Trầm Nịch

Chương 127

Trong phòng ngủ đã rất rối loạn, Dung Niệm và Dung Khâu đều lên giường, Hà Hoan từ trên giường leo xuống, đứng bối rối ở bên giường. Thân Mộc chạy đi chuẩn bị nước ấm, Ôn Quế dựa theo yêu cầu của Dung Niệm mà kê một tấm đệm thật dày dưới lưng của Hoàng Thượng, cũng bắt đầu cởi bỏ hạ khố của Hoàng Thượng. Diêm Nhật nhất thời cũng rối loạn, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Vương gia đang đứng ở bình phong, hắn liền hô to, “Vương gia!”

Một tiếng như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào tâm can của Ngũ Tử Ngang, dưới chân khẽ động đậy, nháy mắt hắn liền tiến đến bên giường, đẩy ra Ôn Quế, quỳ xuống đầu giường rồi cầm lấy tay của Tần Ca, giọng nói run rẩy, “Tần Ca! Tần Ca!”

Còn Diêm Nhật cũng bị một tiếng kêu của mình khiến bừng tỉnh, nghĩ đến Việt Lặc Vân Sơn ở bên cạnh, hắn bỏ chạy ra ngoài.

Tần Ca thở hổn hển, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn lắc đầu với Ngũ Tử Ngang, giọng nói đứt quãng, “Ta….sẽ không sao….Ngươi….đi ra ngoài đi….” Hắn không muốn Ngũ Tử Ngang nhìn thấy bộ dáng khi lâm bồn của mình.

Ngũ Tử Ngang lắc đầu nguây nguẩy, giọng nói trở nên bối rối, “Không, ta ở đây với ngươi, ta ở đây với ngươi. Đừng sợ, đừng sợ, Gia Hữu của chúng ta sẽ nhanh chóng ra đời, đừng sợ, Tần Ca, có ta ở đây, có ta ở đây….” Một tay run rẩy lau trán cho Tần Ca, sóng lưng của Ngũ Tử Ngang bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Trong bụng của Tần Ca co rút từng đợt, ngoại trừ rên rỉ thì hắn nói không nên lời. Bàn tay không bị Ngũ Tử Ngang cầm lại nhịn không được mà đi sờ bụng, lập tức bị Dung Khâu ngăn lại.

“Vương gia, ngày hãy nắm chặt tay của Hoàng Thượng để ngừa Hoàng Thượng làm mình bị thương. Minh Vương điện hạ, ngài cầm tay kia của Hoàng Thượng.” Dung Khâu vội vàng nói, người không đủ, lúc này hắn cũng bất chấp nam nhân có nên nhìn thấy chuyện này hay không, Hà Hoan có thích hợp ở đây hay không.

Ngũ Tử Ngang không nói hai lời, lập tức thoát hài để leo lên giường, quỳ gối bên giường rồi nắm chặt tay của Tần Ca. Hà Hoan áp chế bối rối, cũng nhanh chóng quỳ gối bên giường, nắm chặt tay phải của Hoàng đế ca ca.

Ôn Quế nhanh tay lẹ mắt đặt vào miệng của Hoàng Thượng một chiếc khăn, Tần Ca cắn chặt, trong bụng quặn đau từng trận, hắn cảm thấy hậu huyệt không ngừng chảy nước. Tần Ca nhìn không đến, hắn không biết nơi đó chảy ra có phải là máu hay không, lúc này hắn chưa bao giờ sợ hãi như vậy, nhưng hắn chỉ cắn chặt khăn, không cho sự sợ hãi của mình truyền sang Ngũ Tử Ngang.

“Ôn tổng quản.” Diêm Nhật đứng cách bình phong mà hô to một tiếng, thân phận của hắn không thích hợp để tiến vào. Ôn Quế vội vàng đi qua, Diêm Nhật thấp giọng nói, “Ta đã điểm huyệt ngủ của công chúa, bốn người kia hiện tại ở ngoài cửa, Ôn tổng quản có chuyện gì cần thì cứ phân phó?” Bốn người kia chính là bốn ả tỳ nữ của Việt Lặc Vân Sơn.

