Ngày đó, trong phòng bệnh, Cục trưởng Thái đã nói kế hoạch của mình với Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu: "Bảo con đi nằm vùng sao?"
Cục trưởng Thái: "Nói đúng ra thì không được gọi là nằm vùng. Chỉ là cho con trở lại cuộc sống quần là áo lượt thôi."
Kỷ Nghiêu dựa người trên gối, nhìn trần nhà. Giống như Dương Xuân Miễn mới được gọi là nằm vùng thật sự. Bọn họ sẽ có một thân phận hoàn toàn mới để trà trộn vào cuộc sống cùng những tên buôn bán ma túy, vừa gian khổ vừa nguy hiểm, bắt đầu từ vị trí thấp nhất rồi leo lên. Ở trước những tên trùm ma túy vừa xảo quyệt vừa hung ác kia, bọn họ chỉ cần sơ sót một chút là có thể mất mạng.
Cục trưởng Thái: "Làm một tên công tử nhà giàu quần là áo lượt, con có ưu thế còn gì? Những cảnh sát khác có nằm vùng cả đời cũng không thể leo lên vị trí như con!"
Điều tra đầu mối nguồn hàng của "Tiểu Thần Tiên" trong giới thượng lưu. Không thể nghi ngờ, Kỷ Nghiêu là ứng cử viên tốt nhất.
Cục trưởng Thái tiếp tục nói: "Con chẳng cần thân phận mới, đã là công tử nhà giàu, quần là áo lượt rồi!"
Kỷ Nghiêu đính chính: "Con là công tử nhà giàu thật nhưng không phải quần là áo lượt!"
Cục trưởng Thái: "Thậm chí, con không cần dấn thân vào trong vụ án ma túy này, chỉ cần tra xét được nguồn hàng ma túy mà Đường Diệu Bân dùng là được. Dùng thân phận công tử nhà giàu tìm hiểu, chỉ cần cẩn thận một chút cuối cùng vẫn an toàn rút lui. Không giống như cảnh sát đội phòng chống ma túy như Dương Xuân Miễn, phải thật sự nằm vùng. Sau khi xong án, đại đa số còn phải giấu giếm tên họ một thời gian! Hơn nữa, Xuân Miễn vẫn đang chờ con đi cứu cậu ấy đấy!"
Kỷ Nghiêu giương mắt: "Cục trưởng Thái à, với tài ăn nói của chú không đi làm truyền thông thật đáng tiếc đấy!"
Cục trưởng Thái: "Con nghĩ tiền sinh hoạt ở Cục Công An là từ trên trời rơi xuống à?" Đều là nhờ ông khua môi múa mép với các lãnh đạo cấp trên mà được đấy!
Kỷ Nghiêu suy nghĩ một chút: "Con có một điều kiện!"
Cục trưởng Thái thấy nụ cười trên môi anh có chút hèn hạ, trong lòng cảnh giác hơn: "Con nói đi!"
Kỷ Nghiêu mỉm cười: "Sau khi vụ án này kết thúc cho con nghỉ dài hạn!"
Cục trưởng Thái gật đầu: "Nửa tháng đủ không?"
Kỷ Nghiêu híp mắt: "Để con tính. Đi nước ngoài chụp ảnh cưới ít nhất cũng phải bảy ngày. Về sẽ nghỉ ngơi mấy ngày rồi làm đám cưới. Sau đám cưới sẽ đi nghỉ trăng mật luôn. Nửa tháng không được, ít nhất một tháng!"
Anh còn nói tiếp: "Đúng rồi, còn phải để Hàn Tích nghỉ cùng!" Dù gì cô cũng là cô dâu mà.
——
Sau khi đội trưởng đội hình sự của Cục Công An từ chức nên vị trí này đang trống. Triệu Tĩnh Tĩnh tạm thời đảm nhận chức vụ này một thời gian cho đến khi Cục trưởng Thái điều một đội trưởng chính thức từ trường cảnh sát về.
