Trần Thế

Chương 39

Hôm đó Lạc Trần đi bộ về nhà.Mặc dù cô đã dứt khoát từ chối Từ Man Chi nhưng trong lòng vẫn nặng trịch.Từ Man Chi không nhắc đến tình hình gần đây của Lâm Tự, không biết sức khoẻ anh thế nào. Hy vọng anh vẫn đang sống tốt.

Cô mãi suy nghĩ, lại thêm gió lạnh ngấm vào người, kết quả là bị cảm mạo, những triệu chứng của bệnh xuất hiện từng tí một, dần dần nặng đến mức uống thuốc cũng không thể ngăn được các cơn ho nữa.

Đêm hôm nay, Lạc Sa lại nghe thấy những tiếng ho đứt quãng của Lạc Trần từ phòng vọng ra, không thể nhẫn nhịn hơn được nữa. Cậu đi tới gõ cửa phòng Lạc Trần, gọi: “Chị, chị không sao chứ?” Ngày mai, trường của Lạc Sa có tổ chức đưa một vài học sinh đi giao lưu với các trường khác, nhưng tình hình sức khoẻ của Lạc Trần mấy ngày gần đây thật sự không ổn.

“Chị, hay là ngày mai em xin nghỉ ở nhà không đi nữa?”Mặc dù hoạt động lần này đã được chuẩn bị từ khá lâu nhưng để chị ở nhà một mình trong tình trạng như vậy, cậu cảm thấy không yên tâm.

Lạc Trần điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới trả lời em. “Lạc Sa, vào đi, vào đây nói chuyện.”

Nhìn Lạc Sa bước vào, ngồi đàng hoàng rồi, Lạc Trần mới nói : “Em đi đi, chị không sao đâu. Các tác phẩm chẳng phải đã chuyển qua bên đấy hết rồi sao?”

“Vâng, nhưng em phải đi tận ba ngày cơ. Chị ở nhà một mình liệu có được không?” Lạc Sa đôi lúc rất giống các bà các me, nhưng lại rất đáng yêu.

Lạc Trần xua tay, “Em đi đi, ngày mai chị sẽ đến bệnh viện.” Cô rất ít khi bị ốm, nhưng gần đây lại bị ốm đau liên miên, cũng khó trách Lạc Sa tỏ ra lo lắng. “Về ngủ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm mà.”

Lạc Sa nghe lời đứng dậy. “Chị cũng ngủ đi. Ngày mai bọn em tập hợp xong sẽ cùng nhau đi ăm sáng, chị không phải dậy sớm nấu cơm đâu. Tối mai em sẽ gọi điện cho chị.”

Lạc Trần cảm thấy cổ họng bắt đấu ngứa, vội bịt miệng lại, quay sang nhìn Lạc Sa gật đầu ra hiệu đồng ý sau đó lại là một trận ho, ho tới mức tim cô như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

Lạc Sa quay trở lại, vỗ nhè nhẹ vào lưng Lạc Trần, cũng không nói gì, im lặng đợi cơn khó chịu của cô qua đi.

Mặc dù những cái vỗ nhẹ của Lạc Sa không có mấy tác dụng trong việc làm giảm bớt cơn ho nhưng Lạc Trần vẫn cảm thấy khá hơn rất nhiều. Cô quay người lại ôm Lạc Sa vào lòng, cậu bé to xác này là người thân duy nhất của cô, chắc chỉ có cậu mới có thể vĩnh viễn yêu thương cô.

Ngày hôm sau, khi Lạc Trần tỉnh dậy thì Lạc Sa đã đến trường rồi, cậu còn nấu sẵn cháo cho cô. Lạc Trần ăn một ít cháo, quyết định sẽ đến bệnh viện.Tốt nhất là khi Lạc Sa về cô phải khoẻ khoắn trở lại, ít ra thì cũng không ho dữ dội như thế này nữa, tiếng ho nghe rất nghiêm trọng.

Gọi điện thoại cho Mông Mông để nhờ bạn xin nghỉ giúp mình, Lạc Trần mặc thật ấm rồi ra khỏi nhà.

Lạc Trần đứng ho một cách rất khổ sở trong hàng người dài dằng dặc đang xếp hàng lấy số, động nhiên bị một lực mạnh kéo ra ngoài, cô lảo đảo một lúc mới có thể đứng vững lại được.

Lâm Tự đang đứng đó, nét mặt lạnh lùng, “Em lại đến đây làm gì?”

