Nam Thừa Phong nhìn ba người trước mặt, khẽ cười, "Xin chào các anh."
Ba anh em nhà họ Lục gật đầu, cũng theo hỏi.
"Xin hỏi Nam tổng theo đuổi Chỉ Chỉ như thế nào?"
"Xin hỏi Nam tổng thích Chỉ Chỉ nhà chúng tôi ở điểm nào?"
"Xin hỏi Nam tổng Chỉ Chỉ nhà chúng tôi thích cậu nhất ở điểm nào?"
Một đống vấn đề khí thế bạt ngàn đổ xuống, người bình thường cũng phải đổ mồ hôi lạnh, nhưng Nam Thừa Phong mặt không đổi sắc cười cười, "Vậy phải kể bắt đầu từ mấy tháng trước."
Lục Chỉ bên kia thấy ba anh trai ruột vây quanh Nam Thừa Phong hùng hùng hổ hổ tựa người tới không có ý tốt, Ninh Tước và Cửu gia đứng bên dạt dào hứng thú xem kịch vui, lập tức hiểu rõ.
"Nhị sư huynh, huynh cố ý kéo đệ ra để các anh đệ làm trời Thừa Phong có đúng không?"
Tiêu Vi hít hà một hơi, bĩu bĩu môi, uỷ khuất nói: "Chỉ Chỉ, trước đến giờ đệ chưa từng dữ với nhị sư huynh vậy đâu, vì Nam Thừa Phong mà đệ hung dữ với nhị sư huynh."
Lục Chỉ thấy thế lập tức vỗ vỗ dỗ nhị sư huynh: "Đệ không có dữ với huynh mà, nhị sư huynh, đừng buồn mà, đệ xin lỗi, đệ khẩn trương quá."
Nghe thấy Lục Chỉ mềm mụp nói, sắc mặt Tiêu Vi tốt hơn rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy ghét bỏ.
Bảo bối hắn chăm sóc nuôi lớn mười mấy năm, cứ như vậy bị người cướp đi mất rồi.
Tuy rằng đối phương ưu tú, có thể là không ai ưu tú bằng đối phương, hắn cũng biết mấy sư huynh đệ của mình, đặc biệt là đại huynh đều đồng ý chuyện này, hắn hẳn có thể yên tâm nhưng hắn chính là không phục, nhất định phải giẫy cú chót.
Vì thế hắn mượn cơ hội lần này, sẽ cùng ba anh em nhà họ Lục thương lượng khảo nghiệm Nam Thừa Phong một đợt nữa, không thể để hắn ta cứ vậy mà cướp đi bảo bối của bọn họ được.
Hắn phụ trách câu giờ Lục Chỉ, ba anh em nhà họ Lục phụ trách vây công Nam Thừa Phong, không nghĩ tới nhanh chóng bị Lục Chỉ nhìn thấu.
Tiêu Vi thấy Lục Chỉ bảo vệ Nam Thừa Phong vừa cảm thấy không thoái mái, vừa cảm thấy bảo bối của mình đã trưởng thành, vừa hài lòng vừa mâu thuẫn.
"Nhị sư huynh, không phải huynh thật sự phản đối đệ yêu đương chứ." Lục Chỉ kéo tay áo hắn, "Thừa Phong đối xử với đệ tốt lắm, nhị sư huynh tốt với đệ nhất, sẽ không làm đệ đau lòng đâu hì!"
Tiêu Vi lập tức bị Lục Chỉ uy hiếp, mím môi, thế nhưng không biết trả lời thế nào.
"Nhị sư huynh, huynh không yên tâm thì có thể ở lại với bọn đệ một khoảng thời gian nha." Không thể không nói Lục Chỉ rất thông minh, dỗ mấy sư huynh cứ phải nói là ngựa quen đường cũ.
"Chỉ Chỉ thật sự mong nhị sư huynh ở lại sao?" Tiêu Vi nói.
"Dạ, đệ muốn mà.
Đã lâu đệ không được thấy nhị sư huynh, đệ nhớ huynh lắm đó." Lục Chỉ ôm Tiêu Vi dỗ dành.
Tiêu Vi vừa nghe cậu nói nhớ mình, nháy mắt tan chảy, lúc này cho dù cậu muốn hái sao cũng sẽ đi hái ngay.
