Trận Chiến Tình Yêu

Chương 40

Một năm có thể trải qua bao nhiêu ngày lễ lãng mạn như vậy? Mà qua rồi thì lại quay về cuộc sống thường nhật như trước kia, học vẫn phải đi, việc vẫn phải làm.

Dư vị ngọt ngào của chuyến đi đến suối nước nóng vẫn chưa tan, JaeJoong đã phải tiến vào địa ngục học tập. Ban ngày lên lớp, buổi tối học do YunHo kèm. Trừ thời gian ăn cơm, tắm, ngủ và đi làm người mẫu, còn lại thì trong mắt JaeJoong chỉ toàn sách vở với bài tập.

“Á á á! Phát điên mất thôi!” JaeJoong không chịu được nữa, bộc phát oán giận với Chae Yeon noona đang trang điểm cho cậu.

“Haha, sau này nếu không tìm được việc thì làm người mẫu chuyên nghiệp cho bọn chị nhé, mọi người đều rất hoan nghênh em.” Chae Yeon cười đến khoé mắt cong cong.

“Thế không tốt nghiệp được, không có bằng cấp gì cũng không sao ạ?” JaeJoong hơi hơi dao động, liền hỏi.

“Đương nhiên, làm người mẫu chỉ cần có gương mặt với thân hình thôi, em cứ suy nghĩ đi, thu nhập cũng không tệ đâu.” Chae Yeon ra sức dụ dỗ.

Vừa lúc YunHo đi tới nghe thấy, “Không tốt nghiệp được sẽ không yêu em nữa! Ngốc!”

Vẻ mặt JaeJoong lập tức trở nên ai oán.

“Được rồi được rồi, YunHo đừng lạnh lùng như vậy chứ.” Chae Yeon giảng hoà, “JaeJoong cũng đừng cắn môi nữa, cắn luôn cả son bây giờ. Hai em có vấn đề gì về nhà giải quyết nhé, trước mắt phải làm xong việc cái đã.”

Đến lúc chụp ảnh, JaeJoong liếc mắt trông thấy An Chil Hyun đang đi tới từ xa, anh còn vẫy tay chào cậu. Sự uể oải nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng, tinh thần của JaeJoong lại lên cao.

“Chụp được lắm!” An Chil Hyun cười, giơ ngón tay cái lên với cậu.

“Cám ơn học trưởng!” JaeJoong vừa mừng vừa lo.

“Nếu để JaeJoong và YunHo chụp cùng nhau thì chắc không tồi đâu.” An Chil Hyun đề nghị.

“Uhm, để tôi thử xem.” Nhiếp ảnh gia suy tư sờ cằm.

“Số tạp chí lần trước đã được in rồi, tặng các em một quyển này.” Chae Yeon nói xong, đưa qua một quyển mới tinh, còn thơm mùi mực.

JaeJoong vội vã lật xem, “Whoa! Đúng là siêu đẹp trai mà!” Lấy tay che đi người mẫu nữ đứng bên cạnh YunHo, tinh quái lè lưỡi, “Nếu không có người này thì càng tốt hơn nữa!”

Thấy JaeJoong say sưa vuốt ve tấm ảnh trên tạp chí, YunHo nhíu mày, “Người thật ở đây, còn nhìn ảnh làm cái gì?”

“Í?!” JaeJoong chợt reo lên, “Có ảnh của em này.” Góc chụp nghiêng mặt, ánh nhìn rất bình thản, khoé môi đọng ý cười yếu ớt, trong mắt còn có một chút lưu luyến, cả người toát ra một phong thái đặc biệt, chỉ có thể cảm nhận mà không thể miêu tả bằng lời. JaeJoong đoán cậu bị chụp khi đang nhìn YunHo chụp ảnh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, JaeJoong cũng không biết mình còn có dáng vẻ này.

“Chụp không tồi.” YunHo cũng thừa nhận.

“Ai chụp thế nhỉ? Đáng ghét quá! Lại đi chụp em!” JaeJoong nói to, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng nở rộ, “Mà, phải trả tiền cho em nhé, nếu không sẽ em sẽ kiện vi phạm bản quyền đấy.”

“Biết rồi.” Chae Yeon lườm cậu một cái, mỹ thiếu niên mơ mộng đúng là chỉ có thể tồn tại trong mơ mà thôi.

......

