Trảm Xuân

Chương 19

Y Xuân hơi kinh ngạc đi đến, ngó tên khổng lồ đang cứng người bất động rồi nhìn Thư Tuyển, chẳng mấy tin được hắn lại giải quyết vấn đề khó khăn này nhẹ nhàng tới vậy.

Thư Tuyển vuốt phẳng ống tay áo, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Phỏng chừng người mà ta đợi hôm nay sẽ không đến. Thôi, ta đi đây, cô bảo trọng.”

Y Xuân thấy hắn lại nói đi là đi ngay, vội hét lên: “Ê này… Cảm ơn anh đã giúp ta!”

Thư Tuyển liếc xéo nàng: “Hôm nay, ta cũng chỉ là trả cô món nợ ân tình, đa tạ tiệc rượu lần trước của cô. Cô và ta bây giờ chẳng còn nợ nhau nữa, sau này gặp lại thì cứ coi như không quen nhé. Cáo từ.”

Ra là vậy, con người hắn thế mà lại không xấu.

Y Xuân đứng đằng sau, cười: “Đừng thế chứ, Thư Tuyển. Chúng ta không làm bằng hữu được ư?”

Hắn nhìn khắp người nàng một lượt, bỗng đưa tay đỡ búi tóc đã lệch sang một bên của nàng về vị trí cũ, mặt mày nghiêm túc: “Cô nhếch nhác quá, đợi tới khi biến thành mỹ nhân rồi hẵng bàn.”

Y Xuân ngạc nhiên hỏi: “Kết giao bằng hữu mà phải nhìn dung mạo à? Ta cũng có để ý việc anh giống con gái đâu.”

Gì thế không biết, nàng ta quả thực có bản lĩnh chọc thủng ruột người khác.

Thư Tuyển hỏi: “Chẳng phải cô muốn đi cứu ai à?”

Lời chưa dứt, nàng đã vụt chạy xa, song vẫn ngoái lại vẫy tay với hắn: “Nói rồi đấy! Làm bạn nhé!”

Hắn đờ người đứng tại chỗ: “… Cô đừng tự quyết định chứ…”

Tất nhiên chẳng ai tiếp lời hắn. Thư Tuyển ngẩng đầu nhìn tên khổng lồ kia, đối phương cũng nhìn thẳng về phía hắn, hồi lâu sau, nói: “Hóa ra ngươi chính là cái tên Thư Tuyển tiếng xấu đồn xa kia.”

Phiền phức thật.

Hắn chẳng nói lời nào mà xoay người rời đi, bỗng dường như nảy ra ý gì đó, bèn quay lại nở một nụ cười nham hiểm, gương mặt giãn ra, trông vậy mà lại hàm chứa ý vị gian xảo khác thường.

“Tặng ngươi một món quà ra mắt nhé, khỏi phải tối ngày khoe khoang tên ta với kẻ khác.”

Hòn đá còn lại trong tay được hắn ném một cái, nện thẳng vào mặt tên khổng lồ, kẻ nọ đau đến mức cao giọng hét to, song vẫn chả thể nhúc nhích, chẳng biết mặt đã bị thương bao nhiêu vết rồi.

Thư Tuyển phủi phủi tay áo tựa như cuối cùng cũng trút hết cơn giận, thần thái thoải mái rời đi.

***

Gác trúc vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngâm trà rất khẽ.

Đấy là một nam tử tuổi chừng bốn mươi, chính trực tráng niên, tóc đã hoa râm, nét mặt quắc thước ngay thẳng, đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén.

Ông chậm rãi tráng bốn cái chung gốm nhỏ bằng nước trà sôi lần đầu, đổ phần dư, lại rót nước nóng vào. Bốn cái chung nhỏ cũng chẳng to hơn nắm tay trẻ sơ sinh là bao, nước trà phản chiếu đáy trắng có màu ngọc bích đậm, hương thơm thấm vào lòng người.

Nhác thấy ông tách bốn chung ra đặt trước mặt từng người, Dương Thận thoáng lùi về theo bản năng, ngực lập tức bị một thanh đao lạnh băng kìm lại.

Ba người họ, sau lưng mỗi người đều bị một kẻ nhắm đao vào chỗ hiểm, chỉ cần hơi vọng động thì tính mạng khó mà bảo toàn.

Hồ như Yến Vu Phi đã quen với tình huống này, lông mày chẳng nhúc nhích chút nào. Chỉ nghe người trung niên kia nói: “Kiến thức Yến nhị thiếu uyên bác, hẳn cũng biết đây là trà gì?”

