Âm phong kéo từng trận, đến các thí sinh cũng không thể bình tĩnh được.
Bọn họ bỗng nhiên nhớ tới bài đăng về thảm án diệt môn 10 năm trước.
Bài đăng nói bởi vì vị trí thôn này xa xôi, rất ít khi có người ngoài đi vào.
Phát hiện thảm án diệt môn này là một nhóm sinh viên nghệ thuật đi viết bài khoá luận và giáo viên hướng dẫn của họ.
Sau 1 tháng ở khu gần đó để viết bài, giữa trưa cả nhóm muốn đến Nông Gia Nhạc ăn cơm nên mới vào thôn, phát hiện nhà nào cũng mở rộng cửa, lại không có bất kỳ ai trong nhà.
Lúc ấy nhóm sinh viên đã cảnh giác, khi bọn bọ đi đến cuối thôn thì phát hiện căn nhà cổ này, thấy trong nhà có tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt thì mới yên tâm.
Trích y lời bọn họ: Còn chưa đến gần căn nhà cổ đã nghe được âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong, giống như người toàn thôn đều tụ tập hết ở đây tổ chức tiệc.
Bọn họ tưởng chủ căn nhà có đám cưới, mời toàn thôn đến chung vui, cho nên đã đi tới, còn chuẩn bị bao lì xì chúc mừng, nhân tiện ăn ké bữa cơm trưa.
Nhưng khi bọn họ đến gần lại phát hiện toàn thôn chỉ có nhà này đóng cửa, bọn họ mở cửa đi vào, bên ngoài nghe thấy vô cùng náo nhiệt nhưng trong sân lại không có một ai.
Giáo viên và sinh viên cảm thấy rất kỳ lại, liền đi sang khu đông khu tây tìm, vẫn như cũ không có bất kỳ người nào.
Lúc này, một sinh viên hét lên một tiếng, mọi người ngẩng đầu mới phát hiện, đại sảnh – cũng chính là nơi bọn họ vẫn luôn đứng nãy giờ, trên nóc nhà của đại sảnh treo từng hàng từng hàng thi thể, toàn thôn đều bị treo cổ ở đây.
Lúc ấy, mấy học sinh thiếu chút nữa bị doạ điên, giáo viên lập tức báo cảnh sát, dẫn sinh viên của mình rời đi.
Sau đó, chuyện này oanh động khắp báo lớn báo nhỏ, rất nhiều người đều đến đây điều tra phá án nhưng đến nay vẫn không có thu hoạch gì.
Bên ngoài có hai luồng suy đoán chính, hoặc là có người bên ngoài vào giết toàn thôn, hoặc là thôn tự sát tập thể.
Hơn nữa, ngoại trừ cảnh sát, những người đã từng đến thôn khi trở về nếu không điên thì cũng chết, càng làm gia tăng bức màn khủng bố của nơi đây, khiến người khác không dám lại gần.
Huyền án chưa phá, dần dà nơi này trở thành truyền thuyết khủng bố, nhưng rốt cuộc cũng không ai dám tuỳ tiện đi vào.
Án kiện này ngoại trừ biết người toàn thôn bị treo cổ trên xà ngang ở đại sảnh.
Những chuyện khác ví dụ: Rốt cuộc hung thủ có mấy người, có phải người ngoại lai hay không? Mỗi nhà mỗi người dân đều không có dấu vết đánh nhau hay giãy giụa, hiển nhiên là thôn dân tự chủ động đi vào căn nhà cổ, có phải chứng minh suy đoán là tự sát tập thể không? Nếu có người giết, vậy người bên ngoài làm sao có thể dụ toàn thôn đi vào căn nhà cổ? Xà ngang cao như vậy làm sao hung thủ có thể treo hết người trong thôn lên.
Nếu là người bên ngoài, vì sao không phát hiện bất kỳ dấu vết người ngoài thôn nào? Tiếng người ồn ào giáo viên và nhóm sinh viên nghe thấy là gì? Nếu là tự sát, động cơ tự sát tập thể là gì? Nếu bị người giết vậy động cơ là gì? Một loạt vấn đề nêu ra đều chưa có câu trả lời.
