Trần Thế

Chương 10

Cô giống như cô bé Lọ Lem đã được hóa phép trở thành công chúa. Đúng vậy, đây cũng được coi là bước vào hào môn, là một hình mẫu cô gái Lọ Lem điển hình, thậm chí còn có cả đầy đủ cả phần hạn chế về mặt thời gian.

Khi Lạc Trần đến trường học của Lạc Sa thì cậu đã đứng ở cổng đợi cô. Gần đây, vì biến cố của gia đình, em cô đã không còn hoạt bát như những đứa trẻ cùng trang lứa nữa, hơi có chút nhạy cảm và căng thẳng, có thể dễ dàng nhận ra từ xa.

Khuôn mặt của Lạc Sa không quá xuất sắc nhưng vì từ nhỏ đã học vẽ, nghệ thuật ban tặng cho cậu bé cảm nhận rất phong phú đối với sự vật, khiến con người cậu cũng trở nên có hồn hơn.

Lạc Trần nhìn Lạc Sa, thấy vừa thương xót lại vừa thanh thản. Cô không biết làm thế nào để an ủi em, dẫn dắt em, thậm chí khi cha mẹ qua đời, Lạc Sa cũng tự mình vượt qua, còn có vẻ khá ổn nữa.

Hai chị em đã hẹn với nhau, thứ Sáu hàng tuần Lạc Trần sẽ đến trường Lạc Sa và đón cậu, sau đó hai chị em đi tới hiệu sách rồi đi bộ về nhà, hoặc cùng ra ngoài ăn cơm rồi mới về nhà.

Tóm lại, thứ Sáu là thời gian riêng của Lạc Trần và Lạc Sa. Trong khoảng thời gian này, Lạc Sa thường đặt rất nhiều câu hỏi cho chị, đồng thời cũng chia sẻ với Lạc Trần rất nhiều chuyện xảy ra trong trường suốt tuần qua. Khi ở cùng với Lạc Trần, Lạc Sa bộc lộ sự hồn nhiên và trẻ con đúng tuổi. Đôi khi cậu không diễn đạt được hết ý mình muốn, khiến cả hai chị em đều cười ngất.

Lạc Trần hoàn toàn không nhận ra, ngày cuối tuần duy nhất mà Lâm Tự nói anh rảnh đang đến rất gần. Cô và Lạc Sa về đến nhà mới phát hiện Từ Man Chi đã đợi dưới nhà từ lúc nào.

Lạc Trần được đưa đến một biệt thự có khu vườn rất rộng. Ở đây có đầy đủ các đặc điểm của một căn nhà xa hoa nhưng chỗ nào cũng thấy tỏa ra hơi thở văn hóa nồng đậm, thể hiện rõ phong thái của một gia tộc lớn có lịch sử lâu đời.

Trong vườn là những cây cổ thụ cao lớn rậm rạp. Qua vài ngã rẽ, một căn nhà ba tầng theo kiểu phương Tây hiện ra trước mắt Lạc Trần. Tường sơn màu trắng, nóc nhà màu đỏ sẫm, trông vô cùng hoa lệ, phong cách rất giống với phong cách của tòa nhà Hoa Lâm, khí thế có thừa nhưng cũng không kém phần nho nhã.

Bên trong, cửa ra vào và phòng khách đều rất rộng, bốn phía là cửa sổ to kéo từ trần nhà xuống sát đất, sáng sủa, ấm áp. Lạc Trần cho rằng, những người sống bên trong căn nhà này nhất định rất vui vẻ, ngày nào cũng được tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.

“Đi theo ta, chúng ta đi gặp ông nội.”

Trên đường đi Từ Man Chi có giải thích qua, do sự ảnh hưởng của sự kiện “Mười một tháng Chín”, chi nhánh công ty ở New York gặp vấn đề trong quá trình kinh doanh, bà phải qua đó để giúp đỡ, vừa mới về. Lâm Tự chỉ rảnh cuối tuần này, việc chuẩn bị cũng tương đối rồi, chỉ thiếu sự phối hợp của hai nhân vật chính nữa thôi. Hôm nay, ông của Lâm Tự muốn gặp Lạc Trần, sau đó còn phải đi chọn lễ phục, trang điểm thử và mua sắm ít vật dụng gia đình.

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy ông cụ có thần thái giống hệt như Lâm Tự này, Lạc Trần vẫn cảm thấy kinh ngạc, thì ra đây được gọi là huyết thống!

