Trận Chiến Tình Yêu

Chương 42

Dưới sự giám sát nghiêm khắc của YunHo, JaeJoong cuối cùng cũng vượt qua kỳ thi cuối kỳ với thành tích suýt soát, chính thức chào đón kỳ nghỉ đông có thể vứt hết sách vở để vui chơi.

Tạp chí cũng đã bắt đầu triển khai cho JaeJoong và YunHo chụp ảnh chung, số lượng tiêu thụ do đó không ngừng tăng lên, hai chàng đẹp trai mỗi người mỗi vẻ dễ dàng chiếm được trái tim của vô số phụ nữ, dù là khẩu vị hay tuổi tác khác nhau.

“Đẹp mắt quá!” Mỗi lần chụp ảnh lại có một đám đông phụ nữ vây kín studio.

“Chuẩn, đây là phúc lợi lớn nhất mà tôi được hưởng từ khi làm ở đây đấy.”

“Ừ, nếu hai cậu ấy ngày nào cũng đến thì quá tốt.”

“Phải rồi, động lực làm việc hàng ngày của tôi chính là nhanh nhanh được nhìn thấy hai cậu ấy đó.”

“Thật đã mắt! Chỉ cần hai cậu ấy đứng cạnh nhau là khung cảnh đã ngập tràn bong bóng trái tim màu hồng rồi.”

“Không khí ngập tràn tình yêu~”

“Sau này cứ để hai cậu ấy thường xuyên phối hợp với nhau nhỉ.”

“Nói chí phải! Bây giờ tôi thấy cô người mẫu nào mà chụp cùng hai cậu ấy đều chẳng hợp tí nào.”

......

Lần nào cũng vậy, nhiếp ảnh gia đều phải kiên nhẫn mời hết mấy chị gái không chỉ nói chuyện ồn ào mà thi thoảng còn hưng phấn hét lên đi ra ngoài, để tránh gây trở ngại đối với việc chụp ảnh.

Mà JaeJoong vẫn như trước, cứ thấy An Chil Hyun xuất hiện là lại biến thân thành fan cuồng chạy trước chạy sau, nhiệt tình bưng trà rót nước, hoàn toàn không nhìn đến vẻ không vui của YunHo.

“Được rồi được rồi, YunHo đang lườm anh kìa.” Lần nào An Chil Hyun cũng vừa cười vừa nhắc cậu.

“A! YunHo ghen kìa! Đáng yêu quá!” Thế là đám phụ nữ lấy trò làm vui lại có đề tài để thảo luận lúc rảnh rỗi.

***

Mẹ của YunHo đang giúp DongHae dọn phòng, vô tình phát hiện mấy tờ tạp chí thời trang., băn khoăn không biết từ bao giờ con mình lại có hứng thú với thể loại này. Bà tò mò giở xem, liền thấy được mấy tấm ảnh của YunHo.

Bà có chút kinh động, vẫn đang là sinh viên sao lại lên báo? Bà vốn không biết có nghề làm thêm gọi là làm người mẫu.

“Mẹ.” DongHae về phòng.

Bà Kang có chút ngượng ngùng, “À, mẹ thấy phòng của con hơi bừa nên tiện tay thu dọn một chút.”

“Vâng, con cám ơn.”

DongHae nhìn thấy cuốn tạp chí trong tay bà, “À, YunHo hyung hình như đang đi làm thêm, làm người mẫu mẹ ạ.”

“Thế à?” Bà Kang nhìn xuống trang ảnh, “Cậu bé bên cạnh sao mẹ thấy quen mắt thế nhỉ?”

“Vâng, lần trước mẹ gặp qua rồi mà, đó là JaeJoong hyung, bạn cùng phòng của YunHo hyung.” DongHae giải thích.

“Ra thế. Sinh viên bây giờ hay đi làm thêm lắm à? Liệu có ảnh hưởng đến việc học không? Sinh viên vẫn nên lấy việc học làm trọng chứ? Hay là, YunHo không đủ tiền tiêu? Thế thì lạ thật, tiền sinh hoạt phí ba nó cho nó phải dư mới đúng.” Bà Kang có rất nhiều nghi vấn, cuối cùng lại lẩm bẩm, “Mà Tết này không biết ba nó có về không nữa?”