Đến sự mệt mỏi do cơn ho vừa rồi mang lại cũng bị anh doạ cho chạy mất, Lâm Tự dường như chưa từng nói với cô bằng giọng hung dữ như thế bao giờ. Lạc Trần giơ hồ sơ bệnh trên tay lên, “À, em bị cảm…”

Còn chưa nói xong, Lâm Tự đã giật lấy bệnh án từ tay cô, lật ra xem, đương nhiên bên trong không có gì. Anh cau mày, buông tay Lạc Trần ra, quay người bỏ đi: “Đi theo anh.”

Lạc Trần quay đầu lại nhìn chỗ mình vừa đứng xếp hàng, bà bác đứng ngay sau cô đang nhìn cô chằm chằm như sợ cô chen lại vào hàng vậy, cô quay ra nhìn Lâm Tự lúc này đã đi tới cửa thang máy, đột nhiên cảm thấy mình đứng ở đâu cũng thành thừa.

Đang ngơ ngẩn đứng ở đó, khuôn mặt của Lâm Tự đột nhiên lại hiện ra trước mắt cô, “Em còn đứng đây làm gì nữa?”

“À, em …” Lạc Trần đưa mắt nhìn chỗ khác, cô không thể nhìn Lâm Tự, nhìn anh cô sẽ không biết nói gì, dường như toàn bộ sức lực của cô đã dùng để ứng phó với cơn chấn động do sự xuất hiện đột ngột của anh vừa rồi, “Em còn phải xếp hàng.” Lạc Trần chỉ vào hàng dài người phía sau mình.

“Anh đưa em đi.” Lâm Tự nói ngắn gọn, kéo tay Lạc Trần đi. Người con gái này thường xuyên xuất hiện quấy nhiễu anh, lại còn lớn tiếng muốn rời xa, lớn tiếng muốn tỏ ra không quen biết nhưng cũng có chăm sóc được cho chính mình đâu. Lúc này Lâm Tự mới hiểu ý nghĩa của từ “phát điên”, chính là cảm giác này, khi anh nhìn thấy cô nhưng lại không biết phải làm gì, không biết nên làm thế nào với cô.

“Không cần đâu.” Lạc Trần rút tay lại, mặt bắt đầu đỏ lên. Bàn tay Lâm Tự mang lại cho cô cảm giác tiếp xúc thân quen đã lâu chưa được cảm nhận, khiến trái tim Lạc Trần như đập nhanh hơn, khiến tay cô có chút lưu luyến bịn rịn.

Lâm Tự nhẹ nhàng lại gần cô, áp môi mình lên trán Lạc Trần, đo thử nhiệt độ của cô. Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ là tự nhiên làm thế mà thôi. Sau đó, cả hai đều sững lại. Lạc Trần dùng tay ôm chặt lấy trán, cảm giác vị trí vừa tiếp xúc với môi anh nóng rực, dường như nhiệt độ tăng lên vùn vụt, cho dù tay cô mát lạnh cũng không thể xoa dịu được bao nhiêu.

Lâm Tự lại cho rằng cô muốn lau đi, thái độ chán ghét của cô thật rõ ràng. Anh giật tay Lạc Trần ra, dung tay mình lau lau kỳ kỳ cho đến khi chỗ đó đỏ ửng lên mới dừng tay, “Thế được chưa? Hài lòng chưa?”

Lạc Trần có vẻ ngượng ngập, muốn đưa tay lên xoa chỗ bị anh lau tới phát đau trên trán mình nhưng thấy Lâm Tự vẫn đang nhìn mình chăm chăm nên không dám tuỳ ý hành động, đành phải gật gật đầu, “Cảm ơn anh.” Nói xong câu đó, cô cảm thấy tất cả những chuyện này thật kỳ lạ.

Tiếp theo, Lạc Trần rất ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Lâm Tự, làm một loạt những xét nghiệm kiểm tra mà vài ngày trước mình vừa làm qua, không dám đưa ra bất kì ý kiến gì. Sắc mặt của Lâm Tự nói với cô rằng, chỉ cần cô có bất kỳ một sự phản kháng nhỏ nào, Lâm Tự sẽ không thèm để ý tới xung quanh, không giữ thể diện gì nữa mà nổi giận ngay. Lạc Trần quyết định nghe theo trực giác của mình, tốt nhất đừng để Lâm Tự tức giận.

