Dịch: CP88
***
Trên đường trở về Cố Tân Tân cũng không nói toạc ra sự việc mình vừa nghe được kia, ánh đèn lướt nhanh qua cửa kính xe, không gian bên trong vô cùng ấm áp.
Giống như một bí mật nhỏ nhỏ như thế chính là sự ngầm hiểu ăn ý giữa hai người. Hai tay Cố Tân Tân nắm lấy nhau, vẻ mặt dịu dàng, giống như có một chuỗi những quả bong bóng màu hồng nhỏ đang bay lượn trước mắt cô.
"Sáng mai tôi phải đi Đông thành." Cận Ngụ Đình đột nhiên lên tiếng phá vỡ yên lặng.
Cố Tân Tân định thần, "Đi bao lâu?"
"Không biết được, có thể là hai ba ngày, qua đó rồi nói cho cô."
Cô có chút lơ đãng, trong lòng vô cùng không thoải mái, "Được."
Cận Ngụ Đình liếc nhìn vẻ mặt đó của cô, "Đông thành có bánh quế hoa ngon nhất, hôm nào về sẽ mang về cho cô."
"Ừ."
Cố Tân Tân không biết vì sao khi nghe được câu nói này của anh lại đột nhiên phấn chấn hẳn lên.
Mà Cận Ngụ Đình cũng không biết là tại sao, anh chưa bao giờ phải báo cáo cho ai biết hành tung của mình kể cả là người trong nhà, làm sao hôm nay lại đột nhiên nói với Cố Tân Tân câu này chứ?
Ngày hôm sau.
Cận Ngụ Đình đi rồi, bữa sáng Cố Tân Tân cũng không xuống ăn, tận đến lúc giữa trưa cô mới đi rửa mặt, mặc nguyên đồ ngủ đi xuống lầu.
Thời gian này cô không đến trường, ba mẹ cũng phải đi làm, Cố Tân Tân ngoại trừ ở nhà cũng không còn nơi nào có thể đi.
Đi về phòng ngủ, Cố Tân Tân kéo cửa phòng thay đồ thì thấy người giúp việc đang ở bên trong xếp quần áo.
Cô ấy xếp quần áo của Cố Tân Tân gọn gàng chỉnh tề, tất cả áo sơ mi trắng của Cận Ngụ Đình đều treo ở bên trong một ngăn tủ, chóp mũi Cố Tân Tân ngửi thấy được một mùi thơm nhè nhẹ.
"Mùi gì thế, rất thơm."
Người giúp việc chỉ đến lọ hoa bên dưới khung tranh. "Hoa từ tòa nhà chính đưa tới, nhà kính trồng hoa của Cận gia trồng đủ các loại hoa không thiếu loại nào, ngày thường đều là Tiền quản gia thuê người trông nom. Lúc trước phu nhân còn chưa gả tới, Cửu gia không thích nên chưa từng đưa qua. Hiện tại có Cửu phu nhân rồi, có người phụ nữ nào mà không thích hoa chứ? Chỗ hoa này đều là mới hái từ sáng nay đấy, còn rất tươi."
Cố Tân Tân đi tới, chọn đại một bộ quần áo ở nhà mặc vào, hương thơm của hoa này cũng thật dễ chịu, có lẽ chỉ một chút thời gian sẽ lan đến đám quần áo này rồi.
Không có Cận Ngụ Đình ở đây, cuộc sống của cô trở nên đặc biệt giản đơn, ngoại trừ ăn ngủ và cập nhật chương mới thì cũng không còn chuyện nào khác để làm nữa.
Tần Chi Song gần đây đều để bên tòa nhà chính làm món ngon đưa qua, mỗi bữa đều không giống nhau. Cố Tân Tân ăn mỗi miếng đều có cảm giác nghẹn ở cổ, cô thật sự rất muốn lấy dũng khí thẳng thắn một lần chuyện mang thai giả với bà.