Ôn Quế nói mà không hề nghĩ ngợi, “Lưu lại hai người ở trước cửa để chờ phân phó, hai người kia đi vào bếp nấu nước thay cho Thân công công. Diêm công công tạm thời ở đây cũng không thể giúp được gì, như vậy chuyện bên ngoài giao cho ngươi và Khổng thống lĩnh. Ngươi nói Khổng thống lĩnh nhất định phải bảo đảm an nguy cho Hoàng Thượng, không thể để cho bất cứ một tên thích khách nào lọt vào đây.”

“Ôn tổng quản cứ yên tâm, ta đi đây.” Diêm Nhật nắm chặt chủy thủ rồi xoay người rời đi, Ôn Quế nhanh chóng quay lại lên giường.

Chăn bông được chắn ở hai bên người Tần Ca, lộ ra hạ thân của hắn. Sắc mặt của Dung Niệm và Dung Khâu lộ ra vẻ nghiêm trọng, hai người cùng quan sát bụng và hạ thân của Hoàng Thượng. Một chất dịch trong suốt thỉnh thoảng chảy ra từ long nhụy của Hoàng Thượng, Dung Niệm và Dung Khâu lần lượt nhẹ nhàng ấn bụng của Hoàng Thượng, Dung Niệm cẩn thận ấn xung quanh long nhụy của Hoàng Thượng, kiểm tra xem có điểm gì khác thường hay không. Bọn họ chưa bao giờ đỡ đẻ cho nam tử, hết thảy chỉ có thể căn cứ như trên sách để ứng biến.

“A….” Tần Ca rên rỉ, để giảm bớt thống khổ, hắn không ngừng hít sâu. Nhưng hạ phúc lại trĩu nặng, giống như có cái gì đó muốn chui ra từ hậu nhụy của hắn, hắn dùng sức theo bản năng. Nhưng càng như vậy thì lại càng đau đớn hơn rất nhiều.

Nghe tiếng thống khổ của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang thấy hai người kia vẫn chậm chạp không hề động đậy, hắn vô cùng nôn nóng, liên tiếp hỏi, “Tình hình của Hoàng Thượng thế nào? Đứa nhỏ có sao không? Các ngươi sẽ đỡ đẻ thế nào? Phải mổ bụng hay sao?”

Mi tâm của Dung Niệm nhíu chặt, chăm chăm nhìn long nhụy của Hoàng Thượng, một khả năng lớn mật dần dần hình thành trong đầu của hắn, hắn không hề nâng đầu mà chỉ nói, “Vương gia, trước khi nữ tử lâm bồn sẽ chảy ra nước ối, tục xưng là vỡ ối, rồi mới đau bụng một trận, sau đó sẽ lâm bồn. Hiện tại có cần phải mổ bụng của Hoàng Thượng hay không thì vi thần không dám nói, vi thần muốn chờ thêm một lúc nữa để xem hiện tại có phải Hoàng Thượng cũng là bị đau bụng tiền sản hay không.”

“Như vậy Hoàng Thượng còn phải đau bao lâu nữa?” Tiếng rên rỉ thống khổ của Tần Ca nghe vào tai của Ngũ Tử Ngang thật sự khiến hắn đứt ruột đứt gan.

Dung Niệm nói một cách khó xử, “Vương gia, khi sinh con thì chắc chắn sẽ đau. Nếu Hoàng Thượng không mổ bụng thì sau khi sinh xong Hoàng Thượng sẽ không bị đau nữa. Vi thần muốn thử xem, với tình trạng hiện tại của Hoàng Thượng thì có lẽ không cần phải mổ bụng. Nước chảy ra từ long nhụy của Hoàng Thượng có lẽ chính là nước ối, nếu nước ối chảy ra từ long nhụy của Hoàng Thượng thì nói không chừng đứa nhỏ cũng sẽ đi ra từ long nhụy.”

“Thật sao?” Mọi người trong phòng đều cất tiếng một cách kinh hỉ.

