Trần Thế

Chương 29

Chiến tranh lạnh với Lâm Tự còn chưa hạ màn, Lạc Trần đã chuẩn bị thu xếp hành lý để lên đường. Khoa của cô năm nay phải cùng đi thực tập với sinh viên khoa Tiếng Anh chuyên ngành Du Lịch, địa điểm là khu du lịch nghỉ dưỡng trượt tuyết Á Bố Lực [1]. Vì mùa đông ở đó là mùa du lịch nên lần thực tập này rất có khả năng kéo dài tới cuối năm mới kết thúc.

[1]: Thuộc phía đông Cáp Nhĩ Tân

Á Bố Lực là khu trượt tuyết đẹp nhất trong nước, do các tiểu khu Phong Xa Sơn Trang, Giao Thông Sơn Trang, khu trượt tuyết Đại Thanh, Vân Đỉnh Sơn Trang, khu trượt tuyết Hảo Hán Bạc tạo thành. Thỉnh thoảng bên Hoa Lâm tiếp đón khách nước ngoài cũng đưa tới Á Bố Lực nhưng Lạc Trần chưa bao giờ đến đó. Tính cách của cô thích tĩnh, không thích ồn ào náo nhiệt, bình thường cũng không hay vận động.

“Phải đi bao lâu?” Lâm Tự đứng ở cửa nhìn Lạc Trần đang sắp xếp hành lý. Anh vừa đi công tác về.

“Nghe Mông Mông nói khoảng ba tháng”. Học kỳ này đã kết thúc vào cuối tháng Mười một vừa rồi, đầu học kỳ sau mới thi. Vì tháng Ba mới bắt đầu đi học lại, thời gian sắp tới của cô chắc chắn đều tập trung vào việc thực tập.

“Sao em chẳng biết gì thế?” Lâm Tự chưa từng nghe nói khoa tiếng Anh phải đi thực tập, hơn nữa lại không phải chỉ một hay hai tuần, mà là cả ba tháng liền, gần bằng một học kỳ.

“Cô ấy cũng chỉ nghe ngóng được từ các chị khóa trên thôi. Giờ chỉ biết là đến khu nghỉ dưỡng, còn cụ thể được phân tới tiểu khu nào thì chưa biết.”

“Em đừng đi nữa, anh sẽ bố trí việc thực tập cho em.”

Khi Lạc Trần biết phải đi thực tập, trong lòng cô có chút sợ hãi. Đột nhiên đi sang vùng khác, lại còn là nơi băng tuyết giá rét, không nói tới việc cuộc sống thế nào, chỉ riêng khí hậu ở đó, cơ thể cô chưa chắc đã thích ứng nổi. Nhưng thực tập cũng là một học phần, cũng được tính điểm. Mặc dù nhà trường cho phép sinh viên chủ động tự tìm nơi thực tập nhưng cô đã ghi danh rồi, giờ lại nói là không đi nữa thì trở thành quá kì lạ. Lạc Trần đã không ở ký túc, không tham gia các hoạt động tập thể của trường, nếu giờ đến việc đi thực tập cũng không tham gia, thực sự có phần không chấp nhận được. Vì vậy, Lạc Trần đắn đo suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định đăng ký.

“Ngày mai xuất phát rồi, sao có thể nói không đi là không đi được.”

“Vậy để anh gọi điện cho giáo viên của em nhé?” Lâm Tự nới lỏng cổ áo. Mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, vừa về đến nhà đã nghe tin ngày mai cô đi, anh cảm thấy mình thật sự trở tay không kịp.

Lạc Trần đi tới trước mặt Lâm Tự: “Em cũng không muốn đi nhưng tất cả các sinh viên trong khoa đều đi, em sao có thể đứng ngoài cuộc chứ?”.

“Em vẫn lo mình không giống với người khác, quá nổi bật sao?”

“Đây không phải vấn đề lo hay không lo. Lần thực tập này nghe nói mang tính huấn luyện cao, nhà trường cũng nói tốt nhất là không nên bỏ lỡ cơ hội này”.

“Đương nhiên là mang tính huấn luyện cao rồi, các em đều trở thành lao động miễn phí, sao người ta có thể không tận dụng triệt để cơ chứ?”

