Trăng Sa Đáy Vực

Chương 57

Vào ngày lễ trưởng thành mười tám tuổi của thần tử Langmuir Brett, y kế thừa vị trí Thánh Quân trị vì đất nước.

Lão Thánh Quân đã già yếu bệnh tật, muốn thoái vị từ lâu. Ba năm nay thần tử dần tiếp xúc với chính sự, vẫn đức độ nhân từ như mười lăm năm qua, việc đổi vua cũng không gây ra sóng gió gì mà chỉ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của các con dân.

Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào rất nhiều người phát hiện, vị Thánh Quân bệ hạ trẻ này thường hiển hiện cảm xúc khó đoán như sương mù. Mỗi khi y cười lên, trong đôi mắt luôn đượm vẻ ưu sầu.

Song, Thánh Quân có điều gì mà phải ưu sầu chứ?

Thuở nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, chưa từng chịu cực khổ hay bươn trải mệt mỏi. Y sống trong cung điện lộng lẫy nhất, cơm ăn áo mặc được hầu hạ cẩn thận, có được sự yêu thương của người thân, sự trung thành của đại thần và sự kính yêu của con dân.

Đất nước của y trù phú và yên ổn. Tín ngưỡng của y là Quang Minh vĩnh hằng.

Một người hệt như con cưng của Đức Mẹ, có điều gì làm y ưu sầu chứ?

Mọi người nghĩ mãi mà không ra.

Vì thế bọn họ nói rằng, ưu sầu của Thánh Quân tượng trưng cho lòng nhân ái với vạn vật và khí chất của thần tử Quang Minh.

Langmuir không hề giải thích. Y bắt đầu dốc lòng nghiên cứu pháp trận, cùng với thuật thanh lọc chướng khí.

Y đi khắp nơi để sưu tầm những tác phẩm kinh điển cổ xưa mà không ai xem. Trong đó có mấy cuốn y xem không hiểu nên bắt đầu học những ký tự cổ xưa tối nghĩa từ đầu.

Đêm khuya yên tĩnh trong hoàng cung, Thánh Quân mới lên ngôi sẽ thắp nến và tính đi tính lại quy tắc hình thành pháp trận phong ấn Gasol trên giấy nháp.

Y vẫn kiên trì theo đuổi một câu trả lời, một con đường cứu rỗi xứng đáng cho tất cả đồng bào của mình, nhưng thực tế lại dội cho y một gáo nước lạnh hết lần này đến lần khác.

"Thánh Quân bệ hạ, từ bỏ đi."

Vào một buổi chiều mùa xuân tươi sáng, tại nhà nguyện của thần điện Brett, trưởng lão Tiên Tri tiếp đón Thánh Quân trẻ đến cầu nguyện như thường lệ.

Trong vài bước ngắn ngủi bọn họ sánh vai bước đi, ông ta nham hiểm đè thấp giọng: "Chướng khí trong vực sâu quá mạnh, sức mạnh cá nhân không thể xua tan được. Câu trả lời mà ngài tưởng tượng hoàn toàn không tồn tại."

Langmuir vẫn nhắm mắt lại, chắp tay trước tượng Đức Mẹ, thấp giọng đọc kinh cầu nguyện.

Hai năm nay, các trưởng lão thần điện bắt đầu kiêng dè y.

Các trưởng lão cho rằng hồi đó bọn họ đã thuần hóa được thiếu niên, linh hồn ngây thơ nhiệt huyết ấy đã chết cóng trong gió tuyết, thứ quay trở lại chỉ là một con rối tê liệt. Biểu hiện của Langmuir cũng chứng minh những lời đó, tính cách của y ngày càng trở nên khoan dung độ lượng, không hề nhắc đến vực sâu và ma tộc, cũng không chấp nhất sự tra tấn tinh thần từ thần điện năm đó, các trưởng lão cho rằng đây chính là dáng vẻ một người bị rút thành cái vỏ rỗng.

Mà khi bọn họ bắt đầu nhận ra có điều gì đó không đúng, Langmuir đã lên ngôi làm vua —— đôi mắt tím trầm tĩnh dịu dàng ấy sẽ nhìn xuống vùng đất này từ trên đỉnh hoàng cung, tất cả con dân trên lãnh thổ này đều sẽ như si như dại kính yêu y —— mà y cũng chẳng còn là tiểu thần tử có thể bị nhốt trong thần điện, muốn làm gì thì làm.

"Tiên Tri."

Khi bước xuống những bậc thang dài, Langmuir và trưởng lão Tiên Tri đi ngang qua, chợt nhỏ giọng nói: "Những năm này, cái gọi là sự che chở của Đức Mẹ đều là thần tích giả dối mà con người tạo ra, ta nói đúng không?"

Mí mắt Tiên Tri khẽ giật.

Langmuir: "Mấy ông xúi giục dân chúng trong vương quốc cầu nguyện với thần linh, nhưng thực chất lại mượn danh tín ngưỡng, ăn cắp pháp lực của bọn họ rồi sử dụng nó cho mục đích của riêng mình."

"Mọi người sẽ không biết, đó chẳng phải thần tích gì mà là sức mạnh của chính họ. Đáng lẽ ra vương quốc này có nhiều pháp sư hơn thay vì tín đồ chỉ cầu cứu thần linh."

"Bệ hạ, sao ngài lại nói những lời ngây thơ như vậy?"

Trưởng lão Tiên Tri âm trầm nở nụ cười: "Tranh chấp là bản tính của nhân loại, để cho vương quốc này có thêm mấy trăm mấy ngàn pháp sư, sẽ chỉ gây ra vô số tranh chấp và hỗn loạn."

"Hơn nữa, nếu không có tín ngưỡng vào Đức Mẹ, thì làm sao có thể hội tụ lượng pháp lực khổng lồ như vậy để đạt được thành tựu vĩ đại cho vương quốc?"

Langmuir cũng cười, không nói thêm gì.

Y rời khỏi thần điện Brett mà không quay đầu lại.

...

Khi Langmuir hai mươi tuổi, lão Thánh Quân qua đời.

Khi bóng tối của cái chết phủ xuống, lão Thánh Quân trên giường bảo người hầu lui xuống. Ông buồn bã nhìn con cả của mình, nắm chặt tay Langmuir mà hỏi: "Langmuir... Langmuir... con còn trách phụ quân sao?"

Trong tẩm điện đầy mùi canh thuốc đắng, Langmuir lặng lẽ ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nhăn nheo lạnh lẽo của phụ quân, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hơi thở của lão Thánh Quân dồn dập, ông nhấc cổ khỏi gối: "Langmuir, sức người có thể làm được là có giới hạn... Phụ quân biết mình bảo vệ chỉ có bấy nhiêu... ta phải chọn lấy hoặc bỏ..."

"Nhưng con thì khác, con không hiểu đạo lý này, không chịu chọn lấy hay bỏ... con trai của ta, con thực sự muốn đi vào con đường mãi mãi không thể nào quay đầu lại à..."

"Không, phụ quân." Langmuir lại cụp mắt nói: "Con đã đi trên con đường này từ rất lâu rồi."

Lão Thánh Quân không nói nữa mà an giấc ngàn thu vào đêm hôm ấy.

Điều Langmuir không ngờ tới là sau đám tang, em trai Aiden cản y lại.

"Huynh trưởng." Aiden gằn giọng, đôi mắt đỏ hoe: "Lời của phụ quân trước khi qua đời, có ý gì?"

"Đệ... nghe lén?"

Khi ấy Aiden được phong làm thân vương đã bắt đầu có vẻ chững chạc mà hoàng tộc nên có. Chỉ khi đối mặt với anh trai, mới lộ ra nét trẻ con thẳng thắn nhiệt tình.

Đôi mắt cậu vừa sưng lên vì mất cha, nhưng bây giờ vành mắt lại ngấn lệ: "Kể từ khi huynh xuống vực sâu đã thay đổi rất nhiều..."

"Nhưng chúng ta là anh em! Rốt cuộc huynh có bí mật gì mà không thể nói cho đệ biết?"

Ngày hôm đó, cuối cùng Langmuir không thể cưỡng lại lời cầu xin của em mình, đành phải kể lại toàn bộ câu chuyện về vực sâu. May mắn thay Aiden thật lòng tin y, lại có thêm một người biết sự thật về ma tộc.

Khi không có việc gì làm, Thánh Quân sẽ len lén chạy tới vách kết giới, nhìn ma tộc phía dưới, thỉnh thoảng cũng dẫn theo Aiden, nhưng vách kết giới không chỉ là khu vực cấm đối với nhân loại, ma tộc cũng không muốn tới gần, Langmuir hiếm khi trông thấy những đồng bào dị hóa đó.

Trái lại Hôn Diệu là ma tộc đến thường xuyên nhất. Trong bảy năm, hơn 2500 ngày đêm Thánh Quân đã thành công nhìn trộm Ma Vương bốn lần trên vách kết giới, trong đó có ba lần đều là vào hai năm trước.

Sau này Ma Vương không đến nữa, Langmuir không biết Hôn Diệu đã chết hay mất hứng thú nhìn lên nhân gian.

Vào năm thứ năm, một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện trên vách núi.

Lúc đó Ma Vương gãy sừng đã cao lớn và mạnh mẽ, đôi mắt đỏ sẫm mê mang từng ngước nhìn vách trăng trở nên hung ác nham hiểm và lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

Bên hông hắn đeo một loan đao bằng đồng, vai khoác một chiếc áo choàng lông thú đốm màu xám trắng, tua rua màu đỏ sậm rủ xuống hai bên, trên lớp vảy điểm xuyết những đồ trang trí bằng xương như chuông gió.

Ma Vương leo lên vách kết giới trong đêm, cầm trong tay dao găm mật kim mới tôi luyện, ngồi im lặng trên đỉnh núi rất lâu.

Thánh Quân liền bầu bạn với hắn ở trên vách kết giới, lắng nghe tiếng gió suốt cả đêm và tiếng trang sức xương va chạm leng keng.

Nhiều năm sau, Langmuir mới biết được, ngày đó là ngày Hôn Diệu thành lập hoàng cung.

Năm 898 theo lịch Đại Quang Diệu, kết giới Gasol bị phá vỡ.

Việc trông coi vách kết giới vẫn do thần điện phụ trách, nhưng do nỗi sợ hãi và nghi ngờ tích tụ nhiều năm, khiến các trưởng lão không báo cáo ngay với hoàng cung khi nhận được báo cáo về "dị động của Gasol".

Chỉ có bốn trưởng phụng sự dẫn dắt đội quân kỵ sĩ Kim Thái Dương trực thuộc thần điện, đi tới vách kết giới thăm dò và ngăn chặn sự lây lan của chướng khí.

Bọn họ khinh thường lên đường —— dù ma tộc thật sự bò ra ngoài thì sao, một Ma Vương gãy sừng dẫn theo ma tộc ngày càng suy yếu có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió?

Mà hoàng cung, mãi đến chiều ngày hôm sau mới biết được tin tức.

Lúc ấy, Thánh Quân đang ngồi trong thư phòng của hoàng cung uống trà và trò chuyện với thân vương Aiden. Sàn nhà đột nhiên rung chuyển dữ dội rồi nứt ra, Langmuir lỡ tay làm đổ chén sứ, trà đen rơi vãi ra sàn.

"Huynh trưởng!" Aiden đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, lạc giọng: "Mau nhìn bầu trời —— bầu trời hóa đen rồi!!"

Langmuir đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy một góc chân trời phía Bắc, bầy chim bay loạn xạ. Phía dưới, chướng khí đen tối đang dần dâng lên.

=========

Sau khi đội quân kỵ sĩ Kim Thái Dương thất bại thảm hại, trưởng lão phụng sự cuối cùng định trốn thoát đã bị Ma Vương gãy sừng tự tay bắt về.

Ông lão gần trăm năm tỏ ra cao thượng, đoan trang bị trói bằng dây thừng kéo lê suốt cả đường. Khi đến trước mặt đại quân ma tộc, cả người nhuốm máu bê bết, chỉ có thể phát ra những tiếng rê/n rỉ yếu ớt.

Thiên Phách tinh mắt là người đầu tiên trông thấy bóng dáng của Hôn Diệu kéo theo tù binh trở về.

Nàng cười ha hả: "Ối chà, vừa nãy ai nói đuổi không kịp? Ta đã nói từ lâu rồi, Ngô Vương có ngựa nhanh nhất vực sâu!"

Ngựa chiến phát ra tiếng hí liên tục, ngược sáng giơ vó đứng thẳng. Hôn Diệu vung cánh tay ném dây thừng, trưởng lão phụng sự thừa sống thiếu chết tựa như rác rưởi lăn tới trước mặt ma tộc: "Thẩm vấn cho ta."

Các binh sĩ ma tộc vui như trẩy hội.

Bốn trưởng lão phụng sự chẳng mấy chốc đã bị treo lên. Áo bào trắng tượng trưng cho vinh quang của các trưởng lão đã bị lột bỏ, ma tộc đùa cợt bôi bùn lên vùng kín rồi khạc nhổ tiểu tiện vào mặt bọn họ.

"Ác ma, ác ma!!"

Các trưởng lão bị bắt sợ hãi như bốn con chim cút, bọn họ bị tra tấn đến nước mắt giàn giụa, chỉ biết hét lên: "Lũ ác ma các ngươi!"

Sau khi dùng nhiều cách nhục nhã, đám binh lính ma tộc lại bắt đầu lấy roi ngựa quất, hào hứng bẻ đầu ngón tay, đếm những cách mà bọn họ có thể dùng với nhân loại.

Có một ma tộc hét lên: "Cắt lưỡi heo trước đã!"

Có tên khác hét lên: "Thôi, móc mắt heo trước đi!"

Còn có tên gào lên: "Hừ, tất nhiên phải cắt mũi heo trước!"

Từ đầu đến cuối Ma Vương gãy sừng ngồi trên lưng ngựa, không gần cũng không xa quan sát.

Hắn cũng không hưng phấn như chiến sĩ của mình, sắc mặt có vẻ u ám khó tả.

Phía sau, thủ lĩnh Trinh Tán khó hiểu nhìn bóng lưng Hôn Diệu, đi tới bên người Modo: "Ê, Ngô Vương bị sao vậy, hình như tâm trạng không tốt lắm."

Modo lười biếng nói: "Còn có thể làm sao nữa, đi ra ngoài nhưng không gặp kẻ thù năm đó trước thì tức giận chứ sao."

"Kẻ thù?"

Modo chỉ vào đỉnh đầu mình.

Thủ lĩnh Trinh Tán rốt cục ngầm hiểu: "Ồ..."

Ngọn gió ấm áp của nhân gian thổi tới, hoa cỏ đung đưa trên vách kết giới.

"Langmuir... Brett."

Thân vệ đến rồi lại đi. Sắc mặt Ma Vương gãy sừng không phân biệt được vui mừng, hắn thấp giọng gằn lại từng chữ vừa mới ép hỏi từ miệng tù binh.

"Thánh Quân nhân tộc, Langmuir..."

"Ngươi làm ta thất vọng quá."

Hôn Diệu chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng đầu để ánh nắng rọi vào khuôn mặt đầy vảy của mình, cảm nhận hơi ấm mà vực sâu không thể nào có.

"Nhân gian..."

"Làm ta thất vọng quá."

Hắn lẩm bẩm rồi chợt cười mỉa mai.

... Ông à, đây là ngôi nhà mà đến chết ông vẫn còn nhớ nhung sao?

Lão tư tế sắp chết lại hiện ra trong đầu, ông nội nắm chặt bàn tay nhỏ của hắn, nhìn đăm đăm hắn rồi tắt thở với vẻ mặt không cam lòng.

Ngớ ngẩn thật, Hôn Diệu vừa cười vừa nghĩ thầm, ma tộc đâu còn nhà ở trên vách kết giới nữa đâu.

Vì ngôi nhà của chúng ta đã bị nhân loại nhấn chìm xuống lòng đất, biến thành vực sâu đầy chướng khí và mạch lửa.

Mỗi khi chúng ta cố gắng trở lại nơi mặt trời chiếu rọi, trước mặt luôn là đội quân thảo phạt, nhân gian coi chúng ta là ác ma, hận không thể tiêu diệt hết cho yên lòng.

Không phải đồng bào, không phải máu mủ.

Mà là dị tộc, là kẻ thù.

Kết cục của nhân tộc và ma tộc, có lẽ là vậy nhỉ.

Hôn Diệu nắm chặt giáo sắt treo trên yên ngựa.

Hắn nghĩ thầm: Ông nội, ông đừng trách con.

"Chọn một tên trong bốn giáo sĩ nhân loại, thả ông ta về báo cho Thánh Quân nhân tộc kia ——"

Khi ra lệnh cho lính đưa tin, Ma Vương thoáng chững lại.

Vốn dĩ hắn muốn nói ra một câu đe dọa đủ tàn bạo, tốt nhất giống như oan hồn đòi mạng, để vị Thánh Quân kia tái mặt vì sợ hãi.

Song bảy năm quá dài, chấp niệm của hắn đối với thiếu niên tóc vàng đã sâu đậm đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.

Thế nên đến cuối cùng, Hôn Diệu cũng chỉ có thể trầm giọng nói ra một câu.

"Ngươi sẽ thành nô lệ của Ma Vương."

Chẳng mấy chốc, trưởng lão phụng sự được thả ra đã bỏ chạy, bò trên mặt đất, khi rời đi, mặt mũi bầm dập sưng tấy, cơ thể thì trần trụi, vài chiếc răng bị đánh gãy mấy cái.

Tiếp theo, ông ta sẽ khổ sở chạy đến thành phố gần nhất để cầu cứu, nhưng chẳng có một ai tin rằng đây là trưởng lão. Nói thừa, trưởng lão đại nhân vốn được Đức Mẹ che chở. Mọi người sẽ chỉ dè chừng dè bỉu rồi rỉ tai nhau: Chậc, đó chắc chắn là cái ngữ mất trí bị phường lưu manh đánh tơi bời trên đường phố.

"Các chiến sĩ của ta, hành quân theo ta!"

Trên vách kết giới, Ma Vương xoay người quát một tiếng, dẫn quân của mình phóng ngựa về phía trước.

Ngựa chiến của hắn hí vang, khi nó giơ vó lên một chuỗi lửa đốt rụi từng đóa hoa dọc đường đung đưa trong gió.

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này thật ra thì Hôn Diệu nghẹn muốn chết, đội quân của thần điện tệ như vậy, trưởng lão còn nhu nhược, filter của kẻ thù bảy năm đang trên bờ vực lung lay sắp đổ.

Thánh Quân: Ta đã cắt đứt với thần điện rồi, xin đừng cue cảm ơn.

Ngoài lề: Tiêu đề ban đầu mà mình nghĩ đến cho truyện này là "nô lệ của Ma Vương", nhưng sau đó đã đổi thành tiêu đề hiện tại vì không thể đưa nô lệ vào tiêu đề.
Bình Luận (0)
Comment