Trảm Xuân

Chương 11

Y Xuân cầm cái bọc nhỏ kế bên bộ y phục lên, chưa kịp mở ra xem thì đã có vật gì đó nặng trĩu rơi ra. Là một đôi hoa tai màu lam cẩn hai viên trân châu.

Nàng dè dặt đặt vào lòng bàn tay nhìn tỉ mỉ, khẽ nói: “Ta thích lắm, Dương Thận à, đệ biết chọn đồ lắm ấy, ta thật sự rất thích.”

Tảng đá lớn trong lòng được vững vàng hạ xuống, y cúi đầu nói: “Vậy… tỷ thích thì tốt. Chẳng bõ công ta tất tả hai ba ngày…”

Hóa ra mấy hôm nay dưỡng thương, nàng chẳng thấy bóng dáng Dương Thận là vì y đặc biệt chạy đi mua đồ hộ mình.

Y Xuân cảm động, bỗng đồng thời cảm thấy có gì đó không ổn, nàng cầm đôi hoa tai trân châu và bộ y phục lên nhìn cả buổi, bất thình lình ngoái đầu lại hỏi: “Đắt lắm nhỉ? Chả nhẽ đệ tiêu hết mười lượng bạc rồi hử?!”

Dương Thận liếc nàng một cái: “Sao ta có thể ăn xài phung phí như tỷ được. Lúc ở Tiêu Dao môn, y phục mà cô công tử kia đưa cho ta thay rất có giá, bán được năm lượng đấy.”

Y phục và trang sức năm lượng bạc! Y Xuân bỗng choáng váng, nàng sống mười lăm năm, chưa một lần sở hữu bộ y phục mắc đến vậy. Nàng lập tức khúm na khúm núm xếp y phục gọn gàng lại, cẩn thận cất vào bọc hành trang cùng với trang sức, chỉ thiếu điều muốn chắp tay hành lễ quỳ lạy chúng nó.

Dương Thận khẽ nói: “Tỷ… không mặc à?”

Y Xuân xoay đầu, mỉm cười với y: “Không phải thế, y phục và trang sức rất đẹp, không nỡ mặc. Chờ thời tiết cùng thương thế của ta tốt hơn, lúc ấy mặc đi chơi sau.”

Y cũng cười, gãi gãi mũi, chả biết nên nói gì.

Bỗng thấy nàng đến gần gạt phắt mớ tóc dày chỗ trán mình ra, áp tay lên đó khiến y giật nảy người, hô hấp hơi hỗn loạn.

Nàng sáp lại ngó kỹ mặt y, y cũng thụ động nhìn nàng, trong lòng rối bời, thầm nghĩ nàng quả thật chẳng xấu, chỉ hơi đen thôi. Sau kỳ dưỡng thương, nước da nàng đã trắng hơn, phối với đôi mắt hai màu rõ ràng và đầy sức sống, trông vô cùng xinh đẹp.

Y Xuân nhìn nửa ngày, ánh mắt cười đến cong lên như trăng khuyết, đơn thuần lại thẳng thắn.

“Bới tóc lên đi, thế này mới có tinh thần được.”

Dương Thận rủ mi, phát hiện tay nàng đã rời khỏi trán mình, lưu lại hương bồ kết nhẹ nhàng khoan khoái.

Y thầm nhủ: “… Được, nếu sư tỷ thích, sau này ta sẽ bới tóc lên.”

Y Xuân trải mái tóc dài của mình trên bệ cửa sổ, để gió từ từ hong khô. Ánh mặt trời rót lên người tạo thành lớp nhũ vàng êm dịu, thi thoảng nàng lại chống đầu ngáp dài, nom thật uể oải.

Giống mèo thật, Dương Thận nghĩ.

Nhưng lại chẳng thể vuốt ve.

***

Mỗi năm cứ đến trung tuần(1) tháng ba, chùa Khai Phúc lân cận Đàm Châu thường tổ chức hội chùa, vô cùng náo nhiệt.

(1): khoảng mười ngày giữa tháng.

Tuy vết thương của Y Xuân vẫn chưa lành hoàn toàn, nhưng dù thế nào thì cũng chẳng nên bỏ lỡ cảnh náo nhiệt. Nàng thay bộ la quần mới mà Dương Thận mua, đứng trước gương ngắm trái nghía phải.

Cô bé trong gương dường như đã trắng hơn một tý, chả biết là vì núp trong khách điếm dưỡng thương mãi mà trắng lên, hay do sắc y phục khiến nước da sáng hơn, tóm lại, quả thật một trời một vực với bộ dáng nhếch nhác trước đây.

Dương Thận nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu xuống, hồi lâu sau mới nói: “… Hợp với tỷ lắm, vô cùng xinh đẹp.”

Y Xuân dè dặt nhấc váy xuống lầu, một bên bám vào cánh tay y: “Hôm nay nhất định phải cẩn thận từng bước, chẳng thể đạp hỏng bộ y phục năm lượng được!”