Thấy thái độ hắn dịu đi, Lục Chỉ lập tức giữ chặt hắn nói, "Nhị sư huynh, chúng ta đi qua kia đi, cũng đã lâu rồi đệ không nói chuyện với các anh."
Tiêu Vi bĩu môi, đệ mới không nhớ anh trai đâu, là muốn đi giải vây cho Nam Thừa Phong thì có.
Thấy Lục Chỉ bảo vệ người khác như vậy, Tiêu Vi ghen tị không chịu được nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Lục Chỉ kéo qua.
"Chỉ Chỉ chờ đã, rượu của huynh sắp đổ rồi."
Lục Chỉ bước nhanh đến trước mặt ba anh em nhà họ Lục, tuy rằng cậu rất tin tưởng năng lực Nam Thừa Phong, nhưng ba anh trai nhà cậu đều không dễ ở chung, luận trình độ phúc hắc chỉ sợ đều không thua Ninh Tước.
Khi cậu đến gần lại thấy Ninh Tước và Cửu gia đều như lạc giữa sương mù, vẻ mặt khiếp sợ, thậm chí còn muốn vỗ tay.
Lục Chỉ chớp chớp mắt, đi đến bên cạnh Nam Thừa Phong.
Ba anh trai của cậu không còn khí thế trước đó, đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Nam Thừa Phong, nghiêm túc nghe Nam Thừa Phong kể chuyện, vừa nghe vừa gật gật đầu.
"Thật hay giả? Hung hiểm như vậy?"
"Không ngờ mệnh cách của cậu còn có thể dùng như vậy?"
"Chỉ Chỉ làm thần tiên cũng lâu rồi, người bình thường đúng là không theo kịp cách hành xử của nó, làm khó cậu rồi."
Lục Chỉ:???
"Các anh đang nói chuyện gì đó?"
Ba anh em nhà họ Lục vẻ mặt sùng bái nhìn Nam Thừa Phong, "Đang nói một số chuyện hai đứa cùng nhau đối mặt."
"Không ngờ mệnh cách Nam tổng lợi hại như vậy, có thể giúp được em, bọn anh năm đó không kéo chân em là đã không tồi rồi."
"Đúng vậy, chỉ với điểm này, bọn anh có thể yên tâm để hai đứa bên nhau rồi."
Tiêu Vi nghĩ thầm, không phải chứ, chút xíu này đã bị thuyết phục rồi? Ba anh em này trước đó trên máy bay còn thề son sắt nói phải khảo sát Nam Thừa Phong cho thật tốt đâu rồi.
Ninh Tước cười nói, "Tài ăn nói của Nam Thừa Phong này đúng là tốt thật."
Cửu gia hừ lạnh một câu không phục, "Hắn cũng nhờ chút bản lĩnh này mới theo đuổi được Chỉ Chỉ."
Lục Chỉ nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng ứng đối, "Thừa Phong là người thích hợp với đệ nhất, các anh cũng thích anh ấy thật tốt quá."
Ba anh em nhà họ Lục cười.
"Bọn anh vốn dĩ không định làm khó Nam tổng mà."
"Bọn anh thưởng thức Nam tổng lâu rồi, có thể không nhờ gia tộc thành lập công ty lớn như vậy thật sự khiến người kính nể."
"Trở thành người nhà với Nam tổng, bọn anh vui mừng còn không kịp ấy chứ, bất quá nhị sư huynh em nói cũng có lý, chơi vui lắm."
Tiêu Vi hít một hơi thật sâu, ba anh em nhà này cứ thế mà bán hắn luôn!
Lục Chỉ nheo mắt nhìn Tiêu Vi, Tiêu Vi nhanh chóng nói, "Đừng giận mà Chỉ Chỉ, không phải vì sư huynh lo lắng cho đệ sao."
"Vậy giờ huynh còn phản đối sao?" Lục Chỉ chu miệng lên, giống như hắn dám nói phản đối, cậu liền khóc cho hắn xem.
"Không không không, không dám." Tiêu Vi nhanh chóng trả lời, nhiều năm như vậy hắn trước nay chưa bao giờ thắng được tiểu tổ tông này.
Lục Chỉ vui vẻ, "Vậy tốt quá, vừa lúc tối nay em có chuyện muốn tuyên bố, hy vọng các anh và ba mẹ có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Ba anh em Lục Chỉ giật mình.
