Trấn Hồn

Chương 104

Quách Trường Thành nắm chặt chiếc đèn pin nhỏ Triệu Vân Lan cho cậu, còn chưa kịp phục hồi từ nỗi sợ hãi làm cho cậu lạnh ngắt chân tay___Cậu vừa mới biến một con u súc suýt nữa mặt kề mặt với mình thành một cái bánh nướng áp chảo.

Mà thanh niên vừa hi ha nói cười với bọn họ lại biến thành một quái vật___Miệng có thể há đến một trăm tám mươi độ, cả cái đầu tràn ngập nguy cơ chỉ còn có một điểm dính vào nhau như bị bổ thành hai nửa, lộ ra cái lưỡi đỏ lòm và một đống răng nanh.

Cứ tưởng việc đi thu thập hồn phách người chết trong trấn nhỏ không một bóng người đã kinh dị lắm rồi, ai ngờ thế vẫn còn nhẹ nhàng chán, khẩu vị nặng còn ở phía sau đây này.

Sở Thứ Chi né tránh một chuỗi hỏa hoa suýt ngộ thương đồng đội của Quách Trường Thành, xoay tay đưa cái túi bên hông cho cậu: “Khó khăn lắm mới tìm được về, cậu cầm đi, đừng bóp vỡ.”

Quách Trường Thành tay run như Parkinson (1), cuối cùng đành phải ôm cả cái túi vào trong ngực.

Sở Thứ Chi nghiêm trang hỏi: “Cậu có sợ không?”

Quách Trường Thành thành thực gật gật đầu.

Sở Thứ Chi: “Sợ chết đi được phải không?”

Quách Trường Thành trưng ra cái biểu cảm sắp khóc đến nơi, lại gật đầu.

“Tốt lắm.” Sở Thứ Chi nói, “Cứ giữ như vậy đi.”

Quách Trường Thành: “……”

Vừa phân tâm một cái thì sức công kích trên đèn pin đã yếu đi, Sở Thứ Chi khóe mắt thoáng nhìn, đột nhiên vỗ mạnh vai Quách Trường Thành, dùng thanh âm lạnh lẽo chỉ vào phía sau cậu mà nói: “Nhìn kìa, đó là cái gì?”

Đó là mấy con u súc chỉ còn cách hai người có một quãng, vốn dĩ Quách Trường Thành có ba phần sợ hãi, bị Sở Thứ Chi dọa cho như vậy, bất ngờ không kịp phòng bị quay đầu về phía sau, tí nữa thì sợ nổ gan, thế là cậu bộc phát ra một tiếng thét thảm thiết không phải của con người: “A a a a a a _____”

Đồng thời đèn pin cũng hạ sát luôn mấy nhóc Quỷ tộc chạy về bên này muốn kiếm cơm ăn.

Biến sợ hãi thành sức mạnh, kể ra thì lãnh đạo nhà bọn họ tuy rằng thích giả ngu nhưng đúng là cũng có mấy phần trình độ, dù sao cũng quán triệt vấn đề tận dụng tối đa mọi nguồn lực một cách triệt để.

Sở Thứ Chi giơ ngón cái với Quách Trường Thành, lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy trực tiếp nhảy lên mấy cái nóc biệt thự, cởi bỏ áo khoác ngự hàn trên người, dưới tay áo sơmi lộ ra hai cánh tay biến thành sắc xanh quỷ dị.

Sở Thứ Chi cử động ngón tay, khớp xương cứng ngắc vang lên mấy tiếng, sau đó hắn lấy ra một cây sáo nhỏ đẽo từ xương cốt, khóe môi biến màu xanh tím nở nụ cười âm trầm nói không nên lời, một chuỗi âm thanh cổ quái theo đầu ngón tay hắn thoát ra, mặt đất nguyên bản tĩnh lặng bắt đầu động đậy. Một tầng “cát bụi” phủ trên mặt đất trong khu biệt thự chậm rãi bay lên, nhanh chóng ngưng tụ cùng một chỗ, cuối cùng hợp thành những bộ xương trắng hoàn chỉnh giữa không trung, một phần dừng lại bên người Quách Trường Thành, phần còn lại hướng về phía thanh niên lai lịch không rõ kia xông đến.

