Trăng Sa Đáy Vực

Chương 37

Khoảnh khắc đó, trong lòng Hôn Diệu rất phức tạp.

Ánh nắng vàng và bầu trời xanh, hoa thơm và gió xuân thổi qua... những sự vật nhân gian này, quả thực khi còn nhỏ hắn đã từng mong mỏi.

Song thế sự xoay vần, giờ đây hắn đã không còn ôm ảo tưởng đối với những thứ hư vô mờ mịt này nữa.

"Có gì đáng để xem." Hôn Diệu thản nhiên rời ánh nhìn: "Chẳng lẽ em cho rằng ma tộc rất hiếm lạ nhân gian sao? Thay vì ngắm hoa, thà có nhiều ki đậu hơn."

Langmuir ngẩn ra, cụp mi xuống không nói nữa giống như đã bị đả kích lớn.

—— cứ ngỡ chuyện này sẽ kết thúc như thế, vậy thì quá không hiểu Langmuir rồi.

Một ngày nọ sau khi mùa đông giá rét trôi qua, Ma Vương bảo người này lấy phần thưởng từ kho riêng của mình, ấy vậy mà nhân loại lại cầm một gói hạt giống nhỏ đi ra.

Hôn Diệu đau đầu nhìn y: "..."

Ý định ban đầu của hắn là muốn cho Langmuir lấy lại những đồ cũ của mình trong thần điện năm ấy, chẳng hạn như đàn hạc, tượng thần, ai ngờ tới...

Trong đôi mắt Langmuir đong đầy chờ mong: "Ngô Vương, em vẫn muốn trồng nó, xin ngài cho phép nô lệ trồng thử."

Hôn Diệu: "Ta nói rồi, thứ này không trồng được."

Langmuir: "Dù trồng không ra thì có mất mát gì đâu?"

"Không phải lãng phí sức lực lắm sao?"

"Giải trí thôi mà, Ngô Vương thích cưỡi ngựa hóng gió, ma tộc thích vây quanh lửa trại khiêu vũ, chẳng lẽ không phải lãng phí sức lực sao?"

"... Em chỉ muốn trồng nó thôi đúng không!"

"Dạ, xin ngài đó, em muốn trồng."

Ma Vương không cưỡng lại được ánh mắt khao khát ấy của nô lệ, vài ngày sau hắn dẫn Langmuir đến vách kết giới.

Hôm đó là một ngày thời tiết tốt hiếm có ở vực sâu, chướng khí loãng làn gió mát dễ chịu. Langmuir đặc biệt mặc áo vải lanh không dễ bị bẩn, tết tóc dài.

Y quỳ xuống giữa vách núi, dùng dao nhỏ đào phần đất kém màu mỡ giữa các khe đá, giao hạt vào đó rồi đắp đất bằng hai tay.

Hôn Diệu chán chê đứng ở phía sau nhìn: "... Nếu sau này hoa của em không mọc ra được, cũng đừng nói ta chưa từng nhắc nhở em."

Langmuir đáp lại một câu cho có. Ma Vương lại đợi một chốc, sau đó khoanh chân ngồi xuống trên vách núi, chống cằm nhìn chằm chằm hoa văn như ẩn như hiện trên kết giới Gasol.

Cuối cùng Langmuir cũng mở túi nước ra, tưới một ít nước lên.

Y ngoảnh đầu lại gọi một tiếng: "Ngô Vương."

Hôn Diệu: "Xong rồi?"

Hôn Diệu đi tới, nắm lấy tay y, vỗ nhẹ vết bẩn trong lòng bàn tay: "Đi, về thôi."

Langmuir mỉm cười, đầu ngón tay vẫn còn dính một chút đất mịn, chỉ vào kết giới: "Ngài có muốn học pháp trận không?"

Chủ đề này nhảy lên hơi nhanh, Ma Vương ngạc nhiên: "Học cái gì?"

"Học pháp trận, pháp trận Quang Minh." Vẻ mặt nhân loại vô tội: "Bản chất của kết giới Gasol chính là pháp trận."

"..."

Hôn Diệu bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm mình sắp bị mắc bẫy.