Hiện giờ, vụ án này lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, điều khiến người chấn kinh nhất chính là bọn họ phát hiện ẩn trong vụ án là cứ 10 năm lại xảy ra thảm án diệt môn một lần.
Mà dựa theo quy luật của căn nhà, hiện tại vừa đúng tròn 10 năm.
"Mộ Ly, anh đừng nói nữa, càng nói càng doạ người." Hoàng Phượng nép sát lại bên người Lộ Hoằng Nhã.
Mộ Ly gật đầu, thật sự không nói tiếp nữa.
"Trước tiên khoan hãy tự doạ mình, mọi người nghĩ đi, trên bài đăng nói là thảm án diệt môn, mà cái thôn này một người cũng không có." Phong Thương Hải trấn định nói.
"Nhưng trên đường chúng ta tới, nhà nào cũng có người mà."
"Cũng đúng." Xích Tiêu Tử gật đầu, hắn và Phong Thương Hải là anh em tốt, luôn luôn tương đối đồng tình với đối phương.
"Nhưng..." Thuỷ Văn Hiên nói "Án tử là từ 10 năm trước, có lẽ sau khi phát sinh vụ án, lại có người dọn đến đây ở thì sao?"
"Chết nguyên một thôn, ai lớn gan dám vào ở chứ." Lộ Hoằng Nhã lắc đầu, "Cho anh anh ở à?"
"Vì sao không ở, căn nhà lớn vậy mà." Thuỷ Văn Hiên nghiêm túc nói, nhận lại một ánh mắt xem thường của Lộ Hoằng Nhã.
"Lục đại sư, ngài thấy thế nào?" Mộ Ly nhìn về phía Lục Chỉ nãy giờ vẫn luôn không nói gì.
"Không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu." Lục Chỉ thấy sắc mặt bọn họ khó coi, ôn nhu trấn an một câu.
Cậu vừa dứt lời, xung quanh truyền ra mấy tiếng xì xầm, Lục đại sư đã nói như vậy hẳn là không có gì đâu.
Mấy người mắt nhìn mắt, thấy trong mắt nhau đều là ý này; không khí cũng thả lỏng hơn chút.
"Mọi người khá hơn chút nào chưa?" Lục Chỉ hỏi.
"À, vừa nghe Lục đại sư nói vậy, lập tức không thấy sợ hãi nữa." MC cười cười, những thí sinh khác cũng gật đầu tán thành.
"Ừm, vậy là tốt rồi, chúng ta tiếp tục nói thôi."
"Lục đại sư, mời ngài nói." MC cười cười, chỉ cần Lục Chỉ nói không có việc gì, cô sẽ không sợ hãi, còn có thể tiếp tục ghi hình.
"Được, tôi muốn nói chính là, vấn đề Phong Thương Hải nhắc tới trước đó." Lục Chỉ nhíu mày, "Lúc mọi người mới đi vào thôn, đặc biệt là các anh, Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, Mộ Ly, đây là thế mạnh của các anh, mọi người không cảm giác được gì sao?"
Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử hai mặt nhìn nhau, "Không có, chỉ cảm thấy nơi này thật âm trầm."
Lục Chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt tựa hồ có chút thất vọng, "Là phong thuỷ sư, từng giây từng phút đều phải bảo trì cảnh giác, đặc biệt là trong những hoàn cảnh như vậy."
Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử đỏ mặt, Lục đại sư nói như vậy nhất định có nguyên do, điều khiến bọn họ rối rắm chính là bọn họ thậm chí còn không biết mình đã xem nhẹ điều gì.
"Làm phong thuỷ sư, sẽ gặp được rất nhiều sự kiện khó phân biệt, có đôi khi nơi phát sinh sự kiện hoặc địa điểm không nhất định là nơi mấu chốt nhất, thông tin liên quan cũng quan trọng tương đương." Đây là điều rất quan trọng, là điều các thí sinh cần Lục Chỉ dạy bảo nhất.
