Trịnh Anh khi biết Tiêu Hoàn chuyện bị trúng độc, lòng như lửa đốt, hận không thể chắp cánh bay đi Ô Nam chịu khổ cùng cậu.
Nàng sợ Ô Nam thiếu thuốc, Tiêu Hoàn dưỡng thân thể không tốt, liền chuẩn bị rất nhiều dược liệu cùng đồ bổ, uỷ thác người có thể tin được mang đến Ô Nam.
Nàng thậm chí còn muốn đến Ô Nam một chuyến, tự mình đi chăm sóc Tiêu Hoàn. Tiêu Từ Giản không cho phép nàng đi, nói: “Thương thế của Tiêu Hoàn đã ổn định rồi, ở trong quân điều dưỡng một thời gian sẽ tốt lên. Nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng, phụ thân sẽ sai người đem cậu ta về.”
Trịnh Anh không có cách nào. Nhà mẹ đẻ của nàng cũng khuyên nàng trấn định chút.
Trịnh Anh có mấy lời chỉ có thể nói với mẫu thân nàng: “Trong lòng con hiện tại đang rất nghi ngờ. Theo lí quân đội cũng sẽ cử người canh giữ nước giếng cùng đồ ăn, cũng đều là người của Đại Thịnh. Nói người Ô Nam đắc thủ hạ độc đã thôi đi, vậy mà bọn họ có thể hạ độc luôn cả tướng quân được sao?”
Mẫu thân nàng sợ nhảy lên, nói: “Con còn nhỏ tuổi nói nhăng nói cuội gì đó. Thừa tướng cũng không nói gì đâu, con ồn ào cái gì. Thừa tướng so với con còn trầm tĩnh hơn, con nghĩ đến thừa tướng có thể sẽ không nghĩ tới sao?”
Trịnh Anh phiền não, không khỏi rơi lệ: “Con chỗ nào ồn ào, chỉ cùng mẫu thân nói một chút mà thôi. Tất cả mọi người đều nói thừa tướng như vậy, nói có cái gì mà chuyện gì thừa tướng cũng sẽ biết đến, nhưng có thể kẻ cơ trí cũng sẽ có lúc sai lầm chứ…”
Mẫu thân nàng lắc đầu một cái: “Lời này con đừng nhắc lại nữa, nói nhiều sẽ lỡ lời. Chỉ cần Tiêu Hoàn tốt lên, chuyện này coi như qua.”
Tiêu Từ Giản cũng không phải không nghi ngờ việc này. Vừa biết tin tức y liền phái đặc sứ đi điều tra. Chỉ là hiện tại là thời chiến, nếu là gióng trống khua chiêng điều tra sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí. Y trước tiên phái người đi quan sát, điều tra trước đã.
Lý Dụ cũng khuyên y nên đem Tiêu Hoàn trở về. Nhưng Tiêu Từ Giản cũng đã nhận được tin của Tiêu Hoàn, trong thư chỉ nói mình đã khôi phục, cũng không ảnh hưởng đến hành động. Tiêu Từ Giản liền không muốn cậu trở về.
Ăn tết năm nay, trong cung tương đối đơn giản, không có bày đại tiệc. Hoàng đế nói bởi vì chúng tướng sĩ đang ở tiền tuyến vì nước phấn khởi chiến đấu, trong cung không nên phô trương.
Bất quá thời điểm tuyết rơi, người trong cung cũng tổ chức chơi trên tuyết —— việc này không dùng tiền. Lý Dụ khoảng thời gian này hiếm thấy có tâm tình chơi cùng bọn nhỏ, lại sợ bọn nhỏ cảm lạnh, gọi cung nhân đem bọn nhỏ gói lại tròn vo như bánh màn thầu, mới thả cho bọn nhỏ lăn trên mặt tuyết.
Thời điểm gia yến, Lý Dụ gọi A Cửu ngồi bên cạnh mình, A Cửu đi tới, Lý Dụ ôm cậu bé.
