Trang Hiệp Khách

Chương 16

Đức Xuyên Thắng cùng Thượng Địa Hùng Đại chạy vội vào bên trong sảnh đường báo tin khẩn cấp cho Sơn Điền Anh Minh cùng tất cả mọi người. Sơn Điền Anh Minh hết sức lo lắng nhưng cố điềm tĩnh, nói :

- Đến nước này thì chúng ta chỉ còn cách là một mất một còn với chúng thôi!

Quay qua Thượng Địa Hùng Đại, Sơn Điền Anh Minh hỏi :

- Quân số của chúng nhắm phỏng chừng bao nhiêu?

Thượng Địa Hùng Đại đáp :

- Bao nhiêu thật khó mà biết được, nhưng điều tôi chắc chắn là chúng đông hơn phe ta rất nhiều.

Quay qua Tây Thôn Hòa Hy cùng Cốc Khẩu Quanh Hy, Sơn Điền Anh Minh hỏi :

- Nhị vị huynh đệ có ý kiến gì không?

Tây Thôn Hòa Hy bàn :

- Thưa Trang chủ, quân ta ít, vì vậy theo tôi nghĩ, chúng ta chỉ nên tử thủ chứ không thể đối đầu thẳng với chúng được đâu. Với lại, đang đêm tối mà chúng đột xuất tấn công thì hẳn có chuẩn bị chu đáo kỹ càng lắm rồi. Chúng ta nên cẩn thận, nhất là phải đề phòng hỏa công.

Cốc Khẩu Quang Hy gật đầu, tánh thành :

- Tây Thôn Hòa Hy nói rất đúng, chúng ngang nhiên tấn công vào đêm tối thì có lẽ thế nào cũng dùng đến hỏa công rồi. Xin Trang chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng một toán binh cứu hỏa.

Sơn Điền Anh Minh nghe lời, điểm quân, ra lệnh cố thủ, bố trí xạ thủ cung nỏ cả bốn mặt, đồng thời cắt đặt một số người chuẩn bị những thùng nước lớn để sẵn sàng cứu hỏa [1] khi cần. Còn vợ con, Thuận Tử và Hải Đẩu thì Sơn Điền Anh Minh dặn ở trong phòng nơi Sơn Bản Nhất Lang cùng Đảo Tân Thanh Tử và Phúc Điền Chiếu Phu đang nằm tĩnh dưỡng, dặn không được ra ngoài cho dù là bất cứ lý do gì hay bất cứ chuyện gì có xảy ra ở bên ngoài.

Mọi người đang hì hục chuẩn bị thì đột nhiên trời như từ từ sáng rực hẳn ra. Từng đóm lửa vàng đỏ từ xa làm như đang di chuyển, tiến dần tới như một đàn đom đóm khổng lồ. Rồi muôn ngàn tiếng quân sĩ reo hò vang lên như chủ ý áp đảo tinh thần mọi người.

- Xung phong!

Mọi người ai nấy đều trông thấy rõ rệt hàng ngàn ánh lửa đang di chuyển thật lẹ, tiến dần về phía Sơn Điền gia trang. Tiếng vó ngựa dồn dập trộn lẫn tiếng chân người làm náo nhiệt, chấn động cả một phương trời.

Sơn Điền Anh Minh ra lệnh :

- Tất cả anh em mau lui về thủ vị trí của mình, chuẩn bị nghênh địch.

Kế đó, Sơn Điền Anh Minh cùng với Đức Xuyên Thắng, Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy đứng ra điều động quân sĩ sửa soạn tác chiến. Tiếng la ó càng lúc nghe càng ồn ào, rồi hàng loạt tên lửa bay tới tấp vào Sơn Điền gia trang. Đã được chuẩn bị sẵn, đội binh cứu hỏa của Sơn Điền gia trang lập tức bắt tay ngay vào việc, đem từng thùng nước lớn tới đổ vào những nơi vừa bị bén lửa, cố dập tắt, tránh không để cho lửa khỏi loang ra thiêu hủy gia trang.

Tên lửa bắn mỗi lúc mỗi nhiều! Mặc dù đội cứu hỏa đã gắng công hết mình, vẫn không làm sao ngăn nổi sự tàn phá của tên lửa. Những vết cháy bắt đầu từ từ bén tới nhiều chỗ. Nhiều người trong vị trí tác chiến đã phải rời bỏ vị trí của mình để giúp đội cứu hỏa đã quá mỏi mệt, gần như đang bắt đầu kiệt sức vì cố gắng dập tắt từng ngọn lửa.