Qua mấy hôm sau JaeJoong lại đi chụp ảnh, chợt nghe nói doanh thu của tạp chí số vừa rồi gia tăng đột biến, còn có rất nhiều cuộc điện thoại hỏi người mẫu là ai. Vì thế cả buổi tối khoé miệng JaeJoong đều cong lên, thậm chí đang làm bài mà cứ thỉnh thoảng tự nhiên kỳ quái cười ra tiếng.

Trong trường cũng có không ít bạn học là fan của tạp chí này, đương nhiên thấy được ảnh của YunHo và JaeJoong, sau mấy lời chúc mừng là giở bài quen thuộc đòi ăn khao, còn yêu cầu ký tên nữa.

YunHo với vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt hết thảy các yêu cầu không biết thân biết phận kia, nhưng JaeJoong vẫn tốt bụng tặng DongHae một chữ ký. Về phần đề nghị được mời cơm của mấy tên thành viên CLB với cái dạ dày không đáy, cậu bịt chặt hai tai giả vờ không nghe.

......

Vài ngày sau, lúc đang bị đống bài tập tra tấn đến kiệt sức, JaeJoong bỗng nhận được điện thoại của YooChun vốn đã lâu không liên lạc.

“Sao lại rảnh rỗi tìm tôi ăn cơm thế này? Hai cậu sắp có tin vui hả?” JaeJoong không được tự nhiên nhìn YooChun và JunSu đang ngồi cạnh nhau.

“Tôi cũng muốn thế lắm.” YooChun vừa dứt lời đã bị JunSu cho một đá, da mặt cậu mỏng không chịu được những lời như vậy.

“Tìm cậu là vì có người nhờ chúng tớ xin chữ ký của các cậu.” JunSu nói xong, lấy ra một quyển tạp chí cỡ lớn.

JaeJoong không cần xem cũng biết là số tạp chí có đăng ảnh của cậu và YunHo, “Các cậu cũng biết à?” Giọng nói có vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng thì vô cùng vui sướng.

“Cảm giác làm người nổi tiếng thế nào? Có phải bị người bám theo xin chữ ký cả ngày không?” YooChun không phải không hâm mộ.

“Cũng bình thường, đây cũng chỉ là làm thêm thôi mà.” JaeJoong vẫn giữ nguyên giọng điệu có-gì-to-tát-đâu.

“Có bị chặn lại trên đường để xin chữ ký không?” YooChun hỏi.

“Cậu tưởng họ là ngôi sao nổi tiếng à?” JunSu phản bác.

“Nhắc đến chuyện này…” JaeJoong ra vẻ buồn rầu, “Không biết mấy người đó làm sao mà biết được trường chúng tôi đang học, gần đây có người cứ đứng trước cổng trường xin chữ ký rồi đòi chụp ảnh chung, thật đúng là phiền mà.” Thực ra chỉ có một cô bé nữ sinh làm thế, đối tượng là Jung YunHo, mà cũng bị anh từ chối luôn rồi.

Hai người kia liếc mắt một cái đã nhìn thấu JaeJoong đang giả vờ oán giận để khoe, liền cùng nhìn cậu đầy khinh thường.

“À đúng rồi, ai nhờ các cậu lại đây xin chữ ký của tôi vậy?” JaeJoong sờ sờ mũi, biết điều chuyển đề tài.

“Mấy bạn nữ trong lớp đang bình luận về ảnh chụp của hai cậu, JunSu nhìn thấy thì ngạc nhiên quá, vô tình gọi tên các cậu ra, sau đó thì mọi người biết chúng ta quen biết nhau. Với cả, người ta chủ yếu là muốn YunHo ký tên, cậu đừng tưởng nhầm nhé!” YooChun giải thích, cố ý nhấn mạnh câu cuối.

JaeJoong biến sắc mặt, “Thế hai cậu cầm về đi, YunHo không rảnh mà để ý mấy cái này đâu.”

YooChun JunSu liếc mắt nhìn nhau, rồi YooChun gãi đầu ra vẻ suy nghĩ, “Không còn cách nào khác, thôi cậu ký một hai chữ đối phó cũng được.”

“Giọng điệu này của cậu là sao hả?” JaeJoong có cảm giác lòng tự trọng bị tổn thương, “Tháng sau đến lượt tôi chụp chính, lúc đó có cầu xin tôi cũng không ký! Hừ!”

“Tính tình này có thể so với ngôi sao nổi tiếng được rồi đấy.” JunSu lạnh nhạt.

“Thôi được rồi ngôi sao à, đừng giận nữa, ký một chữ đi.” YooChun mỉm cười đẩy cuốn tạp chí sang, “Nếu không tôi sẽ chỉ trường các cậu cho mấy bạn ấy, để có thêm nhiều người canh cổng trường nhé.”

JaeJoong lập tức nhụt chí, cầm bút ngoan ngoãn ký tên.

......

Đứng ở trạm chờ xe bus, nghĩ đến việc về nhà còn có một biển bài tập đang chờ, JaeJoong không khỏi thở dài.

Bên cạnh có mấy cô bé nữ sinh đang lén nhìn cậu, vẻ muốn nói gì đó lại thôi, khiến JaeJoong có linh cảm không tốt. Quả nhiên, có một cô bé bạo dạn đến gần, mở ra tạp chí đối chiếu với gương mặt của cậu, “Là anh phải không ạ?”

“A! Đúng là anh ấy rồi!” Không đợi JaeJoong trả lời, thêm hai cô nữa hét lên rồi lao tới, sau đó mấy cô bé còn lại cũng tiến đến vây quanh cậu.

“Oppa, da của anh đẹp thật!”

“Tóc cũng đẹp nữa!”

Mấy cái tay thi nhau sờ loạn trên tóc trên người cậu!

Quấy rối người khác giữa thanh thiên bạch nhật thế này!!!! JaeJoong thực sự phát hoảng! Mấy cô bé này có biết hai chữ “rụt rè” viết thế nào không?

Chật vật lùi ra sau mấy bước, chợt trông thấy chiếc xe bus với con số quen thuộc đang chuẩn bị đóng cửa chạy đi, JaeJoong vội vàng lao lên xe.

May mà chạy kịp, JaeJoong âm thầm tạ ơn với cái cửa xe đã đóng, sau khi bình tĩnh lại mới nhớ ra đây là chuyến xe quay về nhà của cậu với HeeChul hyung.

Nên xuống ở trạm dừng tiếp theo hay là… JaeJoong nghĩ một chút, rồi quyết định đi tiếp về nhà. Dù sao cũng khá lâu rồi không về, ở nhà nghỉ ngơi một đêm, chứ nghĩ đến đống bài tập vừa được YunHo bổ sung đã thấy đau đầu.

Về đến nhà, không thấy HeeChul trong phòng khách.

“Hyung, em về rồi!” JaeJoong gọi to.

Không ai đáp lại.

Ở trong phòng ngủ chăng? JaeJoong đi khắp nhà một lượt, cuối cùng xác định HeeChul không ở nhà.

Chắc hyung ấy đi ra ngoài rồi.

Nhắn cho YunHo một tin xong, JaeJoong tìm hai quả táo làm salad, sau đó thoải mái bê bát ngồi trên sôpha gác chân xem TV. Đã lâu không được nhàn nhã thế này, thật là tốt!

Cái gì trên bàn thế này?

JaeJoong tò mò cầm lên, hoá ra là một quyển sách, có tên ‘Không thể không yêu anh’, tác giả là Cinderella, xem chừng chưa có ai đọc, mùi mực vẫn còn mới, đoán chắc mười phần đây chính là tiểu thuyết mới xuất bản của HeeChul.

Dưới quyển sách là một tờ giấy, “Tác phẩm mới tốt lắm, tổng biên tập rất vừa lòng.” Kí tên là Han Kyung.

Lần này lại viết cái gì vậy? JaeJoong lật qua cuốn sách để xem, phát hiện hai cái tên xuất hiện nhiều nhất là ‘Han JaeJoon’ và ‘Lee YunHo’.

JaeJoong đen mặt, lại tuỳ tiện mượn tên người khác rồi!

Í? Không ổn! JaeJoong giở lại bìa để xem! Gì thế này? Tuy rằng diện mạo rất được, nhưng ngực của hai nhân vật trong tranh đều phẳng lỳ. Hiện tại có mốt ngực phẳng hay sao? Không phải hai nhân vật chết toi này đều mang giới tính nam chứ?

JaeJoong kiên nhẫn đọc lại sách từ đầu, càng xem mặt càng đen, đoạn mở đầu căn bản là sao chép chuyện của cậu với YunHo! Tên Kim HeeChul này, chỗ nào không biết thì lại viết lung tung. Cậu đoán đúng mà, Han JaeJoon chính là Kim JaeJoong, Lee YunHo chính là Jung YunHo, lười đến mức cái tên cũng không thèm sửa.

Lại lật lại trang bìa, tuy chỉ giống có ba phần, nhưng càng xem càng có cảm giác đây chính là gương mặt của mình và YunHo. Ngất! Xem chừng HwangBo noona vẫn để bụng chuyện lần trước, lần này tranh thủ cơ hội để trả thù. Trời ạ! Hành vi này đúng là không bình thường mà.