Tần Ca nhả ra chiếc khăn trên miệng, thở hổn hển, “Cứ nghe theo lời….Dung Niệm….Trẫm….cảm thấy đứa nhỏ….hình như….là muốn đi….xuống….”

Ngũ Tử Ngang vừa nghe xong thì liền mừng rỡ, Dung Niệm và Dung Khâu đồng thời kinh hô, “Hoàng Thượng! Ngài cẩn thận cảm giác lại, có phải đứa nhỏ thật sự đi xuống dưới hay không!” Chỉ cần đứa nhỏ hướng xuống long nhụy thì như vậy sẽ có hy vọng!

Tần Ca nhắm mắt há mồm thở dốc, trong bụng tựa hồ càng lúc càng đau. Ngũ Tử Ngang liên tục lau mồ hôi cho hắn, ngón tay của Tần Ca nắm lấy tay của Ngũ Tử Ngang chặt đến mức trở nên trắng bệch.

Long nhụy vẫn không ngừng chảy ra chất dịch trong suốt, sau một lúc cẩn thận cảm giác thì Tần Ca há mồm, “Trẫm cảm thấy…..hạ thân…..hơi nở ra….”

Trong mắt của Dung Niệm và Dung Khâu lập tức lóe lên, Dung Niệm quyết định thật nhanh, “Vương gia, vi thần cả gan thỉnh cầu Vương gia để vi thần thử một lần!”

Ngũ Tử Ngang lâm vào tiến thoái lưỡng nan, nếu đứa nhỏ không đi ra từ long nhụy mà làm chậm trễ thời gian sinh sản của Tần Ca thì….. hắn quả thật không dám nghĩ đến hậu quả. Nhưng nếu đứa nhỏ có thể đi ra từ long nhụy thì có nghĩa Tần Ca không phải chịu đựng đau đớn và nguy hiểm vì bị mổ bụng. Làm sao đây? Hắn phải làm sao đây?

Tần Ca rút tay ra khỏi bàn tay của Hà Hoan rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngũ Tử Ngang, nói một cách trấn tĩnh, “Nghe theo Dung Niệm…”

Ngũ Tử Ngang cúi đầu hôn một cái thật sâu lên môi của Tần Ca, giọng nói khàn khàn, “Mặc kệ như thế nào thì ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi. Hiện tại ngươi cứ chuyên tâm sinh hạ Gia Hữu.”

“Hảo….” Tần Ca miễn cưỡng nhếch khóe môi, “Ta sẽ, sinh hạ…..Gia Hữu….bình an….” fynnz.wordpress.com

Nhặt lên chiếc khăn mà vừa rồi Tần Ca đã phun ra, rồi lại nhét vào miệng của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang trầm giọng hạ lệnh, “Dung Niệm, Dung Khâu, bổn Vương giao Hoàng Thượng và điện hạ cho các ngươi!”

“Thỉnh Vương gia yên tâm!” Có Vương gia ủng hộ, phụ tử hai người lập tức thay đổi kế hoạch đỡ đẻ, vừa xem xét tình hình long nhụy của Hoàng Thượng vừa thấp giọng thương lượng.

Cẩn thận nghe Dung gia phụ tử nói phải làm sao để đỡ đẻ cho Tần Ca, Ngũ Tử Ngang tiếp nhận khăn tay thấm nước từ Ôn Quế để lau đầu và lau cổ cho Tần Ca hòng giảm bớt đau đớn cho đối phương. Hà Hoan không dám thở mạnh mà chỉ ngồi chồm hổm bên giường, mở to mắt nhìn hạ thân của Hoàng đế ca ca, nghĩ đến lúc trước mình được sinh ra như thế nào từ cơ thể của phụ Vương.

