Trầm Nịch

Chương 8

Trong phòng im ắng, Ôn Quế nghiêng tai lắng nghe nhưng không thấy động tĩnh gì, hắn đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì rèm che được vén lên, người nọ dùng động tác để ra hiệu nói nhỏ cho hắn, hạ thấp giọng, “Hoàng Thượng đang ngủ, nếu có người cầu kiến thì làm phiền công công ngăn lại.”

Ôn Quế thở phào nhẹ nhõm, rồi ra hiệu cho Lương Vương. Ngũ Tử Ngang đi theo hắn vào một gian phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi của Hoàng Thượng. Hai người bước vào, Ôn Quế liền vội vàng nói, “Tối qua Hoàng Thượng thức trắng đêm, lúc trước mỗi ngày cũng chỉ ngủ một hai canh giờ. Nô tài lo lắng gần chết, các đại nhân cũng từng khuyên nhủ nhưng vô ích. Nếu không phải hôm nay Vương gia quay lại, thì lúc này Hoàng Thượng vẫn còn miễn cưỡng gắng gượng như thế.”

Mi tâm của Ngũ Tử Ngang nhíu chặt thành chữ “Xuyên”, hắn thấp giọng hỏi, “Chuyện gì đã khiến Long nhan của Hoàng Thượng nổi giận.”

Trong mắt của Ôn Quế hiện lên trách cứ, “Hoàng Thượng đọc xong thư của Vương gia thì mới thịnh nộ như vậy. Vương gia, ngài không nên trách nô tài lắm miệng. Ba năm qua Hoàng Thượng hời hợt đối với Vương gia, kỳ thật cũng là vì bảo hộ Vương gia. Bọn họ đều muốn Hoàng Thượng tước vương vị của ngài, sợ ngài quá lớn mạnh. Lần nào Hoàng Thượng cũng áp chế việc này. Nếu Hoàng Thượng không tỏ vẻ hờ hững với ngài thì e rằng tấu chương hạch tội Vương gia sẽ nhiều như nạn tuyết năm nay.”

Nghe xong lời này, Ngũ Tử Ngang cảm thấy hối hận, muốn tát cho mình hai cái bạt tai, hắn chỉ thấy Hoàng Thượng hờ hững đối với hắn, nhưng không nghĩ đến dụng tâm của Hoàng Thượng. Yên lặng một lúc lâu, chờ đến khi bình tâm thì hắn mới nói, “Ta sẽ nhớ kỹ lời nói của công công. Sau này nếu Hoàng Thượng có việc gì không vui thì công công có thể nói cho ta biết.” Nói xong, hắn lấy ra một chiếc nhẫn bằng ngọc thạch trong suốt lấp lánh rồi nhét vào tay của Ôn Quế.

Ôn Quế làm sao lại không có ý tứ mà nhận lấy, liền đẩy trở về, Ngũ Tử Ngang vẫn đưa cho hắn rồi nói, “Ôn công công hầu hạ Hoàng Thượng vất vả. Ta không thể tùy thị Hoàng Thượng, rất nhiều việc đều phải làm phiền công công.” (hối lộ người ta chăm sóc vợ nè)

Thấy không thể đẩy trở về, Ôn Quế đành mỉm cười nhận lấy. Mỗi lần Ngũ Tử Ngang hồi kinh thì không hề mang lễ vật cho ai, nhưng lễ vật của Hoàng Thượng và Ôn công công thì không bao giờ quên. Thứ nhất Ôn công công đã hầu hạ Hoàng Thượng từ khi còn là thái tử, coi như tình nghĩa với hắn cũng bắt đầu từ lúc đó. Thứ hai, Ôn công công lại là cận thị của Hoàng Thượng, cũng nên đút lót một chút cho y.

Nhận lấy chiếc nhẫn, Ôn Quế muốn mở miệng lại thôi, rồi mới lấp lửng nói, “Vương gia, Hoàng Thượng rất trân trọng ngài, ngài không thể phụ….long ân của Hoàng Thượng đối với ngài.” Hắn suýt nữa đã nói ra ‘một mảnh thâm tình của Hoàng Thượng đối với ngài’. Nhưng là nô tài, hắn chỉ có thể giả vờ như không biết tâm tư của Hoàng Thượng đối với Lương Vương, nên thỉnh thoảng chỉ có thể nhắc nhở Lương Vương một chút.