Lục Chỉ nhìn về phía Nam đổng Nam phu nhân vẫn luôn bên cạnh ba mẹ mình, thấy chị cái Nam Thừa Phong ra dấu, liền vui vẻ chào hỏi mọi người, kéo Nam Thừa Phong đi tới sân khấu trung tâm.
Thấy cậu lên sân khấu, mọi người trong bữa tiệc ngừng trò chuyện, ánh mắt dừng trên người cậu và Nam Thừa Phong.
Một ít người thấy Lục Chỉ và Nam Thừa Phong đứng chung một chỗ, có hơi kinh ngạc.
"Tiểu thần tiên và Nam tổng sao cùng nhau lên sân khấu vậy? Chẳng lẽ bọn họ quen nhau?"
"Hẳn là có quen biết, bằng không sao Nam tổng lại đến, còn quyên nhiều tiền như vậy."
"Hai người bọn họ đứng chung một chỗ sao cứ có cảm giác không khoảng cách."
"Không nói thì thôi chứ hai người bọn họ đúng là xứng đôi."
"Ha ha ha, nói bừa gì đó? Nam tổng sắp kết hôn rồi.
Bất quá tiểu thần tiên và Nam tổng có quen biết xem như cường cường liên thủ, nói thật không biết nên hâm mộ ai đây."
Lời này nhận được tán đồng của nhiều người.
"Cảm ơn mọi người tham gia buổi tiệc tối từ thiện của tôi." Dưới ánh đèn sân khấu Lục Chỉ càng thêm xinh đẹp bắt mắt, khiến ai ai cũng yêu thích thật tâm, cùng vui vẻ tin cẩn sùng bái.
"Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố." Lục Chỉ vui vẻ nhìn người nhà và sư huynh, thấy bọn họ gật đầu với mình, liền cầm tay Nam Thừa Phong.
"Tháng sau tôi và Thừa Phong sẽ kết hôn, sau khi kết hôn, chúng tôi sẽ cùng nhau thành lập một quỹ từ thiện, tiếp tục duy trì sự nghiệp từ thiện."
Lục Chỉ nói, đưa bàn tay đang nắm tay Nam Thừa Phong lên, kéo theo tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô như sấm nổ.
"Tôi mới vừa nghe được cái gì vậy, không ngờ hai người họ lại là quan hệ này?"
Đa số người ở đây không hề nghĩ bọn họ sẽ công khai tình yêu, càng không nghĩ tới vị hôn thê trong truyền thuyết của Nam tổng trên mạng sẽ là tiểu thần tiên.
Trong lúc nhất thời chỉ biết mờ mịt vỗ tay theo, cả buổi cũng chưa phản ứng lại.
"Tiểu thần tiên và Nam tổng muốn kết hôn?!" Oa, nói cũng phải, đúng là không ai có thể xứng đôi với nhau hơn bọn họ."
Các phòng viên vừa đưa tin tối nay đang nghỉ hồi sức, cảm thấy có thể nghỉ ngơi một chút uống chút champagne, liền bị Lục Chỉ ném quả bom khủng bố, nhận mệnh chia tay ly rượu lấy điện thoại ra biên tập tin tức, cướp lấy vị trí nổ tin đầu tiên.
Rất nhanh.
#Vị hôn phu của Nam tổng lại là tiểu thần tiên!#
#Tiểu thần tiên công khai tình yêu với Nam tổng#
#Tiểu thần tiên Nam Thừa Phong#
#Buổi tiệc tối từ thiện của tiểu thần tiên tinh hoa có thể so với lễ trao giải long trọng#
Một loạt đề tai nháy mắt chiếm 10 vị trí đầu Weibo, cũng oanh tạc các cư dân mạng vẫn luôn phản đối Nam Thừa Phong kết hôn.
"Cái gì! Vị hôn thê của Nam tổng, không, vị hôn phu của Nam tổng là tiểu thần tiên!"
"Thánh thần thiên địa ơi, thế mà là tiểu thần tiên! Tôi quả thật không thể tin được bọn họ lại có dây mơ rể má á!"
"Ha ha ha, tui nghẹn thật lâu không dám nói, là nhân viên của đài truyền hình, tui đã sớm thấy bọn họ bên nhau.
Nam tổng đối với tiểu thần tiên đặc biệt tốt, như hình với bóng, muốn cái gì cấp cái gì đều nhờ mặt mũi tiểu thần tiên.