Bên trong bên ngoài đều đang bận rộn, lúc này Thân Mộc đã quay lại, hắn rất có kinh nghiệm khi chỉ huy Ôn Quế và hai vị tỳ nữ khác làm công tác chuẩn bị. Chất dịch chảy ra từ long nhụy của Tần Ca cũng không nhiều, bàn tay của Dung Niệm vẫn luôn đặt trên bụng của Hoàng Thượng, nếu đứa nhỏ có động tác chống vào thành bụng ngược lên trên thì là lúc nó chuẩn bị đi ra, nhưng gần nửa canh giờ trôi qua mà đứa nhỏ cũng không có động tác như vậy, ngược lại long nhụy vẫn chảy chất dịch như cũ. Ngũ Tử Ngang nôn nóng muốn chết, Tần Ca càng lúc càng đau đớn, tiếng rên rỉ cũng dần dần tăng cao, nhưng Dung Niệm và Dung Khâu vẫn không thể chắc chắn đứa nhỏ sẽ đi ra từ nơi này, mà Ngũ Tử Ngang lại không có cách nào để thúc giục.

“A….” Mặt mũi của Tần Ca đã trắng bệch, hắn cố sức cắn chiếc khăn, mồ hôi từ trên đầu và trên người liên tục toát ra. Mỗi một lần quặn đau thì lồng ngực của hắn lại kịch liệt phập phồng, tựa hồ chỉ có dùng sức hô hấp thì mới có thể giảm bớt một ít thống khổ cho mình.

Đôi mắt của Ngũ Tử Ngang trở nên đỏ ngầu, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, trong khi Hà Hoan lặng lẽ rơi lệ, Hoàng đế ca ca như vậy làm cho hắn tựa hồ nhìn thấy tình cảnh thống khổ khi Phụ Vương sinh hắn.

Trở lại một chút, sau khi Diêm Nhật từ tẩm cung đi ra thì đã lệnh cho tất cả tiểu quỷ trong sơn trang canh giữ tẩm cung nghiêm ngặt. Khắp tứ phía tẩm cung, ở trên nóc nhà các tiểu quỷ đã phân bố trận địa sẵn sàng để nghênh đón quân địch, tiểu quỷ cầm cung tiễn trong tay nhằm vào mỗi một góc, một khi có thích khách xuất hiện thì cung của bọn họ sẽ đem mũi tên thấm nọc độc bắn vào cơ thể của thích khách.

Chém giết vẫn đang diễn ra, đám thích khách này có công phu cao cường hơn trước kia rất nhiều, cũng rất liều mạng. Trong trận hỗn chiến, Khổng Tắc Huy như một lưỡi đao sắc bén chặt bỏ tứ chi và đầu hoặc đâm ngay tim của thích khách, chiêu thức rất tàn nhẫn. Diêm Nhật huýt gió hai tiếng khiến cho đám thủ vệ chú ý rồi hắn mới trực tiếp từ lầu hai của tẩm cung nhảy xuống, trong miệng hô to, “Bảo vệ cổng sơn trang nghiêm ngặt, đề phòng thích khách dùng kế điệu hổ ly sơn!”

“Dạ!” Một vị phó thống lĩnh thủ vệ lập tức dẫn theo một đội nhân mã vội vàng rời đi.

Chủy thủ lóe lên hàn quang, Diêm Nhật dùng thân pháp cực nhanh tiến nhập vào trận hỗn chiến. Khổng Tắc Huy nhận thấy khác thường khi Diêm Nhật huýt gió. Hắn dùng kiếm ngăn hai gã thích khách công kích rồi nhảy đến bên cạnh Diêm Nhật, Diêm Nhật cùng hắn dựa lưng vào nhau để phản kích thế công của thích khách, cũng nhanh chóng hạ thấp âm lượng, “Hoàng Thượng đau bụng, tốc chiến tốc thắng!”

“Hoàng Thượng đau bụng?” Khổng Tắc Huy kinh hãi, đá văng một tên thích khách, hắn lập tức biến sắc, vội vàng gào rít với đám thị vệ và sát thủ Ám Dạ Môn ở xung quanh, “Tốc chiến tốc thắng! Giết sạch! Không lưu bất kỳ kẻ nào!”

“Dạ!”

Lệnh vừa được ban xuống, vốn nương tay vì muốn lưu lại người sống thì lúc này đám thị vệ và sát thủ đều thẳng tay thẳng chân.

Tiếp theo Khổng Tắc Huy nhanh chóng nói khẽ với Diêm Nhật, “Ngươi ra phía sau đi! Ta thủ ở phía trước!”

“Hảo!”

Một đao kết liễu một tên thích khách, Diêm Nhật hô to đối với một vị phó thống lĩnh khác, “Vương phó thống lĩnh! Ngươi dẫn theo đội của mình đi ra hậu viện với ta!”

“Dạ!”

Diêm Nhật dẫn theo một đội nhân mã rút khỏi vòng hỗn chiến, gấp rút chạy ra sau hậu viện. Lúc này bất cứ địa phương nào cũng không thể sơ sẩy! Hoàng Thượng sắp sinh, Khổng Tắc Huy xuất ra toàn lực. Hắn tin tưởng năng lực của Diêm Nhật, có Diêm Nhật thủ ở hậu viện thì hắn không cần lo thích khách sẽ thừa dịp loạn lạc mà tiến vào từ hậu viện.

Tiếng chém giết và đao kiếm va chạm lấp kín động tĩnh trong tẩm cung. Sau một canh giờ, Tần Ca càng lúc càng rên rỉ nhiều hơn, mồ hôi cơ hồ thấm ướt toàn bộ xiêm y, nước chảy ra từ hậu nhụy cũng dần dần nhiều hơn. Ôn Quế thay đổi đệm giường cho khô mát, Thân Mộc lau chùi long nhụy và giữa hai chân của Hoàng Thượng, trong khi đứa nhỏ vẫn chưa chịu đi ra.

Tóc cửa Tần Ca ướt nhẹp, hắn cắn chặt chiếc khăn trong mồm để kiềm chế tiếng thét của mình, hắn biết có một người còn đau hơn cả hắn, cũng như vô cùng bất an. Nỗi sợ hãi của Ngũ Tử Ngang xuyên thấu qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, Tần Ca lúc này đã đau đến mức mặt mày trắng bệch.

Lại một canh giờ trôi qua, Ngũ Tử Ngang rốt cục nhịn không được mà lên tiếng, “Vẫn chưa xác định hay sao? Hoàng Thượng phải chịu đau đến lúc nào nữa!”

Sắc mặt của Dung Niệm cũng cắt không còn một chút máu, nhưng hắn vẫn chỉ có thể nói, “Còn phải chờ thêm một chút. Vi thần đã có thể khẳng định nước chảy ra từ long nhụy là nước ối, nhưng long nhụy của Hoàng Thượng vẫn chưa có dấu hiệu nở ra, đứa nhỏ cũng không có dấu hiệu tiếp tục đi xuống, Hoàng Thượng hiện tại vẫn ở giai đoạn đau bụng tiền sản.”

Lông mày của Tần Ca cũng bám mồ hôi, Ngũ Tử Ngang đau lòng mà lau mồ hôi cho hắn, ngữ thanh khàn đặc đến mức nói không nên lời, “Tần Ca, nhịn một chút nữa…..nhịn một chút nữa….” Hắn hận lúc này người bị giày vò không phải là hắn.

“A!” Đúng lúc này thân mình của Tần Ca căng thẳng, tiếng rên ri cũng thay đổi, chiếc khăn rớt ra khỏi miệng, một tiếng thống khổ cực độ vang lên trong phòng ngủ.

“A—–!”

“Tần Ca!”

Ngũ Tử Ngang ôm lấy Tần Ca, hốc mắt như muốn nứt ra.

Dung Niệm và Dung Khâu đồng thời mở to mắt nhìn chằm chằm dòng máu đỏ tươi trào ra từ long nhụy của Hoàng Thượng, cả hai cùng run rẩy hô to, “Đến rồi! Đến rồi! Vương gia! Đứa nhỏ muốn đi ra!” Hai người đưa tay xuống, trong bụng của Tần Ca dao động kịch liệt, hậu nhụy cũng bắt đầu giãn nở.

Trong đầu của Ngũ Tử Ngang ong ong, hắn bối rối nhặt lên chiếc khăn để nhét vào miệng của Tần Ca nhưng Tần Ca đã đau đến mức cắn không nổi. Rốt cục nhịn không được mà hét lớn, “A—-!! Tử Ngang…..Tử a……!”

“Ta ở đây, Tần Ca, ta ở đây!” Ngũ Tử Ngang bắt đầu rơi lệ.

“A…..! A…..”

Hà Hoan bị dọa đến mức khóc nấc, hai tay nắm chặt tay của Hoàng đế ca ca. Ôn Quế và Thân Mộc cố gắng bận rộn để quên đi sợ hãi. Nước ấm được bưng đến, Dung Niệm liên tục nói, “Dùng sức! Hoàng Thượng dùng sức!”

“A a…..Tử Ngang…..” Trong cơn đau đớn, Tần Ca vội vàng cần Ngũ Tử Ngang đáp lại.

“Ta ở đây, ta đang ở bên cạnh ngươi, Tần Ca, Tần Ca….” Ngũ Tử Ngang vừa ôm Tần Ca vừa xoa bụng cho đối phương.

Dung Khâu ngăn lại Ngũ Tử Ngang, lôi xuống tấm chăn đang vướng víu, để lộ ra bụng của Hoàng Thượng, hắn hô to, “Vương gia, ngài bảo vệ long căn của Hoàng Thượng!”

Ngũ Tử Ngang không dám trì hoãn, đưa tay bao lấy nam căn của Tần Ca để Dung Niệm thuận tiện thao tác.

“A…..phù phù….A a…..phù phù…..” Cả đời này Tần Ca chưa bao giờ đau đến thế.

“Hoàng Thượng, ngài phải cố chịu đựng a! Tuyệt đối không thể ngất xỉu!” Dung Niệm quỳ gối giữa hai chân của Hoàng Thượng, nhìn trong chốc lát thì hô to, “Minh Vương điện hạ! Ngài ngồi dậy đi, từ sau lưng nâng lấy Hoàng Thượng, như vậy Hoàng Thượng mới có thể dùng sức được!”

“A, hảo!”

Hà Hoan lau mắt, lập tức đứng lên. Ngũ Tử Ngang ôm lấy Tần Ca rồi đỡ dậy, Hà Hoan tách ra hai chân mà ngồi dựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy Hoàng đế ca ca.

Tần Ca đã đau đến mức nói không ra lời, hắn cảm thấy hạ thân cũng bị xé làm đôi.

Máu tươi cùng nước ối ồ ạt trào ra, Dung Niệm cầm một con dao nhỏ sắc bén, ngộ nhỡ tình huống của Hoàng Thượng không tốt thì hắn nhất định phải mổ bụng của Hoàng Thượng để lấy đứa nhỏ ra. Bụng và long nhụy của Tần Ca càng lúc càng đau, miệng của long nhụy cũng giãn nở càng lúc càng rõ ràng, Dung Niệm thấy thế liền hô to, “Hoàng Thượng! Dùng sức!”

“Hoàng Thượng, dùng sức theo thần!” Hai tay của Dung khâu ấn bụng của Hoàng Thượng, mồ hôi nhiễu giọt trên mặt, “Dùng sức!”

“Phù phù….A….a!!”

“Lại dùng sức!”

“A—–!!”

“Một hai, dùng sức!”

“A a—–!”

Máu tươi chảy ra càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người ở đây đều có thể thấy rõ trong bụng của Tần Ca đang động đậy. Nhưng nửa canh giờ trôi qua, đệm chăn dưới thân của Tần Ca đã thấm ướt, trong khi long nhụy ngoại trừ máu tươi thì vẫn chưa thấy đứa nhỏ có dấu hiệu đi ra. Tần Ca đã đau đến mức thần chí trở nên mơ hồ, nam tử không có chỗ để sinh sản, cho dù là đi ra từ hậu nhụy thì cũng đau đớn gấp trăm lần so với nữ tử.

Thấy hô hấp của Tần Ca dần dần yếu ớt, Ngũ Tử Ngang khàn giọng khẩn cầu, “Tần Ca, cố gắng, cổ gắng! Vì ta và vì Gia Hữu mà hãy cố gắng!”

“Hoàng đế ca ca, dùng sức! Lại dùng sức đi! Gia Hữu sắp ra rồi!” Hà Hoan khóc đến đỏ cả mặt.

“Hoàng Thượng, nô tài cầu ngài, xin hãy cố gắng trong chốc lát….” Vẫn luôn chà lau cho Hoàng Thượng, hai tay của Ôn Quế đều là máu.

Thân Mộc miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh mà nói, “Dung thái y, ấn bụng cho Hoàng Thượng, mau ấn đứa nhỏ xuống dưới đi!”

Dung Khâu gật đầu, cắn răng, hai tay dùng sức.

“A—–!!” Tần Ca trợn to hai mắt, thân mình bật lên phía trước, Hà Hoan ôm chằm lấy Hoàng đế ca ca. Bàn tay của Ngũ Tử Ngang bị Tần Ca ngắt đến mức bầm tím, nhưng hắn không thèm bận tâm, hắn cắn răng nhìn Dung Khâu ấn bụng của Tần Ca, tiếp tục kêu gọi, “Tần Ca, cố gắng trong chốc lát, cố gắng trong chốc lát….”

Không dám nhìn bộ dáng đau đớn của Hoàng Thượng, Dung Khâu tập trung ấn bụng của Hoàng Thượng, trên tay lại hơi dùng sức đẩy xuống dưới.

“Ách a—–a!!”

Toàn thân của Tần Ca đều run rẩy, bờ môi trắng bệch, Ngũ Tử Ngang lau đi ướt át trong mắt, một tay ôm Tần Ca, một tay bao lấy hạ thân của Tần Ca, không ngừng gọi khẽ, “Tần Ca….Tần Ca…..đừng rời xa ta, cố gắng…..cố gắng một chút nữa….Gia Hữu của chúng ta, tiểu Tử Quân của chúng ta sắp đi ra…..Tần Ca….”

Nhìn chằm chằm long nhụy của Hoàng Thượng, Dung Niệm bắt buộc lỗ tai của mình phải đóng lại, “Ôn tổng quản, tách đùi phải của Hoàng Thượng ra.”

Đang chà lau máu tươi chảy ra ở dưới thân của Hoàng Thượng, Ôn Quế lập tức tách ra bên đùi phải đang muốn khép lại của Hoàng Thượng, trong khi Dung Niệm tách ra chân trái. Máu tươi chảy càng lúc càng nhiều, nhụy khẩu cũng càng lúc nở càng lớn, Dung Niệm bỏ xuống con dao, hạ lệnh, “Lại dùng sức!”

“Hoàng Thượng! Dùng sức!”

Bàn tay của Dung Khâu đẩy xuống dưới.

“A a —-a——!!” Tần Ca thất thần nhìn về phía trước, thân thể run rẩy, Ngũ Tử Ngang rống to, “Đừng tiếp tục tra tấn hắn! Đừng đẩy nữa!”

Dung Khâu không dừng tay, trên trán toát đầy mồ hôi, hắn nói rất nhanh, “Không đẩy thì Hoàng Thượng sẽ chịu đau đớn nhiều hơn nữa! Nếu đứa nhỏ không nhanh chóng đi ra thì Hoàng Thượng và đứa nhỏ đều gặp nguy hiểm!”

“Trẫm….trẫm có thể…..a…..” Còn sót lại một chút thần trí, Tần Ca run rẩy than nhẹ, Ngũ Tử Ngang vội vàng trấn an, “Hảo, hảo, nghe lời ngươi, đều nghe lời ngươi, đừng nói nữa. Ngươi đau thì cứ cắn ta.”

“A….” Cắn răng chịu đựng một cơn quặn đau, đôi mắt của Tần Ca bị mồ hôi lấp kín.

Để cho Hoàng Thượng thở hổn hển lấy hơi một chút, Dung Khâu lại dùng sức, “Hoàng Thượng! Dùng sức!”

“A—–!”

Máu tươi chảy ra càng lúc càng nhiều, đệm chăn dưới thân của Tần Ca hoàn toàn hóa thành màu đỏ, trong một lần Hoàng Thượng đau đớn giãy dụa thì Dung Niệm liền hô to, “Đầu! Nhìn thấy đầu rồi! Dùng sức! Hoàng Thượng dùng sức!”

Một tiếng này giúp Tần Ca tăng cường khí lực, đầu ngón tay của hắn vì dùng sức quá độ mà đã mất đi cảm giác, tựa như sắp bị chặt đứt, khi Dung Khâu đè bụng hắn thì hắn liền đem hết toàn lực đồng thời kêu to một tiếng để đẩy đứa nhỏ xuống.

Đôi tay của Dung Niệm run rẩy đỡ ở dưới long nhụy của Hoàng Thượng, run giọng hô một tiếng, “Một lần nữa!”

Máu tươi nhiễm đỏ đôi tay của Dung Niệm, Tần Ca thở hổn hển vài cái trước khi tiếp tục dốc hết toàn lực dưới sự trợ giúp của Dung Khâu, đầu của đứa nhỏ rõ ràng xuất hiện ở long nhụy của Tần Ca.

“Một lần nữa! Hoàng Thượng!”

“A ──!”

“Dùng sức a! Hoàng Thượng!”

“A…..a…..”

Nhịp tim đã kéo lên đến cổ họng, Ngũ Tử Ngang nhịn không được mà ló đầu nhìn, vừa liếc nhìn một cái thì cả đời của hắn đều không quên khoảnh khắc này.

“Tần Ca, dùng sức!”

“A, a….”

“Đầu đứa nhỏ ló ra rồi! Tiếp tục dùng sức!”

“A a ──!!”

“Một lần nữa!”

“A a a ──!!”

Đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu của đứa nhỏ, Dung Niệm đã ươn ướt nước mắt, khàn khàn kêu, “Một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng!”

“A a….!”

Chỉ trong nháy mắt đôi tay của Dung Niệm lui ra, một đứa nhỏ mình đầy máu được lôi ra khỏi thân thể của Tần Ca, đồng thời còn có nhau thai do phượng đan tạo thành. Khi đứa nhỏ xuất hiện trước mắt mình, ngoại trừ Tần Ca thì phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là bật khóc thành tiếng.

“Hoàng đế ca ca…… Hoàng đế ca ca……”

“Tần Ca……”

“Hoàng Thượng…… Ô ô…… Hoàng Thượng……”

Giờ khắc này chỉ có nước mắt mới có thể phát tiết tất cả.

“Oa oa….” Tiếng trẻ con nỉ non khóc rất to hòa lẫn giữa đủ loại tiếng khóc làm cho người ta hết sức vui mừng. Đánh cho đứa nhỏ cất tiếng khóc, Dung Niệm không kịp tẩy rửa cho nó, vừa khóc vừa suy yếu giơ lên đứa nhỏ trước mặt Hoàng Thượng mà nói, “Hoàng Thượng….là thái tử…..là thái tử….”

Ngũ Tử Ngang không hề kiêng kỵ mà liên tục rơi lệ, không ngừng hôn lên vầng trán toát đầy mồ hôi của Tần Ca, “Tần Ca, là Gia Hữu, là Gia Hữu….là nhi tử của chúng ta, nhi tử của chúng ta….” Cái mầm bé nhỏ khả ái giữa hai chân đang giãy đạp của đứa nhỏ đang kích động tâm tình của mọi người.

“Nhi….tử….” Đôi môi trắng bệch của Tần Ca hơi nhếch lên, sau đó hắn mới thả lỏng rồi nhắm mắt lại.

“Tần Ca!”

“Vương gia không cần lo lắng. Hoàng Thượng chỉ là quá mệt nên hôn mê bất tỉnh mà thôi.”

“Tần Ca….Tần Ca….”

Ngoại trừ ôm chặt Tần Ca, hôn môi rồi vuốt ve đối phương thì Ngũ Tử Ngang cũng không còn bận tâm đến điều gì nữa.

……….

Bình Luận (0)
Comment