Y chỉ đành cười khan một tiếng.

Đoàn người trên đường rộn ràng qua lại, giữa lộ, một đám múa lân trừ tà rùm beng, khua chiêng gõ trống rền vang đi ngang. Hai bên đường có đủ loại tiểu thương bày sạp thành hàng dài, mời gọi người ta đến mua. Lụa màu trên váy các cô nương phấp phới bay, tựa như cả bầu trời nhuộm trong ánh ngũ quang thập sắc, muôn màu muôn vẻ.

Y Xuân không nỡ rời tay hai con khỉ tò he, Dương Thận vô cùng thích thú các loại mặt nạ gỗ, cuối cùng mỗi người tay cầm cả đống đồ lặt vặt, cùng đến chùa Khai Phúc thắp hương xin xăm.

Lão sư phụ trong chùa vừa thấy hai người họ đã vuốt chòm râu bạc, cười rằng: “Đến cầu nhân duyên phải không?”

Dương Thận lúng ta lúng túng xua tay: “Không, đâu phải!” Đồ trong tay suýt nữa đã rơi đầy đất, quả thực y rất chột dạ.

Sư phụ râu bạc cười: “Bần tăng hiểu mà, người đến cầu nhân duyên sẽ chẳng bao giờ thừa nhận cả. Mời nhị vị thí chủ vào.”

“Ta thực sự không phải…” Lời phân trần cuống cuồng của y vẫn chưa dứt, Y Xuân đã kéo tay áo y: “Vào đi! Chẳng phải rất thú vị à? Để xem sau này đệ lấy được thê tử như nào?”

Những thứ y đang ôm trong lòng lập tức “lạch cạch” rớt đầy đất, trông rất chật vật.

Cuối cùng, họ vẫn cung kính đốt hương, thành kính lắc xăm.

Rốt cuộc trong lòng y đang mong gì? Chính bản thân cũng chả hiểu. Không kìm nổi, Dương Thận khẽ hí mắt, nhìn bóng hình màu lam đang quỳ gối kế bên mình. Nàng qua loa đại khái lắc hai cái, một thẻ xăm nhanh chóng rơi xuống, nàng nhặt lấy, vui vẻ đi tìm lời giải.

Rất muốn biết nàng cầu gì, phải chăng là nhân duyên suôn sẻ? Hay được gả ột lang quân như ý? Lúc lắc xăm, nàng có giống y hay không, một thoáng không tự chủ được, trong tâm trí lại hiện lên một góc tay áo.

Chính bởi vì vạt áo bỗng dưng xuất hiện ấy, y bất giác thành tâm hơn.

Y ngóng trông, thật sự rất mong đợi.

Một thẻ xăm rơi xuống, y cẩn thận nhặt lên, đi ra ngoài tìm lời giải.

Tiểu sa di đưa y một gói giấy đỏ, cười nói: “Chúc mừng thí chủ, đây là xăm đại cát thượng thượng(2).”

(2): xăm may nhất.

Dương Thận bỗng không kìm được nhếch môi lên, ngây ngốc đáp một tiếng, sau đấy vội vã quay đầu tìm hình bóng nàng.

Cây bạch quả trong chùa vừa trổ lá xanh nhạt, trên tán cây treo đầy lời giải mà mọi người đến cầu, màu đỏ trắng xen kẽ nhau giữa ánh xanh lục tươi mát, vô cùng bắt mắt.

Y Xuân đứng dưới tán cây, bắt chước những người kia buộc lời giải vào một cành. Ánh mặt trời len lỏi giữa tán cây rót xuống, trải dài trên mái tóc dày của nàng, gương mặt ngây thơ chăm chú, môi hơi mím lại. Vì tay chân vụng về chẳng thể buộc được, nàng sốt ruột đến cau mày lại, trong sự thiếu kiên nhẫn xen lẫn tính quật cường, tựa như vô cùng muốn hoàn thành nhiệm vụ này.

Y chậm rãi đi đến đón lấy lời giải, ung dung buộc lên cây giúp nàng.

“Xăm như nào?” Y ra vẻ vô tình hỏi.

Y Xuân nhún nhún vai: “Trung bình thôi, xem chừng nhân duyên của ta cũng chỉ có vậy, chả có gì hay.”

Dương Thận ho một tiếng, tay chụm vào miệng, khẽ nói: “Chưa chắc… Chuyện sau này, chẳng nói chính xác được.”

Nàng thấy y cầm lời giải của mình như ôm báu vật, không khỏi giật xem: “Òa! Xăm thượng thượng! May vậy à! Sau này chắc chắn đệ sẽ lấy được thê tử ngoan hiền!”

Y vội vàng giật lời giải về, cẩn thận gấp lại, nhét vào ngực áo: “Đừng lung tung nữa. Đi thôi, phía trước còn có nhiều thứ chưa xem kìa.”