Lúc này đôi mắt của “thanh niên” đã hoàn toàn biến đỏ, gã nheo đuôi mắt hẹp nhìn Sở Thứ Chi: “Thi Vương.”

Sở Thứ Chi không để ý đến gã, tiếng địch chợt trở nên bén nhọn, mấy bộ xương khô nghe lệnh bắt đầu công kích, một bàn tay xương trắng sắc bén đâm mạnh vào ngực thanh niên, thân mình gã như quỷ mị, nháy mắt biến mất tại chỗ, ngón tay xương trực tiếp đâm sâu vào mặt đất tạo thành năm cái lỗ nhỏ.

Ngay sau đó, thanh niên bị tập kích đánh úp lại một quyền cực nặng, khung xương phản ứng không kịp bị gã đánh cho nát vụn, từng khúc xương trắng rơi vãi tứ tung.

Theo tiếng địch vang, xương trắng rơi xuống lại tự kết hợp lại, cùng với đồng bạn bám lấy thanh niên mà dây dưa.

Tay chân thanh niên cứng rắn như bàn thạch, một quyền một cước không gì ngăn nổi đạp vụn từng bộ xương, nhưng thi cốt mà Sở Thứ Chi triệu hồi vốn chính là tro cốt trong khu biệt thự tạo thành, vỡ ra lại hợp lại, tuy rằng lực công kích không cao, nhưng công phu dây dưa vướng chân lại là hạng nhất, chỉ cần đối phương có một chút sơ sẩy, ngón tay sắc nhọn của xương khô có thể đâm xuyên người gã.

Thanh niên bỗng nhiên cười lạnh ra tiếng: “Người khác thì không nói làm gì, một Thi Vương thân mang trọng tội, tử khí đầy mình như ngươi mà cũng gia nhập Trấn Hồn lệnh, không thấy đáng cười sao? Cái lúc ngươi giết người như ma, uống máu ăn xác sao không làm bộ làm tịch giả vờ đứng đắn mãi đi?”

“Tội ta đã chuộc,” Dù là trong lúc thế này, Sở Thứ Chi lại vẫn liếc Quách Trường Thành một cái theo bản năng, phát hiện nhóc thanh niên kia đang luống cuống chân tay ứng phó đám u súc ùn ùn kéo tới, không nghe thấy những lời này, thế là nhẹ nhàng thở ra mà không biết tại sao, “Ngươi lại là thứ gì?”

Thanh niên cong khóe miệng, vặt xuống một cái đầu lâu, mang toàn bộ xương sọ nhét vào miệng cắn răng rắc: “Ta? Tộc của ta chính là trời sinh.”

“Trấn hồn người sống, an tâm người chết,chuộc tộilỗi chưa xong, quay vòng quay chưa tận.” Thanh niên bỗng nhiên đọc lên từng chữ từng chữ trên mặt trái của Trấn Hồn lệnh, gã nắm chặt lấy tứ chi của một khung xương xé xuống như xé bắp, cầm ở trong tay, bóp nghiến, gã cười lạnh một tiếng, “Kẻ để lại những lời này, nhất định là một tên đại ngốc!”



Bởi vì thân phận con người “đặc biệt” của Quách Trường Thành cho nên khi cậu nhập chức chỉ kí hợp đồng lao động chứ không hề chịu sự ràng buộc của Trấn Hồn lệnh, vì vậy cậu chỉ biết có một thứ gọi là Trấn Hồn lệnh mà chưa thấy bao giờ, lần đầu tiên nghe thấy những lời này là từ miệng của một quái vật, thế mà toàn bộ đầu óc của Quách Trường Thành lại bị câu nói ấy lấp đầy, nhất thời không ngờ ngây dại.