Không chỉ có Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử, những thí sinh khác nghe thấy đều nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ lời cậu.
"Mộ Ly, anh có phát hiện, đúng không?" Lục Chỉ chuyển lại đề tài, để Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử biết rốt cuộc bọn họ đã xem nhẹ cái gì, vì sao cậu lại muốn nói ra những lời này.
Mộ Ly gật đầu, "Thời điểm vào thôn phát hiện tất cả nhà trong thôn đều không có người sống."
Lục Chỉ gật đầu, Mộ Ly giống cậu học sinh điệu thấp nhất lớp lại nghiêm túc học tập tốt nhất lớn, sao có thể không làm giáo viên hài lòng được chứ.
Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử chấn động, "Những người đó đều là quỷ?!" Thế mà bọn họ không phát hiện chút nào, chỉ tập trung vào căn nhà cổ trong nhiệm vụ ngoại cảnh, cho nên Lục Chỉ mới nói những lời này.
Sắc mặt hai người xám ngắt, "Thật xin lỗi Lục đại sư, lần sau chúng tôi nhất định chú ý."
Những thí sinh khác cũng không "chống thấm nước", tuy rằng thông linh không phải thế mạnh của tất cả, nhưng đều là phong thuỷ sư, ai mà không muốn tiến bộ, nên cũng đua nhau gật đầu.
"Nói như vậy chính là cách đây 10 năm, nơi này thật sự có thôn xóm bị toàn diệt?" MC hoảng sợ nép lại gần Lục chỉ, tìm kiếm cảm giác an toàn về mặt tâm linh.
"Theo đối chiếu, hẳn là vậy." Phong Thương Hải cẩn thận đối chiếu hình ảnh 10 năm trước với quang cảnh 4 phía.
"Nếu những điều chúng ta nói đều là sự thật, như vậy nguyên nhân hình thành cực sát chi địa có phải là vì thảm án diệt môn cách 10 năm một lần, chết quá nhiều người, sát khí quá nồng đậm, mà tích tụ thành?" Phong Thương Hải nói.
"Ừ, có lý." Xích Tiêu Tử gật đầu đồng ý, những người khác cũng tán đồng với ý kiến này.
"Lục đại sư, ngài nói thế nào." MC hỏi.
"Đáp án chính xác." Lục Chỉ nói.
"Các anh đã tìm được nguyên nhân hình thành cực sát chi địa, bước tiếp theo có thể tiến thành thay đổi phong thuỷ cực sát chi địa thành Phúc Nguyên bảo địa."
"Lục đại sư, thay đổi thế nào ạ?" Phong Thương Hải hỏi, biết thì biết, mặc dù đã biết cũng không phải nói đổi là đổi được.
Lục Chỉ cười cười, "Nguyên nhân hình thành là bởi vì sát khí quá nhiều, sát khí quá nhiều là bởi vì oán quỷ lệ quỷ tụ tập quá nhiều, vậy siêu độ hết những quỷ hồn này, sát khí ở đây sẽ biến mất, không phải trở thành căn nhà bình thường rồi sao."
"Một căn nhà bình thường biến thành Phúc Nguyên bảo địa, còn khó lắm sao?"
Phong Thương Hải ngừng thở, các thí sinh lập tức cảm thấy thể hồ quán đỉnh (khai mở trí tuệ), thì ra Lục đại sư đang chỉ dẫn từng bước một, truyền thụ phương pháp cho bọn họ á?! Vẻ mặt mọi người vui mừng, tinh thần tức khắc tỉnh táo.
"Thì ra lại đơn giản như vậy, chúng tôi đúng là chưa từng nghĩ đến." Tiền Vận kinh ngạc cảm thán.