***

Kỳ nghỉ đông, YunHo và JaeJoong cùng quay về nhà YunHo, lúc này JaeJoong đang ngủ say trong phòng anh.

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên đánh thức JaeJoong, cậu vẫn còn buồn ngủ, nhưng YunHo không ở nhà, đành gãi đầu đứng dậy, rồi vừa ngáp vừa đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, vẻ chững chạc, mặc Âu phục đi giày da, xách một chiếc vali, vẻ mặt nghi hoặc, “Cho hỏi…”

Vừa nhìn đã biết ngay là nhân viên tiếp thị, JaeJoong không đợi cho ông ta nói hết liền cắt ngang, “Nhà chúng tôi cái gì cũng có, chú qua nhà khác đi nhé.” Sau đó liền đóng cửa lại.

Đi vào nhà chưa được mấy bước, tiếng chuông cửa đã lại reo, JaeJoong có chút khó chịu quay lại mở cửa, quả nhiên vẫn là ông ta.

“Chúng tôi thật sự không cần gì hết, đừng lãng phí thời gian nữa.” Giải thích xong lại đóng cửa. lại.

Ngoài cửa yên lặng một lúc, JaeJoong rất vừa lòng quay về phòng định ngủ tiếp, tối qua bị YunHo áp bức suốt một đêm nên rất mệt mỏi. Nhưng vừa leo lên giường, lại có tiếng chuông, JaeJoong theo phản xạ có điều kiện lập tức nhảy dựng lên, tức giận đi ra cửa, ra đến phòng khách mới phát hiện là điện thoại của cậu đang đổ chuông.

Là YunHo gọi.

“Alô?”

“Em ra mở cửa đi, người đứng ngoài đó là ba anh.”

“Hả?” JaeJoong nhất thời không kịp phản ứng.

“Mở cửa, là ba anh, vừa từ Mỹ về, đang không tìm được chìa khoá. Em mở cửa đi, anh sắp về rồi.” YunHo nhắc lại.

“A!” JaeJoong rốt cuộc cũng hiểu.

......

“Cháu xin lỗi, ngại quá, cháu cứ tưởng là nhân viên tiếp thị, vì ở đây rất có nhiều người đến gọi cửa bán hàng, cho nên…. Cháu rất xin lỗi bác!” JaeJoong theo sau ba của YunHo, không ngừng giải thích, lần này đúng là quá mất mặt mà.

“Ha ha, không sao, là tại bác không gọi cho YunHo trước, bác cứ nghĩ là ngày nghỉ thì nó nhất định ở nhà. Hồi nãy thấy cháu mở cửa bác cứ tưởng đi nhầm nhà, nhưng số nhà thì đúng, lại tưởng nó không báo cho bác mà dọn đi rồi. Sau gọi cho YunHo mới biết cháu là bạn học của nó, haha. Chắc các cháu thân nhau lắm hả, YunHo ít khi đưa bạn về nhà lắm.” Ba của YunHo, ông Jung nói nhiều đến mức bất ngờ, hoàn toàn trái ngược với con trai mình.

“Vâng ạ, vì nhà cháu có chút chuyện nên tạm thời ở nhờ nhà YunHo.” JaeJoong đáp qua qua.

Ông Jung đương nhiên hiểu nhầm, nghĩ rằng nhà JaeJoong có vấn đề gì rất phiền toái, nên rất quan tâm, “Không sao, cháu muốn ở bao lâu cũng được, có gì cần giúp cũng đừng khách sáo, cứ nói ra.”

“Vâng.” JaeJoong chột dạ gật đầu, cúi đầu thấy mình còn mặc áo ngủ, mới nhớ ra ngủ dậy vẫn chưa kịp rửa mặt chải đầu, liền vội vàng đi vào phòng tắm.

Lúc nhìn vào gương, JaeJoong mới phát hiện dấu hôn trên cổ do YunHo lưu lại đêm qua, liền đỏ mặt chạm nhẹ vào đó, không biết vừa nãy ba YunHo có nhìn thấy hay không.

