Trầm Nịch

Chương 132

Ban đêm, trong tẩm cung im ắng, Tần Ca cũng không nghỉ ngơi mà đang đọc một bức mật thư vừa nhận được, thư này do Ngũ Tử Ngang phái người đem về từ Nữ Trinh. Thế cục của Nữ Trinh vượt quá dự đoán của Tần Ca và Ngũ Tử Ngang, Việt Lặc Sở thẹn quá hóa giận, tàn sát thê thiếp và hai hài tử của Việt Lặc Da, ngay cả Ngũ Tử Ngang cũng không ngờ hắn sẽ làm như thế. Ngũ Tử Ngang liều chết cứu nhi tử của Việt Lặc Da để cho hắn còn lại hậu nhân. Việt Lặc Da cực kỳ bi thương, ân đoạn nghĩa tuyệt với Việt Lặc Sở, thỉnh cầu Ngũ Tử Ngang viết thư xin Hoàng đế Đại Đông giúp đỡ, giúp hắn đoạt được Nữ Trinh. Phong thư này nhanh hơn thư thỉnh cầu chính thức của Việt Lặc Da vài ngày, nói cách khác vài ngày nữa Tần Ca sẽ nhận được thư xin giúp đỡ của Việt Lặc Da.

Tình hình của Nữ Trinh quốc cũng không quá đáng sợ. Lại nhìn xuống lá thư của Ngũ Tử Ngang, thông qua những dòng chữ, Tần Ca nhớ nhung người phương xa. Xuống giường, thiêu rụi lá thư, sau đó Tần Ca chỉ mặc xiêm y rồi đi ra phòng ngủ.

“Hoàng Thượng?” Diêm Nhật đang ngủ gật bên ngoài lập thì tức choàng tỉnh, Thân Mộc sau khi nghe tiếng cũng vội vàng tỉnh lại.

“Không cần đi theo.” Không giải thích nhiều, Tần Ca trực tiếp đi vào phòng của nhi tử ở kế bên. Tiếp theo, Diêm Nhật và Thân Mộc chợt nghe Hoàng Thượng bảo nhũ mẫu lui ra. Diêm Nhật nhìn về phía Thân Mộc, Thân Mộc hé miệng mỉm cười, lắc đầu đối với hắn, bảo hắn cứ làm lơ.

Hôm nay Tần Gia Hữu bị uất ức cũng đã quên mất uất ức mà chỉ ngọt ngào chìm vào giấc ngủ. Tần Ca ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử rồi khom người nhẹ nhàng hôn lên trán và lên mặt của nhi tử. So với lúc đầy tháng thì lúc này khuôn mặt của Tử Quân càng lúc càng giống Ngũ Tử Ngang. Mỗi lần nhìn nhi tử thì Tần Ca càng nhớ người nọ nhiều hơn.

Tần Ca thấp giọng nói với nhi tử vẫn chưa hiểu chuyện của mình, “Phụ Hoàng chỉ có một mình ngươi là nhi tử, sẽ không có ai tranh giành thiên hạ này với ngươi. Phụ thân của ngươi đang bình định hết thảy trở ngại về sau cho ngươi, đến khi ngươi lớn lên sẽ không cần phải ưu phiền vì thù trong giặc ngoài, cũng bởi vì vậy mà phụ Hoàng mới phải nghiêm khắc đối với ngươi.”

“Ngươi vẫn chưa hiểu chuyện, có lẽ không hiểu được vì sao phụ Hoàng lại nhẫn tâm với ngươi như vậy. Ngươi là nhi tử duy nhất của phụ Hoàng, hết thảy mọi người sẽ xem ngươi là bảo bối, ngươi lại là Thái tử, ngày sau không biết sẽ có bao nhiêu người xu nịnh ngươi, thuận theo ngươi, càng đừng nói đến phụ thân của ngươi sẽ sủng ái ngươi như thế nào. Nếu phụ Hoàng không nghiêm khắc với ngươi một chút, không có thù trong giặc ngoài thì ngươi sẽ trở thành hôn quân, sau đó sẽ trở thành bạo quân. Phụ Hoàng không thể để cho ngươi hủy diệt giang sơn mà phụ thân của ngươi đã đánh đổi cho ngươi.”

