngóng trông vào đứa con dâu này thôi."
Cố Tân Tân kinh hãi, cô vốn là luôn một lòng một dạ nghĩ đến rời khỏi Cận gia nên dĩ nhiên chưa bao giờ cân nhắc đến việc này, nhưng nếu như mang thai thật thì làm sao bây giờ?
Cận Ngụ Đình thấy cô ngồi yên lặng bên cạnh thì đưa tay nắm lấy bàn tay cô, "Mẹ, Tân Tân còn trẻ."
"Nhưng con thì không còn trẻ đâu, qua năm nữa là 27 rồi. Lão Cửu, ba con tối qua nói đến việc này, đã trực tiếp cho điều kiện, sang năm không cần biết có thể ôm được cháu trai hay cháu gái đều sẽ giao Đông Tiến cho con."
Cố Tân Tân cảm giác được rất rõ ràng sức mạnh nắm tay cô tăng thêm một phần, cả người cô nổi lên da gà, không phải là động tâm rồi đó chứ?
Đông Tiến này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Rồi lại nghĩ, lẽ nào cô đã lưu lạc đến bước đường này rồi, trở thành công cụ sinh con?!
"Mẹ......" Cô sốt ruột muốn mở miệng.
Cận Ngụ Đình mắt vừa nhấc, năm ngón tay thon dài thu lại, đầu ngón tay như có như không ở trong lòng bàn tay cô khẽ vuốt nhẹ. "Một lời đã định."
Tần Chi Song hai lông mày giãn ra. "Mẹ chờ tin vui của hai đứa."
Anh ngồi đó ý cười đầy mặt, còn Cố Tân Tân tim đã chìm xuống đáy vực. Cô mới gả đi chưa được một tháng mà đã bị cuốn vào cuộc chiến tranh quyền của Cận gia rồi. Thương Lục điên điên khùng khùng, Cận Hàn Thanh không chịu ly hôn để cưới lần hai, nhiệm vụ cháu trai đích tôn theo lẽ tự nhiên rơi lên người Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông lùi ra sau, ánh mắt liếc về phía Cố Tân Tân. "Em cũng sẽ không bị thiệt thòi đâu, sau khi chuyện thành công tôi sẽ thưởng cho em một căn biệt thự."
Cố Tân Tân nghe xong thật muốn đấm cho anh một phát.
Tần Chi Song dặn dò thêm vài câu, chủ yếu là nói Cận Ngụ Đình nghỉ ngơi thật tốt, sau đó rời đi.
Cố Tân Tân rút phăng tay ra, "Anh nói thật đấy hả?"
"Kết hôn sinh con, có vấn đề gì sao?"
"Khi đó anh không hề nói vậy."
Cận Ngụ Đình bật cười, cảm thấy phản ứng này của cô cũng thật thú vị."Còn cần phải nói sao? Ba mẹ cô không phải là cũng rất trông mong sớm được ôm cháu ngoại?"
"Chúng ta như vậy...... không thích hợp sinh con."
Bàn tay Cận Ngụ Đình khẽ xoa lên miệng vết thương, "Cô yên tâm đi, loại vận động tầm đó tôi vẫn chịu đựng được."
Anh cố ý xuyên tạc lời của cô, Cố Tân Tân đứng phắt dậy.
Cận Ngụ Đình ngạo nghễ ngồi đó nhìn cô, cô đây là muốn phản đối cái gì? Việc này cô được làm chủ sao?
Xế chiều Khổng Thành đến nhà, Cận Ngụ Đình lấy quần áo chuẩn bị ra ngoài, "Buối tối trở về tôi nhất định phải nhìn thấy cô, muốn ra ngoài thì có thể đi lúc trưa."
Kỳ thực sáng sớm nay Cố Tân Tân nhận được điện thoại của Triệu Thiến, trong lớp có mấy bạn học khá xuất sắc đã ký với một công ty bên ngoài thực tập cả rồi. Ba của Triệu Thiến có một công ty lắp đặt, quy mô tuy là không lớn những cũng có suy nghĩ muốn tạo một tiền độ hứa hẹn cho con gái.
Hôm nay là ngày cắt băng khánh thành của mảnh đất Đông Tiến, ba của Triệu Thiến sai người tìm quan hệ xin cô một chỗ ngồi ở đó, chờ khi nghi thức cắt băng khánh thành kết thúc có thể đi theo người phụ trách ăn một bữa cơm, sau đó sẽ tìm cơ hội cho chuyện công việc sang năm.
