Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân không phát hiện ra, nhận nước sau đó đưa cho Lục Uyển Huệ.
Lục Uyển Huệ vẫn là một bụng tâm sự nặng nề, Cố Tân Tân mở miệng trấn an bà. "Nghĩ thoáng một chút đi mẹ, không phải con vẫn sống rất tốt đó sao? Mà bà ấy còn nói cả đời con được hưởng phúc này, xem ra từ ngày hôm nay con chỉ cần nằm trong nhà là được rồi, phấn đấu hay chịu gian khổ gì đó cũng không cần lo phải đối mặt làm gì."
Lúc này Lục Uyển Huệ thật sự không có tâm tình đùa giỡn với cô, hơn nữa còn có tài xế ngồi ở đây, bà cũng không tiện nói thêm cái gì.
Về đến nhà, Lục Uyển Huệ lôi cánh tay kéo vào trong nhà. Bà nói Cố Đông Thăng vào trong phòng bếp tìm việc gì đó làm rồi mở cửa phòng ngủ đi vào, Cố Tân Tân đi theo ngồi xuống mép giường. "Có gì mà thần bí vậy ạ?"
"Cái người có bệnh lâu ngày trong người bên nhà Ngụ Đình hẳn con biết là ai chứ?"
Cố Tân Tân cũng không muốn tiếp tục đề tài này. "Con không tin mấy cái đó đâu, mẹ, mẹ cũng thật là......"
"Đúng là chị dâu con chứ?" Lục Uyển Huệ đi đến trước mặt Cố Tân Tân, hạ giọng nói. "Một khi con bé tỉnh táo lại, nguy cơ cho cuộc hôn nhân của con và Ngụ Đình nhất định sẽ giăng đầy."
"Mẹ nói linh tinh gì thế, cuộc sống của bọn con thì liên quan gì đến chị dâu?" Cố Tân Tân tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng rõ ràng hơn ai hết, giữa bọn họ chính là có thêm một Thương Lục.
"Muốn nói con cẩn thận một chút thôi."
Cố Tân Tân không muốn bị Lục Uyển Huệ nhìn ra bất thường, "Con phải cẩn thận thế nào chứ, lẽ nào lại đi trù ẻo chị dâu con không được khỏe lại?"
Lục Uyển Huệ ngồi xuống đối diện với Cố Tân Tân, cô làm bộ rất buồn cười. "Mẹ, cũng là do chúng ta đa nghi quá mà thôi. Bà ấy có lẽ là thuận miệng nói trúng, không biết chừng là vì chúng ta đi hỏi nên bà ấy mới đoán được trong nhà có người sức khỏe không tốt. Có mấy lời có thể tin, có mấy lời không thể, mẹ đừng để trong lòng."
Lục Uyển Huệ luôn cảm thấy rất bất an, nhưng tầm mắt đảo qua chiếc túi đặt bên cạnh Cố Tân Tân, nghĩ đến tấm bùa kia đã ở bên người cô rồi trong lòng cũng an tâm đi đôi chút.
Trở lại tòa nhà Tây, Tần Chi Song và Cận Ngụ Đình đều ở nhà, đang nói chuyện gì đó, mắt thấy Cố Tân Tân đi vào, Tần Chi Song nhanh chóng vẫy vẫy tay gọi cô. "Tân Tân."
"Mẹ."
"Đây là danh sách, mẹ và ba con sẽ không nhúng tay, con phải đích thân chuẩn bị, hiểu chưa?" Tần Chi Song đưa một tờ giấy cho Cận Ngụ Đình.
Cận Ngụ Đình quét mắt, đưa tờ danh sách đó về phía Cố Tân Tân. "Em mua đi."
