Trầm Nịch

Chương 96

“Hoàng Thượng, ngài nên uống thuốc.” Ôn Quế bưng khay đến, vẻ mặt của Tần Ca nháy mắt khôi phục bình tĩnh.

Đem chén dược đưa cho Hoàng Thượng, Ôn Quế lộ ra vẻ mặt khó xử, muốn nói lại thôi. Uống thuốc xong, Tần Ca đem chém trả lại cho Ôn Quế, sau khi Ôn Quế tiếp nhận thì không rời đi mà trên mặt lại mang theo vẻ lo lắng giống như có chuyện muốn nói.

Tần Ca nheo đuôi mắt lại, mở miệng một cách không cao hứng, “Ngươi cũng học cách nghe lén trẫm cùng các đại thần đàm đạo?”

Ôn Quế quỳ mạnh xuống đất, sắc mặt trắng bệch, “Nô tài không dám, nô tài, nô tài chỉ là bất cẩn nghe được….Nô tài nghe được Thái sư nói Vương gia….Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”

“Đứng lên đi.” Tần Ca nhẹ nhàng xoa bụng, sau khi Ôn Quế đứng lên thì mới nói tiếp, “Ngươi nhất định cảm thấy rất lạ vì sao trẫm lại đồng ý với kiến nghị của Thái sư, đúng không?”

Ôn Quế gật đầu thật mạnh.

Tần Ca không đáp mà chỉ hỏi lại, “Nếu trẫm thật sự muốn động đến Lương Vương, ngươi và Khổng Tắc Huy sẽ lựa chọn như thế nào? Chống lại Lương Vương hay là phản bội trẫm?”

“Hoàng Thượng!” Ôn Quế sợ tới mức lại quỳ xuống, nói trong hoang mang và rối loạn, “Thái sư căn bản chỉ lo lắng quá nhiều! Vương gia cho dù nắm quyền cũng là một lòng vì Hoàng Thượng, chẳng phải Hoàng Thượng là người hiểu rõ nhất hay sao?”

Tần Ca vẫn lặp lại câu kia, “Trẫm và Lương Vương, ngươi và Khổng Tắc Huy sẽ chọn ai?”

Ôn Quế gấp đến mức cả đôi mắt đều đỏ ửng, hắn há to mồm, giọng nói nghẹn cứng trong cổ họng. Qua một lúc lâu, hắn thống khổ mà nói, “Nếu Vương gia phản bội Hoàng Thượng thì nô tài cho dù liều mạng cũng tuyệt đối không để cho Vương gia làm hại Hoàng Thượng….Hoàng Thượng, nô tài hy vọng, nô tài hy vọng Hoàng Thượng và Vương gia có thể ở bên nhau, nô tài hy vọng Hoàng Thượng và Vương gia có thể vĩnh viễn như bây giờ, không xa lìa, không rời bỏ.”

Tần Ca nhìn Ôn Quế, sắc mặt từ lạnh lẽo trở nên ấm áp, “Xem ra vấn đề này của trẫm đã khiến ngươi thập phần khó xử”

Ôn Quế khóc.

“Đứng lên đi.”

Ôn Quế vừa lau mắt vừa đứng lên.

Tần Ca nhếch môi, “Ngươi là người bên cạnh trẫm, lại toàn tâm toàn ý đối với hắn, hắn cho ngươi lợi ích gì?”

Ôn Quế quan sát sắc mặt của Hoàng Thượng, đương nhiên cũng nhìn ra Hoàng Thượng không còn tức giận, hắn liền lớn mật nói, “Vương gia không cho nô tài lợi ích gì cả, chẳng qua trong thâm tâm nô tài luôn hy vọng Hoàng Thượng và Vương gia có thể vĩnh viễn không xảy ra chuyện gì, nô tài thấy Hoàng Thượng ở bên cạnh Vương gia thì mới cao hứng. Hoàng Thượng và Vương gia không ai có thể rời xa ai. Hoàng Thượng và Vương gia trời sinh nên ở bên nhau mới đúng.”

“Ngươi càng ngày càng lưu manh giống hắn.” Tần Ca cử động thân mình muốn nằm xuống, Ôn Quế vội vàng tiến lên đỡ hắn. Sau khi hầu hạ Hoàng Thượng nằm xuống thì Ôn Quế lại thăm dò mà hỏi, “Hoàng Thượng, ngài thật sự muốn động vào Vương gia hay sao?”

“Lớn mật.”

“Hoàng Thượng thứ tội.” Ôn Quế cắn môi, “Nô tài, nô tài lo lắng Hoàng Thượng không thể chịu được áp lực từ phía đám người của Thái sư.”

Tần Ca trừng mắt liếc hắn một cái, “Trẫm thấy ngươi là đang lo lắng về phía trẫm thì đúng hơn”

Ôn Quế không dám nói thêm nữa, nhưng vừa rồi Hoàng Thượng đã rõ ràng nói là muốn tước chức vị của Vương gia a.

Tần Ca thở dài một hơi, nói một cách buồn bã, “Ngươi như vậy thì làm sao trẫm có thể giao cho ngươi một số việc?”

“Hoàng Thượng?” Ôn Quế run rẩy, lúc này chỉ thấy Hoàng Thượng nhắm mắt lại, không tính nhiều lời.

Cầm lấy chén dược trống rỗng rồi lo lắng bất an mà lui ra, Ôn Quế theo bản năng liền tìm kiếm một thân ảnh có thể an ủi hắn. Người nọ cũng đang nhìn hắn, lúc này Diêm Nhật đang đi đến, thấp giọng nói, “Ôn tổng quản, nơi này cứ giao cho nô tài.”

“A, hảo.” Đem cái chén không giao cho Diêm Nhật, Ôn Quế cúi thấp đầu rồi lui ra ngoài. Khổng Tắc Huy liếc mắt nhìn Diêm Nhật một cái, sau đó cũng ôm kiếm mà đi theo Ôn Quế.

Đi đến chỗ không người, Ôn Quế ngừng lại. Phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, hắn nhịn không được mà đôi mắt trở nên ửng đỏ. Bả vai bị người nọ ôm lấy, thân mình của Ôn Quế run nhè nhẹ.

“Ngươi tin rằng Hoàng Thượng sẽ động vào Vương gia hay sao?” Giọng nói của người nọ vẫn luôn lạnh lùng kiên định như vậy.

Ôn Quế lắc đầu, “Ta không tin, nhưng mà mới vừa rồi Hoàng Thượng lại nói ra những lời đó, ta thật sự rất sợ hãi.”

Bàn tay trên vai dùng sức, “Ngươi theo Hoàng Thượng nhiều năm như thế, ắt hẳn phải hiểu rõ Hoàng Thượng mới đúng. Lời của Hoàng Thượng không phải lúc nào cũng nhất ngôn cửu đỉnh, trong khi hành động của hắn cũng chưa hẳn sẽ đơn giản như vẻ bề ngoài mà chúng ta nhìn thấy.”

Ôn Quế ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy lời nói của Hoàng Thượng và Thái sư. Ta không nghi ngờ tình cảm của Hoàng Thượng đối với Vương gia, nhưng Thái sư vẫn cứ thúc ép, Hoàng Thượng vì để trấn an Thái sư mà có thể sẽ phải động đến Vương gia.”

“Cho nên ta mới nói ngươi không hề xứng với chức tổng quản.” Khổng Tắc Huy đẩy hắn đến một nơi ẩn khuất hơn, nhỏ giọng nói, “Ta vừa rồi cũng lo lắng Hoàng Thượng có phải bởi vì áp lực của triều đình mà muốn động đến Vương gia hay không, nhưng vừa rồi Diêm Nhật đã lén lút nói với ta một câu.” fynnz.wordpress.com

“Câu gì?”

“Hoàng Thượng tình nguyện chính mình chịu khổ cũng tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ Vương gia.”

Ôn Quế trừng lớn mắt.

Khổng Tắc Huy nhìn ra phía trước rồi trầm giọng nói, “Ta vẫn nghi ngờ chuyện Hoàng Thượng bị trúng độc. Ngày đó buổi tối chỉ có Diêm Nhật và Dung thái y ở đây, chuyện mà Hoàng Thượng trúng độc cũng do chính miệng Diêm Nhật và Dung thái y nói. Nhưng theo ta biết được, nếu độc dược có độc tính mạnh thì sẽ lập tức lấy mạng người, nếu độc dược mãn tính thì sau khi bị trúng độc sẽ rất nguy hiểm. Nhưng Hoàng Thượng chỉ bị sốt cao, ấn đường, môi và móng tay đều không có dấu hiệu bị trúng độc. Hơn nữa ngươi có phát hiện Hoàng Thượng thường xuyên xoa bụng hay không, mặc kệ Dung thái y sắc thuốc cho Hoàng Thượng là dược thiện hay là bổ thân bổ khí thì căn bản không có dược liệu thanh độc.”

Ôn Quế há to miệng, “Làm sao ngươi biết được?”

Khổng Tắc Huy cúi đầu ghé sát vào bên tai hắn, “Ngươi đã quên thân phận của ta hay sao? Mặc dù ta không tinh thông dược lý, nhưng đã thấy rất nhiều cũng hiểu được một ít. Ta lén lút điều tra phần thuốc mà Dung thái y sắc cho Hoàng Thượng uống, tuyệt đối không có dược liệu thanh độc. Mặt khác còn có một chút đáng ngờ, bọn họ nói buổi tối hôm đó sau khi Hoàng Thượng dùng bữa thì bị trúng độc, nhưng vì sao đến ngày hôm sau mới tung ra tin tức? Thời gian dài như thế mà không nói cho Thái sư biết? Hơn nữa Dung thái y còn vội vàng quay về nhà để gọi phụ thân của hắn đến. Nếu Hoàng Thượng quả thật trúng độc, xảy ra chuyện đại sự như vậy thì bọn họ nên nhanh chóng thông báo cho Thái sư mới đúng. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Dung thái y căn bản không lo lắng Hoàng Thượng sẽ chết hay sao?”