Cậu ngẩn người, đèn pin trong tay tất nhiên cũng im lặng đi.

Một u súc trốn trong góc tường như hổ rình mồi đột nhiên vọt ra, vụt đánh về phía Quách Trường Thành đang mất đi phản ứng.

Lúc này, một bộ xương khô Sở Thứ Chi để lại đó lại làm ra một động tác như người thật___Nó nghiêng người một cái, dang rộng hai tay, dùng thân thể chỉ còn hai cái xương sườn che chắn trước mặt Quách Trường Thành.

U súc đánh nát khung xương trong chớp mắt, Quách Trường Thành cuống quít lui về phía sau hai bước, bị khe nứt trên đất làm vấp ngã dập cả mông, cậu nhắm chặt mắt giơ đèn pin lên cao quá đầu, ngay lúc cái tay to tướng của u súc sắp chạm vào đầu cậu nhóc thì đèn pin bạo phát.

…… U súc chín đến bảy phần.

Quách Trường Thành ngồi dưới đất thở hồng hộc từng hơi, khung xương vừa bị u súc đánh nát lảo đảo hợp lại, chậm rãi đến trước Quách Trường Thành.

Quách Trường Thành tuy rằng biết chúng nó đều là do Sở Thứ Chi biến ra, nhưng mà thấy nó từ từ thò bàn tay xương cốt trắng hếu hướng về thì vẫn nhịn không được mà co rúm người lại, ai ngờ ngay sau đó, bộ xương lại chỉ đặt tay lên đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa, như là đang an ủi.

Nếu có pháp y hoặc là chuyên gia giám định ở đây, có lẽ bọn họ có thể nói cho Quách Trường Thành biết, bộ xương này thuộc về một người đàn ông tuổi còn rất trẻ, ước chừng chỉ mới đầu hai mươi mà thôi.

Linh hồn người còn sống, tấm lòng người đã mất, có lẽ trong mỗi một cỗ thi thể sắp hóa thành cát bụi kia đều lưu giữ những ký ức vô cùng quý giá.

Quách Trường Thành tuy rằng không rõ lý do tại sao, nhưng hai hốc mắt cậu vẫn khó hiểu mà đỏ ửng đầy đau xót.

Sau đó bộ xương khô xoay người sang chỗ khác, thay cậu cẩn thận đề phòng.

Lúc này, đột nhiên một âm thanh ù ù như tiếng sét vang lên, mới đầu nghe không rõ ràng, về sau càng ngày càng vang vọng, Quách Trường Thành theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy ánh sao và mặt trăng đã không còn nữa, giống như trời tối hẳn đi, thế nhưng không hề thấy ánh chớp, bấy giờ cậu mới chú ý tới, thì ra “Tiếng sấm” là phát ra từ lòng đất..

Tất cả những bộ xương khô, kể cả mấy cái đang quấn cổ thanh niên kì quái kia đột nhiên đều yên tĩnh lại, răng đánh vào nhau khanh khách hình thành một âm thanh trùng điệp, giống như chúng nó cũng cảm nhận được sợ hãi mà run rẩy.

U súc trên mặt đất cũng không cử động, muôn hình vạn trạng phủ phục xuống đất, nghiêng tai dán sát xuống không biết đang nghe ngóng cái gì.

Sở Thứ Chi hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, nhưng mà hắn theo bản năng cảm thấy không ổn, hắn đánh nhau nhanh chóng dứt khoát mà chạy trốn cũng không quyết đoán vô cùng___Từ trên tường bay vụt xuống, Sở Thứ Chi tóm cổ áo Quách Trường Thành, cậu nhóc hoa cả mắt còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã phát hiện mình bị Sở Thứ Chi kéo lên “bay” là là mặt đất.

