Rất nhanh, người nọ ở đầu dây bên kia vang lên giọng cười trầm thấp chui vào lỗ tai. “Nam Nam, chúc mừng năm mới.”
“Chú Tiểu Cố, chúc mừng năm mới! Chú có ăn sủi cảo không?” Lộ Nam Tâm cong mi, cười híp mắt hỏi anh.
Cố Trầm Quang cười, “Chưa, nơi này vẫn còn là mùa xuân, chú cũng không có tự làm, phải đợi đi siêu thị xem có bán hay không.”
Lộ Nam Tâm nghe Cố Trầm Quang nói về cuộc sống bên kia Thái Bình Dương của anh, cảm thấy có hứng thú mới lạ, “Người Mỹ cũng có Tết sao?”
“Có, chỉ là không giống với chúng ta. Nhưng mà nơi này cũng có ngày lễ tết, muốn nghe hay không?” Năm 2002, mọi người cũng không có tập tục ngày lễ giống như người ngoại quốc, chỉ xem TV nghe người ta kể chuyện, nói chuyện phiếm sau khi ăn một chút.
“Muốn nghe...... Chú Tiểu Cố, vậy chú thích nhất là ngày lễ nào?” Cô luôn theo thói quen tin tưởng thứ anh thích nhất định là thứ tốt nhất.
Cố Trầm Quang hơi trầm tư mấy giây, sau đó trả lời: “Lễ Tạ Ơn, ngày lễ ngày rất tốt.”
“Lễ Tạ Ơn? Cảm ơn cái gì?” Lộ Nam Tâm hỏi.
Cố Trầm Quang cười, “Cảm ơn Thượng Đế, đây là tín ngưỡng của bọn họ.” Anh vẫn cho rằng, người Trung Quốc thiếu mất tín ngưỡng. Cái này hư vô mờ mịt giống như thứ thiêng liêng trên trời. Lại là cột trụ tinh thần không bao giờ ngã của bao nhiêu dân tộc.
Không cách nào kháng cự, không cách nào buông tha. Vì vậy vĩnh viễn cũng không có hy vọng. Cho dù vận mệnh có khổ cực hay sung sướng, vẫn là vì còn có cái đáng giá để kiên trì.
Cố Trầm Quang không tin có Thượng Đế, nhưng cảm thấy có tín ngưỡng là một chuyện tốt.
Mùa đông Bắc Kinh bông tuyết bay tán loạn, hồng mai lặng lẽ tới. Ngoài cửa sổ, thành phố từ từ tàn lụi, nggười đi đường vội vàng, bước nhanh trên đường để về. Bên trong lò sưởi ấm áp, giọng nói mềm mại, trong không giang giống như đang phát máy phát thanh nhỏ nhẹ.
Lộ Nam Tâm nghe giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của người bên kia, đầu nhỏ khẽ tựa vào cạnh góc khay trà, không tự chủ liền bắt đầu tìm kiếm trong đầu thứ cô có thể coi là tín ngưỡng.
Đột nhiên, cô gái nhỏ khẽ mỉm cười, mặt mày xinh đẹp, hoa gặp hoa nở.
Ừ, là Cố Trầm Quang.
————
Năm 2002, không ít người Bắc Kinh bắt đầu đàm luận sự kiện bệnh dịch đột nhiên xuất hiện. Nhưng tình huống cũng không phải rất nghiêm trọng, cũng không có mấy người để trong lòng.
Lộ Nam Tâm gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang thì mới biết ở Mỹ cũng có tin tức. Lúc đó, anh còn nghiêm túc dặn dò qua điện thoại, nói cô phải chú ý an toàn, ngàn vạn lần không để để cho bản thân bị cảm mạo, nóng sốt. Cô theo thói quen dựa theo lời nói của anh mà làm, ba tầng trong ba tầng ngoài đều tự bao bọc bản thân kín mít. Nhưng trong lòng cũng không có ý thức nguy hiểm rõ ràng gì.
