Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 44

Ngày thứ hai, thời điểm Lý Dụ nhìn thấy Tiêu Từ Giản, ánh mắt hai người đụng nhau, Lý Dụ cảm thấy muốn nói rồi lại thôi, trong lòng hắn muốn nói rất nhiều chuyên, nhưng cũng không biết nói với Tiêu Từ Giản thế nào cho phải.

Cũng may Tiêu Từ Giản vĩnh viễn bình tĩnh hơn so với hắn.

Chuyện lớn hơn nữa cũng phải từng bước từng bước thực hiện, hoặc là nói, chính  là vì đại sự, cho nên mới muốn đem căn cơ xây cho vững chắc, không thể qua loa.

Trước mắt còn có một việc lớn, trong triều bắt đầu chuẩn bị khoa cử. Năm ngoái bởi vì Hiếu Tông hoàng đế băng hà, bởi vậy khoa cử tạm dừng. Năm nay bắt đầu tất cả mọi chuyện đều được thực hiện lại, khoa cử là việc lớn, rất sớm đã được bắt đầu chuẩn bị.

Theo Lý Dụ biết, thế giới này khoa cử là được bắt đầu từ Đại Thịnh hướng, cho đến bây giờ bắt đầu được khoảng mười năm, bởi vậy không có trong ấn tượng của Lý Dụ, thời kỳ này khoa cử được tổ chức trong một quy củ cứng nhắc.

Khoa cử lúc này còn đang ở thời gian bắt đầu, bởi vậy còn rất nhiều chỗ trống cần được cải tiến. Nhưng người ở thời đại này cũng không ý thức được, khoa cử sẽ tồn tại được đến đời nào. Nhưng Lý Dụ biết.

Khoa cử trước mắt, các thư sinh rất nhanh liền tụ tập đến kinh thành, vài tháng nữa sẽ bắt đầu thi, tháng 4 năm sau sẽ có kết quả. Mọi người đề nói, mùa xuân trong kinh thành là mùa đẹp nhất, không chỉ hoa nở khắp thành, mà bởi vì mùa xuân cũng là thời điểm các thư sinh đến tụ tập trong kinh, hội thơ, thi, văn đều được tổ chức nhộn nhịp, hăng hái.

Lý Dụ cho rằng đây là năm thứ nhất của Duyên Bình, cần làm những hoạt động để kỷ niệm, liền đề xuất, năm nay những người được chọn đậu sẽ tăng lên, để cho đám thư sinh vui mừng một chút.

Ngày hôm đó, về đề nghị của hoàng đế, Tiêu Từ Giản biểu thị nghiên cứu một chút, sau đó??? Sẽ không có sau đó.

Ngày hôm sau, Lý Dụ lại nghĩ tới đến chuyện này, mắt thấy gần đến thời gian thi, nhân số được tuyển chọn cũng nên đưa ra. Vì vậy hắn liền hướng Tiêu Từ Giản hỏi.

Tiêu Từ Giản hỏi ngược lại hắn: “Bệ hạ muốn tăng thêm bao nhiêu người?”

Lý Dụ suy nghĩ một chút nói: “Tiến sĩ khoa khoảng ba mươi người.”

Tiêu Từ Giản lập tức nói: “Nhiều lắm.”

Lý Dụ đã xem qua trước, mấy năm qua tiến sĩ được chọn chỉ có 23 người, có khi chỉ có 10 người. Hắn vừa lên tiếng muốn ba mươi người là nhiều lắm, hắn biết nhiều như vậy, Tiêu Từ Giản sẽ không thể đáp ứng.

“Không nhiều, làm sao thể hiện hoàng ân cuồn cuộn?” Hắn chỉ là đang cùng Tiêu Từ Giản cò kè mặc cả.

Tiêu Từ Giản hỏi hắn: “Bệ hạ, nếu thật sự lấy ba mươi tên tiến sĩ, bệ hạ dự định làm sao an bài bọn họ? Sang năm bệ hạ sẽ dự định như thế nào?”

Lý Dụ nói: “Tuyển chọn tiến sĩ rồi an bài bọn họ, đây chính là chức trách của thừa tướng….”

Về phần sang năm, những thí sinh kia sẽ ra sao  —— sang năm đương nhiên không thể nhận  nhiều người như vậy. Lý Dụ cũng rất rõ ràng, hàng năm đều không cần những người thừa thãi quá nhiều, nếu thừa lại thì chính là một vấn đề lớn.

“Về phần sang năm, thí sinh sang năm chỉ có thể trách chính mình vận khí không tốt.” Lý Dụ lời vừa thốt ra. Tiêu Từ Giản liền liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt kia khá không đồng ý, tựa hồ chê trách hoàng đế quá mức tùy hứng.

Lý Dụ chỉ là cười, hắn cố ý nhỏ giọng, tới gần Tiêu Từ Giản ôn nhu nói: “Thừa tướng, sau khi xuất binh chắc sẽ có chỗ để dùng, chiêu mộ nhân tài, còn sợ không dùng được?”

Tiêu Từ Giản mới không dễ dàng dao động như vậy, hơn nữa y cũng biết hoàng đế là đang cò kè mặc cả, y cũng biết hoàng đế đang muốn làm lung lạc lòng người.

“Bệ hạ, ba mươi người là quá nhiều, ” y nghiêng đầu hướng hoàng đế nháy mắt một cái, đồng dạng ôn nhu nói, “Thần sẽ thật khó khăn.”

Y vừa quay đầu, chớp mắt một cái, phảng phất như trong không khí mang đến những vòng xoáy nhỏ, hấp dẫn Lý Dụ đến mụ mị đầu óc.

“Ừm…” Lý Dụ hàm hàm hồ hồ, xém nữa  quên chính mình nên nói cái gì. Hắn chỉ đang suy nghĩ____ may là Tiêu Từ Giản không phải là nữ nhân, không phải vì y sẽ làm vong quốc, mà hắn sẽ cam tâm tình nguyện vong quốc vì y.

“Kia…..Vậy lấy 20 người đi…”Lý Dụ nói. Hắn không tự chủ được, tự chủ động nhường nhịn y.

Tiêu Từ Giản nở nụ cười, lần này là thật sự cười, y không biết hoàng đế vì sao nhanh như vậy liền đồng ý, mà con số này cũng là con số y dự định hoàn toàn có thể đồng ý.

“Thần hiểu rồi.” Y nói.

Tuy tháng 9 mới bắt đầu thi, nhưng đầu xuân đã có thí sinh đến kinh thành. Con nhà giàu có liền thuê một gian phòng, càng gần Quốc Tử Giám càng tốt. Nếu không giàu sang sẽ cùng nhau thuê một phòng ở chung, còn có thể thuận tiện bàn luyện việc học. Còn có người sẽ đến chùa nhờ tá túc, tuy rằng cực khổ đôi chút nhưng vẫn có thể yên tâm học được.

Trước kia, Linh Tuệ tự là nơi cho thư sinh tá trúc, nhưng vì đại hỏa năm ngoái đều bị thiêu trụi, những thí sinh từ nơi xa đến bây giờ mới biết chùa bị như vậy.

Vô Tịch được sư thúc nhờ vả, giới thiệu cho mấy thư sinh ở xa đến những chùa có thể tá túc được. Mấy thư sinh này đã đi thi mấy năm liền, năm nào cũng tá túc ở Linh Tuệ tự, nên quen biết với tăng nhân ở đây.

Thời điểm Vô Tịch nhìn thấy hoàng đế, cũng có nhắc đến việc này. Lý Dụ luôn kính nể đối với mấy người thư sinh này, không khỏi cảm thán một câu. Lý Dụ thấy Vô Tịch mặt hơi đỏ, nhưng khí sắc lại không tốt, có vẻ hơi mệt mỏi.

Lý Dụ trêu ghẹo nói: “Ngươi một cái tiểu hòa thượng, mặt làm sao hồng như vậy?”

Vô Tịch thẹn thùng không nói, Lý Dụ rất thích cậu ngại ngùng, lại nói: “Nếu như có gì không khỏe, trẫm liền gọi thái y xem cho ngươi một chút.”

Vô Tịch chỉ nói không có chuyện gì. Nhưng sau khi trở về, Lý Dụ không yên lòng vẫn để cho thái y đi xem bệnh cho cậu, thái y trở về liền bẩm báo hoàng đế, nói là ốm vặt, không có gì đáng ngại. Chỉ là tạm thời không thể vào cung. Lý Dụ đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, chỉ phái cung nhân đưa chút thuốc, nhắn cho Vô Tịch, kêu cậu hảo hảo dưỡng bệnh.

Vào tháng 3, Lý Dụ dựa theo Tiêu Từ Giản nói, trước tiên thăm dò ý tứ của mấy lão thần trong triều, đối với chuyện xuất binh về phía nam thấy thế nào.

Chủ yếu nhất chính là cái nhìn của Văn thái phó. Lý Dụ nghĩ, trong triều vừa có Tiêu Từ Giản làm chủ về binh quyền, vậy nhất định cũng có thể có người cho ý kiến. Văn thái phó cũng không nhất định đồng ý với ý tứ của Tiêu Từ Giản.

Không nghĩ tới Văn thái phó vừa nghe, thái độ vô cùng tự nhiên, nói: “Bệ hạ, xuất binh Ô Nam là đúng, lẽ ra nên sớm xuất binh.”
Bình Luận (0)
Comment