Trảm Xuân

Chương 7

Tà dương ngả về Tây, trong rừng thốc đến một trận gió, Y Xuân không khỏi rùng mình.

“Chà, mặt trời giống lòng đỏ trứng vịt quá!” Nàng chẳng nén nổi thốt lên đầy xúc động, bụng lại vô cùng đúng lúc réo một tiếng.

Dương Thận dắt ngựa dẫn đường phía trước, gạt bụi cỏ dại ra, nói: “Mấy cái màn thầu cướp được hôm qua bị tỷ ôm đi hơn nửa, chả nhẽ hôm nay đã hết sạch à?”

Y Xuân thẹn thùng cười cười: “Sư đệ ngoan, chắc chắn đệ còn, chia ta một ít được không? Đến Đàm Châu rồi ta mua mười cái trả lại cho.”

“Không có cửa đâu.” Y cự tuyệt vô cùng dứt khoát.

Rời khỏi trấn Hiền Đức, họ đã đi vài ngày trong rừng, lại gặp sơn tặc mười mấy lần, mỗi bận đều vơ vét giựt tiền cướp thức ăn của bọn sơn tặc “hảo tâm” đó, còn thu được cả một con ngựa.

Đại để bởi vì đây chỉ là vùng khỉ ho cò gáy, bọn sơn tặc cũng nghèo đến đáng thương, hôm qua cướp được mười mấy cái màn thầu quả thực đã đáng cười thầm rồi.

Ngẩng đầu nhìn màu trời, ánh nắng sắp khuất núi, sắc xanh đậm chậm rãi lan ra phía cuối chân trời, Dương Thận buộc cương ngựa vào cây, bảo: “Hôm nay lại đành phải ngủ ngoài trời thôi, đệ đi nhặt nhánh cây khô, tỷ trải thảm nhé.”

Lúc về, trong tay y không những đầy củi mà còn cả hai con gà rừng đã vặt rửa sạch sẽ, y xiên gà bằng dao găm, nướng từ từ. Tuy tay nghề y rất bình thường, hai con gà bị nướng đến khét một mảng to, nhưng ánh mỡ bóng lưỡng vàng ruộm tan chảy lòng người cộng thêm hương thịt cháy sém thoang thoảng vẫn thành công khiến nước bọt Y Xuân tứa ra.

Nàng thò tay định chộp, rồi lại không dám. Mấy ngày nay, có lẽ nàng đã hiểu một chút về tính cách của Dương Thận, nếu thực sự chọc giận y, bộ mồm mép độc địa kia chắc chắn chả buông tha mình.

Y Xuân chỉ đành đực mặt ra nhìn hai con gà rừng xoay mình trong đống lửa, lăn tới lăn lui. Mắt nàng cũng theo nó đảo qua đảo lại.

Y tách lớp da cháy ở ngoài ra, thái nhỏ thịt đùi kẹp giữa màn thầu, giơ lên tay áng chừng, đột ngột ngước đầu lên nhìn nàng.

“Muốn ăn hả?” Y vô cùng tốt bụng cho nàng bậc thang leo xuống, “Mười văn một cái, bán cho tỷ.”

Y Xuân lắc lắc đầu: “Ta không đói! Hừ, keo kiệt!”

“Vậy đệ ăn một mình đây.”

Y há mồm liền cắn phập xuống cái màn thầu kẹp thịt gà kia, ánh mắt thèm thuồng của Y Xuân bắn ra tia sáng xanh lục, chợt thấy miệng mình mằn mặn, đã bị y đút một miếng thịt gà nóng hổi vào, nóng đến thiếu chút đã nhảy dựng lên.

Dương Thận cười nói: “Đồ ngốc, đệ không cho, tỷ không biết tự lấy à?”

Y Xuân cả mừng, vội cuống cuồng giật một con, ngấu nghiến đến chả còn quan tâm đến bề ngoài, khiến y liên tục cau mày: “Mất hình tượng thật! Đồ đực rựa ạ!”

Cả lưỡi, mồm và dạ dày nàng đều nít đầy thịt gà, chẳng thể thốt lên dù chỉ nửa chữ, chỉ có thể hừ hai tiếng tối nghĩa, đổi lấy một câu kết luận của y: “Lợn.”