Lâm Tự quay người bỏ đi. Nếu Lạc Trần đã không muốn anh tham gia thì anh cũng không can thiệp nữa. Anh cảm thấy bản thân mình đã làm nhiều chuyện thừa thãi rồi, chỉ nghe Utah nói một câu như thế, lập tức lo lắng cô không chịu được cái lạnh của nơi đó, vội vàng quay về để ngăn cản cô.

Lâm Tự vì còn có việc nên nhanh chóng ra khỏi nhà, đến cơm tối cũng không ăn.

Lâm Tự vừa đi, bác Vương liền đến nói với Lạc Trần: “Cô chủ, cô không đi không được sao?”. Cả bác Vương và Lạc Sa đều không muốn Lạc Trần đi. Bọn họ một người thì lo lắng cho sức khỏe của cô, một người đơn thuần là vì không nỡ xa cô.

Lạc Trần bất lực mỉm cười: “Giờ nói là không đi thì nhất định là không được rồi”. Việc thực tập lần này không phải là chuyện của cá nhân cô, làm sao có thể tùy ý thay đổi, làm ảnh hưởng tới sự sắp xếp của cả một tập thể?

“Cậu chủ không muốn cô đi, cô cứ để cho cậu ấy thu xếp. Chuyện này có gì là không được đâu.”

“Đây không phải là việc có thể thu xếp hay không, rõ ràng là cháu có thể đi, chẳng phải mọi người đều đi cả đấy hay sao? Cháu lại vô dụng đến mức chút cực khổ đó cũng không chịu được ư?” Các bạn ai ai cũng khí thế bừng bừng muốn đi, chắc chẳng nhà nào giống như nhà cô, chỉ vì chuyện thực tập mà khiến không khí trở nên ảm đạm.

“Hai vợ chồng cô, một người thì vừa về, một người lại chuẩn bị đi một thời gian dài như thế. Vợ chồng mà cứ tách ra thì không tốt đâu. Cô cứ nhìn bà chủ nhà chúng tôi đấy, một mình ở nhà chờ đợi lâu như thế vẫn không thể kéo chồng về, chẳng phải đã tự mình đi sang đó tìm rồi hay sao? Cô đừng vì một chút giận hờn mà muốn bỏ ra ngoài.” Bác Vương vốn không định nhiều lời nhưng Lạc Trần không phải chỉ đi ba ngày, mà là đi ba tháng. Bà sợ cô vẫn còn là trẻ con chưa hiểu chuyện, sẽ khiến gia đình phải ly tán.

Sự nhắc nhở của bác Vương không phải không có lý. Lạc Trần cũng không muốn Lâm Tự nghĩ cô vì giận dỗi mà đi. Vốn cô cũng chẳng hờn giận gì Lâm Tự, chỉ có anh lúc nào cũng tức giận thôi.

Buổi tối, mặc dù Lạc Trần đã đi nằm từ sớm nhưng vẫn chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Nghe tiếng anh về, cô suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định đi qua phòng anh xem sao. Lạc Trần đứng ở cửa phòng Lâm Tự, không biết cứ thế này gõ cửa đi vào thì có được không, dù sao lần nào cũng là Lâm Tự sang phòng cô.

Khẽ gõ cửa, bên trong không có tiếng động. Lạc Trần tự mở cửa đi vào. Lâm Tự đang tắm, quần áo của anh vứt đầy dưới đất.

Lạc Trần cúi xuống thu nhặt từng chiếc một, treo lên móc.

“Có chuyện gì?” Lâm Tự thấy cô trong phòng, cũng không buồn nhìn cô, vừa lau đầu vừa hỏi.

Buổi chiều anh ra ngoài thật ra cũng chẳng vì việc gì quan trọng, chỉ là không muốn ở nhà. Mỗi khi đối diện với Lăng Lạc Trần, anh đều không thể khống chế được tâm trạng của mình, đành chọn phương pháp tốt nhất là tránh đi.