Đem bàn tay nhỏ bé của nhi tử bỏ vào trong chăn, Tần Ca vỗ nhẹ nhi tử, ánh mắt không còn sự nghiêm khắc lúc ban ngày mà chỉ còn nồng đậm yêu thương. Nhìn chăm chú con một hồi lâu thì Tần Ca mới đứng dậy ly khai. Diêm Nhật phái người đi tìm thêm phượng đan nhưng vẫn chưa tìm được, hắn cũng từ bỏ, có Gia Hữu thì hắn đã thỏa mãn. Trước khi Ngũ Tử Ngang trở về thì hắn vẫn là Hoàng đế Đại Đông, sau khi trở về thì hắn sẽ là nghiêm sư của nhi tử. Hắn muốn dạy nhi tử trở thành quân vương tài đức sáng suốt nhất Đại Đông, để cho Gia Hữu được lưu danh muôn đời.

Sau khi Hoàng Thượng quay về phòng, Diêm Nhật lặng lẽ tiến vào phòng của Thái tử. Nhũ mẫu vừa thấy hắn thì liền mỉm cười hiểu rõ, tiếp tục lim dim trên giường. Nhẹ nhàng bế tiểu Thái tử lên, trên mặt của Diêm Nhật lộ ra nụ cười hơi ngựng ngùng. Hắn còn tưởng rằng Hoàng Thượng không thích Thái tử, xem ra bọn họ đã quá lo lắng. Hoàng Thượng dùng sinh mệnh để sinh ra Thái tử, làm sao mà Hoàng Thượng lại không thích? Bất quá Hoàng Thượng vẫn quá nghiêm khắc đối với Thái tử, sau này hắn phải khéo léo một chút, chỉ cần có thể chờ được Vương gia trở về thì tiểu Thái tử liền an toàn. Vừa cười ngượng ngùng vừa nhẹ nhàng đặt tiểu Thái tử trở lại trên giường, lớn mật sờ lên mặt của tiểu Thái tử một chút, sau đó Diêm Nhật mới chịu ly khai.

…………..

Hai mươi hai tháng tư năm thứ chín Văn Thái, Tần Ca nhận lời thỉnh cầu của Việt Lặc Da, phái binh hiệp trợ Việt Lặc Da đối đầu với Việt Lặc Sở. Ngay khi Tần Ca phái binh đến Nữ Trinh vào ngày thứ ba thì Đột Quyết lại dẫn quân tấn công Đại Đông. Mười bảy tháng năm năm thứ chín Văn Thái, Tần Ca hạ chỉ: Lệnh cho Ngũ Tử Anh làm Hộ quốc tướng quân, thống lĩnh mười lăm vạn đại quân đến biên quan ngăn cản Đột Quyết tấn công. Thánh chỉ này vừa hạ xuống thì lập tức chấn động cả triều đình. Khi Lương Vương Ngũ Tử Ngang bị lưu đày được hai năm, Ngũ Tử Anh bị giam lỏng hơn một năm lại trở thành Hộ quốc tướng quân, quan hàm nhị phẩm. Các thị vệ bao vây bên ngoài phủ đệ của Lương Vương đều được giải tán, tuyên cáo kiếp nạn của Lương Vương phủ đã qua. Vô số người nghĩ rằng Ngũ gia cứ như vậy mà tiêu đời lại bắt đầu trở nên mờ mịt, nhưng càng nghi hoặc thì bọn họ càng hưng phấn, ý của Hoàng Thượng chẳng phải là muốn triệu hồi Lương Vương, một lần nữa trọng dụng Ngũ gia hay sao?

Đối với thánh chỉ này, ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Giáp chỉ bảo trì im lặng, hoặc nên nói là ngầm đồng ý thì chính xác hơn. Còn Ngũ Tử Anh sau khi nhận được thánh chỉ thì đương thiên liền tiến cung tạ ơn, tuy nhiên hắn lại làm ra một chuyện chấn động kinh thành, làm cho bá quan văn võ đều há hốc mồm. Hắn quỳ xuống đất khẩn cầu Hoàng Thượng ban hôn cho hắn và tiền Lương Vương phi Liễu Song, nói rằng hắn thương xót Liễu Song vì đại ca đã thôi nàng, không đành lòng thấy cuộc đời của Liễu Song cơ cực. Hơn nữa hơn một năm bị giam lỏng, hắn cũng thích Liễu Song nhưng ngại thân phận của hai người nên hắn không tiện nói ra. Nay đại ca đã thôi Liễu Song cho nên hắn muốn chiếu cố Liễu Song cả đời.

