Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 46

Tiêu Từ Giản nghĩ nghĩ, y ngày hôm nay cũng không có nói tới bất kỳ công vụ gì, hoàng đế vì sao lại cảm thấy được  mình sẽ nói với hoàng đế những chuyện phức tạp?

… Không chừng hoàng đế say thật rồi.

Hồi tưởng lại quan hệ của y cùng với hoàng đế trong hai năm nay, cũng thật là xoay chuyển tình thế. Chính y cũng không nghĩ đến y sẽ cùng Nhữ Dương vương như vậy… thuận lợi. Y nhiều ít gì cũng là cảm khái. Từ trước nghe nói qua có công tử bột hoàn toàn tỉnh ngộ, hiếu học, chỉ là xưa nay không thấy tận mắt. Nhữ Dương vương phen này đột nhiên biến hóa, nói là thoát thai hoán cốt, cũng kém xa.

Tiêu Từ Giản cảm thấy được chính mình đối với hoàng đế nên nói chút lời thật lòng.

Y ngắm hơi say hoàng đế, nói: “Bệ hạ phong độ cùng Cao Tông hoàng đế càng ngày càng giống nhau.”

Lý Dụ  không có say đến không tỉnh táo, lời này của Tiêu Từ Giản là đang tán dương hắn.

Đối với Cao Tông hoàng đế, Lý Dụ cũng có nghiên cứu qua người phụ thân chưa từng gặp này. Người này là người tuấn mỹ phong lưu. Trong hậu cung có truyền thuyết liên quan đến phi tử. Cao Tông hoàng đế sủng một người, liền sủng nàng ta lên trời. Mẹ đẻ của Nhữ Dương vương, Vân quý phi cũng là vị phi tần được sủng ái nhất, nhưng lại qua đời. Cao Tông hoàng đế cực kỳ đau buồn, bởi vậy Vân quý phi lúc sắp chết đưa ra đề nghị phải cho nhi tử một khối đất phong giàu có và đông đúc, Cao Tông cũng đáp ứng một tiếng.

Ngoại trừ Vân quý phi, còn có hoàng hậu, còn có n vị phi tử, nữ quan, cung nữ, ca kỹ, mỗi người đều có một đống cố sự. Lý Dụ cảm thấy được vị Cao Tông hoàng đế sinh hoạt như vậy ở hậu cung vì vậy có thể cho hậu thế tư liệu làm những bộ phim kịch tính, vỗ một cái liền có thể đem đến cho khán giả một bộ phim cung đấu dài hơn 80 tập cũng được.

Bất quá, ở hậu cung Cao tông có nhiều tình yêu nam nữ khúc mắc, rắc rối nhưng khi bàn đến chính sự cũng chẳng hề ngu ngốc, còn để lại những chiến tích lẫy lừng. Chỉ là dụng binh dẹp loạn phương bắc chiến công lừng lẫy như thế liền được ghi vào sách sử, chớ nói chi là danh thần mà Cao Tông đế đề bạt.

Đời này của Cao Tông hoàng đế, người nên ngủ cũng đã ngủ, chuyện nên làm cũng đã làm, nếu không phải vì mất sớm, thì đời này cũng coi như không có gì tiếc nuối.

Lý Dụ là biết Tiêu Từ Giản là đang khen hắn, thật tâm khen hắn. Dù sao dưới góc nhìn của y, Cao Tông hoàng đế là một vị hoàng đế tốt. Thẳng nam, một đám cổ đại thẳng nam, tuyệt đối sẽ không quan tâm một vị hoàng đế sinh hoạt hậu cung đen tối, nếu như sinh hoạt như vậy được coi là đa tình phong lưu.

Lý Dụ cười nhẹ một tiếng, hắn hỏi Tiêu Từ Giản: “Phụ hoàng năm đó vô cùng sủng ái mẫu phi ta… Bất quá cũng yêu không ít những người khác đi. Thừa tướng cảm thấy được ông ta chân chính để người khác trong lòng sao?”

Cao Tông hoàng đế chân chính để ở trong lòng chính là giang sơn xã tắc. Nhưng bởi vì thần sắc hoàng đế lúc này thoạt nhìn quá thương cảm, y nói: “Cao Tông đối với Đức Ý hoàng hậu, có thể nói là khác biệt với những người khác.”

Đức Ý hoàng hậu chính là Vân quý phi sau đó được truy phong. Y là đang an ủi hoàng đế.