Quan hệ của họ phát triển đến mức này khiến anh cũng bất ngờ. Trước kia có bao giờ anh quan tâm để ý gì đến phụ nữ đâu? Nhưng bởi vì giờ cô ấy đã là vợ anh rồi, vì vậy mới quan tâm tới cô một chút, dẫn đến việc anh có những biểu hiện như ngày hôm nay, lúc nào cũng lo lắng không yên, thật chẳng giống với anh chút nào.

Hôm nay, đến Utah cũng không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa: “Anh, kiểu phụ nữ như thế anh cũng không nên nuông chiều quá. Chị ta cũng không thể không coi chúng ta ra gì như thế. Huống hồ, anh đã bao giờ khuất phục trước ai đâu! Em cũng mệt mỏi với hai người quá. Chẳng hiểu hai người kết hôn bao lâu rồi mà suốt ngày giận hờn cãi vã như thế.”

Lâm Tự không cho rằng anh quá nuông chiều Lạc Trần. Cô dành tình cảm cho anh, anh không muốn đáp lại, vậy thì anh đành dùng cách khác để bù đắp cho cô, để đứng ra gánh lấy trách nhiệm thay cô. Chính tâm lý đó đã tạo ra tình cảnh của ngày hôm nay: anh cứ từng bước nhượng bộ nhưng lại khiến Lạc Trần coi nhẹ.

Nhượng bộ cô một cách vô nguyên tắc đã trở thành thói quen của anh. Anh biết vấn đề nằm ở đâu, cũng biết mấu chốt của vấn đề là ở chính anh. Có điều trước khi nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, anh chỉ có thể tạm gác nó sang một bên.

Lạc Trần từ từ đi lại gần, nhìn vào bộ mặt lạnh tanh của Lâm Tự, đột nhiên quên sạch những lời muốn nói trước đó.

Thấy cô không nói gì, Lâm Tự càng mất kiên nhẫn: “Nếu không có chuyện gì thì anh đi ngủ đây”. Anh kéo tung chăn ra, làm bộ chuẩn bị đi ngủ.

Lạc Trần nghe thấy giọng điệu muốn tiễn khách của Lâm Tự, chỉ cảm thấy tự mình đã đánh giá mình quá cao, thì ra anh chỉ bất mãn vì mọi việc không nằm trong tầm kiểm soát của anh, chán ghét kẻ nhiều chuyện là cô mà thôi.

“Vậy anh nghỉ đi.” Cho dù Lạc Trần vẫn luôn mong anh khỏe mạnh, vạn sự như ý, moi việc thuận lợi, nhưng tình ý của anh, cô không thể nhận ra.

Lúc đi, Lạc Trần mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày, quàng thêm chiếc khăn len Lạc Sa tặng, tay kéo va ly hành lý, lưng đeo chiếc ba lô to đùng do bác Vương chuẩn bị, bên trong toàn là đồ ăn, quần áo, đồ dùng hàng ngày và cả những thứ thuốc thiết yếu khác, tất cả đều đầy đủ.

Lâm Tự dường như sau một đêm nghỉ ngơi cũng không còn vướng mắc gì nữa. Lúc tiễn cô đi anh còn dặn cô phải cứng rắn lên, nếu không thể chịu được thì nhất định phải gọi điện cho anh. Nhưng giọng anh khi nói những lời đó vô cùng khách khí. Không biết tại sao, điều đó lại khiến Lạc Trần nghĩ tới sự ly biệt, không phải sự ly biệt tạm thời lúc này, mà là sự từ biệt hoàn toàn, không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Vì vậy, khi Lạc Trần xuống xe, cô thấp thỏm bất an nói: “Em không muốn đi nữa”. Chỉ vài giây trước đó cô đã nghĩ thông rồi, cùng Mông Mông và Sở Kinh Dương làm việc cũng thế, chuyện đi thực tập lần này cũng vậy, nếu Lâm Tự không thích, cô từ bỏ thì đã sao? Mặc dù lúc nào cô cũng gào lên đòi tự do, nhưng lúc này đây cô mới hiểu, sự tự do mà cô muốn chính là trái tim không bị anh trói chặt. Cho dù cô ra đi nhưng trái tim cô vẫn ở đây, vẫn ở bên người đàn ông này. Đối diện với cái gọi là tự do, người không nỡ rời đi lại là cô, chỉ có cô mà thôi.

