Trăng Sa Đáy Vực

Chương 49

Đến ngày thứ tư, cả hai vẫn liều mạng tiến về phía trước.

Cuối cùng Langmuir cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Trước đó, thần tử chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.

Y là thiếu niên tôn quý, thánh khiết nhất nhân gian, không bị nghèo khó hành hạ, cũng không bị sự xấu xí quấy nhiễu, ai ai cũng đều yêu quý y, mà y cũng yêu thương mọi người. Sự giáo dục mà y nhận được từ khi còn nhỏ đã nuôi dưỡng một linh hồn thành kính tận tụy, ngay cả sinh tử cũng không màng, trên đời này còn có điều gì khiến y sợ hãi?

Tất cả đều là giả dối.

Langmuir nghe thấy một âm thanh lạ lùng, phải mất một lúc lâu sau y mới nhận ra đó là tiếng chân răng run rẩy va vào nhau của mình.

Trên đường đi, đủ thứ vô lý mà y thấy đều ùa vào trong đầu thần tử, biến thành hết suy đoán này đến suy đoán khác mà y không dám suy nghĩ kỹ.

Không phải y không sợ hãi, mà là chưa bao giờ tiếp xúc với bóng tối thực sự.

Trong lòng bàn tay y toàn là mồ hôi lạnh.

Phía trước truyền đến một tiếng trầm đục.

Hôn Diệu quỳ xuống đất, vịn cành cây thở hổn hển, đôi mắt tan rã nhìn về phía xa.

Một lát sau, hắn lại đứng lên.

Langmuir nhớ lại vết thương ngày càng trầm trọng mà mình vừa nhìn thấy, nhịn không được gọi Ma Vương một tiếng, nhưng Hôn Diệu không có nghe thấy.

Y bước nhanh tới, bắt lấy cổ tay Ma Vương: "Chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi."

Hôn Diệu im lặng lắc đầu.

"Nếu ngươi cứ tiếp tục đi sẽ chết đấy."

"Ngươi nói nhảm gì vậy, ta không dễ chết thế đâu."

Tiếp theo, Ma Vương không còn sức mà đùa với tiểu liệt ma phía sau nữa, quá trình chạy đi dần trở nên áp lực.

Đến giữa trưa, Hôn Diệu bẻ một nhánh cây làm gậy chống, nhưng bước đi của hắn ngày càng chậm, dường như mỗi một phút trôi qua hắn ngày yếu đi.

Buổi chiều bọn họ không gặp may, không tìm được nước cũng như thức ăn, chỉ có thể nhổ lấy một ít rễ cỏ không độc để ăn, cơn khát đốt cháy cổ họng, cơn đói khiến ruột bắt đầu quặn thắt, Langmuir nghĩ tình trạng này như chiếc khăn bị vắt khô.

Rừng núi này chồng lên rừng núi khác, dài vô tận.

Chạng vạng tối, rốt cục Hôn Diệu cũng đi không nổi, cả hai đành phải nghỉ ngơi trước.

Cơn đói khát vẫn không thuyên giảm, nhưng Langmuir đã tê dại nên không cảm thấy khó chịu chút nào.

Y co ro dưới gốc cây, thầm đếm mấy con bọ nhỏ có cánh bay qua trước mắt, nghĩ đến Đức Mẹ, trưởng lão, ma tộc và vực sâu.

Bỗng nhiên, tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai.

"Nếu ta chết..."

Langmuir quay mặt lại. Ma Vương mệt mỏi tựa vào thân cây, ánh mắt không có tiêu cự, mất máu và thiếu nước làm cho môi của hắn trở nên xám trắng nứt nẻ: "... Ngươi sẽ làm sao đây?"

Tim Langmuir như bị dao đâm.

Hôn Diệu không biết, y cũng không phải tiểu liệt ma lạc đường, mà là thần tử đến ám sát Ma Vương.

Nếu Ma Vương chết, y sẽ trở lại nhân gian trù phú, không còn phải vùng vẫy để sinh tồn dưới vực sâu nữa.

Thật sao?

Y còn có thể quay lại như xưa sao?

"... Đừng sợ."

Hôn Diệu nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Chim én (*) bay thấp, muộn nhất ngày mốt chắc chắn sẽ mưa."

(*) Cơ thể động vật có lông vũ (tức loài chim) gọi là vũ trùng (羽虫). Chim én bay thấp thì trời mưa, bay cao thì trời nắng.

Hắn nói xong, lảo đảo đứng lên, cũng không biết lấy thêm sức lực từ đâu mà trèo lên thân cây.

...

Sáng hôm sau, Langmuir tỉnh dậy, y thấy núi rừng vẫn yên tĩnh như cũ, cũng không có dấu hiệu trời mưa, ngay cả gốc cây phía sau cũng rất yên tĩnh.

Đợi đến gần giữa trưa, Ma Vương vẫn không leo xuống.

Langmuir bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn. Y biết bây giờ có lính đuổi theo nên không dám gọi to, đành nhặt một cành cây gãy trên mặt đất vỗ mạnh vào thân cây.

Một lát sau, tán cây rung chuyển xào xạc.

Vài giây sau, đột nhiên có một bóng đen rơi thẳng xuống, đập thẳng xuống đất ngay trước mặt Langmuir.

"—— Ma Vương!"

Sắc mặt Langmuir đột nhiên thay đổi, y nhanh chóng bước tới, ôm lấy thiếu niên Ma Vương, lập tức hít vào một hơi.

Một đêm trôi qua, hơi thở của Hôn Diệu đã trở nên yếu ớt. Hắn bị bệnh, sốt nóng bỏng cả người, mấy vết thương do tên bắn đều nứt ra, không ngừng chảy máu và mủ ra ngoài.

Dù Langmuir có vỗ nhẹ vào má để đánh thức hắn dậy thì hắn cũng chỉ rê.n rỉ một cách yếu ớt, nhắm chặt mắt lại dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê nhẹ.

"Ma Vương." Langmuir cắn răng: "Hôn Diệu... Hôn Diệu!"

Gọi thế nào cũng không có phản ứng.

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc của thần tử trống rỗng, điều đầu tiên hiện lên là một ý nghĩ cực kỳ quái đản:

Y nghĩ, chẳng lẽ Ma Vương sắp chết sao.

Nhưng không phải Ma Vương sẽ chết trong tay thần tử sao?

Là bị thần tử giế.t chết, chứ không phải chết trong lòng thần tử.

Một cảm giác phi lý tràn ngập khiến Langmuir không thể thở nổi.

Ba ngày nay, y như một con rối trống rỗng đi theo sau Ma Vương vừa đi vừa nghỉ, mãi đến bây giờ y mới bị ép phải tỉnh táo lại ——

Y nhớ tới bàn tay đan vào nhau trên vách núi, cái ôm và bơi lội trong hồ băng, quả ném xuống từ trên cây, còn có hai ký tự cổ phản chiếu trong đống lửa buổi sáng sớm.

Trong chớp mắt, đôi mắt tím ấy cuối cùng cũng lấy lại được sự sáng suốt, rồi sau đó là nỗi buồn và tức trận tràn trề.

Ma Vương gì chứ.

Đức Mẹ à, chẳng lẽ người không nhìn thấy sao, đây rõ ràng chỉ là một thiếu niên vô tội.

Y không thể giết một sinh mệnh chưa từng làm điều ác. Dù trái với Thánh Huấn, cũng làm không được!

Langmuir hít sâu, vươn tay ra che vết thương của Hôn Diệu rồi sợ hãi dừng lại.

Vì sao y không thể thi triển thuật chữa trị? Đó là pháp thuật đầu tiên y học được, đã chữa trị cho bao nhiêu con dân, tuyệt đối không thể nào sai lầm được...

Langmuir cảm thấy mình như rơi xuống hầm băng, y nhìn chằm chằm vào hai tay mình. Không, không đúng, năng lượng chảy xuôi trong máu của mình bây giờ hình như không phải pháp lực của y... Thậm chí, đó chẳng phải... pháp lực!!

Chuyện gì đã xảy ra với pháp lực của y? Rốt cuộc Đức Mẹ đã ban gì cho y, bí dược mà các trưởng lão cho y uống trước khi đi là gì!?

Langmuir choáng váng, cuối cùng y cũng nhận ra rằng mình chắc chắn đã bị lừa, nhưng không biết âm mưu này lớn đến nhường nào.

"Khụ..."

Ma Vương giãy dụa yếu ớt trong lòng Langmuir, ho ra một ít bọt máu tràn ra khóe môi.

Khu rừng như biến thành cái bóng đè lên đầu y.

Không có thời gian để do dự.

Langmuir buộc mình phải bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, cõng thiếu niên Ma Vương lên lưng, xoay người đi về hướng mình đã đi tới!

Bỗng nhiên, một chiếc đuôi lạnh ngắt quấn lấy bắp chân y.

Thiếu niên Ma Vương nằm ở trên vai y, mái tóc đen bù xù che khuất mặt, chỉ có âm thanh yếu ớt truyền đến: "Đừng... đừng quay đầu lại..."

"Không được, hiện tại ngươi quá yếu, cần đảm bảo nguồn nước và thức ăn, vết thương cũng phải được xử lý."

Langmuir trầm giọng nói: "Ta sẽ không tìm được mấy thứ này, nhưng ít nhất ta nhớ con đường chúng ta đã đi."

Nếu lúc này Hôn Diệu tỉnh táo, tất nhiên hắn sẽ kinh ngạc vì "tên ngốc" này lại có thể nói chuyện bình tĩnh và mạch lạc như vậy. Đáng tiếc hiện tại Ma Vương đã không thể nào chú ý tới điều này.

Langmuir chỉ nghĩ rằng hắn nóng đến nói mớ. Đúng vậy, quay đầu lại có khả năng gặp phải binh lính đuổi theo, nhưng hiện tại cũng sắp không giữ nổi mạng, còn cứng miệng làm gì chứ?

Langmuir nhấc chân lên đang định quay lại, nhưng chiếc đuôi quấn ở bắp chân y đột nhiên siết chặt lại.

Langmuir cắn mô/i dưới, trầm giọng nói: "... Ngươi đã nói, ở đây ta cái gì cũng không biết, ta là một liệt ma vừa yếu vừa ngu, dẫn ngươi đi về phía trước thì có thể đi đâu?"

Ma Vương đã không thể trả lời, chỉ cố chấp lặp lại: "Đi về phía trước..."

Langmuir cảm giác được sức lực của chiếc đuôi ở bắp đùi mình dần thả lỏng, cho đến khi nó rủ xuống, chóp đuôi lắc lư mấy lần rồi không còn cử động nữa.

"Ma Vương?"

Thiếu niên ma tộc phía sau đã hoàn toàn bất tỉnh.

Langmuir đứng trong khu rừng núi rộng lớn dưới lòng đất, chợt cảm thấy cô đơn lẻ loi vô bờ bến.

Y đứng im lặng như vậy một lúc, ngoảnh đầu nhìn về phía trước đầy rẫy những ẩn số và mối nguy hiểm, rồi nhìn lại đường lui quen thuộc khiến người ta yên tâm ở phía sau

Thần tử cõng Ma Vương, bước về phía trước.

...

Đi về phía trước, nói đơn giản, nhưng không dễ dàng.

Trong mười lăm năm cuộc đời Langmuir, ngay cả vương thành chưa từng bước ra chứ đừng nói đến việc tiến vào núi lớn. Mỗi một bước đi của thần tử đều sẽ được dọn sạch và trải thảm, để đôi chân trần giẫm lên cũng không hề đau đớn chút nào.

Hiện tại không có Ma Vương đi ở phía trước, đừng nói kiếm ăn, ngay cả cỏ dại trong khe đá y cũng không dám gặm, sợ ăn rồi thì trúng độc té ngã xuống đất.

Điều duy nhất dựa vào, chính là y thực sự rất mạnh.

Ma thú đầu tiên gặp nạn trông giống sói, nhưng nó to gấp đôi một con sói bình thường, có đôi mắt màu vàng và da lông màu sắt.

Langmuir mãi đến bảy năm sau mới biết thứ này được gọi là Tử Lang, gan của nó sẽ bị chia ra ăn sống trong nghi thức yết kiến.

Ngay lúc đó thiếu niên thần tử không biết, chỉ biết ưu điểm duy nhất việc Ma Vương bất tỉnh là y không cần phải che dấu thực lực của mình.

Con sói ngã xuống đất, nhanh chóng tắt thở, máu chảy ra từ cổ họng bị cắt của nó.

Langmuir bế Ma Vương bất tỉnh đến bên cạnh xác sói.

Y chịu đựng cảm giác da đầu tê dại, hít sâu một hơi, cúi người uống một ngụm máu ma thú ——

"Khụ khụ!!"

Vẻ mặt của Langmuir tái nhợt che miệng lại, ho khan không ngừng. Bình thường y còn chẳng ăn nổi đồ ăn có khẩu vị hơi đậm đà, hiện tại lại phải uống máu sống...

Y nhắm mắt, nhéo lòng bàn tay, chịu đựng cơn buồn nôn, uống thêm một ngụm máu, cúi đầu mớm cho ma tộc trong lòng.

"Ưm..." Hôn Diệu rên ra một âm thanh nhẹ bẫng. Hắn nóng đến mức mê sảng, yếu ớt cọ vào cần cổ mát lạnh của Langmuir.

Langmuir tưởng Hôn Diệu cũng khó có thể chịu được vị máu thú ngọt tanh, bèn chạm vào má thiếu niên nói nhỏ: "Đừng nhúc nhích... không có nước, chỉ có thể cho ngươi uống cái này."

Máu sói chảy ra từ khe hở giữa đôi môi đang chạm vào nhau, nhỏ từng giọt tí tách.

Langmuir nâng ót của Ma Vương, cúi đầu thật thấp, dùng lưỡi của mình đè chiếc lưỡi lạnh lẽo của đối phương rồi đưa chất lỏng tanh ngọt vào trong.

Mái tóc vàng xõa xuống, che đi khuôn mặt của cả hai.

Langmuir lặp lại việc này nhiều lần, đến khi máu từ cổ họng của con sói đã chết ngừng chảy thì phần lớn gương mặt của y đã nhuộm đỏ.

Sau đó, y bắt chước theo cách của Hôn Diệu, dùng đoản kiếm lột lớp lông thú bên ngoài của ma thú, cắt bỏ những khối thịt đỏ trắng đan xen.

Đầu tiên y ngưng tụ "pháp lực" trong cơ thể thành ngọn lửa đen trong lòng bàn tay, sau đó đốt lửa bằng cành cây khô rồi tạm nấu chín.

Chín hay không chín cũng khó mà nói, dù sao ma tộc ngay cả thịt sống cũng có thể ăn, chắc là không vấn đề nhỉ?

Langmuir nhai nát thịt rồi đút cho Hôn Diệu.

Dần dần có ma thú theo mùi vị tìm tới, Langmuir biết không thể ở lâu nên cõng Hôn Diệu rời khỏi nơi này.

Y dựa vào ánh sáng của kết giới phía trên đầu để xác định phương hướng, gian nan tiến về phía trước dưới sự thèm muốn của chim chóc và thú rừng.

May mắn thay vào buổi trưa, y đã tìm được nguồn nước sạch nên thực hiện cách chữa trị đơn giản cho vết thương của Ma Vương.

Cắt bỏ thịt thối rữa, rửa sạch bằng nước sạch rồi xé rách áo để băng bó.

Dần dần, thảm thực vật phía trước trở nên thưa thớt, lộ ra ngọn núi trụi lủi. Tuy rằng tiến về phía trước đã dễ dàng hơn, nhưng việc đảm bảo đồ ăn nước uống lại càng trở nên phiền toái hơn.

Sắc trời bắt đầu âm u.

Langmuir nhớ tới Hôn Diệu đã nói sẽ mưa, vì vậy chú ý tìm đến nơi có thể trú ẩn.

Y cõng Ma Vương đi vào một cái hang nhỏ, suy nghĩ một lát rồi ra ngoài nhặt vài cành cây mang vào. Chưa đầy nửa giờ, quả nhiên mưa đã to tầm tã.

Langmuir chất cành cây lên rồi đốt chúng bằng ngọn lửa đen, hang động lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn một chút.

Y ôm Ma Vương vào lòng, nhìn đăm đăm màn mưa bên ngoài mà thừ người ra.

Thời gian y có thể ở vực sâu không còn nhiều lắm.

Đột nhiên, thiếu niên ma tộc trong lòng thoáng động đậy.

Langmuir: "Ma Vương?"

Cuối cùng Hôn Diệu đã tỉnh, hắn chậm rãi mở mắt, mông lung nhìn chằm chằm đống lửa thô sơ trước mặt.

Hắn khản giọng nói: "Vậy mà ngươi cũng biết tạo lửa..."

Langmuir: "..."

Xin lỗi, thực ra y không biết.

"Ngươi thấy sao rồi?" Langmuir định lấp liếm cho qua, y sờ vào trán của Hôn Diệu, vẫn nóng hầm hập: "Muốn uống nước không? Bên ngoài trời đang mưa."

Hôn Diệu nhắm mắt lại, yếu ớt gật đầu, thực ra không nên uống nước mưa trong vực sâu vì có chướng khí, nhưng hiện tại cũng không thể để ý nhiều như vậy.

Hắn dạy tiểu liệt ma tìm chiếc lá thích hợp, phải là loại lá khô cứng mà to rộng. Nhóc con ấy rất nghe lời đội mưa chạy ra ngoài, lúc trở về vảy cả người đã ướt đẫm, hiện ra ánh sáng khiến người ta ưa thích.

Tiểu liệt ma ôm chiếc lá chứa đầy nước trong tay, cẩn thận quỳ xuống trước mặt hắn, đút nước cho hắn uống.

"Ngươi..."

Trong lòng Hôn Diệu cảm xúc lẫn lộn, bất đắc dĩ đưa tay gạt mái tóc vàng ướt đẫm của tiểu liệt ma: "Ngươi cứ... đi theo ta vậy luôn à?"

Langmuir lắc đầu, nghĩ thầm: Không hề.

"Vậy đặt cho ngươi một cái tên đi."

Langmuir vẫn lắc đầu như cũ: "Gọi ta là đồ đần là được."

Hôn Diệu cảm thấy buồn cười, nhưng hắn đã không còn sức để cười nữa. Cơn đau âm ỉ đốt cháy từng khúc xương trong cơ thể hắn.

Tiếng mưa bên ngoài hang càng lúc càng lớn.

Chỉ chốc lát sau, Hôn Diệu lại dần dần không có phản ứng. Langmuir có chút lo lắng nên chỉ ngậm nước trong miệng rồi mớm cho hắn như trước.

Đống lửa bóp méo bóng dáng của hai tiểu ma tộc thành một, lặng lẽ hất cái bóng lên vách đá.

Từ xế chiều đến tối, tình trạng của Hôn Diệu lặp đi lặp lại, có lúc đỡ hơn, có lúc lại nặng hơn.

Một đêm này, Langmuir không dám chợp mắt, y ôm Ma Vương vào lòng, theo thói quen muốn cầu nguyện với Đức Mẹ nhưng không biết phải cầu nguyện điều gì.

Rạng sáng ngày thứ sáu, Hôn Diệu tỉnh lại, lần này dường như hắn đã đỡ hơn rất nhiều thậm chí còn có ý định muốn tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng bên ngoài mưa vẫn rất lớn, sau một hồi cân nhắc, Ma Vương từ bỏ ý định đội mưa chạy đi, quyết định ở lại trong động thêm một ngày nữa.

Langmuir nói: "Ta sẽ đi tìm ít thức ăn gần đây."

"Đừng đi, ngày mưa khó tìm được thứ gì để ăn, nói không chừng còn có thể trượt xuống sườn đồi."

Hôn Diệu chống đất, khàn giọng nói: "Đỡ ta."

"Đừng nhúc nhích, ngươi muốn gì?"

"Đỡ ta ngồi dậy."

Langmuir đỡ Hôn Diệu đứng dậy, để hắn nhẹ nhàng dựa vào vách đá của hang động. Thiếu niên Ma Vương chậm rãi lấy ra một thứ từ trong ngực.

Đôi mắt Langmuir hơi lóe lên.

Đó là mũi tên mật kim do chính tay y bắn ra.

"Tránh xa một chút." Hôn Diệu nhìn y: "Lui lại. Lui thêm nữa... đúng rồi."

Langmuir nghe lời lui lại, tay phải lặng lẽ nắm chặt đoản kiếm, chẳng mấy chốc lại buông lỏng ra.

Không sao cả, hiện tại Ma Vương đã suy yếu thành thế này, dù có lấy về ma lực cũng chẳng phải đối thủ của mình. Nếu tình thế thay đổi, cùng lắm thì đâm một kiếm.

"Đừng đi đâu hết, ở lại đây." Hôn Diệu lấy mũi tên vạch lòng bàn tay: "Ta cần chút thời gian, nếu binh lính đuổi tới thì gọi ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Thần tử bị buộc phải sống ngoài hoang dã.ver
Bình Luận (0)
Comment