Trong phút chốc Tiêu Từ Giản nhớ tới câu nói như nguyền rủa của Văn thái phó.
—— “Ngươi phải cẩn thận hắn.”
Trái tim của y căng lại. Y rời cửa chính, đi tìm cửa hông. Tuy rằng biết rõ nếu hoàng đế đã giam y ở đây, vậy đương nhiên sẽ không để lại chỗ hổng. Nhưng y vẫn theo thói quen điều tra một phen.
Năm trước hoàng đế đã từng tu sửa Đông Hoa cung Thiên điện. Y vừa xem, công trình của hoàng đế chẳng hề nhỏ chút nào. Y có thể tự do đi lại, thấy có phòng ngủ, thư phòng, phòng trà, tầng gác, ba chỗ tầng gác, có thể xem được phong cảnh ở những chỗ khác nhau, sân sau là hoa viên, hoa viên cũng không nhỏ, bên trong còn có hồ tắm lộ thiên.
Nơi nơi yên tĩnh, bụi cỏ bỗng nhiên hơi động, Tiêu Từ Giản vừa nhìn, chỉ thấy có con mèo nhỏ loạng choạng đi ra, kêu to với Tiêu Từ Giản, tựa hồ là đói bụng. Tiêu Từ Giản không để ý tới nó, y bình tĩnh đứng trước bậc thang.
Tiếng bước chân ở phía sau y vang lên, vừa nghe đã biết là hoàng đế.
Tiêu Từ Giản xoay người.
Hoàng đế cách y chỉ có vài bước.
Hoàng đế đột nhiên hô to: “Ngươi làm sao lại đi chân đất!”
Hoàng đế xoay người chạy đi lấy giày, rồi chạy đến trước mặt Tiêu Từ Giản, vô cùng lo lắng: “Mau mang giày vào, bệnh của ngươi phải cẩn thận mới không tái phát được.”
Hắn ngồi xổm trước mặt Tiêu Từ Giản, đưa giày đến bên chân Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản bất động. Lý Dụ ngẩng đầu lên: “Thừa tướng, có chuyện gì, ngươi cứ mang giày vào trước đã rồi nói.”
Tiêu Từ Giản kiềm chế lại lửa giận, nhàn nhạt nói: “Sao dám làm phiền bệ hạ.” Tự y nhấc giày lên, quay người đi vào trong. Đi sau tấm bình phong, mặc quần áo tử tế, sửa sang xong dung nhan.
Lý Dụ đang ngồi ở một bên giường chờ y, vừa thấy y đi ra, liền nhìn không chớp mắt.
Tiêu Từ Giản đầu tiên là đi quan sát ánh mắt quỷ dị của hoàng đế. Hận y sao, không phải. Cười nhạo y sao, cũng không phải. Chỉ là ánh mắt kia tựa hồ như muốn đem y nhìn cẩn thận, tham lam rất rõ.
Giờ khắc này y có rất nhiều việc muốn hỏi hoàng đế. Nhưng có một vấn đề là không cần hỏi.
Tại sao?
Y nghĩ vấn đề này không cần hỏi. Không hỏi, mới có thể không trở mặt với nhau. Y không cần nói đến những công lao vất vả to lớn trước kia, hoàng đế cũng tiết kiệm được hư tình giả ý, chắc cũng là do là vạn bất đắc dĩ.
Những chuyện này trước kia còn ít sao, nói tới nói lui bất quá cũng đều là, vắt chanh bỏ vỏ, thỏ chết chó phanh*.
*Ý chỉ việc sau khi làm xong chuyện thì ruồng bỏ hoặc bức hại những người có công.Tình hình trước mắt này, hoàng đế hẳn là tạm thời sẽ không giết y. Bằng không tối hôm qua đã hạ độc trong rượu, ngày hôm nay phủ Thừa tướng đã làm tang sự rồi. Nhưng rất khó nói, hoàng đế đi bước này thực sự là quỷ quyệt. Y nghĩ đến thời điểm y bệnh nặng, hoàng đế ba lần đích thân tới quan sát, đây không phải là giả bộ. Giả bộ làm được tới mức độ kia, cũng là quá mức rồi.
Nghĩ đến việc này, Tiêu Từ Giản đột nhiên lại nghĩ đến câu nói của Văn thái phó —— “Ngươi đã bị hắn mê hoặc, bị hắn lừa gạt rồi”. Xem ra Văn thái phó nói đúng. Hoàng đế cũng sẽ xuống tay với y, vậy mà y vẫn cứ nhớ tới quá khứ tốt đẹp kia.
“Như vậy,” Tiêu Từ Giản rốt cục mở miệng, “Bệ hạ chuẩn bị làm gì? Thần không thể cứ ở Đông Hoa cung được.”
Lý Dụ đổi chủ đề, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thừa tướng có chỗ nào không khỏe không? Trẫm sợ thuốc kia quá mạnh…”
Hắn nói rồi ngượng ngùng.
Tiêu Từ Giản thầm nghĩ, với tình trạng bây giờ, những thứ này đều chỉ là việc nhỏ không đáng kể mà thôi. Xem ra đến cuối cùng y vẫn không thể nhìn thấu được hoàng đế.
Vì vậy Tiêu Từ Giản thẳng thắn không nói gì.
Y không muốn nhìn hoàng đế thêm nữa.
