Trăng Sa Đáy Vực

Chương 6

"Bảy năm rồi, vương còn muốn thăm dò nô lệ đến bao giờ."

Trên đường trở về hoàng cung, Langmuir theo thường lệ vùi vào lòng Ma Vương đang cưỡi ngựa chiến, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Ngài biết rõ nô lệ đã dâng lên mọi thứ."

Hôn Diệu vươn móng vuốt, xoa mái tóc bạc của y như trêu chú chim nhỏ: "Hết hy vọng đi. Đừng nói bảy năm, thậm chí bảy mươi năm sau, ta cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác với em. Trừ khi ta chết."

Langmuir như có điều suy nghĩ: "Vậy, nếu nô lệ chết trước thì sao?"

Hôn Diệu giận tái mặt: "Ngu ngốc."

"Ngu ngốc" là kiểu câu trả lời gì đây?

Langmuir lộ ra vẻ bất lực, không chút khách sáo hất móng vuốt đầy vảy đang vò tóc của Hôn Diệu.

Đối phương cũng không tức giận, trái lại nhéo đốt ngón tay thon dài của nhân loại, dùng giọng điệu ra lệnh: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa."

Phía sau có vô số ánh mắt của chiến sĩ ma tộc đảo qua lại chỗ này. Hiển nhiên, bọn họ rất muốn nhìn nhưng cũng không dám nhìn.

Modo nhàm chán vung cây roi dài, cúi người cắn vào tai ma tướng Asain được phong là "Gió Táp", kề tai nói nhỏ: "Ê, mặt đá, ngươi đoán xem khi nào Langmuir đại nhân sẽ được phong làm vương hậu không?"

Asain cưỡi ngựa chiến với vẻ mặt vô cảm: "Khi nào Ngô Vương có thể buông bỏ mặt mũi mở miệng cầu hôn."

Modo: "Chỉ toàn nói nhảm."

Đại quân chiến thắng trở về mang theo chiến lợi phẩm hành quân trên vùng đất thiêu đốt khô cằn của vực sâu.

Các tù binh bị trói bằng dây thừng đi bộ theo sau, gương mặt gầy gò đầy lo lắng và ưu sầu.

"Lần này Ngô Vương thắng rất đẹp." Langmuir quay đầu lại nhìn thoáng qua, để cơn gió từ phía sau thổi loạn mái tóc bạc của mình: "Bộ lạc Ngõa Thiết đã bị tiêu diệt, từ nay về sau không còn mối nguy hiểm tiềm ẩn nào ở phía Bắc hoàng cung nữa."

"Chuyện sớm hay muộn thôi." Hôn Diệu nói: "Nếu gã không nổi loạn, chậm nhất sang năm ta cũng sẽ giết gã."

"Vâng, năm ngoái ngài đã nói phải bình định Ngõa Thiết trước khi mùa đông tới." Langmuir cười: "Vương của em luôn nói được làm được."

Hôn Diệu không trả lời. Tuy Ngõa Thiết thuộc dòng máu đại yêu ma có tài năng xuất chúng và chiếm giữ một lãnh thổ rộng lớn ở phía Bắc, nhưng dũng cảm không mưu mô, ánh mắt thiển cận, cũng không tính là khúc xương khó gặm.

Thực ra, qua nhiều năm như vậy số lượng kẻ thù mà Hôn Diệu thực sự để ở trong mắt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà chỉ có một kẻ thù có thể ép hắn đến nóng gan nóng phổi, nghiến răng nghiến lợi, sứt đầu mẻ trán lại ngày nhớ đêm mong, chính là người đang ngồi trong lòng của Ma Vương lúc này.

Thừa dịp Langmuir không chú ý, Hôn Diệu nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên mái tóc của nhân loại. Đối phương khó hiểu ngẩng đầu lên "dạ?" một tiếng.