Kiểm tra xong, Lâm Tự đưa Lạc Trần vào phòng bệnh truyền nước. Từ đầu tới cuối anh không nói với Lạc Trần một câu nào, Lạc Trần đành đưa mắt đến chai nước đang truyền, nhìn nó nhỏ từng giọt từng giọt một, hy vọng nhanh chóng truyền xong.

Đột nhiên, chuông điện thoại của Lạc Trần reo vang, là Mông Mông. Cô vừa bắt máy, giọng Mông Mông đã như hét bên tai: “Cậu đang ở đâu, để mình đến. Hôm nay không phải điểm danh, ha ha, mình không xin nghỉ cho cậu, cậu lời rồi đấy.”

Lạc Trần tỏ vẻ do dự, để Mông Mông đến và bảo Lâm Tự về? Cô nhìn Lâm Tự, đúng lúc đó ánh mắt sắc lẻm của Lâm Tự cũng nhìn cô, dường như chỉ là vô tình nhưng Lạc Trầnnhìn thấy rõ ý cảnh cáo trong ánh mắt đó. Anh đang thị uy với ai chứ, hình như cô đâu còn nằm trong phạm vi quản lý của anh nữa!

Nghĩ thông suốt rồi, Lạc Trần quay lại nói vào điện thoại: “Mông Mông, mình không sao, truyền nước xong sẽ về ngay, cậu không cần đến làm gì.”

“Còn khách sáo với mình nữa! Mình cứ đến đấy, đợi cậu truyền nước xong bọn mình sẽ đi ăn một bữa thật ngon, buổi tối mình còn muốn về nhà cậu ngủ, mình đã xin phép rồi.” Sự quan tâm của Mông Mông thật là hết sức chu đáo.

Lạc Trần bối rối nhìn Lâm Tự, để cho Mông Mông đến khác nào để sao chổi đâm vào Trái Đất? Mông Mông chắc chắn sẽ chẳng thèm nể mặt cô, còn Lâm Tự lúc này cũng đang ở trong trạng thái đáng báo động. Sau khi cân nhắc, Lạc Trần vẫn nói: “Đợi tí nữa mình đến trường tìm cậu. Minh còn phải mượn sách nữa. Sau đó bọn mình cùng về nhà.”

Đột nhiên diện thoại của Lạc Trần bị giật mất. Lâm Tự cầm điện thoại của Lạc Trần nói: “Cô ấy phải ở lại viện. Hôm khác sẽ liên lạc.” Nói xong, anh tắt di động của Lạc Trần, bỏ vào túi áo mình.

Lạc Trần chỉ giương mắt nhìn, không biết nói gì. Lạc Trầnluôn cho rằng là một người rất mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ của anh chính là ở chỗ không cần làm gì cũng khiến cô luôn tin tưởng dựa dẫm vào anh. Nhưng Lạc Trần không nghĩ rằng Lâm Tự lại ngang ngược như thế, anh ấy dường như chưa bao giờ cần phải ép buộc bất cứ điều gì. Lâm Tự hôm nay thật quá khác thường.

“Lâm Tự”, Lạc Trần vô thức cố nén giọng mình thật thấp, “Bác sĩ nói em chỉ bị cảm thôi, không cần phải ở viện đâu.” Hôm nay, tốt nhất cứ nhịn anh ấy cho an toàn.

Anh trừng mắt nhìn cô: “Bác sĩ còn nói phổi em có tạp âm, có vệt đen, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ bị viêm phổi. Em không nghe thấy sao?”

Lạc Trần tự nhiện bị anh giáo huấn cho một trận, không biết phải nói gì: “Em sẽ phối hợp với việc chữa trị, anh cũng bận, hay là...”

“Muốn bảo anh đi phải không?” Lâm Tự đứng trước mặt Lạc Trần, “Muốn anh đi thì em hãy mau khoẻ lại! Lúc nào cũng trong tình trạng sống dở chết dở như thế, ngoài việc khiến người ta phiền lòng ra, không hiểu em còn có thể làm được việc gì nữa?”

“Lâm Tự”, Lạc Trần ngắt lời anh, “Em khoẻ cũng được, sống cũng được, mà chết cũng chẳng sao, tất cả đều là việc riêng của em, không ai bảo anh phải lo cho em cả!”.

Lâm Tự nhìn Lạc Trần, từ từ cuối đầu xuống, “Nhưng anh vẫn sẽ lo lắng, vẫn luôn lo lắng, biết làm thế nào đây?”.

Lạc Trần vẫn còn nhớ hôm đó cô đã ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tự rất lâu, cuối cùng mới nói: “Cám ơn anh, em cũng chẳng có cách nào.” Giọng Lạc Trần vừa bình tĩnh lại vừa mang chút bi ai.

Lạc Trần đã từng tưởng tượng, nếu có một ngày Lâm Tự cuối cũng cũng tỏ ra yếu đuối, cuối cùng cũng quan tâm tới cô thì cô sẽ phản ứng như thế nào? Cảm động đến rơi nước mắt mà đón nhận con người mới đó hay là ném trả sự quan tâm lại, để anh nếm mùi vị của cảm giác muốn mà không có được? Hoặc đầu tiên sẽ quyết liệt từ chối, sau đó lại cho anh một cơ hội? Cô không ngờ được rằng, đúng vào lúc cô hoàn toàn từ bỏ hy vọng thì giây phút ấy lại đến.

Lạc Trần nhìn Lâm Tự, cảm thấy anh ấy qua thật vẫn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Lúc cô rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng nhất, anh vẫn có thể dễ dàng rút lui, đến khi bản thân cần thì anh không ngần ngại gì mà không nói thẳng ra. Có điều, tình cảm của cô không phải là thứ anh có thể khống chế được. Ngay lúc này, khi từ chối anh, cô vẫn cảm thấy có chút cảm giác vui sướng, Lạc Trần cũng phải thừa nhận việc đấy. Ít ra thì cô cũng đã lấy lại được sự tự trọng của mình trước mặt Lâm Tự.

Lâm Tự dường như lại không hiểu được ý từ chối trong câu nói đó: “Em không có cách gì thì người khác lại càng không có cách. Em hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để anh cứ phải gặp em trong bệnh viện suốt như thế, em làm được vậy thì anh cũng sẽ không lo lắng nữa.”

Lạc Trần nhắm mắt lại, cô không muốn thấy một Lâm Tự như thế này. Sự quan tâm của anh khiến Lạc Trần cảm thấy rất khó chịu. Sao sự quan tâm của anh cứ như xuất phát từ sự yếu thế của cô? Hiện giờ cô chẳng có tâm trạng để đáp lại bất cứ điều gì, cũng chẳng buồn suy nghĩ về tấm chân tình đột nhiên xuất hiện của Lâm Tự.

Bọn họ cũng không yên tĩnh như vậy được lâu, Mông Mông đã nhanh chóng xuất hiện. Cô vừa nhìn thấy Lâm Tự, ánh mắt liền trở nên giận dữ. Mông Mông rất đáng yêu, bản thân cô ấy luôn thẳng thắng với tình cảm của mình nên cũng cho rằng người khác giống với mình, chỉ có tiến về phía trước chứ không có chuyện quay đầu. Cô ấy tưởng Lạc Trần đã ngủ nên dùng tay ra hiệu cho Lâm Tự ra ngoài.

Nhưng Lâm Tự chỉ đtặ một ngón tay lên miệng, ý bảo cô đừng gây tiếng động, rồi anh ngồi xuống như cũng muốn nghỉ ngơi một lát.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lạc Trần cũng đoán là Mông Mông đến. Mông Mông quả đã không phụ lòng tin của cô, cô thật hy vọng Mông Mông mau mau đuổi Lâm Tự hộ mình. Nhưng ngoài sự im lặng, vẫn là im lặng. Cô không nhịn được nữa đành mở mắt ra. Mông Mông đang một mình đứng đó tức giận thở phì phì, tức tối nhìn chằm chằm vào Lâm Tự. Lạc Trần nhìn ánh mắt của Mông Mông, nếu Lâm Tự có đội mũ bảo hiểm thì e là cũng bị thủng thành cả chục lỗ rồi.

Mông Mông đột nhiên nhận ra Lạc Trần đã tỉnh, ánh mắt trong veo, chẳng có vẻ gì là vừa ngủ dậy cả. Lạc Trần nhẹ nhàng ngồi dậy, ra hiệu cho Mông Mông cầm giúp mình cầm chai nước đang truyền. Phản ứng của Mông Mông rất nhanh chóng, lập tức hiểu ý, vô cùng thận trọng cầm theo thuốc của Lạc Trần, đỡ cô đứng dậy, vội càng đi nhanh qua Lâm Tự đang nhắm mắt nằm ngủ ở đó.