Nếu là Nhữ Dương vương chân chính, nghe Tiêu Từ Giản nói ra như vậy, khoảng chừng thật sẽ cảm thấy vui mừng. Bất quá Lý Dụ không phải, hắn vẫn là cười, nói: “Thừa tướng, ngươi và ta đều rõ ràng, Cao Tông là người như vậy, ông ta yêu nhất chính là bản thân mình. Ông ta không tồn tại cái chân chính, cái duy nhất kia.”

Tiêu Từ Giản nói: “Bệ hạ say rồi.”

Y vốn nên nói hoàng đế không nên thất thố như vậy, nhưng hoàng đế lúc này, làm y thật nhớ lại Cao Tông. Y có chút ngạc nhiên, hoàng đế đến cùng là muốn nói cái gì.

Lý Dụ nói: “Được rồi, trẫm là say rồi. Đại khái là say rồi mới có thể nói những lời này. Mà trẫm cũng không phải Cao Tông, cũng sẽ không mô phỏng theo Cao Tông. Trẫm chỉ muốn…”

Hắn nhìn về phía Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản trong mắt có ý cười, nhưng rất thản nhiên, đối với hoàng đế sắp sửa nói cái gì, như biết được toàn bộ, vừa giống như không cảm giác chút nào. Hắn dừng một phút chốc, mới nói tiếp.

“Trẫm sẽ đem một người chân chính để ở trong lòng, chỉ cần một người.” Hắn không nhìn Tiêu Từ Giản, chậm rãi nói.

Tiêu Từ Giản cũng không muốn khuyên can nên làm hoàng đế phải một lòng một dạ vì quốc gia, y dù sao cũng từng là người như vậy, y ít nhiều gì cũng hiểu được, người trẻ tuổi sẽ có những ý nghĩ khác người. Năm đó Cao Tông hoàng đế cũng từng nói với y: “Thời điểm mười mấy tuổi, thật sự coi chính mình có thể toàn tâm toàn ý với người mộng, mãi đến tận đầu bạc, kỳ thực vẫn không thể… Hoàng đế không thể làm được.”

Mà giờ khắc này Tiêu Từ Giản chẳng lập tức đánh vỡ ảo tưởng của hoàng đế, y chỉ nói: “Bệ hạ sẽ sớm ngày tìm được tình yêu.”

Lý Dụ nhẹ giọng cười cười.

Đối thoại không đầu không đuôi cứ vậy mà kết thúc. Một chốc sau sau sắc mặt hoàng đế liền bình thường trở lại, ngồi xem những ca kép biểu diễn, vỗ tay tán thưởng, cười gọi cung nhân đem hoa tươi phân cho các vị đại nhân. Phân đến Tiêu Từ Giản trong tay chính là một cành đào lớn đang rủ xuống.

Tiêu Từ Giản nhìn chằm chằm hoa này suy nghĩ một phút chốc, chỉ cảm thấy sâu trong ký ức tựa hồ giữ lại một điểm hồi ức, mà hoa này kỳ thực rất tầm thường, y làm sao cũng không nghĩ ra được.

Y không quay đầu lại, không nhìn thấy hoàng đế mỉm cười, đó là một điểm nhắc nhở, cũng là một điểm ám chỉ.

Rất nhanh đến thời điểm chạng vạng, chúng thần đều rời khỏi, hoàng đế vẫn không hồi Đông Hoa cung.

Lý Dụ kêu cung nhân ở trong vườn ngự uyển treo đèn lên, rượu còn dư lại cùng đồ ăn điểm tâm đều ban thưởng cho cung nhân, cho bọn họ ở trong hoa viên tùy ý chơi đùa một phút chốc.

Gió đêm ấm áp đưa hương hoa, tiểu các cung nữ ngồi thành một đoàn đấu thảo, tiếng cười từng trận. Hoàng đế ngồi ở chỗ cao, nghe tiếng cười vui vẻ kia, tâm tình cũng khoan khoái rất nhiều.

“Cho những đào kép kia nghỉ ngơi đi thôi.” Lý Dụ dặn dò.

Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi: “Hôm nay nhạc công là có người thay đổi sao? Nghe có chút lạ.”

Cung nhân phụ trách đào kép lập tức bẩm báo: “Người đàn tỳ bà cùng với người thổi sáo bị thay đổi.”

Lý Dụ a một tiếng, hắn nhớ tới mình tựa hồ đã từng ban thưởng cho một người thổi sáo, hỏi: “Là người thổi sáo mà trẫm ban thưởng sao.”

Cung nhân đáp lại phải.