Một kỳ cuối đi Phân Lan kia, được ngồi máy bay riêng của Nam tổng, ăn ở đều do Nam tổng chi trả.
Kỳ thật đài truyền hình đã cung cấp đãi ngộ cao nhất, chỉ là Nam tổng vẫn cảm thấy không xứng với tiểu thần tiên, cưng chiều làm tất cả chúng tôi hâm mộ muốn chít á!"
"Nghe lầu trên nói, càng hâm mộ bật khóc."
"Tui tức à nghen, tui là cứng cựa phản đối người kết hôn với Nam tổng, nhưng nghe thấy đối phương là tiểu thần tiên, tui tự nhiên không biết nên ghen tị với Nam tổng hay với tiểu thần tiên luôn."
"Tôi cũng vậy, bất quá cẩn thận ngẫm lại, không chỉ không có ai xứng với Nam tổng, mà cũng không có ai xứng với tiểu thần tiên cả."
Theo chủ đề này, cư dân mạng bắt đầu thảo luận đến kiểu người nào có thể xứng với tiểu thần tiên.
Kết quả nghĩ tới nghĩ lui, kết quả cuối cùng phát hiện cũng chỉ có Nam Thừa Phong là có thể xứng đôi, cảm giác như một đôi trời đất tạo thành.
Một ngày trước đó, hướng dư luận vẫn là "Mãnh liệt phản đối người cướp đi anh chồng đại gia Nam Thừa Phong", một ngày sau liền biến thành "Chúc mừng Nam tổng và tiểu thần tiên hỉ kết liên lí, kết thành phu phu mạnh nhất."
Màn lật còn nhanh hơn lật bánh tráng này lại không khiến người cảm thấy có tí gì không đúng, tất cả đều cho rằng đó là đương nhiên.
Thậm chí chuyện hai người đều là nam cũng không xuất hiện trong phạm vi suy xét của cư dân mạng.
Chuyện này cũng khiến mọi người nhận ra nguyên tắc kẻ mạnh làm vua, khi năng lực đạt tới mức không ai có thể phản đối, sẽ lớn mạnh như thế nào, sẽ đứng ở độ cao như thế nào.
Sau buổi tiệc tối từ thiện, Lục Chỉ và Nam Thừa Phong đi đến đảo tư nhân của Lục Chỉ chuẩn bị cho hôn lễ.
Nam Thừa Phong đã sớm cho người sắp xếp ở đó, sở dĩ lựa chọn nơi này mà không phải đảo tư nhân của Nam Thừa Phong là bởi vì có một hôm Lục Chỉ bỗng nhiên choàng tỉnh nói với hắn, "Thừa Phong, em muốn kết hôn với anh trên đảo."
Lúc đó Lục Chỉ nửa tỉnh nửa mơ, thậm chí khó phân biệt rõ cậu có nói mớ hay không, nhưng Nam Thừa Phong vẫn ghi tạc trong lòng, tìm đến Cao Triệt và Hứa Bán Vân hỗ trợ, bắt đầu chuẩn bị từ sớm, như vậy mới có thể tổ chức cho Lục Chỉ một hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Hôn lễ chỉ mời người nhà và bạn bè thân thiết, Nam gia chỉ mời Nam đổng, Nam phu nhân và chị gái Nam Thừa Phong, cùng với Nam tam gia sống chết cùng đòi theo cho bằng được, những người khác mặc dù Nam Thừa Phong không nói gì, Nam đổng cũng cho rằng bọn họ không có tư cách tới, ngay cả chính họ cũng cảm thấy không có tư cách.
Điều làm Lục Chỉ kinh ngạc trong hôn lễ chính là sư phụ thần long không thấy của cậu thế mà xuất hiện rồi.
Dù sao trước đó cậu có gọi điện báo sư phụ cậu muốn kết hôn, tuy rằng ông không phản đối nhưng cũng vì quá bận nên không có vẻ gì vui mừng, không ngờ ông lại thật sự tới tham dự, còn chủ động yêu cầu phải làm người chứng hôn cho cậu.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi và ấm áp, Lục Chỉ và Nam Thừa Phong nhận được chúc phúc của người thân bạn bè, ngày này sẽ là ngày khó quên nhất của bọn họ.
