Dịch: CP88
Bát Bát: Không cần đợi đến tối cũng biết kết quả rồi nên đăng luôn cho mọi người khỏi phải hóng. À, quyết định là sẽ mỗi ngày đăng 2000 chữ nhé mọi người. Vote hàng ngày áp đảo vote hàng tuần rồi ;)
***
Tần Chi Song chớp mắt nhìn Cố Tân Tân, có lẽ là không ngờ cô lại xuất hiện ở đây.
Thương Dư Khánh đứng lên, "Cô chính là Cố Tân Tân?"
Ông ta biết Cận Ngụ Đình kết hôn, thật ra cũng coi như là từng gặp Cố Tân Tân, nhưng bối cảnh của cô tầm thường như vậy chắc chắn sẽ không có ai đứng ra bênh vực cho cô.
Cố Tân Tân ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhấc chân, nặng nề bước vào trong.
"Tôi nghe nói là cô đã kích thích Thương Lục."
Cận Ngụ Đình đứng bên giường, ánh mắt bình tĩnh rơi trên mặt Thương Lục, cô ấy càng ngày càng gầy, từ sau khi phát điên thì trên người vết thương cũ vết thương mới chồng chất, đi tới đâu chỉ cần hơi lơ là thì ai cũng có thể bắt nạt cô ấy. Đáng thương nhất là cô ấy còn không thể nói ra, ai nhìn cũng đau lòng, muốn hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy lại giống như quên hết rồi.
Cố Tân Tân nhẹ lắc đầu, "Tôi không có."
"Nếu không có thì sao cô phải trốn?"
"Tôi không trốn."
Tầm mắt của Thương Dư Khánh từ đầu đến cuối đều cố định trên người Cố Tân Tân, một khắc cũng không dời đi, "Vậy cả một buổi chiều này cô đi đâu?"
"Tôi...... Tôi bị chị dâu đẩy ngã nên đến bệnh viện kiểm tra."
"Bệnh viện nào?" Thương Dư Khánh hùng hổ dọa người hỏi. "Chỉ cần cô nói được ra tên bệnh viện, tôi lập tức có thể tra được cô là đang nói thật hay giả."
Bàn tay Cố Tân Tân dán sát vào hàng chỉ quần, cô tất nhiên là không nói ra được. Tần Chi Song biết gia cảnh cô đơn giản nên chưa từng gặp qua chuyện như vậy, "Tân Tân, con mau nói đi."
Cô cắn chặt răng không nói.
Thương Lục có lẽ đã được tiêm thuốc an thần nên ngủ rất say, Cận Hàn Thanh ngồi ở mép giường, muốn đưa tay ra chạm vào người cô ấy nhưng không dám. Anh ta luôn sợ hãi sẽ mất đi cô ấy, nhưng cô ấy lại làm như không biết liên tục dọa anh ta hồn vía lên mây.
"Nếu như cô không làm gì thì Thương Lục có thể tự sát sao?"
Tự sát?
Cố Tân Tân nhìn về phía bàn tay quấn băng gạc của Thương Lục, "Tôi không biết chị dâu vì sao lại thành như vậy, nhưng lúc ấy tôi......"
Tần Chi Song đi đến cạnh người cô, đưa tay đặt nhẹ lên vai cô.
"Lúc đó tôi cũng ở đó, Tân Tân quả thật không nói gì cả. Mà lúc Thương Lục phát bệnh còn đẩy con bé đập vào bàn đá, Tân Tân đang mang thai đấy."
Dù đã nói đến vậy nhưng Thương Dư Khánh vẫn nghe không lọt tai, ông ta gọi người đang đứng bên cạnh Thương phu nhân. "Tiểu Vu."
Tiểu Vu là người của Thương gia, bình thường đều là cô ấy phụ trách đi theo Thương Lục.
"Hôm nay cô cũng có mặt ở đó, cô nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thư đúng là sau khi nhìn thấy Cửu phu nhân mới phát bệnh, trước đó vẫn khỏe mạnh bình thường."
Tần Chi Song là người chứng kiến, trắng đen đúng sai bà là người rõ ràng nhất: "Chỉ có thể nói là do trùng hợp thôi."