Qua ngày thứ hai, hoàng hậu mời tiệc các cáo mệnh phu nhân. Hoàng hậu đối với các cáo mệnh phu nhân không có yêu cầu toàn bộ mặc đồ đỏ, chỉ có điều mỗi người đều phải mang một đồ vật màu đỏ theo, hoặc là khăn, hoặc là khoác lụa, hoặc là túi thơm. Đủ loại hoa thơm cỏ lạ, tranh kỳ đấu diễm, vô cùng náo nhiệt.

Phùng hoàng hậu đeo vòng hoa vàng ròng, phối hợp khuyên tai trân châu, có thể nói hào hoa phú quý sáng rực rỡ, tất cả mọi người than thở không thôi. Nữ quan bên cạnh hoàng hậu liền cười nói: “Đây chính là bệ hạ tự mình cho hoàng hậu chọn lựa đồ trang sức, nói màu sắc như vậy mới hợp với hoàng hậu.”

Mọi người lập tức tâm lĩnh thần hội, tán thưởng Đế hậu ân ái, bệ hạ ánh mắt vô cùng tốt. Phùng hoàng hậu chỉ là mỉm cười.

Bộ này đồ trang sức đúng là hoàng đế chọn, quả thật cũng nói nàng thích hợp với những thứ như vậy. Nhưng cũng cách Đế hậu ân ái hoàn rất xa. Phùng hoàng hậu không rõ đến cùng có bao xa, nhưng nàng rõ ràng, hoàng đế cũng không có ý đó. Hoàng đế đối với nàng tốt, chỉ là bởi vì nàng là hoàng hậu, là chính thê của hắn, cũng không phải là vì hắn yêu nàng.

“Anh nhi, đến đây.” Phùng hoàng hậu bắt chuyện Trịnh Anh, gọi nàng ta đến trước mặt nói chuyện. Trịnh Anh cùng Tiêu Hoàn tân hôn, trong cung quý phụ đều thích trêu ghẹo nàng.

Trịnh Anh cũng không mắc cỡ, thoải mái nói giỡn trước mặt hoàng hậu. Lúc trước mấy trưởng bối của Tiêu gia là vì vừa ý phúc tướng của nàng ta, vô cùng đáng mừng.

Hoàng hậu nói vài lời, từ trên tay gỡ cái vòng tay cho nàng ta, rồi mới thả đi.

Lúc này lão phu nhân của Phùng gia cũng tới, hoàng hậu thỉnh lão phu nhân tiến vào nội thất nói chuyện.

Phùng gia lão phu nhân là tổ mẫu Phùng hoàng hậu. Thời điểm Phùng hoàng hậu chưa lấy chồng cùng lão phu nhân thân nhất. Bất quá lão phu nhân đi đứng bất tiện, tuy có danh cáo mệnh, nhưng chỉ tiến cung xem qua hoàng hậu một lần. Đây là lần thứ hai.

Phùng hoàng hậu nhìn thấy tổ mẫu cũng không khỏi động dung, gọi người lĩnh Đại hoàng tử lại đây, gặp gỡ bà cố.

Phùng gia lão phu nhân thấy vậy  tự nhiên là vô hạn vui mừng, một tâm can như vậy, chỉ là đau không tới. Hai người cảm khái xong, hoàng hậu gọi người đem Đại hoàng tử mang đi, lại gọi những người không có liên quan lui ra. Lão phu nhân liền hỏi: “Những sự tình còn lại cũng không cần quản, chỉ cần hoàng đế đối với con tình sâu đậm như vậy đủ rồi.”

Phùng hoàng hậu cười khổ, lắc đầu một cái. Nàng không nói ra được.

Lão phu nhân nhìn thần sắc của nàng, không khỏi kỳ quái, thấp giọng nói: “Nhưng là…”

Phùng hoàng hậu nói: “Bệ hạ đối với con không có tâm kia, chẳng qua là xem như vợ chồng son.”

Lão phu nhân nói: “Này là đủ rồi. Hắn một hoàng đế, có thể coi trọng thê tử kết tóc, đã đủ tốt rồi.” Bà ta nói tiếp: “Bá phụ con cùng Phùng Hữu Viễn nơi đó cũng phải có tin tức, nói bệ hạ cuối năm nay hoặc muộn nhất sang năm sẽ đối Ô Nam dụng binh, hoàng hậu có thể chiếm được tinh thần này, đây chính là cái lúc mấu chốt.” Bà ta liền cầm tay của hoàng hậu.

Phùng hoàng hậu gật gật đầu, mất tập trung nói: “Con rõ rồi.”

Lão phu nhân liền cầm tay Phùng hoàng hậu một chút, Phùng hoàng hậu ngẩn ra, lần này trong lòng nàng đã hiểu ra rồi.

Phùng gia quan tâm nhất chỉ có một chuyện, chính là vị trí Thái tử. Hoàng đế nếu như sẽ đối Ô Nam xuất binh, thời cuộc rất có thể sẽ biến hóa. Cũng sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hơn nữa lập Thái tử là việc có thể ổn định lòng người. Nàng xác thực cần phải để ý kỹ.

Thời điểm tháng 4 đã hết hương hoa, trong kinh cũng không có những người kết bè kết lũ đi ngắm hoa nữa. Thời điểm cuối xuân mọi người đều lười nhác lên, chỉ có thư sinh đang tá túc chùa chiền còn đang cực khổ.

Thời điểm hừng đông, Vô Tịch khoác quần áo ngồi ở trên bậc thang, cậu có thể nhìn thấy mặt trời còn chưa lên, hoa lá ngưng tụ nước sương. Cậu mấy ngày nay đặc biệt uể oải, tựa hồ chỉ có thời điểm hừng đông,  đầu óc mới đặc biệt tỉnh táo chút.

“Ba!” Một tờ giấy đoàn đập trúng đầu của cậu.

Vô Tịch quay đầu, nhìn thấy cửa sổ đối diện được đẩy ra, có một thư sinh cợt nhả hướng cậu vẫy tay.

Vô Tịch nhận ra người kia, đó chính là thư sinh được sư thúc uỷ thác cậu giúp đỡ tìm nơi tá túc, gọi là Phương Đàm. Phương Đàm lưng hùm vai gấu, như cái vũ phu, không giống thư sinh, nhưng mà sư thúc nói cho Vô Tịch biết Phương Đàm khá có tài hoa, đáng tiếc xuất thân bần hàn, ở kinh thành không có chỗ dựa. Thi mấy năm không trúng, càng ngày càng nghèo.

Vô Tịch vừa vặn ở Bích Hoài sơn dưỡng bệnh, cùng Phương Đàm làm hàng xóm. Mà hai người rất ít trò chuyện, Vô Tịch cũng không muốn nói với người này. Nhưng không biết, hôm nay quỷ thần xui khiến giống nhau, Vô Tịch đi tới.

Trong phòng Phương Đàm, trà đều không có, chỉ cho Vô Tịch rót chén nước. Phương Đàm liền hỏi: “Ta chú ý cậu đã nhiều ngày, tiểu sư phụ là có bệnh gì? Sao không thấy khá? Ta là một người học tạp, bắt mạch cũng là có thể.”

Vô Tịch nói: “Đã sắp tốt rồi, chỉ là có chút lười biếng vô lực mà thôi.”

“Tiểu hòa thượng, lại đây trò chuyện đi!”

Phương Đàm cùng cậu đàm luận một chút, nói: “Ta nghe đại hòa thượng nói, cậu từng vào cung, vì  bệ hạ mà giảng kinh, này rất ghê gớm. Bệ hạ là người như thế nào?”

Vô Tịch không muốn nhiều lời về việc này, chỉ nói: “Bệ hạ rất nhân từ hòa ái.”

Phương Đàm thấy hỏi không ra cái gì, cũng không tức giận. Anh ta liền nhìn kỹ Vô Tịch một chút, nói: “Tiểu sư phụ trên người có hoàng ân, phải có tinh thần phấn chấn mới phải, làm sao vẫn là mặt mày ủ rũ, rầu rĩ không vui?”

Vô Tịch không nhịn được phản bác: “Đây chỉ là đang suy nghĩ về đời người.”

Phương Đàm cười nói: “Được, được, được. Nguyên lai tiểu sư phụ bỏ lỡ hồng trần.”

Anh ta ngẫm lại, mở ra gòm gỗ, lấy một bao sách, đưa cho Vô Tịch: “Tiểu sư phụ không muốn cả ngày tụng kinh, xem chút sách giải trí cũng được mà.”

Vô Tịch cho là anh ta đưa sách không đứng đắn sách, không chịu nhận. Phương Đàm cười ha ha, nói: “Yên tâm, chỉ là chút thơ ba trăm, xuân thu chiến quốc mà thôi.”

Vô Tịch mở ra xem quả nhiên là vậy, nhân tiện nói: “Chuyện này sao lại là chuyện giải trí đâu? Khoa cử không phải là chuyện quan trọng sao?”