Cố Tân Tân nhận lấy, nhìn thấy bên trên chi chít toàn chữ là chữ, khuôn mặt Tần Chi Song hiền hòa, "Đúng, giao cho Tân Tân đi, sau này chuyện lớn chuyện nhỏ cũng để cho con bé học tập để ý đến dần. Lão Cửu bận rộn chuyện ở công ty không thể làm chu đáo được, chỉ là khổ cực cho Tân Tân rồi."
"Mẹ, trong nhà chuẩn bị làm gì sao ạ?"
"Ông ngoại đại thọ tám mươi tuổi, chúng ta sẽ phải sang đó chúc thọ." Cận Ngụ Đình đáp lại.
Cố Tân Tân nghe vậy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tần Chi Song. "Con sợ làm không được đâu ạ, có rất nhiều thứ con chưa nhìn thấy bao giờ."
"Không sao, mẹ sẽ nói Tiền quản gia đi cùng con, mấy lần rồi sẽ quen thôi."
Cận Ngụ Đình cũng muốn cho cô tham gia vào chuyện trong nhà, như vậy vừa có thể phụ giúp Tần Chi Song một tay, vừa có thể cho Cố Tân Tân rèn luyện thêm.
Nhà mẹ đẻ của Tần Chi Song cũng không ở Lục Thành, thế nhưng cũng khoảng cách đến đó cũng không tính là xa, lần này đại thọ tám mươi tuổi cụ ông đã hạ lệnh xuống, để bọn họ đều phải đến, ngay cả Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu cũng không ngoại lệ.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Tân Tân gần như là bận rộn muốn phát điên, sáng sớm đã đăng lên chương mới, sau đó lại cùng Tiền quản gia chạy ngược chạy xuôi chọn mua đồ.
Quà chúc thọ đều phải rất cẩn trọng không thể qua loa, Cố Tân Tân thật sự là mỗi ngày đều phải lên tinh thần 12 vạn lần.
Buổi tối, Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình ngồi trước bàn ăn, người giúp việc bưng món canh cuối cùng lên bàn.
Khổng Thành từ ngoài đi vào, cầm vài tập văn kiện muốn xin chữ ký của Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông ra hiệu cho anh ta đặt sang bên cạnh. "Lát nữa tôi xem."
"Được."
"Cơm tối đã ăn rồi hả?"
Khổng Thành hơi gật đầu một cái. "Đã ăn ở công ty."
Anh ta đứng đó một lúc, nhìn thấy Cố Tân Tân cầm điện thoại lướt mạng, xem chừng không có ý định lên lầu. Khổng Thành đến bên người Cận Ngụ Đình, ngữ khí tự nhiên nói. "Lúc đi vào tôi thấy Cận tiên sinh mang theo Cận phu nhân ra ngoài."
"Ừ." Cận Ngụ Đình nhàn nhạt đáp lại.
Cố Tân Tân ngẩng đầu lên. "Hôm nay mẹ còn nói tình hình chị dâu hai ngày nay không được ổn cho lắm, cũng không biết ngày mai có thể ra ngoài hay không."
"Muộn như vậy còn ra ngoài, có lẽ là đi bệnh viện." Khổng Thành dè dặt liếc nhìn Cận Ngụ Đình.
Nét mặt người đàn ông hơi nặng nề, nhưng cũng không nói gì.
Cố Tân Tân nhai miếng cơm nhạt như nước ốc trong miệng, đoán chừng ngay trước mặt cô sẽ có những lời khó nói ra.
Ngày hôm sau, Cố Tân Tân trong phòng thay đồ sắp xếp hành lý, bởi vì tới ngày mới qua sẽ không kịp, nên bọn họ dự định sẽ đến trước một đêm.
Cố Tân Tân đang nhét quần áo vào va li, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang cầm điện thoại của cô liếc qua hiển thị trên màn hình.
Cố Tân Tân đoạt lại điện thoại, là số lạ, vừa nhìn còn kèm theo nhắc nhở là số điện thoại quấy rối, có lẽ là chào bán hàng hay là gạ cho vay tiền gì đó.