Hoặc là tìm một thời cơ nào đó nói cho bà biết đứa con này không còn, điều này so với thú nhận tội lừa gạt có lẽ tốt hơn rất nhiều.
Đầu giờ chiều, người giúp việc lên thu dọn phòng, thay Cố Tân Tân mở cửa sổ trong phòng ra, "Cửu phu nhân, hôm nay ánh nắng mặt trời rất ấm áp, cô không muốn đi dạo một chút sao?"
"Chẳng muốn động nữa."
"Vừa rồi Tiền quản gia tới, kêu phu nhân qua bên đó ngồi chơi."
Cố Tân Tân vừa nghĩ đến phải đối mặt với Tần Chi Song thì nhất thời đứng ngồi không yên, "Tự nhiên cảm thấy buồn ngủ quá."
"Cận phu nhân cả ngày bận rộn chuyện bên tòa nhà Đông, tôi thấy hiếm lắm bà ấy mới dành ra được một khoảng thời gian thanh nhàn đó ạ."
Cố Tân Tân nghe vậy rồi cũng không thể không đi nữa, cô đi vào phòng thay đồ đổi một bộ khác.
Ra khỏi tòa nhà Tây, bầu trời đột nhiên thay đổi, từng đám mây lớn che khuất nắng ấm. Cố Tân Tân đi đến tòa nhà chính, thấy Tần Chi Song ngồi trong sân, Thương Lục cũng đã ở đó.
Tần Chi Song đang dạy Thương Lục cắm hoa, bà dùng cây kéo cắt phần cuối đi rồi đặt vào trong tay Thương Lục, sau đó cô ấy sẽ ngoan ngoãn đặt chúng vào bên trong lọ hoa.
"Mẹ, chị dâu."
Tần Chi Song ngẩng đầu, nhanh chóng vẫy tay với Cố Tân Tân, "Nhanh ngồi xuống đi."
Thương Lục đưa tay muốn cầm lấy kéo, tức thì bị Tần Chi Song thấy được vội vàng nắm chặt cổ tay cô ấy, "Thương Lục, kéo này không chơi được, nguy hiểm lắm."
"Con muốn cắt cành hoa."
"Con chỉ cần nói cho mẹ là được mà, con thích cành nào nào?"
Thương Lục bắt đầu ôm mấy cành hoa nhỏ bận rộn tìm kiếm, Tần Chi Song ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn gò má của cô ấy, "Chị dâu con khi chưa điên thật sự là rất được chú ý, ai thấy cũng không dời nổi mắt, ai nhìn cũng đều yêu quý."
"Vì sao chị dâu lại điên ạ?"
Động tác trên tay Tần Chi Song hơi ngừng lại, mi mắt cũng cụp xuống, "Chịu một chút kích thích."
Thương Lục cầm đóa hoa đặt lên trước mũi ngửi ngửi, sau đó Cố Tân Tân thấy cô ấy vặt nụ hoa ném xuống, tầm mắt bỗng nhiên giương lên dừng ở trên người cô.
Vẻ mặt Thương Lục biến hóa rất nhanh, trong ánh mắt chuyển từ bình tĩnh sang hoảng loạn, sợ sệt, Tần Chi Song dư quang liếc thấy cô ấy đứng dậy, vội vàng kéo lại tay cô ấy, "Thương Lục?"
Nhưng cô ấy dùng sức thoát khỏi bàn tay Tần Chi Song, vòng qua bàn tròn đi đến bên cạnh Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân nghi hoặc trao đổi ánh mắt với Tần Chi Song, chỉ lo Thương Lục lại phát bệnh, bèn đứng lên theo. "Chị dâu?"
"A -------" Thương Lục la hét chói tai, "Không được tới đây, không được tới đây!"
Tần Chi Song linh cảm chuyện không hay, vội vàng đặt lại cây kéo, "Thương Lục đừng sợ......"