Tạm thời không bàn đến chuyện Ngũ Tử Ngang muốn thôi Liễu Song, chỉ bằng Ngũ Tử Anh là thân đệ của Ngũ Tử Ngang, cho dù Liễu Song đã không còn là đại tẩu của hắn thì hắn cũng không thể làm ra chuyện thúc tẩu nghịch luân để người đời gièm pha như vậy. Nhưng Ngũ Tử Anh không bận tâm người khác nói hắn thế nào, hắn quyết tâm muốn thành thân với Liễu Song. Tiếp theo đó càng khiến người ta há hốc mồm chính là Hoàng Thượng chẳng những chấp thuận mà thậm chí còn khôi phục thân phận quận chúa cho hai tiểu nha đầu của Lương Vương phủ. Tin tức Lương Vương phủ hàm ngư phiên thân lập tức truyền khắp kinh thành. Sau khi cử hành một nghi thức thành thân rất đơn giản với Liễu Song ngay trong phủ thì Ngũ Tử Anh nắm giữ ấn soái xuất chinh. (hàm ngư phiên thân = đổi đời)

Mùng năm tháng năm năm thứ chín Văn Thái, Ngũ Tử Hoa đi sứ Đột Quyết suýt chút nữa đã không thể trở lại, rốt cục đã về đến kinh thành. Tuy rằng trở về rất chật vật nhưng Ngũ Tử Hoa lại mang về một người – trưởng tử của Tra Mộc Nhĩ cùng hán nữ tư sinh, Khoa Thấm Khả Thập, chính là đứa nhỏ bị khi dễ từng được Phùng Duy Châu cứu giúp. Bởi vì mẫu thân là hán nữ nô lệ có địa vị thấp kém, khi sinh ra Khoa Thấm Khả Thập vốn nên bị giết chết, bởi vì ngày đó là sinh thần của Tra Mộc Nhĩ nên mới thoát được nạn kiếp, nhưng hắn cũng trở thành nô lệ giống mẫu thân của mình.

Khi bỏ trốn cùng Ngũ Tử Hoa, Phùng Duy Châu không biết làm sao mà trong lúc xúc động đã mang theo Khoa Thấm Khả Thập. Đứa nhỏ này dọc đường không hề kêu khổ một tiếng nào, có thể là vì đứa nhỏ này rất kiên cường hoặc là vì có nguyên nhân gì khác, tóm lại Phùng Duy Châu với thiên tính thiện lương đã mang Khoa Thấm Khả Thập lên lưng ngựa của mình rồi bỏ trốn vào ban đêm, sau đó mới đem đứa nhỏ về kinh thành cùng hắn.

Ngũ Tử Hoa trốn trở về, không tính là hoàn thành nhiệm vụ đi sứ, nhưng Tần Ca lại ban thưởng cho bọn họ vì đã kéo dài thời gian xuất binh của Đột Quyết, giúp Đại Đông tranh thủ chuẩn bị. Phùng Duy Châu từ môn sinh của Ngũ Tử Ngang lập tức trở thành quan viên lục phẩm của Lại bộ, chức quan của Ngũ Tử Hoa không thay đổi, đồng thời tiếp quản chức vụ Đốc Chuyển Diêm Vận Sử Ti của Liễu Vân Phi trước kia. Tiếp theo Tần Ca lại một lần nữa sắc phong cho Phạm lão thái thái làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Ngũ gia ngoại trừ Vương vị của Ngũ Tử Ngang thì vinh quang tựa hồ đang dần dần trở lại.

…………..