Cô không mấy bận tâm, trực tiếp từ chối cuộc gọi.
Động tác này rơi vào trong mắt lại thành một hành vi rất không bình thường, "Vì sao không nghe?"
"Điện thoại quấy rối đó."
"Em còn chưa nghe, làm sao mà biết là điện thoại quấy rối chứ."
"Không phải điện thoại có chức năng kiểm tra số điện thoại tự động sao?" Cố Tân Tân nói xong, xoay người muốn vào phòng thay đồ tiếp tục công việc còn dang dở.
Lời này hiển nhiên là không thể thuyết phục Cận Ngụ Đình, "Làm sao tôi biết em có gạt tôi hay không, đưa điện thoại tôi xem."
Cố Tân Tân kỳ quái liếc nhìn anh. "Gì thế? Anh còn muốn kiểm tra điện thoại của tôi?"
"Không thể gọi là kiểm tra, chỉ là nhìn một cái mà thôi."
Cố Tân Tân đi đến bệ cửa sổ trước mặt, nhét điện thoại vào trong túi xách, "Tôi lại không muốn cho anh xem đấy, làm sao giờ?"
Cô càng như vậy thì càng giống là đang chột dạ, Cận Ngụ Đình nghĩ đến gần đây cô luôn đối với anh không nóng không lạnh, bèn bước nhanh về phía trước, ngăn lại Cố Tân Tân đang muốn quay về phòng thay đồ. "Không phải là em đang ở sau lưng tôi lén gặp gỡ kẻ khác đó chứ?"
"Cận Ngụ Đình, anh thật là có trí tưởng tượng phong phú nhỉ." Cố Tân Tân rẽ sang bên cạnh đi, không nghĩ tới Cận Ngụ Đình vẫn không từ bỏ chặn lại cô, cướp lấy túi của cô rồi nâng lên cao. Cố Tân Tân nhón chân lên muốn lấy lại, Cận Ngụ Đình còn cố tình trêu chọc cô, "Em có cái bản lĩnh giành về sao?"
"Trong điện thoại của tôi thật sự không có gì, anh muốn xem tôi liền cho anh xem là được chứ gì?"
"Tôi không tin lời em nữa, điện thoại hiện tại trong tay tôi, nếu thật sự có cái gì em chết chắc rồi."
Anh đưa tay luồn vào trong túi, lần mò một lượt nhưng không sao tìm ra điện thoại của cô. Cận Ngụ Đình hạ tay xuống nhìn vào trong, thấy được điện thoại của Cố Tân Tân ở bên trong ngăn nhỏ ở giữa.
Cận Ngụ Đình lấy nó ra, ngoài ý muốn còn thấy được một thứ đồ nhét trong đó.
Ngón tay thon dài của anh kẹp ra tấm bùa kia, theo động tác của anh tấm bùa hai màu đỏ đen cũng dần lộ ra hoàn toàn, Cố Tân Tân cũng nhìn thấy. "Đây là cái gì?"
"Đồ của em, em lại hỏi tôi?"
Cận Ngụ Đình vẫn không để trong lòng, lướt mắt một cái, hình vẽ phía trên anh nhìn không hiểu, nhưng lại hoàn toàn có thể thấy được tên của Thương Lục.
Sắc mặt người đàn ông chợt biến, cầm tấm bùa trong tay đưa đến trước mặt cô. "Trên này viết cái gì? Còn nữa, cái này từ đâu đến?"
Cố Tân Tân liếc qua cũng đã thấy được tên Thương Lục, "Tôi không biết."
"Tấm bùa này là tìm được trong túi xách của em."
Cố Tân Tân nhìn vẻ mặt Cận Ngụ Đình, một khắc trước anh còn nói nói cười cười với cô, hiện tại gương mặt tuấn tú đã tràn ngập nham hiểm. Cô mở miệng muốn giải thích, nhưng vừa nhìn thấy thứ đồ này, lại như đột nhiên nhớ đến chuyện ngày đó đi xem bói với Lục Uyển Huệ.