"... Langmuir." Ma Vương nhìn chằm chằm về phía trước, dừng lại một lát rồi trầm giọng nói: "Em biết, chúng ta đã làm được một việc lớn."

Langmuir khẽ gật đầu, y biết.

Chưa bao giờ có một thủ lĩnh ma tộc nào ở vực sâu lại chấp nhận một số lượng lớn tù binh từ các bộ tộc thù địch như vậy, lại càng không cho phép tộc nhân bị đánh bại dễ dàng di chuyển vào lãnh thổ của mình.

Song lần này, Hôn Diệu mang tất cả tộc nhân của bộ lạc bộ lạc Ngõa Thiết bằng lòng đi theo hắn. Bọn họ sẽ đi theo đội quân chiến thắng về phía Nam, vượt qua những ngọn núi hiểm trở và sông băng xây dựng lại nhà của bọn họ dưới sự che chở của Ma Vương.

"Nếu những ma tộc này có thể ổn định lại với tư cách là con dân của hoàng cung và sống sót qua mùa đông giá rét tiếp theo..."

"Đến lúc đó." Langmuir tiếp lời của Hôn Diệu, nhẹ giọng nói: "Ngô Vương chính là chúa tể thực sự của vực sâu, cũng sẽ không có bất cứ ma tộc nào dám nghi ngờ ngài nữa."

"Tốt thật." Y cong mắt: "Sự nghiệp vĩ đại của Ngô Vương đã thành, ánh rạng đông bắt đầu soi sáng vực sâu. Ta..."

"Sao em biết."

"Ta rất vui."

—— không phải. Hôn Diệu nhíu mày, lời người này vừa suýt thốt ra cũng không phải câu này.

Hắn cúi đầu nhìn nhân loại trong lòng, Langmuir đang lười biếng tựa vào vai hắn. Tuy y cười, nhưng mi mắt lại hạ xuống, ánh mắt có chút mông lung.

Không biết trong đầu Hôn Diệu lóe lên ý nghĩ gì, hắn buột miệng nói: "Em mệt à?"

Langmuir im lặng mỉm cười, y cụp mi xuống, thở đều: "Em có hơi buồn ngủ."

Nửa năm nay, rõ ràng Hôn Diệu cảm giác được sức khỏe của Langmuir ngày càng kém, hắn không dám để người này cưỡi ngựa theo mình nữa. Phía sau đội ngũ là xe ngựa kéo lương thực. Hôn Diệu đích thân chọn một nơi sạch sẽ một chút, bế Langmuir vào rồi lại để lại vài vệ binh thân cận trông coi.

Chính Langmuir cũng không để ý lắm, y tựa người vào xe ngựa vẫn còn thời gian thò đầu ra nói chuyện với tộc nhân bộ lạc Ngõa Thiết, nói vài lời trấn an.

Hôn Diệu đã cưỡi ngựa chiến sắp đi rồi, không thể không quay đầu lại, nhét y vào trong xe rồi ra lệnh: "Ngủ đi."

Langmuir đành phải tìm một góc trong xe ngựa nằm xuống, y vỗ cánh tay Ma Vương nói: "Nô lệ vừa mới nhớ tới năm đầu tiên mình tới vực sâu."

Trong nháy mắt đó, trái tim Hôn Diệu co thắt lại.

Hắn há miệng như muốn ngăn cản điều gì đó, nhưng không thành công chỉ có thể nghe Langmuir nói:

"Lần đó cũng là vì tù binh, vương còn giận em, có phải hay không?"

Langmuir nhíu mày tiếc nuối: "Bây giờ nhớ lại, cảm thấy dường như đã qua mấy đời..."

...

Năm thứ bảy khi đưa Thánh Quân nhân loại xuống vực sâu, Ma Vương Hôn Diệu giờ phải đối mặt với một sự thật đau đớn: Hắn ngày càng không thể chịu đựng được việc Langmuir nhắc tới quá khứ và ký ức đẫm máu những năm trước của cả hai.