Khi họ gõ cửa bước vào trong, ông Lâm Chiêu đang nghe điện thoại, ông không nói gì, chỉ “Ừm” một tiếng rồi đặt máy xuống.

“Bố, đây là Lạc Trần.”

Lạc Trần cảm thấy ánh mắt sắc lẻm của Lâm Chiêu chiếu đến người mình, như muốn nhìn xuyên thấu cô.

“Sao mỏng như tờ giấy vậy, đây là người mà các con chọn đấy à?”

Lạc Trần cảm giác đầu mình nổ ầm một tiếng, ông già này không những rất nghiêm khắc mà còn vô cùng cay nghiệt. Mặc dù không cần thiết phải để ý, nhưng bị chê bai trước mặt người khác là điều cô không thường gặp.

Lạc Trần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt soi mói trước mặt.

“Cứng đầu, không ngoan, không tốt.”

Đúng thế, nếu muốn một nha đầu chỉ biết cúi đầu cụp mắt thì ra ngoài chợ mà mua đi, Lạc Trần ác ý nghĩ thầm. Sự cách biệt giàu nghèo còn chưa thể giam cầm được trái tim trẻ tuổi, Lạc Trần cảm thấy cô không có vấn đề gì để bị ghét bỏ.

Lâm Chiêu nhìn cô gái nhỏ vừa ngước mặt lên, bộ dạng không chút sợ hãi, chẳng thấy sự điềm tĩnh mà mình được nghe ở đâu, rõ ràng là một đứa trẻ với tính cách dễ bùng nổ, có chủ kiến. Có thể do đè nén quá mức mà trở thành trầm lặng, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ phản bội lại ước mơ của mình hay dễ dàng thỏa hiệp. Bọn chúng không phát hiện ra, hay là thích tính cách kiểu đó? Thôi, kệ bọn chúng đi.

“Đi chuẩn bị đi.” Ông khoát tay, đuổi bọn họ ra ngoài.

Lâm Đoan Tử đã đợi ở bên ngoài, bên cạnh là cái mắc treo một bộ lễ phục. Bộ lễ phục đó làm bằng lụa màu kem, bên trên có hình con phượng hoàng được thêu tay bằng chỉ cùng màu. Đoan trang cao quý nhưng không phô trương, cổ chữ V, ngực đính ngọc trai, tà váy là từng tầng lụa xếp chồng lên nhau khiến nó trở nên hết sức tao nhã cao sang.

Thiết kế này đơn giản thanh lịch nhưng lại vô cùng ấn tượng, là tác phẩm xuất sắc được Lâm Đoan Tử sáng tạo ra ở đỉnh cao phong độ.

Thời trang thêu hiện nay đang rất được ưa chuộng, vô cùng thịnh hành. Utah cứ bám chặt lấy Đoan Tử, bảo mẹ để bộ lễ phục này lại cho cô dâu tương lai của cậu, nhưng Lâm Tự chỉ liếc qua một cái, lập tức nói sửa thành số đo của Lăng Lạc Trần để cô mặc trong hôn lễ.

Phải biết rằng những viên ngọc trai được đính trên váy đều là ngọc trai tự nhiên, sáng bóng, to nhỏ đồng đều, đủ chín trăm chín mươi chín hạt, với ngụ ý là “vĩnh cửu”. Vấn đề đã không còn đơn giản là về giá trị vật chất nữa, vì chỉ riêng thu thập, chọn ngọc trai thôi cũng đã mất đứt ba năm rồi, việc này cần có khả năng tài chính và thế lực lớn. Lúc đầu khi Lâm Đoan Tử thiết kế bộ váy này cũng là muốn dành tặng cho vợ tương lai của Lâm Tự làm váy cưới, chỉ không ngờ lại được đem ra dùng nhanh đến thế.

Lâm Đoan Tử rất thích Lạc Trần, bà cảm thấy khí chất của Lăng Lạc Trần vô cùng phù hợp với bộ váy cưới này, vẻ đẹp kín đáo tinh tế của những viên ngọc trai sẽ làm nổi bật tính cách trầm tĩnh của cô.

Lạc Trần đi theo họ vào phòng thử đồ. Đó là một căn phòng rất lớn, to gần bằng bằng cả căn nhà mà Lạc Trần hiện đang ở, một tấm gương to chiếm cả một mặt tường, ba mặt còn lại đều là tủ quần áo.