Bình thường, với sự nhạy bén của Lâm Tự thì họ làm như thế sẽ không thể thành công. Nhưng ở trong bầu không khí quen thuộc và hơi thở đều đều của Lạc Trần, Lâm Tự đã tự nhiên thả lỏng cơ thể, hoàn toàn không có cảm giác với ánh mắt nảy lửa của Mông Mông. Lạc Trần đang ở bên cạnh anh, đấy là tất cả những gì anh phải chú ý lúc này. Thế là anh chìm dần vào giấc ngủ, cứ như thế mà ngủ say. Lạc Trần đã nhẹ nhàng lướt qua, đã rời khỏi anh như thế, khiến anh đến cả cơ hội níu giữ cũng không có.

Mông Mông cũng không thể đưa Lâm Tự đi đâu xa, nước vẫn chưa truyền xong, còn phải đợi để rút kim nữa. Hai người đi xuống một tầng rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh phòng y tá. Tay Mông Mông lúc nào cũng phải giơ cao chai nước khiến Lạc Trần cảm thấy ái ngại. Nhưng Mông Mông chẳng buồn để ý, “Thế này đã là gì.Tư thế đứng nghiêm trong quân đội cậu đã thử bao giờ chưa? Mình có thể đứng liên tục trong vòng hai tiếng đồng hồ, bất kỳ là tư thế nào!”

Lạc Trần nhìn Mông Mông. Đằng sau mọi tài năng, bản lĩnh đều là sự khổ luyện vất vả, rốt cuộc thì cô ấy đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào?

Đột nhiên, Mông Mông có phần lung túng hỏi: “Lạc Trần, Lâm Tự muốn gì?”. Cô không có ý định thăm dò gì cả nhưng vẫn cảm thấy lo lắng cho Lạc Trần. Cô có thể ủng hộ mọi quyết định của Lạc Trần, nhưng cũng phải biết là Lạc Trần đang nghĩ gì.

Lạc Trần vỗ vỗ vào bàn tay của Mông Mông lúc này đang đặt trên vai mình, “Anh ấy muốn mình nằm viện. Có vẻ anh ấy không phân biệt được tình hình, quên mất rằng bọn mình đã chia tay rồi.”

Mông Mông gãi đầu, “Vậy thì cậu hãy dùng hành động thực tế để thể hiện cho anh ta biết.”

“Mình cũng định thế. Lối suy nghĩ của anh ấy chính là dù có nói một trăm câu cũng không lại được với một hành động. Mình không muốn phí lời thêm nữa, cũng cảm thấy chẳng còn gì để nói.” Thực sự, vì người này mà cô đã tiêu hao hết tất cả, đến khả năng ngôn ngữ cũng mất đi rồi.Cô luôn sống trong sự im lặng, sống trong suy đoán và tự an ủi chính mình, luôn là một vòng tuần hoàn như thế, không có điểm đầu cũng chẳng có điểm cuối. Bây giờ cô đã tìm được một lối thoát, sao còn muốn quay lại làm gì?

Mông Mông vui vẻ hét lên một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Cậu không biết đâu, lúc mình vừa đi vào đã rất lo lắng. Nhìn bộ dạng cuả Lâm Tự, mình cứ nghĩ cậu đã bị ăn thịt rồi cơ đấy.”

Mông Mông mỉm cười, “Thật ra cậu có quyết định thế nào, mình đều ủng hộ vô điều kiện. Nhưng mình cảm thấy anh ta đã làm cậu buồn thì cũng phải để anh ta nếm trải chút vị đắng cho biết.”

Lạc Trần cũng cười, mặc dù nụ cười đó chỉ như khẽ lướt qua trên môi. Người có thể khiến Lâm Tự nếm vị đắng chắc không nhiều nhưng cô tuyệt đối không thể là một trong số đó.Người nào động lòng trước là đã nắm chắc thế yếu, cũng nắm chắc sự thất bại trong tương lai. Vì vậy, cô có thể thoát thân được đã là quá may mắn rồi. Cô đã thoát ra khỏi đó, thì anh có ra sao thì cũng là việc của anh, những cái khác đâu có quan trọng gì nữa?

Lúc này, nhìn thấy có người cầm điện thoại đi đi lại lại ở hành lang nói chuyện rất to bằng tiếng địa phương, Lạc Trần mới nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn nằm trong tay Lâm Tự. Xem ra, cô lại phải thay đổi số điện thoại rồi. Cô còn phải gọi điện cho Lạc Sa nữa, cậu không liên lạc được với cô chắc sẽ rất lo lắng.
Bình Luận (0)
Comment