Hôn Diệu cũng không muốn chấp nhận hiện trạng hoang đường như vậy. Vì trốn tránh bản tâm, hắn đã giãy dụa hồi lâu, thử các loại biện pháp, nhưng đều không làm nên chuyện gì.

Bây giờ hắn buộc phải thừa nhận: Đúng vậy, sự thật chính là hoang đường như vậy, hắn đã hối hận.

Hắn hối hận vì những tổn thương mà hắn đã gây ra cho Langmuir.

Dù lúc đó họ chỉ là kẻ thù.

Khi Hôn Diệu giục ngựa chiến trở lại đội ngũ phía trước một lần nữa, hắn biết rằng mình sẽ không thể chịu đựng nổi chặng đường phía trước.

Vì hắn cũng bắt đầu nhớ tới năm thứ nhất.

Khi đó Langmuir vừa tới vực sâu đã bị thương nặng, lại bị hắn tước đoạt pháp lực bằng mật kim rồi rót vào ma lực, cộng thêm tác dụng của kí hiệu, mức độ tàn nhẫn không khác gì cực hình.

Chướng khí không kiêng nể gì xâm nhập vào cơ thể y, tựa như ngọn lửa không ngừng đốt cháy nội tạng của y. Langmuir đau đớn đến nỗi sắp chết, mấy ngày sau đó, y vẫn bất tỉnh giống như bị đốt thành một cái xác trống rỗng chỉ còn lại tro tàn.

Mà xiềng xích nặng nề đè lên tay chân của y, vết thương liên tục mưng mủ, cả người bê bết máu, trên bộ đồ mỏng manh thô ráp của y hiện ra từng vệt máu đỏ sẫm.

Không chỉ vậy, y còn bị nhốt sau cung điện của Ma Vương như một con thú, chỉ được phép ngồi hoặc bò, phải tự xưng mình là nô lệ. Tất cả ma tộc đến bái kiến Ma Vương đều đi qua nơi này, đều có thể tùy tiện hạ nhục, cướp đi thức ăn nước uống của y, xé nát quần áo của y.

Đoạn thời gian đó, không có một ma tộc nào cho rằng nhân loại xuất thân tôn quý này có thể chịu đựng tra tấn như vậy.

Bọn họ vô cùng phấn khích với những suy nghĩ tàn nhẫn, chờ đợi khi nào vua của nhân loại chết, khi chết thê thảm cỡ nào, nhưng Langmuir vẫn luôn ngoan ngoãn chịu đựng.

Y không bao giờ chống cự hay trút giận, ngày nào cũng lặng lẽ nằm trong góc chịu đựng cơn đau —— phần lớn thời gian, y đều co ro tự ôm mình vì lạnh.

Nếu hôm nào có sức thì y sẽ ngẩng đầu lên dõi mắt nhìn mái vòm tối tăm ngoài cửa sổ. Ánh sáng do kết giới tỏa ra như mặt trăng, phía trên vầng trăng hư ảo là quê hương mà y không thể trở về.

Sau đó, theo từng ngày trôi qua, y vẫn sống sót giữa ranh giới giữa chết và sống.

Không phải dần trở nên tốt hơn mà là đang thích nghi, giống như cỏ dại cố chấp mọc rễ trong kẽ đá như mọi ma tộc ở vực sâu vậy...

Cơ thể y bắt đầu thích nghi với việc hít thở chướng khí và sống sót trong bóng tối.

Hiển nhiên các ma tộc rất bất mãn với điều này nên càng hạ nhục y nhiều hơn.

Bẵng đi một thời gian vào một đêm khuya nào đó, Ma Vương trẻ đến xem chiến lợi phẩm của mình.

Langmuir áo rách quần manh, co ro trong góc ngủ mê man, lông mày nhíu chặt, môi nứt nẻ chảy máu.