Khi ấy, từng đám người lúc nhúc, đông như kiến cỏ đã trèo qua cổng tường của Sơn Điền gia trang, tràn xuống như một đàn ong vỡ tổ. Những xạ thủ Sơn Điền gia trang phục sẵn liền buông tên nả vào những đám người đang tiến ồ ạt vào trong sơn trang. Nhưng lạ thay, rõ ràng tên bắn trúng đám người này, nhưng sau đó tên lại bật ra, rớt ngay xuống đất chứ không làm tổn hại được họ chút nào cả.

Sơn Điền Anh Minh kinh hãi la lên :

- Anh em cẩn thận, đây là đám thiết kỵ. Chúng mặc giáp sắt nên tên nỏ không làm gì được chúng đâu!

Phe Sơn Điền Anh Minh, từng người một cùng nhau xông lên giáp chiến. Đúng như lời Sơn Điền Anh Minh nói, bọn người toàn thân che giáp sắt nên đao kiếm không tài nào đả thương họ được. Đám thiết kỵ sau đó liền phản công dữ dội. Phe Sơn Điền Anh Minh chống trả càng lúc càng yếu ớt vì vũ khí của họ trở thành vô hiệu đối với giáp sắt của đám thiết kỵ này. Chẳng bao lâu, quân sĩ Sơn Điền gia trang đã vơi đi quá nửa, trong khi đám thiết kỵ càng đánh càng hăng, càng tỏ ra lợi hại.

Chính bản thân Sơn Điền Anh Minh phải rút kiếm đỡ gạt, tự cứu lấy mình nhiều phen. Đức Xuyên Thắng, Tây Thôn Hòa Hy cùng Cốc Khẩu Quang Hy phải xông xáo khắp nơi, mong đẩy lui được đám thiết kỵ để cứu vãn lại tình thế phần nào. Nhưng tình hình không được khả quan gì cho lắm!

Vừa lúc đó, một bóng người phi thân đến, chỉ cách Sơn Điền Anh Minh độ mươi bước, lớn tiếng :

- Sơn Điền trang chủ đến nước này còn chưa chịu hàng, còn đợi đến bao giờ?

Nhận ra Kiều Bản Dũng, Sơn Điền Anh Minh giận dữ, quát lớn :

- Quân thổ phỉ, dám tới đánh phá sơn trang của ta rồi còn đòi ta hàng nữa hả? Sĩ khả sát, bất khả nhục, ngươi đừng nằm mơ!

- Tại hạ đang tạo một con đường sống cho Trang chủ cùng mọi người tại Sơn Điền gia trang đây.

- Chúng ta đâu cần tới lòng thương hại của ngươi. Cứ việc ra tay đi!

Kiều Bản Dũng cười gằn :

- Nếu Trang chủ cứ ngoan cố thì chỉ còn một con đường chết mà thôi. Tại hạ không khách sáo đâu.

Dứt lời, Kiều Bản Dũng rút thanh trường kiếm đang đeo nghe đánh ‘soẹt’ một tiếng. Sơn Điền Anh Minh thấy vậy liền thủ thế, chuẩn bị ra tay. Đức Xuyên Thắng bỗng từ đâu xông tới, bước tới phía trước che cho Sơn Điền Anh Minh, miện la lớng :

- Trang chủ đừng mạo hiểm mà so gươm với hắn, nguy hiểm lắm! Mau chạy đi, để Đức Xuyên Thắng tôi chặn đường hắn cho.

Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy lúc đó cũng nhảy đến, cầm gươm che chở cho Sơn Điền Anh Minh. Khi ấy, Phe Điền Trung Tấn đã gần như làm chủ được tình hình, đẩy lui, dồn quân Sơn Điền gia trang vào một góc. Phe Sơn Điền Gian Trang giờ như cá nằm trên thớt, chỉ còn đánh cầm chừng chứ không còn sức để công nữa.

Một tiếng nói lạnh lùng sau đó từ phe Điền Trung Tấn thốt lên :

- Các ngươi sao chưa chịu mau mau bỏ khí giới xuống mà đầu hàng. Chẳng lẽ muốn nếm chất độc của Cát Điền Thiên Hương Tử chăng?

