Trân Châu Cảng

Chương 31

Suốt mấy tiếng đồng hồ, họ bay thật thấp để bảo toàn nhiên liệu. Sau lưng các tay súng ở khoang cuối máy bay P-25 có thêm nhiều thùng nhiên liệu dự trữ. Họ cứ giữ những thùng nhiên liệu trống rỗng trong máy bay dự định khi đến đất liền mới vứt bỏ vì lo sợ khả năng người Nhật sẽ theo những thùng nhiên liệu rỗng phát hiện ra tàu chiến Mỹ. Những nhà chiến thuật Mỹ rất sợ mất đội tàu chiến của họ. Bởi vì nếu không có tàu chiến thì họ sẽ thua cuộc chiến này. Còn các phi công thời gian thì có nhiều đấy nhưng chẳng còn đầu óc nào nghĩ đến chuyện đó. Nỗi căng thẳng phải tiết kiệm nhiên liệu khi cố bay ngược chiều gió và họ lường trước hoàn cảnh sẽ phải đối mặt với trận không kích của Nhật. Còn Rafe thì khác, anh có khả năng tự để cho thói quen dẫn dắt máy bay của mình trong khi tâm trí anh theo đuổi chuyện khác. Mắt lơ đãng nhìn ra ngoài ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm, tìm về hình ảnh những cánh đồng xanh rờn của bang Tennessee. Anh có thể ngửi thấy mùi xăng dầu trên quần áo cha anh, và mùi nhiên liệu trên máy bay của ông. Anh biết mình đã trưởng thành đúng như cha anh mong đợi. Giờ thì số phận của anh đã được định đoạt, không cần biết điều gì chờ anh trên đường tới Tokyo, chỉ biết cuộc đời anh không thể thiếu một người mà anh đã trao trọn tình yêu của mình. Thế là anh nhận ra thật rõ ràng rằng: chỉ với tình yêu, cuộc sống của anh mới thật hoàn thiện. Trong đời mình, không bao giờ anh hy vọng rằng có được Evelyn, nhưng anh sẽ luôn yêu nàng và anh không thể tưởng tượng nổi rằng nàng không còn yêu anh. Anh nhớ lời cha vẫn thường răn dạy các con trong thời kỳ khủng hoảng: “Cha biết cuộc sống không đầy đủ đâu. Nhưng bấy nhiêu cũng là đủ giúp cho chúng ta sống còn.”

Những suy nghĩ của Danny trong chuyến bay dài 700 dặm đến đất Nhật lại khác hẳn. Những ý nghĩ của anh biến thành ngôn từ đẹp đẽ dành cả cho Evelyn, mong muốn nàng hiểu tình yêu của anh sâu sắc đến dường nào. Từ lúc rời Trân Châu cảng, đến nay Danny vẫn chưa quên cảm giác phải chia tay với nàng, một cảm giác trống trải còn hơn cả khoảng cách tâm hồn họ và anh là người phải lấp đầy cái hố vô hình ấy. Anh không biết sự xa cách đó là cái gì, chưa bao giờ anh yêu ai như yêu Evelyn. Anh bảo rằng sự xa cách là một phần trong những bí mật của một tình yêu thực thụ. Không cần biết nó là cái gì, anh phải đến được bên nàng bằng một cách duy nhất, đó là, những ý thơ chợt nảy ra mỗi khi anh nhớ về nàng. Trong chuyến bay từ bờ Tây Thái Bình Dương, Danny nghe tiếng lòng mình nói với Evelyn: Lòng đầy biết ơn, anh hớp từng giọt tình yêu trong chén thánh tâm hồn của anh. Đối với những người khác, những từ ấy chẳng phải là thơ, biết đâu chẳng có người cho đó chỉ là những xúc cảm nhất thời. Riêng với Danny những lời đó rất thật, vì nó chính xác những cảm xúc của anh. Và đối với Danny, thế là đủ.

Bờ biển Nhật Bản hiện ra muộn hơn họ tưởng. Hoa tiêu trên mỗi máy bay tính toán lại mỗi dữ liệu cho phù hợp. Không phải tất cả các máy bay đều nhắm tới Tokyo, những máy bay có nhiệm vụ oanh kính các thành phố khác tách ra khỏi đội bay chính, và tất cả các máy bay tiếp tục tăng tốc càng tốt. Giờ thì họ còn cách ngọn cây trong gang tấc. Trên máy bay của Doolittle, người ta tính toán thời gian đến được Tokyo, máy bay của ông sẽ đến bầu trời Tokyo vào lúc chạng vạng tối, lúc ấy bóng tối sẽ bảo vệ ông, nhưng vẫn đủ sáng để tìm mục tiêu. Ông sẽ thả bom cháy, và những đốm lửa ấy sẽ hướng dẫn những người trong đội của ông đi đúng hướng khi đêm xuống. Nhưng bây giờ hoa tiêu lại bảo họ sẽ tấn công vào Tokyo khoảng giữa trưa, cũng như Hawaii, quần đảo Nhật Bản đầy rẫy những tàu tuần dương canh gác và đội phòng vệ miền duyên hải và vào mùa xuân 1942, không giống như ngày 07/12/1941. Bởi vì lúc này Hoa Kỳ đã chính thức tuyên chiến với Nhật Bản. Tuy nhiên, những sĩ quan quân đội cũng như dân thường đứng từ dưới đất nhìn lên thấy máy bay lạ bay từ ngoài khơi vào thì người Nhật cũng phớt lờ những cảnh báo hệt như cách đó mấy tháng ở Hawaii. Chuông báo động không khiến người ta quan tâm bởi họ nghĩ tấn công vào Tokyo là không bao giờ có. Hôm ấy, ở Tokyo là một ngày đẹp trời. Cả thành phố tràn ngập niềm lạc quan, chiến tranh còn xa như thể chỉ xảy ra trên cung trăng. Các chiến binh Nhật Bản không chỉ làm cho cả Trung Quốc sống trong nỗi nhục nhã mà còn hạ nhục được cả nước Mỹ. Những cuộc tập trận khiến người Nhật cảm thấy yên tâm bởi những nhà lãnh đạo quân sự Nhật Bản đang bảo vệ Nhật Hoàng, và thành phố của họ. Trước 12g trưa, có tiếng còi báo động rú lên. Thanh niên trai tráng chạy đi lấy súng, nhưng đó chỉ là cuộc diễn tập thôi. Ngoài chợ, mẹ dắt tay con đi mua đồ và khi họ lướt nhìn những cánh máy bay lướt qua như những cánh diều thấp đến độ chạm cả vào cái mái toà nhà cao tầng thì họ chỉ nghĩ đơn giản và thầm khen bay đẹp quá. Đang ngồi chơi trong vườn, Nhật Hoàng nhìn thấy những chiếc máy bay thả bom với 4 động cơ gầm rú trên bầu trời cung điện hoàng gia trong lúc ông chuẩn bị ăn trưa. Nhật Hoàng nghĩ đây là những chiếc máy bay do tướng tá mình sáng chế.