Người này tên là Mục Hành Tri, tuổi tác cũng không lớn, vừa tròn ba mươi tuổi. Bởi vì bận rộn công việc nên chưa kết hôn cũng chưa có bạn gái, đến giờ vẫn độc thân.
Hàn Tích gặp lại Mục Hành Tri ở cửa Cục Công An, thiếu chút nữa còn nghĩ mình nhận lầm người. Mục Hành Tri cũng thế, khi nhìn thấy Hàn Tích đang thân thiết khoác tay với một cô gái khác, anh ta cho rằng mình cũng nhận lầm người rồi.
Trong trí nhớ của anh, cô gái kia luôn lạnh lùng như băng, độc lai độc vãng, rất ít khi trao đổi với người khác, càng không có hành động thân mật với ai.
Chu Hàm mở lời trước: "Anh chính là đội trưởng mới của đội hình sự một mới được điều về đúng không ạ?"
Mục Hành Tri chìa tay ra, mỉm cười: "Chào cô!"
Chu Hàm cũng bắt tay anh, nhỏ giọng nói: "Chẳng giống đội trưởng Kỷ gì cả!"
Mục Hành Tri đến trước mặt Hàn Tích: "Đã lâu không gặp!"
Hàn Tích mỉm cười: "Huấn luận viên Mục!"
Ba người cùng đi vào Cục Công An.
Đã rất lâu rồi Kỷ Nghiêu không trở về Hương Tuyết uyển, ngay cả biệt thự cũng không dám về. Chỉ cần anh xuất hiện ở nhà, Tô Diêu sẽ chỉ mặt anh mà mắng. Bây giờ, anh trở thành người vô gia cư rồi, chỉnh đành ở tạm trong một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Ban ngày, chủ yếu anh sẽ ngủ còn buổi chiều mới đi ra ngoài, lông nhông đến tận đêm khuya.
Một buổi tối sau nửa đêm, Kỷ Nghiêu đứng bên cửa sổ thấy khu phố bên cạnh có tiếng còi xe cảnh sát và 110 điều động, anh mặc áo khoác đi ra ngoài.
Dường như bên đó xảy ra vụ án mạng, do đội 1 hình sự của Cục Công An phụ trách.
Kỷ Nghiêu đứng trong đám đông, thấy đội trưởng mới nhận chức của đội hình sự đang dẫn cấp dưới khám xét hiện người.
Còn cô gái của anh đang ngồi xổm dưới mặt đấy lấy cặp nhiệt độ đo nhiệt độ thi thể.
Anh cực kỳ thích ngắm cô lúc đang làm việc vừa cẩn thận và nghiêm túc. Quả thật cô rất thích hợp với công việc này.
Triệu Tĩnh Tĩnh đang hỏi thăm tình hình người báo án. Trương Tường đứng sau lưng đội trưởng mới, Tiểu Diêu đang duy trì trật tự ở hiện trường. Ngay sau đó, Chu Lỵ đang cắn một miếng bánh trứng, vén hàng rào cảnh sát chui vào.
Kỷ Nghiêu thấy ở một góc tối, có một người khóc lóc thảm thiết nhất, anh hoài nghi người vợ này chính là hung thủ vì chỉ thấy nước mắt của bà ta chứ không có sự đau long, ngay cả dũng khí nhìn người chết mà bà ta cũng không có.
Kỷ Nghiêu mỉm cười, đang suy nghĩ nếu là anh thì anh sẽ tra vụ án này như thế nào. Điều này khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, anh quả thực rất nhớ cuộc sống khi ở trong đội hình sự.
Trong lòng Kỷ Nghiêu âm thầm hỏi thăm Cục trưởng Thái mười ngàn lần. Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn về Hàn Tích. Từ lần trước cãi nhau đến giờ đã nửa tháng rồi. Cô chẳng gầy đi tí nào cả. Cái gì mà một ngày không gặp như cách ba thu, sẽ nhớ nhung đến gầy người. Đúng là cổ nhân lừa người. (*)
Cô vô tình dẫm phải một cục đá, thiếu chút nữa ngã nhào. Đội trưởng mới kéo cô, cô cười với anh ấy: "Cảm ơn!"
Kỷ Nghiêu đứng ở sau cột đèn, lấy một điếu thuốc nhưng lại phát hiện anh không mang bật lửa, lại đành ngậm thuốc không bên mép nhìn người nào đó.
Cảnh sát đã khám nghiệm xong hiện trường chuẩn bị thu đội về. Quần chúng vây xem cũng dần tản đi. Kỷ Nghiêu xoay người đi theo đám đông ra ngoài.
Trương Tường không chắc chắn, gọi một tiếng: "Đội trưởng Kỷ?"
Kỷ Nghiêu không để ý tới, rẽ vào góc rồi biến mất. Hàn Tích nghe thấy Trương Tường gọi cũng nhìn theo nhưng không thấy ai. Khi mọi người trở về Cục Công An đã là ba giờ sáng rồi. Hàn Tích sợ làm phiền Diệp Yến Thanh nghỉ ngơi nên định về căn hộ của cô.
Đứng ở trước cửa Cục Công An, mọi người tạm biệt nhau rồi về nhà. Mục Hành Tri nói với Hàn Tích: "Tôi đưa em về!"
Hàn Tích: "Không cần đâu ạ! Nhà tôi rất gần đây, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi ạ!"
Mục Hành Tri gật đầu: "Vậy được rồi, em chú ý an toàn!"
Hai người đi về hai hướng khác nhau. Gió đêm có chút lạnh, Hàn Tích kéo khóa áo lên, lúc đi qua ngõ nhỏ, cô dùng bước. Chính là chỗ này, ngày đó, Kỷ Nghiêu đưa cô về nhà còn anh lại quay trở lại đánh nhau với nhóm người kia.
Hàn Tích cúi đầu nhìn mặt đất, chính là ở chỗ này cô thấy cả người anh đầy máu được khiêng lên xe cứu thương. Cô muốn chạy qua nhưng chân không thể nào nhấc nổi.
Đột nhiên cô xoay người, cảnh giác hỏi: "Ai?"
Chẳng qua là sau lưng không có một bóng người.
Cô đi vào tiểu khu, đứng dưới vườn hoa nhỏ ngẩng đầu nhìn lên. Cả hai nhà đều tối om. Hàn Tích về đến nhà, tắm xong rồi ngủ mất. Bởi vì mệt mỏi, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, trong giấc mơ cô mơ thấy có người hôn lên trán cô. Cảm giác mềm mại ở trên trán khiến cô còn tưởng đó là sự thật.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến tận 10 giờ sáng mới tỉnh. Một chậu hoa trên ban công bị đổ, có lẽ do đêm qua gió lớn. Đất trong chậu văng tung tóe ở mặt đất. Hàn Tích gọi điện cho Kỷ Nghiêu. Cô nghĩ rằng anh sẽ không nghe nhưng mà anh lại nhận điện thoại. Giọng nói của anh có chút lười biếng, nghe đã biết anh vừa tỉnh ngủ.
"Có chuyện?"
Hàn Tích nắm chặt di động: "Không có gì!"
Cũng không biết có phải do sáng sớm chưa tỉnh ngủ hay không nên mở miệng đã tổn thương người khác: "Tôi nghe người ta nói, em và rất thân thiết với đội trưởng mới hả!"
Hàn Tích: "Anh ấy là huấn luận viên tập huấn trong trường cảnh sát của tụi em. Anh đừng nói linh tinh!"
Kỷ Nghiêu đứng lên, lấy một điếu thuốc ở trên bàn: "Người tình cũ chứ gì?"
Hàn Tích nghe thấy tiếc bật lửa kêu, nhíu mày: "Anh lại hút thuốc sao?"
Kỷ Nghiêu nhả khói: "Em quản được à?" Một cuộc điện thoại cứ như vậy kết thúc trong không vui.
Kỷ Nghiêu thay quần áo khác. Hôm nay, Đường Diệu Bân dẫn anh đi gặp Đường Hải Dương.
Đường Hải Dương cũng không khó gặp. Hồi còn nhỏ bọn họ đã từng chơi chung. Nhưng cái khác bây giờ anh lấy thân phận gì đi gặp hắn ta thôi.
Tám giờ tối, trong một phòng VIP của một nhà hàng sang trọng, Đường Hải Dương đưa một bọc "Tiểu Thần Tiên" cho Đường Diệu Bân: "Cái này cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Anh nuôi cậu cả đời!"
Ngoài mặt Đường Diệu Bân cười, nhận lấy đồ xem xét: "Sao lại nhiều vậy?!"
Đường Hải Dương đáp: "Hàng đối phương làm được đều ở đây, cậu cứ dùng trước nửa tháng đi!"
Đường Diệu Bân lười biếng ngáp một cái: "Có ý gì chứ? Sợ nhà chúng ta không mua nổi à?"
Đường Hải Dương thả tay trên đùi: "Hàng bên kia bị một tên trùm Myanmar mua trọn, tạm thời chỉ có chỗ này thôi!"
Kỷ Nghiêu nhận lấy một nửa mà Đường Hải Dương đưa, vô tình nói: "Vậy lúc nào mới có thể mua nữa chứ? Em sợ chút ít này không dùng được nửa tháng đâu!"
Đường Hải Dương: "Cứ dùng tạm đã. Nếu không dùng hàng khác để tạm cắt cơn rồi tính tiếp!"
Đường Diệu Bân không đồng ý: "Hàng kém chất lượng, không thoải mái!"
Đường Hải Dương quả thật làm một người "anh trai tốt", hết sức thỏa mãn nhu cầu ma túy của em trai mình, hắn ta sắp xếp đàm phán với đối phương mua thêm hàng. Hắn ta gọi trợ lý vào, thì thầm bên tai tên đó vài câu rồi tên trợ lý đi ra ngoài.
Kỷ Nghiêu đi vào nhà vệ sinh, đổi sim khác rồi gửi tin nhắn cho Cục trưởng Thái.
Từ trước tới giờ, những người có tiền đều khinh thường giao dịch với những tên buôn bán ma túy tép riu. Nếu có thể giao dịch, ít nhất sẽ phải là tập đoàn buôn bán ma túy trở lên. Cục trưởng Thái phái người nhanh chóng theo dõi tên trợ lý Đường thị kia.
Từ nhà vệ sinh đi ra, chuẩn bị trở về phòng VIP, ánh mắt anh liếc qua bên ngoài. Anh không cần chú ý chỉ hơi liếc mắt đã nhận ra cô trong đám đông. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ xanh thẫm, trang điểm nhạt, sắc mặt hôm nay không tệ. Nhưng khi thấy người đàn ông ngồi đối diện cô, sắc mặt anh thay đổi.
Mục Hành Tri gắp cho Hàn Tích một miếng sườn xào chua ngọt, cười: "Tôi còn tưởng em sẽ không đến. Hàn Tích, em thay đổi rất nhiều!"
Hàn Tích nhìn miếng sườn xào chua ngọt trong bát, nói cảm ơn: "Có thêm mấy người bạn cũng không tệ!"
Vốn dĩ, Chu Hàm cũng đến cùng nhưng trên đường tới đây thì có việc gấp nên cô ấy phải trở về. Cho nên, bây giờ chỉ còn lại một nam một nữ ăn cơm.
Trên bàn ăn có một bông hồng cắm trong lọ trang trí, nam anh tuấn, nữ xinh xắn, thật là một cặp do trời đất tạo nên.
Kỷ Nghiêu đứng ở hành làng nhìn thấy cô mỉm cười. Sau lưng anh chính là căn phòng có Đường Hải Dương ngồi. Lý trí nói cho anh biết anh không thể đến gần cô nhưng bước chân lại không nghe sự chỉ đạo của anh, đặc biệt là khi nhìn thấy cô cười nói vui vẻ với tên đàn ông khác. Anh không nhịn được.
- ----
(*): Đoạn này là Đằng tự bịa vì mình không tìm được bản dịch thơ hay.
Hán việt: Y đái tiệm khoan chung bất hối
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy
衣带渐宽终不悔, 为伊消得人憔悴