"Nhưng Thương Lục rạch một dao trên tay, đây cũng là trùng hợp sao?"
"Ông thông gia, nếu nói như vậy thì trách nhiệm là ở tôi, tôi không thể kéo lại được Thương Lục, vả lại cây kéo đó còn là của tôi......"
Thương Dư Khánh hơi hạ tay xuống, người ông ta muốn truy cứu trách nhiệm dĩ nhiên không phải là Tần Chi Song, "Tôi không tin Thương Lục đang yên đang lành lại vô duyên vô cớ phát điên."
Cố Tân Tân cảm giác mình đang bị ép vào đường cùng. Tầm mắt Cận Ngụ Đình rốt cuộc cũng từ trên người Thương Lục thu về, nhưng rất lâu sau mà dáng vẻ ấy của Thương Lục vẫn không có cách nào thoát ra khỏi đáy lòng anh.
"Chú Thương, Tân Tân là do cháu đón từ bệnh viện trở về, nếu như cô ấy muốn trốn thì hà tất phải trốn ở chỗ đó chứ?"
Thương Kỳ đúng lúc này đi vào trong phòng, lời nói của Cận Ngụ Đình vừa vặn lọt vào trong tai, khiến cho cô ta không khỏi nhìn Cố Tân Tân thêm một cái.
Cô ta vốn nghĩ Cận Ngụ Đình sẽ không thể như vậy, anh cũng không phải chưa từng vì Thương Lục mà không phân biệt tốt xấu đi trừng trị kẻ khác, chỉ cần có ai chạm vào một sợi tóc của Thương Lục thì nhất định sẽ được chứng kiến sự tàn nhẫn của Cận Ngụ Đình.
Nhưng bây giờ Thương Lục ở trước mặt anh, bộ dạng này của cô ấy còn chưa đủ đáng thương sao?
Thương Dư Khánh nhìn Cận Ngụ Đình, "Cháu cũng tin Thương Lục đột nhiên phát bệnh?"
"Lúc đó mẹ cũng có mặt, bà ấy không thể là giúp Tân Tân mà không để ý Thương Lục được."
"Thương Lục tuy được hỏi nhưng một câu cũng không chịu nói ra, hiện tại hỏi các người một câu nói thật cũng không có, bây giờ các người nói gì thì sẽ phải là cái đó phải không?"
Tiểu Vu đứng bên cạnh đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt cô ấy đầy lo lắng nói với Thương phu nhân. "Đúng rồi, lúc Cửu phu nhân đến tôi ngửi thấy một mùi thơm."
"Cái gì thơm?" Thương Dư Khánh quay đầu nhìn tiểu Vu.
"Có lẽ là mùi nước hoa."
Tiểu Vu nói vậy khiến cho Tần Chi Song chợt tỉnh ngộ, nếu không phải vì Thương Lục đột nhiên phát điên thì bà cũng đang định hỏi Cố Tân Tân mua nước hoa ở đâu.
Ánh mắt Thương Dư Khánh lập tức bắn về phía Cố Tân Tân, "Cô dùng loại nước hoa gì?"
"Không có." Cố Tân Tân chưa bao giờ dùng nước hoa, "Là tòa nhà chính đưa hoa tới đặt trong phòng thay đồ, nên trên quần áo mới có mùi này."
Trong lòng Tần Chi Song cả kinh, nhưng không nói gì, âm thầm liếc về phía Cận Ngụ Đình.
Đi theo vợ chồng nhà Thương gia còn có em họ của Thương Lục, lúc anh ta ở Thương gia nghe được tin này, trong lòng phát hỏa cố tình muốn đi cùng tới
Cận gia.
Anh ta hung ác vọt tới trước mặt Cố Tân Tân, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt cô, "Nước hoa cô dùng nhất định là có vấn đề, cho người tới nhà cô tìm kiếm liền biết......"
Bốp -------
Tay của tên đàn ông bị một lực lớn đánh phăng ra, anh ta đau đến mức phải ôm chặt cánh tay bị thương, ánh mắt Cận Ngụ Đình lạnh nhạt liếc qua anh ta một cái, "Muốn lục soát tòa nhà Tây sao? Lá gan của cậu cũng lớn quá nhỉ?"