Lâm Tự nghe thấy vậy, nhìn cô chăm chú hồi lâu: “Xuống xe đi, có thể em sẽ thích chỗ đó đấy”. Thứ anh muốn không phải là thỏa hiệp dưới sự ép buộc. Khuất phục mà không hề phản kháng, thực ra là một hình thức làm nhục đối thủ.

Lạc Trần vốn còn định nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt anh khiến trái tim cô như ngừng đập. Anh cảm thấy phiền phức rồi phải không? Có lẽ anh cho cô là người ba phải, việc gì cũng không có lập trường nhất quán. Cô vội vàng xuống xe, quay người lại chào tạm biệt Lâm Tự, nhưng anh lại chỉ chăm chú vào việc quay đầu xe, không nhìn cô. Sau đó, anh cứ thế từ từ cho xe chạy đi, không thấy đâu nữa.

Phía Lạc Trần thì nghiêm trọng như thế, còn Mông Mông ra trận hết sức nhẹ nhàng. Cô chỉ mang quần áo để thay và đồ dùng cá nhân, ba lô vẫn còn đầy chỗ trống. Các bạn học xung quanh cũng đều trang bị đầy đủ như chuẩn bị đi đánh trận vậy.

Khi lãnh đạo đứng lên phát biểu để cổ vũ tinh thần, Mông Mông ghé sát vào tai Lạc Trần nói: “Lần nào cũng là mấy câu học tập nghiêm túc, làm những việc khiến nhà trường được vinh hạnh, không biết tại sao thầy lại hứng khởi như thế. Đúng là nhiệt huyết có thừa, chả thèm nghĩ đến sinh viên bọn mình đang ngồi dưới này rét run cầm cập”. Nói xong cô dùng hai tay đeo găng áp lên mặt xoa mạnh.

Bộ dạng của Mông Mông khiến Lạc Trần bật cười, nhưng với tâm trạng bây giờ thì cô không cười nổi, vì vậy miệng chỉ kéo lên một chút, rồi lại thở dài.

Mông Mông cho rằng Lạc Trần thở dài là đồng tình với sự than thở của cô, thế là vỗ vai Lạc Trần: “Chắc cũng sắp xong rồi. Cậu xem, thầy bắt đầu lặp lại ‘cái này, vậy thì…’ rồi đấy”. Vị lãnh đạo trên kia, một khi phải suy nghĩ lựa chọn lời nói thì thường dùng rất nhiều những từ như “cái này, vậy thì…”.

Bên cạnh đột nhiên có người vỗ tay, Lạc Trần và Mông Mông cũng làm theo. Đại đa số sinh viên đều đeo găng tay nên tiếng vỗ tay nghe trầm trầm. Mọi người bắt đầu cầm đồ đạc đang dặt dưới đất lên, chuẩn bị xuất phát nhưng những âm thanh đinh đinh đang đang vẫn không ngừng vang lên bên tai. Lạc Trần phát hiện vị lãnh đạo vừa rồi lên bục phát biểu vẫn đứng nguyên tại chỗ, bộ dạng rất lúng túng.

Mông Mông lại ghé sát vào tai cô: “Xong rồi, vừa rồi chắc có ai trêu đùa, vị lãnh đạo kia vẫn chưa nói xong. Hai đứa mình bị hại chết rồi”. Lạc Trần quay lại nhìn Mông Mông, thấy cô ấy đang cúi gằm mặt xuống, bộ dạng thần bí lầm bầm nói nhỏ với chính mình, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Lạc Trần kéo cô đứng thẳng dậy, “Không sao đâu, có ai biết hai đứa mình chứ.”

Mông Mông vẫn đang co vai rụt cổ len lén nhìn khắp nơi. Haizz, chắc cô đã bị ông nội đứng trên kia nhìn thấy mất rồi. Việc nhỏ nhặt thế này thôi mà ông cũng đến, thế thì còn nói gì đến công chính nghiêm minh nữa. Thực tập thôi mà cũng liên hệ với bên quân đội để phối hợp quản lý, cô thật không biết nên tỏ ý khâm phục sáng kiến của họ hay là cảm thương cho sự bất hạnh của mình.

