Trảm Nam Sắc

Chương 82

Dịch: CP88

***

Cố Tân Tân mím chặt môi, chờ Cận Ngụ Đình trả lời.

"Tân Tân, hôm nay chị dâu đến bệnh viện kiểm tra lại, nhưng ghi chép về quá trình chẩn đoán lại bị người ta lấy được."

Cố Tân Tân làm bộ cái gì cũng không biết, khóe mắt chứa ý lạnh, giống như khoét vết sẹo ra thêm một lần, từng chút từng chút mở bung ra. "Ghi chép chẩn bệnh của chị dâu thì có liên quan gì đến buổi ký tặng sách của tôi?"

Cận Ngụ Đình trầm mặc một lúc, anh cân nhắc xem mình phải nói lời kế tiếp như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ được làm thế nào để mở miệng.

Suy cho cùng thì đều là tổn thương, bất kỳ một thứ ngôn từ dễ nghe nào cũng không thể phủ lớp đường lên hai chữ này. Cận Ngụ Đình biết rõ là vô dụng.

"Vốn dĩ là tôi đã định đến thư viện Tân Hoa, nhưng ở trên đường nhận được điện thoại của anh hai, anh ấy mói mình không ở Lục Thành, mà Thương Lục lại xảy ra chuyện rồi."

Cố Tân Tân yên lặng nghe, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để không bỏ qua bất kỳ một thông tin hữu dụng nào. Môi mỏng của Cận Ngụ Đình hơi mở, "Khi tôi đến bệnh viện thì mẹ và Thương Lục đều ở đó. Một khi ghi chép chẩn bệnh bị công bố ra ngoài, thì dù là sau này cô ấy có khỏe lại thì cũng cả đời thoát không khỏi hai chữ kẻ điên."

Cố Tân Tân co hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối. Cận Ngụ Đình tránh đi ánh mắt của cô. "Điều kiện trao đổi của đối phương là hợp đồng ký tiếp này của nhà xuất bản."

"Tôi có tài cán gì mà có thể khiến người ta phải tổn phí tâm tư như vậy chứ?" Khóe mắt Cố Tân Tân nổi lên trào phúng, "Đây không phải là điều kiện trao đổi, mà đây là chọn một trong hai anh hiểu chưa? Cận Ngụ Đình, đối phương là cho anh chọn giữa chị dâu và tôi, hoặc là để bệnh của chị ấy bị phanh phui ra bên ngoài, hoặc là khiến tôi mất mặt."

Sắc mặt Cận Ngụ Đình vô cùng khó coi ngồi đó, Cố Tân Tân cười cười nói, "Nếu như tôi là anh thì tôi cũng sẽ lựa chọn bảo vệ chị dâu, vậy nên anh đã làm rất đúng rồi."

Người đàn ông đưa tay muốn đặt lên bờ vai của cô, Cố Tân Tân lập tức lui về bên cạnh. Vẻ mặt Cận Ngụ Đình hòa hoãn. "Em thật sự nghĩ như vậy?"

"Vì sao tôi phải đi so xem tôi và Thương Lục trong lòng anh bên nào nặng bên nào nhẹ chứ? Cận Ngụ Đình, sau này anh đừng cho tôi thêm hi vọng gì là được, cái gì mà bán chạy, cái gì mà hợp đồng, lại cái gì truyền thông hay phỏng vấn, tất cả tôi đều không cần. Trước khi quyết định anh đều không hỏi qua tôi, đến cuối cùng những thứ này đều trở thành lưỡi dao sắc nhằm tôi mà đâm tới. Tôi chỉ là một tác giả vẽ truyện tranh nho nhỏ thôi, thật sự không chịu nổi khi trở thành trò cười như vậy. Tôi không muốn bị ép vỡ, nhưng những chuyện bất đắc dĩ lại lần lượt đổ lên đầu tôi." Cố Tân Tân nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói thậm chí còn có chứa thù hận.

"Cận Ngụ Đình, hiện tại anh đối xử với tôi như vậy, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày tôi trả lại anh gấp bội!"

Người đàn ông nhấc chân ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân, cô xoay người, không cho anh cơ hội tiếp xúc.

"Còn nữa, em muốn trả lại tôi thế nào đây?"

"Lúc anh lựa chọn Thương Lục, có một chút nào do dự không?" Cố Tân Tân đột nhiên hỏi.

"Tất cả những gì hôm nay em mất đi, tôi đều có thể bù lại cho em......."

