Trảm Nam Sắc

Chương 5

Dịch: Qiu Xian

***

Tại cửa hàng Ngân Thái, Cố Tân Tân trốn trong phòng thử quần áo.

Lý Dĩnh Thư đợi đến mất kiên nhẫn, đi qua gõ cửa, "Tân Tân, thử xong chưa?"

"Dĩnh Thư, hay là mình đổi bộ khác nha."

"Cậu mở cửa ra trước, để mình xem thử."

Cố Tân Tân bất đắc dĩ, chỉ đành mở cửa ra, tầm mắt Lý Dĩnh Thư nâng lên, nhìn mãi không rời. Cô đưa tay lôi Cố Tân Tân ra ngoài, đẩy đến trước gương, "Đổi cái gì chứ? Lấy bộ này, trước đây sao mình không phát hiện ra dáng người của cậu đẹp như vậy chứ?"

Lý Dĩnh Thư sẽ chọn bộ này, trên người Cố Tân Tân đeo chiếc thắt lưng màu bạc lấp lánh, bên trong phối thêm sợi dây chuyền hoa hồng vàng, nửa phần ngực trên hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt. Một chiếc váy ngắn vừa khéo có thể che khuất bờ mông, chỉ sợ là vừa khom lưng thì sẽ để lộ "cảnh quan".

Dây chuyền Body Chain

Cố Tân Tân đưa tay kéo lấy váy, "Mình không thể ra ngoài với bộ dạng như thế này được."

"Vậy cậu gả cho Cận Ngụ Đình đi, mỗi ngày đều có thể được ăn mặc đoan trang đứng đắn." Lý Dĩnh Thư đặt bàn tay lên vai Cố Tân Tân, "Trước kia cậu mà chịu dựa vào khuôn mặt đẹp này, mỗi ngày ăn mặc theo style Hàn Quốc, thì thiếu gì người theo đuổi cậu."

Cố Tân Tân đưa tay che trước ngực, bỏ đi, hư hỏng một lần còn hơn là kết hôn với Cận Ngụ Đình.

"Phục vụ, tôi lấy bộ này, không cần đổi nữa." Lý Dĩnh Thư lấy áo khoác bên cạnh ra cho Cố Tân Tân khoác lên. "Chút nữa mình sẽ dẫn cậu đi cháy hết mình."

Cận gia.

Năm đó, Cận gia mua một miếng đất, mời kiến trúc sư tốt nhất Giang Nam thiết kế theo yêu cầu. Cận Ngụ Đình ngồi ở trong xe, cửa lớn chầm chậm mở ra, rừng sâu mây màu, ánh đèn tòa nhà chính xé rách màn đêm, như thể nói lên rằng ánh đèn đó bao trùm lên mọi vẻ uy nghiêm thuộc về một mình nhà họ Cận.

Cách đó không xa, tòa nhà phía Đông đèn trong phòng ngủ vẫn sáng rực, hai đầu lông mày Cận Ngụ Đình nhíu lại sầu tư, sau khi hai đứa con trai nhà họ Cận trưởng thành, thì chia nhau vào ở trong tòa nhà phía Đông và phía Tây. Cửa lớn đóng lại, thì trở thành một căn biệt thự độc lập, chuyện xấu xa gì cũng đều bị chặn ở trong nhà.

Sầu tư: Ưu sầu suy nghĩ.

Xe dừng lại trước tòa nhà chính, lúc Cận Ngụ Đình đi vào, đúng lúc Tần Chi Song từ trên lầu đi xuống.

"Mẹ." Cận Ngụ Đình cởi áo khoác xuống, giao đến tay người làm.

"Về rồi à." Tần Chi Song bị bệnh đau nửa đầu, buổi chiều ngủ một giấc, tinh thần tốt lên nhiều.

"Ba đâu?"

"Đi ra ngoài với anh trai con rồi."

Người làm đem bữa tối đã chuẩn bị xong bưng lên bàn, má Trương phụ trách đưa cơm đến tòa nhà phía Đông xách hộp cơm đi ra ngoài.

Tần Chi Song kéo ghế ra ngồi xuống, bà dùng đều là những người đáng tin cậy, đương nhiên lúc nói chuyện không cần tránh né gì cả. Tần Chi Song khẽ thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Tối hôm qua anh trai con lại dẫn phụ nữ về nhà, nó bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, không ai quản được nó."

"Người phụ nữ đó rời đi lúc nào?"

"Tiền quản gia nói, là sáng sớm hôm nay mới đi."

Động tác kéo ghế của Cận Ngụ Đình cứng lại, Tần Chi Song tức giận đến nỗi mặt tái mét. "Mặc dù chị dâu con điên rồi, nhưng nếu thật sự không thể tiếp tục sống với nhau nữa, ly hôn là được rồi, ai cũng được giải thoát. Mẹ cũng từng nói qua với anh con, nhưng nó lại một mực không chịu, con nói xem, nó định làm cái gì đây?"

Vẻ mặt Cận Ngụ Đình u ám, khó có ai đoán được là anh đang nghĩ gì. Trong lòng phảng phất một nỗi đau nào đó như đang vỡ ra, ánh mắt anh nhẹ nâng lên, nhìn xuống mặt Tần Chi Song, "Mẹ, yên tâm đi, qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ ổn thôi."

"Tại sao?"

Anh vừa muốn nhắc đến chuyện kết hôn, ở cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, Khổng Thành nhanh chóng bước vào phòng khách, trước tiên chào hỏi Tần Chi Song, lúc này mới xoay người đi đến nói nhỏ vào tai Cận Ngụ Đình.

Mặt người đàn ông biến sắc, hai hàng lông mày đẹp chau lại, Khổng Thành đưa di động tới trước mặt anh, ánh mắt Cận Ngụ Đình lướt qua, nhìn thấy trong đám người hỗn loạn đó, có một cô gái ăn mặc hở hang, đang uốn éo cái mông. Khổng Thành sợ Tần Chi Song nghe thấy, cho nên bật chế độ im lặng, nhưng cho dù là như vậy, chỉ cách một màn hình nhỏ, Cận Ngụ Đình vẫn có thể nhìn thấy trên dưới sân khấu bao nhiêu là cặp mắt ti hí háo sắc nhìn cô.

Anh ấn hai ngón tay lên giữa hai hàng lông mày, sau đó đứng dậy, "Mẹ, con có chút chuyện, phải ra ngoài một chuyến."

"Không ăn cơm tối sao?"

"Không ăn nữa."

Đi ra bên ngoài, xe đang đợi ở cửa, Khổng Thành nhanh chân bước qua, mở cửa xe cho anh.

Cận Ngụ Đình ngồi vào trong xe, Khổng Thành bước nhanh qua ghế lái phụ.

Người đàn ông ngồi ở phía sau, không nói câu nào, bầu không khí lạnh lẽo như bị đông cứng thành từng sợi tơ lạnh, miệng Cận Ngụ Đình bật ra tiếng cười lạnh lẽo và mỉa mai, "Có phải cô ta thật sự nghĩ rằng, hổ sẽ không ăn thịt người? Dám bày ra nhiều trò như vậy, xem ra, là ngứa da thật rồi."

"Cửu gia yên tâm, ở đó có người theo dõi, Cửu phu nhân sẽ không có chuyện gì đâu."

Môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa xe, "Không làm cho cô ấy sợ, cô ấy sẽ dám có lần sau."

Khổng Thành không lên tiếng, xoay người sang chỗ khác.

Trong sàn nhảy, Lý Dĩnh Thư ghé sát vào bên người Cố Tân Tân, giật dây cô, "Động tác thả lỏng thêm chút nữa, lắc đi."

"Mình không biết nhảy."

"Vặn eo lắc mông là được rồi."

"Người đẹp, nhảy được lắm, anh mời em ly rượu được không?" Một người đàn ông trẻ tuổi chen vào, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống trước ngực Cố Tân Tân.

Cô vô thức lấy tay che lại, "Không cần đâu."

"Đều là ra ngoài chơi, kết bạn thấy thế nào?"

Muốn chơi thì phải chơi hết mình mới được, chuyện này mà truyền đến tai Cận Ngụ Đình, bọn cô chẳng phải uổng phí tâm tư rồi sao. Lý Dĩnh Thư kéo tay Cố Tân Tân xuống, đứng một bên đẩy cô đến gần người đàn ông đó, đối phương ngầm hiểu trong lòng, thuận tay ôm eo Cố Tân Tân.

Cận Ngụ Đình đi trên hành lang, từ xa đã nghe ồn ào náo động, tiếng huýt sao cùng với âm thanh trêu đùa không chút rào cản nào ập tới trước mặt, trong trung tâm sàn nhảy, lũ quỷ múa loạn. Cố Tân Tân giơ một cánh tay lên cao, ánh đèn chiếu xuống làn da, hiện lên một tầng ánh sáng mê người.

Cận Ngụ Đình ung dung đi xuyên qua đám người, ngũ quan tinh tế mà góc cạnh của anh trong quán bar lúc sáng lúc tối này đã lạnh lẽo đi không ít.

Một đôi mắt xuyên qua kẽ hở của ánh đèn, nhìn thẳng lên sân khấu.

Khổng Thành nhìn theo ánh mắt của anh, người đàn ông dừng bước, "Thu dọn."

"Vâng."

Khổng Thành quay người ra sau vẫy tay, mấy người thân thủ mãnh mẽ đi lên sân khấu, bắt đầu đem người ở hai bên đẩy ra.

Bảo vệ đứng cách đó không xa thấy vậy, một tay vớ lấy cây gậy cảnh sát bước lên phía trước, hắn thấy được Cận Ngụ Đình đứng trong đám người.

Hắn đem cây gậy bỏ ra sau lưng, cẩn trọng bước tới bên cạnh Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, sao ngài lại ở chỗ này?"

Cận Ngụ Đình không nói câu nào, vẻ mặt nghiêm túc, Khổng Thành nhìn chằm chằm lên sân khấu, "Đem mấy người đó đuổi hết đi, hôm nay Cửu gia ở đây."

"Vâng, vâng." Bảo vệ gật đầu liên tục, mỗi một vị thần của Cận gia đều không thể đắc tội.

Trong đám người như cái nồi sôi bung nắp, Cố Tân Tân nhìn thấy từng người từng người một bị đẩy xuống sân khấu, cô còn đang lắc lắc cái mông, vừa định thần lại, ánh mắt rơi vào tầm mắt sâu thẩm của Cận Ngụ Đình.
Bình Luận (0)
Comment