"Không phải là do tôi hại chết, không liên quan gì với tôi cả," Đôi mắt Thương Lục đỏ ngầu, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ, loại sợ sệt kia hoàn toàn không thể là giả bộ mà làm được, "Đi ra, đừng có lại gần tôi."
"Chị dâu......" Cố Tân Tân quay đầu muốn rời đi, dù Thương Lục cũng là đang nói chuyện với cô, mà cô cũng không biết mình làm gì kích thích đến Thương Lục nhưng đi về ngay lúc này mới là đúng đắn nhất.
"Đừng ép tôi, đừng ép tôi -------"
Cố Tân Tân vừa mới xoay người, sau lưng đột nhiên bị người ta đẩy cho một cái, bước chân cô loạng choạng đập vào bàn đá cứng bên cạnh.
Sắc mặt Tần Chi Song trắng bệch, bàn tay muốn kéo cô lại chậm một nhịp, "Tân Tân, con đừng làm mẹ sợ, con không sao chứ?"
Cố Tân Tân đè lại bụng, lần này đụng không hề nhẹ nhưng cô vẫn lắc đầu nói, "Mẹ, con không sao."
"Tiền quản gia......" Tần Chi Song hướng vào trong nhà hét to.
Cố Tân Tân khom người, nhìn thấy Thương Lục xông lên phía trước muốn lấy chiếc kéo, cô nhịn đau dùng tay gạt phăng cây kéo xuống mặt đất. "Mẹ, không cần lo cho con, nhanh đến giữ chị dâu lại."
Tần Chi Song cũng sợ Thương Lục tiếp tục làm ra chuyện đả thương người nữa, vội vàng ôm lấy bờ vai của cô ấy. "Thương Lục, con nhận nhầm người rồi, đó là Tân Tân mà."
Tiền quản gia dẫn theo người hầu từ trong nhà đi ra, một mình Tần Chi Song đã sắp không giữ lại được Thương Lục. Cố Tân Tân ngồi dậy, Tần Chi Song nhìn sắc mặt của cô, sốt sắng nói với Tiền quản gia đang chạy đến, "Mau đưa Tân Tân đến bệnh viện!"
"Không cần phải để ý đến tôi, trước hết phải làm cho chị dâu tỉnh táo lại đã."
Người giúp việc đi lên giúp đỡ, Tiền quản gia bước nhanh đến bên cạnh Cố Tân Tân, "Cửu phu nhân, cô không sao chứ? Tôi ngay lập tức sắp xếp xe......"
Cố Tân Tân lùi về sau hai bước: "Không cần, tự tôi đi được rồi, tình trạng của tôi tôi hiểu rõ nhất......"
Cô vẫn luôn sợ hãi bị người xung quanh vạch trần khiến cho trong nhà loạn tung lên, không đợi Tiền quản gia quyết định xong đã nhanh chân rời khỏi tòa nhà chính.
Ở bụng truyền đến cơn đau mơ hồ, Cố Tân Tân cũng không dám về tòa nhà Tây, Tần Chi Song nếu như biết cô không đi bệnh viện khẳng định sẽ trăm phương ngàn kế dẫn cô đi.
Cô đứng ngoài đường chặn lại một chiếc taxi rồi nhanh chóng ngồi lên.
Cố Tân Tân không biết hôm nay Cận Ngụ Đình có thể trở về hay không, gọi điện thoại cũng không có người nghe, có lẽ là đã để chế độ im lặng rồi.
Cô không thể làm gì khác hơn là chờ đợi, cô chỉ sợ sau khi về sẽ bị Tần Chi Song truy đến cùng, muốn kiểm tra tờ kết quả của bệnh viện.
Cố Tân Tân dựa đầu lên cửa sổ xe, cô cũng không biết mình nên đi đâu. Không thể trở về nhà, cũng không dám lập tức về Cận gia, cô còn có thể đi đâu đây?