Hôn Diệu im lặng nhìn y hồi lâu, ánh mắt lại rơi vào bát thức ăn và chậu nước bên cạnh không biết đã bị đánh vỡ từ bao giờ, hắn cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Hắn đá vài cái vào xiềng xích trên người nô lệ, đánh thức y dậy.

Langmuir mở đôi mắt đờ đẫn, hoảng hốt hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Y ngẩng khuôn mặt xanh trắng lên nhìn Hôn Diệu, khó khăn mỉm cười gọi hắn: "Ngô Vương."

Hôn Diệu từ trên cao nhìn xuống, gương mặt đầy vảy khó phân biệt vẻ mặt trong bóng tối: "Hối hận chưa?"

"Đây chính là vực sâu, một nơi bẩn thỉu mà ma tộc sinh sống. Langmuir, ngươi không nên tới đây."

Langmuir nói: "Ta đã nhận ra điều đó."

Hôn Diệu: "Tự xưng."

Langmuir: "... Cho nên nô lệ không hối hận."

"Huống chi." Y khẽ ho khan: "Đây vốn là giao dịch giữa Ngô Vương và nô lệ. Ma tộc sẽ không làm hại con dân của vương thành nữa, mà nô lệ sẽ thần phục ngài như đã thỏa thuận."

Đáy mắt Hôn Diệu lộ ra vẻ khinh thường, nhưng hắn cũng không nói gì, mà cởi ra túi rượu bằng đồng từ thắt lưng, ném xuống đất: "Uống đi, sữa của dê hoang. Có lẽ Thánh Quân bệ hạ chướng mắt, nhưng hiện tại ngươi chỉ có cái này."

Langmuir khó khăn bò qua, nhưng cái lạnh và bủn rủn do suy yếu khiến ngón tay y vẫn luôn run rẩy làm thế nào cũng không rút phích cắm cứng ra được.

Y cố gắng hồi lâu cũng không có kết quả. Hôn Diệu chỉ đứng đó nhìn, thay vì cảm thấy vui sướng khi ngắm nhìn kẻ thù thảm hại thì hắn lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hôn Diệu còn chưa nhận ra nguồn gốc của cơn khó chịu này, nô lệ đã dừng động tác.

Langmuir giơ túi rượu về phía hắn, nói: "Ngô Vương, giúp ta một chút."

Hôn Diệu ngẩn ra.

Hắn không quá tin tưởng nhíu mày: "Gì cơ?"

Langmuir cũng khó hiểu: "Không phải ngài muốn cho ta uống sao?"

"..."

Hôn Diệu im lặng hồi lâu, vẻ mặt cổ quái: "Thánh Quân, tâm thái của ngươi tốt thật."

Hắn cúi xuống nhận lấy chiếc túi da từ tay Langmuir, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống bên cạnh nô lệ: "Có rất nhiều ma tộc đều đang chờ đợi kết cục của Thánh Quân, hơn phân nửa vực sâu đều đang đánh cược ngươi chết trước hay là điên trước. Có vài tên đã đánh cược phần lớn tài sản của mình, có vẻ bọn họ sắp mất cả chì lẫn chài rồi."

Langmuir hỏi: "Nô lệ có thể đặt cược không?"

Hôn Diệu: "..."

Hôn Diệu:: "Tỉnh lại đi, ngay cả chính ngươi cũng là của ta, ngươi dùng cái gì để cược?"

"Có lẽ Ngô Vương sẽ sẵn lòng cho ta vay một ít tiền? Nếu ta thắng cược, cũng đồng nghĩa với ngài thắng cược..."

Gân xanh trên trán Hôn Diệu giật giật, bịt miệng y bằng túi da chứa đầy sữa dê.

Hành động của Ma Vương quá thô bạo, Langmuir bị sặc lại ho khan. Âm thanh suy yếu vẫn vang vọng trong cung điện đêm khuya.

Dù vậy, sau khi uống xong y vẫn rất chân thành bày tỏ với Ma Vương rằng "nó uống rất ngon" và "cảm ơn ngài".