Cô không dám kể rõ ràng ra mọi chuyện, sợ thứ này sẽ thật sự có liên quan gì đó đến Lục Uyển Huệ.
Cố Tân Tân đưa tay muốn đoạt lại. "Chỉ là một tờ giấy rách mà thôi."
Cận Ngụ Đình nâng cao cánh tay, "Vậy em giải thích cho tôi một chút, vì sao phía trên này lại có tên của Thương Lục?"
"Có phải chỉ cần là chuyện liên quan đến Thương Lục anh đều trở nên nhạy cảm như vậy?"
Ánh mắt người đàn ông hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Em thật sự là cái gì cũng không biết?"
Cố Tân Tân hơi hoảng hốt, Cận Ngụ Đình nếu như muốn tra ra là quá dễ dàng. "Tôi cũng không biết thứ đồ này là từ đâu đến, nếu như anh không thích thì đốt nó đi là được."
"Đây chính là cách giải quyết của em đó sao?" Cận Ngụ Đình ngồi xuống bên cạnh, lần thứ hai soi xét tấm bùa trong tay. "Gần đây nhất em đã đi đâu?"
Cố Tân Tân nắm nhẹ bàn tay, "Không đi đâu cả."
Người đàn ông giương mắt nhìn cô, "Muốn tôi tự tra phải không?"
"Cận Ngụ Đình, bỏ đi, có được không? Tôi bảo đảm sau này sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa."
Người đàn ông nghe vậy, giọng nói lạnh đi không ít. "Em nói cho tôi biết, cái này là từ đâu ra?"
Cố Tân Tân thật sự không biết giải thích thế nào, càng không muốn Lục Uyển Huệ bị kéo vào. "Tấm bùa này là tôi xin về."
"Nếu là em xin, vậy thì sao lại có tên của Thương Lục?"
Cố Tân Tân cảm giác được mồ hôi lạnh đang tuôn ra, "Đây là bùa bình an."
Cận Ngụ Đình cười khẩy, "Xin ở đâu?"
Cô cắn chặt răng không nói, Cận Ngụ Đình ngồi dậy, nhấc chân muốn đi ra ngoài, Cố Tân Tân thấy vậy thì vội vàng tiến lên kéo cánh tay anh. "Anh đi đâu?"
"Nếu là bùa bình an thì em nên giao trực tiếp cho Thương Lục." Cận Ngụ Đình tránh khỏi bàn tay Cố Tân Tân, bước nhanh ra ngoài. Cô vội vàng đuổi theo, nhưng người đàn ông đã đi xuống lầu, đi ra đến bên ngoài, tìm tài xế.
Cận Ngụ Đình không xác định liệu tài xế có biết Cố Tân Tân đã đi đâu không, nhưng vẫn phải hỏi trước một tiếng.
Cố Tân Tân chạy ra đến ngoài, nhìn thấy hai người đang nói chuyện. Sự việc mới chỉ xảy ra mấy ngày trước, hơn nữa tài xế lúc đứng bên ngoài chờ đợi cũng thấy kỳ quái nên còn nhớ rất rõ. "Cửu phu nhân đúng là đã đến một nơi, là một cái tiểu khu sắp bị tháo dỡ, trước nhà xe đó còn có vài người chờ đợi, trong tay đều cầm theo hương và nến."
Cận Ngụ Đình đưa tấm bùa kia ra trước mặt tài xế, "Ở đó có thấy thứ như thế này không?"
"Lúc ấy tôi ngồi trên xe, không vào trong ạ."
"Còn nhớ chỗ đó là đâu không?"
"Còn nhớ."
"Được," Cận Ngụ Đình đặt tấm bùa kia vào trong tay tài xế. "Anh đến đó hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc thứ này là gì."
"Vâng."