Trong bầu trời ngoại ô thành phố, những máy bay lao xuống những mục tiêu riêng lẻ. Rafe và Danny cho máy bay lượn vòng tách nhau xa. Rafe hướng về phía một nhà máy sản xuất động cơ, còn Danny nhắm vào những thùng dầu gần cảng. Trước đó, họ cùng nghiên cứu bản đồ bay nhiều lần và ghi nhớ mục tiêu của nhau. Giờ thì máy bay đã là của họ, không nhìn thấy và cũng không thể liên lạc bằng máy bộ đàm. Mỗi một phi đội là một thế giới riêng. Mỗi một phi công mang một sứ mạng riêng. Trong lúc bận rộn chuẩn bị cho cuộc tấn công, những tay cắt bom vẫn còn đủ thời gian viết những thông điệp lên những trái bom bằng phấn trắng. Mỗi trái bom nặng tới 500 pound. Riêng trên trái bom ở trên máy bay Danny, Anthony nguệch ngoạc dòng chữ trả thù cho Billly. Người khắc bom trên máy bay của Rafe đang chăm chú chờ lệnh, Rafe cho máy bay bay với tốc độ ổn định, mắt không rời bầu trời đề phòng máy bay chiến đấu hoặc tên lửa phòng không từ đất bắn lên. Không có gì, anh mở của khoang chứa bom, đưa máy bay lên độ cao theo đúng yêu cầu và phẩy tay cho người cắt bom. Anh nghe tiếng thông báo trong headphone bom đang rơi. Một cột khói đen với những cột bụi đất vọt lên từ cái nhà máy là mục tiêu chính, vài giây sau, những mảnh gạch còn bay cao hơn cả máy bay nữa. Những quả bom bất ngờ đồng loạt nổ khắp thành phố Tokyo. Lúc đầu không ai biết tại sao có những trái bom này. Rất nhanh, quân đội Nhật Bản nhận ra những chiếc máy bay lạ mà người dân thông báo chính là những máy bay thực hiện cuộc tấn công này. Đài phát thanh Tokyo ngừng phát những chương trình thường lệ để thông báo người dân đi tìm chỗ trú ẩn ngay vì kẻ thù đang thực hiện không kích vào thành phố này. Người Nhật cố thực hiện một đợt chống trả, nhưng những chiếc máy bay ném bom kia đã biến mất ngay trước mắt chúng. Thiệt hại không lớn nhưng nó diễn ra khắp nơi. Một nhà máy ở đây bị phá hỏng, một địa điểm lọc dầu bị trúng bom, kho nhiên liệu nằm ở cuối thành phố bốc cháy, một bãi đất trống chất đầy những thùng đựng dầu phát nổ. Quân đội không biết có bao nhiêu máy bay thực hiện vụ tấn công này. Đáng sợ hơn, họ không biết phải làm thế nào để giữ không cho những máy bay này thực hiện đợt tấn công mới. Cũng chính những người đã từng thúc giục Yamamoto tấn công vào Trân Châu cảng đã khiến cho người dân Nhật Bản tưởng rằng nước Nhật là bất khả xâm phạm. Giờ thì họ phải nhấc máy nói chuyện với Nhật Hoàng giải thích cho ông ta chuyện gì xảy ra. Không biết bằng cách nào, không biết máy bay nào cất cánh từ đâu, mà máy bay Mỹ có thể thả bom vào Tokyo như thể Nhật hoàng còn chưa biết có cuộc oanh tạc bằng bom này.

Trong phòng phát thanh của cơ quan tình báo ở Trân Châu cảng, họ nhận được các tín hiệu phát đi từ đài phát thanh Tokyo, người Mỹ gốc Nhật nghe và dịch thông báo cho những người khác có mặt trong phòng hôi hám rằng đài phát thanh Tokyo vừa đưa tin có một trận tấn công vào giữa thành phố và yêu cầu dân chúng tìm nơi trú ẩn.

Trong suốt 15 ngày sau, Evelyn không nghe được tin tức gì thêm, dù là nhỏ, có liên quan đến số phận của những người nàng yêu quý.
Bình Luận (0)
Comment