Trầm Nịch

Chương 31

Khi Lễ Bộ Thượng Thư Đoạn Canh nơm nớp lo sợ lui ra, vẻ mặt của Tần Ca từ giận dữ trở thành lạnh lùng, khép lại chuyện nạp phi phong hậu thì bên tai của hắn sẽ yên tĩnh được một lúc. Tâm tình coi như không tệ, hắn để cho Ôn Quế đốt huân hương, hắn dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần. Ngũ Tử Ngang đã trở lại, tâm tình của hắn cũng kiên định, đêm nay có lẽ sẽ ngủ ngon.

Đang nằm, Tần Ca đột nhiên cảm thấy trong phòng dường như có người. Hắn đột ngột mở mắt ra rồi sửng sốt. Trước mặt hắn có một người đang quỳ! Tần Ca lập tức tỉnh táo, chậm rãi ngồi dậy, người nọ lên tiếng, “Diêm Mẫn khấu kiến ngô Hoàng.”

Diêm Mẫn? Tần Ca cẩn thận quan sát hắc y nhân, “Ngẩng đầu lên.” Hắn nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang sẽ dẫn người này tiến cung, không ngờ người này lại tự mình tiến đến.

Diêm Mẫn ngẩng đầu lên, bất quá trên mặt lại có một chiếc khăn che kín, chỉ lộ ra đôi mắt.

“Tháo khăn che mặt xuống.”

Diêm Mẫn hơi chần chừ một chút, rồi đưa tay tháo xuống khăn che mặt. Bên dưới chiếc khăn là một khuôn mặt bị phỏng nặng, thật sự khiến người ta sợ hãi. Cũng khó trách Ngũ Tử Ngang không muốn để cho hắn gặp Diêm Mẫn. Bất quá Tần Ca cũng chỉ sửng sốt một chút thì lập tức lấy lại bình tĩnh, “Lương Vương đâu?”

Thấy Hoàng Thượng cũng không sợ hãi, Diêm Mẫn thở phào nhẹ nhõm một chút. Hắn bịt lại khăn che mặt, “Bẩm Hoàng Thượng, Lương Vương bảo thuộc hạ truyền lời cho Hoàng Thượng, nói rằng đêm nay Ngũ ngự trù nấu ăn.”

Nhịp tim của Tần Ca dừng lại một nhịp, rồi đột nhiên trở nên mềm mại hơn rất nhiều, hắn hừ lạnh một tiếng, tên lưu manh này. Không trả lời là có hay đi hay không mà Tần Ca chỉ hỏi, “Lương Vương có nói với ngươi lý do mà trẫm ban cho ngươi họ Diêm hay không?”

Diêm Mẫn phủ phục trên đất, “Bẩm Hoàng Thượng, Vương gia bảo thuộc hạ nhất định không phụ lòng ủy thác của Hoàng Thượng và Vương gia.”

Tần Ca lại hỏi, “Ngươi và Lương Vương có quan hệ thế nào?”

Diêm Mẫn trả lời vượt ngoài dự đoán của Tần Ca, “Thuộc hạ là thuộc hạ của Vương gia.”

“Thuộc hạ của Lương Vương? Nhưng Lương Vương nói với trẫm ngươi là sư đệ của hắn.”

“Được Lương Vương ưu ái, thuộc hạ không thể vượt quá phép tắc.”

Tần Ca thật vừa lòng với sự khiêm tốn của Diêm Mẫn, hắn cũng tin tưởng Ngũ Tử Ngang có thể khống chế tốt Diêm La Điện, sẽ không giẫm vào vết xe đổ năm đó.

Người cũng đã gặp, hỏi cũng đã hỏi xong, Tần Ca thoải mái dựa vào phía sau, thản nhiên nói, “Ngươi lui ra đi.”