Sau khi mặc bộ lễ phục đó lên, đến cả Lạc Trần cũng như bị mê hoặc. Cô vẫn luôn biết bản thân mình không có gì nổi bật nhưng khi khoác lên bộ trang phục tuyệt đẹp này, cô giống như nàng Lọ Lem được hóa phép trở thành công chúa. Đúng thế, đây cũng được coi là ích lợi của việc lấy chồng giàu, mặc dù cô gái Lọ Lem bị hạn chế về mặt thời gian, nhưng ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ. Đến Lạc Trần là người không chú trọng mấy đến ăn mặt trang điểm còn không thể kìm lòng được, tự mình quay một vòng trước gương, không hề che giấu sự thích thú đối với bộ lễ phục này.

“Thích là được rồi. Để cô xem xem có phải sửa gì không?” Lâm Đoan Tử bận rộn xem xét một cách rất chuyên nghiệp, sau đó bảo Lạc Trần cẩn thận cởi bộ y phục ra, chuẩn bị sửa.

Từ Man Chi lại đưa Lạc Trần đến một căn phòng khác, là một phòng spa khép kín, có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp giúp Lạc Trần chăm sóc cơ thể. Khi Lạc Trần từ đó đi ra, cô có cảm giác như mình trở nên rực rỡ hẳn lên. Mặc dù cô vẫn không thích người khác xoa qua bóp lại khắp mặt mũi cơ thể mình nhưng lại vô cùng thích bồn tắm nước khoáng nóng, cũng thích được thả lỏng mình trong liệu pháp hương thơm,

Tiếp theo là làm tóc và trang điểm. Mặc dù cho rằng khuôn mặt cô rất bình thường, nhưng chuyên viên trang điểm lại hết sức hài lòng với làn da trắng nõn mềm mại như trẻ con của Lạc Trần. Hầu như không cần phải đánh kem lót, cũng không cần dùng quá nhiều phấn phủ, chỉ cần xử lý phấn mắt và má một chút là được.

Tóc Lạc Trần được vấn nhẹ lên, giữ cố định bằng ngọc trai. Từ Man Chi lại mang đến một bộ trang sức bằng ngọc trai, bề mặt có tối đi một chút nhưng độ bóng vẫn còn nguyên, chỉ nhìn thôi cũng biết nhất định là đồ có lịch sử không đơn giản. Lạc Trần không bấm lỗ tai nên chỉ có thể dùng vòng cổ và nhẫn. Nhưng chỉ cần thế thôi, cũng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Lăng Lạc Trần lại mặc bộ lễ phục vừa được Lâm Đoan Tử sửa qua, đến lúc này mới được coi là xong. Cô duyên dáng đứng ở đó, như vừa lột xác. Mái tóc được vấn lên khiến Lạc Trần trông có vẻ trưởng thành hơn, lớp trang điểm nhẹ nhàng làm cô trông vô cùng yêu kiều, cộng thêm bộ lễ phục và những hạt ngọc trai tô điểm cho khí chất của cô, càng thể hiện vẻ cao quý.

Từ Man Chi và Lâm Đoan Tử vô cùng hài lòng, một Lạc Trần thoạt nhìn rất bình thường, quả nhiên là có nhiều điều để khám phá, chỉ cần trang điểm nhẹ đã trở nên hấp dẫn, xinh đẹp vô cùng.

Thay bộ lễ phục ra, tẩy trang xong, Lạc Trần mới phát hiện đã là nửa đêm.

“Ban ngày mọi người đều bận, cháu chịu khó một chút vậy”. Từ Man Chi như biết Lạc Trần đang lo lắng thời gian đã quá muộn. Bà còn nói cho Lạc Trần, sau này cô sẽ ở căn hộ chung cư cùng Lâm Tự, không phải ở trong biệt thự này. Nhưng nếu không có gì đặc biệt, hằng tuần họ đều phải sắp xếp thời gian đến thăm hỏi ông nội, Lâm Tự không rảnh thì Lạc Trần cũng phải đến một mình. Những thứ phải mua trong hai ngày tiếp theo là những thứ Lạc Trần sẽ dùng khi chuyển tới nơi ở mới, vốn họ có thể tự chuẩn bị, nhưng vẫn muốn cô đích thân chọn. Từ Man Chi nói với cô, phải mua cho cả nam và nữ, để cả Lâm Tự cũng có cái mà dùng.

“Vậy còn Lạc Sa thì sao, khi chúng cháu chuyển qua đó, Lạc Sa cũng cần đồ để dùng chứ?”

Nghe Lạc Trần hỏi như thế, Từ Man Chi thấy vô cùng kinh ngạc, “Chẳng phải cháu và Lâm Tự đã bàn bạc xong rồi sao? Ta sẽ nhận nuôi Lạc Sa rồi đưa nó sang Mỹ du học, trường cũng đã liên hệ xong rồi”.

Tin này quá đột ngột. Lạc Trần vẫn cho rằng Lâm Tự đã hứa sẽ không thay đổi cuộc sống riêng của hai người thì sẽ giữ lời.

“Lạc Sa phải ở cùng với cháu.” Cô kiên quyết.

“Lâm Tự không thích trong nhà có người lạ, đặc biệt là trẻ con, nó rất ghét là đằng khác. Huống hồ Lạc Sa sang Mỹ du học, đối với tiền đồ và sự phát triển sau này của nó chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Không, nó phải ở cùng cháu.” Lạc Trần kiên quyết. Cô không muốn nghe bất kì một lời khuyên nhủ nào của Từ Man Chi, bọn họ đã quen với việc quyết định mọi việc thay người khác, quen với việc áp đặt mong muốn của mình lên người khác rồi. Lạc Trần cảm thấy mình đã nhượng bộ quá nhiều, việc cô phát sinh quan hệ với Lâm Tự có lẽ đã giảm bớt được phần nào món nợ ân tình của cô với nhà họ Lâm, vì thế thứ mà cô nợ họ bây giờ chỉ là tiền mà thôi, tình người cô cũng không nợ. Hơn nữa số tiền ít ỏi đó đối với họ mà nói có thể bỏ qua, không cần tính toán nhưng cô vẫn nghiêm túc dùng bản thân mình để hoán đổi.

Đương nhiên đấy chỉ là suy nghĩ hiện giờ của cô, việc xảy ra với Lâm Tự trước đó cả hai người đều tự nguyện, cô không hối hận.

Từ Man Chi nhìn cô, thở dài, nói: “Hôm nay đến đây thôi. Vẫn còn một tuần nữa, chi tiết sẽ bàn bạc sau”.

Từ trước đến nay Lạc Trần luôn thiếu thốn tình cảm, người duy nhất cô quan tâm chỉ có Lạc Sa mà thôi, vì thế cô cảm thấy vấn đề này không có gì để thương lượng cả.

Lạc Trần về đến nhà, Lạc Sa vẫn đang đợi cô. Việc cô bị một người lạ đưa đi, mặc dù không hỏi nhưng có lẽ cậu cũng rất lo lắng. Lạc Trần cảm thấy Lạc Sa không còn là một đứa trẻ nữa, tại sao lại không cho em cô ở cùng được chứ? Lâm Tự nghĩ thế này, Lâm Tự nghĩ thế kia, thế giới này đâu có xoay quanh một mình anh ta, cần gì phải nghe theo anh ta. Không được thì thôi đi, cô cũng chẳng muốn phục vụ Lâm Tự.

Lạc Trần đột nhiên phát hiện ra, cô có thể từ bỏ rất dễ dàng, thì ra giữa cô và Lâm Tự hoàn toàn chẳng có sự ràng buộc chắc chắn nào.

Nhưng Từ Man Chi không có ý định buông tha. Tối chủ nhật, bà đến nhà cô. Lạc Trần muốn để Lạc Sa vào phòng cho tiện nói chuyện. Nhưng Từ Man Chi đã kéo tay Lạc Sa lại, dùng thái độ hòa nhã thân mật mà Lạc Trần chưa thấy bao giờ nói chuyện với em cô, hỏi việc trường lớp, hỏi sở thích của cậu bé, rõ ràng có âm mưu.

Lạc Sa đang ở độ tuổi ngây thơ trong sáng, rất dễ ngượng khi tiếp xúc với người khác giới. Nhưng dường như cậu có ấn tượng khá tốt với bà dì xinh đẹp này, hỏi gì đáp nấy, dần dần bắt đầu trở nên hoạt bát, nói nhiều hơn.

“Lạc Sa, tranh cháu vẽ rất đẹp, rất có năng khiếu.” Lạc Trần không ngờ Từ Man Chi lại còn biết dỗ dành người khác như thế.

“Lạc Sa, chúng ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho cháu, muốn để cháu quyết định, cháu có làm được không?”

Đám người gian ác, bọn họ lại muốn ra tay với Lạc Sa.

“Được ạ.” Lạc Sa dứt khoát. Cậu có thể trả lời như thế là có nguyên nhân, Lạc Trần về cơ bản sẽ không can thiệp vào quyết định của cậu, tuyệt đối sẽ không truy hỏi những việc cậu không muốn nói.

“Lạc Sa thông minh như thế, có biết chị gái mình là con nuôi của cha mẹ không?”

Lạc Sa nhìn sang Lạc Trần, đối với cậu, con nuôi hay con đẻ chỉ có sự khác biệt về mặt chữ nghĩa mà thôi, chị gái vẫn là chị gái.

Còn đối với Lạc Trần, việc được nhận làm con nuôi cũng chẳng có gì phải hổ thẹn nên cô hoàn toàn không lẩn tránh. “Dạ biết, từ nhỏ chị đã sống ở cô nhi viện, là cha mẹ đã nhận chị về nuôi.”

Từ Man Chi mỉm cười xoa đầu Lạc Sa: “Thì ra Lạc Sa đã biết cả rồi. Bây giờ cả hai chị em đều đã trở thành trẻ mồ côi. Dì rất thích hai cháu, muốn nhận nuôi, muốn chăm sóc cho hai cháu, sau này chúng ta sống cùng nhau, có được không?”.

Lạc Trần không ngờ Từ Man Chi lại nói chuyện này đơn giản như thế.

Lạc Sa đương nhiên biết đây là chuyện lớn, cậu chỉ nhìn chị, không trả lời.

“Chị cháu đã đồng ý rồi, giấy tờ cũng đã kí rồi. Lạc Trần lo cháu không đồng ý nên mới nhờ ta tới nói với cháu. Cháu có đồng ý cùng chị đến sống với chúng ta không?”

“Nếu chị đã đồng ý, thì cháu cũng đồng ý.” Lạc Sa liên tưởng tới câu chuyện mà hai chị em từng nói mấy ngày trước đó, lẽ nào dì này đúng là rất giàu có sao?

“Vậy thì tốt. Lạc Sa, cháu lại đây để ta nhìn kĩ một chút nào.” Từ Man Chi trông hết sức tình cảm, không có vẻ gì là giả bộ cả.

Lạc Sa do dự một lát mới tiến lại, có chút không tự nhiên đợi Từ Man Chi kéo cậu ôm vào lòng. Nhưng cùng với vòng tay siết chặt của bà, sự ấm áp của người phụ nữa trưởng thành cũng truyền tới, mang theo mùi hương dìu dịu, có cảm giám như mẹ, cái ôm này Lạc Sa đã chờ đợi từ rất lâu. Mặc dù Lạc Trần rất thương yêu cậu, nhưng chị rất ít khi ôm cậu, số lần tiếp xúc chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều là do cậu mặt dày bám lấy không chịu rời chứ chị không thích quá gần gũi với người khác. Hơi ấm từ người Từ Man Chi tỏa ra khiến Lạc Sa tự đáy lòng đã coi bà dì xinh đẹp sắp trở thành người thân về mặt pháp luật này là người thân thật sự của mình.

Từ Man Chi thấy ngực mình hình như bị ướt, bà vỗ nhè nhẹ lên lưng Lạc Sa, dịu dàng nhìn đứa trẻ đang tuổi trưởng thành rúc vào lòng mình tìm kiếm sự an ủi.

“Lạc Trần, thế này chẳng phải rất tốt sao? Ta sẽ đối xử tử tế với Lạc Sa, nó cũng có thể nhận được sự giáo dục toàn diện nhất.”

“Tự cháu có thể chăm sóc nó.” Lạc Trần cố giữ giọng bình tĩnh, cô không muốn để Lạc Sa nhận ra sự bất thường. Lúc này chưa phải là cơ hội tốt nhất để nói cho em ấy biết.

“Cháu không biết em cháu cần được chăm sóc như thế nào, cháu không thể quyết định thay nó được. Lạc Sa sẽ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới. Có như thế thì cả hai mới sống tốt được.”

Lần này Lạc Trần thật sự tức giận, giọng cô đã hơi run lên, nhưng vẫn cố hết sức để đè nén xuống, nói: “Các người cái gì cũng thích theo ý mình, còn tìm chúng tôi để bàn bạc làm gì? Coi người ta như Tôn Ngộ Không, không thoát ra khỏi năm ngón tay của Phật Tổ các người phải không? Có phải bà còn định nói, với vị thế bây giờ của các người, nếu ra tay thì dù chúng tôi có chết cũng không ai biết, mất tích cũng chẳng ai hay phải không? Tôi biết các người có thể mang Lạc Sa đi, nhưng sự giáo dụng và kinh nghiệm xã hội của các người chỉ dùng để đối phó với những đứa trẻ không nơi nương tựa như chúng tôi đây sao? Các người lao tâm khổ tứ, tìm mọi cách như thế chỉ để bắt tôi phải làm theo mọi sự sắp xếp của Lâm Tự, anh ta muốn thế nào thì sẽ được như thế ấy. Nếu các người tách tôi và Lạc Sa ra, chuyện khác tôi không dám nói, nhưng chuyện này tôi sẽ không để các người được như ý. Cứ đợi mà xem!”

Lạc Trần nói xong liền tức tối trừng mắt nhìn Từ Man Chi. Cô nói liền một hơi dài nên mệt tới mức thở hồng hộc. Từ trước tới nay cô chưa từng tức giận với ai bao giờ, dùng giọng điệu đó để tranh cãi với người khác cũng là lần đầu tiên, mấy người nhà họ Lâm này đúng là làm cô tức tới mức chỉ muốn đập đầu vào tường.

Cô chưa bao giờ cư xử vô lễ như thế, xem ra vô lễ cũng là bệnh truyền nhiễm, cô nhất định đã bị con người xấc xược không biết phép tắc gì là Lâm Tự kia lây sang rồi.

Cô biết Lạc Sa là một vấn đề lớn, sự uy hiếp của cô chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Cho dù Lâm Tự có còn hứng thú với cô hay không thì anh ta muốn cô làm gì, cô cũng không thể từ chối. Cô nói như thế chẳng qua là giận quá mất khôn, bộc lộ ra sự bất mãn của mình mà thôi. Những người này quả là lòng tham không đáy, hoàn toàn không xem người khác là con người, tùy tiện đùa nghịch. Lạc Trần nghĩ đến đây bỗng cảm thấy có chút hận Lâm Tự, bọn họ không yên ổn sống cuộc sống an nhàn của mình, lại chạy tới hành hạ người khác làm gì.

Từ Man Chi nghe xong những lời Lạc Trần nói cũng không tức giận: “Tạm thời không nói là tốt cho ai, sau khi kết hôn cháu và Lâm Tự sẽ ở cùng nhau, cháu phải chăm sóc bản thân mình và chồng, lại phải đi học, liệu còn thời gian để chăm sóc Lạc Sa không? Một đứa trẻ lớn như thế cần phải có người toàn tâm toàn ý để mắt tới nó, cháu có làm được không? Nếu cậu ấy muốn phát triển trong giới hội họa thì cần phải được đào tạo ở môi trường tốt nhất. Chưa cần nói tới những chuyện đó, giờ hai đứa nương tựa vào nhau, chỉ riêng việc cho cậu ấy cảm giác ấm áp của gia đình thôi cháu cũng làm chưa tốt. Cháu cứ nghĩ cho kĩ đi, liệu cháu có đảm trách được việc giáo dục cậu ấy hay không?”

Lạc Sa ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn hai bọn họ. Cậu nhận thấy mọi việc có gì đó không ổn, liền nói: “Cháu không muốn rời khỏi chị”.

Lạc Trần nhìn Lạc Sa, bất giác cảm thấy xót xa. Bản thân cô cũng lạnh như băng, làm gì có hơi ấm và sức lực để sưởi ấm cho người khác chứ?

Từ Man Chi kéo tay Lạc Sa nói: “Ta không dám khẳng định là ta làm tốt nhất, nhưng nhất định sẽ tốt hơn cháu. Lạc Sa vĩnh viễn là em trai cháu, không phải chỉ ở bên cháu cậu ấy mới hạnh phúc. Trước khi phản đối dữ dội như thế thì cháu nên suy nghĩ cho kĩ, sự phản đối của cháu là nhằm vào nội dung chúng ta quyết định hay nhằm vào quyết định của chúng ta? Cháu để ý đến việc phải rời Lạc Sa, hay chỉ vì cho rằng chúng ta không đủ tôn trọng cháu?”.

“Lạc Trần, hãy tin ta, ta còn hiểu cháu hơn cả bản thân cháu đấy, đương nhiên cũng rất hiểu Lâm Tự, cho nên ta biết làm thế nào là tốt nhất. Những gì ta làm chỉ vì muốn sau này hai đứa có thể sống tốt hơn, không phải là đang lừa gạt hay khoe khoang điều gì cả.”

“Chúng ta vẫn còn thời gian. Cho dù có thuyết phục được cháu hay không ta cũng không để ý, lại càng không ép buộc cháu.”
Bình Luận (0)
Comment