Nghe xong năm chữ ‘Cát Điền Thiên Hương Tử’, ai nấy đều kinh hãi chẳng cùng, bởi vì mới đây, Phi Đại, đệ tử của y đã khiến cho Sơn Bản Nhất Lang cùng Đảo Tân Thanh Tử và Phúc Điền Chiếu Phu phải dở sống dở chết, đang điều dưỡng, chưa biết số mạng ra sao.

Dù vậy, tất cả mọi người phe Sơn Điền gia trang đồng thanh la lên :

- Chúng ta thà chết vì Trang chủ, hoặc chết với Trang chủ chứ lẽ nào lại đầu hàng quân vô sỉ tàn bạo như các ngươi.

Đức Xuyên Thắng hét lên một tiếng, bắt đầu ra tay tấn công Kiều Bản Dũng không ngừng. Kiều Bản Dũng chống đỡ nhẹ nhàng ung dung như chẳng chút phí sức. Qua mười hiệp, Kiều Bản Dũng bỗng từ thế thủ chuyển qua thế công, chém liền hai nhát thật mạnh khiến Đức Xuyên Thắng buộc lòng phải thoái bộ, lui về thế thủ. Thừa thắng xông lên, Kiều Bản Dũng tung một lúc cả chục chiêu vô cùng hiểm độc, chém trên, đâm dưới, quét ngang... Đức Xuyên Thắng chỉ còn đủ sức đỡ chứ không còn bụng dạ nào nghĩ đến công nữa.

Rồi chỉ nghe Kiều Bản Dũng la lên một tiếng, tung ra một kiếm cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, thanh gươm trên tay Đức Xuyên Thắng buông rời khỏi tay rớt xuống đất. Và sau đó cả thân hình Đức Xuyên Thắng ngã lăn trên mặt đất nằm im bất động.

- Đức Xuyên huynh đệ!

Sơn Điền Anh Minh bước tới xem xét thì thấy Đức Xuyên Thắng đã tắt thở. Bên xác của người võ sĩ đạo tùy tùng, hai hàng lệ Trang chủ Sơn Điền Anh Minh bất giác trào ra. Trong những năm qua, Đức Xuyên Thắng luôn tỏ ra là người thẳng thắn, hết lòng phục vụ Trang chủ cũng như gia trang với lòng trung thành tuyệt đối tuy rằng tính tình luôn nóng nảy, nhiều lúc cộc cằn thô lỗ.

Sơn Điền Anh Minh khẽ lẩm bẩm :

- “Tam kiệt của Sơn Điền gia trang chỉ trong khoảnh khắc đã chết hết, không còn ai!”

Nhớ đến ngày ba người Đức Xuyên Thắng, Mộc Thôn Thanh và Lâm Cát Lang rủ nhau tới Sơn Điền gia trang theo mình, sau đó đã từng vào sinh ra tử với mình, lập rất nhiều công trạng, Sơn Điền Anh Minh bất giác thở dài não nuột, phần đau lòng, phần chán nản.

Cùng lúc đó, Cát Điền Thiên Hương Tử vung tay một cái, mấy người của Sơn Điền gia trang la lên thất thanh, ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Tây Thông Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy căm hận, nhìn Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử, giọng rít lên giữa hai hàm răng :

- Quân tàn bạo! Chúng ta quyết liều mạng cùng các ngươi.

Cát Điền Thiên Hương Tử giọng như thách thức :

- Nếu vậy thì các ngươi cứ mau ra tay thôi.

Sơn Điền Anh Minh bỗng đưa tay cản hai người lại, la lớn :

- Nhị vị huynh đệ, xin đừng!

Số là Sơn Điền Anh Minh nhìn thấy Tây Thôn Hòa Hy thương tích đầy mình mà còn định liều mạng vì mình thì thật không nỡ, lại thêm Cát Điền Thiên Hương Tử lăm le định tung thêm độc nữa vào đám tùy tùng của mình thì lòng càng đau như cắt. Nhìn thấy cái bại nắm chắc trong tay, Sơn Điền Anh Minh biết là không thể kham nổi, nhận thấy nếu còn tiếp tục đánh nữa thì chỉ hy sinh thêm người của sơn trang một cách vô ích thôi chứ chẳng đem lại kết quả gì. Lòng trắc ẩn của người Trang chủ nhân từ nổi lên. Ông ta không đành nhìn thấy cảnh tang thương này tiếp diễn thêm nữa.

