Bệnh viện Đông Tân, phòng bệnh.
Nhâm Lê từ từ mở mắt ra, đầu tiên cậu cảm thấy mê mang, sau đó ngồi bật dậy.
“Làm sao thế? Khẩn cấp muốn gặp chồng em sao?”
Giọng nói đầy vẻ lưu manh truyền đến.
Nhâm Lê nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy mê mang.
“Em… dường như đã có một giấc mơ.”
Nghiêm Dương nhún vai.
“Không sao, dù sao bây giờ cũng tỉnh rồi.”
Nhâm Lê đột nhiên cảnh giác hỏi:
“Anh là ai?”
“Anh là Nghiêm Dương.”
Nghiêm Dương cười nói:
“Anh là Nghiêm Dương, em là Nhâm Lê. Anh từng tên là Cừu, em từng tên là Thanh Lê.”
——- Toàn bộ văn kết thúc ——-