Đứng trong biệt viện không người, Ngũ Tử Hoa đặt một tay lên bàn đá, một tay ôm mặt. Người kia đã mất, không còn ai sẽ ngồi ở nơi đây nghe hắn nói này nói kia, chỉ để nhìn thấy một người mỉm cười. Hắn biết, vẫn luôn biết người nọ khóc thương trong lòng cho nên luôn tìm cách khiến người nọ vui vẻ. Khi Vân Tú bị Hoàng Thượng mang đi thì nhất định rất nhớ đến hắn, trong lòng của Vân Tú…..nhất định là có hắn, bằng không, bằng không cũng sẽ không giao chuỗi tràng hạt chưa từng rời khỏi người cho hắn. Nhưng mà, hắn thật không ngờ lần đó gặp mặt cũng là lần sinh ly tử biệt của hắn và nàng.

Từ Đột Quyết trở về, không biết đây đã là lần thứ mấy Ngũ Tử Hoa đến Cẩm Đà tự. Giai nhân đã qua đời, được chôn ở  hoàng lăng, nhưng mỗi khi hắn có thời gian thì đều đến Cẩm Đà tự, hắn không tin Vân Tú cứ như vậy mà rời đi, ngay cả một câu cũng không để lại cho hắn. Vân Tú…..Vân Tú…..Ta chung quy vẫn là một nam tử vô dụng, khi ngươi sống thì không thể xóa đi mi tâm ưu sầu cho ngươi, khi ngươi đã rời xa thì ta cũng chỉ có thể yếu đuối khóc lóc tại nơi này.

Đứng một hồi lâu, đến khi bầu trời sập tối, Ngũ Tử Hoa xoa xoa mặt, buông tay, đôi mắt đỏ bừng. Lấy ra chuỗi tràng hạt mà Vân Tú đã cho hắn từ trước ngực, Ngũ Tử Hoa bẻ một nhánh hoa đào chỉ có lá rồi quỳ xuống đất, đối mặt với gian phòng mà Vân Tú đã từng ở, dập đầu lạy ba cái rồi mới đứng dậy, mang theo nhánh hoa đào xoay người ly khai. Vân Tú, đời này ta sẽ không thú thê, kiếp sau nếu có thể gặp lại ngươi thì ta sẽ không yếu đuối như thế, ta sẽ liều mạng để được ở bên ngươi.

Khôi phục tâm tư, Ngũ Tử Hoa cưỡi ngựa quay lại kinh thành, nếu quất roi thúc ngựa thì sẽ mất chưa đến một canh giờ đã có thể trở về, nhưng Ngũ Tử Hoa chỉ để cho ngựa chạy tà tà. Thủ bị quan kinh thành là Quan Độ, cho dù cửa thành có đóng sớm thì hắn vẫn có thể vào được.

Khi trở về quả nhiên cửa thành đã sớm đóng lại. Lấy ra lệnh bài nơi thắt lưng, chỉ chốc lát sau cửa thành được mở ra, xuất hiện trước cửa thành dĩ nhiên là Quan Độ, Ngũ Tử Hoa nhanh chóng xuống ngựa, nói một cách áy náy, “Thật có lỗi, Quan đại ca, ta có việc đi ra ngoài nên quay về muộn, lại làm phiền ngươi.”

“Ta đã sớm quen, người của Ngũ gia các ngươi a, chỉ thích quay về lúc nửa đêm.” Lẩm bẩm một tiếng, Quan Độ tựa hồ cũng nhìn ra Ngũ Tử Hoa có tâm sự, vỗ vỗ bờ vai của đối phương rồi nói, “Quay về sớm một chút đi, đại ca của ngươi không ở Đại Đông, nhị ca lại xuất chinh, ngươi cứ về muộn như vậy thì lão thái thái sẽ rất lo lắng.”

“Ta đã biết, làm phiền Quan đại ca.” Hơi cúi đầu với Quan Độ, sau đó Ngũ Tử Hoa lên ngựa rồi mới chạy về phủ. Nhìn bóng dáng của Ngũ Tử Hoa biến mất trong đêm tối, Quan Độ nhíu chặt mi tâm, Tử Ngang thật sự muốn làm như vậy hay sao? Hy vọng hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, bằng không….Ngửa đầu nhìn những vì sao trên không trung, từng viên lấp lánh, trong lòng của Quan Độ hy vọng ngày này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment