Trầm Nịch

Chương 122

Năng lực của Diêm Mẫn rất mạnh, đương thiên Ngũ Tử Ngang dịch dung rồi cưỡi ngựa xuyên qua đại đạo của Vương đô, ra một cửa thành khác rồi chạy thẳng về hướng Đại Đông. Không ai sẽ nghĩ đến kẻ mặt y phục của nô bọc, khuôn mặt mọc đầy râu, rõ ràng là một hán tử trung niên của Nữ Trinh lại là Lương Vương Ngũ Tử Ngang lừng lẫy của Đại Đông. Ngũ Tử Ngang không dẫn theo những người khác mà chỉ dẫn theo Ngũ Hoán cùng trở về với hắn.

Dọc đường đi, Ngũ Tử Ngang chỉ liều mạng quất ngựa, không nói một câu nào. Nhìn thấy Vương gia như vậy, trong lòng của Ngũ Hoán vô cùng căng thẳng và bồn chồn, theo Vương gia mười mấy năm nhưng hắn chưa bao giờ thấy Vương gia như vậy. Ngũ Tử Ngang quả thật sắp phát điên, gấp đến độ sắp điên, loạn đến độ sắp điên, sợ đến độ sắp điên. Chạy liên tục ba ngày, đêm đã khuya, ngựa cũng chịu không nổi, lúc này Ngũ Tử Ngang mới phóng chậm tốc độ, tùy tiện tìm một nơi để nghỉ chân.

Trước khi đi, Diêm Mẫn đã chuẩn bị đủ lương khô cho bọn họ, càng đến gần Đại Đông thì trời càng lạnh, cũng không sợ lương khô bị hư. Ngũ Hoán cũng mệt muốn chết, hắn nhóm lửa, trải thảm lên cỏ, lấy ra lương khô và nước uống, hai người yên lặng nạp năng lương.

Ngồi bên đống lửa, Ngũ Tử Ngang trầm mặc nhìn ánh lửa thiêu đốt. Từ sau khi hắn lên ngựa thì không hề nói một câu. Hắn không lên tiếng, Ngũ Hoán đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng.

Nhưng trong lòng của Ngũ Hoán rất lo lắng, lo lắng Vương gia có thể chịu nổi chuyện Hoàng Thượng có thai hay không. Nếu không phải vì thân thế của Hà Hoan thì hắn cũng sẽ không chấp nhận nhanh như vậy.

“Hoàng Thượng lấy phượng đan từ nơi nào?”

Giữa đêm tối yên tĩnh đột nhiên truyền đến một câu như thế, Ngũ Hoán đang miên man suy nghĩ thì lập tức phục hồi tinh thần, hắn vội vàng áp chế kinh hãi mà trả lời, “Là Phượng Minh Vương cho Hoàng Thượng.”

Hàm dưới của Ngũ Tử Ngang rõ ràng cắn chặt. Ba ngày qua hắn mới có thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện Tần Ca có thai. Dưới khuôn mặt bình tĩnh của Ngũ Tử Ngang là bất an và hoảng hốt.

“Ngươi nói điều trị là sao? Kể lại cẩn thận một chút cho ta nghe.”

Ngũ Hoán có một chút khó xử, há mồm mà nói, “Ngày đó Hoàng Thượng gặp chuyện nên đã té ngã, không biết vì sao mà Khổng Tắc Huy va Diêm Nhật lại cãi nhau ầm ĩ, trùng hợp thuộc hạ ở bên ngoài nghe được.” Ngũ Hoán lúc ấy cũng hoàn toàn hỗn loạn, hắn cố gắng hồi tưởng lại tình cảnh ngay lúc đó, chậm rãi nói, “Khi Khổng thống lĩnh và Diêm Nhật bảo thuộc hạ đến cũng là lúc nói với thuộc hạ về chuyện Hoàng Thượng có thai, muốn thuộc hạ đích thân đến Nữ Trinh nói cho Vương gia, cần phải làm cho Vương gia trở về trước khi Hoàng Thượng lâm bồn.”