Thụy cũng không nói gì, Nữu lại kêu lên: “Con muốn ngồi bên cạnh phụ hoàng!”
Lý Dụ hướng cô bé cười cười, nói: “Ngày hôm nay vị trí này là của A Cửu.”
Nữu bĩu môi, Lý Dụ còn nói: “Thụy, Kim Nữu, các con nên nghe lời A Cửu, bởi vì A Cửu sau này sẽ là Thái tử ca ca của các con.”
Tất cả mọi người im lặng, chỉ có tiểu hài tử không quan tâm nhiều đến như vậy, nếu phụ hoàng nói đại ca sẽ là Thái tử, đại ca sẽ là Thái tử. Ngược lại đại ca vốn là lão đại, Thụy cùng Kim Nữu đều đồng ý.
Phùng hoàng hậu hơi nghiêng mặt đi, nàng kém chút khóc lên. Hoàng đế không có nói cái gì về việc chính thức sắc phong, nhưng ở trong cung, trước mặt mọi người đã tuyên bố, chỉ cần không xảy ra việc ngoài ý muốn, chuyện này liền chạy không thoát. Nàng và Phùng gia vì A Cửu mà sẽ hành sự cẩn thận hơn.
Lại qua một tháng, mùa mưa ở Ô Nam cũng đến.
Tiêu Hoàn đã gần như khỏi hẳn, nhưng mắt trái không thể chữa khỏi, cơ hồ không còn thị lực, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt. Mấy ngày này cậu đều đang cố gắng thích ứng dùng một con mắt đọc sách viết chữ.
Tiêu cung nữ kia gọi là Phỉ Thúy, vì đoạn thời gian đó không ít người trúng độc, quân y thiếu hụt nhân thủ, mới phái tới giúp đắp thuốc. Nàng hướng Tiêu Hoàn nói tới sự tình ngày ấy, chỉ nói là nhân họa đắc phúc ___ vì nàng đem cơm đến cho nhóm cung phi nhưng giữa đường lại gặp chuyện xấu kia, sau ngày đó liền kêu nàng đi ra một chỗ nhỏ để quét tước, chẳng khác nào đang giam lỏng. Không lâu sau đó liền xảy ra việc trúng độc, Đại Thịnh hoài nghi những người đưa cơm liền bắt đi tra hỏi, nàng cũng nhờ vậy mà thoát chết.
Nàng xem như là trốn khỏi một kiếp. Lúc này Tiêu Hoàn gần như khỏi hẳn, muốn đi theo quân đoàn. Nàng cũng nên đi làm tạp dịch. Lúc gần đi lại va vào Tiêu Hoàn, Tiêu Hoàn muốn kéo nàng lên, đụng đến cánh tay của nàng, nàng liền cứng đờ.
Tiêu Hoàn rút tay trở về.
Phỉ Thúy không có rập đầu lạy, chỉ hỏi: “Tướng quân, Đại Thịnh sẽ đem những người như chúng ta làm gì?”
Tiêu Hoàn nói: “Đại Thịnh nhân từ, sẽ không giết các ngươi.”
Phỉ thúy liền không nói gì.
Mùa mưa vừa đến, Ô Nam liền trở nên ẩm ướt, mưa mấy ngày không dứt.
Tiêu Từ Giản đứng ở ngoài Đông Hoa cung, mùa xuân dào dạt cây hoa liễu, y biết trận ở Ô Nam không thể kéo dài được nữa.
Y nghe tiếng bước chân của hoàng đế.
Y quay người hành lễ: “Bệ hạ.”
Lý Dụ hỏi y: “Thừa tướng đang suy nghĩ gì?”
Hắn nhìn ra thần sắc Tiêu Từ Giản không đơn giản.
Tiêu Từ Giản nói: “Bệ hạ, thần phải đến Ô Nam.”