Mấy ngày trước, Bắc Kinh bên này mới vừa có các viên chức cùng quốc gia bày tỏ. Tình hình bệnh dịch ở Bắc Kinh đã được khốn chế, không nên liệt kê vào khu vực cách ly. Tổ chức vệ sinh thế giới cũng quả thật xóa Bắc Kinh ra khỏi khu vực cách ly, theo lẽ thường mở ra khu du lịch.
Kể từ đó, lòng người càng thêm bình tĩnh.
Cô gái nhỏ giống như trời sinh có năng lực hóa giải nguy hiểm, giống như vĩnh viễn xa cuối chân trời. Lộ Nam Tâm không thích đợi ở nhà, thường thường đi theo Chu Tần ra ngoài chơi. Trên đường thỉnh thoảng sẽ có người mang khẩu trang đi qua. Khẩu trang phòng độc ngăn cản hơn phân nửa gương mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau đó, người mang khẩu trang càng ngaỳ càng nhiều.
Trong lòng Lộ Nam Tâm loáng thoáng bắt đầu lo lắng. Cô âm thầm cảm thấy chuyện này không nhẹ nhõm giống như trên TV nói. Trái ngược rất là nặng nề, càng ngày càng nghiêm trọng. Dần dần tin đồn cao như núi. Cho đến một ngày, nửa đêm cô bị khát tỉnh dậy, phát hiện bản thân nóng rần lên.
Lộ Nam Tâm sờ sờ trán mình, nóng bỏng, cả người lập tức hoảng sợ. Một số tin tức trên TV thỉnh thoảng thông báo ùng ùng kéo đến trong đầu, cảm xúc trong nháy mắt điên cuồng phát ra từ trái tim…. Cô sẽ chết có phải không? Giống như những người trên TV kia?
Một mình Lộ Nam Tâm ngồi ở trên giường, quanh thân một mảnh đen tối. Rèm cửa nặng nề che lại ánh sáng ngoài cửa sổ, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu, tinh tế dày đặc bắt đầu tê dại, giống như bị kim châm.
Giọt nước mắt lớn không khống chế rơi xuống, nện trên mu bàn tay, cảm xúc ấm áp làm cho cô trong nháy mắt thanh tĩnh. Lộ Nam Tâm cũng không để ý sàn nhà lạnh như băng đầu mùa xuân, chân trần xoạch xoạch một đường chạy đến phòng khách.
Lộ Nam Tm đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Năng lực chịu đựng của một đứa nhỏ mấy tuổi có hạn. Cô không biết nên nhờ người nào giúp đỡ, chấp niệm muốn gọi điện thoại cho người cách xa nghìn vạn dặm bên kia đại dương, nói cho anh biết cô đang phát sốt. Cô không xác định bản thân có phải sẽ lập tức biến thành một trong những người bị tử vong đang không ngừng tăng trên TV hay không.
Bấm điện thoại, Lộ Nam Tâm ngồi bệt trên sàn nhà, tay cầm điện thoại cũng đang phát run, vừa rơi nước mắt vừa không ngừng sờ trán cùng sau lưng của mình. Càng ngày nhiệt độ cơ thể cô càng cao làm cho cô gần như không nhịn được muốn khóc thành tiếng.
Điện thoại vang lên sáu tiếng liền được bắt máy, giọng nói quen thuộc của Cố Trầm Quang vang lên, mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Nam Nam à?”
Lộ Nam Tâm nghe được giọng nói của anh, rốt cục không nhịn được hu hu khóc thành tiếng. Quả đấm nhỏ cuộn lại đặt tại cằm cùng cổ, rất nhanh liền bị nước mắt nhuộm ướt đẫm.
Cố Trầm Quang bắt đầu lo lắng.
Anh mới vừa bắt điện thoại, trong lòng liền có dự cảm xấu. Đây không phải là thời gian ước hẹn của bọn họ. Lộ Nam Tâm sợ làm phiền anh, chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh vào thời điểm này —— Trừ phi đã xảy ra chuyện lớn gì.