“Cảm tạ công công đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ.”

Trong lòng vấn vương Hoàng Thượng, sau khi nói xong thì Ngũ Tử Ngang chạy nhanh về phòng. Vừa vào đến phòng thì hắn sửng sốt, Hoàng Thượng đã tỉnh.

Tần Ca tựa vào gối để ngủ nhưng thật ra cũng không an ổn. Sau khi hơi thở làm cho hắn quyến luyến rời khỏi thì hắn liền thức tỉnh. Chẳng qua trên người mệt mỏi nên không muốn nhúc nhích.

Buông rèm cửa, Ngũ Tử Ngang bước nhanh đến bên cạnh Hoàng Thượng, đắp lại chăn trên người của Hoàng Thượng, nhẹ nhàng lên tiếng, “Hoàng Thượng, ngài ngủ tiếp đi. Thần sẽ ở đây với ngài.”

“Vừa rồi ngươi đi đâu?” Cổ họng của Tần Ca có một chút khàn khàn.

Ngũ Tử Ngang mỉm cười nói, “Thần cả gan làm cho Ôn công công ngăn lại đám đại nhân xin yết kiến, muốn để Hoàng Thượng ngủ nhiều một chút.” Vừa nói hắn vừa bưng đến một tách trà nóng.

Tần Ca tiếp nhận rồi uống một ngụm, mí mắt lại không thể mở lên. Đem tách trà giao cho Ngũ Tử Ngang, hắn nhắm mắt lại, đã lâu chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy. Xem như ngầm đồng ý Ngũ Tử Ngang vượt quá giới hạn, mang theo một chút ngọt ngào chua xót, hắn lại nặng nề ngủ tiếp.

Ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang không hề kiêng kỵ mà nhìn chăm chú nét mặt của Hoàng Thượng đang ngủ, tâm tình trở nên trầm trọng. Quay đầu nhìn xuống lò than đặt dưới đất, bên trong có vài mảnh giấy vẫn chưa bị thiêu rụi, chính là lá thứ mà hắn đã viết. Hoàng Thượng nổi giận như thế là có liên quan đến lá thư của hắn. Ngũ Tử Ngang cẩn thận nhớ lại nội dung của lá thư. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn mặt nhăn mày nhíu, tiếp theo lại giãn ra. Hoàng Thượng không thích hắn nhắc đến việc kia, sau này hắn sẽ không đề cập đến. Hắn cũng sẽ không cấp ngân lượng cho đám người Tiếu đại nhân để vẽ những bức họa, miễn cho Hoàng Thượng lại mất hứng.

Cứ ngồi như vậy, cũng không làm bất luận điều gì nhưng Ngũ Tử Ngang lại vô cùng yên tâm. Thở dài, hắn tự cười chính mình. Quay về đây sẽ không được thư thái như trước kia, nhưng ở bên cạnh Hoàng Thượng, có thể nhìn thấy Hoàng Thượng thì cuộc sống mới cảm thấy dễ chịu.

Tần Ca ngủ thẳng một giấc đến tận lúc thắp đèn thì mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại, người kia đang đọc sách bên ánh đèn. Tử Ngang vẫn còn ở đây với mình? Khóe miệng của Tần Ca nhịn không được mà khẽ nhếch lên. Người đọc sách tựa hồ cảm giác có người đang nhìn hắn, lập tức ngẩng đầu.

“Hoàng Thượng, ngài tỉnh.”

Buông sách xuống, Ngũ Tử Ngang tiến lên rồi đỡ Tần Ca ngồi dậy, “Để thần bảo Ôn công công mang bữa tối đến cho ngài.”

Đè lại tay của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca lại nói một câu không hề liên quan, “Lấy ra hai mươi vạn ngân lượng mà trẫm đã trả lại cho ngươi.”

Ngũ Tử Ngang sửng sốt một chút, rồi mỉm cười, “Thần tuân chỉ.”

…..

Chúng thần trong triều lén lút nghị luận về thái độ của Hoàng Thượng đối với Lương Vương hai ngày nay. Lúc trước mỗi lần Lương Vương tự tiện hồi kinh thì Hoàng Thượng thoạt nhìn có vẻ mất hứng, nhưng vẫn ngầm đồng ý, không thưởng cũng không phạt. Nhưng lần này Lương Vương tự tiện hồi kinh, Hoàng Thượng lại phạt hắn hai mươi vạn ngân lượng, còn phạt hắn tự kiểm điểm trong Nhân Tâm Đường, không định ngày tháng. Chẳng lẽ Hoàng Thượng hạ quyết tâm động thủ với Lương Vương hay sao? Trong triều có người vui kẻ buồn, có người đứng ngoài mà bình tĩnh quan sát thế cục.

Một trong những người lo lắng chính là Hộ Bộ Thượng Thư Liễu Nhiễm, mắt thấy hôn sự giữa khuê nữ nhà mình và Lương Vương gần đến, mà Lương Vương lại tự mình đưa đầu vào lưới, từ lo lắng lại chuyển sang oán thầm. Lương Vương làm Vương gia ba năm, hằng năm hồi kinh hai ba lần, vì sao không nhân cơ hội lôi kéo các đại thần trong triều đình, xây dựng các mối quan hệ. Nếu hắn có giao hảo với các đại thần trong triều, bọn họ chỉ cần liên kết dâng lên tấu thư, thì có lẽ Hoàng Thượng sẽ niệm tình cũ mà để cho hắn an ổn làm Lương Vương của hắn.

Vì hạnh phúc của nữ nhi, Liễu Nhiễm dựa vào quan hệ và địa vị của hắn ở trong triều, liên kết các đại thần mà hắn thân cận cùng nhau dâng lên tấu chương bảo hộ Lương Vương. Vài vị đại nhân trong Nội Các không từ chối cũng không đáp ứng, tâm tư khó dò. Nhưng thật ra những người có giao tình với Lương Vương như Binh Bộ Thị Lang – Trương Đức, Kinh Thành Thủ Bị – Quan Độ, Phiêu Kỵ đại tướng quân Chu Khang Viêm, đại tướng quân Trang Khiếu, cùng với vài vị võ tướng đến Đông Noãn Các tìm Hoàng Thượng để hàn huyên và bàn về chuyện chính sự. Phụ thân của Ngũ Tử Ngang sinh tiền là Tổng quản thị vệ trong cung, có giao tình với các vị binh bộ đại nhân, sau khi Ngũ Tử Ngang trở thành cận thị của thái tử thì cũng được rèn luyện trong binh bộ hai năm, với quan hệ của phụ thân hắn, thì bằng hữu trong kinh thành của hắn đa phần đều là võ tướng.

Chẳng qua những người này trò chuyện với Hoàng Thượng đến hết ngày mà vẫn như lâm vào một màn sương mù không thấy rõ bất luận điều gì. Tựa hồ Hoàng Thượng muốn động thủ với Lương Vương, nhưng lại giống như không tính động. Bọn họ vốn là võ tướng nên không giỏi nghiền ngẫm tâm tư của người khác, càng đừng nói là suy đoán tâm tư của Hoàng Thượng. Bất quá nếu nghĩ không ra thì lúc này Lương Vương có thể thật sự gặp nguy hiểm. Bằng không vì sao Hoàng Thượng không cho bọn họ suy đoán? Trong triều nhất thời vang lên lời đồn đãi khắp tứ phía, một phong thư rất nhanh được đưa đến Lương Châu. Ngũ gia tại Lương Châu cũng luống cuống tay chân, Ngũ Tử Hoa cầm theo hai mươi vạn ngân lượng cùng nhị ca tiến đến kinh thành, chuẩn bị cứu ra vị huynh trưởng ngốc nghếch này của bọn họ.