Lý Dụ đại thể có thể đoán được Tiêu Từ Giản đang suy nghĩ cái gì. Lúc này Tiêu Từ Giản đang rất tức giận phẫn nộ. Hắn không hi vọng hiện tại có thể nhận được sắc mặt tốt của Tiêu Từ Giản.
Hắn cũng cúi thấp đầu không nói lời nào. Nơi này là hắn đặc biệt bố trí vì Tiêu Từ Giản, chỉ cầu cho Tiêu Từ Giản ở thoải mái một chút.
Hai người cứ như vậy nhịn trong một hồi. Tiêu Từ Giản giống như nhập định, đang giận dữ nên cái gì cũng không nói. Cuối cùng vẫn là Lý Dụ thua trận, mở miệng trước.
“Thừa tướng…” Hắn vừa mở miệng, Tiêu Từ Giản liền đánh gãy hắn.
“Bệ hạ còn gọi ta thừa tướng sao? Nào có thừa tướng nào bị nhốt lại, không thể xử lý công việc chứ!” Tiêu Từ Giản cực kỳ tức giận.
Lý Dụ vẫn kiên trì nói: “Thừa tướng, ngươi bây giờ đang ở Đông Hoa cung, không phải trong tù!”
Tiêu Từ Giản cũng không thể nhịn được nữa, lập tức đứng lên, y đứng quá mạnh, là do xúc động, phẫn nộ, hơn nữa dược lực còn chưa tiêu tán, nhất thời trời đất quay cuồng, kém chút là ngã chổng vó. Lý Dụ ôm chặt lấy y, đôi tay hắn đang run rẩy. Tiêu Từ Giản cũng đang tức giận đến run tay.
Hai người lại bảo trì tư thế đứng này một hồi, Tiêu Từ Giản mới mất công tốn sức đẩy hoàng đế ra.
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không.” Y nặng nề hỏi hoàng đế.
Lý Dụ cắn chặt đầu lưỡi, cơ hồ muốn cắn chảy ra máu.
“Trẫm biết.” Hắn nói.
“Ngược lại là thừa tướng, biết trẫm tại sao lại muốn làm như vậy không?” Hắn hỏi Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản cất tiếng cười to, thật giống như chưa từng được nghe chuyện buồn cười đến vậy.
Y cười đến ho khan, bình ổn lại mới nói: “Bệ hạ muốn nói tất cả đều là lỗi của thần cũng không phải là không đúng. Ít nhất cuộc chiến ở Ô Nam, đều là tội của thần. Thần không nên giết chết hai vạn người kia —— bệ hạ dùng lý do này để giết ta cũng có thể cho người trong thiên hạ một câu trả lời đi?”
Lý Dụ cũng bị mù quáng: “Ai nói trẫm muốn giết ngươi? Trẫm… muốn giết ngươi, liền vĩnh viễn đầu thai thành súc sinh.” Hắn phát thệ.
Trong lòng Tiêu Từ Giản tạm thời tin hoàng đế. Nhưng hoàng đế chỉ nói không giết y, không có nghĩa là không giết những người khác.
Y bị hoàng đế giam cầm, không cần bao nhiêu ngày, bên ngoài nhất định sẽ loạn long trời lở đất rồi! Nếu như Văn thái phó còn ở đây, trong triều ít nhất cũng còn có một lãnh tụ. Thế lực của Văn thái phó đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, y lại bị như vậy, trong triều không biết đã thành dạng gì.
Bất quá đây cũng hợp ý hoàng đế đi —— đầu tiên là Văn thái phó, sau lại là y, hết thảy quyền lực đã nằm trong tay hoàng đế.
Y lo lắng hoàng đế sẽ đối phó với người của y còn nặng hơn người của Văn thái phó.
Dù sao thực quyền trên tay y cũng quá nhiều, vừa mới xuất binh trở về từ Ô Nam, quân quyền một khối, so với thủ hạ của Văn thái phó thì còn lớn hơn.
Y càng nghĩ càng đau lòng. Nếu như hoàng đế giết những tên tướng dưới tay y, tâm huyết mười mấy năm qua đều sẽ bị uổng phí hết.
“Thần chưa bao giờ phụ bệ hạ…” Tiêu Từ Giản nói.
Y không thể không bộc bạch cõi lòng, chỉ cầu thỏa hiệp.
Nhưng y quá mệt mỏi, quá thất vọng rồi. Vừa lên tiếng, liền không nói được nữa.
Hơn nữa hoàng đế còn khóc trước y, Tiêu Từ Giản ngồi ở một bên giường, lẳng lặng nhìn mặt đầy mắt rưng rưng của Lý Dụ, nói: “Trong lòng bệ hạ đã rõ ràng.”
Hoàng đế đi tới trước mặt y, chậm rãi quỳ xuống, hắn ôm lấy đầu gối của Tiêu Từ Giản, đem mặt chôn ở đùi Tiêu Từ Giản như trẻ con làm sai việc. Tiêu Từ Giản đưa tay ra, vuốt ve tóc hoàng đế.
Y thở dài, trầm giọng nói: “Thiên hạ này vốn là của bệ hạ, vĩnh viễn là của bệ hạ. Nếu bệ hạ quyết định đem tất cả mọi chuyện nắm vững trong tay,Vậy từ nay về sau, kính xin bệ hạ cân nhắc sau này nên làm gì.”