Diêm Mẫn sửng sốt, bất quá hắn cũng không nói thêm điều gì mà chỉ lẳng lặng lui ra. Tần Ca cảm thấy như bị hoa mắt, Diêm Mẫn đã biến mất tăm hơi, tựa hồ cảm thấy hài lòng với Diêm La Vương này. Hắn mong chờ Diêm La Điện ở trong tay Ngũ Tử Ngang sẽ hồi sinh như thế nào. Sau khi Diêm Mẫn rời đi, Tần Ca lại nghỉ ngơi một lúc rồi mới gọi, “Ôn Quế.”

“Có nô tài!” Ôn Quế chậm rãi tiến vào.

“Thay y phục.”

A? Ôn Quế không dám chần chừ, vội vàng thay y phục cho Hoàng Thượng, nghĩ rằng trời đã tối mà Hoàng Thượng còn muốn đi ngự hoa viên hay sao? Đến khi thay y phục cho Hoàng Thượng xong thì Ôn Quế chợt nghe Hoàng Thượng lên tiếng, “Nói với Khổng Tắc Huy, trẫm muốn xuất cung, không được kinh động kẻ khác.”

“Dạ!” Ôn Quế lại chạy một mạch ra ngoài. Khi hắn chạy ra ngoài cửa thì đột nhiên sửng sốt, trên mặt nở nụ cười, Hoàng Thượng muốn đi gặp Vương gia hay sao?

Bên đây Tần Ca vẫn chưa ra khỏi cung thì Ngũ Tử Ngang đã nhận được tin báo của Diêm Mẫn —- Hoàng Thượng không nói sẽ đến, cũng không nói không đến. Diêm Mẫn có chút khổ sở, chuyện đầu tiên Vương gia giao cho hắn mà hắn lại làm không tốt. Ngũ Tử Ngang cũng không buồn bực mà chỉ nói, “Ngươi lui xuống đi, một lát nữa Hoàng Thượng sẽ đến, ta đi vào trù phòng chuẩn bị.”

Nghe hắn nói như thế, Diêm Mẫn không hề kinh ngạc, chỉ lặng lẽ lui xuống, hắn không bao giờ nghi ngờ lời nói của Vương gia.

Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa dừng trước tiểu viện, Ngũ Tử Ngang đã chờ trước cửa. Vén lên màn che, hắn mỉm cười thật sâu với người trong xe, sau đó vươn tay ra. Người trong xe vịn vào tay của hắn để bước xuống, khi buông tay ra thì lại bị Ngũ Tử Ngang giữ chặt.

“Hoàng Thượng, tay của ngài rất lạnh, mau vào phòng sưởi ấm, thức ăn đã chuẩn bị gần xong, có thể dọn lên ăn ngay.” Nói đoạn, Ngũ Tử Ngang buông tay Tần Ca ra, biểu hiện cực kỳ tự nhiên.

Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang vài lần, đôi mắt khẽ nheo lại, đưa tay thu vào trong y mệ, hắn “Ân” một tiếng rồi đi theo Ngũ Tử Ngang vào phòng. Trong phòng rất ấm áp, trà nóng đã rót đầy. Tần Ca lướt mắt nhìn lên nhuyễn tháp rộng lớn, nhịp tim nhảy lên vài cái, hắn đi đến bên chiếc ghế rồi ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang bưng trà rót nước rất ân cần, Ôn Quế ở bên cạnh cười trộm, Khổng Tắc Huy vẫn là bộ dáng như cũ, tìm một góc tường đứng yên bất động.

Hầu hạ xong, Ngũ Tử Ngang vội vàng ra khỏi phòng, Ôn Quế đi theo hỗ trợ. Thừa dịp này Ngũ Tử Ngang cố tình hỏi, “Ôn công công, mấy ngày không có ta, hết thảy trong cung vẫn bình thường?”

Ôn Quế không hề nghĩ ngợi mà lập tức nói, “Sau khi Vương gia đi, Hoàng Thượng lại giống như trước kia, nô tại lại không thể khuyên Hoàng Thượng. Mấy ngày trước Hoàng Thượng còn nổi cơn thịnh nộ.”

“Nga? Chuyện gì khiến Hoàng Thượng tức giận?”