Ngay khi triều đình đang ầm ĩ hỗn loạn, thì Ngũ Tử Ngang lại ở Nhân Tâm Đường uống rượu, cùng với một người vừa nói vừa cười. Kỳ thật là hắn đơn phương vừa nói vừa cười, người còn lại chỉ mang theo thần sắc nhu hòa, lẳng lặng nghe hắn nói, ngẫu nhiên lại chêm vào hai ba câu. Nhân Tâm Đường ở hướng Tây Bắc trong cung, đối diện với lãnh cung ở xa xa, khi Tần Ca có chuyện phiền lòng thì sẽ đến đây để tĩnh tâm. Tuy nói là rất gần lãnh cung, nhưng nơi này cũng là tư tẩm của Tần Ca, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào, chỉ có Ôn công công cùng ba vị cận thị thái giám đã được khóa miệng cùng với thị vệ thống lĩnh Khổng Tắc Huy. Hai người này là thân tín của Tần Ca, hiện tại lại có thêm một vị.

“Hoàng Thượng, thần còn phải kiểm điểm thêm mấy ngày?”

Bị ‘nhốt’ ba ngày, Ngũ Tử Ngang nhịn không được mà hỏi. Tần Ca liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn lập tức nói, “Trời lạnh, thần không đành lòng làm cho Hoàng Thượng mệt nhọc. Hoàng Thượng, nếu không thì ngài phạt thần bằng cách khác đi, đừng để cho thần tự kiểm điểm, hay là ngài để cho thần đến Cửu Xương Các kiểm điểm, nơi đó gần với Đông Noãn Các, thần có thể đi gặp Hoàng Thượng.”

Tần Ca nhấp một ngụm trà nóng, ôn hòa nói, “Trẫm để cho ngươi kiểm điểm, đương nhiên phải chọn nơi hẻo lánh. Đến Cửu Xương Các thì người đến làm phiền trẫm chỉ càng thêm nhiều. Ngươi tiếp tục ở lại nơi này đi.”

Ngũ Tử Ngang cười khổ, nơi này quạnh quẽ nhưng tuyệt đối không hoang vắng như Lãnh cung. Ngoại trừ ít người và tĩnh mịch thì trong phòng bài trí cũng không thua kém so với tẩm cung của Hoàng Thượng. Ở trong tư tẩm của Hoàng Thượng, còn để Hoàng Thượng mỗi ngày đến gặp hắn, Ngũ Tử Ngang cảm thấy rất khó an tâm. Hắn đương nhiên không hiểu dụng ý của Hoàng Thượng, bất quá hắn cũng không hỏi. Mặc kệ vì sao Hoàng Thượng lại ‘phạt’ hắn như vậy, đều là để sau này hắn được an ổn.

Tần Ca là có tư tâm. Hắn quả thật không có khả năng làm cho Ngũ Tử Ngang trở thành thị vệ thân cận của hắn, nhưng việc tước vương lúc này là tên đã lên dây. Ngũ Tử Ngang không muốn quay về Lương Châu, hắn cũng không muốn tiếp tục chịu nỗi khổ tương tư. Mượn cớ cân nhắc việc dẹp đường cho Ngũ Tử Ngang sau này, Tần Ca lấy việc công làm việc tư, đem ‘nhốt’ Ngũ Tử Ngang ở Nhân Tâm Đường, ‘nhốt’ ở bên cạnh mình. Mặc kệ Ngũ Tử Ngang có nguyện ý hay không thì hôn sự giữa Ngũ Tử Ngang và Liễu Gia là ván đã đóng thuyền, chỉ cần Ngũ Tử Ngang không phải thứ dân thì nhất định sẽ thú nữ nhi của Liễu Gia. Mà hắn lại không có khả năng giáng Ngũ Tử Ngang làm thứ dân.

Trước khi Tử Ngang thành hôn thì làm cho Tử Ngang chỉ thuộc về một mình hắn. Tần Ca mãi mê ở cùng Ngũ Tử Ngang mấy ngày liền, không cho người quấy rầy, trầm luân vào sự quan tâm và vấn vương của Ngũ Tử Ngang đối với hắn. Tưởng tượng Ngũ Tử Ngang cũng thích mình. Nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang vĩnh viễn sẽ không thuộc về một nữ nhân khác, có lẽ Ngũ Tử Ngang còn có thị thiếp, cho nên Tần Ca liều lĩnh nhốt người này ở tại đây. Nhưng hắn là quân vương, lý trí phải luôn luôn đi trước tình cảm. Không thể làm như vậy, nhưng thừa dịp phạt Ngũ Tử Ngang thì để cho Ngũ Tử Ngang ở đây với mình vài ngày cũng được.

Dựa vào nhuyễn tháp, Tần Ca ôm noãn lô trong tay, trên đùi đắp một tấm đệm nhung, bên chân là một chậu than nóng, uống một ly Lộc Nhi tửu, tay chân của hắn trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Miễn cưỡng dựa vào tháp, hắn nói, “Chu Khang Viêm, Trang Khiếu, Quan Độ, Trương Đức, bọn họ đều tìm trẫm, bề ngoài là tiến đến để thỉnh an trẫm, kỳ thật là cầu tình cho Lương Vương. Ngươi ở binh bộ còn có vài người thân tình.”

Ngũ Tử Ngang đưa một một ly rượu cho Hoàng Thượng, chờ Hoàng Thượng nói tiếp. Ngửi thấy tửu hương, Tần Ca giương mắt lên, “Quan văn ngoại trừ Liễu Nhiễm bôn ba lo lắng cho ngươi thì không có một vị đại thần nào cầu tình cho ngươi. Sở dĩ Liễu Nhiễm phí sức như vậy cũng bởi vì hắn là nhạc phụ tương lai của ngươi. Ngươi là Lương Vương nhưng lại không được lòng của nhiều người.”

Ngũ Tử Ngang không hé răng, buồn rầu cúi đầu hâm nóng rượu cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng tin hắn, hắn lại càng muốn tự gò bó mình, tranh chấp bè phái là điều kiêng kỵ nhất trong triều đình. Thân phận của hắn vốn mẫn cảm, một khi thân cận với các chư vị đại thần thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta bàn tán, khiến Hoàng Thượng khó chịu.

Tần Ca tiếp tục ngửi vào mùi hương của Lộc Nhi tửu, chậm rãi nói, “Trẫm cần một người có thể tin tưởng ở bên cạnh. Niên kỷ của Thái Sư đã lớn, có một số việc trẫm không thể tiếp tục để cho hắn phải vất vả. Nếu ngươi muốn về kinh thay trẫm phân ưu thì không được bất hòa với quan văn như lúc trước. Trẫm muốn có người tài cán thay trẫm nắm trong tay tâm phúc của triều đình, không phải là người mà mỗi ngày đều làm cho người ta đi hạch tội.”

Bàn tay của Ngũ Tử Ngang run rẩy, giương mắt nhìn về phía Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng nhìn về phía hắn, giờ khắc này hắn biết hắn và Hoàng Thượng đang nhớ đến những ngày tháng yên ổn ở Đông Cung. Ngũ Tử ngang đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt Tần Ca, trịnh trọng nói, “Thần đã hiểu.”

Tần Ca nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói, “Khi không có người thì ngươi không cần quỳ lạy. Bên cạnh trẫm không thiếu người quỳ xuống.” Chỉ thiếu người có thể cùng ngồi với trẫm.

Ngũ Tử Ngang mỉm cười, toàn bộ lo lắng nhiều năm qua đều được xóa bỏ. Hắn nhanh chóng đứng lên rồi đi đến phía sau Hoàng Thượng, cúi đầu hỏi, “Để thần đấm vai cho Hoàng Thượng?”

Trong ngực run rẩy, Tần Ca buông xuống ly rượu, nhắm mắt lại, “Trẫm nhức đầu.”

“Để thần xoa đầu cho Hoàng Thượng.” Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang chớp xuống đôi mắt đã cay xè. Hắn nên sớm đề cập việc hồi kinh với Hoàng Thượng. Không, lúc trước khi phụ thân mất thì hắn nên nói với Hoàng Thượng rằng hắn sẽ không làm Lương Vương.

Đầu chóp mũi là hương vị trên thân của người nọ, Tần Ca rất muốn bắt lấy bàn tay đang ấn trên trán của hắn, muốn làm cho đôi tay to lớn ấm áp kia bao bọc lấy bàn tay luôn lạnh như băng của mình, muốn đôi tay kia ôm lấy hắn vào lòng, muốn….

Nhìn Hoàng Thượng và Lương Vương, Ôn Quế nhẹ nhàng lui ra ngoài, nâng y mệ lau đi khóe mắt, yên lặng thở dài.

_________________

Don't worry about anything

Just do what you love and you believe it's true

Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
Bình Luận (0)
Comment