"Tránh ra!" Dung Hàm vung tay đẩy mấy tên thân vệ bên ngoài doanh trướng chủ soái ra, bất chấp tất cả xông vào bên trong.
Thấy Dung Hàm khí chất cao quý, ngữ khí lẫm liệt, đám thân vệ cũng không dám động thủ, chỉ kiên nhẫn tạo thành một bức tường người chặn ở phía
trước không cho y tới gần: "Thái tử đang thương nghị việc quân, không
được quấy rầy".
"Việc quân? Việc của ta mới là việc quân khẩn cấp nhất". Dung Hàm nóng
lòng như lửa đốt. Mặc dù y thuật như thần nhưng võ nghệ của Dung Hàm lại rất tầm thường. Thấy không làm sao xông vào được, đang lo lắng không
biết phải làm sao, đột nhiên y nghĩ đến chuyện gì đó, móc một tấm lệnh
bài đầu hổ bằng đồng thau từ trước ngực ra giơ lên trước mặt các thân
vệ, nói uy nghiêm: "Đây là lệnh bài đầu hổ của thế tử Lăng Nam vương.
Thấy lệnh bài như thấy
người, chẳng lẽ ngay cả phó thống soái mà các ngươi cũng dám ngăn cản?"
Dung Hàm mặc dù thân phận cao quý nhưng lại không có quan tước, trong
quân cũng không có người thân quen. Để y thuận tiện đi lại trong đại
quân, không bị một số quân sĩ không có mắt gây trở ngại, Lâu Dự đã đưa
lệnh bài mang theo người của mình cho Dung Hàm, không nghĩ tới hôm nay
lại phát huy công dụng.
Lâu Dự có uy danh hiển hách trong quân, mấy thân vệ đó vừa thấy lệnh bài sắc mặt liền thay đổi. So với thái tử, Lâu Dự mới thật sự là sát thần
không trêu chọc được.
Người trước mặt này mặc dù mặc trang phục quân y nhưng lại có thể cầm
lệnh bài của thế tử Lăng Nam vương thì tất nhiên không phải dạng vừa.
Cho dù lúc này có khẩu lệnh không phận sự miễn vào của thái tử, nhưng
nếu sau này Lâu tướng quân về tính sổ thì ai có thể chịu trách nhiệm
được?
Mấy thân vệ liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng loạt kêu đau, người ôm
bụng, người bám cửa doanh trướng làm bộ đau đớn, ngã trái ngã phải lộ ra một khe hở lớn.
Bọn chúng làm bộ quá giả tạo, ngay cả Dung Hàm cũng sững sờ một lát. Y
nhanh chóng phản ứng lại, giận dữ trợn mắt nhìn mấy thân vệ này, tay cầm lệnh bài vén rèm bước vào lều trung quân.
Tiếng ồn ào ngoài cửa sớm đã lọt vào tai thái tử, lúc này ngước mắt thấy Dung Hàm cố ý lao vào liền tức giận nói: "Dung Hàm, ngươi thật to gan,
một thầy thuốc quân y nho nhỏ mà dám xông vào lều trung quân, thật sự
cho rằng bản thống soái không dám làm gì ngươi sao?"
Dung Hàm cất lệnh bài đi, hành lễ, nói: "Thái tử điện hạ, Dung Hàm có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo".
Thái tử liếc các tướng lĩnh bên dưới, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là bác
sĩ quân y, không phải tướng lĩnh, không có quyền can thiệp quân tình".
Khuôn mặt hiền hậu của Dung Hàm lộ rõ vẻ tức giận không thể che giấu
được: "Không sai, ta là bác sĩ quân y, nhưng một đội Hắc Vân kị bị vây
tại Sa Loan, ngay cả một bác sĩ quân y như ta cũng biết, ngươi thân là
chủ soái không thể không biết, vì sao không phái quân cứu viện?"
Thái tử quát lớn, sắc mặt khó coi: "Quân tình đại sự há là ngươi có thể
hiểu được? Về làm bác sĩ quân y theo đúng chức trách của ngươi, không
được bàn luận việc quân nữa".
Dung Hàm không lùi mà tiến tới, đi liền mấy bước, đứng lại trước ghế
thái tử, cười lạnh một tiếng: "Dung Hàm mặc dù say mê y thuật nhưng
không phải đồ ngu. Hắc Vân kị bị bao vây ở Sa Loan hai ngày, ngươi rõ
ràng đã nhận được tin tức từ lâu nhưng lại không phái quân tiếp viện,
thậm chí còn bưng bít tin tức không thông báo, Lâu Dự bây giờ còn không
biết chuyện này đúng không?"
Y lớn tiếng vặn hỏi, ngữ điệu sắc bén như dao: "Ngươi thân là chủ soái
lại thấy chết mà không cứu, xem tính mạng tướng sĩ như cỏ rác là có rắp
tâm gì?"
Thái tử không ngờ Dung Hàm lại to gan lớn mật, dám đối nghịch hắn ngay
giữa lều trung quân như thế, nổi giận nói: "Ta đường đường là thống soái đại quân, điều binh khiển tướng tự có sắp xếp, chẳng lẽ còn phải giải
thích với ngươi? Dung Hàm, ngươi ỷ vào Dung phi được sủng ái mà dám coi
thường quân kỉ, chống đối chủ soái, có tin ta lập tức dùng quân pháp xử
lí ngươi hay không?"
Dung Hàm không hề sợ hãi, từng bước áp sát: "Từng chữ từng câu ta nói
hôm nay không có quan hệ gì với quý phi nương nương. Trong thông luật
Đại Lương có ghi rõ, hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân. Tướng cầm quân
nếu dám che giấu quân tình, mượn đao giết người, xóa bỏ đối lập, tội
chém!"
Câu này thật sự quá mức tàn nhẫn hiểm ác. Phải biết tướng lĩnh cầm quân
vốn chính là nỗi lo của quân vương. Nếu để hoàng thượng biết có kẻ dùng
tiểu xảo chiêu trò ở tiền tuyến, cho dù kẻ đó là thái tử cũng không
tránh khỏi phải xử theo quân luật.
Dung Hàm hôm nay mang quyết tâm liều chết, một là cá chết, hai là lưới
rách, lời lẽ đanh thép lạnh lùng như cắt vàng bẻ ngọc, thậm chí ngay cả
thi lễ cũng cảm thấy lãng phí thời gian, đứng trước mặt Lâu Mẫn phong
cốt lẫm liệt: "Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi có phái viện binh đi hay
không?"
Thái tử sắc mặt xanh mét, nói hùng hổ: "Nếu ta không phái binh, ngươi làm gì được ta?"
Dung Hàm luôn luôn nhã nhặn, hôm nay lại quyết liệt cố chấp hiếm thấy,
lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không chịu phát binh, ta sẽ gửi hàm cho gia
phụ mời gia phụ bẩm báo hoàng thượng, tố cáo ngươi tội không cứu viện
chiến hữu!"
Dung Hàm nói xong xoay người đi ngay, không muốn lãng phí cho dù một
giây ở chỗ này nữa, định lập tức đi cướp một con ngựa chạy tới Yên Cát
báo tin cho Lâu Dự. Ở đây không tìm được viện binh thì đến Yên Cát, Lâu
Dự nhất định sẽ phái binh tiếp viện bằng tốc độ nhanh nhất.
Dung Hàm vừa đi vừa tính toán thời gian chạy tới Yên Cát, trong lòng sốt ruột, nội tạng gần như bị đốt thành than, hai tay nắm lại thật chặt.
Loan Loan, em phải cố cầm cự, em nhất định phải cầm cự!
Hôm đó Dung Hàm đang điều trị cho thương binh từ tiền tuyến chuyển về,
đột nhiên nghe nói có một đội Hắc Vân kị bị quân địch đông gấp mấy lần
vây chặt ở Sa Loan, thương vong cực kì thảm thiết. Sau khi nghe ngóng về thành phần của đội Hắc Vân kị đó, y rụng rời như giữa đêm đông lạnh
nhất bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào trong lòng.
Loan Loan, Loan Loan ở trong cánh quân đó.
Trong nháy mắt đó, Dung Hàm cảm thấy ngay cả xương cốt mình cũng lạnh
buốt, cực kì căm hận chính mình chỉ biết y thuật mà không tập võ tử tế,
không có một chút binh quyền nào.
Lúc này thấy thái tử không có ý định phát binh, y cực kì giận dữ, bất
chấp trên đường thúc ngựa chạy tới Yên Cát có vô số tàn binh loạn quân,
chính mình võ công không cao có thể toàn thân đến nơi hay không, chỉ
toàn tâm toàn ý đi tìm Lâu Dự.
Đúng, Lâu Dự, bây giờ chỉ có Lâu Dự mới có thể cứu Loan Loan.
Đã hạ quyết tâm, Dung Hàm vừa định bước ra khỏi lều trung quân chợt nghe thấy một giọng nói âm u nửa âm nửa dương từ phía sau truyền đến: "Dung
công tử không cần sốt ruột, Lâu tướng quân đã biết rồi".
Bước chân Dung Hàm sững lại, lập tức xoay người: "Ngươi nói cái gì?"
Trong bóng tối phía sau thái tử có một người đàn ông mặc trang phục quân sư đang ngồi, thấp bé gầy gò, hai má tóp lại, trán đầy nếp nhăn, đáy
mắt thỉnh thoảng lại có ánh sáng lóe lên.
Người đàn ông đó đứng lên, khom người hành lễ, nói không nhanh không
chậm: "Ti chức kiêm sự quân vụ Ngô Công ra mắt Dung công tử. Vừa rồi ti
chức nói là từ hôm qua Lâu tướng quân đã biết chuyện Sa Loan bị vây
rồi".
Dung Hàm đột nhiên chấn động: "Không thể thế được. Lâu Dự mà biết thì không thể không phát binh".
Ở đó có Tống thúc thúc thân như cha con, có các thuộc hạ trung thành của Lâu Dự, quan trọng hơn là ở đó có Loan Loan, có Loan Loan!
Dung Hàm tuyệt đối không tin, trong lúc Loan Loan rơi vào hiểm cảnh, Lâu Dự lại không phát binh cứu viện.
Ngô Công lại dường như đang xem một vở kịch vui, khóe mắt khẽ xếch lên,
ngoài cười nhưng trong không cười: "Đánh hạ Yên Cát quả thật là một
chiến công lớn. Giờ đây Yên Cát đánh được một nửa, thắng bại đã định.
Trong thời khắc mấu chốt như thế, Lâu tướng quân làm sao có thể phân
tâm?"
Dung Hàm hoàn toàn không tin, chẳng buồn nghe hắn nói nhảm nữa, lại xoay người định đi.
Thái tử đột nhiên quát một tiếng lạnh lùng: "Bắt cho ta!"
Các thân vệ nghe lệnh tràn vào giữ chắc Dung Hàm.
Dung Hàm cắn răng, bất chấp thân phận lễ tiết, quát thẳng họ tên thái
tử, cả giận nói: "Lâu Mẫn, ngươi giết ta đi! Nếu để ta về Thượng Kinh,
ta nhất định phải đòi lại công bằng cho các tướng sĩ Hắc Vân kị uổng
mạng trước cửa cung Bắc Thần!"
Với thân phận của Dung Hàm, thái tử cũng thật sự không dám làm gì y.
Giết một bác sĩ quân y là chuyện nhỏ, nhưng nếu bác sĩ quân y đó là con
trai Trấn Quốc công, em trai của quý phi đương triều thì lại là một
chuyện khác.
Thái tử đang cảm thấy khó xử, Ngô Công lại mở miệng cười âm hiểm: "Nếu
Dung công tử không tin, ti chức có thể gọi một người vào".
Nói xong hắn gọi người triệu một tên lính truyền tin vào.
Tên lính truyền tin quỳ xuống đất. Ngô Công nói: "Ngươi kể lại rõ ràng tình hình khi đó, không được phép nói sai nửa câu".
Tên lính truyền tin nhìn trộm thái tử, nói thấp thỏm: "Hôm đó thái tử
điện hạ lệnh tiểu nhân đến truyền tin cho thế tử Lăng Nam vương, tiểu
nhân kiêm
trình chạy tới Yên Cát, vừa lúc gặp thế tử từ tiền tuyến trở về. Tiểu
nhân giao mật thư cho thế tử, thế tử chỉ thoáng nhìn qua, ngẩn ra rất
lâu, cuối cùng..."
"Cuối cùng thế nào?" Dung Hàm vội hỏi.
"Cuối cùng... cuối cùng thế tử điện hạ không nói một câu nào". Tên lính truyền tin cúi đầu nói.
Dung Hàm hai mắt trợn trừng trừng, không thể tin nổi: "Một câu cũng không nói? Thật sự không nói?"
Thấy Dung Hàm lộ vẻ hung dữ, tên lính truyền tin vội vàng gật đầu nói: "Vâng, tiểu nhân không dám nói dối".
Dung Hàm lắc đầu, trong lòng không chịu tin tưởng, nhưng lại nghĩ hôm
nay mình tới bất ngờ, Lâu Mẫn không có thời gian cố ý sắp xếp một người
và dạy hắn nói những lời này. Nếu những lời này không phải Lâu Mẫn dạy,
tên lính truyền tin này phải đích thân trải qua mới có thể nói được.
Chẳng lẽ là thật sự?
Ngô Công quan sát vẻ mặt Dung Hàm, ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, lặng lẽ lật tìm một tín hàm quân vụ trên bàn đưa tới.
Thái tử ra hiệu cho các thân vệ buông Dung Hàm ra.
Dung Hàm tiếp nhận tín hàm, thấy dấu xi chính là kiểu của mật thư đưa
tin trong quân, vội vàng mở ra, đưa mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức xám
như tro tàn.
"Tình chiến hữu sao có thể so được với quân công hiển hách, binh quyền
cao quý? Dung công tử, Lâu tướng quân đã đưa ra lựa chọn rồi". Ngô Công
nói lạnh lẽo, lời nói giống như những mũi băng sắc bén đâm vào trong
lòng Dung Hàm, đập nát hi vọng cuối cùng của y.
Ánh mắt y ngỡ ngàng, tín hàm trong tay vô lực rơi xuống đất.
Nội dung tín hàm đó chính là tình hình chiến đấu tại Sa Loan, phía dưới cùng có thêm một chữ viết vội đơn giản: Lâu.