......

Ông Jung về phòng mình dỡ đồ sắp xếp, JaeJoong nhàm chán ngồi ở phòng khách.

Xong xuôi, ông Jung đi ra, ngồi xuống sôpha đối diện, bắt đầu nói chuyện phiếm với JaeJoong.

“JaeJoong phải không nhỉ, là bạn cùng trường đại học với YunHo à?”

“Vâng ạ.”

“YunHo ở trường thế nào?”

“Rất tốt ạ. Thành tích học tập xuất sắc, thể thao cũng thế, rất được yêu quý.”

“Thế là tốt rồi, bác cứ lo tính tình nó lạnh lùng quá, chẳng kết bạn được với ai cả.” Ông Jung thoải mái cười.

Thực tế là do JaeJoong chủ động bám lấy YunHo bắt anh phải qua lại với người khác, chứ trước nay chưa từng thấy anh có bạn thân, lúc nào cũng chỉ có một mình. Có điều chuyện này không nhất thiết để một người cha lo lắng cho con mình như ông Jung biết.

“YunHo có bạn gái chưa?” Ông Jung đột nhiên hỏi, “Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lần này bác về, nếu được thì cũng muốn gặp bạn gái nó. Dù sao bác cũng thường xuyên đi vắng, mà YunHo lại không thân thiết với mẹ nó.”

“Á?” Nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt ông Jung, JaeJoong không biết nên trả lời thế nào, hoàn toàn không thể nói: “Rất xin lỗi, làm bác phải thất vọng rồi, trước mặt bác chính là ‘bạn gái’ của YunHo, giới tính nam.”

Ông Jung rất kiên nhẫn chờ câu trả lời của JaeJoong, cho rằng bạn thân của con trai mình nhất định sẽ biết.

JaeJoong đành phải nói, “Chắc là có ạ, cháu cũng không rõ lắm.” Chưa bàn bạc với YunHo về vấn đề này, cậu không dám nói lung tung, dù sao đây cũng là ba của anh.

“Thật không? Cháu chưa từng gặp sao?” Ông Jung nửa tin nửa ngờ.

“Vì trường của chúng cháu là trường nam mà, không có sinh viên nữ.” JaeJoong giải thích bừa.

Đúng lúc khó xử này, cánh cửa mở ra, YunHo đã trở về.

JaeJoong thở phào nhẹ nhõm, như nhìn thấy cứu tinh vội chạy ra đón anh, “Anh về rồi.” Không để ý rằng giọng điệu của mình rất giống cô vợ nhỏ đón chồng đi làm về.

YunHo không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn cha mình.

“Ba về rồi.” Ông Jung đứng lên, đối diện đứa con trai đã một năm không gặp nhưng càng ngày càng tuấn tú chững chạc, đột nhiên có cảm giác khó khăn không biết làm sao.

“Vâng, lần này ba ở bao lâu?” Giọng điệu của YunHo khi nói chuyện với cha mình quả thực không quá thân thiết.

“Một tháng thôi, sang năm lại đi.” Ông Jung ngoan ngoãn trả lời.

“Hai người cứ nói chuyện đi ạ, cháu vào phòng chơi điện tử đây.” JaeJoong tế nhị nhường lại không gian cho cha con đoàn tụ.

.......

YunHo ngồi xuống một góc khác của sôpha. Cả hai người im lặng một lúc.

“A.” Ông Jung hắng giọng, “YunHo, con lại cao lên rồi.”

“Vâng.” YunHo hơi ngước mắt nhìn ông.

“Ở trường vẫn tốt chứ?”

“Vâng.”

“Chuyển ra ngoài ở đã quen chưa?”

“Rồi ạ.”

“Thế à…” Ông Jung đang do dự không biết có nên hỏi vì sao phải dọn ra ngoài, nhưng nhìn thấy gương mặt không có biểu cảm gì của YunHo, thì ông đành thôi. Con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng của nó, mà nó lại là con trai, ông không nên lo lắng quá mức kẻo con không thích. Ông Jung lại vắt óc cố tìm đề tài khác để nói chuyện, “Cũng sắp tốt nghiệp rồi, con định làm gì? Có muốn sang Mỹ không?”

“Con còn một năm, không vội.”

Ông Jung lại phải nói sang chuyện khác, “Mẹ con nói gần đây con đi làm thêm. Tiền không đủ dùng à?”

“Con thấy tự mình kiếm được chút tiền cũng có ý nghĩa.”

“Thế à.” Ông Jung ảo não, nghĩ tài ăn nói ở trên thương trường của mình lại không thể phát huy được chút gì trước mặt con trai.

JaeJoong núp ở sau vách tường nghe lén cũng sốt ruột thay hai người kia, cha con nói chuyện với nhau sao lại nhạt nhẽo như vây? Dù bình thường gọi điện thoại cũng chỉ nói đơn giản, nhưng có thể giải thích là để tiết kiệm tiền cước điện thoại, nhưng tại sao gặp mặt nhau rồi vẫn ít lời với nhau như vậy?

“Con có bạn gái chưa?” Ông Jung rốt cuộc cũng hỏi ra miệng.

JaeJoong vểnh tai chờ YunHo trả lời.

“Đã có đối tượng hẹn hò rồi.” YunHo ngược lại, rất thẳng thắn.

Ông Jung vui mừng, “Hôm nào đưa về cùng ăn bữa cơm nhé!”

“Vâng.” YunHo thuận miệng đáp.

“Mẹ con cứ lo lắng chuyện này, còn sợ con ở trường nam không tiện.”

“Không có gì không tiện cả.”

Đề tài này lại dừng ở đây.

“Cậu bạn của con… dáng vẻ thanh tú nhỉ.” Ông Jung rất không thích bầu không khí tẻ ngắt này, hết chuyện lại tìm chuyện khác để nói, trong lòng nghĩ cậu bé kia chắc rất được nhiều cô gái thích, nhìn dấu vết nhiệt tình trên cổ là biết rồi.

“Vâng, con về phòng một chút.” YunHo đột nhiên đứng dậy.

JaeJoong đang đứng ở góc tường nghe lén, thấy thế vội vàng rón rén về phòng trước.

“Em vừa nghe lén? Làm sao thế, sợ bị đuổi ra khỏi nhà sao?” YunHo khoá cửa, cười mà như không cười nhìn JaeJoong.

“Em có cần chuyển đi không? Ba anh ở đây chắc không tiện.” JaeJoong hỏi lại.

“Không sao, cứ ở lại, em về nhà trọ một mình anh lại lo.” YunHo kéo cậu vào lòng.

“Em về nhà mình cũng được mà.” JaeJoong rầu rĩ nói.

“Không được. Như thế anh càng không yên tâm.” YunHo cương quyết gạt đi.

“Thế nếu bị ba anh phát hiện phải làm sao?”

“Em sợ bị phát hiện à?” YunHo hỏi lại.

JaeJoong nhìn xuống, “Hay để em chuyển qua phòng cho khách ở, như thế tốt hơn.”

“Dọn dẹp lại phiền lắm, không lẽ em sợ nếu tiếp tục ngủ cùng anh, không chịu được mà nửa đêm ‘tập kích’ anh hả?”

JaeJoong giận, đẩy YunHo ra, “Biến đi! Người không biết tự kiềm chế là anh thì có!”

YunHo cười, lại ôm cậu vào lòng, “Yên tâm, cùng lắm thì anh nói thật với ba anh là được.”

“Liệu ba anh có giận đến mức cắt đứt quan hệ với anh rồi đuổi anh đi không?” JaeJoong lo lắng vì mấy tình huống như vậy rất thường xảy ra.

“Đừng có cả ngày nghĩ mấy thứ linh tinh đấy, rảnh rỗi thì cùng anh đi tập Hapkido.” YunHo vò vò tóc cậu.

“Cả lưng cả eo em đau là do ai làm hại?” JaeJoong trừng mắt hất tay anh ra, “Còn dám bảo em đi tập?”

Hai người cứ thế đùa giỡn với nhau, tạm thời quên mất trong nhà còn có người khác.
Bình Luận (0)
Comment