Đêm tối, ngoài cửa sổ sao trời chen chúc, Lục Chỉ tắm rửa xong, đi ra thấy Nam Thừa Phong đứng trên ban công, không nghĩ ngợi gì đi qua ngay.
Cậu đưa khăn lông cho Nam Thừa Phong, "Lau tóc cho em."
Nam Thừa Phong lập tức nhận khăn, ôm cậu vào lòng, bế vào phòng rồi nhẹ nhàng lau tóc.
"Gió trên đảo lớn, em mới tắm xong, tóc còn ướt đẫm, đừng nên đi ra."
Lục Chỉ cười cười, nói dỗi, "Đã kết hôn rồi, sao anh còn dong dài vậy nha."
Nam Thừa Phong hôn xuống mặt cậu, "Anh không chỉ dong dài sau kết hôn mà anh còn sẽ càng dong dài hơn, càng ôm em chặt trong lòng anh hơn."
"Ệ, buồn nôn quá." Lục Chỉ ra vẻ ghét bỏ cười nói, sau đó bổ nhào vào lòng hắn, "Nhưng em thích."
Nam Thừa Phong lau khô tóc cho cậu, xoa xoa xác định không còn ẩm nữa mới buông tóc cậu ra, cất máy sấy vào phòng tắm.
"Anh đi tắm rửa, em chờ anh nhé." Nam Thừa Phong đi đến trước mặt Lục Chỉ, hôn môi cậu.
"Dạ, vâng." Lục Chỉ cười, không để ý ánh mắt khác thường của Nam Thừa Phong, bởi vì ngày thường bọn họ cũng như thế này, cậu tắm trước, sau đó chờ Nam Thừa Phong tắm rửa xong, bọn họ lại ôm nhau nói ngủ ngon sau đó cùng đi ngủ, cậu cảm thấy đêm nay cũng như vậy.
Nam Thừa Phong cười càng sâu, hôn cậu một chút rồi mới buông cậu ra, lưu luyến không rời đi vào phòng tắm, trước khi đi vào còn quay ra nhìn cậu một cái.
Lục Chỉ chớp chớp mắt, vừa cười vừa nói thầm, "Đêm nay Thừa Phong lạ ghê nha."
"Đinh ——!" Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Lục Chỉ chớp chớp mắt, ai vậy? Không phải nói người đều đã đồng ý đêm nay sẽ không quấy rầy cậu sao?
Cậu click mở WeChat thì thấy là Cửu gia.
"Chỉ Chỉ! Đêm nay là đêm quyết định, có thể để Nam Thừa Phong làm vợ em không chính là đêm nay đó! Nằm dưới đều là vợ, em nhất định phải nằm trên!"
Lục Chỉ:???
"Nhất định phải nằm trên?" Lục Chỉ cân nhắc suy nghĩ, cậu muốn Nam Thừa Phong là vợ cậu, cậu muốn bảo hộ chiếu cố Nam Thừa Phong cả đời, vợ là để sót, cho nên Nam Thừa Phong là vợ cậu.
Cậu rất rõ quan hệ nam nữ nhưng đối với quan hệ nam nam thì vẫn khá mù mờ, thấy Cửu gia nói vậy, nhắn lại hình nắm tay quyết tâm.
"Được, em nhất định nằm trên!"
"Vậy là tốt." Cửu gia trả lời, "Vậy anh sẽ thoải mái hơn chút."
Lục Chỉ không rõ vì sao hắn lại thoải mái hơn chút, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lại thấy Tiêu Vi nhắn WeChat, "Chỉ Chỉ ngủ rồi sao?"
"Chưa đâu, nhị sư huynh."Lục Chỉ ngoan ngoãn trả lời.
"Vậy là tốt, nhớ kỹ, đệ nhất định phải ở trên, như vậy hắn chính là người của đệ." Tiêu Vi nhắc nhở.
"Ở trên, sao lại là ở trên?" Lục Chỉ nói thầm, hình như nằm trên tương đối tốt? Nhưng làm sao nằm trên thì chẳng ai nói cả.
"Đinh ——!" Lại một tin nhắn tới, lúc này là Hứa Bán Vân.
"Chỉ Chỉ, nhị sư huynh nói với đệ cái gì?"
Lục Chỉ còn chưa trả lời đã thấy hắn nhắn thêm hai tin.
"Có phải kêu đệ nằm trên không?"