"Nói có vẻ đơn giản, kỳ thật cũng không đơn giản chút nào, anh nhìn mỗi người chúng ta xem, đáp án đều không giống nhau, ai biết ai nói mới là sự thật?" Lộ Hoằng Nhã lắc lắc đầu, cho rằng hắn quá ngây thơ.
"Cũng đúng." Tiền Vận bị trách cũng không giận.
Nghĩ đi, bọn họ ở chỗ này, ngoại trừ Mộ Ly, ai ai cũng không qua được cửa thứ nhất, không phát hiện được nơi này là cực sát chi địa, cũng không tìm được nguyên nhân cụ thể, còn có khả năng sẽ bị nhốt ở đây không ra được.
Mà những điều này dưới sự dẫn đường từng bước của Lục Chỉ mới hoàn thành; ngay khi bước vào căn nhà này, ngài ấy đã phát hiện tất cả.
Đây là chênh lệch, ngoại trừ bái phục, muốn đi theo Lục Chỉ hỏi hỏi thêm kiến thức, Tiền Vận cũng không có suy nghĩ nào khác.
"Hiện giờ, nhiệm vụ của mọi người chính là giải quyết sạch sát khí nơi này." Lục Chỉ tuyên bố nhiệm vụ thứ hai.
"Mọi ngươi có thể nói phương pháp của mình không?" Nữ MC sợ tới mức đầu óc có chút loạn, cũng không thể ứng phó tình huống đột phát này, thấy Lục Chỉ giúp cô kiểm soát tiến trình, cảm kích nhìn cậu, gật đầu một cái.
"Ở đây có quá nhiều chuyện lạ, tôi cho rằng hẳn nên làm rõ rốt cuộc 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao toàn bộ mọi người trong thôn lại biến mất sau một đêm." Phong Thương Hải nói, Xích Tiêu Tử tán đồng.
Hắn rất để ý tin tức trên di động, vì sao đang êm đang đẹp tự nhiên cái tin này lại hiện lên trên điện thoại hắn, vì sao hắn lại mở xem bài đăng này, rõ ràng ở đây có người hy vọng hắn tìm ra được chân tướng.
"Thảm án diệt môn 10 năm một lần, trước tiên cần làm rõ vấn đề này nhỉ?" Lộ Hoằng Nhã đề nghị.
"Tôi càng tò mò nguyên nhân khoảng thời gian giữa 40 năm trước và 10 năm trước vì sao không xảy ra thảm án nào hơn." Thành Từ nói, Hoàng Phượng tán thành.
"Những người khác thấy thế nào?" Lục Chỉ hỏi.
"Tôi đồng ý với đề nghị của Phong Thương Hải, những vụ án này xảy ra trên cùng một địa điểm, hiển nhiên là có liên hệ, bắt đầu từ thời gian gần nhất đi dần ra xa sẽ dễ dàng hơn một chút." Mộ Ly nói.
"Tôi không có ý kiến gì, chỉ là cảm giác khí hậu nơi này hơi lạ, cứ cảm thấy dường như sắp phát sinh đại sự." Thuỷ Văn Hiên ngửa đầu nhìn trên trời.
Rõ ràng là ánh mặt trời ban trưa trong những ngày nóng nhất mùa, bọn họ đứng trong sân lại cảm nhận được hàn ý nồng đậm.
Mộ Ly nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
"Nếu nhiều người đồng ý với Phong Thương Hải hơn, vậy trước tiên cứ làm theo phương án của hắn." Lục Chỉ không nói kiến nghị của Phong Thương Hải là đúng hay sai, cậu chỉ đề nghị thử trước.
Phong Thương Hải rất cảm kích sự tín nhiệm của Lục Chỉ, ánh mắt nhìn cậu càng thêm nóng bỏng cùng sùng kính.
"Bắt đầu thôi, tìm ra nguyên nhân phát sinh sự kiện 10 năm trước." MC khôi phục sự bình tĩnh, tiếp tục dẫn chương trình.
Tiền Vận là người đầu tiên đứng ra, năng lực thông linh của hắn không quá mạnh, hắn thoáng thử, chỉ cảm nhận được một tin tức.