Cực chẳng đã, Sơn Điền Anh Minh nhìn Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử lớn tiếng gọi :

- Các người mau kêu tất cả dừng tay! Sơn Điền Anh Minh ta có điều muốn nói!

Kiều Bản Dũng cùng Cát Điền Thiên Hương Tử giơ tay ra hiệu, bảo đám quân ngừng tay. Sơn Điền Anh Minh sau đó dõng dạc nói :

- Các người hãy dừng tay, ngừng giết hại người của Sơn Điền gia trang ta. Hai hôm sau, ta nguyện một mình đơn thân độc mã đến tìm các ngươi để thanh toán một lần cho xong. Nếu ta gục ngã, các ngươi có thể theo Điền Trung Tấn đến mà tiếp thu Sơn Điền gia trang một cách danh chánh ngôn thuận mà lại còn được tiếng là mã thượng với thế gian nữa.

Cát Điền Thiên Hương Tử cười khinh khỉnh, nói :

- Sơn Điền trang chủ! Ông còn gì để thương lượng với mặc cả cùng chúng ta hả? Giá mà trước đây ông chịu thương lượng với Điền Trung chủ công của chúng ta thì có lẽ đã không có ngày hôm nay. Hãy nói cho biết, vì sao chúng ta cần gì phải chờ tới hai hôm sau chứ? Ngay bây giờ chúng ta có thể dư sức giết hết người ở đây mà đoạt lấy sơn trang, có gì là khó? Tại sao phải chờ tới hai ngày nữa để giết ông hả? Ta chỉ cần làm xong việc chứ chẳng cần tiếng tốt là mã thượng với không mã thượng.

Sơn Điền Anh Minh ‘hừ’ một tiếng, nói :

- Nếu các ngươi còn chút nhân tính, chút tinh thần võ sĩ đạo thì hãy chấp nhận lời đề nghị của ta. Những người theo ta đều vô tội, các ngươi nếu muốn giết thì chỉ cần giết một mình ta là đủ. Ta bảo đến là sẽ đến chứ chẳng thèm chạy trốn đâu. Ta đem hết danh dự của Trang chủ Sơn Điền gia trang mà bảo đảm chuyện này.

Kiều Bản Dũng cười, nói :

- Được lắm, Sơn Điền trang chủ. Ai cũng biết Trang chủ xưa nay vốn là người thành tín, nhân đức có thừa. Tại hạ hoàn toàn tin lời của ông. Xin hẹn Trang chủ hai ngày sau tại doanh trại của Điền Trung tiên sinh. Tại hạ sẽ dành cho Trang chủ một cơ hội công bằng giao đấu. Nếu Trang chủ hạ gục Kiều Bản Dũng này thì Điền Trung tiên sinh không những không bao giờ dòm ngó đến Sơn Điền gia trang nữa mà còn đền bù lại tất cả những tổn thất thiệt hạ gây ra, cũng như giúp ông tái thiết lại sơn trang. Mong Trang chủ nhớ cho. Nếu chẳng may Trang chủ chết dưới kiếm của tại hạ, Kiều Bản Dũng này nguyện xin Điền Trung tiên sinh chôn cất ông đàng hoàng như một võ sĩ đạo chân chính.

Sơn Điền Anh Minh gật đầu :

- Tốt lắm! Một lời đã định.

Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử sau đó ra lệnh rút quân. Chỉ trong giây lát, sự yên tĩnh đã trở lại với Sơn Điền gia trang. Nhưng gia trang giờ không còn được như trước nữa. Nhiều chỗ đã bị tàn phá, cháy rụi. Xác người nằm la liệt ngổn ngang khắp nơi, máu tuôn lai láng. Những người may mắn sống sót ít nhiều cũng mang thương tích nặng nhẹ, trông ai nấy đều hết sức tiều tụy, đáng thương.

Trước thảm cảnh của một sơn trang đồ sộ kiên cố phải mất mất bao nhiêu năm gây dựng, Sơn Điền Anh Minh không khỏi ngậm ngùi, cảm khái, lắc đầu, than thầm: “Hẳn lòng trời không tựa Sơn Điền gia trang nữa rồi!”

--------------

[1] Cứu hỏa: chữa lửa.
Bình Luận (0)
Comment