“Ngươi nói bậy cái gì đó!” Che miệng của Khổng Tắc Huy lại, Ôn Quế phỉ nhổ vài cái, rồi mới chấp hai tay trước ngực mà thì thạo tự nói, “Đồng ngôn vô kỵ theo gió tán đi, đồn ngôn vô kỵ theo gió tán đi–” (đồng ngôn vô kỵ=lời con nít nói không cố kỵ)

Khổng Tắc Huy nhún vai, “Là ta nói sai, phải là Dung gia phụ tử căn bản không lo lắng Hoàng Thượng không qua được.”

Ôn Quế mở to mắt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Không được rủa Hoàng Thượng.”

Khổng Tắc Huy nhẹ nhàng tát cho mình một cái, “Ta nói không lựa lời, là ta sai. Ôn công công đại nhân đại lượng, hãy tha thứ cho tiểu nhân.”

Lúc này Ôn Quế mới chịu bỏ qua, nói một cách phẫn nộ, “Đều là ngươi tự phỏng đoán, lần này Hoàng Thượng bị bệnh lâu như thế, không phải trúng độc thì là cái gì?”

Đôi mắt của Khổng Tắc Huy âm trầm, “Vậy thì phải hỏi Diêm Nhật hoặc là….Hoàng Thượng.”

“Hỏi Hoàng Thượng?” Ôn Quế bắt đầu cảm thấy hồ đồ.

Khổng Tắc Huy chớp mắt, “Vừa rồi chẳng phải Hoàng Thượng đã hỏi rồi sao? Nếu hắn động đến Lương Vương thì ngươi và ta sẽ đứng ở bên nào. Hoàng Thượng muốn biết rõ tâm tư của ngươi và ta thì mới bằng lòng nói ra chân tướng cho ta và ngươi biết.”

Ôn Quế yên lặng để cẩn thận hồi tưởng những lời mà Hoàng Thượng đã nói với hắn, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó trong mắt của hắn lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Nghĩ ra rồi sao?”

Ôn Quế cốc đầu mình một cái, “Vì sao ta lại ngốc như vậy!” Hắn cầm y mệ của Khổng Tắc Huy rồi vội vàng nói, “Hình như Hoàng Thượng có chuyện muốn công đạo cho ta đi làm, nhưng ta lại ngốc quá, không nhận ra ý tứ của Hoàng Thượng. Có phải Hoàng Thượng có chuyện gì đó muốn giấu Vương gia hay không, nhưng lại sợ ta mật báo cho ngươi nên mới hỏi ta như vậy. Nếu ta có thể giữ bí mật cho Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng mới nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có đúng hay không?”

Khổng Tắc Huy nở nụ cười rồi sờ đầu Ôn Quế, “Ôn tổng quản vẫn chưa tính là quá ngốc. Chẳng phải Diêm Nhật đã nói rồi hay sao? Hoàng Thượng tình nguyện chính mình chịu khổ cũng tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ Vương gia. Hoàng Thượng nói với Thái sư như thế, ta nghĩ là hắn chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi, Hoàng Thượng phải làm đại sự, có một chuyện cần ngươi và ta tuyệt đối trung thành với Hoàng Thượng thì mới bằng lòng nói cho ngươi và ta biết.”

Ôn Quế khẩn trương nuốt nước miếng rồi mới lộ ra vẻ mặt thảm thương mà nói, :“Nhưng rốt cục lại bị ta phá hỏng tất cả.”

Khổng Tắc Huy thừa dịp không có người phát hiện, lập tức hôn Ôn Quế một cái rồi cười một cách xấu xa, “Đi đi, thỉnh tội với Hoàng Thượng đi. Ngươi và ta là người bên cạnh Hoàng Thượng. Lúc này Hoàng Thượng cần chúng ta. Thậm chí phải quỳ cả ngày mới được Hoàng Thượng tha thứ, chẳng phải còn có ta ở bên cạnh Ôn tổng quản hay sao?”

Ôn Quế đỏ mặt, hắn bỏ ra y mệ của Khổng Tắc Huy, thở dài một hơi rồi nói, “Mặc kệ là lên núi đao hay là xuống biển lửa thì ta cũng phải thỉnh Hoàng Thượng tha thứ.”

“Vậy thì được rồi. Đi thôi.”

“Ân.”

Hai người cùng nhau đi vào Nhân Tâm Đường.

Bình Luận (0)
Comment