Ánh nắng xuyên qua khe hở của màn trướng chiếu vào lều, in thành vệt sáng loang lổ trên mặt đất.
Loan Loan tỉnh lại từ giấc mơ êm ái, vươn vai một cái, chậm rãi mở mắt
ra, đưa tay lên mắt che khuất ánh nắng, mỉm cười ngọt ngào.
Giấc ngủ rất say rất ngon, quét sạch toàn bộ những mệt mỏi sau nửa tháng bôn ba gần như không hề ngủ nghỉ.
Loan Loan không vội dậy ngay mà trở mình một cái, phát hiện trên người
đắp một chiếc chăn lông cừu mềm mại vừa dày vừa ấm, bên gối vẫn còn
vương mùi đàn hương như có như không. Nhớ lại tình hình trước khi ngủ
say, gương mặt Loan Loan đỏ bừng xấu hổ. Chẳng lẽ hôm qua anh ấy ôm mình ngủ cả đêm?
Đột nhiên trong trướng sáng bừng lên. Lâu Dự mặc bộ quân phục màu đen
sạch sẽ, tinh thần sảng khoái đi vào. Thấy Loan Loan ôm chăm mềm, mắt
lại đen láy long lanh, Lâu Dự cười nói: "Dậy rồi à? Xem anh mang đồ ngon gì cho em này".
Vừa nghe thấy hai chữ đồ ngon, Loan Loan lập tức cảm thấy đói cồn cào,
bụng sôi lên ùng ục. Nửa tháng ngựa không dừng vó, nhai gạo rang uống
tuyết đọng, cô bé vừa đói vừa thèm ăn ngon, cộng thêm ngủ một giấc rất
sâu nên càng cảm thấy trong bụng trống trơn, đói không cưỡng nổi.
"Đồ ngon gì? Bây giờ em có thể ăn hết một con trâu". Loan Loan hưng phấn ngồi thẳng lên, đưa mắt về phía Lâu Dự nhìn đi nhìn lại, thấy hai tay
Lâu Dự trống trơn không cầm thứ gì, không khỏi thất vọng: "Đồ ăn đâu?"
Thấy hai mắt Loan Loan long lanh khiếp người rất giống một con sói con
đói meo, Lâu Dự buồn cười: "Làm gì phải vội một khắc nửa khắc như vậy,
em cứ dậy rửa mặt chải đầu đi đã".
Loan Loan sờ mái tóc rối tung, cười cười xấu hổ.
Quân sĩ bưng nước nóng vào rồi vội vã lui ra ngoài, không hề liếc ngang liếc dọc.
Lâu Dự vắt khăn mặt nóng, tự tay lau mặt giúp Loan Loan. Loan Loan ngượng ngùng giành lấy khăn mặt: "Tự em làm được".
Lâu Dự cười nói dịu dàng: "Để anh".
Ngón tay chàng thon dài mềm mại, thỉnh thoảng chạm vào má Loan Loan. Mặt Loan Loan càng ngày càng đỏ, hai quầng đỏ ửng hiện lên trên nước da như gốm trắng.
Lâu Dự ung dung giúp Loan Loan lau mặt xong, lại cầm lấy lược gỗ định chải tóc cho cô bé.
Loan Loan kinh hãi nói: "Chuyện này anh cũng biết làm?"
Lâu Dự đáp nghiêm túc: "Không biết".
Bàn tay lại không dừng, vén mái tóc xanh của Loan Loan, chải rất cẩn
thận, nói nhẹ như không: "Một lần chải đến chân, hai lần chải đến ngọn,
ba lần nên duyên chồng vợ. Đàn ông chỉ chải tóc cho người phụ nữ mình
yêu mến. Loan Loan, cuộc đời Lâu Dự này chỉ chải tóc cho một mình em".
Từ hôm Lâu Dự bày tỏ nỗi lòng, cởi bỏ khúc mắc tới nay, giữa hai người
đã xảy ra một sự thay đổi kì diệu nào đó. Mỗi lần Loan Loan nghĩ đến nụ
hôn như mộng ảo trên mái nhà hôm đó, trong lòng lại vừa ngọt ngào vừa
xấu hổ, lần nào hai tai cũng nóng lên không sao tránh được.
Sau đó quân vụ bận rộn rồi lại hành quân xa chiến đấu, hai người đồng
thời đối mặt với gian nan và sống chết, thời gian riêng tư bên nhau thực ra cực ít, nhưng từng tí từng chút tình cảm lại chậm rãi nảy sinh trong lòng Loan Loan như cỏ non lộc nhú gặp gió xuân, sắc xanh càng ngày càng đậm.
Mà Lâu Dự dường như cũng nhận ra sự thay đổi này, ra lệnh hành quân đánh trận vẫn lạnh lùng như sắt, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía
Loan Loan lại dịu dàng như nước.
Trước mặt Loan Loan, Lâu Dự bày tỏ thẳng thắn, gọn gàng dứt khoát, tất
cả mọi tình cảm đều biểu lộ ra rõ ràng, tất cả cõi lòng đều mở rộng cho
Loan Loan, không hề giữ kẽ, không chút che giấu, không xíu mập mờ.
Anh thích em, anh phải cưới em, anh sẽ tốt với em suốt đời suốt kiếp.