"Đừng nghe huynh ấy nói bừa, bọn họ chưa có kinh nghiệm, nằm dưới mới thoải mái, nằm trên mệt chết đi được, điều này đệ cứ hỏi tứ sư huynh đệ là biết."
Lục Chỉ chớp chớp mắt, trả lời: "Hả? Rốt cuộc ở trên tốt hay ở dưới mới tốt ạ?"
Tin nhắn nhắn lại nhưng Lục Chỉ thấy ngữ khí liền biết Cao Triệt lấy điện thoại Hứa Bán Vân rồi.
"Đừng nghe tam sư huynh của đệ, tin tưởng Nam Thừa Phong sẽ mang đến cho đệ một đêm mỹ diệu, thoải mái hưởng thụ đi."
Lục Chỉ:???
Một lát say, cậu búng trán một cái, bừng tỉnh hiểu được các sư huynh đang nói gì.
Sao cậu lại quên chứ, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc, cậu và Nam Thừa Phong phải động phòng nha.
"Làm sao bây giờ." Lục Chỉ buồn rầu nói, cái gì cậu cũng không biết cả.
Giờ muốn học không? Cậu cầm di động do dự có muốn hỏi thăm tam sư huynh với tứ sư huynh, kết quả tiếng cửa phòng tắm mở vang lên, cậu theo bản năng ném điện thoại qua một bên.
Nam Thừa Phong mới đi ra khỏi cửa phòng tắm liền thấy một đồ vật bay qua, nhanh tay tiếp được.
Hắn nhướng mày, nguy hiểm thật, hắn cũng không thể để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến đêm tân hôn của hắn.
"Sao lại ném điện thoại đi." Nam Thừa Phong đặt điện thoại di động lên bàn.
Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn thả lỏng dây áo tắm, lộ ra bộ ngực rắn chắc, ngơ ngẩn nhìn, quả nhiên vẫn là dáng người cậu hâm mộ.
Nam Thừa Phong để cậu nhìn chằm chằm cơ thể mình, cố ý kéo dây áo tắm mở rộng tà áo ra một tí, đi đến mép giường, cúi đầu hôn môi cậu.
"Khẩn trương à?" Nam Thừa Phong hỏi, trên thực tế hắn đang rất khẩn trương.
Nhưng hắn đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi, thậm chí có chút gấp không chờ nổi.
"Còn được." Lục Chỉ vừa thấy Nam Thừa Phong liền quên hết chuyện khác, vẫn vô tâm vô phế trả lời.
Nam Thừa Phong cười cười, cúi đầu hôn môi cậu.
Sự việc kế tiếp xảy ra một cách tự nhiên, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ hôn môi, nằm ngã xuống giường.
Vào lúc hắn muốn xoay người chặn Lục Chỉ hôn môi, Lục Chỉ bỗng nhiên đè hắn dưới thân.
Nam Thừa Phong:......
"Làm sao vậy?"
"Em ở trên." Lục Chỉ nói.
"Vì sao?" Nam Thừa Phong hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Chỉ cũng đã chuẩn bị cho hôm nay từ thật lâu?
"Tam sư huynh nói nằm dưới khá thoải mái, em muốn anh được thoải mái." Lục Chỉ nghiêm túc nói.
Lời này chọc vào tâm Nam Thừa Phong, hắn ôn nhu ôm mặt Lục Chỉ, "Nhưng anh muốn em được thoải mái."
Lục Chỉ lắc lắc đầu, "Anh thoải mái, em liền thoải mái.
Anh là vợ em, em đã nói sẽ đối xử tốt với anh, hứa hẹn này cả đời đều không đổi."
Nam Thừa Phong nhìn cậu chằm chằm, xoay người đè cậu xuống, tựa hồ dùng hết sức lực thốt lên một câu.
"Anh yêu em."
Quá khứ hắn không dám mơ sẽ có một ngày hạnh phúc như vậy, hiện tại lại không dám nghĩ nếu không gặp được Lục Chỉ vậy hắn sẽ như thế nào.
Cả đời này của hắn bất kể đạt được thành tích lớn thế nào cũng không làm hắn thoả mãn bằng việc theo đuổi được Lục Chỉ, làm hắn cảm thấy cuộc đời này đáng sống.
"Em cũng yêu anh." Lục Chỉ ôm cổ hắn cười cười, "Nhưng em vẫn muốn ở trên."