Cố Tân Tân nghe lời đó thì không nhịn được lại nhếch miệng lên, trong lòng cay đắng đến vạn phần. "Nhưng nếu như ghi chép chẩn bệnh của Thương Lục bị phanh phui thì chị ấy sẽ bị hủy hoại, đúng chứ?"

Trong lòng cô hết thảy đều rõ ràng như ban ngày, toàn bộ ngọn nguồn sự việc đều hiểu đến thấu. Có lẽ cô đặt ra câu hỏi này cũng chỉ là để giày vò Cận Ngụ Đình đi?

"Nếu như tôi và Thương Lục hoán đổi cho nhau một lần, tôi......"

Anh khẳng định cũng sẽ không chút do dự mà bảo vệ cô.

Cố Tân Tân hít một hơi, trong đầu hỗn loạn, toàn thân phát lạnh, nhưng vẫn có thể gắng gượng giữ cho ý thức còn trong chừng mực, "Nhưng vị trí của Thương Lục trong lòng anh, có thể đổi được sao?"

Cô nghiêng người ngồi nhổm người dậy, một cánh tay trong chăn duỗi ra, ngón tay trỏ dí dí lên ngực trái Cận Ngụ Đình, "Nếu có thể dễ dàng bị đổi đi như vậy thì đã không phải là Thương Lục rồi."

Cận Ngụ Đình nắm chặt bàn tay của Cố Tân Tân, "Chuyện ngày hôm nay là có nguyên do......"

"Tôi không muốn nghe mấy thứ lý do giả dối của anh."

"Cố Tân Tân, tôi biết em oan ức, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, cơn tức này nếu như em không nhịn nổi thì tôi đền bù cho em, như vậy cũng không được sao?"

Ngọn lửa tức giận lại bùng lên, Cố Tân Tân siết chặt nắm đấm, nhưng cô lo tiếng cãi vã sẽ truyền ra bên ngoài, đè lại giọng rồi nói với anh. "Tôi không cần anh bù đắp, tôi cũng không thèm khát đến vậy. Cận Ngụ Đình, một tay anh cầm dao rạch lên người tôi, hiện tại lại muốn chữa thương cho tôi, anh coi tôi là cái gì? Thật sự coi tôi là cái tấm khiên chắn bằng sắt sao?"

"Tôi coi em là Cố Tân Tân."

"Cám ơn anh nha, may là anh còn chưa nói coi tôi là Thương Lục."

Cố Tân Tân luôn có bản lĩnh khiến cho anh phát hỏa, tính khí của Cận Ngụ Đình trước giờ đều không tốt, hôm nay như vậy cũng coi như đã cực lực ẩn nhẫn rồi. "Trước giờ tôi chưa từng coi em là Thương Lục."

"À.. đúng rồi, tôi làm sao có thể mang ra so sánh với Thương Lục kia chứ."

Cận Ngụ Đình cầm tay cô kéo lại, rút ngắn khoảng cách của hai người, "Em là em, cô ấy là cô ấy, Tân Tân, em không cần phải mang mình ra so sánh với cô ấy."

"Chuyện ngày hôm nay cứ cho qua đi thôi, khổ sở này tôi cũng sẽ không tính toán nữa. Cận Ngụ Đình, anh yên tâm đi, tôi sẽ biết cách tự mình thuyết phục chính mình." Lời nói của cô bình tĩnh, không muốn tranh cãi hay làm ầm lên thêm nữa. Một khi những ý nghĩ nhỏ nảy mầm, bất kỳ một chút oán hận nào cũng đều sẽ trở thành thuốc độc.

Cố Tân Tân khịt khịt mũi, sau khi tỉnh táo lại mới nhận ra hành động ngày hôm nay của cô có bao nhiêu ấu trĩ.

Vừa rồi khi Cận Ngụ Đình nói chuyện kỳ thực cô không làm sao nghe lọt, lúc ấy trong đầu cô đang tự hỏi chính mình.

Cận Ngụ Đình chọn Thương Lục, đây còn là chuyện bất ngờ gì sao?

Không phải, trong lòng cô ầm thầm đáp lại.

Nếu không phải thì cô còn khổ sở cái gì?

Cô chỉ là một cái bia đỡ đạn mà Cận Ngụ Đình đặt trong nhà, huống hồ cô còn nhận của Cận Ngụ Đình một căn biệt thự, ký tặng sách và phóng viên đều là do anh sắp xếp, anh muốn hủy thì hủy, chẳng lẽ không được?

Cố Tân Tân trong lòng khó khăn gật đầu, có thể.