Bỗng nhiên, Sở Thứ Chi đang bám sát mặt đất phi nhanh vụt nhảy lên trên, bật mấy cái đã lên đến nóc nhà, tốc độ cực nhanh làm nổi lên gió đêm lạnh buốt, Quách Trường Thành nhịn không được cúi đầu nhìn xuống, lập tức hiểu được vì sao Sở Thứ Chi lại nhảy lên đây___toàn bộ mặt đất như biến thành một cái hồ đầy khí metan, đen đặc không thấy đáy, hắc khí dày đặc dưới vết nứt bắt đầu động đậy.

Thanh niên kia bất thình lình lột bỏ tấm da người, bên trong chồm ra một quái vật khổng lồ, lấy gã dẫn đầu, tất cả u súc đều ngửa mặt lên trời thét dài.

Sở Thứ Chi không quay đầu lại mà đưa theo Quách Trường Thành chạy không kịp thở ra thẳng ngoài cửa tiểu khu, tìm đến nơi bọn họ đỗ xe. Hắn kéo cửa xe, cơ hồ là đem Quách Trường Thành ném vào, nóng lòng chưa đóng kĩ cửa đã đạp chân ga, dùng tốc độ như ngựa bị quất xông ra ngoài.

Quách Trường Thành: “Vừa rồi, vừa rồi là cái gì thế?”

Sở Thứ Chi trầm giọng nói: “Ta không biết.”

Quách Trường Thành vẫn hồ đồ như cũ: “Sao chúng ta lại phải chạy?”

Sở Thứ Chi phóng hết tốc lực, quả thật coi ô tô như máy bay mà lái, Quách Trường Thành cảm giác như bốn bánh xe của bọn họ đã rời khỏi mặt đất rồi, chỉ nghe thấy Sở ca của cậu nói bằng giọng điệu rét căm căm: “Không chạy thì cậu không thấy được thái dương ngày mai, đồ ngốc.”

Quách Trường Thành mở to hai mắt: “Nhóm sếp Triệu làm sao bây giờ?”

Sở Thứ Chi cau mày: “Cậu gọi điện đi.”

Quách Trường Thành luống cuống tay chân lấy điện thoại trong túi ra, vừa nhìn: “Không có tín hiệu.”

Sở Thứ Chi cau mày càng chặt.

“Nhưng chúng ta phải chạy hướng nào? Đi đâu đây?”

Sở Thứ Chi đánh tay lái cua một vòng rộng, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai: “Trên núi, càng cao càng tốt.”

Tiểu trấn biệt thự vốn xây dựng dưới chân núi dựa vào cảnh quan và suối nước nóng trên núi, đằng sau là dãy núi cao ngàn thước, may mắn nơi này đã trở thành khu du lịch nên có đường lên núi dành cho ô tô, chỉ là buổi tối sợ nguy hiểm nên mới không cho đi qua.

Sở Thứ Chi đạp ga trực tiếp đâm bay vòng bảo vệ chặn đường, liều lĩnh lái xe lên núi___Chạy lên chỗ cao cơ hồ đã là bản năng của hắn, sau khi hơi bình tĩnh lại, Sở Thứ Chi mới nghĩ đến năm đó khi núi Bất Chu Sơn sụp xuống, các tộc hình như cũng hướng lên một ngọn tiên sơn nào đó để tìm kiếm sự che chở.

Đôi câu vài lời thượng cổ thần thoại trong trí nhớ tựa hồ đang âm thầm chỉ dẫn cho hắn.

Quách Trường Thành nhìn xuống qua cửa kính xe, tiểu trấn biệt thự dưới núi không còn một ngọn đèn nào sáng, dường như có một cái miệng rộng há ra cắn nuốt hết thảy, bỗng nhiên tầm mắt cậu mơ hồ____Trời mưa.

Trong tiếng mưa rơi ồn ã, Quách Trường Thành không biết có phải do thần kinh của mình quá nhạy cảm hay không, cậu nghe thấy có tiếng rống giận không thể miêu tả mang theo lệ khí sâu nặng, rét lạnh thấu xương, liền nhịn không được mà sợ run cả người.