Một đêm khác, Hôn Diệu trông thấy Langmuir đang nói chuyện với một tôi tớ ma tộc. Một lát sau, tôi tớ đã tát vào mặt Langmuir, nhổ nước bọt vào y rồi tự mãn rời đi.

Hôn Diệu đứng ở trong bóng tối xem xong toàn bộ quá trình, sau đó từ tốn đi tới, hỏi Langmuir đã nói gì với tôi tớ.

"Ừm, vị đại nhân đó à? Đối phương đã dạy ta rất nhiều điều." Không ngờ Langmuir lại cười rộ lên, thậm chí vết thương trên má không thể nào che được bởi màn đêm, nhưng đôi mắt màu tím nhạt đó lại rất trong trẻo.

Y giơ ngón tay chỉ vào kết giới phát sáng ngoài cửa sổ: "Vách núi đó gọi là vách kết giới, kết giới trong vực sâu còn được gọi là vách trăng, lý do khiến mặt đất trong vực sâu bốc cháy vì có mạch lửa sâu trong lòng đất..."

"Ngoài ra, trong vực sâu không có tiền lưu hành, ma tộc chỉ lấy vật đổi vật." Y cười bảo: "Vậy nên lần trước Ngô Vương không chịu cho ta mượn tiền, vì ngài cũng không có "tiền" đúng không?"

Hôn Diệu đột nhiên hỏi y: "Dưới lòng đất vì sao lại có mạch lửa?"

Langmuir kinh ngạc, lắc đầu nói không biết, sau đó đứng thẳng lên hỏi: "Tại sao vậy?"

Hôn Diệu: "Ngươi cho rằng ta biết?"

Langmuir: "..."

Tâm trạng Hôn Diệu trở nên vui vẻ một cách xấu xa: "Ta chỉ muốn thử xem, ngươi có thể nói là do "ma tộc tà ác bị thần Quang Minh trừng phạt".... hay không, nếu ngươi nói thế thì ta sẽ giết ngươi."

Vì thế Langmuir cũng cười, hiển nhiên y cũng không xem đây là trò đùa.

Y cười rộ lên rất đẹp, rất đáng yêu, đây là diện mạo vốn có của một thần tử lớn lên trong tình yêu thương, hoa tươi và ánh sáng.

Thật kỳ lạ, Hôn Diệu thầm nghĩ, dường như trời sinh Langmuir đã không có khả năng hận thù hay căm ghét, ít nhất bề ngoài là như vậy.

Y cũng không hận bất cứ ma tộc nào, dù giờ phút này đang bị tra tấn một cách dã man.

Kể từ khi báo được thù cho mũi tên năm đó, tuy Hôn Diệu không tra tấn vị tướng bại trận quá nhiều nhưng hắn cũng không ngăn cản tộc nhân làm nhục Langmuir.

Vì vậy hắn nghĩ, ít nhất Langmuir nên hận kẻ cầm đầu là mình đây.

Song y cũng không. Langmuir không chỉ không hận hắn, trái lại còn thường cười với hắn, cười nhiều hơn bất cứ ma tộc nào.

Nụ cười của y rất đẹp rất đáng yêu.

Chẳng mấy chốc, Hôn Diệu đã quen với việc đến xem chiến lợi phẩm của mình vào đêm khuya. Vực sâu đâu đâu cũng là mùi máu tươi, chỉ có người này giống như một hồ nước suối mát mẻ thoải mái dễ chịu, thích hợp để thư giãn đầu óc hoặc giảm đau, nhưng kiểu hưởng thụ khó tả ấy lại kết thúc theo cách mà Hôn Diệu không bao giờ ngờ tới.

"Ngô Vương."

Vào một buổi tối nọ, Langmuir nói với hắn: "Nô lệ nghe nói rằng ngài vừa giải quyết một cuộc nổi loạn, ngày mai tất cả tù binh sẽ bị xử tử."
Bình Luận (0)
Comment