Nếu đã có thể thì cô còn già mồm cái gì? Cô thật sự coi mình là Cửu phu nhân của Cận gia đó sao?

"Nếu như sớm biết phóng viên là do anh sắp xếp thì nhất định tôi sẽ không đi. Cận Ngụ Đình, trước khi biết anh thì việc xuất bản《 Trảm nam sắc 》của tôi sớm đã bàn bạc xong xuôi cả rồi, vậy nên cũng sẽ không tính là dựa vào anh. Tôi chỉ cầu xin sau này đã là chuyện của tôi thì anh đừng có nhúng tay vào. Anh cho tôi những thứ này tôi thật sự nuốt không nổi, đánh đổi quá lớn."

Cận Ngụ Đình nhìn cô kích động đến mức lộ ra cả hai vai thì đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, kéo cánh cửa ra, bên trong còn vài bộ quần áo của Cố Tân Tân, anh thuận tay cầm lấy một bộ rồi ném lên giường.

"Anh có thể đi được chưa?"

"Phải đi thì cùng đi."

Cố Tân Tân cầm lấy quần áo, trực tiếp mặc áo lót lên người. Cận Ngụ Đình xoay người nhìn cô, Cố Tân Tân tiếp tục động tác, cô không tin lúc này rồi mà anh còn có tâm tư đẩy ngã cô lên giường.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, sau đó là tiếng của Cố Đông Thăng truyền vào, "Tân Tân, Ngụ Đình."

Cố Tân Tân nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đứng dậy ra mở cửa. "Ba."

"Mẹ con đi mua thức ăn, nói Ngụ Đình đến, còn bị dính mưa phải không?"

Cố Tân Tân đứng bất động, Cận Ngụ Đình tiến lên hai bước, lễ phép chào hỏi. "Ba."

"Tóc cũng ướt cả rồi, rốt cuộc là hai đứa xảy ra chuyện gì hả?" Cố Đông Thăng nhanh chóng tiếp lời Cận Ngụ Đình, "Lúc ba về thì nhìn thấy xe của con, trợ lý của con cầm bộ quần áo đưa cho ba. Con mau đi tắm rửa rồi thay bộ mới vào này."

Cận Ngụ Đình lúc này nào có tâm tư nghĩ đến những thứ này nữa, nhưng đối với Cố Đông Thăng mà nói, thân thể con mình là quan trọng nhất, giận dỗi thì cũng chỉ là giận dỗi mà thôi, "Ba cũng không muốn mấy đứa đều lăn ra ốm đâu, Ngụ Đình, mau đi đi."

Cận Ngụ Đình liếc nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Cố Tân Tân, "Ba, ba trông giúp con Tân Tân."

"Yên tâm đi, có ba ở đây, đảm bảo không để cho con bé chạy loạn."

Cận Ngụ Đình bị Cố Đông Thăng đẩy vào phòng tắm, mà lúc này Cố Tân Tân vô cùng hối hận vì đã về nhà. Cô vốn cho là Cận Ngụ Đình sẽ biết khó mà lui, không ngờ được cuối cùng lại thành ra cô rước thêm phiền phức vào người.

Cố Đông Thăng kéo Cố Tân Tân đến bên cạnh. "Xảy ra chuyện gì?"

Cô nỗ lực khiến cho giọng nói của mình hòa hoãn nhất, "Không, không có chuyện gì đâu ạ."

"Còn nói không có chuyện gì, lúc mẹ con ra khỏi nhà đã rất lo lắng, còn nói hai đứa cãi nhau."

"Không có." Cố Tân Tân ngồi xuống ghế sa lông, "Chỉ tranh luận vài câu mà thôi."

"Nếu thật sự không có gì thì sao con lại chạy về nhà?" Cố Đông Thăng ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân, cẩn thận nhìn thần sắc của cô, "Còn nữa, sao hai đưa lại bị dính mưa cả? Ra ngoài không đi xe sao?"

"Thì lúc đi bộ không có ô mà." Cố Tân Tân nghe thấy tiếng nước ào ào bên trong phòng tắm, trong lòng càng buồn bực.

"Tân Tân, có chuyện ba vẫn muốn hỏi con."

"Chuyện gì ạ?"

"Lần trước ở lễ đính hôn của em họ con, sau đó chuyện đột nhiên xảy ra nên chưa tìm được cơ hội hỏi con. Ba nhớ lúc hai đứa kết hôn có nói thời gian tìm hiểu là một năm, nhưng vì sao ngày đó ở trên khán đài ba lại nghe thấy con nói là hai đứa làm lễ cưới đột ngột?"