Sở Thứ Chi chỉ dùng có hơn nửa giờ đã lái xe lên đến đỉnh núi, đường lên nơi cao nhất xe không qua được, là một đoạn đường đá nhỏ được đẽo ra, đằng sau còn có một cây cầu treo con con nhìn qua vạn phần nguy hiểm, cho dù có vòng bảo hộ nhưng ngày mưa nhìn vào vẫn hiểm trở vô cùng, trên cùng có một động thạch nhũ, bình thường du khách nối liền không dứt.

Buổi tối trên đỉnh núi đã không còn ai trực ban, Sở Thứ Chi nói: “Cầm chặt đèn pin của cậu, trong cốp có nước và đồ ăn, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, trong xe hẳn là còn có bật lửa dự bị sếp Triệu để lại, mau tìm mang theo, sau đó chúng ta đi!”

Hai người cởi áo khoác ra trùm lên đầu, dùng tốc độ nhanh nhất men theo con đường đá lên chạy lên thạch động, lúc này Quách Trường Thành mới kịp thở một hơi. Cậu nhìn qua con đường vừa đi, phát hiện bên dưới vòng bảo hộ đơn sơ chính là vách núi hơn ngàn thước, lại nhớ tới mình vừa chạy với vận tốc nước rút trăm mét đi qua cái cầu treo lắc lư kia, cậu suýt nữa thì mềm nhũn cả chân nằm bẹp xuống đất.

Sở Thứ Chi lấy điện thoại của mình ra, phát hiện cũng không có tín hiệu, liên hệ của toàn bộ thế giới tựa hồ đều bị thứ gì đó cắt đứt, hắn cởi áo sơmi ướt đẫm, để trần nửa người trên ngồi ở một bên, vẫy tay từ chối thức ăn nước uống Quách Trường Thành đẩy tới, sắc mặt không tốt nhìn ra bên ngoài: “Hình như đã xảy ra chuyện lớn.”

Hai người thay phiên gác đêm, Quách Trường Thành sau nửa đêm tỉnh dậy nhất định muốn thay ca cho Sở Thứ Chi, Sở Thứ Chi có cũng được mà không có cũng không sao, nhìn liếc qua cái đèn pin không dời tay cậu một cái, yên lặng tựa vào vách đá lạnh lẽo trong động núi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quách Trường Thành đề cao tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh canh giữ ở cửa động, hai tay siết chặt chiếc đèn pin.

Không biết qua bao lâu, cậu cảm giác trời hẳn là đã phải gần bình minh rồi mà vẫn như cũ không có ý gì là muốn sáng lên. Lúc này cây sáo nhỏ trên cổ Sở Thứ Chi vốn im lặng đã lâu lại không nặng không nhẹ vang lên mấy tiếng, Quách Trường Thành dùng sức xoa xoa mắt, mở đèn pin, lại nhỏ thêm hai giọt nước mắt trâu, nhìn ra bên ngoài ___Chỉ thấy trong mưa gió dập vùi, có bóng người tựa hồ là một cô gái trẻ đang chênh vênh trên vòng bảo hộ lung lay sắp đổ của cây cầu treo!

Sở Thứ Chi đã tỉnh dậy ngay từ khi tiếng sáo đầu tiên vang lên, nhìn ra ngoài động: “Ô, một tiểu nữ quỷ.”

Quách Trường Thành đi hai bước về phía trước, ra sức nheo mắt nhìn qua: “Em biết cô ấy, em đã thấy ảnh chụp người nhà cô ấy mang đến và cả chứng minh thư nữa, nghe nói là buổi tối tan tầm không về nhà.”

Sở Thứ Chi: “Đưa bình cho tôi, cậu ở đây chờ.”

Hắn nói xong, nhặt lên một chiếc hồn bình rỗng, đi ra ngoài, nhưng chắc tại Thi Vương trời sinh mang sát ý nhìn qua rất hung tàn, cho nên chưa đợi hắn đến gần đối phương, cô bé đã đột nhiên hét ầm lên như vừa chịu kinh hãi cực độ: “Đừng tới đây! Anh đừng tới đây!”