Cơm nước xong, hai người cùng ngả lưng trên thảm, ngắm sao trời xuyên qua bóng cây.

“A, hai ngôi sao kia là Ngưu Lang và Chức Nữ.” Y Xuân chỉ vào hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, giả vờ hiểu biết, “Đệ nhìn kìa, quả đúng là cách cả dãy Ngân Hà đấy? Hai người họ mỗi năm chỉ có thể gặp mặt nhau một lần, đáng thương thật.”

Dương Thận lãnh đạm nói: “Sư tỷ à, mùa hè mới có sao Ngưu Lang Chức Nữ. Đó chỉ là hai ngôi sao bình thường thôi.”

“Đệ xem nó là sao Ngưu Lang Chức Nữ thì sẽ chết à?” Y Xuân hơi lúng túng, “Đệ cứ đáng ghét như vậy ấy hả, coi chừng sau này chả có cô gái nào thương đâu!”

Giọng y vẫn nhàn nhạt: “Đến giờ đệ vẫn chưa từng lo chuyện này. Người ta thích đệ hay không, chả liên quan gì tới đệ cả.”

Y Xuân thở dài thườn thượt: “Nay đệ còn nhỏ mà. Đệ coi đi, Ngưu Lang Chức Nữ rành rành là phu thê(1), con cũng có luôn rồi, thế mà lại không được phép ở bên nhau, mỗi năm chỉ gặp mặt một lần. Nghe những câu chuyện đại loại như này xong, đệ không cảm thấy nó đẹp đến đau thương à?”

(1): vợ chồng.

Dương Thận lặng lẽ nhìn bầu trời xanh đen, thật lâu sau mới khẽ nói: “Ít ra họ vẫn có thể nhìn thấy nhau, còn đệ, đã vĩnh viễn không thể gặp mặt người thân nữa rồi.”

Nàng chẳng thể nói gì thêm.

Dương Thận trở người, quấn mình trong thảm: “Đệ ngủ đây, tỷ nhớ thêm củi vào lửa nhé, đừng để nó tắt.”

Y chỉ mới mười lăm tuổi, lại gánh trên lưng huyết hải thâm thù(2), thật chẳng biết sao y có thể dùng vẻ mặt bình thản để đợi từng ngày trôi qua.

(2): nợ máu.

Nếu là mình, nếu cha mẹ và em gái bị kẻ khác giết sạch, nàng hẳn sẽ điên ngay.

Y Xuân lắc lắc đầu, lòng thương xót y lại tăng thêm một phần.

Đến nửa đêm, Y Xuân đã mơ mơ màng màng từ lâu, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh lại cảm nhận được trên đỉnh đầu có người nhìn mình. Ánh mắt này không phải của Dương Thận, là người lạ!

Nàng sờ bội kiếm theo bản năng, chẳng ngờ kẻ nọ nhanh tay hơn, chớp mắt đã điểm hai huyệt đạo của nàng, nàng cứng người, chẳng thể động đậy ngay tức khắc.

Là ai?! Y Xuân nghi hoặc mở to mắt, bấy giờ mới phát giác chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một đám người áo trắng vây xung quanh, chả phát ra tý tiếng động, khác hoàn toàn với bọn sơn tặc bình thường.

Người áo trắng dẫn đầu đốt đuốc lên nhìn nàng, lại quan sát Dương Thận, cuối cùng thấp giọng nói: “Đúng rồi, người công tử muốn tìm hẳn là y. Thị nữ tùy thân vì bịt tai mắt người khác nên mặc một bộ y phục bằng vải thô, khuôn mặt thanh tú —– Y chắc chắn phải là tên Thư Tuyển nọ. Đưa đi!”

Tốp người áo trắng kia không nói một lời mà vác Dương Thận được bọc chặt trong thảm đi, y chả giãy dụa kêu la gì, phỏng chừng cũng bị điểm huyệt.

“Thị nữ này thì sao? Cần giết để diệt khẩu không ạ?” Có tên hỏi.

“Không, công tử dặn là không muốn thấy máu. Thả nó ở đây đi, chỉ là một con thị nữ nhỏ tý thôi.”

Dứt lời, bọn chúng lướt đi, thoáng cái đã biến trong rừng.

Y Xuân cứng người nằm dưới đất, vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gì mà Thư Quyển(3)? Chúng có nhìn lộn người không vậy?

(3): Y Xuân nghe nhầm Thư Tuyển [舒隽] thành Thư Quyển [书卷].

Tại sao chỉ vừa xuống núi hai, ba ngày, họ đã gặp nhiều chuyện mạc danh kỳ diệu(4) đến thế chứ? Sư phụ có từng bảo rằng giang hồ lộn xộn như này chưa nhỉ?

(4): quái lạ.

Đã khuya lắm rồi, gió trong rừng rất to, thốc đến cả người Y Xuân phát rét, nàng chẳng kìm nổi mà hắt xì lớn một tiếng, cảm thấy nước mũi sắp chảy ra lại không thể đưa tay quệt.

Sau lưng bỗng truyền tới từng tiếng bước chân nhàn nhã, tiếp đó, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Chủ tử, ở đây có người đốt lửa ngủ ngoài trời.”

Tiếng chân dần dần đến gần, Y Xuân trợn tròn mắt gắng sức lật người, muốn nhìn rõ xem là ai đến.

Mũi bỗng ngửi thấy một làn hương thoang thoảng, không giống với mùi của các loại bánh nhang trong lư hương trước đây, hương thơm này như xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cực thanh nhạt khiến lòng người ấm áp.

Một tấm sa màu đỏ thẫm xuất hiện mắt nàng, ẩn sau nó là một gương mặt trắng tựa tuyết, đôi mắt đen láy, nhìn thoáng qua trông vô cùng trong trẻo thiện lương, thập phần vô tội.

Người nom rất quen, quả đúng là cặp chủ tớ khó ưa gặp vào hôm ở trong rừng.

Đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm nàng một hồi, chớp chớp, chủ nhân của nó đột ngột cất tiếng: “À, là một con mèo hoang thật bẩn.”

Mèo… hoang… Nói nàng ư?

Tấm sa bỗng dưng biến mất, sau đó một gương mặt thanh tú đoan trang khác hiện ra trong tầm mắt nàng, là tiểu Nam Qua.

Nàng ta khẽ nói: “Cô nương ơi, chúng tôi là người qua đường, giờ bị lạc trong rừng núi này chẳng biết phải về đâu, cô có thể cho chủ tớ bọn tôi cùng tạm nghỉ chân nơi đây không?”

Xem ra họ đã quên bén nàng rồi, nói năng nho nhã đến mức vậy kia kìa.

Y Xuân đang định đồng ý, nàng trước giờ luôn rộng lượng, song bấy giờ đang bị điểm huyệt, miệng chả thể thốt ra tiếng, thân thể lại chẳng cử động được, nàng đành phải nháy mắt thật mạnh.

Tiểu Nam Qua xoay lại thưa lời: “Chủ tử, hơi bất thường, vị cô nương này thoạt như đã bị kẻ nào đó điểm huyệt.”

Vị chủ tử che tấm sa đỏ ngồi bên đống lửa, khoanh tay nói: “Kệ nàng ta đi, chúng ta lo việc nghỉ ngơi của mình đã.”

Ê này! Máu lạnh quá vậy!

Tiểu Nam Qua hơi ngại, cúi đầu bảo: “Xin lỗi, chủ tử nhà tôi ghét nhất ngủ ngoài trời, thế nên tâm trạng không tốt cho lắm, cô nương đừng trách nhé.”

Có thời gian nói những điều vô nghĩa đó, chẳng thà cô đến giải huyệt cho ta thì hơn! Y Xuân sốt ruột đến mức nháy mắt thiếu điều chuột rút cả mí.

“Chủ tử à, lạ thật. Ở đây buộc hai con ngựa, hai bọc hành trang nhưng lại chỉ có một vị cô nương đang ngủ, lại bị điểm huyệt, chẳng nhẽ bị bọn cướp mang người đi rồi?”

Tiểu Nam Qua vừa nói vừa trải tấm thảm thật dày lôi ra trong bọc đồ của mình xuống đất cho chủ tử nghỉ ngơi.

Vị chủ tử ấy vẫn nói câu cũ kia: “Kệ nàng ta đi.”

Cái gọi là thói đời nóng lạnh hẳn là thế này rồi. Y Xuân bị gió thốc đến lạnh run, kìm không nổi hắt xì một cái, nước mũi đầy mặt.

Tiểu Nam Qua tốt bụng cầm khăn tay chùi mũi thay nàng, dịu dàng nói: “Đêm dài gió lớn, cô nương coi chừng cảm lạnh.”

Dứt lời bỗng nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mặt lộ ra một tia nghi hoặc, ngoái đầu nói: “Chủ tử, thủ pháp điểm huyệt này rất độc đáo, là người thuộc Tiêu Dao môn.”

Rốt cuộc vị chủ tử kia đã nổi lên một tí hiếu kỳ, “Hở” một tiếng, ló đầu nhìn sang đây. Nhìn trái ngó phải, bỗng hắn nói: “Bây giờ ta hỏi cô vài câu, đúng thì chớp mắt trái, sai thì chớp mắt phải. Rõ chưa?”

Y Xuân nhanh chóng chớp mắt trái.

“Cùng đi với cô, người bị mang đi là nam, còn có bề ngoài rất đẹp, đúng chứ?”

Chớp mắt trái.

“Những kẻ đưa bạn cô đi mặc áo trắng, tất cả đều là mấy thằng xinh như hoa, lại hơi khùng khùng, luôn mồm công tử bảo bắt này, công tử dặn bắt nọ suốt buổi, đúng chứ?”

Thoáng chần chừ, lại chớp mắt trái.

“Chúng lầm bạn cô là một người họ Thư tên Tuyển, còn nhầm cô là thị nữ Thư Tuyển, đúng chứ?

Dốc sức chớp mắt trái.

Vị chủ tử kia vỗ tay một cái, vẻ mặt dịu dàng trong trẻo, cười nói: “Ra là vậy, tiểu Nam Qua, chúng lộn kẻ khác là ta rồi bắt đi.”

Tiểu Nam Qua cau mày: “Quả nhiên là thủ đoạn của gã công tử mặt dày thuộc Tiêu Dao môn kia! Cả ngày cứ nhìn chòng chọc chủ tử, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Thư Tuyển chống cằm, mỉm cười nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Y Xuân, nói: “Đã có người lãnh tội thay, chẳng còn gì bằng. Chúng ta nghỉ một đêm, sáng mai lại lên đường.”

Sắc mặt Y Xuân chuyển hoàn toàn sang trắng bệch.

Tiểu Nam Qua không đành lòng, khẽ bẩm: “Chủ tử à, ít ra cũng giải huyệt cho vị cô nương này. Người ta chịu tội cho Người đã là đáng thương lắm rồi.”

Thư Tuyển nằm ngang trên thảm, bộ dáng mệt mỏi, hai mắt khẽ khép lại, nhỏ giọng: “Ngươi ngốc à, giải huyệt thì chủ tử của ngươi sẽ lại thêm một mối phiền phức. Nếu làm người tốt thì làm từ đầu, chẳng cần phải đến lưng chừng mới làm. Chi bằng điểm thêm vài huyệt lên người nàng ta, để nàng ta ngủ yên đêm nay đi.”

Tiểu Nam Qua liên tục xua tay: “Thôi quên cái vụ điểm huyệt đi chủ tử! Thỉnh thoảng cũng phải tích chút đức chứ.”

Thư Tuyển không nhiều lời nữa, tựa hồ đã ngủ, gương mặt tuấn tú nho nhã thoắt sáng thoắt tối dưới ánh lửa, hình ảnh ấy trong mắt Y Xuân như Bồ Tát và ác quỷ lần lượt hiện lên.

Vẻ ngoài tựa Bồ Tát, lòng dạ lại như ác quỷ, là ác quỷ đấy!
Bình Luận (0)
Comment