Ôn Quế nhỏ giọng nói, “Hoài Nam Bố Chính Sứ Trương Thanh Tắc tham ô ngân lượng tu sửa đê điều, trên đường áp giải về kinh thành thì trốn thoát, bây giờ vẫn chưa bắt được người; các vị Nội Các đại nhân lại thúc giục Hoàng Thượng thú phi, Nữ Trinh Quốc cũng muốn góp vui, muốn đem công chúa của bọn họ gả cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lâm triều nổi trận lôi đình. Còn việc tuyển chọn Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang, các vị đại nhân cũng đến làm phiền Hoàng Thượng hằng ngày. Còn chưa hết, hôm nay sau khi Vương gia đi thì Hoàng Thượng lại tức giận.”

“Xảy ra chuyện gì?” Ngũ Tử Ngang thật sự cười không nổi, vì sao Hoàng Thượng không nói với hắn về chuyện Nữ Trinh Quốc?

Ôn Quế không thấy Ngũ Tử Ngang khác thường, tiếp tục nói, “Vương gia trở lại thì tâm tình của Hoàng Thượng liền vui vẻ, ra lệnh cho Ty Nhạc Phường ca múa, có một vũ nữ lớn mật muốn thân cận với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, ngay lập tức đuổi hết tất cả mọi người trong Ty Nhạc Phường ra khỏi cung. Thật vất vả tâm tình của Hoàng Thượng mới tốt một chút, vậy mà không lâu lại có kẻ làm phiền Hoàng Thượng.”

“Có việc này hay sao?” Ngũ Tử Ngang chặt mạnh dao xuống thớt, “Vũ nữ kia chạm vào chỗ nào của Hoàng Thượng?”

Ôn Quế bị hoảng sợ, lúc này mới phát hiện Ngũ Tử Ngang khác thường, chậm rãi nói, “Nô tài, nô tài cũng không thấy rõ, không biết có chạm hay không.”

Ngũ Tử Ngang áp chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười rồi cầm lấy con dao phay, “A, Ôn công công đừng bận tâm, việc này làm cho ta rất giật mình.”

Ôn Quế cũng miễn cưỡng mỉm cười, “Vương gia đừng nói như thế. Lúc ấy nô tài đứng phía sau nên nhìn không tới, bất quá theo ta quan sát thì có lẽ chưa chạm vào, bằng không Hoàng Thượng không chỉ đuổi vũ nữ kia ra khỏi kinh thành.”

“A, hảo.” Ngũ Tử Ngang vội vàng thái rau, kinh hãi với phản ứng của chính mình. Ôn Quế trộm ngắm hắn vài lần, trong lòng vòng vo hằng trăm suy nghĩ, chẳng lẽ Vương gia đối với Hoàng Thượng…Ý niệm này thiếu chút nữa đã làm cho hắn đánh rơi cây củ cải xuống đất. Nếu như vậy thì tốt quá!!!

Khi Tần Ca đang chậm rãi thưởng thức tách trà thứ năm thì Ngũ Tử Ngang và Ôn Quế bưng thức ăn nóng hổi tiến vào. Không cần nói, chỉ cần nghe thấy mùi thì Tần Ca liền cảm thấy đói bụng. Mới vừa ngồi xuống bàn ăn thì Ngũ ngự trù nháy mắt trở thành Ngũ công công, xới cơm, múc canh, gắp rau, châm trà, hết thảy đều rất cần mẫn. Tần Ca cũng không nói gì mà chỉ yên lặng ăn uống.

Trong bữa cơm, Tần Ca không nói một lời nào mà chỉ chuyên tâm dùng bữa. Sau khi ăn uống no đủ, Khổng Tắc Huy đi ra gian phòng kế bên để nghỉ ngơi, Ôn Quế không để cho Vương gia động thủ mà tự mình thu dọn sạch sẽ liền lui xuống, trong phòng nháy mắt chỉ còn lại Ngũ Tử Ngang và Tần Ca. Lúc này Tần Ca mới mở miệng, “Chuyện gì?”