Vòng bảo hộ trong cơn mưa gió bị cô nàng rung lắc răng rắc chao đảo, nhìn cô sắp sửa lao xuống đến nơi.

Sở Thứ Chi đành phải dừng bước ____ hắn không biết cô bé kia trước khi chết đã thấy cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là hồi ức tốt đẹp cho cam, thành ma rồi mà vẫn bị bức thành bộ dạng chim sợ cành cong như thế cơ mà.

Sở Thứ Chi quay đầu nháy mắt ra dấu với Quách Trường Thành, Quách Trường Thành thật cẩn thận đi lên cầu treo. Cầu treo bị nước mưa gột rửa trơn trượt đòi mạng nguyên bản chỉ đủ cho một người đi qua, hai người tuy rằng đều không béo, nhưng Sở Thứ Chi vẫn cảm thấy cây cầu không ngừng nghiêng ngả sau mỗi bước chân của Quách Trường Thành.

Quách Trường Thành khó khăn chen qua trước mặt Sở Thứ Chi đã vươn hơn nửa người ra ngoài mặt cầu, cầm lấy bình nhỏ trong tay hắn, thử thăm dò tiếp cận cô gái giữa không trung, lau nước mưa trên mặt đi, dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể : “Em này, đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát, em xuống đây, qua chỗ tôi, chúng tôi đưa em về có được không?”

Quách Trường Thành dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với cô bé chịu đủ kinh hoàng đến nửa ngày trong mưa to gió lớn, cả người ướt đẫm từ đầu đến chân, cuối cùng cô bé kia mới buông xuống một chút đề phòng, gian nan tiếp nhận sự thật mình đã chết, nhìn thoáng qua cái bình trong tay Quách Trường Thành, dè dặt đi tới một bước.

Đúng lúc này, bên kia cầu đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào, cô bé nhất thời thét lên một tiếng chói tai, bấu chặt lấy vòng bảo hộ bằng sắt. Quách Trường Thành dựng đứng tóc gáy, Sở Thứ Chi từ đằng xa làm dấu tay an tâm đừng vội với cậu, bấm tay tạo tư thế kéo cung. Một cây cung tạo nên từ nước mưa ngưng tụ giữa không trung, ngón tay Sở Thứ Chi chậm rãi lấy ra một trương hoàng phù dẫn lôi trừ tà, gấp nó thành hình mũi tên mắc lên dây cung, ngắm bắn.

Khi tên đã lên dây chuẩn bị bắn đi, mặt cầu đột nhiên rung động bất thường, động tác của Sở Thứ Chi vừa dừng, lập tức thấy Quách Trường Thành mặt đầy kinh hoảng nhìn về sau lưng hắn, một mùi hôi thối không nói lên lời đến từ dưới Hoàng Tuyền theo gió bốc lên.

Mồ hôi lạnh của Thi Vương cuối cùng cũng rơi xuống .

===========

Lại nói ở Địa Phủ, Quỷ Diện đột nhiên tự nổ tung, biểu cảm của Thẩm Nguy khi đó tuyệt đối không phải là giả vờ khiếp sợ, sau đó hắn vòng tay ôm Triệu Vân Lan vào lòng, đồng thời hét lớn một tiếng: “Nằm sấp xuống!”

Triệu Vân Lan cảm thấy ***g ngực đau đớn kịch liệt như bị kim châm, nhất thời tay chân đều tê liệt.

Ngay lúc đó một tiếng nổ vang lên, nước Vong Xuyên phóng lên trăm thước tạo thành một bức tường cao ngất, ngừng một lát ở chiều cao của sóng thần rồi trút xuống thành lốc xoáy khổng lồ, những ai phản ứng nhanh đều bay lên Diêm Vương điện treo cao, còn lại đều bị cuốn vào Vong Xuyên tối đen như mực, tiếng gầm gừ rống giận vang lên không ngớt.