Tiếng khóc đứt quãng của cô truyền đến từ điện thoại, giống như là vô cùng đè nén, bây giờ không nhịn được mới rốt cục tràn ra một chút tiếng khóc thút thít, nhẹ nhàng nhỏ bé, so với gào khóc còn làm cho người ta lo lắng hơn mấy phần. Trái tim Cố Trầm Quang trầm xuống, chân mày nhíu chặt, phần bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
“Nam Nam, trước tiên đừng khóc….. Nói cho chú biết, thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Lộ Nam Tâm nghe được giọng nói của anh, hoảng sợ trong lòng không kềm chế được cùng nhau xông tới, bộc phát thu lại không được tiếng khóc, càng về sau càng định ôm điện thoại ngồi trên sàn nhà hết sức chuyên tâm khóc.
Bởi vì dáng vóc của cô nhỏ nhắn, hiện tại âm thanh cũng mang theo một chút non nớt. Hu hu khóc như vậy làm cho Cố Trầm Quang đang ở Mỹ như lửa đốt, trong lòng vừa lo lắng, vừa không giải thích được mà mềm mại. Anh ngồi ở trên ghế nghe tiếng khóc của cô, sửng sốt cảm nhận được mùi vị yên tĩnh của năm tháng. Chỉ tiếc chung đụng cùng cô lâu như vậy cũng không học được cách an ủi đứa nhỏ. Nghe cô khóc vừa nóng lòng lại vừa không thể nói xen vào, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ cô khóc, thỉnh thoảng nói một câu: “Sàn nhà lạnh, Nam Nam đừng ngồi dưới đất mà khóc…….”
Bạn anh thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng lông mày nhíu chặt của anh, ý hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Cố Trầm Quang cầm điện thoại nghiêm túc nghe cô gái nhỏ bên kia khóc, bên này nhẹ nhàng lắc đầu với bạn anh.
Thật cũng không khóc bao lâu, Lộ Nam Tâm rất nhanh liền tĩnh táo lại, cố nén ý khóc trong cổ họng, thấp thỏm nói với người bên kia: “Chú Tiểu Thúc, Nam Nam bị sốt……”
Chân mày Cố Trầm Quang chợt trầm xuống!
Anh từ trên ghế “vọt” đứng dậy, không có phần ổn định mới vừa rồi, đuôi mày nhíu chặt, xác nhận lại tin tức với Lộ Nam Tâm. “Sốt? Rất nghiêm trọng sao?”
“Dạ, rất là nóng......”
Cố Trầm Quang dừng một chút, chợt nhớ ra một chuyện, thở sâu, hỏi cô: “Nam Nam có uống thuốc chưa?”
Lộ Nam Tâm sửng sốt: “Vẫn chưa….. Nam Nam quên……” Mới vừa rồi cô chỉ nhớ muốn gọi điện thoại cho anh thôi.
“Vậy mau đi uống thuốc, uống thuốc xong ngủ một giấc thật ngon, nếu buổi sáng tỉnh lại vẫn còn sốt không lui thì phải đi…..” Anh đột nhiên nhớ tới trước đó bạn anh dặn dò anh loại thời điểm này ngàn vạn lần không nên đi bệnh viện, lập tức vòng vo câu chuyện, giọng nghiêm túc dặn dò cô: “Không nên đi bệnh viện. Trước tiên Nam Nam tự mình uống thuốc. Hai ngày, nếu hai ngày sau Nam Nam còn sốt không lui, thì hãy đi bệnh viện.”
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đồng ý, xoắn xuýt mấy giây, rốt cuộc không nhịn được, hăng hăng cắn môi mình kềm nén tiếng khóc. Giọng nói nhẹ nhàng lại bất lực, nói ra sợ hãi sâu nhất từ đáy lòng: “Chú Tiểu Cố, nếu Nam Nam thật sự….. Ba ba có thể cũng sẽ không muốn Nam Nam nữa hay không?” Cô điều tra, đây là bệnh truyền nhiễm.
Bên cô quá yên tĩnh, một mảnh đen như mực, chỉ có một cô gái nhỏ ngồi một mình trong phòng khách, cách phòng ba cô khoảng vài thước. Lộ Nam Tâm đè nén tiếng khóc, hỏi một người ngoài không hề có liên hệ máu mủ: Nếu như cô thật sự bị loại bệnh này, có phải sẽ lại một lần nữa bị người thân nhất của mình vứt bỏ hay không?
Cô không lo lắng bản thân có phải sẽ chết hay không. Cô dùng tất cả dũng cảm, cuối cùng trước mắt, bị toàn bộ thế giới tuyên bố vứt bỏ. Cái loại tuyệt vọng kia, cô đã trải qua một lần, không muốn tiếp nhận lần thứ hai.
Đầu quả tim của Cố Trầm Quang giống như là bị người nào đó hung hăng đâm vào, chợt đau nhói. Anh cũng không biết đáp án, thế nhưng lúc này chỉ có thể dùng giọng nói khàn khàn khẳng định nói với cô: “Không biết…… Tuyệt đối sẽ không.”
“...... Có thật không?” Trong giọng nói là mãnh liệt hoài nghi.
“Ừ……. Nam Nam không tin chú sao?”
“Tin tưởng, nhưng...... Nhưng Nam Nam sợ, Nam Nam thật sự rất sợ……. Chú Tiểu Cố, Nam Nam nhớ mẹ……..” Lộ Nam Tâm mở to mắt, cố gắng trợn to hơn nữa. Mặc cho nước mặt nóng bỏng không tiếng động chảy xuống. Cô nhìn bông tuyết trắng xóa trong bóng đêm ngoài cửa sổ, áo ngủ, tóc tai lộn xộn cũng không rảnh để ý, một cánh tay vòng ôm lấy hai đầu gối ngồi dưới đất, nói với một người ở nơi khác bên kia đại dương rằng bản thân đang nhớ mẹ.
Cố Trầm Quang trầm mặc.
Hồi lâu, “Vậy chờ chú trở về, dẫn Nam Nam đi gặp mẹ, có được hay không?”
Nhưng chú còn phải mấy năm nữa mới có thể trở về…… Tầm tình Lộ Nam Tâm cũng không có vì những lời nói này mà khá hơn một chút. Nhưng vẫn không muốn làm hỏng lòng tốt của anh, gật đầu một cái, ồm ồm đồng ý. “……. Được.”
“Còn nữa, trước không cần nói cho người khác biết Nam Nam bị sốt, người nào cũng không được nói, biết không?” Anh không yên lòng. Không phải là không tin tưởng con người của Lộ Thịnh Minh, chẳng qua là trong hai tháng anh chung đụng cùng với cô, anh không nhìn thấy bất kỳ một tia thân tình nào từ trên người cô. Anh muốn bảo vệ cô an toàn.
Lộ Nam Tâm cũng không hỏi tại sao, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. “Dạ.”
“Ừ, nhanh đi uống thuốc rồi đi ngủ, sáng sớm ngày mai bất kể như thế nào cũng phải gọi điện thoại cho chú, nhớ không?”
Lộ Nam Tâm hít hít mũi: “Nhớ.”
Cúp điện thoại, Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn lấy ra hộp thuốc, mở đèn ở đầu giường tìm được thuốc cảm mạo, giảm sốt, xem kỹ liều thuốc, uống một chút nước nóng liền nuốt xuống. Sau đó cô thả hộp thuốc trở lại chỗ cũ, ngoan ngoãn tắt đèn lên giường ngủ.
Nhiệt độ vẫn còn nóng, nhưng Lộ Nam Tâm lại cảm thấy lạnh, cả người chui rúc trong chăn. Cả người đều dán chung một chỗ, cái đầu nhỏ dưới cơn sốt cao rốt cuộc chịu không nổi buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nước Mỹ, tuyết rơi khắp nơi, thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng.
Con ngươi Cố Trầm Quang đen tối không rõ, không nói lời nào nhìn ngoài cửa sổ.
Sắc trời hoàng hôn một mảnh, màu rỉ sắt tràn đầy cả một vùng trời tuyết trắng, giống như ma sát thành một lằn hoa văn thêu dệt khó coi trên tấm khăn trải bàn, tràn đầy một lỗ thủng.
Cố Trầm Quang đứng lên, anh cần phải trở về.