Suốt chặng đường, Lạc Trần phát hiện Mông Mông không ồn ào như thường lệ, lầm bầm cái gì mà “Haizz, phải giấu đi không cho anh thấy”, “Haizz, em không thèm nhớ anh đâu”. Lạc Trần cho là cô lại đang buồn bã vì chuyện của Lý Kỳ. Mặc dù hai chữ “Lý Kỳ” từ rất lâu rồi không còn được thốt ra từ miệng Mông Mông nữa, nhưng mấy ngày gần đây chắc là mối quan hệ giữa họ có chút thay đổi. Lạc Trần cũng không hỏi Mông Mông, nếu Mông Mông muốn nói, chắc chắn sẽ không tha cho tai cô đâu.

Do bây giờ là mùa trượt tuyết, lượng khách du lịch tăng mạnh, số người phục vụ trong khu trượt tuyết tất nhiên không đủ. Vì vậy sinh viên nữ đa phần bị phân về bộ phận tiếp tân ở khách sạn, phụ trách về việc đưa khách nghỉ tại khách sạn đến những khu trượt tuyết khác nhau theo yêu cầu của họ.

Phòng ở cứ chia sáu người một phòng, Lạc Trần và Mông Mông được phân vào cùng phòng. Đặt hành lý xuống, họ nhận đồng phục của khu nghỉ dưỡng, thay xong lập tức tới khu Phong Xa Sơn Trang tập hợp, đến thời gian để thở cũng không có.

Mặc dù thời gian thực tập đa phần ở ngoài trời giá lạnh, nhưng tâm trạng chán nản của Lạc Trần khi ở giữa một khung cảnh trắng muốt thuần khiết đó, giữa không khí ấm áp của đại gia đình, cũng dần có chuyển biến tốt.

Mấy ngày đầu tiên đúng là rất mệt, đeo theo đôi giày trượt tuyết nặng trịch, chân Lạc Trần phồng rộp cả lên. Chạy đi chạy lại từ trong ra ngoài, phải liên tục tiếp xúc giữa hai bầu không khí nóng và lạnh, mặt lúc nào cũng tươi cười, tích cực chuyện trò với khách du lịch, những việc này đều là thử thách lớn cho thể lực và tinh thần của Lạc Trần. Mấy ngày đầu, ngày nào cô cũng mong đến lúc được nghỉ, cơ thể hình như đã đến ngưỡng giới hạn rồi.

Có một nữ sinh do không thực hiện biện pháp phòng chống lạnh nên đã khiến tai lạnh đến mức bị thương. Khu trượt tuyết điều chuyên gia tới tập huấn nhanh cho bọn họ trong ba ngày, giúp họ nhanh chóng thích ứng với công việc có tiết tấu nhanh này.

Lạc Trần cũng dần dần thích ứng với công việc nặng nhọc đầy áp lực đó. Cô bắt đầu hiểu Lâm Tự nói “có thể em sẽ thích nơi đấy” là có ý gì. Cuộc sống ở đây hoàn toàn khác với cuộc sống trước đó của cô. Bây giờ cô được tiếp xúc với các du khách đến từ khắp nơi trên thế giới, thiết lập được mối quan hệ với họ trong thời gian ngắn. Được trực tiếp giao lưu với người nước ngoài như thế quả thực là một trải nghiệm hết sức mới mẻ đối với Lạc Trần. Nếu không đến đây thực tập, có thể cả đời cô cũng không có điều kiện được trải nghiệm những cảm giác như thế này.

Hằng ngày phải đối mặt với những bãi tuyết dài vô tận, quan sát rất nhiều người thi nhau đi chinh phục núi tuyết, Lạc Trần cảm nhận được sự yên bình và tự tại mà trước nay cô chưa từng có. Trái tim cô đã hoàn toàn cởi mở khi ở đây. Trong thế giới băng tuyết này, Lạc Trần cảm thấy bản thân dần dần được thanh lọc.

Ban ngày không có thời gian gọi điện, buổi tối lại mệt tới không muốn nói chuyện, trong đầu lúc này chỉ toàn nghĩ đến tiếng Anh, vì vậy mỗi ngày Lạc Trần chỉ gửi một tin nhắn cho Lạc Sa, nói mình vẫn bình thường.

Sở Kinh Dương cũng đã gọi điện cho cô mấy lần vào buổi tối, chỉ hỏi han đơn giản rồi cúp máy, bởi vì anh cảm nhận được Lạc Trần đang mệt. Cuối tuần, anh gửi rất nhiều hoa quả đến. Hoàn toàn không giống với tác phong khoa trương vốn có, lần này Sở Kinh Dương chỉ để hoa quả lại phòng tiếp khách, nói rõ ràng rằng gửi cho Lạc Trần rồi đi, không hề lộ mặt. Hai mươi thùng táo mà Sở Kinh Dương gửi đến khiến Lạc Trần phiền muốn chết. Sau đó, Mông Mông gợi ý cô đem tặng cho các thầy cô giáo hướng dẫn họ và những tiền bối làm việc ở đây vài thùng, còn lại thì chia đều cho các phòng trong ký túc. Hoa quả tươi ngon đương nhiên ai cũng thích ăn.

Lạc Trần quay về phòng, lập tức ra ban công gọi điện cho Sở Kinh Dương: “Anh đổi nghề đi bán hoa quả rồi à?”.

Sở Kinh Dương cười ha hả nói: “Đoán sai rồi, là của anh trồng”.

Lạc Trần nhất thời không nói được gì, anh chàng họ Sở này, mặt dày tới mức xát muối vào cũng không thấy xót, cô đành nói: “Cảm ơn, táo rất tươi ngon, mọi người đều thích ăn”.

“Đương nhiên rồi, ngọt lắm phải không?”

“Không biết, em còn chưa ăn.”

“Sao lại không ăn?”

Lạc Trần quay người nhìn vào trong phòng, các bạn cùng phòng đang ngồi túm tụm lại vừa ăn vừa cười nói. Chắc sau khi cô nói chuyện xong thì cũng chẳng còn thừa lại quả nào. Ở những nơi như thế này, hoa quả thật sự rất được lòng người. Xung quanh khu trượt tuyết rất phát triển nhưng cũng chỉ xây dựng cơ sở hạ tầng phục vụ chủ yếu cho khu trượt tuyết hoặc liên quan tới khu trượt tuyết. Hiện giờ lại là mùa đông, hoa quả rất đắt. “Không vội.”

“Đi ăn đi, dù sao cũng phải ăn một quả chứ. Tuần sau anh lại đi thăm em”. Sở Kinh Dương đương nhiên là biết dê đã vào miệng cọp thì khó thoát nên mới cố ý gửi nhiều như thế.

“Không cần, anh cũng bận mà”. Lạc Trần vội vàng từ chối. Sở Kinh Dương chính là một dòng nước xoáy, những nơi anh đến không nơi nào không dậy sóng.

“Cuối tuần thì đi được”.

“Đừng đến nữa, mấy tuần nữa bọn em về rồi. Anh cứ lo mà làm việc đi.”

Mặc dù biết Lạc Trần nói như vậy là không muốn mình đến đó nữa, nhưng Sở Kinh Dương vẫn bị những lời nói có vẻ quan tâm ấy của cô làm cho cảm động tới tê người: “Ừ, vậy đợi khi nào em về, anh mời em ăn cơm.”

Chỉ cần anh không đến thì thế nào cũng được, Lạc Trần vội vàng đồng ý: “Được, về rồi nói tiếp.”

Lạc Trần vào phòng, các bạn cùng phòng đều nhao nhao yêu cầu Lạc Trần kể về chàng hoàng tử bí mật gửi tặng táo kia. Cũng may Mông Mông đầu têu ra một trò chơi khác nên cô mới được giải vây.

Sau việc ấy, Mông Mông hỏi: “Là Sở Kinh Dương phải không?”. Lạc Trần gật đầu, nhìn vẻ mặt đắc ý của Mông Mông, bât giác cười khổ. Cô thật rất muốn lắc đầu, bởi vì hóa ra người mà cô mong ngóng, người mà cô đang trông đợi quan tâm đến lại là một người khác.

Nỗi nhớ như cỏ dại mùa xuân, được gió và mưa xuân tưới tắm, chỉ qua một đêm đã tươi tốt rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment