Trảm Xuân

Chương 28

Mặt nàng đỏ bừng —– Không, chính xác hơn mà nói, là bên đỏ hồng bên trắng xanh.

Độc mà Túy Tuyết hạ không trí mạng nhưng cũng khá ghê gớm, gây hại cho kinh mạch của cơ thể người, triệu chứng như bị tẩu hỏa nhập ma. Dù có mặc kệ thì Y Xuân cũng không chết được, song sau khi khỏi hẳn không thể nào luyện võ được nữa, cả đời chỉ có thể cầm dao thái rau thôi.

Thư Tuyển tựa vào tường, nửa nằm nửa ngồi, đầu Y Xuân gối lên chân hắn.

Nàng rất nhẹ cân, nhưng không gầy yếu. Thường ngày luôn hoạt bát đầy sức sống, là một cô gái ngốc nghếch luôn vui vẻ, khi thông minh lúc khờ khạo khiến người ta dễ dàng quên mất rằng nàng chỉ vừa mười lăm tuổi, dù là vóc người hay tư duy thì hãy còn lâu mới trưởng thành.

Ngón tay hắn mơn trớn nửa bên mặt đỏ bừng của nàng, đương trong lúc mê man nhưng nàng vẫn hơi lộ vẻ đau đớn, hẳn đang bị độc dày vò dữ lắm.

Lòng Thư Tuyển bỗng thôi thúc hắn vứt nàng ra ngoài, mặc nàng tự sinh tự diệt.

Nàng rất nguy hiểm, không nên đến gần, bản năng cứ mãi nhắc nhở hắn. Cứ vứt lại, vứt lại, vứt lại đi, nếu chết luôn thì càng tốt, thế thì chẳng còn thứ gì có thể lay động nổi hắn, hắn sẽ trở lại là một Thư Tuyển không vướng bụi trần, lạnh lùng vô tình như xưa.

Hắn thậm chí còn ác ý nghĩ rằng, nàng chẳng xinh đẹp gì, vào trấn vớt đại một cô gái bán đậu hũ nào cũng nữ tính hơn nàng.

Dựa vào điều gì, lại khiến hắn đau lòng vì một người như thế. Rốt cuộc, nàng dựa vào điều gì.

Y Xuân chợt bừng tỉnh, đôi mắt bị độc đốt đến đỏ ngầu, mơ màng nhìn hắn hồi lâu.

Thư Tuyển kề sát lại, khẽ hỏi: “Này, cô ở lại đây một mình nhé? Làm việc tốt thì cũng đã làm đến nước này, cũng xứng đáng với bữa cơm cô đãi khi ấy rồi nhỉ?”

Nàng trưng ra vẻ hoang mang, chưa khôi phục tinh thần, vừa thì thào đã hỏi Dương Thận ở đâu, nàng tìm khắp nơi mà vẫn không thấy cậu thiếu niên có khuôn mặt đểu cán kia.

Thư Tuyển bỗng cáu kỉnh vô chừng, giãy khỏi nàng, bật dậy rời đi, song vừa bước đến cửa ngôi miếu đổ nát bỗng xoay người về, nắm cằm nàng lắc trái lắc phải, bực dọc hỏi: “Thư Tuyển, còn Thư Tuyển thì sao? Sao cô không hỏi thăm về hắn?”

Y Xuân bị lắc đến choáng váng đầu óc, thụ động thốt lên một tiếng Thư Tuyển, sau đó thì chẳng thêm chữ nào nữa, nhìn kỹ lại, nàng đã thiếp đi.

Cảm giác này thật sự rất đáng ghét.

Thư Tuyển dùng sức véo mặt nàng, như hận không thể véo nàng biến thành đầu heo được. Ngoái đầu trông sắc trời, tia nắng ban mai ló dạng, một đêm nhanh chóng trôi qua, nếu trước chính ngọ(1) mà còn không cho nàng uống thuốc giải thì cả quãng đời sau, con nhóc đây đúng là chỉ có thể cầm dao thái rau thôi.

(1): giữa trưa 12 giờ.

Thực sự không chờ nổi bọn tiểu Nam Qua tìm được nơi này, Thư Tuyển vác nàng lên vai, đi ra khỏi căn miếu nát.

Nàng nợ hắn, món nợ ngày càng tăng, rồi sẽ nhiều đến mức… chỉ có thể dùng chính bản thân trả nợ.

Nghĩ tới cảnh nàng nghiêm túc nói: Bản thân ta không phải thứ để tặng cho người khác. Thư Tuyển không khỏi cũng nghiêm túc đáp: Không tặng cũng phải tặng. Những ý nghĩ giận dỗi lúc nãy chẳng biết đã bị quăng đến tận hòn đảo nào đó từ lâu rồi.

Bấy giờ sắc trời tờ mờ, tất cả hiệu thuốc lớn nhỏ trong thành Tô Châu hãy còn chưa mở cửa, muốn bốc thuốc ít nhất cũng phải đợi thêm một canh giờ.

Nhưng những chuyện này tất nhiên không làm khó được Thư Tuyển rồi, dù trên vai vác theo một người nhưng hắn vẫn phiêu bồng tựa tiên như cũ, nhảy thẳng qua tường, vào phòng đến tủ bốc thuốc, chẳng để lại chữ nào cho chủ tiệm.

Sương sớm âm ẩm, những giọt nước li ti vương lên tóc và áo hắn, động tác lao đi như bay còn nhanh hơn cả con hạc tiên nhanh nhẹn nhất.

Bỗng chốc, hắn dừng chân, nhún người nhảy lên nóc của một nhà dân, giấu mình sau những viên ngói xanh thẫm.

Chỉ giây lát sau, từ trong đám sương hiện ra một chiếc xe ngựa vách sơn, vó ngựa gõ xuống con đường đá xanh nhẵn nhụi, phát ra tiếng lộc cộc trong trẻo. Trên vách xe không có bất kỳ thứ gì khác, chỉ dùng sơn màu đỏ tía vẽ một con chim yến đơn giản.

Người đàn ông đánh xe đội nón tre, nón tre nhấn rất thấp, trang phục quen thuộc đến độ hễ là người trong Yến môn thì phải biết, đấy là trợ thủ đắc lực của Yến nhị thiếu – Ân mỗ, họ tên cụ thể đã chẳng ai nhớ nổi, tất cả đều gọi ông một tiếng Ân tam thúc như Yến nhị thiếu.

Bên cạnh xe chỉ có hai người hộ tống, một kẻ cao to cường tráng, giữa tiết trời rét lạnh tháng mười một mà gã để mình trần, cơ bắp cuồn cuộn. Đến khi thấy chiếc rìu to mà gã đang cầm, đôi mày Thư Tuyển bỗng chau lại —– Là tên khổng lồ quái vật mà hắn đã đụng độ ở Trữ Anh viên, thật chả biết Yến Vu Phi dùng thủ đoạn gì mà thu gã về dưới trướng mình được.

Tiếng vó ngựa lộc cộc, hòa vào đó còn có cả tiếng xích sắt ma sát. Cặp mắt tên khổng lồ kia trắng dã, mép chảy dãi, vẻ mặt ngây dại, cổ đeo một chiếc vòng, được móc vào một đầu sợi xích sắt. Xích rất dài, hơn nửa sợi xích kéo lê dưới đất, đầu còn lại được một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn giữ lấy.

Đó là một cô bé gầy yếu, mi thanh mục tú, trên eo cài một đóa ngọc phù dung, trông người còn yêu kiều hơn cả hoa.

Xe ngựa tiến thẳng về phía trước, trong xe bỗng vang lên giọng nói của một gã thanh niên: “Ninh Ninh, Dương thiếu hiệp tỉnh rồi, đến đây hầu hạ đi.”

Cô bé kia đáp một tiếng, giao xích sắt cho Ân tam thúc, cung kính bước lên xe ngựa.

Cửa xe chỉ mở ra trong một khoảnh khắc, song cũng đủ để Thư Tuyển thấy rõ người bên trong. Nét mặt Yến Vu Phi điềm đạm, lặng lẽ nhìn cậu thiếu niên đang nửa nằm đối diện mình —– là Dương Thận. Hình như y đã thụ thương, cả nửa người máu chảy đầm đìa, môi mấp máy chẳng biết đang nói gì.

Của xe nhanh chóng được khép lại, xe ngựa tiếp tục tiến bước, dần mất hút giữa màn sương.

Thư Tuyển cau mày thật chặt, ngoẹo đầu nhìn sang Y Xuân đang bất tỉnh vắt trên vai hắn. Giả sử nàng vừa tỉnh đã tiếp tục hỏi Dương Thận ở đâu, hắn phải đáp như nào đây?

Lăn qua lộn lại một phen, lúc về đến miếu nát thì trời đã sáng rõ, chẳng biết tiểu Nam Qua tìm đến từ khi nào mà hiện tại đang bó gối ngồi trước cửa đau khổ chờ đợi, cuối cùng cũng thấy Thư Tuyển bước đến, cậu khóc to, chạy tới níu tay áo hắn không buông.

“Chủ tử chủ tử! Em ngóng Người lâu lắm ấy! Còn nghĩ Người chết mất rồi chứ!”

Dứt lời liền chùi gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi vào ống tay áo hắn.

Thư Tuyển nhíu mày hỏi: “Ta có mà bị mi chây dơ đến chết ấy, bỏ tay ra nhanh, mua đủ đồ chưa?”

Cậu nhặt hai cái cối sành từ dưới đất lên, nói như đưa đám: “Em thực sự không đọc được cái đơn thuốc cuồng thảo(2) kia của chủ tử đâu, nhờ người trong hiệu thuốc xem giùm mà họ còn chả hiểu, đành phải mua hai cái cối giã thuốc. Người đánh em mắng em đi ạ.”

(2): một kiểu chữ thảo, nói chung là viết khó đọc, ẩu tả.

Thư Tuyển vác Y Xuân vào miếu, bảo: “Thay vì phí thời gian vào trò giả mù sa mưa này thì chi bằng nhanh múc nước đến sắc thuốc đi.”

Tiểu Nam Qua thấy hắn móc bọc thuốc từ ngực áo ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Thế mới nói, vẫn là chủ tử có bản lĩnh.”

Dược liệu được cho vào cối, châm lửa bắt đầu sắc, tiểu Nam Qua ngồi phịch xuống đất than thở: “Chủ tử à, em chẳng đủ sức đưa Dương công tử về.”

Thư Tuyển lạnh nhạt đáp: “Là do không tìm được y?”

Tiểu Nam Qua lắc lắc đầu: “Thật ra thì em trông thấy y rồi, có vẻ bị thương nhẹ đôi chỗ và đang nói chuyện với một cô gái, em gọi y vài tiếng, y lại giả đò không nghe, cuối cùng đi theo cô gái nọ. Em vốn muốn đuổi theo, song lại lo cho chủ tử, thế nên tìm đến đây trước.”

Con gái à? Thư Tuyển hỏi: “Là một cô bé vóc người thon gầy, mi thanh mục tú? Eo cài một đóa ngọc phù dung?”

Tiểu Nam Qua sáng bừng mắt: “Chủ tử biết người ta à? Người quả nhiên phong lưu phóng khoáng quen nhiều hiểu rộng, lẽ nào là một cô tình nhân cũ nào đó?”

Thư Tuyển cốc mạnh lên đầu cậu một cái, nói: “Vậy thì không lầm, là người của Yến Vu Phi. Cuối cùng y cũng đã đi theo Yến Vu Phi rồi.”

Nói đến đây, hắn lại chẳng kìm nổi mà lặng lẽ trông sang Y Xuân đang bất tỉnh dưới đất.

Tiểu Nam Qua nhìn hắn, rồi ngó Y Xuân, rốt cuộc bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Chủ tử à, chẳng lẽ Người thực sự…”

“Thực sự cái gì?” Thư Tuyển uể oải vặt lại.

Cậu vội cười trả lời: “Em định nói, giờ là thời khắc để chủ tử đại triển hùng uy đấy.”

Thư Tuyển vốn muốn cười mà không cười đáp một câu ‘Nhảm nhí.’ như lúc trước, khóe môi đã nhếch, song hai chữ nọ lại chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng.

Phiền thật đấy, cảm giác này.

Hắn nằm vật xuống đất, đưa tay che mắt, lạnh nhạt buông lời: “Tiểu Nam Qua, vứt con nhóc thối tha kia ra ngoài! Đừng quan tâm đến sống chết của nó nữa.”

Tiểu Nam Qua đáp một tiếng, thực sự đứng dậy nâng Y Xuân lên, kéo được hai bước lại nghe chủ tử hỉ nộ vô thường nhà mình hậm hực nói: “Ai bảo mi vứt thật thế! Còn không ngoan ngoãn buông ra!”

Vậy mới nói, hầu hạ chủ tử loại này mệt lắm. Tiểu Nam Qua vừa lắc đầu vừa cảm khái, vâng lời sắp lại tư thế ngủ thoải mái cho Y Xuân.

Thư Tuyển che mắt nằm trên đống rơm, dường như cũng ngủ mất rồi, rất lâu rất lâu sau vẫn không lên tiếng.

***

Xe ngựa xóc nhẹ trên con đường không bằng phẳng, vết thương ở lưng Dương Thận cũng nhoi nhói theo.

Động tác bó thuốc của Ninh Ninh rất khẽ, song vẫn không tránh khỏi đụng vào miệng vết thương, cánh tay y chẳng kìm nổi mà run run, Ninh Ninh lập tức dời tay ra, nhẹ nhàng ướm hỏi: “Đau lắm ư?”

Y không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn Yến Vu Phi đối diện mình, một lúc sau mới nói: “Yến công tử thế mà cũng dùng lời bịa đặt để dụ dỗ người ta mắc mưu. Sư tỷ của ta đâu? Rốt cuộc ở đâu?”

Lúc y lao ra khỏi Hương Hương trai, thân trên đã bị thương. Tuy Thư Tuyển bảo y tìm tiểu Nam Qua, nhưng với sự rộng lớn của thành Tô Châu này, chả có ký hiệu gì, y cũng chẳng biết phải tìm từ đâu, đương khi không rõ nên xoay sở ra sao thì lại gặp Ninh Ninh.

“Nếu Dương công tử muốn thấy sư tỷ còn sống thì theo em một chuyến.” Ả nói thế.

Y đã từng chứng kiến thủ đoạn của Yến môn, tuy không quá tin rằng Thư Tuyển sẽ lọt vào tay chúng, nhưng dẫu sao thì Y Xuân cũng đang trúng độc, Thư Tuyển lại hời hợt gàn dở, không chừng thực sự đã vứt nàng lại để chạy một mình, y chỉ đành đi theo Ninh Ninh.

Yến Vu Phi lạnh nhạt đáp: “Dương thiếu hiệp đừng nghi ngờ, dù Cát cô nương không ở chỗ của ta, nhưng nàng ấy đã trúng kỳ độc, chỉ mình ta mới có thuốc giải. Cậu hẳn nên an tâm đi lấy thuốc giải với ta mới đúng.”

Dương Thận mím môi: “… Cho nên anh muốn dùng thuốc giải ép ta làm việc ình?”

Đại khái là không ngờ đến việc y sẽ hỏi thẳng như thế, Yến Vu Phi khựng mất một lúc, thấp giọng: “Gác lại chuyện Yến môn, ta còn biết Dương thiếu hiệp thân gánh huyết hải thâm thù. Sống trên đời, người đàn ông hẳn phải đội trời đạp đất. Đắm chìm trong tình yêu, lại quên mất nợ máu của cha mẹ, đó chẳng phải là việc khiến người ta khinh bỉ chê cười ư.”

Dương Thận tái mặt, trầm giọng quát: “Ta chẳng cần mi giảng đạo!”

Yến Vu Phi cười cười, lộ vẻ nhã nhặn: “Ta cũng có giỏi giang gì đâu, há lại có thể mở mồm thuyết giáo. Lòng Dương thiếu hiệp tự có đáp án rồi, chỉ là còn luyến tiếc lệnh sư tỷ mà thôi. Hơn nữa, kẻ đẩy bọn cậu vào đường cùng không phải Yến môn mà là quy củ của Giản Lam sơn trang, giữa hai người cậu, đã định trước sẽ chỉ còn một người sống, nhưng nếu cậu kế thừa Trảm Xuân, nói không chừng lệnh sư tỷ có thể giữ mạng mình. Đến khi cậu báo được thù rồi thì muốn lấy nàng ta về làm vợ cũng được, kim ốc tàng kiều cũng được, tất cả đều là chuyện riêng của cậu thôi.”

Dương Thận trầm mặc, rèm cửa sổ bị gió thổi chập chờn, tựa như sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng y.

Xe ngựa của Yến Vu Phi dừng trước một khách điếm, họ vừa xuống xe, chưởng quỹ đầu đầy mồ hôi đã bước lên nghênh tiếp, luôn miệng thưa thốt: “Yến thiếu gia! Vị khách mà Người mới đến kia… ồn ào suốt ngày suốt đêm, hôm nay lại làm Tiểu Trần nấu nước bị thương. Mọi người đều… đều đã chịu hết nổi rồi!”

Yến Vu Phi chẳng nói chẳng rằng, Ân tam thúc đứng bên cạnh lại lộ vẻ chán ghét, thấp giọng nói: “Thiếu gia, không thể để tên ấy làm ô uế danh tiếng của Yến môn được.”

Gã chỉ cười nhạt, cũng không tiếp lời, trái lại xoay người mời Dương Thận xuống xe: “Gian khách điếm này đã được ta bao trọn, xin mời Dương công tử lên lầu, đại phu sẽ đến ngay thôi.”

Vẻ mặt Dương Thận âm trầm theo sau gã lên lầu, chợt nghe trên lầu vọng lại một loạt tiếng bước chân, lẫn vào đó là tiếng khóc rấm rứt, một cô gái điên cuồng lao xuống, suýt nữa đã đâm vào người Yến Vu Phi.

Gã nghiêng người sang bên, Ân tam thúc đằng sau đã ngăn nàng ta lại, cau mày hỏi: “Lại là chuyện gì?”

Nàng hốt hoảng ngẩng đầu lên, má trái bầm một mảng lớn, cứ như bị ai đó đánh. Dương Thận bỗng cả kinh, thốt vội: “Văn Tĩnh?!”

Văn Tĩnh trông thấy Dương Thận, cuối cùng đã chẳng kìm nổi mà nức nở nghẹn ngào, níu chặt lấy tay áo y, run giọng kể lể: “Nhị sư huynh! Xin huynh! Huynh đi khuyên nhủ đại sư huynh được không?! Chàng… Chàng bảo muốn hưu(3) ta!”

(3): nôm na là li dị.
Bình Luận (0)
Comment