"Bọn họ đều kêu oan, nói chết thật oan uổng."
"Kêu oan?" MC cả kinh, "Vậy không phải chứng minh bọn họ không tự sát sao? Hay ít nhất chứng minh được không phải bọn họ cam tâm tình nguyện tự treo cổ."
"Có lý." Lộ Hoằng Nhã gật đầu.
Những thí sính khác cũng tán đồng.
Thí sinh thứ hai là Hoàng Phượng, là thầy bói quẻ, năng lực thông linh của cô mạnh hơn Tiền Vận một chút.
Cô nhắm mắt lại, đốt một loại thảo dược mang theo, một luồng khói bốc lên, uốn lượn trong không trung rồi phiêu tán, thế nhưng hình thành một câu, mơ hồ như mực nhỏ lên mặt nước, hơn nữa chỉ lướt qua trong giây lát liền biến thành hình dạng khác.
"Thấy rõ là chữ gì không?" Bản thân Hoàng Phượng cũng chưa nhìn rõ.
"Người dư ra là ai." Phong Thương Hải nói, "Hình như là mấy chữ này."
"Người dư ra là ai? Có ý gì? Chẳng lẻ thật là người bên ngoài làm? Vậy không dễ tìm hung thủ kia đâu." Xích Tiêu Tử nói, mọi người tán đồng.
Tới lượt Thành Từ, hắn và Tiền Vận giống nhau, không quá am hiểu thông linh.
"Chỉ có thể cảm giác được những người chết này rất quen với hung thủ, lại cũng rất xa lạ, không giống là người từ bên ngoài." Hắn trực tiếp nói ra ý kiến của mình.
"Không phải người bên ngoài? Quen thuộc lại xa lạ, lại không phải tự sát? Nhưng năm đó cảnh sát tra rồi, người trong thôn đều chết cả, không có ngoại lệ." Phong Thương Hải so sánh với bài đăng, kinh ngạc nói.
"Không cần nóng nảy." Lục Chỉ nói.
Phong Thương Hải vừa nghe, cảm thấy đỡ khẩn trương hơn nhiều.
Thí sinh tiếp theo là Thuỷ Văn Hiên.
"Không thể không dùng đại chiêu." Thuỷ Văn Hiên nói.
Mọi người vừa nghe, lập tức chờ mong.
"Anh muốn làm thế nào?" Lục Chỉ hỏi.
"Để gió nơi này nói cho tôi chuyện đã xảy ra." Thuỷ Văn Hiên nói xong, cúi đầu, hai tay nắm một chuỗi hạt mặc niệm chú ngữ.
Ngay giây phút hắn mở miệng, một cơn gió gào thét bỗng xuất hiện giữa không trung, làm nhóm nhân viên công tác sợ hoảng hồn.
Gió rất nhanh đã biến mất, Thuỷ Văn Hiên mở to mắt.
"Có thể xác định chính là thôn dân tự đi vào thắt cổ, không có người bên ngoài, nhưng cũng không phải tự sát, càng giống bị trúng ảo giác hơn."
"Trúng ảo giác?" Phong Thương Hải cân nhắc, "Cũng có khả năng, nhưng bọn họ làm sao tự treo cổ mình lên được?"
Thuỷ Văn Hiên lắc đầu, "Không rõ lắm."
"Tiếp theo đến tôi đi." Lộ Hoằng Nhã nói.
"Đi vào giấc mộng ở đây quá nguy hiểm, cầm cái này đi." Lục Chỉ đưa cho cô một lá bùa.
Lộ Hoằng Nhã cảm kích nhận lấy, quý trọng nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhìn Lục Chỉ, dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Một phú sau, Lộ Hoằng Nhã bị Lục Chỉ đánh thức, cô bĩu môi, "Tôi sắp nhìn được chân tướng rồi."
"Cô không thể ngủ tiếp nữa." Lục Chỉ không giải thích nhiều, chỉ nói rất chắc chắn.