Ra khỏi chùa Khai Phúc chưa được mấy bước, họ chợt nghe giọng nói kiên định của một nữ tử: “Loại áo rách quần nát này mà cậu đòi những ba lượng á?! Còn chưa đến ba văn tiền nữa ấy chứ!”

Y Xuân vừa nghe tiếng mua quần áo, nhanh chóng kéo Dương Thận đến xem cùng. Hành trang của nàng bị Thư Tuyển cướp mất, y phục chỉ có mỗi một bộ Dương Thận mua cho, sau này mặc nó cưỡi ngựa hẳn là không tiện.

Vừa đến gần sạp nọ đã nghe giọng chủ quầy vang lên giòn giã: “Cô nương ơi, tục ngữ đã nói, ‘nhân bất khả mạo tương, hải thủy bất khả đấu lượng’(3), bộ y phục này á, chẳng thể chỉ nhìn bề ngoài mà bảo nó không đáng giá. Cô xem chất vải này, giống vải thô lắm nhỉ? Lầm to! Thực ra nó được dệt từ Thiên Tàm ti(4) đấy. Xem đường may đi, xem cách gia công này! Cô từng thấy y phục vải thô nào được may tỉ mỉ đến thế không? Nói thật cô nghe, ta vốn được đưa vào nhà đại quan làm thư đồng ở kinh thành, vì tuổi đã lớn, phu nhân sợ ta làm hỏng thiếu gia nên tìm cớ đuổi đi. Vài bộ xiêm y này là ta thừa dịp đêm hôm trộm ra. Xiêm y nhà đại quan sao có thể là vải thô chứ?”

(3): không thể trông mặt mà bắt hình dong.

(4): một loại tơ quý.

Vị cô nương kia đã bị gã nói đến lung lay, cầm y phục chẳng nỡ rời tay.

Y Xuân càng nghe càng thấy giọng nói đó vô cùng quen tai, nhanh chóng đẩy đám người ra, ló đầu vào nhìn thử, lập tức quát to: “Tiểu Nam Qua!”

Lại cúi đầu nhìn y phục được bày trên sạp, quả nhiên đều là của nàng! Tên Thư Tuyển kia đã cuỗm hành trang của nàng thì thôi, vậy mà lại ra lênh cho thuộc hạ mang đi bán. Bán cũng đành, song lại muốn lừa lọc vơ vét hầu bao người ta, y phục vải thô mà dám luôn miệng bảo là Tàm ti, lố quá rồi!

Tiểu Nam Qua vừa thấy nàng lập tức đập trán bồm bộp, thở dài: “Xong đời, buôn bán chẳng thành rồi.”

Y Xuân giật lại y phục trên sạp, hét lên: “Đây là áo của ta! Đây là váy của ta! Á! Ngay cả đôi giày rách này của ta mà cậu cũng muốn bán à!”

Tiểu Nam Qua gượng cười ha ha: “Tỷ tỷ đừng giận, không phải ý của tôi, là chủ tử nhà tôi ép đến đây, tôi cũng có muốn đâu.”

Nàng thẳng tay gói y phục lại, cả giận quát: “Không thể bán được! Trả hết lại cho ta! Chủ tử nhà cậu quá đáng lắm rồi!”

Tiểu Nam Qua chẳng thể làm gì khác hơn là giữ lấy nụ cười gượng kia, nhìn trái ngó phải tìm lỗ hổng để chuồn, chẳng ngờ sau lưng, Y Xuân đã tóm lấy áo chẽn của cậu ta.

Cậu theo chân Thư Tuyển học võ cũng đã một hai năm, thường tự tin rằng bản lĩnh chạy trốn mình cũng thuộc hạng nhất nhì, ai mà ngờ trước mặt nàng chẳng thể thi triển được mảy may, chỉ đành ngoái đầu lại cười ngây ngô.

“Tỷ tỷ à, tỷ đừng trách tôi, là lỗi của chủ tử nhà tôi mà!”

Cậu cười lấy lòng.

Y Xuân chất vấn: “Chủ tử cậu đâu? Đưa bọn ta đến gặp hắn.”

Con ngươi tiểu Nam Qua đảo một vòng, nhanh chóng đáp: “Bây giờ ngài ấy không có mặt ở Đàm Châu, đã đi giải quyết việc gì đó rồi, chả biết lúc nào mới về nữa! Hay là tôi chuyển lời hộ tỷ nhé? Hiện nay tỷ ngụ chỗ nào?”

Y Xuân thực sự định thành thật khai báo khách điếm mình đang ở, Dương Thận níu nàng một cái, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm tiểu Nam Qua lên, cười như không cười: “Chủ tử ngươi không ở đây, thôi thì tìm ngươi cũng được. Vậy, theo chúng ta đi một chuyến nào.”

Tiểu Nam Qua quả nhiên sửa miệng lại ngay tức khắc: “Được, được rồi, tôi thua. Các người theo tôi, tôi đưa đi gặp chủ tử!”
Bình Luận (0)
Comment