Chỉ sau một lát, toàn bộ đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà Kiều và cả Diêm Vương điện đều cùng nhau sụp đổ.

Ba người Thẩm Nguy cấp tốc rút ra bên ngoài, chỉ có Triệu Vân Lan ôm ngực dừng lại, chần chừ nói: “Chúc Hồng……”

Thẩm Nguy đẩy thẳng y ra ngoài: “Yên tâm, cô ta không chết được, ta cho cô ta một nhánh cây đại thần mộc rồi.”

Ba người chạy tới ngoài Quỷ thành, tới chỗ đại hòe thụ nối liền âm dương trong phố đồ cổ của Long Thành, liền nghe thấy tiếng “ngoao” vang lên, một bóng đen bổ nhào vào lòng Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan: “Mập mạp chết bầm sao ngươi lại ở đây?”

Đại Khánh: “Ta tìm ngươi khắp thế giới đó! Cái đồ lưu manh chết tiệt không có lương tâm! Thiếu chút nữa ta đã lật tung cả Địa Phủ lên rồi, vừa rồi là cái gì thế hả, nổ gas sao? Mèn ơi, hù chết mèo!”

Triệu Vân Lan còn chưa kịp trả lời, Thẩm Nguy khoát tay ôm cả người cả mèo ném lên đại hòe thụ: “Bây giờ không phải lúc ôn chuyện, mau đi lên!”

Hai chữ cuối cùng là gọi về phía Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh vội vàng leo lên.

Thẩm Nguy cản phía sau, hai tay kết thành một phong ấn cổ xưa phức tạp, liên tiếp ba đạo phong ấn đánh ra ngoài, bóng đen muốn đuổi theo tựa như bị một bức tường vô hình ngăn trở, nửa bước khó đi bất động tại chỗ. Thẩm Nguy giống như kiệt sức lui liền hai bước, nặng nề dựa vào đại hòe thụ, kịch liệt thở hổn hển mấy hơi, mồ hôi lạnh chảy trên thái dương ướt đẫm.

Có người ở phía trên gọi hắn: “Thẩm Nguy!”

Bấy giờ Thẩm Nguy mới gian nan xoay người, đi lên trên.

Bóng đen bị ngăn cản dưới lòng đất tựa như nước sông chảy xiết bị đất bùn ngăn trở, không ngừng mài mòn phong ấn vô hình, mỗi một lần đều gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Thẩm Nguy mới vừa lộ cái đầu ra thì Triệu Vân Lan đã nắm lấy tay hắn, cơ hồ là lôi hắn lên.

Thẩm Nguy hư thoát dựa vào người y, một hồi lâu mới đỡ hơn một chút, hắn mở mắt ra, chỉ thấy dưới tàng đại hòe thụ không ngờ còn rất náo nhiệt, ngoại trừ Đại Khánh ra, Uông Chủy, Tang Tán, cả đoàn người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt đều kéo đến, bao gồm cả lão Ngô trực phòng thường trực ban đêm và lão Lý ban ngày.

Lão Lý vẫn cầm một cây gậy xương như trước, hẳn là đã coi thứ này thành vũ khí.

Ông cụ trông coi đại hòe thụ cũng đi ra khỏi cửa hàng, đứng trước cửa nhìn về bọn họ.

Chợt nghe một tiếng phanh xe chói tai, phụ thân đại nhân của Triệu Vân Lan trực tiếp lái xe xông vào đường dành riêng cho người đi bộ, đỗ lại ven đường rồi từ bên trong đi ra___Không, người này không phải là ông ba ruột người thường kia của y, có lẽ phải gọi là Thần Nông Dược Bát.

Thần Nông Dược Bát sau khi xuất hiện nói câu đầu tiên đã làm dấy lên sóng to gió lớn, lão hỏi: “Đại phong đã vỡ rồi sao?”

_________

Chú thích

(1) Bệnh Parkinson(hay còn gọi làPD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác.
Bình Luận (0)
Comment