Lộ Hoằng Nhã không cự cãi, cô hiểu rất rõ Lục đại sư là vì muốn tốt cho cô, ngủ tiếp nữa quả thật có thể nhìn ra được chân tướng, nhưng cũng có thể cô sẽ bị kéo luôn vào giấc mộng.
"Đúng vậy." Lộ Hoằng Nhã khom người với Lục Chỉ.
"Cô thấy cái gì?" MC hỏi.
"Hình như là bọn họ bị thứ gì đó không biết kéo đến đại sảnh căn nhà cổ này, sau đó một sợi dây tròng lên cổ bọn họ, vắt qua xà ngang, có đồ vật gì đó nhìn không thấy được kéo dây, treo bọn họ lên." Lộ Hoằng Nhã nói.
"Không phải ảo giác?" Thuỷ Văn Hiên nghi hoặc.
"Có người nắm đầu dây bên kia kéo bọn họ lên, cho nên không phải là ảo giác." Lộ Hoằng Nhã nói.
"Không giãy giụa sao?" MC hỏi.
"Không có." Lộ Hoằng Nhã nói.
"Tôi vẫn cảm thấy là ảo giác, nếu không sao lại không giãy giụa gì?" Thuỷ Văn Hiên nói.
"Đây cũng là điểm làm tôi nghi ngờ, nhưng tôi cảm thấy không giống ảo giác, càng giống như cơ thể không thể tự chủ, như bị khống chế vậy, bởi vì trong mắt bọn họ đều là vẻ hoảng sợ và giãy giụa."
Tuy rằng tin tức của Lộ Hoằng Nhã rõ ràng hơn, nhưng cũng làm người cảm thấy kinh khủng hơn.
Sau đó, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử đều thử, kết luận cũng không khác những người khác lắm.
Có thể nói, bọn họ cơ bản đã xác định được hung thủ không phải người bên ngoài, cũng không phải người trong thôn.
Không nhìn thấy được hung thủ, quỷ hồn những thôn dân này vẫn ở nguyên trong thôn không có đầu thai, âm thanh ồn ào nhóm giáo viên và sinh viên nghe thấy trước đó hẳn là quỷ hồn quấy phá.
Như vậy còn một vấn đề, rốt cuộc hung thủ là ai? Động cơ diệt toàn thôn là gì?
Mộ Ly lấy kiếm ra, đi vài đường, mặc niệm vài câu.
Bỗng nhiên, sắc mặt mọi người trắng nhợt, quang cảnh bốn phía chớp mắt biến đổi, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện thật nhiều người.
Bọn họ ai mấy đều mặt mày trắng tái, giống như Lộ Hoằng Nhã nói, bị một thân hình không nhìn thấy dẫn tới căn nhà cổ.
Sau đó dây thừng tròng lên cổ bọn họ, đầu kia ném lên trên, thân hình không nhìn rõ đó đứng dưới kéo, treo bọn họ lên xà ngang.
Đầu lưỡi bọn họ dần thè ra, tròng mắt trợn lồi, hoảng sợ nhìn bên dưới, cơ thể lại không hề có chút giãy giụa.
Mộ Ly trực tiếp toàn cảnh quá trình vụ án diễn ra, mọi người xem mà sởn tóc gáy.
"Đìu moé, nhiều quỷ như vậy!" Đạo diễn và nhân viên công tác sợ tới mức thiếu chút hét toáng lên.
Trên xà ngang trong đại sảnh toàn là người treo cổ, quan cảnh kia doạ người miễn bàn.
"Thật là bị người không nhìn thấy được quấy phá!" Hoàng Phượng kinh ngạc nói.
"Rốt cuộc là ai kéo bọn họ?" Thành Từ nhíu mày.
"Vì sao lại muốn giết bọn họ?" Tiền Vận nghi hoặc.
Trong lúc mọi người hoảng sợ và nghi ngờ, bỗng nhiên, xác các thôn dân treo trên xà ngang động đậy.