"Cửu ca, sự việc quá rõ ràng rồi, cô ta......"
"Tôi với cậu không có thân thiết đến thế, đừng có gọi loạn, còn có, cậu nói cái gì rõ ràng?" Cận Ngụ Đình nắm chặt cổ tay Cố Tân Tân, nhấc cánh tay đặt đến trước mặt anh ta. "Ngửi thấy mùi nước hoa không?"
"Lúc này không thể còn được, nhưng nhất định tìm kiếm là có thể tìm ra bằng chứng."
Cố Tân Tân mơ hồ phát giác ra bất thường, lúc Thương Lục phát điên rõ ràng là hướng đến phía cô mà đi tới, lúc này nghĩ lại, nếu như vấn đề chính là mùi trên người cô thì mọi việc cứ như vậy mà kết thúc rồi.
"Ngụ Đình, để cho Thương Lục một cái công bằng, cháu sẽ không phản đối bọn ta đến tòa nhà Tây xem xét một lần chứ?" Giọng Thương Dư Khánh không hề có phẫn nộ hay ép buộc, ánh mắt của ông ta đánh qua Cố Tân Tân đứng sau Cận Ngụ Đình. "Tốt nhất là chuyện lần này đúng là không có quan hệ gì với cô ta, sau đó tôi sẽ chấp nhận là do Thương Lục tự phát bệnh."
"Chú Thương, Tân Tân chẳng có lý do gì để hại Thương Lục cả."
"Cô ta gả vào Cận gia, đây chính là lý do thuyết phục nhất."
Cố Tân Tân nghe thật sự không hiểu. "Ý của ngài là gì?"
"Tình hình của Thương Lục càng xấu thì địa vị của cô trong căn nhà này mới càng vững vàng không phải sao."
Từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Cận Ngụ Đình nhờ có ánh đèn chiếu vào mà thêm mấy phần mông lung, anh vội vã từ nơi khác chạy về nên hẳn là lúc này đã rất mệt mỏi. "Chỉ bằng một câu nói của người ngoài mà muốn lục soát tòa nhà Tây, đây là chuyện không thể nào."
"Dù là trong tòa nhà Tây thật sự cất giấu một bí mật không thể cho ai biết sao?"
Ánh mắt Cận Ngụ Đình nhàn nhạt đối đầu với Thương Dư Khánh. "Trong tòa nhà Tây có bí mật hay không cháu rất rõ ràng."
Thương phu nhân nghe vậy cũng đứng lên, "Lão Cửu, chúng ta sẽ không làm gì con bé, chỉ là muốn biết rốt cuộc là vì sao Thương Lục phát điên mà thôi."
Thương Kỳ kéo cánh tay của Thương phu nhân, "Mẹ, Cửu tẩu với chị không thù không oán, mà chị ấy lại còn đang mang thai nữa, nhất định là không thể......"
Thương phu nhân vẻ mặt tối tăm quét mắt về phía Thương Kỳ. "Kỳ Kỳ, con đừng quên ai mới là chị gái của mình."
Thương Kỳ thấy vậy thì cũng không tiện nói chen vào nữa.
Cận Ngụ Đình dư quang liếc về phía Thương Lục nằm trên giường, Cận Hàn Thanh từ đầu đến cuối ngồi quay lưng về phía bọn họ không nói lời nào. Bóng lưng kia thật giống như một bức họa, cố định không nhúc nhích. Đến tột cùng là có người cố tình hay do ngẫu nhiên lúc này anh cũng không muốn quan tâm nữa.
Trong đầu anh đều là nghĩ đến Thương Lục khi đó, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời nổi mắt. Rốt cuộc là vì sao cô ấy có thể không tiếc mà rạch trên chính mình từng nhát từng nhát dao dữ tợn đáng sợ như thế?
***
Bát Bát: Hiện tại lại có cái để làm phúc lợi rồi nhỉ kkk
Vậy thì, nếu trước ngày mai lượt vote đạt 100 trở lên thì sẽ bonus thêm 1000 chữ, tức là sẽ đăng 3000 chữ:))))