Hắn nheo mắt lại: "Em lại đang giở trò gì?"

Langmuir khẽ mỉm cười, thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ của mình: "Trồng hoa cần ánh nắng."

...

Từ năm thứ năm trở đi, Langmuir bắt đầu viết sách.

Có lẽ cảm nhận được thể lực của mình dần suy yếu nên bắt đầu lót đường cho thế hệ mai sau.

Song chẳng mấy chốc, Langmuir phát hiện ra tỷ lệ biết đọc biết viết của ma tộc quá thấp. Y cố gắng lên kế hoạch giáo dục và cảm hóa rồi lại phát hiện tình trạng hiện tại trong vực sâu còn lâu mới có thể hỗ trợ cho việc phổ biến văn hóa.

—— nếu không thay đổi hoàn toàn môi trường khắc nghiệt của Gasol thì dù có khuyến khích trồng trọt đến dâu, cũng không thể trồng được nhiều cây trồng chất lượng cao.

Mà khi không có đủ thức ăn đảm bảo, sống cũng không sống nổi, làm sao có sức lực học tập văn tự và tri thức đây?

Dù trong hoàng cung có ra luật cấm ăn thịt lẫn nhau, nhưng chỉ cần mùa đông lạnh lẽo hoặc mưa liên tục, mọi thứ sẽ sụp đổ cùng với nạn đói ập đến.

Langmuir mệt mỏi nhận ra rằng chướng ngại mà y không thể thoát khỏi vẫn là kết giới.

Sau khi đi một vòng, lại quay trở lại điểm xuất phát, nhưng bây giờ Langmuir đã thông minh hơn và không còn nói những lời nguy hiểm như "ngài có muốn mở kết giới Gasol không" với Ma Vương nữa.

Langmuir biết Hôn Diệu thường rơi vào tình trạng đấu tranh giữa tình cảm và lý trí khi đối xử với y, dù "Hôn Diệu" muốn tin y, nhưng "Ma Vương" cũng không dám dễ dàng tin vào phán đoán của "Hôn Diệu".

Vì thế Langmuir thử vòng vo, nếu Hôn Diệu không thể để một nhân loại chạm vào kết giới, vậy còn việc đơn giản như dạy cho ma tộc về pháp trận thì thế nào? Dù chỉ làm cho kết giới mỏng đi một chút?

Hôn Diệu không có lý do gì sẽ không đồng ý.

Bắt đầu ngày học đầu tiên, Ma Vương hào hứng vô cùng.

Ngày thứ năm, mặt thộn ra.

Ngày thứ mười, khổ đến muốn ứa nước mắt.

Tháng đầu tiên, mắt như cá chết, tâm như tro tàn.

Tháng thứ hai, nghĩ mọi cách để trốn học.

Tháng thứ ba...

"Cái quái gì thế!"

Ma Vương suy sụp, ném cuộn da dê xuống đất: "Cút cút!"

Langmuir đứng cạnh bàn làm việc, dỗ dành hết lời: "Ngô Vương, không khó đâu, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi."

Hôn Diệu chửi đổng: "Học không được, cút đi!"

Langmuir: "Chỉ cần hiểu được quy luật này thì mọi chuyện khác đều đơn giản!"

Hôn Diệu: "Một tháng trước em cũng nói như vậy, hai tháng trước em cũng nói như vậy!"

"..."

Nhân loại vận áo bào trắng vô cùng luống cuống. Một tay y cầm bút, tay kia cầm một cuộn giấy da dê viết đầy quy tắc tính toán lại nhìn cung điện trống trải, cảm thấy thất bại không thôi.

Thực ra ban đầu, học trò của Langmuir không chỉ có mỗi mình Ma Vương.

Y cho rằng dạy một người là dạy nhiều người cũng là dạy, vì thế nhiệt tình mời Thiếu Vương Thiên Phách người thừa kế của hoàng cung, lão tư tế Tada phụ trách tri thức cùng với bốn đệ tử được Tada lựa chọn cẩn thận.

Bây giờ, tất cả đều chạy mất dạng.

Langmuir cảm thấy rất buồn tủi.

Chẳng lẽ y dạy khó hiểu đến thế sao... Nhưng nếu nghĩ lại thì cũng bình thường thôi.

Langmuir làm thần tử, đã thực hành kiến thức này dưới sự hướng dẫn của trưởng lão từ khi còn nhỏ, sau này lại đặc biệt nghiên cứu nó suốt cả một khoảng thời gian, lúc này mới có thể hiểu tường tận pháp trận ngay từ khi còn trẻ.

Trình độ văn hóa của ma tộc vốn đã đáng lo ngại, mà bọn họ chỉ tu ma lực chứ không tu pháp lực, muốn bắt đầu lại từ đầu học pháp thuật của nhân loại thì việc này thực sự còn khó hơn lên trời!

Langmuir cũng hết cách: "Ngô Vương, có lẽ... chuyện kết giới Gasol, hay là để em làm đi?"

Hôn Diệu vốn đã bị pháp trận rút cạn cả sức lực, bất lực ngồi phịch trên ghế.

Nghe được câu này, hắn lại ngồi thẳng dậy, tức giận trợn mắt:

"Chờ đã, Langmuir! Không phải em đang cố ý tra tấn ta, chờ ta thừa nhận mình học không được rồi thuận thế đánh chủ ý đến kết giới ——"

Langmuir: "..."

Ma Vương không cam lòng, hắn vênh váo chỉ vào cuộn da dê mình vừa ném ra: "Nhặt lên!"

Langmuir ngoan ngoãn nhặt nó lên.

Hôn Diệu lại chỉ trước người mình: "Lại đây, tiếp tục dạy."

Langmuir cười: "Dạ."

Khi Ma Vương bị pháp trận quất mạnh một roi lần nữa, hắn bần thần nghĩ thầm... chẳng lẽ mình bị kích tướng ngược lại à.

Nhưng ít nhất, Hôn Diệu biết một chuyện.

Lời nói dối có thể bịa ra sướng vui giận buồn, cũng như trải nghiệm trong quá khứ của một người nhưng không bao giờ có thể bịa ra những kiến thức phức tạp và liên kết logic như vậy.

Đây hẳn là kết quả của hàng ngàn năm trí tuệ được truyền lại, càng tìm hiểu sâu, càng có thể ngộ ra tri thức bao la trong đó.

Vì thế Ma Vương lại kiên trì đến cùng cầm bút lên, thầm nghĩ: Nếu hắn có thể ngộ ra pháp trận, liệu một ngày nào đó hắn có thể thuyết phục được bản thân, cũng thuyết phục được ma tộc khác —— Langmuir tuyên bố mong muốn mở ra kết giới vì ma tộc là thật lòng?

Sau đó, từng ngày trôi qua.

Hắn thực sự bị Langmuir thúc ép, nửa dỗ nửa lừa, mềm rắn đủ cả lúc rảnh rỗi thì học pháp trận.

Vậy có bao nhiêu hy vọng mở ra kết giới, có bao nhiêu là để chứng minh Langmuir "trong sạch", hắn cũng không rõ nữa.

Khi đó Hôn Diệu cũng không sốt ruột.

Khi đó hắn cảm thấy thời gian còn rất dài.

Hoàng cung ngày càng tốt đẹp, mối quan hệ của cả hai cũng ngày càng tốt đẹp, mà hắn và Langmuir vẫn còn trẻ. Dù là luyện tập trận pháp, hay là phá vỡ kết giới Gasol, hay là trao mọi niềm tin vào nhân loại đều có thể cẩn thận một chút, không cần nóng lòng nhất thời.

Hôn Diệu không ngờ rằng chỉ hai năm sau, dưới sự hướng dẫn của Langmuir, hắn có thể lay chuyển kết giới mỏng đi một chút.

Ánh nắng chiếu vào vách kết giới, hoa cỏ nảy mầm.

Cũng hai năm sau, Langmuir sẽ tựa vào trong lòng hắn, dáng vẻ gầy gò xanh xao lặng lẽ nắm tay hắn nói ——

"Ngô Vương phải sớm quyết định, em không còn nhiều thời gian nữa."

...

Trong bóng tối, vết máu nhuộm đỏ ngón tay đang run rẩy của y, tụ lại thành một hai giọt đỏ tươi rơi xuống từ kẽ ngón tay.

Langmuir chậm rãi nhặt chiếc khăn tay lên, vội lau đầu ngón tay, sau đó lại che miệng phun ra ngụm máu còn sót lại.

Màn đêm ngột ngạt như nước biển tràn ngập căn nhà gỗ.

Hôn Diệu ôm Langmuir từ phía sau, vỗ nhẹ lưng rồi tựa cằm lên đầu y.

Langmuir đặt chiếc khăn tay sang một bên, vỗ nhẹ lên tay Hôn Diệu, y mỉm cười yếu ớt: "Được rồi, em không sao đâu... ngủ đi."

Từ khi chuyển đến vách kết giới, bệnh tình của Langmuir đã tạm thời thuyên giảm, nhưng những ngày êm đềm bỗng chốc kết thúc.

Langmuir bắt đầu có có triệu chứng như đau nhức, ho ra máu, chóng mặt và có đôi khi rơi vào tình trạng hôn mê lần nữa. Lần này, các dấu hiệu suy yếu còn rõ ràng hơn trước.

"... Langmuir."

Ma Vương đột nhiên khàn giọng gọi.

Langmuir kinh ngạc, ôm lấy gương mặt Hôn Diệu: "Sao ngài lại khóc."

Y nhíu đôi lông mày dài, lau đi vệt nước bằng lòng bàn tay: "Hình như em chưa từng thấy ngài khóc bao giờ."

Trong bóng đêm, đôi mắt của Ma Vương ướt đẫm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: "Trước khi vào hoàng cung, ta đã đến gặp lão Tada xem bói một lần... xem bói chuyện của em."

"Kết quả thế nào?"

Ma Vương chậm rãi mỉm cười, điểm nhẹ trán của nhân loại: "Cho đến khi tuyết rơi, em vẫn còn sống khỏe mạnh."

Langmuir buồn bã nói: "Nhưng, không bao lâu nữa sẽ có đợt tuyết rơi đầu mùa năm nay... khụ, chắc sẽ không lâu đâu."

Nụ cười tang thương Hôn Diệu tiêu tan.

Thần tử đều vô tâm như thế sao, hắn nghĩ thầm. Cũng giống như vị thần người nọ thờ phụng, không bao giờ thực sự giáng thế mà chỉ nhìn chúng sinh tự sinh tự diệt bằng đôi mắt thờ ơ lạnh lùng ấy?

Langmuir nói: "Xin Ngô Vương sớm đưa ra quyết định."

"Ngủ đi." Hôn Diệu cúi đầu hôn y: "Ngày mai, ta có mấy vấn đề muốn hỏi em."

Sau đó trái tim của Langmuir bắt đầu đập nhẹ trong cơ thể yếu ớt này.

Có lẽ, giây phút cuối cùng ấy cũng sắp đến. Ma Vương của Langmuir sắp tuyên án số phận của y, đặt ra kết cục xứng đáng cho bảy năm dài đăng đẳng lại ngắn ngủi này.

Y nghĩ như vậy, yên tâm nhắm đôi mắt nặng trĩu, cố hết sức duy trì mỗi một hơi thở, lồng ngực cũng theo đó phập phồng.

Dần dần, ý thức tiêu tan từng chút một như những hạt đường tan trong nước.

Tác giả có lời muốn nói:

Hậu quả của việc thần tử cố gắng dạy pháp trận cho Ma Vương ——

Hôn Diệu: Ta ngộ ra, bất cứ ma tộc nào trong vực sâu cũng có thể phản bội ta, nhưng pháp trận thì không, nếu không thể là vì ta không biết.

Còn chưa tới 10 chương nữa quyển 1 sẽ kết thúc! Quyển hai là câu chuyện kể về ký ức tuổi thơ dưới góc nhìn của Langmuir, chủ yếu để lấp các lỗ hổng, quyển ba chịu trách nhiệm HE. Truyện này không dài lắm, mục tiêu là viết xong trong vòng 300.000 từ.
Bình Luận (0)
Comment