Mọi người hít sâu một hơi, nhanh chóng lùi lại vào trong sân.
Toàn bộ người treo trên xà ngang bị thả xuống, sau đó một đám ngẩng đầu lên, đôi mắt lồi mở to, nhìn về phía bọn họ.
"Các người không nên tò mò như vậy." Một quỷ hồn thôn dân đứng dậy, nhìn chằm chằm bọn họ thở dài.
"Vừa đúng 10 năm, giết các ngươi, chúng ta có thể giải thoát rồi." Một quỷ hồn khác cười âm hiểm.
"Không, không giải thoát được, mỗi thế hệ trước đó đều bị vây nhốt tại chỗ này, ra không được, ra không được." Có quỷ hồn kêu rên.
"Vì sao muốn giết chúng tôi?" Có quỷ hồn đang khóc.
"Bọn họ chết oan uổng, không muốn nhìn chúng ta được sống, cho nên muốn chúng ta cùng chết, nhưng chúng ta cũng không muốn nhìn những người khác được sống." Có quỷ hồn không phục.
"Nhưng đại môn chỉ mở 10 năm một lần, lúc đó mới có thể ra giết người, chúng ta nhịn 10 năm, thôn này bỏ hoang 10 năm, vốn dĩ có một đám người đến chờ chết, nhưng chưa đến giờ bọn họ đã rời đi."
"Cũng may giờ đã điểm, các ngươi lại tới." Quỷ hồn âm hiểm cười, "Các ngươi tới, liền không đi được nữa."
Đạo diễn và nhân viên công tác rúc thành một cụm, liên tục thét chói tai, làm không khí càng trở nên khủng bố.
Các thí sinh khẽ biến sắc, duy chỉ Lục Chỉ và Nam Thừa Phong vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
"Ai giết các ngươi?" Mộ Ly hỏi.
"Còn phải nói, là bọn họ." Quỷ hồn đi từng bước lại gần bọn họ, bức bọn họ lùi về sau.
"Người chết vì thảm án diệt môn?" Mộ Ly lại hỏi.
"Biết rõ còn cố hỏi." Nhóm quỷ hồn cam chịu trả lời.
"Vậy ai giết bọn họ?"
"Làm sao chúng ta biết? Chỉ sợ chính bọn họ cũng không biết." Nhóm quỷ hồn buồn bã nói, "Người chết ở đây thật đáng thương."
"Hôm nay các ngươi, một người cũng không đi được." Nhóm quỷ hồn cười âm hiểm.
"Uy hiếp chúng ta?" Lục Chỉ nói.
"Các ngươi đều là phong thuỷ sư lợi hại, nhưng chúng ta không sợ các ngươi, nơi này không phải nơi khác, chúng ta chỉ là nhóm đầu tiên, tiêu diệt chúng ta vẫn còn rất nhiều nhóm khác chờ các ngươi, các ngươi lợi hại đến đâu cũng trốn không thoát." Quỷ hồn vây quanh mọi người.
Đám người Phong Thương Hải biến sắc, bon họ là phong thuỷ sư, hiểu rất rõ hôm nay mình gặp phải loại tình huống gì.
"Tiêu rồi, hôm nay phải chôn xác ở đây rồi, đáng tiếc tôi còn chưa yêu đương mà." Thuỷ Văn Hiên lắc đầu thở dài.
Sắc mặt những người khác cũng vô cùng khó coi, thở dài.
Đạo diễn và nhân viên công tác thấy bọn họ đều uể oải, nháy mắt cảm thấy một sự hoảng sợ khổng lồ.
"Các đại sư à, mọi người không thể từ bỏ a, mọi người mà từ bỏ thì chúng tôi biết làm sao đây?!"
Xích Tiêu Tử nhìn mấy người bọn họ, muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.
"Chúng ta có thể thử xem, nhưng quỷ hồn ở đây quá nhiều, từ trường của Cực Sát Chi Địa lại cực kỳ bất lợi với chúng ta, có đạt được kết quả hay không tương đối khó nói." Hoàng Phượng nói khá uyển chuyển.