Cố Tân Tân tiến lên muốn ngăn cản, nhưng tài xế đã quay người đi mất.
Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn về phía cô, "Em không chịu nói thật thì cũng sẽ có người nói thay thôi."
Anh đi lướt qua cô, vào trong phòng, mỗi giây trôi qua đều đối với cô giày vò vô cùng. Cận Ngụ Đình ngồi trong phòng khách, im lặng không nói một lời nào, bên cạnh ghế sô pha còn bày la liệt quà mừng thọ, Cố Tân Tân chỉ có thể cầu trong lòng mấy hình vẽ loạn trong tấm bùa đó tuyệt đối không nên có bất kỳ tính chất gây tổn thương gì cả.
Cô muốn giải thích với Cận Ngụ Đình, nhưng cũng không biết làm sao mà mở miệng.
Cố Tân Tân ngồi xuống đối diện Cận Ngụ Đình, tỉnh táo nghĩ lại, càng nghĩ lại càng sợ hãi hơn.
Cô lúc này đã hoàn toàn chắc chắn tấm bùa này là Lục Uyển Huệ thừa dịp cô không chú ý bỏ vào, hai bàn tay Cố Tân Tân đan vào nhau, thử mở miệng, "Nó chỉ là ma xui quỷ khiến thế nào chạy vào trong túi xách của tôi mà thôi, thật đấy."
"Vừa rồi tôi hỏi em lại không chịu nói, hiện tại tôi đã không cần lời giải thích của em nữa rồi."
Trong lòng Cố Tân Tân chìm xuống, âm thầm véo một cái lên mu bàn tay của mình.
Qua rất lâu sau tài xế mới về đến nhà, lúc bước chân vào nhà cũng không hề nghe được động tĩnh gì bên trong.
Cố Tân Tân hơi ngẩng đầu, trơ mắt nhìn tài xế bước từng bước đi tới. Sắc mặt của anh ta rất khó coi, lo lắng nhìn về phía Cố Tân Tân. Mà chỉ một ánh mắt đó thôi, Cố Tân Tân đã biến mọi hi vọng của mình đã tan vỡ cả rồi.
"Cửu gia."
Cận Ngụ Đình giống như tượng gỗ ngồi đó không nhúc nhích. "Hỏi được rồi?"
"Vâng." Tài xế nói xong, đặt lại tấm bùa kia vào trong tay Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân sốt sắng vểnh tai lên, nghe được giọng của tài xế vang lên. "Là xin từ chỗ đó, người kia cũng đã nhận."
"Cầu cái gì?"
Tài xế có chút khó khăn cúi thấp đầu. "Bùa hộ mệnh trong hôn nhân."
Cận Ngụ Đình siết chặt tấm bùa trong tay. "Hai chữ Thương Lục là có ý gì?"
"Người kia nói, bên người ngài có người đã bị bệnh lâu năm khiến cho hôn nhân của ngài và Cửu phu nhân không thể nào viên mãn. Nói cách khác, một khi bệnh của người đó khỏi rồi thì ngài và Cửu phu nhân cũng sẽ tới hồi kết."
Cận Ngụ Đình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Cố Tân Tân, "Nói điểm chính."
"Vậy nên, trên tấm bùa này viết tên Cận phu nhân, chính......chính là muốn khiến cho phu nhân tiếp tục điên."
Cố Tân Tân hít vào một ngụm khí lạnh, trong đầu khẽ âm thầm nói một tiếng hỏng rồi. Cô không ngờ rằng Lục Uyển Huệ lại hoàn toàn tin những thứ này, không những vậy, còn kéo theo cả Thương Lục vào trong cuộc.
Thương Lục là tử huyệt của Cận Ngụ Đình, cũng là uy hiếp với Cận Hàn Thanh, một khi thứ này bị bên kia biết được......
Đầu Cố Tân Tân đau như búa bổ, càng nghĩ càng thấy không thể nói rõ ràng chuyện này ra, thân thể Cận Ngụ Đình hơi nghiêng, "Có thể cho tôi một lời giải thích không?"
Tài xế có thể là cũng đã hỏi được những thứ khác, nghe nói thế lập tức muốn mở miệng. Cố Tân Tân liếc mắt về phía anh ta, cướp lời. "Tôi cũng không có gì để nói, việc đã đến nước này rồi thì nói gì cũng đều vô nghĩa thôi."
"Vậy tôi hỏi em một câu cuối cùng, thứ này làm sao chạy vào trong túi của em được?"
Cố Tân Tân nhận lấy ánh mắt của tài xế, sau đó chuyển đi ánh mắt, hạ giọng nói. "Tôi chỉ là muốn hỏi về hôn nhân của mình, chỉ có thế mà thôi."
"Vì thế nên, ý em là nó tự mình chạy vào trong túi xách của em?"
Cô không có cách nào trốn tránh trách nhiệm được nữa, Cận Ngụ Đình kiên trì muốn nhận được đáp án, Cố Tân Tân không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, "Tôi bỏ vào."
Không khí trong nháy mắt đông cứng lại, tĩnh lặng đến đáng sợ, Cố Tân Tân thậm chí còn ảo giác bên tai có tiếng ong ong. Người đàn ông đối diện ngồi yên không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới lên tiếng. "Anh đi ra ngoài trước đi."
Tài xế hơi gật đầu một cái, nhanh chân đi ra ngoài.
"Bùa bảo hộ hôn nhân mỹ mãn, Cố Tân Tân, em không cảm thấy câu này rất buồn cười sao?"
Cố Tân Tân bị anh hỏi đúng chỗ đau, miệng lập tức đáp trả lại anh. "Tôi thì không thể được mong muốn hôn nhân hạnh phúc sao?"
"Em cảm thấy chỉ với cái thứ này là có thể thỏa ước nguyện sao?"
Cố Tân Tân ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cả người cừng ngắc, "Vậy sao anh còn muốn truy cứu làm gì? Nếu thứ này đã vô dụng thì đốt đi là được rồi."
Rầm ------
Cố Tân Tân nhìn thấy đĩa hoa quả trên bàn bị chấn động đến mức lệch sang một bên, Cận Ngụ Đình dùng sức đập tấm bùa trong tay lên bàn. "Đốt đi rồi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Ngày hôm nay em có thể dùng cái thứ mê tin dị đoan này đối phó với Thương Lục, vậy ngày mai thì sao đây? Ngày mai không phải là sẽ vì một câu nói của người khác mà muốn đến cả mạng của cô ấy đó chứ?"
"Anh cảm thấy tôi sẽ như vậy sao?"
"Chuyện ngu xuẩn này là ai dạy cho em?"
Cố Tân Tân không nói, Cận Ngụ Đình chăm chú quan sát khuôn mặt cô. "Ngày hôm đó em đi cùng với mẹ có phải không?"
"Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi, là tôi muốn hỏi."
"Mỗi ngày em đều không mặn không nhạt với tôi, sao lại đột nhiên muốn chạy đi hỏi cái gì mà hôn nhân mỹ mãn hay không mỹ mãn? Chuyện của riêng em và tôi, hà cớ gì lại nguyền rủa lên người Thương Lục?"
Cố Tân Tân đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, tiếp tục giả câm giả điếc, "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."
"Vậy còn thứ này thì sao đây? Nếu như không phải em bỗng nhiên đề cập đến Thương Lục, tên của cô ấy vô duyên vô cớ lại có thể bị viết lên sao?"
Cố Tân Tân không có cách nào phản bác, "Đã như vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói."
"Đây chính là thái độ của em?"
"Đúng."
Cận Ngụ Đình tức giận vo tấm bùa kia thành một cục ném lên người Cố Tân Tân. "Em cũng đã nghe thấy rồi đấy, mấy ngày nay tình trạng Thương Lục không tốt, chuyện này nếu như anh hai biết được, hậu quả như thế nào không phải là em không biết."
Cố Tân Tân cũng biết điểm này, cho nên tuyệt đối không dám nhắc đến Lục Uyển Huệ dù chỉ nửa chữ. Lúc trước bà ấy chỉ nói hai câu về Thương Lục đã mất việc, có thể biết được Cận Hàn Thanh điên cuồng đến mức nào.
"Anh đã nói, chỉ cần tôi cưới anh thì anh sẽ bảo vệ cho tôi."
Hô hấp Cận Ngụ Đình như muốn ngừng lại, "Tôi cưới em cũng không phải là cho em đi làm tổn thương Thương Lục."
Trong lồng ngực Cố Tân Tân tắc nghẽn không thông, ánh mắt chua xót đau đớn. Trên đời này thứ có khả năng sát thương lớn nhất đối với cô chính là lời nói của anh. Tuy là không có loại đau đớn nào cô chưa từng nếm qua từ anh, nhưng vẫn không thể thoát được khỏi hai chữ giày vò.
"Cố Tân Tân, trong lòng em rốt cuộc là muốn thế nào?"
Cô không đáp lại được, chỉ có thể trầm mặc.
"Một ngày Thương Lục còn không tỉnh táo, chúng ta còn có thể tốt đẹp, nhưng nếu cô ấy bình phục rồi thì chúng ta sẽ kết thúc, em thật sự cảm thấy là như vậy?"
Cố Tân Tân hỏi ngược lại anh. "Chẳng lẽ không đúng?"
"Nếu em thật sự muốn tốt đẹp sống với tôi thì sẽ không nghĩ đến chiêu làm thương tổn người nhà của tôi."
"Cận Ngụ Đình, anh đừng tự lừa mình dối người nữa. Nếu như chị dâu tỉnh táo lại rồi, anh còn cần cái khiên chắn này là tôi sao?"
Cận Ngụ Đình bị hỏi cho cứng họng, Cố Tân Tân nhặt tấm bùa lên, ngay trước mặt Cận Ngụ Đình xé nát, "Tôi đã sớm nói với anh, từ sau khi tôi biết anh cưới tôi là vì mục đích không trong sáng đã trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi anh, mà bởi anh không đáp ứng nguyện vọng của tôi nên tôi sẽ mang hết khó chịu đó đổ lên người anh, chị dâu nếu như gặp chuyện thì cũng là do bị anh liên lụy, là anh hại chị ấy!"
Cố Tân Tân biết lúc này vết sẹo sâu nhất kia trong lòng Cận Ngụ Đình còn chưa kịp khép lại, nếu như cô lại cầm dao hướng về phía trái tim anh, đó nhất định sẽ là một nhát đâm vô cùng chuẩn xác.
"Chị ấy nhiều lần phát bệnh cũng là bởi vì anh, điên điên khùng khùng cũng là bởi vì anh, tôi cầu xin tấm bùa này, vừa hay cũng là bởi vì anh!"
"Cố Tân Tân!"
Cô đứng lên, duỗi tay, ở trước mặt Cận Ngụ Đình thả xuống đống mảnh vụn. Nếu đã không thể nào giải thích rõ ràng thì cứ dùng phương thức làm tổn thương lẫn nhau mà tốc chiến tốc thắng là xong rồi.
Cố Tân Tân bỏ lại Cận Ngụ Đình lên lầu, người đàn ông quét mắt lên đám giấy vụn trên mặt bàn trà. Lúc này anh hoàn toàn bị cô làm cho tức điên rồi, nhưng có một câu anh nói không sai, anh cưới Cố Tân Tân vào không phải là để thương tổn Thương Lục. Mặc kệ là có bị ảnh hưởng ở thực tế hay không, nhưng chuyện lần này ít nhiều Cố Tân Tân đã thật sự nảy sinh ý niệm.
Trở lại phòng ngủ, Cố Tân Tân ngồi xuống mép giường suy nghĩ miên man. Cô không trách mẹ mình, chuyện lần này bà đã làm sai, làm sai triệt để, nhưng cô làm sao có thể đi trách móc bà đây?
Chẳng lẽ là nói với bà, dù có xin bao nhiêu tấm bùa thì hôn nhân của cô và Cận Ngụ Đình cũng sẽ vĩnh viễn không thể viên mãn? Sau đó nói bà chết tâm đi sao?
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào trong tai, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình hướng về phía cô đi thẳng tới. Cô nhìn vẻ mặt dọa người của anh, không khỏi co chân lên muốn chạy trốn. Cận Ngụ Đình nhìn ra ý định của cô, bước nhanh về phía trước, nắm lấy mắt cá chân của cô kéo về.
"Cận Ngụ Đình, chuyện này anh cũng chỉ có thể biết vậy thôi, anh cũng không thể bắt tôi phải thế nào phải không?"
Hai tay Cận Ngụ Đình chống bên người cô, ánh mắt lạnh lùng dán chặt trên người cô không tha, "Em thật sự không có một chút sợ hãi nào?"
"Không phải là anh cho tôi cái thân phận Cửu phu nhân rồi đó sao? Tôi thừa nhận ra lá gan của mình càng ngày càng lớn, không sợ anh ly hôn với tôi, càng không sợ anh cấm tôi làm gì. Cận Ngụ Đình, anh chính là chẳng thể làm gì được tôi, cảm giác như vậy có phải là rất khó chịu?"
Người đàn ông khẽ cắn răng, "Lần này đi mừng thọ trở về tôi sẽ giam em một tháng trong nhà, trong vòng một tháng này, thành thành thật thật ở trong nhà cho tôi, đừng hòng nghĩ đến được ra ngoài dù chỉ một bước."
"Dựa vào cái gì?" Cố Tân Tân nghe thế, dứt khoát đáp lại, "Tự anh đi mừng thọ đi, tôi không đi."
"Không thể thiếu em được."
"Tôi làm không được, rõ ràng là không thể rồi lại cứ phải giả bộ vợ chồng ân ái trước mặt người khác làm gì."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình nhanh chóng nổi lên nụ cười khinh miệt, "Dần rồi sẽ quen, cũng chỉ là một cái nét mặt mà thôi, khóc hay cười thì cũng đều như vậy. Cố Tân Tân, không phải vừa rồi trước mặt tôi em còn có thể làm vẻ mặt vô tội như thể cái gì cũng không biết đó sao? Mà sau khi bị vạch trần rồi vẫn có thể cứng miệng nói tôi không làm gì được em, đây không phải là thiên phú bẩm sinh ngụy trang à? Đừng nói không thể, tôi cũng phải công nhận năng lực của em rồi, em hà tất phải hạ thấp bản thân như thế?"
Cận Ngụ Đình nói xong, dùng tay vỗ vỗ lên mặt Cố Tân Tân.
Anh không dùng bao nhiêu sức lực, chỉ là Cố Tân Tân vẫn cảm giác thấy ngón tay này như đang mạnh mẽ đánh lên mặt cô, so với tàn nhẫn mà vung tới còn đau đớn hơn gấp bội.
Anh rốt cuộc vẫn là muốn biến cô thành người giống với anh, vui buồn không hiện lên mặt, nhất định muốn bóp chết hết mọi chân thật của cô mới hài lòng sao?
***
Bát Bát: Hạn nhận đề cử cho hố mới của CP88 đã hết nhé mọi người.
List truyện đề cử được tổng hợp tại: https://www.facebook.com/pg/cp88shome/photos/?tab=album&album_id=777542805967094
(với những ai trên wattpad, vào hồ sơ @newwloser88 ~~> vào cuộc hội thoại để lấy link)
_D