Cố Tân Tân hoàn toàn đã quên mất còn có chuyện này, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm ra lý do, "Con lừa con bé thôi, không ngờ con bé lại nói ở trước mặt mọi người như thế. Con bé lo lắng chuyện đính hôn vì tuổi còn nhỏ nên con mới nói với con bé là con với Cận Ngụ Đình chỉ quen một tháng còn dám kết hôn, chỉ cần duyên phận đến thì chẳng có gì là vấn đề cả."

Lúc Cố Tân Tân và em họ tám chuyện với nhau vô tình nói ra cô và Cận Ngụ Đình là kết hôn chớp nhoáng, thật sự không ngờ được con bé sẽ miệng rộng lập tức nói ra ngoài.

"Hóa ra là thế." Cố Đông Thăng nhìn về phía phòng tắm, "Lát nữa ăn xong cơm tối, có chuyện gì thì bình tĩnh nói với nhau, đừng làm ầm lên."

"Ba yên tâm đi, con sẽ không làm ầm lên." Cận Ngụ Đình đi ra ngoài liền nhìn thấy Cố Tân Tân và Cố Đông Thăng ngồi với nhau, vừa muốn tiến lên nói chuyện thì cô đã đứng lên, "Tôi cũng phải tắm."

Tóc bết vào nhau thật sự rất khó chịu, còn không biết cái mùi trên người hiện tại là gì nữa.

Cố Tân Tân đi vào phòng tắm, nhìn thấy trên bồn rửa mặt bày quần áo thay ra của Cận Ngụ Đình, tất cả đều được xếp gọn gàng vào trong túi giấy. So với anh thì tính tình Cố Tân Tân tùy tiện hơn nhiều, quần áo không ném đầy trên đất đã là tốt lắm rồi.

Tắm xong đi ra ngoài vẫn thấy Cận Ngụ Đình còn ở đó, đang chơi cờ với Cố Đông Thăng, cô không biến sắc đi tới. "Sao còn chưa về?"

Cận Ngụ Đình nghe tai này lọt ra tai kia, làm bộ không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu. Cố Đông Thăng lập tức hỏi, "Con bảo ai về?"

"Ba, ba biết rõ rồi còn hỏi?"

"Đây là nhà con, cũng là nhà của Cận Ngụ Đình." Cố Đông Thăng nói xong, hạ xuống một con cờ.

Cận Ngụ Đình ra vẻ cẩn thận suy nghĩ, lại cẩn thận đặt quân cờ xuống bên cạnh, Cố Đông Thăng thấy thế, vui vẻ vỗ tay một cái, "Ăn!"

Loại thủ đoạn này Cố Tân Tân đã thấy nhiều, cô đứng một bên lau tóc lên tiếng, "Ba, ngay cả con còn biết là không nên đi nước đó, Cận Ngụ Đình đây là cố ý nhường cho ba thôi. Anh ta nham hiểm giả dối, đa mưu túc trí, anh ta là muốn nịnh nọt ba đó."

Cố Đông Thăng làm sao lại không biết, có con rể hiếu thảo sẵn sàng nhường cho bố vợ được vui vẻ đáng quý biết bao? Còn cần cô phải phũ phàng đứng ra vạch trần sao?

Gương mặt tuấn tú của Cận Ngụ Đình hơi nhấc lên nhìn Cố Tân Tân đứng trước bàn trà. "Đêm nay con sẽ không về, ngủ ở đây với cô ấy."

"Được." Cố Đông Thăng dĩ nhiên là vô cùng phấn phởi, "Lát nữa để mẹ con thu dọn một chút, ga trải giường và vỏ chăn đều là mới giặt xong."

Cố Tân Tân liếc nhìn người đàn ông ngồi bất động, "Anh còn không đi?"

Cố Đông Thăng đặt lại quân cờ lên bàn, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô. "Làm gì?"

"Ba, nhà anh ta còn một đống chuyện đang chờ anh ta về xử lý đó."

"Có thể có chuyện gì được? Mà cơm tối còn chưa ăn nữa."

Ý cười trên khóe miệng Cố Tân Tân biến mất, lời nói mang theo trào phúng, "Chị dâu gặp phải chuyện rắc rối, anh hai lại không có nhà, anh ấy nhất định là muốn quay về nhìn một chút."

Ánh mắt của Cận Ngụ Đình nhìn về phía cô đã lạnh đi phân nửa, cô cũng không hề né tránh, nghênh đón tầm mắt của anh, "Con không phải là đang đuổi anh ta, đúng là anh ta có việc."

Cô không muốn anh ở lại nơi này, trong lòng anh hẳn là nên rõ ràng.

Lục Uyển Huệ đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn, "Tân Tân, tới giúp mẹ."

Người đàn ông nghe được thì từ ghế sô pha đứng dậy sau đó bước nhanh đến trước mặt Lục Uyển Huệ, tiếp lấy hai túi đồ nặng trình trịch trên tay bà.

Cố Tân Tân nhìn vô cùng chướng mắt, nhưng nếu như cô còn nhiều lời hơn nữa thì chỉ sợ ba mẹ sẽ trở mặt với cô luôn.

Cô ngồi vào ghế sa lông, Cận Ngụ Đình đứng trong nhà bếp muốn giúp, nhưng hiển nhiên là anh ngoại trừ thêm phiền toái thì chẳng được cái tích sự gì.

Lục Uyển Huệ bỏ đỗ vào rổ, sau đó cầm lấy đi theo Cận Ngụ Đình ra ngoài. Bà đi đến trước bàn trà, ném cái rổ qua rồi chỉ chỉ Cố Tân Tân. "Nhặt đỗ đi."

"Hôm nay con cũng ngủ ở đây." Cận Ngụ Đình nói xong, ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân.

Cô trừng mắt nhìn sang. Lục Uyển Huệ rất bất ngờ, nhưng anh muốn ở lại tất nhiên là chuyện tốt.

"Được được được, chỉ là giường của Tân Tân hơi nhỏ......"

"Không sao đâu ạ, chen chúc một chút là được."

Da mặt anh phải dày đến nhường nào thì mới có thể như người vô tội ngồi đây mắng không đi, đuổi cũng không đi?

Cố Tân Tân ném một quả đỗ vào trong rổ, "Anh ở đây thì tôi đi."

Đôi vợ chồng son giận dỗi, rõ ràng nhìn ra được là ai đang nhường nhịn ai.

Lục Uyển Huệ nhìn Cố Tân Tân một chút, "Đêm nay đều ở nơi này hết cho mẹ. Lát nữa mẹ thu dọn căn phòng đó một chút, trong lòng có gì không thoải mái thì bây giờ nói rõ ràng ra luôn đi, đến lúc về nhà bên đó không được nặng cái mặt như thế đâu."

Cố Đông Thăng đẩy rổ đỗ sang bên cạnh để cho Cố Tân Tân tiếp tục nhặt. "Ngụ Đình, chúng ta đánh thêm một ván."

"Vâng." Nhìn dáng vẻ của Cận Ngụ Đình là thật sự muốn ở lại đây, anh thậm chí còn cầm điện thoại gọi cho Khổng Thành bảo bọn họ về trước, sáng mai quay lại đón anh.

Cố Tân Tân ngay trước mặt ba mẹ không dám phát cáu, hiện tại là xuống ngựa không nổi, dù có là nói về tòa nhà Tây thì ba mẹ cô cũng sẽ không cho cô mang cái bộ mặt khó ở này quay về.

Nhặt xong xuôi, Cố Tân Tân mang rổ đỗ vào trong bếp, lúc đi ra nhìn thấy bọn họ vẫn còn đang chơi cờ.

Cô thả nhẹ bước chân đi vào phòng ngủ, tìm điện thoại rồi gọi cho Thương Kỳ.

Giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia truyền đến, Cố Tân Tân khép lại cửa, "Alo, Thương Kỳ."

"Cửu tẩu, chị về rồi à?"

"Không có, chị đang ở nhà ba mẹ."

Bên phía Thương Kỳ rất yên tĩnh, không nghe được âm thanh nào khác, "Ồ, em còn đang định sang tòa nhà Tây tìm chị."

"Đêm nay chị không về nhà, Thương Kỳ, em có thể gọi cho Cửu ca của em không? Nói anh ta quay về."

"A?" Thương Kỳ làm bộ nghe không hiểu, "Sao lại thế?"

"Em cứ gọi điện thoại nói gì đó để anh ta quay về là được."

"Cãi nhau rồi sao?" Thương Kỳ nghe được giọng điệu của Cố Tân Tân khác thường. "Được được được, em nhất đinh sẽ giúp chị, nhưng mà phải nghĩ xem lấy cớ gì đó đã."

"Em cứ nói tâm tình chị dâu không tốt, anh ta nhất định sẽ quay về." Cố Tân Tân nói xong xoay người, đột nhiên phát hiện cửa đã mở ra, Cận Ngụ Đình đứng ở cửa, vẻ mặt thâm trầm, còn có mấy phần đáng sợ.

Thương Kỳ đối diện nói, "Lỡ như anh ấy phát hiện ra em lừa anh ấy thì phải làm sao giờ......"

Cánh tay Cố Tân Tân buông xuống, mấp máy môi, nỗ lực tìm lại vẻ mặt nên có, "Vào phòng người khác không biết gõ cửa sao?"

"Đây không phải cũng là phòng của tôi à?"

Tầm mắt của Cố Tân Tân nhìn xuyên qua người đàn ông, nhìn thấy Cố Đông Thăng vẫn ngồi ở ghế, cô hạ giọng nói, "Tôi không muốn ầm ĩ với anh ở chỗ này, nếu như anh biết điều thì tôi để anh lại đây ăn tối, ăn xong tốt nhất là anh tự mình quay về đi."

Thương Kỳ không ngắt máy, cuộc trò chuyện của hai người một chữ cũng không bỏ sót rơi vào tai cô ta.

Cô ta nghĩ Cận Ngụ Đình nghe được khẩu khí đó nhất là sẽ giận mất cả lý trí, dù sao với tính tình của anh, Cố Tân Tân nói như vậy nhất định là anh không thể nhịn.

Thương Kỳ nín thở, Cận Ngụ Đình đứng ở cửa không nhúc nhích, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói, "Nếu như em có thể thuyết phục ba mẹ em thì tôi lập tức trở về."

"Ba mẹ tôi sẽ không ép anh ở lại."

"Lời của em không tính."

Cố Tân Tân buồn bực muốn điên, "Anh đi ra ngoài!"

Thương Kỳ giật mình không thôi, cô là đang nổi nóng với Cận Ngụ Đình sao? Đầu bên kia lại không nghe thấy tiếng Cận Ngụ Đình nữa, có lẽ là anh đã thật sự đi ra ngoài rồi.

Cố Tân Tân liếc nhìn điện thoại, nhận ra điện thoại vẫn chưa ngắt thì nhanh chóng nói. "Cám ơn em nha Thương Kỳ, quên đi, em không cần phải gọi nữa."

"Cửu tẩu, có gì thì từ từ rồi nói, đừng chuyện bé xé ra to."

"Ừ."

Cố Tân Tân ngồi ở mép giường, đến khi Lục Uyển Huệ đến gõ cửa gọi cô mới bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Cố Tân Tân ngồi trước bàn ăn, trong miệng mất hết khẩu vị nhai thức ăn, cảm giác như nhai cỏ. Cận Ngụ Đình này đặc biệt có cái khả năng giả bộ rất đáng khâm phục, cô cũng là hết cách rồi, cũng không có cách nào vạch trần anh. Ban ngày anh còn hại cô đến thê thảm như vậy, thế mà lúc này lại có thể ngụy trang thành cái bộ khiêm tốn hữu lễ, còn bồi rượu cho Cố Đông Thăng.

Còn tiếp tục như vậy, không biết chừng Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng còn thật sự cho là cô bắt nạt anh.

"Ba, con cũng uống với ba một chén." Cố Tân Tân cầm một cái chén đặt vào trong tay Cố Đông Thăng.

"Con gái uống rượu cái gì? Đừng có mà làm loạn."

"Uống một chút thì có sao?" Cố Tân Tân còn muốn kiên trì, "Sẽ không say."

"Không được." Lục Uyển Huệ giật lấy chén rượu, "Còn ra cái thể thống gì hả?"

Cố Tân Tân kìm nén lại cơn giận, ăn xong lập tức quay về phòng ngủ. Cận Ngụ Đình còn đang tiếp rượu Cố Đông Thăng, Lục Uyển Huệ không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Cố Đông Thăng. "Không phải ông nó lại quên sức khỏe không tốt đấy chứ? Uống ít thôi, để cho bọn nhỏ cũng được đi ngủ sớm một chút."

Cố Đông Thăng vội vội vàng vàng đặt chén rượu xuống. "Được được được, ăn cơm đi."

Lúc Cận Ngụ Đình về phòng, cửa lại bị khóa trái.

Anh không hề cảm thấy xấu mặt mà trái lại cảm thấy như vậy rất tốt, vóc dáng cao lớn đứng trước cửa, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng tội nghiệp. Lục Uyển Huệ thấy anh đứng bất động ở chỗ đó thì tiến lên hỏi thăm. "Làm sao vậy?"

"Cửa bị khóa trái ạ."

Lục Uyển Huệ tức giận hừ một cái, trực tiếp móc chìa khóa ra mở cửa.

Lúc Cận Ngụ Đình đi vào Cố Tân Tân đã ngủ, giường cô vốn không lớn, lúc này chân tay lại dạng ra, một chút không gian thừa cũng không lưu lại cho Cận Ngụ Đình.

Anh đóng cửa lại rồi đi đến trước giường, vừa muốn khom lưng trèo lên giường thì Cố Tân Tân đột ngột tung một cước đá tới. Cận Ngụ Đình nghi ngờ nếu anh mà không lùi nhanh thì thật sự sẽ bị cô đá trúng.

"Sao hả? Giường của tôi cũng không được lên nữa rồi sao?"

"Anh muốn ngủ ở đây, được thôi, đêm nay ngủ dưới đất đi."

Cận Ngụ Đình từ trên cao nhìn chằm chằm người trên giường, trên bàn sách bên cạnh có mở đèn bàn. Bên cạnh chiếc giường này chỉ có một khoảng trống nhỏ hẹp, cô lại muốn để anh ngủ ở đây?

"Em thích ngủ đất thì cứ việc."

"Anh đừng có quên đây là nhà tôi."

Cận Ngụ Đình tiến lên một bước, Cố Tân Tân lập tức ngồi bật dậy. Anh chỉ chỉ tay về phía cửa, "Em không sợ ba mẹ sẽ ở ngoài nghe trộm sao?"

Tầm mắt Cố Tân Tân theo hướng anh chỉ nhìn sang, thầm nghĩ cũng không phải không có khả năng. Cận Ngụ Đình thừa dịp cô ngây người bước nhanh về phía trước, đuôi mắt Cố Tân Tân vừa thấy được một cái bóng đen vượt qua, muốn đưa tay lên phản kháng đã bị người đó ôm lấy vai, nửa người trên cũng bị đè lại giường.

Đầu Cố Tân Tân chuẩn xác nằm xuống gối, tóc tai loạn tung, cơ thể cọ quậy muốn chui ra khỏi lồng ngực của anh. "Buông ra!"

Cận Ngụ Đình dùng chân kẹp lấy hai chân Cố Tân Tân, "Đừng nháo!"

"Anh muốn làm gì?"

"Ngủ."

Cố Tân Tân không nhúc nhích, "Được thôi, ngủ thì ngủ."

Hai người trầm mặc, thời gian còn sớm nên ai cũng không ngủ được, Cận Ngụ Đình đặt môi bên tai cô lên tiếng. "Vì sao lại đến vườn thú? Tôi đến thư viện Tân Hoa tìm em, mấy khu xung quanh đều tìm một lượt."

"Tôi giải thích với anh rồi đấy, " Cố Tân Tân lạnh nhạt nói. "Người ở bên cạnh quá giả dối, cảm thấy cùng bọn súc vật giao tiếp còn thoải mái hơn."

Cận Ngụ Đình cảm nhận được một loại kích động muốn cắn nát chân răng. "Em thật sự không muốn nói chuyện tử tế với tôi?"

"Nếu anh đã hiểu thì còn hỏi làm gì?"

Nên giải thích thì cũng đã giải thích rồi, cơn giận trong lòng của cô cũng không có cách nào thoát ra được. Cố Tân Tân bị anh ôm không thể nhúc nhích, cô biết mình càng giãy dụa thì anh khẳng định là càng dùng sức giam cầm cô lại mà thôi.

Cố Tân Tân mím chặt môi, có một số việc nếu dùng cãi vã để giải quyết thì chính là thứ vô dụng nhất, đúng sai cũng chỉ có thể đứng trên góc độ của mình mà thôi.

Đối với Cận Ngụ Đình mà nói, anh lựa chọn bảo vệ thanh danh của Thương Lục một điểm sai cũng không có.

Cố Tân Tân đè nén tức giận, tận lực khiến cho cảm xúc của mình điều tiết đi xuống.

Người đàn ông thấy cô phút chốc như quả bom xịt, lại muốn bắt chuyện. "Tân Tân?"

"Ngủ."

"Quy mô của nhà xuất bản này cũng thường thôi, tôi có thể tìm cho em một nơi càng lớn hơn."

Khóe miệng Cố Tân Tân nổi lên trào phúng, đây là bố thí sao? Hay là bồi thường đây? Anh thích bố thí là việc của anh, nhưng cũng còn phải xem xem người khác có muốn hay không đã.

Cô khép mi mắt, hô hấp cũng trở nên bằng phẳng. Cận Ngụ Đình cẩn thận quan sát, nửa ngày tự mình giày vò hẳn là đã mệt mỏi rồi. Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô, dịu dàng vuốt ve. Thật ra Cố Tân Tân không hề ngủ, cô chỉ là không muốn đối mặt với anh, cũng không muốn nghĩ nữa.

Một hồi lâu sau Cận Ngụ Đình mới lại ôm cô, tiếng hít thở của anh rơi vào tai cô càng ngày càng nặng nề, cánh tay ôm lấy bả vai cô cũng dần buông lỏng.

Cố Tân Tân mở mắt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm một điểm trên trần nhà, đèn trên bàn vẫn còn sáng.

Đây là giường đơn, mà Cận Ngụ Đình lại cao lớn, những lúc bình thường đã hận không thể chiếm hơn nửa cái giường bây giờ lại nép bên người cô, Cố Tân Tân lúc này chỉ cần hơi cong chân lên là có thể đụng tới vách tường luôn rồi.

Nghe tiếng hít thở của anh, ngọn lửa đã cực kỳ vất vả đè xuống lại lần thứ hai bùng lên. Cố Tân Tân không hề thấy anh có dù chỉ một chút hổ thẹn, vậy mà ban ngày cô còn khóc thành cái bộ dạng quỷ như thế, thật sự là vô cùng không đáng.

Nhưng nước mắt chính là như vậy, một khi đã muốn đến thì có liều mạng cũng không có cách nào nhịn xuống được. Cố Tân Tân âm thầm an ủi bản thân, có lẽ cũng là bởi vì không đáng giá nên mới có thể tùy tiện rơi xuống như vậy đi.

Cố Tân Tân cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh tay Cận Ngụ Đình ra, sau đó hơi trở mình nằm ngửa sang bên cạnh, đầu anh hơi động, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Tầm mắt của cô rơi xuống mặt anh, liên quan đến tướng mạo đẹp đẽ của người đàn ông này, thật sự không quá khi so với vẻ đẹp thần thoại. Cố Tân Tân cũng cảm thấy kỳ lạ, cô trước giờ đối với mỹ nam không có dù chỉ một chút khả năng phản kháng. Nhưng hiện tại anh nằm bên cạnh cô, ôm cô, sát bên cô, cô lại không những không có ý đồ không an phận, mà còn hận không thể đánh cho anh một trận nhừ tử.

Anh vừa tắm xong, cũng đã thay một bộ mới, áo sơ mi cài từng cúc ngay ngắn không chừa lại một cái nào. Cố Tân Tân cẩn thận nhấc tay lên, ngón tay đặt lên chiếc cúc ở cổ áo.

Cúc được tháo, xương quai xanh của Cận Ngụ Đình cũng theo đó mà lộ ra, ngay sau đó là vòm ngực màu lúa mạch.

Cố Tân Tân áp sát tới, còn có thể ngửi được mùi thơm của sữa tắm trên người anh......

Bên trong phòng khách, Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng cũng đều không ngủ, Lục Uyển Huệ không ngừng nhìn chằm chằm cánh cửa căn phòng của Cố Tân Tân, "Còn cãi lộn sao?"

"Chắc không đâu, không nghe thấy tiếng gì."

"Tôi đi nghe thử."

Cố Đông Thăng thấy thế, vội vàng muốn kéo tay bà lại, "Quay về đây."

Nhưng bàn tay bắt phải không khí, Cố Đông Thăng trơ mắt nhìn Lục Uyển Huệ đi đến trước căn phòng của Cố Tân Tân. Bà hơi cong người, dán sát mặt lên cánh cửa. Cố Đông Thăng thật sự là không thể nhìn tiếp nữa, rón rén đi đến bên cạnh người Lục Uyển Huệ. "Mau quay lại."

"Nghe một chút, một chút thôi."

"Dù gì cũng là người làm mẹ đấy."

"A -------"

Tiếng của Cận Ngụ Đình đột ngột truyền vào tai bọn họ. Cận Ngụ Đình là bị đau mà tỉnh, loại đau đớn này thật sự là không có cách nào để hình dung, thân thể cũng theo bản năng tránh sang bên cạnh, còn không quên kéo theo người bên cạnh cùng lăn xuống đất.

***

Bát Bát: Phúc lợi 10k votes wattpad được ghi nhận.

Lịch đăng chương bonus sẽ là 8h sáng thứ 6 ngày 8/6/2018 nhé mọi người. Yêu thương:*

P/s: Vì sao phải là mùng 8?

Vì Bát Bát thì phải đi với số 8 thôi, kkk
Bình Luận (0)
Comment