Sắc mặt đạo diễn trắng nhợt, hiểu ra lần này thật sự trăm phần trăm gặp phải phiền toái lớn rồi.
Ông chuyển ánh mắt sang Lục Chỉ, "Ngài nhất định có biện pháp đúng không?"
Thí sinh cũng nhìn qua, trong mắt toàn là chờ đợi, lúc này cậu tuyệt đối là nơi gởi gắm hy vọng của tất cả mọi người.
"Đương nhiên." Lục Chỉ nhàn nhạt nói, "Nếu không cũng sẽ không để mọi người làm nhiệm vụ này nha."
Kỳ thật Lục Chỉ cũng cảm thấy mình sai trong việc tính toán thực lực của thí sinh, không nghĩ tới trong số thí sinh, chỉ có ba người Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử và Mộ Ly là đủ thực lực đảm nhiệm nhiệm vụ này, nhưng lời này quá đả thương người khác, đương nhiên cậu sẽ không nói ra.
Cậu xoay người nhìn nhóm quỷ hồn muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
"Ở đây chỉ có mày cùng hắn ta là không hoảng sợ, chúng tao giết bọn mày trước." Nhóm quỷ hồn kêu gào.
Nam Thừa Phong không chút sứt mẻ đi đến bên Lục Chỉ, khí thế còn áp đảo đáp quỷ hồn, làm nhóm quỷ hồn cũng kiêng kị ít nhiều.
Lục Chỉ không nói hai lời, nói với Thuỷ Văn Hiên, "Anh xem kỹ tôi làm thế nào nhé."
Thuỷ Văn Hiên ngẩn ra, có ý gì?
Lục Chỉ đứng trong sân, không dùng bất kỳ pháp khí nào, chỉ chắp tay trước ngực mặc niệm vài câu chú ngữ.
Trong chớp mắt khi giọng cậu phát ra, không có gió, chẳng có mưa, nhưng một phần cỏ cây hoa lá khô héo lại bỗng nhiên sống lại sinh trưởng.
Sau đó, vẻ mặt nhóm quỷ hồn đột nhiên vặn vẹo.
"Ơ, tại sao một số mọc, một số không mọc?" Lộ Hoằng Nhã khó hiểu.
Mộ Ly nhìn thoáng qua, lộ ra kinh ngạc, "Trận, Lục đại sư đang bày trận, lợi dụng cỏ cây hoa lá bày trận!"
"Hoá sát trận? Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy dùng cây cỏ bày trận này á?" Phong Thương Hải nói.
"Trận này nếu sử dụng nguyên tố tự nhiên bày trận, sức mạnh sẽ tăng gấp rất nhiều lần." Xích Tiêu Tử kinh ngạc cảm thán.
"Tôi đúng là được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể dùng nguyên tố tự nhiên để bày trận."
"Chúng ta hãy còn phải học tập nhiều, nhưng làm sao làm được vậy?" Phong Thương Hải không rõ.
"Lục đại sư nói Thuỷ Văn Hiên nhìn cho kỹ, chứng tỏ muốn hắn thấy, chẳng lẽ là?"
"Địa khí? Lục đại sư thế mà dẫn địa khí xung quanh lại đây, ngài ấy khống chế địa khí cho nên mới xuất hiện cái hiệu quả này."
Sắc mặt Thuỷ Văn Hiên tái nhợt vì cả kinh.
"Đây là chuyện là chiêm hầu sư cao cấp nhất như sư phụ tôi cũng làm không được?!"
Thuỷ Văn Hiên không thể tin được, trên đời lại có người vượt qua được sư phụ hắn trong thuật chiêm hầu? Càng khó tin hơn chính là một người đứng trên đỉnh cao trong phương diện phong thuỷ, bói toán, ảo thuật, lại còn là một nhân tài kiệt xuất trong thuật chiêm hầu!.