Trảm Xuân

Chương 49

Tháng chín Giang thành có đại hội phẩm hương, dù là người văn nhã hay trưởng giả học làm sang, thì đều bị những màn đại hội dùng để thể hiện thân phận và sở thích này thu hút. Chủ tiệm điều hương cũng mong ngóng chen chân, vì nghe đồn các đại hội kiểu này thường có quý nhân bí mật tham gia, một khi hương mình chế lọt vào mắt họ thì kiếm được ối tiền. Năm ấy bà chủ của Hương Hương trai ở Tô Châu cũng vì tài điều hương tinh tế mà kiếm được mấy ngàn lượng chỉ trong mấy tháng, người người hâm mộ.

Người tổ chức đại hội chọn riêng một biệt viện mới mua, hồ Đông Lâm. Giữa hồ bắt đầu xây vài bệ đá trắng khổ to, lòng hồ dùng thuyền hoa đưa rước.

Nước hồ xanh biếc, bệ đá sắc trắng như ngọc, vài mỹ nhân vận sa mỏng uyển chuyển nhảy múa, tiếng cầm tranh tỳ bà lãng đãng trên mặt hồ, khiến một ngày đầu thu có phần oi bức trở nên kiều diễm.

Dứt bài, chúng mỹ nhân bắt đầu đãi khách, dàn hàng nom tựa những nàng bồ câu bé nhỏ, mỗi người cầm một hộp hương mẫu, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn dài. Trên bàn sớm đã có giấy liệt kê, nhà ai chế hương, nguyên liệu gồm những gì, tên thế nào, mọi người chỉ cần chọn là được.

Trên bệ đá người người chọn hương phẩm hương ồn ã, chủ hội bên kia lại đang nhoài người ra bục cửa sổ trên tiểu lâu trong biệt việt, trông về phía xa.

Sau lưng bỗng có người đẩy cửa bước vào, thấp giọng nói: “Người đó vẫn chưa đến.”

Chủ hội lạnh nhạt đáp: “Không nay thì mai, nó trước giờ ung dung tự tại vô chừng, trò vui sao lại bỏ qua? Chỉ cần đứng gác ngoài cửa là được.”

Dứt lời, ông ngoái đầu lại nhìn sóng nước dập dềnh, trời ráo nắng, ánh vàng lóng lánh trên mặt hồ như muốn chọc thủng mắt người khác. Ông khẽ nheo mắt, trước ngực cất thứ gì đó cồm cộm, ông chậm rãi lấy ra, mân mê.

Đấy là một phong thư, có lẽ bên trong còn chứa vật nặng, rất cứng. Con dấu niêm phong là một chú chim yến đang tung cánh, người bôn tẩu giang hồ thoáng liếc mắt đã nhận ra con dấu này, sau đó, đa số sẽ chọn cách lặng lẽ tránh đi.

Thư của Yến môn chủ, sẽ viết những gì? Lão đã biết thân phận của Thư Tuyển, lần này, là họa hay là phúc?

Ngón tay miết khẽ vật chứa bên trong vài lần, phỏng đoán trong phong thư cất chứa bí mật gì. Ông hơi hối hận, đáng nhẽ không nên nhận lời Yến môn, cũng không nên mời Thư Tuyển tham gia đại hội phẩm hương của giang hồ, nhưng việc cũng đã làm, không còn chỗ để hối hận nữa rồi.

Ông từng là hiệp khách, nay là thương nhân, thương nhân không thể bỏ qua chữ tiền được. Ngàn tốt vạn tốt, chỉ có bạc là tốt nhất.

Ông thở dài, vô thức chống tay xuống ghế định đứng dậy, vừa nhúc nhích mới nhớ mình đã mất cả đôi chân. Bao năm nay, đã là như thế.

Vài tiếng đàn tam huyền vọng lại từ phía hồ, phóng khoáng nhàn nhã, là phong cách đặc trưng của Thư Tuyển, hắn quả là người thích khoe thói hư vinh thế đấy.

Rất nhiều người trên bệ đá quay đầu lại nhìn, một chiếc thuyền con rẽ sóng lướt đến, mũi thuyền có một người cao gầy, đầu đội đấu lạp đang ngồi, vì đấu lạp kéo thấp nên không rõ là nam hay nữ, chỉ có vài lọn tóc dài xõa ngang lưng khẽ bay theo gió.

Thoáng chốc, tiếng đàn tam huyền ngưng lại, sau đó rèm che khoang thuyền được ai đó vén lên, Thư Tuyển bước từ trong ra. Hôm nay hắn vận sa đỏ, dáng người cao ngất như ngọc, đứng trên mũi thuyền lấp lánh ánh nước, như một vị thần thanh nhã tuấn tú.

Người tham gia đại hội là chỗ quen biết, đều gật đầu cười nhẹ, lòng thầm cân nhắc xem vị đội đấu lạp là ai. Tuy Thư Tuyển có một tùy tùng nhỏ tuổi, nhưng trước giờ hắn không đưa nó đến hội phẩm hương, lại thấy Thư Tuyển quá là thân mật với người nọ, nắm tay, kề tai trò chuyện, có vẻ lạ lùng.

Đến gần thêm chút nữa, người nọ bỗng cởi đấu lạp ra làm quạt, ngoái đầu nói gì đó với Thư Tuyển, rồi bị hắn hôn đểu một cái lên mặt.

Làm thế trước mắt mọi người, tên này quả là mặt dày.

Mặt dày hơn nữa, đối phương thế mà không thẹn chẳng bực, nhướng mày cười với hắn, làn da màu bánh mật, hàng mi cong cong, vóc người mềm mại, là một thiếu nữ, không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng có vẻ gì là người phú quý giàu sang, là kiểu “người qua đường”. Điểm đặc biệt ở nàng hẳn là vẻ lanh lợi sảng khoái hơn người, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của nàng đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu, không mảy may giả tạo. Nàng giắt một thanh kiếm trên thắt lưng, hẳn là hiệp nữ hành tẩu giang hồ. Thiên hạ ngày nay, không còn nhiều hiệp nữ có khí chất như vậy nữa.

Y Xuân thấy rất nhiều người trên bệ đá không lo phẩm hương mà chỉ trợn mắt ngóng sang đây, không kìm được bật cười: “Họ quen chàng cả? Chàng vừa đến, mọi người đều nhìn.”

Thư Tuyển chẳng thèm ngẩng đầu, gục xuống vai nàng, khẽ nói: “Để ý làm gì, chúng ta lo làm chuyện của mình là được. Chốc nữa ta lựa vài món cho nàng, hương nào sảng khoái tinh thần ấy.”

Y Xuân cố ý cúi đầu ngửi mùi hương trên người hắn, bĩu môi cười nhẹ: “Nam nhân thơm phức thế này, chẳng thích tý nào.”

“Một nữ nhân thối hoắc mới là đáng sợ.” Hắn vuốt mặt nàng, “Nhưng nàng không khó ngửi đâu, ta yêu mùi của nàng.”

Nàng đưa tay khẽ dí lên mặt hắn, ý bảo nên bớt mấy động tác buồn nôn lại. Thư Tuyển không cam lòng ngồi xuống, thấy bệ đá đã gần ngay trước mắt bèn ôm lấy eo nàng, nhún người nhảy lên.

Có vài người muốn đến chào, nhưng thấy Thư Tuyển ôm Y Xuân cứ như xung quanh chẳng còn ai khác, cả người được bao phủ bởi hơi thở “chớ làm phiền ta”, họ đành nhìn thoáng qua rồi bỏ đấy, làm tiếp việc phẩm hương của mình.

“Không ai đến chào cả, danh tiếng chàng đúng là chẳng tốt đẹp gì.” Y Xuân cười tít mắt, đi đến cầm một hộp hương mẫu lên, kê sát mũi ngửi, rốt cuộc lại hắt xì vài cái, “Mùi kỳ quá!” Nàng vội vã đặt hộp xuống.

Thư Tuyển cầm hộp lên, đung đưa khẽ dưới mũi, nhắm mắt nhẩm đọc: “Dung hương, long não… Có công dụng thanh trí, là hương tốt, chỉ thiếu một chút gì đó…”

Hắn đang định cầm một hộp hương khác lên, chợt nghe tiếng đàn sáo lại vang, mỹ nhân khoác sa mỏng chầm chậm múa, trong số đó có một người vận y sam trắng thuần, tay áo dài uốn lượn, chiếc eo mềm mại như rắn, những đóa hoa mai như nở rộ dưới chân váy xoay tròn, hương thơm dìu dịu tức khắc tràn ngập khoang mũi của mỗi người.

Y Xuân hiếm khi được chiêm ngưỡng cảnh kiều diễm này, nhìn đến say sưa, hít sâu vài hơi, khen: “Thơm quá.”

Mỹ nhân có hàng mày dài chấm tóc mai, ánh mắt lúng liếng, chẳng hay đã khuynh đảo biết bao nhiêu nam tử chốn này. Nàng lại chỉ nhìn mỗi Thư Tuyển, khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười quyến rũ dịu dàng hé nở.

Thư Tuyển cúi đầu ghé vào tai Y Xuân, “Thích mùi hương trên người nàng ta?”

Y Xuân gật đầu, sau lại lắc, “Rất thơm, nhưng chỉ có mỹ nhân như nàng mới xứng với nó.” Thư Tuyển hừ một tiếng, “Nàng ta mà xứng là mỹ nhân sao…”

Mỹ nhân càng múa càng đến gần, chẳng biết từ khi nào mà trong tay nàng lại có một hộp hương mẫu, khẽ khom người về phía trước. Như một nàng hạc trắng vừa thu cánh, đưa hộp hương đến trước mặt Thư Tuyển, rồi cười rạng rỡ, dịu dàng nói: “Thư Tuyển, vẫn khỏe chăng?”

Hắn cầm hộp hương nhưng không đáp lời, chỉ để dưới mũi ngửi một hơi, nói: “Mùi này không tệ, tên gì? Do ai phối?”

“Hương Ngọc Túy.” Mỹ nhân cười khẽ, “Là ta phối đấy, chàng tin không?”

Thư Tuyển lạnh nhạt đáp: “Cô mà đủ khả năng để phối được mùi này thì đã không ở đây bán nghệ. Năm trăm lượng nợ ta năm trước, bây giờ tính sao?”

Mỹ nhân bĩu môi, vô cùng hờn dỗi: “Mỗi khi gặp nhau, câu đầu tiên chàng nói luôn đề cập đến tiền, không lãng mạn gì cả.”

Thư Tuyển đặt hộp hương mẫu vào tay nàng, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Năm nay vẫn chưa gom đủ, lãi vẫn thế, năm sau ta lại tìm cô.”

Hắn kéo Y Xuân xoay người dợm bước, mỹ nhân vội vã đuổi theo, tủi thân nói: “Nam tử vô tình biết bao, hàn huyên với ta thêm vài câu thì chàng sẽ chết ư? Hương này không phải do ta phối, là công thức bí mật của chủ hội, hương trấn cửa của năm nay. Nếu chàng mua nó, khoản mà ta đã nợ chàng là phân nửa giá trị của nó… Chàng đừng cau mày, là chủ nhân bảo thế, không liên quan gì đến ta.”

Nói đến đây, nàng ta lại cười, ánh mắt tinh ranh, xoay hai vòng trên người Y Xuân, rồi lại nở nụ cười thân thiết, kéo lấy tay nàng, dịu giọng: “Vị muội muội này xinh đẹp quá, đứng cùng Thư công tử như đất trời nên đôi. Chỗ ta còn vài loại hương khác, muội muội thích hộp nào cứ nói với ta, xem như là quà gặp mặt.”

Thư Tuyển đứng chắn trước mặt Y Xuân đang muốn mở lời, lắc đầu nói: “Bớt đi, tiền là tiền, hương là hương, cô đừng dụ dỗ vợ ta.”

Mỹ nhân bĩu môi đi mất.

Y Xuân khẽ nói: “Chàng hung dữ với người ta quá, sao thế?”

Hay là có vợ ở đây, mới cố ý xem người ta là kẻ qua đường giáp? “Nàng cho rằng nàng ta là người tốt?” Thư Tuyển lườm nàng, “Hãm hại lừa đảo chẳng món nào thiếu mâm nàng ta cả, đem nàng đi bán, có khi nàng còn cảm kích nàng ta cả đời.”

Y Xuân cười cười, “Nàng có đang lừa ta hay không, ta biết. Chàng đừng cứ mãi lo ta sẽ gặp chuyện nữa.” Thư Tuyển không khỏi véo khẽ mặt nàng, “Nàng thỉnh thoảng ỷ lại vào ta sẽ chết sao? Chẳng lãng mạn gì cả.”

Đang trò chuyện, chợt thấy một gia nô áo lam vội vã chạy đến, cúi đầu thưa: “Thư công tử, chủ nhân nhà tôi chờ đợi đã lâu, xin đi theo tiểu nhân.”

Thư Tuyển gật đầu, nắm tay Y Xuân, cười nói: “Đi thôi, chủ hội này là một trưởng bối của ta, ta đưa nàng đến bái kiến ông ấy.”

Vạt rừng giữa biệt viện rất um tùm, râm mát, chủ nhân đang ngồi trong một tòa lầu nhỏ, áo vải trâm đồng, trên bàn gỗ lim có một ấm trà, và ba chung trà ngọc xanh.

Thấy hai người Thư Tuyển bước đến, ông ngồi thẳng dậy, chỉ cười mỉm, gật đầu ý bảo họ ngồi xuống. “Cuối cùng con cũng đưa vợ đến thăm ta.” Chủ nhân cười khẽ, nếp nhăn chi chít nơi khóe mắt, tóc đã hoa râm, chẳng hay vì sao thần thái luôn có vẻ uể oải, khiến người ta bất giác lo cho sức khỏe ông ấy.

Nếu nhìn từ ngực xuống, có thể thấy rất rõ ống quần trống rỗng của ông, và chiếc xe lăn bằng sắt dưới người, hóa ra, là một người khuyết tật.

Y Xuân chần chừ hành lễ với ông. Song vẫn chưa biết phải xưng hô thế nào, Thư Tuyển thấp giọng: “Gọi Uông thúc, người giúp đỡ tài chính cho ta xưa kia là ông ấy.”

Y Xuân cung kính gọi một tiếng: “Uông thúc.”

Uông thúc lại cười, lấy một hộp gấm từ ngực áo ra đưa cho nàng, “Vội vàng đến đây, không mang theo thứ gì trân quý, thôi thì nhận vật này nhé.”

Trong hộp gấm là một cặp vòng ngọc bích có màu xanh đậm như nước hồ xuân, tuy Y Xuân không hiểu lắm về đồ ngọc, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là ngọc thượng hạng, giá trị xa xỉ. Y Xuân hơi do dự, theo bản năng muốn từ chối phần trọng lễ này. Thư Tuyển lại không khách khí mà lấy vòng ra đeo vào cổ tay nàng, nhìn trái ngắm phải, cười nhẹ, “Đẹp quá, phải cảm ơn Uông thúc rồi.”

Ba người dùng trà một chốc, hàn huyên vài mẩu chuyện đời thường, Y Xuân đã cố nén vài cái ngáp —– Ở đây mát mẻ quá, cũng chẳng biết trong lư hương đang đốt hương gì, khiến người mềm nhũn cả, rất muốn đánh một giấc ngay. Chợt nghe Uông thúc sắc giọng: “Con trước giờ thông minh, mạnh mẽ hơn cha mẹ mình đâu chỉ gấp bội. Đã thông minh, hẳn phải biết khi để lộ thân phận sẽ dẫn đến hậu quả gì, cứ tránh mặt mãi như thế, không phải là cách.”

Lời này vô cùng đột ngột, lại chẳng đầu chẳng đuôi, Y Xuân nhất thời ngẩn ngơ.

Thư Tuyển lộ vẻ mỉa mai, dửng dưng buông lời: “Uông thúc, chuyện ngày ấy ở hồ Đông Giang khiến con rất ngạc nhiên, một tiền bối như người, từ khi nào đã trở thành tay sai cho Yến môn vậy?”

Uông thúc chậm rãi lắc đầu, giọng rất khẽ, “Thế gian có ai qua nổi chữ tiền?”

Thư Tuyển bất đắc dĩ nhìn ông, lại thấy ông cười cười, hơi lộ vẻ ranh ma, nói: “Con yên tâm, có cho chú nhiều bạc hơn nữa, chú cũng chẳng đến mức tiết lộ tung tích gia đình con cho chúng biết.”

“… Lão quỷ tham tiền này!”

Nếu bảo trên đời có người yêu tiền hơn cả Thư Tuyển, ấy chính là ông.

Uông thúc cười ha ha, cuối cùng rút một phong thư ra từ ngực áo, tiện tay vứt cho hắn, “Thư Yến môn chủ gửi con.”

Thư Tuyển không kiêng dè ông, nhanh chóng bóc thư, bên trong có một tờ giấy, hai tờ ngân phiếu ngàn lượng, còn một miếng ngọc nứt làm hai mảnh. Động tác đầu tiên của hắn là dùng hai ngón tay kẹp tờ ngân phiếu lên để trước mặt soi cho kỹ, cười đến mắt híp lại, “Yến môn chủ quả biết cách làm việc, rộng rãi vô cùng.”

Sau đó liếc sang miếng ngọc nứt hai lần, môi hắn khẽ nhếch như trẻ con đang dỗi, hơi đăm chiêu cầm hai mảnh ngọc lên, rồi nhanh chóng cho vào ngực áo.

Cuối cùng mới giở bức thư ra.

Thư rất ngắn, chỉ mỗi hai dòng ghi thời gian địa điểm, có lẽ là lời hẹn gặp của Yến môn chủ. Dòng cuối của bức thư còn một hàng chữ tinh tế: Từ biệt hơn mười năm, cố nhân khỏe chứ? Vật cũ xin hoàn, Mộc Hương kính chờ thiếu hiệp đại giá.

Hắn tiện tay xé thư vứt ra sau đầu, lặng lẽ kéo Y Xuân đứng dậy.

Uông thúc nói: “Xe ngựa ở hậu viện, lão Từ đợi con cả buổi sáng rồi.”

Thư Tuyển thở dài, ngoái đầu nhìn ông, “Chú đã bán con rồi mà còn thẳng thắn hùng hồn như thế, bản lĩnh này con quả rất bội phục.”

Uông thúc cười cười, ánh mắt dần sắc bén.

“Thư Tuyển,” Ông nói, “con cứ mãi trốn không phải là cách, chúng ta đều rõ việc này là cha con đã gây ra, không liên quan gì đến con, nhưng ai bảo con xui xẻo có một người cha như vậy. Trước đây con hành tẩu một mình, thoải mái ung dung, tất sẽ chẳng quan tâm đến gì cả. Nhưng nay đã có vợ, sau này có con, cũng muốn mang cả nhà lẩn trốn như cha mình à?”

Ông hít một hơi, lại tiếp: “Việc rồi cũng phải giải quyết, con có bản lĩnh, không nên trốn chui trốn lủi thế này mà nên nghênh tiếp, nói rõ ràng với họ!”

Thư Tuyển mang vẻ mặt lạ lùng nhìn ông. “Chú khéo nói thế cơ đấy, nhưng chú nhầm một chuyện, con trước giờ chưa từng phải trốn Yến môn.”

Hắn cúi đầu nhìn Y Xuân, Y Xuân cũng ngẩng mặt nhìn hắn, đáy mắt hai người có cùng một thứ: Ngạo khí.

“Chúng muốn gặp con, trước tiên phải có bản lĩnh tìm ra con, mời nổi con đã. Nếu ngay cả việc ấy còn làm không được, dựa vào đâu mà đòi Thư Tuyển này dâng mình lên cửa?”

Uông thúc phút chốc chẳng biết nói gì.

Ở hậu viện quả thật có một cỗ xe ngựa, người đánh xe là một nam tử trung niên họ Từ, Y Xuân đã từng gặp ông một lần ở Dương Châu.

Lão rất khôn khéo khiêm nhường, gật đầu khom lưng trước mặt hai tiểu bối, không ngớt lời: “Môn chủ vẫn chưa đến Giang thành, còn khoảng nửa ngày một ngày nữa, công tử và cô nương có tính đi đâu chơi không? Nếu có, xin đừng khách sáo, chỉ cần nói với lão.”

Thư Tuyển cười đáp: “Nghe nói Giang thành Hoàng Hạc lâu tiếng tăm lẫy lừng, đã đến đây, không đi thưởng thức một phen chừng như đáng tiếc?”

Lão Từ cười ha hả đánh xe ngựa đến, có vẻ không lấy gì làm tức giận. Uông thúc tiễn hai người lên xe, bỗng sực nhớ đến điều gì, nói: “Hương Ngọc Túy kia, con lấy không?”

Thư Tuyển vốn định từ chối, chợt nhớ Y Xuân bảo mùi đó thật thơm, vẻ mặt say mê. Lòng chợt mềm nhũn, gật đầu đáp: “Cũng được, đưa con.”

Uông thúc cười xảo quyệt, “Đã thế, một ngàn lượng thôi. Hương ấy ta phải chế ròng rã năm năm mới tinh diệu được như vậy, dùng để an thần thư giãn là tốt nhất. Vốn muốn bán hai ngàn lượng, nhưng món nợ của con bé họ Ngôn kia do ta trả, giảm giá một nửa cho con, còn một ngàn lượng, cứ xem như nó đã dứt nợ con nhé.”

Bắt chẹt, trăm phần là bắt chẹt. Thư Tuyển hắn đi khắp đại giang nam bắc, chưa từng thấy có hộp hương nào được bán với giá hai ngàn.

Hắn lập tức buông rèm, “Thôi khỏi nữa. Lão Từ, đi thôi.”

Uông thúc vội tóm lấy bậu cửa sổ, “Một ngàn năm trăm lượng.”

“Lão Từ đi nhanh lên!”

“Một ngàn lượng!”

Thư Tuyển ngoái đầu nhìn ông, cười nhe răng, “Con bảo, chắc giá mười lượng, bán không?”

Uông thúc ném một hộp hương cho hắn, “Thành giao!”

Y Xuân lập tức phục sát đất bản lĩnh trả giá của Thư Tuyển.

Xe ngựa rốt cuộc cũng chậm rãi chạy xa, Y Xuân ló nửa đầu ra, nhìn Uông thúc ngồi trên chiếc xe lăn bằng sắt, ánh mắt bám riết đến đây, hồ như có chút gì không nỡ.

Thư Tuyển ôm nàng từ phía sau, nhẹ giọng: “Nhóc con, nàng đừng lo lắng.”

Nàng chầm chậm gật đầu, xoay người cười cười, “Ta không lo đâu, lần này, chúng ta bên nhau mà.”

Hắn siết tay nàng, không đáp.

Khoang xe rộng rãi thoải mái, điểm tâm trà nóng đầy đủ, trong góc phòng thậm chí có cả một vò rượu ngon. Y Xuân xé niêm phong, bê lên ngửi khẽ, “Ấy? Là Quảng Lăng Quỳnh Hoa Lộ.”

Thư Tuyển chọc trán nàng một cái, như cười như không, “Con nhóc nhà nàng, lang bạt một mình vài ngày, xem ra cũng hiểu biết thêm đôi chút. Yên tâm về Yến môn thế ư, không sợ họ hạ độc vào thức ăn à?”

“Có chàng ở đây.” Nàng đáp chẳng chút nào do dự. Thiên hạ này cơ hồ không loại độc nào làm khó được Thư Tuyển, nên nàng không lo lắng dù chỉ một tẹo.

Hai người chốc ăn chốc uống, no nê đến độ ngay cả đi cũng hết nổi rồi, vén rèm cửa sổ ngắm phong cảnh trôi vụt qua.

Xe ngựa rời khỏi phố thị phồn hoa ồn ã, bắt đầu đến đường núi thưa thớt người, Thư Tuyển buông rèm, chỉ chừa một khe nhỏ, gió núi hiu hiu vờn lấy tóc mai bên tai Y Xuân, hắn nhìn mà nhộn nhạo, đưa tay kéo nàng về phía mình, xúc động đến độ muốn hôn lên bờ môi vương hương rượu.

Xe ngựa bỗng thắng gấp, tuấn mã hí dài một tiếng, hồ như bị ai siết chặt dây cương. Y Xuân sờ bội kiếm giắt bên eo theo bản năng, Thư Tuyển trao nàng một ánh mắt ý bảo an tâm, mình tựa vào vách xe, uể oải hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lão Từ vén rèm lên trước hết, mặt mày ngờ vực, không có vẻ giả vờ.

“Con đường phía trước hơi lạ, như có ai vẩy mỡ heo lên. Đây là vách núi, nhỡ xe bị trượt, ngã xuống thì không phải chuyện đùa nữa. Xin công tử và cô nương chờ một chút, lão đi xem tình hình.”

Hai người mở cửa xe thò đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một đoạn đường núi dài trước mặt sáng lóa, như mỡ heo đông đặc, rất dày. Đừng nói là xe ngựa, chỉ e những võ lâm cao thủ như họ cũng sẽ bị trượt ngã nếu đi qua đoạn đường này.

Y Xuân trợn tròn mắt, đảo vòng, dùng khẩu hình hỏi hắn: “Sơn tặc?”

Đáy mắt nàng sáng rỡ hy vọng và hứng chí, với nàng, gặp sơn tặc vốn chẳng phải chuyện nguy hiểm gì, ngược lại gặp sơn tặc còn có nghĩa túi tiền sắp được rủng rỉnh, Y Xuân khá là chờ mong.

Thư Tuyển lắc đầu không đáp, quan sát lão Từ lảo đảo đi trên lớp mỡ heo, nhìn dáo dác khắp nơi như sợ mình bỏ sót mất điểm nào kỳ lạ, sau đó mới gian nan chạy về chắp tay nói: “Vẫn xin hai vị chờ một chút, để lão dọn sạch mỡ heo trên đường.”

Lời chưa kịp dứt, hai bên đường có mười mấy người bay ra nhanh như chớp, kỳ lạ là mỗi người tay xách một thùng gì đó, lão Từ kinh hãi, chỉ kịp rút vũ khí phòng thân ra rồi đứng nhìn bọn chúng xối ào ào mỡ heo nóng lên khắp xe ngựa.

Biến cố xảy ra trong thoáng chốc, chẳng biết ai đã vứt một cây đuốc sang, thình lình, thế lửa mạnh mẽ như rồng cuộn bốc lên tận trời, sau đó nương theo mỡ heo vãi đầy đất mà nhanh chóng thiêu đốt, chỉ trong chớp mắt, cả con đường núi rực đỏ, lão Từ chỉ kịp hét thảm một tiếng, rất nhanh sau đó đã bị rán thành người lửa, lăn vài vòng dưới đất rồi nằm im bất động.

Y Xuân chỉ thấy trước mắt đỏ lên, ngọn lửa mãnh liệt ùa đến mình từ bốn phương tám hướng, nàng theo bản năng chồm đến chộp lấy Thư Tuyển, ai ngờ lại tóm vào khoảng không, lòng nàng trầm xuống, rút kiếm chém nát vách xe đang bốc cháy, liều mạng xông thẳng ra ngoài.

Lửa lửa lửa, khắp nơi đều là lửa, khói đặc che kín tầm nhìn của nàng, khiến nàng không thể hô hấp, nhưng vẫn chẳng thiết gì mà mở miệng gọi to: “Thư Tuyển!”

Không ai đáp lời, ở phía xa xa hồ như vọng lại từng hồi tiếng đánh nhau, cùng tiếng thét thảm thiết của những kẻ bị lửa thiêu, Y Xuân hãi hùng lo sợ.

Là chàng? Là chàng? Chết tiệt, đừng là chàng!

Sau lưng thốc đến tiếng xé gió, có người cầm đao chém đến, Y Xuân đưa kiếm lên đỡ theo bản năng, sức của người nọ lại rất mạnh, một đao này như khiến nàng phải lảo đảo vài bước, cả người ngã vào biển lửa, chỉ thấy da thịt cả người sắp nát tan rồi.

Y Xuân đau đến độ hét ầm lên, sau lưng có người túm cổ áo nàng, mạnh mẽ vực dậy. Sau đó gạt đá, dập lửa.

“Không sao chứ?” Là giọng của Thư Tuyển, đây là lần đầu tiên hắn thất thố và lo lắng như thế.

Y Xuân bất thình lình quay phắt người lại ôm riết lấy hắn, từ đầu xuống chân hắn đều đen, tóc cũng bị cháy ngót nửa, nhếch nhác vô cùng.

Nàng hé môi muốn nói, hắn đột nhiên cúi đầu hôn phớt lên môi, thấp giọng: “Mau lên cây! Không được xuống!”

Dứt lời vận sức tung nàng đi, Y Xuân như bay lên trời, đáp xuống cành hòe cao to đối diện, nàng tay chân mau lẹ, lập tức bấu vào cành, lắc mình một cái đã lật người nhảy lên cành cao nhất. Lửa, bỗng dưng từ dưới đất bùng lên, sau lưng bỏng đau một mảng, Y Xuân thở hắt ra hơi lạnh, xoay phắt người, lại thấy ngọn lửa đã cao đến mấy trượng, khói mịt mù bốc lên, hồ như che khuất cả nửa bầu trời.

Nàng tiến lên một bước theo bản năng, suýt nữa đã rơi từ trên cây xuống.

“Thư Tuyển!” Nàng hét to nhưng chẳng ai đáp lời, giữa ánh lửa thấp thoáng vài bóng người lao đến bên vách núi, có kẻ vừa trượt chân một cái đã ngã xuống dưới. Y Xuân lại gọi một tiếng: “Thư Tuyển!” Vẫn chẳng ai đáp lời, nàng chỉ thấy ruột gan mình như đã nứt ra, liều mạng nhảy xuống đất, hạ xuống đống mỡ heo, lăn xa vài thước, hận không thể xông vào lửa tìm người.

Ngọn lửa chói lòa, tựa như thiêu đốt cả mắt, đau đớn vô chừng. Bóng đao ánh kiếm loe lóe bên người, nàng chỉ trở tay đỡ theo bản năng.

Quét ngang, đâm chéo, chém ngược, máu tươi bắn lên mặt, Y Xuân giơ tay lau, chân chợt trượt một cái, nàng ngã uỳnh xuống đất. Tất cả đao kiếm đồng loạt chĩa tới, muốn xuyên thủng người nàng.

Nàng cứ thế lăn trên mặt đất, đến tận bên vách núi.

Ngọn núi này không cao, rơi xuống chưa đến nỗi sẽ chết.

Thế nên, Thư Tuyển, nếu chàng rơi xuống, nếu chàng chết, ta sẽ khinh bỉ chàng, một đời một kiếp!

Nàng không do dự gì mà tung người nhảy xuống, gió chẳng mấy chốc đã ôm nàng vào lòng, người va quẹt vào cành lá sum suê mọc bên vách núi, thời khắc này, khuôn mặt bị những chiếc lá mềm mại kia phớt qua cũng đau tựa sắp rách. Y Xuân bảo vệ đầu, cuộn mình hết sức có thể, lúc rơi có thể cảm nhận được thân mình va đập vào cành cây, cánh tay trái đau đớn, có lẽ đã gãy xương.

Cuối cùng, cơ thể đáp huỵch xuống một vật rất mềm, đầu lại đập mạnh vào thứ gì đó rất cứng, mắt nổ đom đóm, Y Xuân rên lên một tiếng rồi bất tỉnh.

Hôm ấy, vì việc rất nhiều bang phái ở Dương Châu giải tán không ai hay biết chỉ trong một đêm mà Yến Vu Phi đi tìm môn chủ bàn bạc. Yến môn có mưu đồ bành trướng thế lực Giang Nam, nhưng đối phương có vẻ không chịu nể mặt, các môn phái lớn nhỏ nơi này không chống đối dữ dội như Ba Thục đất Tương song lại chơi chiêu co đầu rụt cổ, phân nhỏ thế lực chỉ trong một đêm, chắp tay dâng cả miếng mồi Giang Nam to tướng ngon lành.

Biết rõ cái đạo dù miếng thịt có thơm ngon đến đâu đi nữa cũng không thể nuốt trọng, khi Yến môn đạt được mục đích cũng chính là lúc phải trả giá gấp hai gấp ba, số tiền đút lót cho quan phủ nơi ấy không nhỏ, dân chúng càng chẳng có hứng thú gì với Yến môn mới đến. Nếu có người nhân cơ hội tập trung phản công, kế hoạch của Yến môn rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc ở mảnh đất Giang Nam này.

Từ sau khi Yến Vu Phi mất tay phải, Ân tam thúc vì hắn mà đi khắp năm sông bốn biển, tìm bằng được gỗ hương ngàn năm, mời thợ thủ công tốt nhất đẽo bàn tay giả khớp với cánh tay cụt. Tay giả làm giống in, đến cả vân tay cũng như thật, ngoài việc nó không thể cử động, nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì tay của người bình thường.

Lúc này đây hắn đang dùng bàn tay giả ấy gõ cửa, bình thường thì tầm giờ này môn chủ luôn ở thư phòng phê duyệt công văn.

Chưa gõ đến lần thứ hai, lão Lâm – thuộc hạ thiếp thân của môn chủ đã mở cửa, cung kính hành lễ với hắn, “Nhị công tử, nay môn chủ không có mặt trong phủ, trước khi đi có dặn, việc quan trọng sẽ do đại công tử và nhị công tử quyết định, nửa tháng sau người mới quay về.”

“Môn chủ có bảo là đi làm gì không?” Yến Vu Phi thấy lạ, giờ đang là thời khắc quan trọng của việc chuyển giao thế lực Giang Nam, sao môn chủ có thể không nói tiếng nào đã đi mất?

“Người không dặn lại, chỉ bảo sự vụ Giang Nam có đại nhị công tử lo là được.” Yến Vu Phi chau mày rời khỏi sân viện của môn chủ, vừa bước đến rừng trúc, chợt nghe tiếng cười của ai đó vang lên: “Nhị ca, ta biết cha đã đi đâu đấy, cần ta tiết lộ không?”

Hắn điềm nhiên quay lại, Yến Vu Đạo quả thật đang đứng trong rừng cao giọng cười, vài ngày trước, chẳng biết hắn từ đâu bị thương nặng, tĩnh dưỡng nửa tháng trên giường mới khỏi, khuôn mặt tròn trịa ban đầu đã hóp bớt, hơi xấu.

Yến Vu Phi chẳng có thiện cảm gì với đứa em cùng cha khác mẹ này, chỉ đáp: “Giờ này không đi huấn luyện đội Thu Phong của mình mà đến viện của môn chủ làm gì?”

Yến Vu Đạo cười bảo: “Nhị ca, ta biết trước giờ huynh rất bình tĩnh, không dễ để người khác thao túng. Cũng không thể trách cha thường bất công, huynh và đại ca quả thật tháo vát, nhưng mà, các người tài thì cao, trí lại thấp.”

Yến Vu Phi chả có hứng thú nghe hắn lảm nhảm, xoay người muốn đi, chợt nghe hắn lại buông lời: “Nhị ca, nữ nhân chém phăng bàn tay phải của huynh, ta đã gặp rồi! Huynh yên tâm, ta sẽ báo thù thay huynh!”

Yến Vu Phi sững sờ một chốc, ngay sau đó đáy lòng lại kích động, tựa như ký ức cố sức quên đi đột nhiên cuộn trào trỗi dậy. Hắn quay phắt lại, nhìn Yến Vu Đạo chằm chằm, thấp giọng: “Ý đệ là?”

Yến Vu Đạo cười ha hả: “Ta biết cha đi đâu làm gì, cha nhờ người gửi một bức thư cho Thư Tuyển, bảo muốn gặp hắn. Nữ nhân ấy chẳng phải luôn ở bên Thư Tuyển sao? Hơn nữa, Yến môn chúng ta có huyết hải thâm thù với cha của Thư Tuyển, sao phải ra vẻ trưởng giả làm cao, giết phứt đi cho xong chuyện. Đội Thu Phong của ta, giờ hẳn đã tìm thấy chúng rồi.”

Yến Vu Phi bấy giờ mới kinh hãi, “Đệ phái người theo dõi giám thị nhất cử nhất động của môn chủ?”

“Đừng nói khó nghe như thế, cái gì gọi là theo dõi giám thị? Cha đã là chủ của một môn phái, làm việc đương nhiên càng phải thận trọng hơn, ta chẳng qua chỉ san sẻ với người…”

Chưa dứt lời, bỗng thấy Yến Vu Phi phăm phăm ra khỏi rừng trúc, hắn đứng sau lưng nói với theo: “Nhị ca! Huynh yên tâm đợi ta mang đầu hai kẻ đó về nhé!”

Yến Vu Phi rẽ lối, thoắt cái đã biến mất ngoài cửa viện.

Đi chưa được bao lâu, hắn chợt thấp giọng: “Ân tam thúc!”

Một bóng người lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn, đầu đội đấu lạp, chân chậm rãi quỳ xuống, chính là Ân tam thúc đã lâu không gặp. Lão cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã dò được tin, lời tam thiếu gia là thật, môn chủ hiện đang ở Giang thành, Thư Tuyển và Cát Y Xuân cũng đang ở đấy, đội Thu Phong của tam thiếu gia cũng tập trung ở Giang thành.”

Yến Vu Phi chợt siết chặt nắm đấm, phần da thịt chỗ cổ tay bị cụt co rút lại, vết thương nơi ấy đau nhức khiến hắn nhớ lại khoảnh khắc bàn tay phải rời khỏi người mình.

Hắn nghiến răng dằn từng chữ một: “Chuẩn bị đi, đến Giang thành ngay.”

Niềm kiêu hãnh giấu trong lòng đang trỗi dậy. Cát Y Xuân, có chết cũng phải chết trong tay mình. Con ưng ngạo nghễ nhất, há lại để kẻ khác nhúng chàm!

Trên đoạn đường núi nho nhỏ chẳng còn ai cả, chỉ để lại vết tích của một trận hỏa hoạn, cỗ xe ngựa nát vụn đổ đống bên vách núi, có thể nhận ra một cách mơ hồ đấy là xe của môn chủ.

Ân tam thúc quẹt một ít đất lên ngửi, “… Thiếu gia, dường như có kẻ đã đổ mỡ heo xuống đường rồi châm lửa.”

Yến Vu Phi cau chặt mày, thấp giọng: “Sao tam đệ lại ẩu tả như vậy!”

Hắn nhìn vài vết chân sát vách núi, xoay người bước đi, “Xuống núi xem sao! Nàng ta… Nàng ta không thể nào chết dễ thế này được.”

Ân tam thúc muốn nói lại thôi, chỉ đành kéo đấu lạp xuống thấp, cùng hắn trèo xuống tìm người.

Ngọn núi này không cao lắm, người có võ nhảy xuống chẳng thể nào mất mạng, Yến Vu Phi gạt đám lá cây chắn tầm nhìn ra, chẳng biết nỗi sốt ruột từ đâu kéo đến như một cái nồi đang sôi lục bục trong lòng hắn, không dễ chịu chút nào. Hắn thậm chí không rõ tại sao lại thành thế này, thỉnh thoảng lại nghĩ nếu một khắc sau, gạt tầng tầng lớp lớp cành lá này ra, bắt gặp cảnh tượng cơ thể nàng ta khét rã thành từng mảnh thì mình phải làm sao?

Chỗ tay cụt không bị động đến nhưng lại đau đớn khó kiềm, nó như nhắc lại nỗi nhục nhã của tiểu thúc, nỗi nhục nhã của bản thân.

Cát Y Xuân, sao cô có thể chết như vậy?! Chết một cách chẳng ra sao, chẳng tiếng tăm thế này!

Phía trước không xa vọng lại tiếng bước chân chập chững, rất khẽ, Ân tam thúc hành động rất nhanh, thoáng cái đã chắn trước mặt Yến Vu Phi, song kiếm trong tay tức thì rời vỏ.

Bụi rậm chậm chạp tẻ ra làm đôi, một tiếng bốp khẽ vang, một bàn tay dơ bẩn dính đầy máu đang bám vào cành hòe, đầu tóc bù xù che khuất mặt, quần áo rách nát, cánh tay trái quắp lại trước ngực với góc độ lạ lùng.

Nàng như một con thú hoang, chặt cây chém cành xuất hiện trước mắt hai người, nhếch nhác vô cùng, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong như cũ.

Ân tam thúc nhướng mày định rút kiếm, chợt nghe Yến Vu Phi khẽ nói: “Ân tam thúc, ngươi lui xuống.” Lão ngoái đầu nhìn hắn với vẻ khó tin, hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nén lại, lặng lẽ lùi sang một bên.

Yến Vu Phi tiến lên hai bước, không chớp mắt nhìn nàng, rất lâu sau mới thầm thì: “Cát Y Xuân, cô chưa chết.”

Hắn vô cùng vui sướng, tất cả nỗi niềm ủ rũ mất mác ban nãy biến mất ngay lập tức.

Trước mắt Y Xuân là một mảng trắng xóa, nàng nằm dưới đây một ngày một đêm, cuối cùng cũng gom đủ sức để đi tìm Thư Tuyển. Nhưng nàng quanh quẩn trong rừng đã lâu lắm, Thư Tuyển rốt cuộc đang ở đâu?

Cây, cây, cây, trước mắt lúc nào cũng là cây tiếp cây, vạt rừng lặng vắng, chẳng ai có thể báo nàng biết Thư Tuyển đang ở đâu cả. Tiếng lá cây quẹt vào áo quần vang lên tiếng sột soạt, nàng chợt nhớ đến những buổi đêm Thư Tuyển đã thì thầm bên tay mình.

Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, sống thay Dương Thận.

Chàng gạt người ta… Y Xuân thầm nói, chết xàm thế này, chàng có còn là Thư Tuyển không đấy? Nếu chàng chưa chết, sao ta lại không thấy chàng?

Nàng đã gần như kiệt sức, chỉ qua hơi thở cuối cùng này thôi sẽ lại ngất đi.

Nàng gạt vạt lá chắn tầm nhìn ra, sâu trong ánh sáng mặt trời, chợt thấy Thư Tuyển đang đứng thẳng người cười với mình, vẫy tay: “Tiểu Cát, sao lại nhếch nhác thế này?”

Y Xuân khẽ rên một tiếng lạ lùng, nhảy phốc đến như một con thỏ. Ân tam thúc hốt hoảng, định rút kiếm nghênh tiếp theo bản năng, nhưng thiếu gia nhà lão lại không nhúc nhích gì cả, có lẽ là đang sửng sốt, để mặc nàng ta bổ nhào vào lòng rồi ôm chặt cứng, cái đầu bẩn thỉu dụi vào ngực hắn, hắn hơi chấn động, nhưng vẫn đứng im.

“Thư Tuyển!” Nàng khẽ gọi, bám riết tay áo hắn, “Chàng là tên khốn, lành lặn thế này!”

Yến Vu Phi ngẩn ra, cúi đầu nhìn gương mặt bẩn đến độ không thấy mũi miệng ấy, chỉ có đôi con ngươi đen trắng rõ ràng mới khiến hắn nhận ra đây là Cát Y Xuân. Ánh mắt nàng đầy ắp niềm vui, sau đó ôm chặt cổ hắn, khẽ nói: “Chàng lành lặn thế này!”

Chưa kịp dứt lời, người đã mềm nhũn, ngất đi.

Yến Vu Phi dở khóc dở cười xách cổ áo nàng, chẳng tốn mấy sức đã nhấc lên được, nàng gầy đến nỗi bất ngờ, một kẻ nhìn có vẻ một đấm là tan như này, thực sự là người đã chặt tay mình ư?

Hắn vẫn chẳng thể nào tin nổi.

Cát Y Xuân rất mạnh, là người không thể thua một cách dễ dàng. Trong lòng hắn, nàng vẫn luôn là người như thế, mắt mũi nàng thế nào, hắn không nhớ rõ, nhưng chỉ cần nàng đến gần, khí chất ấy khiến hắn phấn chấn, là loại phấn chấn khi gặp được một đối thủ mạnh.

Chẳng rõ vì sao, hắn chợt nhấc tay áo lên lau gương mặt bết bác của nàng, hóa ra nàng trông thế này, cái mũi đôi môi hàng mày như vậy. Gương mặt mơ hồ trong trí nhớ bấy giờ đã được thay thế bởi gương mặt trước mắt —– Nàng là một nữ nhân, tuổi còn nhỏ, nàng có người yêu, ngoài võ công và trái tim không gì trói buộc nổi kia, nàng chẳng khác gì với tất cả những nữ nhân trên đời này.

“… Ân tam thúc.” Rất lâu sau đó, hắn khẽ gọi một tiếng, “Chúng ta về thôi.”

Ân tam thúc cuối cùng không kìm nổi nữa phải nói: “Thiếu gia… Đem nàng ta về Yến môn có hơi bất tiện…”

Yến Vu Phi quay phắt đầu, vẻ mặt kỳ lạ, sắc mặt tái xanh, nhưng đôi mắt lại sáng rỡ lạ lùng, cứ như có hàng ngàn con sóng to đang vỗ vào người, không thể bình tĩnh.

Hắn khẽ nói: “Ta bảo… về thôi.”

Ân tam thúc lặng lẽ gật đầu, hắng giọng hai tiếng, xoay người đi trước.

Mấy năm nay Yến Vu Phi thường có một giấc mơ, chẳng biết nên gọi nó là ác mộng hay là thứ gì khác.

Trong mơ hắn chỉ là người ngoài cuộc, gương mặt đã mờ nhạt qua từng ấy năm của tiểu thúc lại rất rõ ràng. Sâu trong đình viện, bát ngát ánh trăng, tiểu thúc rút chủy thủ so chiêu với ai đấy. Người nọ thoắt ẩn thoắt hiện, nhẹ nhàng khó đoán, đoản đao lóe sáng gào thét xông đến, thần tốc vội vàng, ngập tràn sát ý.

Mới đầu hắn còn hô hào bên cạnh, nhưng rất nhanh sau đó đã nhận ra chẳng ai nghe thấy.

Hắn chỉ có thể chăm chăm nhìn ánh sáng rít gào kia chặt đứt tay phải của tiểu thúc, máu tươi đậm đặc, màu đỏ sậm gần tím, rơi như mưa.

Tay phải của hắn cũng chợt trống rỗng, cúi đầu nhìn, chẳng biết cổ tay mình đã cụt từ khi nào, da thịt co rút, đau đớn không gì sánh được.

Yến Vu Phi bụm chặt vết thương, sắc mặt nhợt nhạc như muốn rên lên từng tiếng nao lòng, nhưng mãi vẫn không âm thanh nào lọt ra nổi.

Tiểu thúc ngã phịch xuống đất, ngực người bị kiếm khoét thành một cái lỗ to, trọng thương không chữa khỏi. Đình viện với ánh trăng mênh mông, chợt biến thành hậu đình tươi thắm sắc xuân, hung thủ áo vải, mái tóc dài tán loạn choàng lên vai người ấy.

Gã cười dài một tiếng, rút kiếm về, chén rượu trên bàn bay lên, rượu rót vào miệng gã, chẳng giọt nào rơi ra ngoài.

“Mười năm một kiếm thôi, gió sương chưa từng thử. Nay tỏ bày cùng ai, người nào cần lẽ phải?”

Người nọ cười to, thu kiếm vào vỏ, từng giọt máu li ti rơi xuống đất, rơi xuống mặt Yến Vu Phi, vừa bỏng vừa lạnh, khiến hắn chẳng tài nào hô hấp được.

Gã hát vang rời khỏi, không ai dám ngăn. Yến Vu Phi như nát tan cõi lòng, đôi chân không kìm được mà đuổi theo thật nhanh, giang tay chắn trước mặt người nọ

“… Ông đấu với ta!” Hắn liều lĩnh buông lời.

Người nọ đặt tay lên kiếm cười vang, hậu đình sắc xuân lồng lộng, chẳng biết từ khi nào đã lại trở về đình viện rực rỡ ánh trăng, đứng trước mặt hắn không phải ai khác, mà là Cát Y Xuân.

Nàng nhỏ nhắn nhưng sống lưng rất thẳng, cổ nghểnh cao, khóe môi như cười như chẳng, ánh mắt còn sáng hơn cả sao trời.

“Các người thích nhất là ép kẻ khác nghe lời mình, ta lại rất ghét như thế.”

Cứ như bị một thứ gì đó vô hình nhưng bén nhọn đâm sâu vào người, hắn không chịu nổi đã phải lùi lại hai bước. Thi thể của tiểu thúc lãng đãng sau lưng, khẽ hỏi hắn hết lần này đến lần khác: Vu Phi, Vu Phi, sao không báo thù cho ta? Giết ả giết ả giết ả…

Yến Vu Phi lặng lẽ cúi đầu, nhìn vết thương gớm ghiếc trên cổ tay phải, hắn chợt cảm thấy, trong tim mình cũng có vết thương như vậy, to hơn, sâu hơn.

Ngày ngày đêm đêm, lúc nào cũng đau đớn vì vết thương ấy, chỉ cảm thấy đau mà chẳng biết vì sao lại đau.

Giọng của tiểu thúc cứ vấn vít bên tai, xót thương buồn khổ: Vu Phi, giết ả, báo thù cho ta. Hắn không khỏi do dự.

Ân tam thúc quỳ gối, trầm giọng: Thiếu gia, cường cực tắc nhục. Thiếu gia mong muốn điều gì?

Lúc Yến Vu Phi thức giấc, cả người đầy mồ hôi lạnh, cổ họng như bị ai đó thít chặt, không thể thở được. Hắn day ấn đường, trở người, nắng mai yếu ớt xuyên qua lớp giấy cửa sổ rơi xuống án.

Trên án có một hộp bằng thủy tinh, bên trong chứa bàn tay phải của hắn.

Yến Vu Phi ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn cái hộp ấy, thật lâu thật lâu.

Hóa ra, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng buông bỏ.

Dù là bàn tay cụt, hay là tiểu thúc.

Câu hỏi của Ân tam thúc trong mơ không sai, thứ hắn muốn, rốt cuộc là gì? Có lẽ lòng hắn biết rõ mình muốn gì, chỉ chợt nảy sinh nghi ngờ mà trước giờ chưa từng có với hướng đi của mình.

“Tiểu thúc…” Hắn thở dài một tiếng thật khẽ, như thì thầm bên tai. Nhị công tử Yến môn, là đại ma đầu giết người không chớp mắt trong ấn tượng của vô số người, rốt cuộc cũng chỉ yếu đuối bất lực thế thôi, “Tiểu thúc, nếu người còn sống, thì sẽ bảo cháu làm gì?”

Chẳng ai trả lời hắn, Yến Vu Phi cười tự giễu, tiện tay rung cái chuông bên giường, gia nô nhanh chân bưng nước nóng vào hầu hắn rửa mặt chải đầu.

“Thiếu gia, cô nương người mang về đã tỉnh, đại phu bảo bệnh rất nặng, phải coi sóc cẩn thận.” Nô bộc bẩm chuyện đêm qua cho hắn, “Ân tiên sinh chăm sóc cho cô nương một đêm, giờ đang dặn bếp sắc thuốc.”

Yến Vu Phi hơi ngẩn ra, Ân tam thúc đích thân chăm sóc Cát Y Xuân? Lão có ý gì, chắc chỉ mình lão biết.

Xếp-chữ viên: Vì đây là phần bổ sung trong sách xuất bản nên rất dài, gấp 4 lần một chương thường, mong các bạn không trách mình đã bỏ bê nó đến một tháng nhé…

Trong sách xuất bản, chương này là chương mười bốn, nhưng để theo đúng mạch trước giờ, mình mạn phép sửa lại thành chương mười lăm.
Bình Luận (0)
Comment