Nếu bị người khác đoán được cậu và YunHo chính là hình mẫu nguyên bản là coi như xong! Cậu chưa đến nỗi không biết xấu hổ mà muốn chuyện của mình được tuyên truyền công khai như thế!

Kim HeeChul! Hyung trở về em nhất định phải tính sổ! Dám lôi chuyện của em trai mình ra làm đề tài sáng tác à? Ít nhất tiền nhuận bút cũng phải chia đôi!

JaeJoong tức giận ném lại quyển sách lên bàn. Sau đó bình tĩnh thì lại cầm lên, dù sao cậu cũng phải xem kỹ mới được, biết đâu HeeChul hyung còn bổ sung thêm mấy chi tiết khủng bố nào nữa.

[Một tay Lee YunHo luồn vào áo âu yêm đầu ngực đã dựng thẳng, một tay vuốt ve phần mông tròn trĩnh, JaeJoon nắm chặt lấy áo anh, cảm giác kích tình khiến cậu đứng không vững nữa..

“Ư… uhm…” Khoé môi còn vương một sợi bạc đầy khêu gợi, JaeJoon không ngừng rên rỉ, “A…. YunHo… a….”

Cắn dọc từ tai xuống đến xương quai xanh, YunHo lưu lại một chuỗi dấu đỏ trên làn da trắng ngần của JaeJoon. Nhẹ nhàng cởi áo của cậu, ngậm lấy đầu ngực quyến rũ kia rồi liếm mút. Tay cũng lần vào quần cậu, trườn theo đường cong của mông xuống phía dưới, ngón tay như vô tình đụng vào nơi đó, khiến JaeJoon khó chịu uốn cong người.

“Ư… khó chịu… a…” JaeJoon nắm lấy ngón tay của YunHo đã dính một chút chất lỏng màu trắng, toàn thân bởi vì khoái cảm mãnh liệt mà không ngừng run rẩy, “Nhanh lên…”

YunHo cởi quần áo, nắm lấy cổ chân JaeJoon để cậu giơ hai chân lên, sau khi cởi hết đồ trên người cậu, liền xoay người JaeJoon lại chuẩn bị tiếp cận.

“Ư…” Lưng cong xuống, mông nhếch lên, JaeJoon quay đầu nhìn YunHo rên nhẹ đầy khêu gợi, “Em muốn…”

Tách hai cánh mông của JaeJoon ra, tiểu huyệt màu hồng nhạt giống như một đoá hoa cúc xinh đẹp, đang không ngừng co rút theo từng nhịp thở dốc của cậu, khép khép mở mở như mời chào YunHo tiến vào.

Dường như cố ý tra tấn cậu, YunHo vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm từng nếp uốn, cảm giác tê dại khiến JaeJoon sắp không chịu nổi nữa, “A… Yunnie… a….”

YunHo tiếp tục nhấm nháp đầy ác ý, giọng nói tà ác đến tận xương tủy, “Có muốn không…”

“A… đáng… ghét…”

Mắt thấy vật nhỏ của JaeJoon như sắp giải phóng, YunHo lập tức nắm chặt lấy, rồi đem dục vọng của chính mình vùi vào thân thể của JaeJoon.

Dục vọng kiềm chế quá lâu rốt cuộc được thoả mãn, cả hai người đều không thể kiềm chế mà run rẩy.]

Cầm sách trong tay mà như cầm bom, JaeJoong vội vàng vứt nó ra xa. Mặt đỏ bừng bừng, văn vẻ kiểu này đúng là quá mức dâm đãng! HeeChul hyung nhìn cái gì mà nghĩ ra được thế?

Nếu người khác mà nghĩ bình thường cậu và YunHo cũng như vậy, thanh danh cả đời của cậu còn gì nữa đây? Cậu có bao giờ phóng đãng như vậy đâu!

A a a! Sắp điên rồi! JaeJoong trừng mắt nhìn quyển sách kia, hận mình không có dị năng khiến nó tự bốc cháy.

Nếu để YunHo nhìn thấy tên anh xuất hiện trong cuốn sách này, nhất định anh sẽ xé tan nó. Có điều, chắc anh không có hứng thú cũng như cơ hội đọc loại sách vớ vẩn này.

“Cạch!”

Cánh cửa mở ra. HeeChul đã về.
Bình Luận (0)
Comment