Nam Thừa Phong cười khẽ, "Được, vậy em ở trên."
Lục Chỉ vui vẻ bò lên trên người Nam Thừa Phong, đôi tay Nam Thừa Phong ôm hông cậu, dán sát vào cơ thể cậu, dùng tư thế này hôn cậu đồng thời ăn cậu sạch sẽ.
Lục Chỉ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Nhưng dù sao cậu cũng nằm trên, Nam Thừa Phong là vợ cậu, điểm này cũng đủ làm cậu vui vẻ không thôi.
Sau khi kết thúc, Lục Chỉ ôm eo nhức mỏi, ôm Nam Thừa Phong, vỗ vỗ ngực hắn, trước khi ngủ còn cười thoả mãn.
"Vợ của em, nàng dâu cả."
Nam Thừa Phong bất đắc dĩ hôn cậu, "Ừm.
Anh là của em."
"Ngủ ngon, bảo bối."
Lục Chỉ mơ mơ màng màng ngủ, cậu nằm mơ.
Trong mơ cậu thấy một con rồng màu tím quấn quanh người cậu, cậu cảm thấy con rồng này thật xinh đẹp, đưa tay sờ sờ sừng rồng.
Rồng rõ ràng thoạt nhìn uy nghiêm không thể xâm phạm lại ngoan ngoãn cúi đầu để cậu vuốt ve, dùng đuôi cuốn một vòng quanh người Lục Chỉ, quấn chặt cậu không chịu buông.
Lục Chỉ cảm thấy con rồng tím này quấn thật chặt, nhưng đồng thời năng lượng cuồn cuộn không ngớt trên người con rồng này lại dũng mãnh chạy vào cơ thể cậu, làm cậu cảm thấy Thiên Nhãn bừng lên nóng rực vô cùng.
Lục Chỉ che Thiên Nhãn, cậu cảm nhận được quanh cơ thể bị ánh sáng màu tím bao quanh, cảm nhận được tu vi đang không ngừng đột phá, cuối cùng phá tan Thiên Nhãn.
Đây là cảm giác cậu chưa bao giờ có, nhưng Lục Chỉ biết, Thiên Nhãn của cậu đã đột phá giới hạn cao nhất, cậu cảm nhận được sức mạnh ngày càng cường đại.
Lục Chỉ đột nhiên mở mắt ra, vừa mới rồi là nằm mơ hay chân thật? Sau khi cậu tỉnh dậy, Nam Thừa Phong cũng lập tức tỉnh giấc.
Hắn vốn định mở miệng, lại thấy Lục Chỉ bỗng nhiên nhắm mắt đả toạ, quanh cơ thể hiện lên quầng ánh sáng tím, quyết định không quấy nhiều cậu.
Mà hắn cũng ngạc nhiên phát hiện, xung quanh cơ thể hắn cũng có từng vầng từng vầng mây tím quay xung quanh.
*****
Bên ngoài, một chiếc thuyền lớn dừng gần đảo tư nhân, Phí Lạc Nhân hung hăng đập đồ trang trí trong phòng.
"Lục Chỉ! Lục Chỉ! Ngươi thế mà thật sự ở bên người khác!" Phí Lạc Nhân đỏ cả mắt.
"Ta cho rằng cả đời này ngươi sẽ không ở bên bất kỳ ai! Không ai xứng với ngươi, không ai có thể có được ngươi!"
Phí Lạc Nhân tức giận không thôi, hắn tức giận nhất chính là hắn lại không cách nào phá vỡ kết giới của Lục Chỉ để vào đảo.
Lục Chỉ vì có thể thuận lợi kết hôn với người kia mà lãng phí một lượng lớn tu vi bố trí kết giới vững chắc như vậy.
"Hắn đáng giá để ngươi làm vậy sao?! Đáng giá sao?!" Phí Lạc Nhân ghen ghét, đau như bị kim đâm.
"Kết hôn thì như thế nào, kết hôn rồi ta cũng sẽ không từ bỏ, không ai xứng làm ngươi, không một ai!"
Phí Lạc Nhân nhìn đất liền cách đó không xa, như thể chỉ cần với tay là có thể chạm đến, hắn lại làm cách nào cũng không thể vào được, híp mắt.
"Được, vậy thì cứ chờ đại lễ ta mừng tân hôn hai ngươi đi!"
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.