Chàng ta lạnh nhạt đáp: “An Khê sản xuất nhiều Thiết Quan Âm(1), vô cùng am hiểu về trà đạo.”

(1): một loại trà.

Ông ta cười cười: “Lợi hại. Lúc rỗi rãi, xá đệ(2) cũng thích thưởng thức loại trà Thiết Quan Âm này nhất, trước nay Yến nhị thiếu vô cùng nhạy bén, nói vậy hẳn đã biết xá đệ là người phương nào.”

(2): em trai tôi.

Yến Vu Phi nhìn ông hồi lâu, nói: “Là Vu thủ lĩnh của Long Hổ bang ở Mân Nam, các hạ hẳn là bào huynh(3) của Vu thủ lĩnh, Thiết Diện Cùng Kỳ – Vu tiên sinh.”

(3): anh ruột.

Vu tiên sinh ra động tác mời trà bọn họ, ba người bị ép nâng cái chung gốm nho nhỏ kia lên, một hớp uống cạn, mùi vị quả thật không giống những loại trà tầm thường.

Ông lại đến bên ấm trà nhỏ, vừa rót nước vừa nói: “Để thôn tính cả vùng thế lực ở Mân Nam, Yến môn đã mua chuộc không ít bang phái. Chữ tiền đứng trên tất cả, người người tranh nhau phục vụ là lẽ dĩ nhiên, giết cả trên dưới mười ba người nhà xá đệ đến chẳng còn một manh giáp, Long Hổ bang cứ thế mà tan rã, nói ra thì lại chẳng chút liên quan gì đến Yến môn, chiêu mượn đao giết người này quả là lợi hại. Yến nhị thiếu – kẻ nghĩ ra được cách này thật đúng với danh thiếu niên anh tài, phi phàm xuất chúng.”

Yến Vu Phi chẳng mảy may kinh sợ, trái lại còn khẽ cười: “Vu tiên sinh quá khen rồi.”

Lòng Dương Thận đã ngộ ra đôi điều, lúc trước còn cho là Ba Thục Vạn Hoa lại tới làm phiền, chẳng ngờ rằng kẻ thù của Yến môn rất nhiều, đến cả vùng Mân Nam cũng tìm đến đây.

Y thoáng ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, lòng thầm lo lắng. Vừa nãy Y Xuân theo ký hiệu tìm đến đây, lại bị tên khổng lồ kia ngăn cản, trước mắt chẳng biết sống chết ra sao. Tình huống tệ nhất cũng chả có gì ngoài việc mọi người chết chung ở đây hôm nay, sớm biết thế thì thà làm kẻ khốn nạn, quịt nợ ân tình của gã kia còn hơn.

Trong thời gian suy nghĩ, Vu tiên sinh đã đặt một chung trà mới xuống trước mặt.

“Yến môn thi kế giết cả nhà mười ba người của xá đệ, cả trẻ sơ sinh chưa quá ba tháng cũng chẳng bỏ qua. Hôm nay, món nợ này không trả thì không xong. Huynh đệ các ngươi gồm bốn tên, thêm Môn chủ là năm, nghe nói đại ca ngươi có hai trai một gái, cộng cả thê thiếp cũng chỉ đến mười người, còn thiếu ba. Tính luôn nha đầu vừa đào thoát khi nãy thì vẫn phải phiền vị tiên sinh và cậu thiếu hiệp này góp vào cho đủ số, nợ máu trả bằng máu.”

Mồ hôi lạnh trên lưng Dương Thận chảy ròng ròng, biết rằng ông ta nói thật, song vắt cạn óc cũng chẳng nghĩ ra được cách gì để thoát thân.

Yến Vu Phi lại nói: “Ông cũng chẳng làm được gì hơn ngoài việc nói lời tàn nhẫn trước mặt ta, hôm nay là ta sơ ý bị bắt, nhóm người đại ca sẽ chẳng vô dụng như vậy. Vu tiên sinh, mười ba so với bốn, rốt cuộc vẫn là Yến môn bọn ta hời, đa tạ đa tạ.”

Thế mà gã còn cố ý khiêu khích.

Dương Thận chớp mắt đã hiểu gã định chọc giận Vu tiên sinh, thừa dịp ông ta lộ sơ hở để phản kích.

Nhưng rất nguy hiểm.

Vu tiên sinh nhấc ấm trà lên, tạt thẳng vào khiến mặt chàng ta dính đầy nước nóng và lá trà. Ân tam thúc không nhịn được mà khẽ hô lên: “Thiếu gia!”

Yến Vu Phi không nhúc nhích, lá trà trượt từ trên mặt xuống, làn da trắng ngần lập tức bỏng đỏ.

Vu tiên sinh không thêm lời nữa, tay phất một cái: “Đưa đi, ta muốn đun sống ngươi.”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen bay thẳng vào, ông ta né theo bản năng, vật nọ nện mạnh lên bàn, chung trà xoang xoảng rơi xuống đất.

Hóa ra là một hòn đá to.

Mọi người chưa kịp phản ứng lại, Y Xuân sớm đã phi vào từ cửa sổ, kiếm quang lấp lánh như rồng bạc.

Dương Thận đưa tay chấn trụ thanh đao trước ngực.

Cục diện nháy mắt đảo ngược, những kẻ khống chế người khác lúc nãy, giờ đã bị họ chế trụ ngược lại.

Dương Thận bất chấp tất cả, nhìn từ đầu đến chân Y Xuân trước tiên, hỏi vội: “Không bị thương chứ? Tên khổng lồ kia đâu?”

Y Xuân lắc đầu: “Gặp Thư Tuyển, hắn giúp ta.”

Thư Tuyển? Lòng Dương Thận khó tránh khỏi trào dâng cảm giác khó chịu, đã hai lần, được tên khốn kia cứu.

“Hắn không đòi hỏi gì quá đáng nữa chứ?”

Nàng vẫn lắc đầu: “Không, thực ra ta vừa phát hiện con người hắn không tồi…”

Ân tam thúc ngoái đầu liếc bọn họ một cái, hai người đều nín thinh theo bản năng.

Ông thấp giọng hỏi Yến Vu Phi: “Thiếu gia, xử lý thế nào đây?”

Yến Vu Phi nhìn gương mặt như tro tàn của Vu tiên sinh, bỗng đưa tay lên, kiếm quang đảo qua, đầu Vu tiên sinh chớp mắt đã nảy tưng dưới đất, lăn thật xa.

Máu tươi phụt lên trần nhà, thân thể ông ta nặng tựa bao bố, nện mạnh xuống sàn.

Yến Vu Phi vẫy máu trên thân kiếm, mặt không đổi sắc thu kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói: “Tiếc thật, Vu tiên sinh. Ông thừa quá nhiều lời, muốn giết ai đó, giết trước hẳn dông dài.”

Gã ta xoay người, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ân tam thúc, giết toàn bộ. Nhớ giải quyết hậu quả cho tốt.”

Y Xuân tiến lên một bước, vội thốt: “Này! Anh…”

Dương Thận túm chặt lấy nàng, khẽ nói: “Đừng lên tiếng! Không nên kích động!”

Ân tam thúc đeo vẻ mặt khó hiểu quay đầu liếc hai người thật sâu, rút kiếm giết ba người còn lại, đi theo xuống lầu, Y Xuân chỉ nghe tiếng dập cửa thật mạnh của ông, đám tiểu nhị chưởng quầy hoảng hốt la hét, nhưng thanh âm vẫn chưa dứt đã đứt quãng, một vùng tĩnh lặng.

Lòng bàn tay nàng không nén nổi mà tuôn mồ hôi lạnh.

Ân tam thúc giẫm lên bậc thang bằng trúc, kẽo cà kẽo kẹt đi lên, người sạch sẽ, kiếm lại đổ máu.

Ông đã giết tất cả mọi người trong quán trà, cắt đứt mọi manh mối điều tra của quan phủ.

Yến Vu Phi vái chào Y Xuân một cái thật sâu, mang vẻ dịu dàng thân thiết: “Đa tạ Cát cô nương ra tay tương trợ, đại ân đại đức, Yến mỗ suốt đời không quên.”

Sắc mặt Y Xuân hơi tái, nhìn chằm chằm gã hồi lâu, bỗng nói: “Ta đi đây, sẽ không giúp anh nữa. Anh cứu ta, ta cũng đã cứu anh, chúng ta huề nhau. Xin bái biệt từ đây.”

Ánh sáng lấp lóe nơi khóe mắt Yến Vu Phi, chàng ta nhẹ giọng: “Cớ sao Cát cô nương nói những lời này, lẽ nào thấy Yến mỗ làm việc quá tàn nhẫn? Cô nương cần phải biết, trên giang hồ, cô không giết người khác, họ cũng sẽ giết cô. Vừa nãy nếu không có Cát cô nương, Yến mỗ sớm đã phơi thây đầu đường. Biết đối phương là chướng ngại song lại không trừ bỏ, ấy là Bồ Tát.”

Y Xuân chậm rãi nói: “Không, ta chỉ cảm thấy… đạo bất đồng bất tương vi mưu(4). Tóm lại, bây giờ anh và ta chẳng ai nợ ai, sau này cứ xem như không quen biết.”

(4): không cùng chí hướng thì không nên hợp tác.

Nàng bê lời Thư Tuyển ra dùng lại, chẳng quan tâm gã ta sẽ nói gì, kéo tay Dương Thận nhảy thẳng xuống lầu, thoáng chốc đã đi xa.

Sắc mặt Ân tam thúc nhất thời rất khó coi, quay đầu thưa: “Thiếu gia, để thuộc hạ giết chúng trừ hậu hoạn!”

“Khoan đã.” Yến Vu Phi lắc lắc đầu, “Việc này không đáng để Ân tam thúc động thủ.”

Chàng ta nhíu mày, tựa hồ có vô số tâm sự, chậm rãi xuống lầu, Ân tam thúc theo sát sau lưng gã, biến mất trong rừng anh đào.

Chợt nghe phía trước có kẻ đang to tiếng chửi bới, Ân tam thúc ló đầu ra quan sát một lúc, sắc mặt khẽ biến: “Thiếu gia, là tên to xác lúc nãy. Hình như bị ai đó điểm huyệt, không cử động.”

Yến Vu Phi không đáp một lời mà tiến đến gần, tên to con thấy chàng ta bèn chửi ghê hơn trước, gân xanh trên cổ cũng trồi lên cả, trông cực kỳ hung tợn.

Ân tam thúc vuốt ve thanh rìu to ló ra ba phần dưới đất, đôi chút cảm khái: “Thật là một tên quái vật, thiếu gia, chi bằng thu nhận hắn về để sử dụng?”

Tên to con nghe xong, chửi đến suýt nữa thở không ra hơi: “Ăn cứt đi! Muốn ông đây phục vụ cho kẻ thù à? Việc đầu tiên ông làm sau khi gia nhập là xé nát hai tên khốn các ngươi thành từng mảnh đấy!”

Ân tam thúc nhướng mày, “… Thiếu gia, thôi cứ giết cho bớt phiền.”

Sau hồi lâu trầm mặc, Yến Vu Phi bỗng sắm vẻ mặt tươi cười, khẽ nói: “Đừng, từ đã, ta có một cách rất hay.”

Chàng ta lấy một chiếc túi gấm nho nhỏ từ tay áo ra, trong đấy cũng chả phải linh đan diệu dược gì, chỉ là một hộp châm. Nhón bốn cây châm ra, chàng ta xoay người đánh giá tỉ mỉ tên to xác kia, ánh mắt thế mà lại khiến hắn run rẩy cả người, run giọng hỏi: “Thằng nhóc chết tiệt muốn làm gì?!”

Chàng ta không tiếp lời, vòng ra phía sau, châm một châm vào xương cổ hắn, tên to con lập tức hét lên lồng lộn.

Sau đó, đỉnh đầu, hai tai trái phải đều bị ghim châm, bấy giờ ngay cả hét hắn cũng chẳng hét nổi, mắt trợn trắng ngã lăn xuống đất, tứ chi co giật, chả biết còn sống hay đã chết.

Yến Vu Phi cất túi gấm, tâm trạng dường như đã tốt hơn, ngẩng đầu thưởng thức anh đào tựa ráng mây rợp trời. Mắt híp lại, chàng ta như đang nghĩ đến điều gì đó vui vẻ lắm, sóng mắt dạt dào, thần sắc khó đoán.

Gã thấp giọng: “Ân tam thúc, đối phó với bọn lâu la chẳng cần đến người của chúng ta, cứ để kẻ khác động thủ giúp là được. Ngày mai, phiền ông thương lượng với Tiểu thiếu chủ của Giảm Lan sơn trang một chút, để ta xem thử hắn là loại người gì.”

Ân tam thúc cung kính thưa vâng.

Yến Vu Phi đá tên to con kia một cước, cười mắng: “Còn không đứng lên.”

Vừa dứt lời, tên to con ấy lập tức chậm chạp đứng dậy, mắt vẫn trắng dã như trước, bên miệng vẫn còn bọt mép, rõ một bộ người đang mất tri giác, thế mà lại có thể cử động và hiểu tiếng người.

Hắn cứ rập khuôn mà theo sát sau lưng Yến Vu Phi, chậm rãi rời khỏi rừng anh đào.
Bình Luận (0)
Comment