Chàng dùng hành động rõ ràng để biểu đạt tình cảm của mình, đơn giản dứt khoát, lời lẽ khí phách, nóng bỏng như lửa, lại không làm bỏng Loan
Loan.
Loan Loan cảm động trong lòng, mím môi nói khẽ: "Lâu Dự ca ca, anh... thích em từ bao giờ?"
Chẳng lẽ là từ lúc biết tía là ai?
Lâu Dự nhanh nhẹn giúp Loan Loan chải kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, dùng
sợi gấm màu đen buộc lại, dường như biết Loan Loan đang nghĩ gì, cười
nói: "Em nghĩ linh tinh gì thế? Lúc đó em đóng giả con trai, nhem nhuốc
hôi hám, gầy như con khỉ. Anh nghĩ anh có bệnh hay sao mà đi thích một
cậu bé gầy giơ xương chứ?"
Loan Loan tức giận: "Khi đó anh ngang ngược hung dữ không hề lễ độ, em cũng không thích anh".
Hai người trợn mắt nhìn nhau. Một lát sau Lâu Dự cười to, một tay ôm
Loan Loan vào lòng, nói: "Đương nhiên không phải anh thích em chỉ bởi vì em là con gái của Dung Diễn. Bởi vì áy náy mà đi lấy một người, chuyện
ngu xuẩn như vậy anh không bao giờ làm. Những gì nợ Dung Diễn, sau này
nếu có cơ hội anh sẽ cố gắng trả lại. Nhưng, Loan Loan, anh thích em
không quan hệ gì với việc em là con ai. Cho dù em là con gái của đế quân nước Sóc, anh thích em thì cũng vẫn sẽ cưới em".
Loan Loan nhắm mắt, lông mi dần dần ướt át, một lúc lâu sau mới nói khẽ: "Em có gì tốt chứ? Không biết ngâm thơ vẽ tranh, cũng không biết hát
hay múa đẹp".
Em có ngàn tốt vạn tốt, em trong lòng anh còn hơn tất cả mọi cô gái trên đời. Lâu Dự vuốt má Loan Loan, đứng dậy hài lòng nhìn kiểu tóc của cô
bé, cao giọng nói: "Chải đầu xong rồi, chúng ta ăn cơm".
Ba tiếng vỗ tay, đầu bếp trong quân bưng đồ ăn đi vào, mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi.
Loan Loan nhìn xem, món chính không ngờ lại là một con thỏ nướng ngoài
cháy trong mềm, đã rắc hương liệu làm mọi người thèm nhỏ dãi.
Lâu Dự bẻ một cái chân thỏ đưa cho Loan Loan, giọng nói hơi đắc ý: "Nếm thử xem, anh bắt, cũng là anh nướng".
Anh dậy từ sáng sớm là để đi bắt thỏ? Loan Loan buồn cười nhận lấy, cắn một miếng, mặt mày hớn hở: "Ngon!"
Lâu Dự càng thêm đắc ý, lại bẻ một cái chân thỏ đưa cho Loan Loan, chính mình thì cắt mấy miếng thịt ăn với cơm, tự mình khen mình: "Mặc dù chỉ
xem em nướng một lần, nhưng người thông minh bất kể làm gì đều có thể
làm được đến trình độ những kẻ ngốc nghếch cả đời không thể nào với
tới".
Loan Loan cười không thở nổi. Thì ra bản lãnh khoác lác của người này cũng không thua kém gì võ công của anh ấy.
Ăn cơm xong, Lâu Dự lại lấy một gói giấy từ trước ngựa ra như làm ảo thuật, mở ra lại là bánh ngọt.
"Lúc đi bắt thỏ anh đi qua một nhà nông đang làm bánh nên mua một chút.
Chiến tranh loạn lạc chỉ có thể tìm được loại bánh ngọt này, nhưng hương vị núi rừng cũng rất độc đáo. Em ăn thử xem ngon không".
Loan Loan không ngờ ở nơi như thế này mà Lâu Dự vẫn còn nhớ tìm bánh
ngọt đến cho mình. Yên lặng cầm một miếng cho vào miệng, không ngờ miếng bánh lại nghẹn trong cổ, Loan Loan uống liền mấy ngụm nước nóng mới
nuốt xuống được, hai mắt đã lấp lánh lệ quang.
Lâu Dự nói nhỏ: "Loan Loan, vì sao em thích ăn đồ ngọt như vậy? Mới đầu
chưa ăn thì cảm thấy mới lạ, nhưng ăn nhiều chẳng lẽ không ngán sao?"
Loan Loan lắc đầu nói: "Đương nhiên là không. Khi còn bé tía ra ngoài
khám bệnh, khi về bao giờ cũng mang cho em mấy chiếc kẹo. Tía nói ăn kẹo tốt, trong miệng ngọt trong lòng sẽ không đắng".
Lâu Dự chợt đau xót trong lòng, không nói một lời, lặng lẽ ôm Loan Loan vào lòng.
Bầu không khí hơi trầm lặng, chợt có quân sĩ ngoài trướng bẩm báo: "Bẩm
phó thống soái, thái tử điện hạ mời phó thống soái đến lều trung quân
bàn bạc quân tình".
Bàn bạc việc quân là việc cấp bách, Lâu Dự nghe vậy buông Loan Loan ra,
chăm chú nhìn Loan Loan, trong mắt là tình cảm nồng nàn quyến luyến vô
hạn, nhỏ giọng nói: "Chờ anh về".