Phương Đàm nói: “Đối với người tầm thường như chúng ta mà nói là chữ khải, đối với tiểu sư phụ mà nói, không phải là sách giải trí sao?”

Vô Tịch không có lời nào để nói, liền nhận lấy, tán gẫu làm tiêu khiển.

Qua đoạn thời gian nữa, trong cung lại có người tới hỏi tình huống của Vô Tịch, Vô Tịch nói tinh thần tốt lắm rồi, liền trở về Đại Hưng tự. Hoàng đế nghe nói Vô Tịch trở về, liền triệu cậu vào cung.

Lý Dụ nhìn thấy Vô Tịch, lập tức đem từ đầu đến chân nhìn một phen, mới nói: “Bị bệnh một hồi, gầy không ít.”

Nguyên bản khuôn mặt còn có chút tính trẻ con bây giờ đã rút đi, hoàn toàn là bộ dáng của thanh niên.

Lý Dụ thông lệ hỏi một chút Vô Tịch ở bên ngoài hiểu biết. Vô Tịch do dự một chút, cũng không nói gì lên đến người đem cho cậu “Sách giải trí”____ Phương Đàm.

Thời điểm Giảng kinh, Vô Tịch lần này chuẩn bị không đủ, chỉ là nói sơ lược, phần lớn là nội dung đã nói qua. Bất quá hoàng đế cũng không phải là người chân chính yêu phật pháp, cũng liền tùy tiện như vậy vừa nghe, thần hồn không biết ở nơi nào.

Vô Tịch nói, hồn hoàng đế còn ở trên mây, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, thở dài, nói: “Lúc này chính là dễ dàng sinh bệnh…”

Vô Tịch nói mình đã toàn bộ tốt rồi. Hoàng đế mỉm cười, thương tiếc nói: “Trẫm biết đến, cậu trẻ tuổi, cần phải mạnh hơn nữa mới phải.” Lại rảnh lời nói vài câu, sau cùng lệnh cung nhân đưa Vô Tịch xuất cung.

Thời điểm Vô Tịch rời đi, nhìn thấy có hai cái ngự y vội vã đi vào, trong lòng cậu liền hiểu rõ, chẳng trách hoàng đế hôm nay hồn vía lên mây, xem ra là có ai bị bệnh, tựa hồ vô cùng nghiêm trọng, làm hoàng đế vô cùng quan tâm. Nhưng cậu không thể tùy ý tìm hiểu, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại, cùng cung nhân rời đi.

Bị bệnh chính là Tiêu Từ Giản. Gần đây bận rộn, y bận tối mày tối mặt, thời điểm xuân hạ luân phiên, bởi vậy phát sốt còn có chút ho. Tiêu Từ Giản tự nhận là người thường ốm vặt. Lý Dụ cũng không quản, một mạch phái bốn cái ngự y đi qua, thay phiên trong coi Tiêu Từ Giản, dáng vẻ như là đang đối đầu với đại địch.

Vốn là ốm vặt, lại có một đám ngự y và phủ Thừa tướng đều làm cho vô cùng căng thẳng. Hoàng đế thậm chí còn muốn xuất cung đích thân tới phủ Thừa tướng đi thăm bệnh, đương nhiên là bị Tiêu Hoàn ngăn cản.

“Bệ hạ nếu như đi thăm bệnh, trong triều sẽ khủng hoảng —— mọi người sẽ cho là thừa tướng đã bệnh thời kỳ cuối.” Lý Dụ đành phải thôi.

Tiêu Từ Giản ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, thấy tốt tốt lắm rồi, đã bắt đầu ở nhà làm việc. Lý Dụ lúc này mới yên lòng lại, bất quá vẫn là truyền lời cho Tiêu Từ Giản, muốn y nghỉ ngơi nhiều hơn mấy ngày.

Tiêu Từ Giản ở nhà dưỡng bệnh, kỳ thực cũng không đến thanh nhàn. Hoàng đế do thân phận hạn chế không thể thăm bệnh, nhưng những người khác có thể. Tiêu Từ Giản chỉ nhìn qua như vậy một nhúm nhỏ, những việc cái khác cũng làm cho Tiêu Hoàn cùng Trịnh Anh cản.

Tiêu Hoàn đến tối muộn mới ứng phó xong người cuối cùng, vừa vặn Trịnh Anh bên kia cũng dọn dẹp xong quà tặng được mang tới. Vợ chồng son hỏi qua ngự y, đồng thời trở lại trong phòng.