Đè nén cả một bụng bất mãn nhưng Ngũ Tử Ngang lại không biết phải nói cái gì. Hắn rất tự giác nghiêng người qua, rồi ủy khuất nói, “Vì sao Hoàng Thượng không nói cho ta biết về chuyện của Nữ Trinh Quốc?”

Tần Ca hơi thoáng nhíu mày, “Trẫm không phải thôn cô dã phu. Đây cũng không phải đại sự của triều đình, không cần phải đề cập với ngươi.” (thôn cô dã phu= nam nữ ở nông thôn)

Chuyện này mà không phải đại sự! Ngũ Tử Ngang chậm rãi nói, “Hoàng Thượng, ta nghe nói Nữ Trinh Quốc muốn phái sứ đoàn đến kinh thành. Hoàng Thượng tính cự tuyệt như thế nào? Nếu ngài không thể cự tuyệt thì chẳng phải đây là chuyện đại sự hay sao?”

Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang thật sâu vài lần, nhẫn nhịn dục vọng muốn nhếch khóe môi, “Trẫm thân là thiên tử, có vài phi tần là chuyện bình thường. Huống chi trẫm hiện tại ngay cả một phi tần cũng không có, nếu công chúa của Nữ Trinh Quốc thật sự xinh đẹp như thiên tiên theo lời của bọn họ thì có lẽ trẫm sẽ triệu nàng tiến cung.”

“Hoàng Thượng?” Ngũ Tử Ngang không biết sắc mặt của mình vặn vẹo như thế nào.

“Sao vậy, trẫm không thể nạp phi?”

“Cũng, cũng không phải.”

Ngũ Tử Ngang rất muốn nói “Không thể”, nhưng với thân phận hiện tại của hắn thì không được. Nếu Tần Ca có nữ nhân thì sẽ không còn là Hoàng Thượng của riêng một mình hắn, sẽ không còn là Tần Ca của hắn. Lần đầu tiên Ngũ Tử Ngang nếm được hương vị của dấm chua.

Tần Ca thản nhiên nói, “Cùng Nữ Trinh Quốc liên minh là tạm thời trấn an bọn họ. Nếu trẫm cự tuyệt e rằng sẽ có tai họa.”

Ngũ Tử Ngang há hốc mồm rồi lại ngậm miệng, hắn im lặng cúi đầu thật lâu, trong lòng suy nghĩ làm cách nào để Hoàng Thượng đánh mất ý niệm này. Tần Ca nhếch môi, nâng tay đặt lên đầu của Ngũ Tử Ngang, “Thay trẫm suy nghĩ đem vị công chúa kia đưa cho ai?” Ngũ Tử Ngang lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt là kinh hỉ, khi hắn nhìn thấy khóe miệng đang mỉm cười của Tần Ca thì mới nhận ra Tần Ca đang trêu đùa mình. Trong mắt xẹt qua thâm trầm, Ngũ Tử Ngang kéo tay của Tần Ca xuống, rồi lớn mật nắm lấy, “Hoàng Thượng xem ai thuận mắt thì cứ đưa cho người đó.” Khẩu khí cực kỳ tùy tiện, coi như đối phương chỉ là một nữ tử bình thường.

Tần Ca không rút tay về, để mặc cho Ngũ Tử Ngang sưởi ấm, “Sự tình này có một thì sẽ có hai, phải tìm biện pháp ngăn chặn tận gốc mới được.”

Ngũ Tử Ngang hiển nhiên ra sức gật đầu, còn chủ động đem chuyện này gánh vác, “Hoàng Thượng cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ nghĩ ra một biện pháp chu toàn cho Hoàng Thượng.”

Xong chuyện thì Tần Ca rút tay về, “Trẫm hồi cung, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng Thượng.” Giữ lại thân mình đang muốn đứng dậy của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang nói một cách nghiêm túc, “Đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi.”

Gót chân của Tần đột nhiên như muốn mềm nhũn, một câu đơn giản như vậy đã đủ khiến hắn động tình.

_________________

Don't worry about anything

Just do what you love and you believe it's true

Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
Bình Luận (0)
Comment