“Lúc ở bên ngoài thuộc hạ có nghe Diêm Nhật nói hình như thân mình của Hoàng Thượng khác với thường nhân, quá trình điều trị vô cùng thống khổ, vài lần Hoàng Thượng đau đến mức hôn mê bất tỉnh….” Ngũ Hoán vừa hồi tưởng vừa trộm ngắm Vương gia cho đến khi miệng khô lưỡi đắng, da đầu cũng run rẩy, “Ực, Diêm Nhật còn nói trên bụng của Hoàng Thượng bị ghim rất nhiều kim châm…” Âm thanh của Ngũ Hoán càng lúc càng nhỏ, thứ nhất là lo lắng, thứ hai là chột dạ, vì sao hắn không thể nghĩ ra Diêm Nhật còn nói cái gì nữa!

Ngũ Tử Ngang nằm xuống, một tay gác lên mặt, che đi ánh mắt, “Còn cái gì nữa?”

“Còn có….” Mau nghĩ ra a! Còn cái gì nữa! Ngũ Hoán giả vờ thêm củi vào đống lửa. A, có! “Hoàng Thượng khi điều trị phải chịu đau hơn bị trúng độc gấp trăm lần gấp ngàn lần.” Hắn nhìn thấy Vương gia siết chặt nắm đấm. Ngũ Hoán xê dịch qua bên cạnh một chút, hắn sợ chính mình sẽ lọt vào tai bay vạ gió. Nhưng lúc ấy hắn cũng cực độ hỗn loạn, căn bản không thể nhớ hết những gì Diêm Nhật đã nói.

Không dám nói là mình không nhớ rõ, sau khi do dự một lúc thì hắn lại nói tiếp, “Minh Vương điện hạ….chính là do Phượng Minh Vương tự mình sinh hạ, cho nên Phương Minh Vương mới có phương thuốc điều trị thân thể và phượng đan.” Hắn nhìn thấy nắm đấm của Vương gia càng lúc càng chặt. Khẽ cắn môi, Ngũ Hoán nói ra tình hình thực tế, “Phụ thân của Minh Vương điện hạ chính là…..tiên Hoàng.”

Ngũ Tử Ngang không buông tay, nhưng toàn bộ hơi thở của hắn đều thay đổi. Gió tháng mười thổi vào người của Ngũ Hoán khiến hắn sởn gai ốc. Hắn nhìn không ra Vương gia là vui mừng hay là phẫn nộ, chỉ nhìn thấy yết hầu của Vương gia không ngừng phập phồng.

Lại là một hồi yên lặng thật lâu, ngay khi Ngũ Hoán đang do dự không biết có nên nói vài câu trấn an Vương gia hay không thì Ngũ Tử Ngang lại mở tay ra rồi ngồi dậy, hỏi một cách lạnh lùng và nghiêm nghị, “Ai cho Diêm Nhật cả gan như vậy, hắn dám giấu diếm ta!”

Ngũ Hoán theo bản năng đỡ lời cho Diêm Nhật, “Hoàng Thượng hạ tử lệnh đối với hắn, không cho hắn nói với Vương gia. Diêm Nhật cũng khuyên Hoàng Thượng đừng mạo hiểm, nhưng Hoàng Thượng một lòng muốn sinh con cho Vương gia. Thấy Hoàng Thượng chịu khổ như vậy, Diêm Nhật đều nhìn thấy tất cả, hắn nói Hoàng Thượng vì Vương gia mà ngay cả tánh mạng cũng không màng, hắn biết nếu nói cho Vương gia thì Vương gia nhất định sẽ ngăn cản Hoàng Thượng, nhưng hắn thật sự không đành lòng dập nát hy vọng của Hoàng Thượng.”

“Hắn không đành lòng dập nát hy vọng của Hoàng Thượng, chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn thấy ta chết hay sao?” Ngũ Tử Ngang rốt cục khống chế không được mà nổi giận, “Ngươi đã nói cái gì với ta. Ngươi nói Hoàng Thượng khi sinh phải mổ bụng, hắn muốn hại chết Hoàng Thượng hay là muốn hại chết ta!” Ngũ Tử Ngang nhảy dựng lên, rút kiếm ra từ trên lưng ngựa, vọt đến một thân cây ở cách đó không xa rồi chém lung tung lên đó.

“Ai cho hắn cả gan! Ai cho hắn cả gan!” Ngũ Tử Ngang cũng không biết hắn muốn chém chết Diêm Nhật hay là muốn chém chết chính mình. Hắn chưa từng hận mình vô dụng như thế. Vụn gỗ bay ra, xẹt qua gò má của Ngũ Tử Ngang, làm đứt một đường, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, hắn cần phải phát tiết.

“Vương gia!” Ngũ Hoán từ phía sau ôm lấy Ngũ Tử Ngang, một tay nắm chặt kiếm của hắn rồi khuyên nhủ, “Dung thái y nói thân mình của Hoàng Thượng rất tốt, đứa nhỏ cũng rất tốt, có lẽ khi sinh không cần phải mổ bụng.”

“Có lẽ! Có lẽ!” Ngũ Tử Ngang bị giật mất kiếm, hắn xoay người nắm lấy Ngũ Hoán mà rống to, “Ta muốn không phải là có lẽ! Ta muốn nhất định!” Lại xoay người áp Ngũ Hoán vào thân cây, vẻ mặt của Ngũ Tử Ngang dưới ánh lửa có vẻ hết sức dữ tợn.

“Vì sao ta muốn trở về kinh thành, vì sao ta phải thú thê, vì sao ta phải đi Phượng Minh hai năm! Đó là vì Tần Ca, tất cả đều là vì Tần Ca!” Lần đầu tiên thổ lộ nỗi lòng trước mặt thủ hạ, bàn tay của Ngũ Tử Ngang đang run rẩy, “Ta biết hắn muốn đứa nhỏ, muốn hài tử của ta, ta thậm chí đã đặt tên sẵn cho đứa nhỏ, nhưng tất cả chỉ để trấn an hắn. Ta chỉ muốn hắn, ta không cần hắn lấy mạng để sinh con cho ta, ta muốn chính là hắn! Ngươi có biết hay không!” fynnz.wordpress.com

“Ta biết, ta biết.” Ngũ Hoán chỉ có thể gật đầu.

Đôi mắt lấp đầy tơ máu của Ngũ Tư Ngang trở nên đỏ ngầu, khóe mắt có giọt nước, bàn tay nắm lấy Ngũ Hoán càng lúc càng dùng sức, ngữ thanh trở nên khàn đặc, “Ta nên cao hứng, Tần Ca mang thai đứa nhỏ của ta thì ta nên cao hứng mới đúng, nhưng ta lại cao hứng không nổi…” Hơi thở của Ngũ Tử Ngang vô cùng bất ổn, “Hắn có thai mà ta lại không thể ở bên người hắn….Hắn ốm nghén thì chỉ có thể tự mình chịu đựng, ta lại không hề cảm kích….Hắn còn nghĩ cách đuổi ta đi, muốn lén lút tự mình sinh hạ đứa nhỏ, còn không cho bất cứ kẻ nào báo cho ta biết….”

Hốc mắt của Ngũ Hoán nóng lên, nhịn không được mà nói, “Vương gia, chuyện này không thể trách ngài. Hoàng Thượng cố tình giấu ngài thì ngài làm sao biết được? Hơn nữa cho dù ngài biết thì ngài có thể khuyên Hoàng Thượng được hay sao? Vương gia quan tâm Hoàng Thượng nhất, mà Hoàng Thượng cũng quan tâm đến Vương gia nhất. Hiện tại có cách làm cho Hoàng Thượng có được con của Vương gia, cho dù Vương gia ngăn cản thì Hoàng Thượng cũng sẽ quyết ý có được đứa nhỏ.”

Ngũ Tử Ngang nhắm chặt mắt, không ngừng hít thở, cố gắng ức chế sự hối hận đang trỗi dậy trong lòng. Là hắn không đủ cường đại cho nên mới làm cho người nọ suy tính đủ chuyện thay hắn. Nếu có thể thì người nọ làm sao lại không muốn có hắn ở bên cạnh vào lúc này? Trước khi hắn đi thì người nọ đã có thai, người nọ hay nôn mửa, thích ăn chua, tất cả đều là vì có thai. Người nọ phải mất rất nhiều tâm sức mới có thể thản nhiên giấu hắn như vậy. Nghĩ đến đây hắn mới nhớ mỗi khi bọn họ hoan ái thì người nọ luôn muốn hắn chậm một chút, ôn nhu một chút, người nọ luôn dùng một tay để che bụng. Vậy mà hắn lại sơ ý, có nhiều cơ hội có thể phát giác khác thường nhưng đều bị hắn bỏ qua.

Bốp!

“Vương gia!”

Nắm chặt tay Vương gia, ngữ thanh của Ngũ Hoán cũng trở nên run rẩy, “Hoàng Thượng sẽ không sao! Hoàng Thượng nhất định sẽ không sao!”

Hai má nóng rát, Ngũ Tử Ngang không hề nương tay với chính mình, nhưng hắn lại cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ để tự trừng phạt, bất quá cái tát này đã khiến hắn hơi bình tĩnh một ít.

“Ngũ Hoán, ta chạy đến Tị Thử sơn trang, ngươi hồi kinh. Đến trạm dịch kế tiếp ta sẽ viết cho Lý Thao và Tử Anh một phong thư, ngươi tự mình giao cho bọn họ. Nếu bọn họ hỏi ngươi cái gì thì ngươi đừng nhiều lời. Nói với lão thái thái ta rất khỏe, bảo nàng cứ yên tâm. Sau khi xong xuôi thì ngươi đến Phượng Minh một chuyến.”

Ngũ Tử Ngang thấp giọng dặn dò bên tai của Ngũ Hoán, đôi mắt của Ngũ Hoán càng lúc càng trừng lớn, rốt cục hắn nhịn không được mà hô to, “Vương gia?” Chuyện này, chuyện này, chuyện này, có phải Vương gia bị tức đến phát điên rồi hay không!

Ngũ Tử Ngang nheo mắt rồi lạnh lùng nói, “Ta muốn bức cung.” (bức vua thoái vị)

“…..!”

Buông Ngũ Hoán ra, Ngũ Tử Ngang xoay người hơ lửa, thấp giọng nói, “Cùng ta mưu phản đi.”

Ngũ Hoán đứng im tại chỗ thật lâu không nói gì, trong óc chỉ có một suy nghĩ: Vương gia thật sự bị tức đến phát điên rồi.

“Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải lên đường sớm.”

“Dạ, dạ…”

………..

Tị Thử sơn trang, thủ vệ tuần tra ban đêm đặc biệt cẩn thận xem xét mỗi một nơi có thể có thích khách ẩn nấp. Xung quanh tẩm cung của Tần Ca vô cùng yên lặng, từ ngày bụng của hắn càng lúc càng rõ ràng thì ngoại nhân lại càng không được phép đến gần tẩm cung nửa bước. Trời vừa sáng, Tần Ca khoác áo choàng nên cũng không khiến người ngoài nhìn ra hắn đã có thai bảy tháng.

Sau khi Ngũ Hoán đi, giống như chỉ nháy mắt mà lớn lên rất nhanh. Đứa nhỏ cũng ăn đủ ngủ đủ, ngay từ đầu đã ngoan ngoãn duỗi thân duỗi tứ chi, lần đầu tiên máy thai lại làm Tần Ca mừng như điên, làm cho Hà Hoan mỗi ngày đều dán tai vào bụng của Hoàng đế ca ca để nghe đứa nhỏ nhúc nhích. Cũng không quá mười ngày, tiểu gia khỏa này bắt đầu không ngoan làm cho Tần Ca nghi ngờ có phải tiểu tử này đã học được tuyệt thế võ công hay không, vội vàng muốn luyện tập trong bụng của hắn.

“A!”

Nhíu mi kêu rên một tiếng, Tần Ca ngâm mình trong nước, sờ đi sờ lại cái bụng tròn trịa của mình. Tiểu gia khỏa này cũng thật là nghịch, bất quá xem ra là nam hài nhi a.

“Hoàng Thượng, điện hạ lại đá ngài à?” Thân Mộc nhìn thấy, hắn vừa cười vừa hỏi, Ôn Quế đang xếp khăn liền quay đầu rồi than thở mà cười, “Hoàng Thượng, điện hạ thật là khỏe, đêm qua cũng náo loạn ngài cả đêm.”

Tần Ca nhẫn nhịn sự khó chịu trong người, “Ngâm mình ở trong nước thì hắn còn đỡ một chút.” Sắp đến ngày lâm bồn, Tần Ca lại càng lúc càng khẩn trương, có lẽ hắn chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải là nam hài nhi!

Không thể nhìn thấy bàn chân của mình nên Tần Ca hành động càng lúc càng bất tiện, Diêm Nhật, Thân Mộc và Ôn Quế canh giữ bên cạnh hắn không rời nửa bước. Trong ba người nếu ai mệt thì tìm một nơi để chợp mắt trong chốc lát, mệt ở đây là mệt mỏi rất nhiều thì mới như vậy, chứ nếu thật sự bảo bọn họ nghỉ ngơi thì sẽ không ai chịu đi. Khổng Tắc Huy cũng càng ngày càng khẩn trương, bảy ngày trước thích khách vẫn tiến đến điên cuồng như trước, nhưng mấy ngày nay lại chẳng thấy bóng dáng của kẻ nào. Hắn sẽ không tin thích khách không dám tới, hắn lo lắng thích khách đang tìm cơ hội, tìm một cơ hội vạn vô nhất thất, cũng bởi vì vậy nên hắn vẫn dựa vào góc tường luyện công bổ miên, không hề dám sơ suất.

Vứt bỏ mệt mỏi trên người, Tần Ca đứng dậy từ bồn tắm, Ôn Quế và Thân Mộc lập tức tiến lên dìu hắn bước ra. Ôn Quế nhanh tay lau mình sạch sẽ cho Hoàng Thượng, Thân Mộc dìu Hoàng Thượng không dám buông tay. Toàn thân của Tần Ca đều sưng phù, bàn chân sưng nhiều nhất. Hiện tại hắn cũng không mang hài, cả ngày chỉ mang nhuyễn hài. Ôn Quế và Thân Mộc dìu hắn trở lại tẩm cung, Tần Ca cũng không nằm lên giường mà đi dạo ở gian ngoài. Thân mình càng ngày càng nặng nên hắn không thể nằm suốt ngày, hắn muốn dùng đủ mọi cách để cam đoan chính mình có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ.

Ôn Quế thu dọn, Diêm Nhật dùng bữa xong thì cùng Hà Hoan đi dạo với Hoàng Thượng. Đến phiên Thân Mộc đi dùng bữa, sau khi nhanh chóng dùng bữa xong thì hắn tiếp nhận chậu nước từ trong tay của Ôn Quế rồi bảo Ôn Quế đi dùng bữa. Ba người hầu hạ Tần Ca hết thảy mọi việc, bởi vì Diêm Nhật không phải công công chính thức nên Ôn Quế và Thân Mộc phải làm việc gấp mấy lần so với trong cung. Tẩm cung của Tần Ca chỉ có bốn người và Hà Hoan có thể đến gần, Hà Hoan được nuông chiều từ bé, mặc dù hắn muốn giúp đỡ nhưng khả năng cũng chỉ có hạn, phần lớn là cùng Tần Ca đi dạo và trò chuyện giải khuây.

Dìu tay của Hoàng đế ca ca, Hà Hoan chằm chằm nhìn bụng của Hoàng đế ca ca. Đã nhiều ngày qua hắn cũng rất ít cười, Hoàng đế ca ca sắp sinh, chẳng lẽ Hoàng đế ca ca cũng sẽ bị mổ bụng giống phụ Vương hay sao? Mỗi khi nghĩ đến đây thì Hà Hoan lại không dám nghĩ tiếp, hắn rất sợ. Cảm xúc này bao phủ toàn bộ tẩm cung, sắc mặt của mỗi người càng lúc càng nghiêm trọng, vô cùng bất an mà chờ đến ngày Hoàng Thượng lâm bồn. Khẩn trương nhất là phụ tử Dung gia, hai người cũng dọn vào trong tẩm cung để có thể nhận lệnh bất cứ lúc nào.

Đi được chừng một canh giờ, Dung Khâu đứng chờ ở một bên liền lên tiếng, “Hoàng Thượng, đã đến giờ rồi.”

Tần Ca gật đầu, một tay vịn vào Hà Hoan, một tay ôm bụng chậm rãi đi về phía phòng ngủ. Diêm Nhật, Ôn Quế và Thân Mộc đều đi theo. Sau khi Hoàng Thượng lên giường, Ôn Quế thoát hạ xiêm y cho Hoàng Thượng, để lộ cái bụng, Dung Khâu dùng nước ấm rửa sạch hai tay rồi lau khô, sau đó cẩn thận đặt lên bụng của Hoàng Thượng, nhẹ nhàng xoa ấn. Làm như vậy thứ nhất là có thể khiến đứa nhỏ yên ổn, thứ hai là để ngừa vị trí thai nhi xảy ra biến hóa trước khi được sinh ra.

Chẳng qua mỗi lần xoa ấn thì Tần Ca đều rất khó chịu, đứa nhỏ vốn đang nhô lên trong bụng của hắn, khi Dung Khâu xoa ấn lại hơi dùng lực một chút làm cho hắn khó chịu, khiến lồng ngực cũng không thoải mái. Dung Niệm quỳ gối bên giường để bắt mạch cho Hoàng Thượng, Thân Mộc xoa ấn ngực của Hoàng Thượng một cách thuần thục. Diêm Nhật và Hà Hoan tạm thời không giúp được gì, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn. Mỗi ngày đến lúc này thì Hà Hoan đều ửng đỏ hai mắt, cái mũi cũng lên men. Lúc trước khi phụ Vương mai thai hắn nhất định cũng khổ sở như vậy.

“Ưm….” Tần Ca hừ một tiếng khó chịu, Dung Khâu vội vàng ngừng tay, “Hoàng Thượng? Thần làm ngài đau?”

Tần Ca lắc đầu, thở ra một hơi khó chịu, “Vừa rồi hắn gò trong bụng của trẫm một chút.”

“Gò?” Dung Khâu cảm thấy căng thẳng, Dung Niệm ở bên kia lập tức mở miệng hỏi, “Đau như thế nào?”

Tần Ca nhíu mi nói, “Hơi đau một chút, nhưng chỉ như vậy thôi, hiện tại không sao.”

Dung Niệm nhìn Dung Khâu rồi nói, “Ngươi tiếp tục xoa cho Hoàng Thượng.” Hắn lại nói tiếp, “Hoàng Thượng, hiện tại nếu ngài có chỗ nào không thoải mái thì phải lập tức nói cho thần biết.”

“Trẫm biết rồi.”

Sau đó bụng của Tần Ca không còn đau nữa. Dung Khâu xoa xong thì Tần Ca cũng buồn ngủ. Thân Mộc và Ôn Quế hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi rồi buông rèm. Diêm Nhật kéo Hà Hoan ra ngoài. Dung Niệm sau khi đi ra thì dặn dò Diêm Nhật, “Buổi tối phải đặc biệt chú ý tình hình của Hoàng Thượng, tuyệt đối không được sơ suất.”

“Dạ.” Liếc mắt nhìn thấy bọng mắt thâm quầng của Dung Niệm và Dung Khâu, Diêm Nhật nói, “Dung thái y cũng phải chú ý thân mình, hiện tại là lúc Hoàng Thượng cần hai vị Thái y nhất, các ngươi không thể quỵ ngã.”

“Yên tâm đi.” Dung Khâu dìu phụ thân quay về phòng để tiếp tục thương lương.

Trên giường, Tần Ca chưa đi sâu vào giấc ngủ, trong lòng đột nhiên dâng lên môt nỗi hoảng hốt. Hắn mở to mắt rồi xoa bụng, đứa nhỏ không sao chứ.

Bình Luận (0)
Comment