Tiêu Hoàn hướng thê tử nói: “Mấy ngày nay khổ cực nàng, đa tạ.”

Trịnh Anh cười nói: “Cứ như vậy mà cảm ơn thiếp nha? Nghe nói hoàng đế sẽ cho hoàng hậu tự tay chọn lựa đồ trang sức đấy.” Từ sau khi thưởng tiệc xuân, trong kinh quý phụ không ai không biết hoàng đế đối với hoàng hậu ân ái.

Nàng đối Tiêu Hoàn cái gì cũng đều thoả mãn, một lòng luyến ái, chỉ là có lúc Tiêu Hoàn quá chững chạc. Nàng cười nói: “Được, không cầu chàng vì thiếp mà tự tay chọn đồ trang sức, chàng có thể tự tay vì thiếp lấy trâm cài xuống đi.”

Nàng ở trước mặt cậu ta cúi đầu, Tiêu Hoàn không lên tiếng, nhẹ nhàng tháo xuống trâm phượng cao nhất.

Tiêu Từ Giản ở nhà nghỉ ngơi cũng không nhàn rỗi. Thời điểm tháng tư, tại Ô Nam biên cảnh đã tập hợp đủ 15 ngàn tên lính. Hơn nữa trú quân, cùng nhiều người như vậy hằng ngày cung cấp là vấn đề lớn. Từ khi bắt đầu đóng quân, vật tư liền ngày đêm không ngừng bắt đầu vận chuyển về biên cảnh.

Tiêu Từ Giản vẫn như cũ phải xử lý công việc hàng ngày, một bên nhìn chằm chằm đồ được cung cấp, một bên nhìn chằm chằm Ô Nam quốc, tin vắn có động tĩnh đều không buông tha.

Tiêu Từ Giản sau khi khỏi bệnh vào cung tạ ân. Lý Dụ gặp mặt y giao một cái đàm luận, ngay lập tức liền biết đến Tiêu Từ Giản cũng không chịu nghỉ ngơi, chuyện nên làm y đều đã làm hết.

“Ai, thừa tướng…” Hoàng đế chỉ nói như vậy.

Tiêu Từ Giản oán thầm, hoàng đế mắc gì phải đem câu nói này làm câu cửa miệng vậy chứ, làm y cũng không biết hoàng đế đang cảm khái cái gì. Y tự nhận là thân thể rất khỏe mạnh, một bệnh vặt như vậy cũng bình thường so với y.

Hai người nói chuyện chính vụ, Lý Dụ liền kiên trì lưu Tiêu Từ Giản ở trong cung dùng bữa.

Tiêu Từ Giản ăn không nhiều. Hoàng đế cũng mang theo tâm sự. Hai người đều là ăn không nói. Trong cung càng lặng lẽ, cung nhân thu thập bàn ăn. Lý Dụ mới nói: “Thừa tướng nếu như thực sự bận rộn, không bằng buổi chiều liền ở Lâm Hư các bên trong làm việc. Trẫm đã sai người đem nơi đó thu thập một phen, gian phòng khuếch trương lớn hơn chút, cũng thư thích hơn chút.”

Tiêu Từ Giản gật gật đầu, cũng không nói chuyện. Hoàng đế lại nói: “Trẫm buổi chiều cũng phải xử lý việc, phải học hết những bài giảng đã được giảng qua một lần.”

Hắn chọn một cách uyển chuyển mà nói cho thừa tướng, chính mình sẽ không tùy ý chạy đi Lâm Hư các.

Tiêu Từ Giản liền có cảm giác áy náy, bất quá vẫn là thận trọng nói: “Bệ hạ dụng công là vạn dân chi phúc.”

Lý Dụ liếc nhìn Tiêu Từ Giản. Thần sắc Tiêu Từ giản hơi mệt mỏi, bất quá bởi vì một đôi mắt quá mức thần thái sáng láng, bởi vậy chẳng hề thấy tiều tụy, trái lại nhìn qua tinh lực dồi dào.

“Thừa tướng, trẫm bây giờ thật như Cao Tông hoàng đế sao?” Lý Dụ hỏi Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản không nghĩ tới hoàng đế còn nhớ câu nói kia, y trấn an hoàng đế: “Bệ hạ tương lai xác định có thể trở thành minh quân, sẽ đuổi sát Cao tổ.”

Lý Dụ liền biết y cái gì cũng không hiểu.
Bình Luận (0)
Comment