Triệu Thiến đối với chuyện này có chút không tự tin, nhưng cơ hội này là rất vất vả mới có được, cô ấy sống chết muốn kéo Cố Tân Tân đi theo nhằm tăng thêm tinh thần chiến đấu cho mình.
Cố Tân Tân thì không nghĩ nhiều như vậy, cô bây giờ còn có bộ truyện tranh đăng trên mạng, cũng không có thời gian rảnh rỗi mà đi nộp CV, lại nói nếu như cứ với tình hình này đi lên thì cô hoàn toàn có thể tự mình quản lý công việc của mình rồi.
Cận Ngụ Đình đi rồi, Cố Tân Tân cũng cầm túi đi ra ngoài. Vừa đến nơi, Triệu Thiến đang chờ nhìn thấy cô liền đứng lên vẫy vẫy, "Tân Tân, ở đây."
"Nơi này rất được nhỉ."
"Đều đã bị mua lại, không tới hai năm khẳng định sẽ phồn hoa như gấm."
Triệu Thiến kéo cánh tay Cố Tân Tân đi về phía trước, "Sau khi kết thúc lễ cắt băng khánh thành, cậu đi với tớ tìm chú Lý nhé."
Khoảng đất trống cách đó không xa đông nghịt người, tầng tầng lớp lớp chen chúc, hàng trước đứng đầy phóng viên truyền hình đang liên tục chụp hình quay phim. Triệu Thiến kéo Cố Tân Tân chen vào bên trong, trên đài cao đang có người đứng đó phát biểu, Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn, tầm mắt chính xác dừng lại ở Cận Ngụ Đình đang đứng ở chính giữa.
Vết thương cũ của anh tái phát nên phải hạn chế mặc quá nhiều quần áo, để tránh giơ tay lại đụng phải chỗ đau. Nhưng hôm nay gió lạnh thổi vù vù, chỗ này lại trống trải, trước khi lên đài Khổng Thành sợ anh bị lạnh nên đã choàng lên vai anh một cái áo bành tô dài đến đầu gối. Đứng hơi lâu nên có chút mỏi, Cận Ngụ Đình chống tay phải lên eo, tính tình anh tùy tiện quen rồi, động tác vô cùng nhuần nhuyễn này lại khiến bóng dáng anh đứng đó càng trở nên càng ngang tàng.
Cố Tân Tân không thể không thừa nhận, Cận Ngụ Đình đứng đó đã khiến không khí vô cùng bùng nổ, nếu như cô phải miêu tả trong bộ truyện tranh của mình, thì có lẽ chính là bễ nghễ thiên hạ, điên đảo càn khôn.
Triệu Thiến phía trước, khuỷu tay huých huých Cố Tân Tân. "Mình không nhìn nhầm chứ? Đây không phải là bạn trai cậu sao"
Cố Tân Tân ậm từ lấp liếm cho qua, Triệu Thiến nhón chân lên nhìn kỹ hơn một chút, "Nhất định chính là người lần trước mời chúng ta ăn cơm, ôi chao...... lai lịch thế nào không biết."
"Cậu nói nhỏ chút." Cố Tân Tân hận không thể đào một cái hố chui xuống, Triệu Thiến kéo lại cánh tay của cô, "Trước đây mình vốn nghĩ cậu và Kiều Dư có quan hệ gì đó, sau khi thấy anh ấy thì mới biết là Kiều Dư không thể nào so sánh tới được, hai người quen biết từ khi nào?"
Cố Tân Tân rũ mi mắt xuống. "Đừng nói đến Kiều Dư nữa, mình với cậu ta thật sự là không có gì."
"Rồi rồi rồi, không nói nữa, đỡ phải khiến bạn trai chính thức của cậu ghen."
Phía sau có một bóng người âm thầm rời khỏi, cậu ta là theo Triệu Thiến tới đây. Kiều Dư biết Cố Tân Tân và Triệu Thiến quan hệ rất tốt, nghĩ rằng đi theo Triệu Thiến thì có thể gặp được cô. Có một số việc cậu ta vẫn luôn muốn làm cho rõ ràng trước mặt Cố Tân Tân, hiện tại nghe xong cuộc đối thoại của hai người rốt cuộc cậu ta đã hiểu ra.
Cậu ta đêm đó bị người ta hẹn tới rồi lại bị Cố Tân Tân bắt được, vốn vẫn không nghĩ được là ai bày kế với mình, hiện tại, cậu ta đã triệt để hiểu được.
Kiều Dư thoát ra khỏi đống người, nhìn bên cạnh có một đống gạch lớn chất trên đống cỏ, cậu ta khom lưng nhặt lên một viên rồi quay lại.